Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Epilouge

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương cuối
Tác giả: xealise
Dịch: alex_pham èn huenisanorange
Biên tập: huenisanorange

***

Lần cuối cùng Wendy nghe ngóng được một tin đồn là vào hai tuần trước có người nào đó dắt chó đi làm. Cô nửa hứng thú vì từ nhỏ đã thích thú cưng, và cũng nửa lo sợ vì lỡ đâu nó làm hư hại gì đó. Đó là một nghĩa vụ bất thành văn mà cô phải để tâm vào không gian và con người nơi đây vì giờ cô đang hẹn hò với sếp của họ.

Ngoài ra, nhân viên khi đi qua cô không có bất cứ sự thăm dò nào, tốt cho cô và cả Irene. Cô không muốn bị đồng nghiệp săn lùng ở văn phòng đâu.

Hẹn hò với sếp của bạn có thể có nghĩa rằng bạn đang đi về phía lãnh thổ tiềm tàng mối nguy hiểm. Xung đột về sự quan tâm có thể nảy sinh để cản trở mối quan hệ. Rơi vào lưới tình có những thử thách của riêng nó vậy nên sự tương tác giữa Irene và cô nhân viên Wendy yêu dấu của nàng trở nên thú vị.

Đó cũng là một điều tốt khi cả hai luôn che giấu phần mà họ sẽ không công khai tình trạng mối quan hệ. Wendy đã nghe lời khuyên để nghiêm túc có một sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận, hẹn hò với Irene không giống như là đi bộ trong công viên tí nào.

Irene đối xử với nhân viên một cách công tâm, và cô rất cảm kích điều đó, nhưng khi Irene bị căng thẳng, đó là lúc Wendy thấy thật khó khi chú ý đến những yêu cầu của nàng khi là một nhân viên và người yêu.

Đã có hàng trăm lần Wendy đi đi lại lại một cách ngốc nghếch để tranh luận xem cô có nên ở bên cạnh Irene người bám dính trong văn phòng được hơn mười tiếng làm việc với bản báo cáo và bản phân tích. Irene đã nói rõ ràng và kiên định rằng một mình nàng vẫn sẽ ổn. Tuy nhiên, là bạn gái của nàng, cô thấy khó mà chiều theo chuyện đó cùng với những lo lắng khôn nguôi.

Thỉnh thoảng, cô sẽ mang nước hoặc đồ ăn vặt và lặng lẽ ngồi ngắm nhìn nàng đắm chìm vào công việc.

Nhìn từ bên ngoài, họ trông giống như các cặp đôi nhạt toẹt. Cứ như họ đã qua cái thời hứng thú phấn khởi của mối quan hệ yêu đương. Như thể cô sẽ ngồi đó và nhớ lại những buổi hẹn hò, những chuyến đi ấm áp và khoảnh khắc ngọt ngào mà cả hai đã chia sẻ cùng nhau.

Thực tế thì, những gì họ làm cùng nhau là ăn tối và đi concert của BoA. Rất hiếm để Irene có một buổi chiều rảnh rỗi, nhưng ít nhất nàng cũng chắc chắn rằng cuối tuần luôn trống lịch. Dù vậy thì vẫn rất khó để gặp nhau.

Wendy nghĩ và nghĩ. Đã được ba tháng và Wendy không thể biết ơn hơn khi mọi chuyện đang tiến triển khá chậm và chắc, có lẽ là quá chậm so với tiêu chuẩn của vài người.

Tuy nhiên, có một thứ làm cô canh cánh trong lòng. Và thật sự thì không phải là chuyện tiến triển của họ có thiếu sót gì. Được rồi có đó, nhưng mà...

Họ vẫn còn chưa hôn.....môi

Cả hai đã bắt đầu bằng những cử chỉ thân mật đơn giản - nắm tay và ôm nhau. Cô không thể đòi hỏi hơn từ mối quan hệ chỉ vì sự ích kỉ của mình, cô thấy hài lòng về tình cảm của cả hai lúc này. Tuy nhiên, điều đó không kéo dài khi Irene bắt đầu thơm má cô. Kể từ lúc đó, Wendy phát hiện ra rằng Irene rất thích hôn. Irene sẽ nhìn chằm chằm vào môi cô, kể cả khi ở nơi làm việc, không quá khó để nhận ra và cũng khiến cô tò mò.

Vào bất cứ dịp nào Irene có thể nắm lấy, ngoại trừ văn phòng, nàng sẽ lén tặng một nụ hôn vào má cô. Thật dịu dàng và tự nhiên khiến trái tim cô đập điên cuồng.

"Này chị có nghĩ là cái này sẽ hợp với bộ đồ của em..." hôn.

"Không phải trời lạnh hơn thường ngày sao? Em nhớ là đi biển vào thời điểm này và trời nóng cực kì luôn. Này mình đi biển đi chị!" hôn.

"Em có lấy chai rượu chị thích nè. Tiffany nói chị ấy muốn..." hôn

"Irene chị có thể..." hôn.

Wendy sẽ luôn luôn đỏ mặt và nói lắp sau đó và Irene sẽ vui vẻ mà cười khúc khích.

Gần như có hai Irene khác nhau, một ngưòi biểu lộ sự dữ tợn và nghiêm nghị trong giọng nói, và người kia thì có giọng nói nhẹ nhàng. Người đầu tiên chỉ xuất hiện khi có chuyện liên quan đến công việc và người sau là khi nàng ở bên cạnh gia đình, bạn bè và cô.

Nói chung là, cô thích một Irene yêu thương bởi cô có cảm giác được nàng nuông chiều vì trong một vài hoàn cảnh, Irene sẽ bảo đảm rằng Wendy biết nàng quan tâm cô. Có thể chỉ là một cử chỉ nhỏ thôi, lau thức ăn trên khóe môi cô (một lần nữa bằng môi), chải tóc cho cô hay gửi một nùi kí hiệu trái tim.

Wendy không hề táo bạo khi biểu lộ tình cảm, mà cô làm điều đó một cách lén lút.

Cô sẽ nhắn tin chúc ngủ ngon và chắc chắn rằng Irene sẽ không bao giờ bị lạnh hay quá nóng bằng cách cho nàng mượn áo khoác hoặc quạt cho nàng. Cô sẽ luồn tay cả hai và đan chúng vào nhau. Khi cô có cảm giác muốn trêu đùa, cô sẽ nháy mắt và chu môi về phía nàng. Khá là yêu khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Irene.

"Em có thể hỏi chị chuyện này được không?" Wendy hỏi khi cô mơn trớn theo những đường mạch trên cổ tay Irene bằng đầu ngón tay của mình.

Cả hai ngồi trên chiếc ghế dài cho họ tầm nhìn hướng ra cái hồ lặng sóng khi cơn gió nhè nhẹ thổi qua tóc họ. Âm thanh của những đợt sóng nhẹ xô vào bờ và tiếng kêu của chim mòng biển mang lại sự bình yên bên trong họ. Irene rất thích thiên nhiên và họ thì đang dành thời gian chiều bên bờ hồ. Trời càng ngày càng lạnh hơn vì Irene đang tựa vào cô cho ấm và để Wendy nghịch tay trái của nàng.

"Sao em?"

"Tại sao chị lại thích em?" đầu ngón tay cô chạm lòng bàn tay nàng và vẽ những hình tròn vô hình. Wendy cảm nhận được một sự bồi hồi lo lắng trong bụng.

"Bởi vì em đáng yêu." Irene trả lời và thêm giai điệu ở cuối câu. Hai má cô hơi ửng hồng, nhưng cô làm sao lãng bản thân bằng cách vẽ những hình tròn lớn hơn.

"Và?"

"Và?" Irene nhắc lại.

"Không phải nên có một điều gì khác sao?"

"Em đang trông đợi một điều gì khác?"

"Có lẽ."

"Bởi vì em rất là đáng yêu." Irene thử hôn má cô một lần nữa, nhưng chỉ hôn được không khí khi Wendy nghiêng sang hướng khác.

"Đó không thể nào là lí do duy nhất của chị được." Wendy rụt tay lại.

"Tại sao không?" Irene nhíu mày vì mất đi hơi ấm. Một cách thầm kín, cô thích khi mình có sự ảnh hưởng với nàng. Irene bĩu môi thì đáng yêu vô cực.

"Bởi vì điều đó rất nông cạn."

Ban đầu cô muốn nó biến thành một trò đùa bởi vì thường thường Irene sẽ đáp trả bằng câu đùa cợt tinh nghịch, nhưng thay vào đó, nó khiến Irene suy nghĩ. Sự yên lặng lớn dần trong họ giống như nó đâm vào da họ đau nhói. Wendy phải tập hợp sức mạnh ý chí của mình để không nhượng bộ khi cô nhìn nàng. Irene tránh ánh nhìn của cô khi nàng quan sát mọi thứ trừ cô.

"Chị còn chẳng hiểu bản thân. Nhưng nếu chị có thể nhớ về những chuyện cũ, thì đó là bởi vì em rất quan tâm đến mọi người. Chị nhớ rằng chị đã nhìn thấy em đưa áo khoác của mình cho Seulgi và chị nghĩ em rất là ngọt ngào. Kể từ lúc đó, chị chỉ muốn làm quen với em nhiều hơn."

Trái tim Wendy đập shakalaka boom boom khi ánh nhìn của cô mềm nhũn đi.

Nhìn thấy cô thỏa mãn với lời giải thích của mình, Irene nghiêng về một lần nữa để chờ đợi một nụ hôn. Wendy muốn chiếm lấy đôi môi nàng lần này. Trước sự thất vọng của mình, thời cơ của cô đã tắt khi cô xoay đầu và Irene đã thay vào đó hôn vào khóe môi cô.

Khuôn mặt bất ngờ của Irene dần chuyển thành thích thú và nàng nhìn chằm chằm vào môi của cô. Wendy đến gần hơn, chắc chắn nhưng đầy cẩn thận.

"Hôn em." Wendy ra lệnh, rất khác với cô hàng ngày.

Wendy thấy nàng nghiêng người chần chừ và nghĩ nàng đã đầu hàng trước sự cám dỗ, nhưng thay vào đó, Irene chạm trán cả hai vào với nhau.

"Ưm..." Irene nghe có vẻ không chắc chắn.

"Có chuyện gì sao?" Câu hỏi lại gặp sự im lặng không hồi đáp. Irene nhìn như nàng muốn nói với cô điều gì đó.

Wendy thật sự tò mò. Điều gì đang ngăn cản Irene? Cô biết từ những ánh nhìn chăm chú ấy rằng Irene đã muốn hôn và khá là cáu khi phải giả vờ rằng mình không để ý. Cho đến khi cô nhận ra rằng mình đã đi quá giới hạn và bởi vì cô đã làm vậy, nỗi lo dần tăng cao lên khi cô biết mình đã làm hỏng chuyện. Vậy nên cô phải rút lui. Cô tránh ra để cho nàng khoảng trống.

"Em xin lỗi." Chúa ơi thật đáng xấu hổ. Cô đứng dậy trong khi che đi khuôn mặt đỏ ngây của mình.

"Đợi đã Wendy, không phải như em nghĩ đâu. Chị biết nó nghe có vẻ ngu ngốc lắm nhưng không phải tại em đâu."

Nhưng Wendy không nghe, không để ý đến lời xin lỗi ẩn ý ấy vì cô đã tự làm bẽ mặt mình rồi.

"Không sao đâu." Cô thu dọn cái tôi còn lại của mình và bắt đầu bước đi.

Cô không thể rũ bỏ ý nghĩ đó cho đến khi cô bị buộc ngồi xuống ghế một lần nữa bằng cái nắm thật chặt của Irene trên cánh tay cô.

"Chị muốn....nụ hôn đầu tiên của chúng ta phải đặc biệt." Cuối cùng Irene cũng nói rõ.

Nếu không có hoàn cảnh mà họ đang gặp phải lúc này, cô sẽ bật cười mất. Nhưng này, cô cũng ở trong tình huống khó xử ấy, vậy nên làm sao mà cô cười được?

"Đây không đủ đặc biệt sao?" cô nói, yếu đuối hơn bản thân đã dự tính.

"Chị không có ý đó. Chị chỉ muốn nó thật lãng mạn thôi."

Một sự nhẹ nhõm không biết từ đâu đến lướt qua người cô và cô cười nụ cười ấm áp. Vậy ra Irene muốn một câu chuyện cổ tích lãng mạn lố bịch, hoặc đó là những gì cô giả định.

Cô đưa tay đến tay nàng để đan vào nhau và kéo lên để hôn lên mặt sau bàn tay nàng.

"Chị đã xem quá nhiều bộ phim kì lạ rồi đấy."

Irene cười thầm trong khi đang thư thái với cái chạm. "Không, em khiến chị làm những điều kì lạ."

Nếu như nàng biết điều đó cũng tác động đến cô.

Có lẽ Irene muốn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, một bầu trời đầy sao và nhạc nền ở phía sau. Nghe rất điển hình, được sử dụng quá nhiều, và lên kế hoạch quá nhiều, nhưng nếu đó là điều nàng muốn, vậy thì cô sẽ làm. Cô sẽ làm bất cứ điều gì vì Irene.

Nếu bản thân cô ở tuổi già mà nhìn thấy cô lúc này, cô ấy sẽ lắc đầu cho xem. Tiffany đã đúng, tình yêu đã yểm một câu thần chú ma thuật vào cô.

Cả hai quay trở lại với công việc hàng ngày, giả bộ không phải người yêu ở nơi làm việc, và bày tỏ tình cảm khi hai người được nghỉ làm.

Họ có hơi gian lận một lần khi Wendy và Irene ở trong văn phòng một mình và Irene kéo cô vào lòng. Nghe rất lãng mạn, nhưng nó phần nào phá hỏng tốc độ làm việc của cô bởi tất cả những gì cô có thể nghĩ về chính là cái ôm. Vậy nên cô thề sẽ không đến thăm nàng quá thường xuyên, trừ khi Irene gọi cho cô.

Trong khi cô bí mật lên kế hoạnh cho khoảnh khắc đặc biệt, cô nghĩ cô có thể dụ dỗ Irene một chút chỉ để trả đũa lại tất cả những lần Irene khiến cô đỏ mặt.

Cô sẽ cố tình tô một màu son nổi bật và và thật sự, cô trông không tệ với màu son ấy. Có vài ngày sẽ là màu đỏ hồng rực rỡ và ngày khác là màu nâu hạt dẻ. Cô thỏa mãn với sự chú ý vì đôi mắt Irene sẽ nán lại môi cô lâu hơn. Điều đó phần nào trở thành một trò chơi giữa hai người để xem liệu cô có thể bắt gặp Irene đang đắm đuối nhìn vào đôi môi của mình hay không. Khi cô bắt quả tang được, cô sẽ khoe ra nụ cười tự mãn vào chiến thắng của mình. Nó là một trong những số ít trò chơi mà cô có thể thắng được Irene.

"Chị đang cố gắng theo hình tượng gái hư à?" Yeri hỏi một cách nghi ngờ.

"Không, chỉ là chị vừa mới mua màu này và chị thích nó thôi." Không chủ ý, Wendy bặm đôi môi của mình lại với nhau.

"Người ta nói rằng màu son chị tô xác định tính cách và tâm trạng của chị. Thường thường chọn màu sáng táo bạo có nghĩa là chị hoang dại và say đắm và điều đó khác xa con người chị, vậy tất cả những chuyện này" Yeri vẽ vòng tròn quanh người Wendy bằng ngón tay của mình qua tầm nhìn của em, "hẳn là hành động dành cho Irene-unnie." Yeri nói.

Wendy chỉ là không thể nào hiểu nổi đứa nhỏ này trông như có thể đọc được tâm trí cô và hơn nữa lại còn chính xác đến vậy.

"Điều đó được gọi là thử một cái gì đó mới lạ. Và có lẽ chị đang cảm thấy hơi thích phiêu lưu mạo hiểm." Wendy cho thêm một chút tinh nghịch vào tông giọng của mình.

"Có lẽ cô ấy thích phiêu lưu ở trên giường." Câu nói của Joy khiến cho cả hai quay phắt đầu sang hướng khác.

"Urk, người mà chị đang nói đến chính là chị của em đấy!"

Joy cười khẩy. "Sao cũng được, trưởng thành đi Yeri. Em không thể nào giả vờ mình chưa bao giờ nghe đến từ làm tình trong cuộc đời."

"Người mà chị nói đến vẫn là chị của em!"

Wendy mừng rằng Yeri ở phe của cô trong trận cãi nhau này bởi vì khi Joy và Yeri hợp lại chống đối cô, đó chính là một cực hình không bao giờ kết thúc đối với lòng tự trọng của cô. Sự chú ý của Wendy nhanh chóng rời khỏi họ khi cô để Joy và Yeri cãi nhau.

"Cậu đã hoàn thành kế hoạch cho kỉ niệm 100 ngày của hai người chưa?" Seulgi hỏi. Wendy gõ ngón tay xuống bàn. Đây cũng là một chủ đề khó.

"Tớ không biết. Tớ đã nghĩ về một chai vang và bữa tối sang trọng và rồi tớ cạn ý tưởng."

Seulgi vô cảm nhìn cô. "Không phải hai người toàn đi ăn ngoài à?"

"Ừa, tớ đang tăng cân vì chuyện đó đây." Wendy béo phần da của cánh tay. Seulgi nhìn cô và nhận thấy hai má cô phúng phính hơn, nhưng Wendy trông vẫn ổn. Có lẽ cô nên giúp bạn mình nhìn xem Wendy đã trở nên túng quẫn như thế nào."

"Họ có một lễ hội lồng đèn vào tuần sau đấy. Sao không đi đến đó?"

Hai mắt Wendy sáng lên.

"Tớ hoàn toàn quên mất vụ đó! Đây là một ý kiến hay đấy!"

Thật sự, cảm ơn Seulgi.

***

Irene và Wendy cùng nhau đến một công viên trông có vẻ nhộn nhịp. Cả hai quyết định đi đâu đó ở ngoại thành nơi không đông đúc kinh dị, nhưng vẫn chật. Bầu trời vẫn còn sáng bởi vì họ đã lên kế hoạch đi sớm để tránh tắc đường. Những lều bán hàng ven đường đã được dựng lên để tiếp thị rất nhiều mặt hàng kinh doanh. Đó là nơi đầu tiên họ đến.

Hai người tận hưởng khoảng thời gian của mình và Wendy không thể nào ngừng ngắm nhìn sự phấn khích của Irene. Luôn luôn có một điều gì đó mới lạ để tìm hiểu về Irene, đặc biệt là khi đôi mắt nàng sáng long lanh trước đồ ăn hay khi Irene biểu lộ ra một vài đặc trưng của một bà thím khi Irene kéo, giục cô đến từng quầy hàng để họ không bị nhỡ quầy nào trong một hàng dài.

Sau khi mua rất nhiều đồ ăn đường phố, một cặp phụ kiện và hai cái đèn hoa đăng trong tay, mặt trăng cuối cùng cũng xuất hiện trên bầu trời đêm. Khung cảnh thật thơ mộng mang họ đến một ảo cảnh giống như cô đã bước vào vùng đất kì diệu.

Cả hai được bao quanh và bị mê mẩn bởi những ánh đèn rực rỡ sắc màu khi nó chiếu sáng cả khu công viên. Những chiếc lồng đèn mang một hình dáng khác nhau như động vật, con người và đồ vật và Wendy đang chụp ảnh liên hồi về nó với Irene tạo dáng ở đằng trước. Cô muốn bắt lấy hết thảy khoảnh khắc đó vì Irene ở đây bên cô khiến nó đôi phần trở nên đặc biệt.

"Để chị chụp ảnh cho em Wendy."

"Không em ổn."

"Lại đây nào."

Irene kéo eo và tóm lấy điện thoại của cô. Nàng áp má mình vào má cô và nhanh chóng chụp một tấm selfie. Thỏa mãn với kết quả, Irene bắt đầu tiếp quản vai trò chụp hình.

Cả hai đi dạo quanh bờ hồ và cùng nhau đốt đèn hoa đăng. Họ lặng lẽ ngắm nhìn đèn hoa đăng phát sáng trong tay mình theo đó là những lời thì thầm cầu nguyện trước khi thả trôi xuống nước. Cả mặt hồ được bao phủ bởi hàng trăm chiếc đèn hoa đăng phát sáng khác khi điều ước của họ trôi dần ra xa. Wendy giơ tay ra để đan tay với Irene.

"Chị có biết hôm qua là đã 100 ngày chúng ta bên nhau không?" Wendy không bận tâm việc họ không theo truyền thống việc ăn mừng các ngày kỉ niệm của một cặp đôi. Thật ra, cô đã thấy khi Irene tự làm bản thân bối rối với các ngày trong một tuần. Nàng đã quá bận rộn với công việc nên chuyện cứ tiếp tục đếm những ngày họ bên nhau thật sự khá là mệt mỏi.

"Thế hả?" Wendy không bất ngờ khi Irene nghe có vẻ khá sốc.

"Vâng. Nên là chúc mừng 100, ừ thì...101 ngày của chúng ta."

Irene cười khúc khích. "Em thật đáng yêu."

Nàng rút ngắn khoảng cách để hôn má cô, nhưng Wendy dùng một ngón tay chặn môi nàng lại. Cái chạm đã khiến cô rung động đến nỗi không thể trấn tĩnh được trái tim đang loạn nhịp. Cô chuẩn bị làm một điều gì đó khác biệt.

"Em ừm... đã viết một thứ này dành tặng chị. Em không chắc nó có trọn vẹn hay không bởi vì em không thể nào lấy ra những câu từ thích hợp. Vậy nên em đã nghĩ có lẽ nếu em có thể làm điều đó với bút và giấy, thì có lẽ em có thể nói cho chị biết những gì em luôn muốn thổ lộ. Vậy nên ừm..."

Irene ngắt lời bộc bạch của cô bằng tiếng cười khúc khích.

"Cùng nghe nào."

Wendy lấy mảnh giấy ra từ trong túi quần và mở nó ra. Cô trở nên ngượng ngùng hơn khi chuẩn bị bộc lộ lòng mình. Irene nhìn chằm chằm cô, tò mò và âu yếm. Không thể chống đỡ nổi tất cả cùng một lúc, cô chạy sang phía bên kia và trèo lên gờ tường cao để cô có thể cách xa nàng một chút.

"Em đang làm gì vậy?"

"Hãy... cứ đứng ở đó."

Cô lấy một hơi thật dài.

"Em viết tên người lên giấy

Rõ ràng và tuyệt đẹp

Có một điều gì về nó khiến em mê đắm,"

Cô nhìn xuống Irene người vẫn đang hướng mắt về phía mình.

"Em nhìn và em nghĩ,

Tự hỏi làm sao em có thể vấy bẩn vẻ đẹp đó bằng tình yêu của mình,"

Cô nới lỏng lực bàn tay trên tờ giấy khi những câu chữ đang trôi chảy mượt mà hơn.

"Từ rất lâu, em đã ước trước những vì sao sáng,

Để suy nghĩ của em chuyển thành một điệu nhạc

Để người có thể nghe thấy những giai điệu được làm riêng cho người

Bởi vì làm sao em có thể để người biết

Rằng em thao thức không yên khi thiếu cái chạm dịu dàng từ người dưới những đầu ngón tay em

Biết rằng người có số mệnh không thể nào với tới đươc.

Người có bao giờ biết không?"

Wendy hoàn thành bài thơ và để tờ giấy xuống. Cô ngay lập tức há hốc.

Irene chạy đến bên cô và trong tay nàng đang giữ một... cái ghế đẩu? Cái gì vậy chời? Chị ấy lấy nó từ đâu thế?

Cô sợ rằng bản thân đã nói gì đó mà nàng ghét dẫn đến một trận bạo lực sắp xảy ra với cô. Wendy nhắm chặt mắt lại và tay thì che đầu của mình đề phòng Irene quyết định nhắm vào đó.

Dường như là mãi mãi, cô nghe tiếng lách cách và rồi hai bàn tay nhẹ nhàng gỡ cánh tay cô ra khỏi đầu. Cô vẫn từ chối mở mắt khi có một bàn tay giữ lấy cổ cô.

Một cái gì đó ấm áp chạm vào môi cô và cái cử động nhỏ đó khiến cô nhận ra rằng Irene đang hôn cô.

Đôi môi họ lần đầu tiên chạm vào nhau và có dòng điện chạy dọc cả cơ thể cô.

Cả hai tách nhau ra để lấy không khí và nghiêng đầu lần nữa. Lần này, ngập ngừng nhớ lại cái chạm và dư vị của tình yêu. Thật đáng kinh ngạc khi Irene khiến cô cảm nhận được những cảm xúc này. Bàn tay Wendy ngại ngùng nắm lấy áo của Irene, không chắc phải diễn tả thế nào, những tất cả những gì cô biết là cô muốn tiến lại gần hơn.

Irene lùi lại và nhìn thẳng vào trong mắt cô.

"Có bao giờ chị nói là em không bao giờ thất bại trong việc làm chị bất ngờ chưa?"

Thay vì trả lời, cô hôn nàng lần nữa. Từ giờ trở đi, cô mong chờ mỗi nụ hôn mà hai người sẽ chia sẻ cùng nhau.

"Em biết."

Irene giúp Wendy xuống khỏi gờ tường khi nàng nắm tay cô. Cô không hề nhận ra cho đến bây giờ rằng Irene đã sử dụng cái ghế như là dụng cụ để đứng.

"Em tưởng chị định giết em cơ."

"Chị sẽ không bao giờ làm thế."

Hai người tay trong tay thưởng thức phần còn lại của lễ hội. Đó là đêm mà Wendy không bao giờ muốn quên.

***

Và thế là hai người chung sống hạnh phúc mãi mãi về sau~~

Cảm ơn các bạn kiên nhẫn chờ đợi (1 tỉ năm) từng chương dịch của bọn mình 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top