Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chó trường làng 3 năm cũng biết ngâm thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện gốc: https://acc*ident.posty*pe.com/post/1629012

-*-

"Tưởng tượng thôi tôi cũng không muốn nghĩ đến chuyện không có đội trưởng Bae thì chúng ta sẽ thế nào."

"Nếu thế có lẽ giờ tất cả đều bị đuổi cổ khỏi công ty rồi ấy chứ."
"Có phải mọi người đang quá khen rồi không?"

Thật lạ lẫm. Seungwan thầm nghĩ khi nhìn Joohyun suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi giữa cấp trên khéo léo đón nhận lời khen, đáp lại bằng những câu đùa vui rồi lại thành thục tiếp rượu. Đương nhiên rồi vì trước nay ở đội kế hoạch mà hai người trực thuộc nó chưa từng thấy Bae Joohyun phải nịnh nọt làm vừa lòng ai bao giờ. Joohyun là người đã giúp Seungwan khi ấy là nhân viên mới tập tễnh vào công ty, còn chưa biết gì tỉnh táo lại.


'Son Seungwan-ssi.'
'Dạ!'
'Cô cứ một mình lóng ngóng như thế cũng không có ai nhận ra và giúp cho đâu.'
'......'
'Cô mong có một bạch mã hoàng tử xuất hiện và làm mọi việc giúp mình à?'
'Không ạ. Không phải thế...'
'Nếu có gì không biết thì phải hỏi. Đừng cứ cố tự mình làm.'


Động vật khi mới sinh ra sẽ coi thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy là mẹ. Với Seungwan thì Joohyun là như vậy. Cuộc sống nơi công sở không có ai chỉ bảo cho nó rằng phải làm cái gì như thế nào, dù không dịu dàng nhưng chị là người đầu tiên nói với nó rằng 'hãy hành động như thế này đi'. Seungwan không dựa dẫm vào Joohyun nhưng hoàn toàn tin tưởng và nghe theo chị. Ban đầu nó cũng giống như một dạng tôn sùng vậy.

Seungwan vừa tốt nghiệp đại học đã lập tức đi làm nên giờ mới chỉ 24 tuổi. Không chỉ trong đội mà nó còn là người nhỏ nhất cả công ty. Hồi còn đi học nó cũng thuộc loại nổi tiếng đa tài ở trường, nhưng suy cho cùng thì đó chỉ là ở trường đại học. Công ty là một vấn đề khác hoàn toàn. Mỗi khi nó tưởng 'ở mức độ này là được rồi' thì lại đối mặt với một cửa ải lớn hơn. Vì thế giới chưa bao giờ dễ dàng.


'Cô Seungwan lại đây.'
'Vâng!'
'Nếu ai bảo cô photo tài liệu thế này thì cô cứ ấn in gộp một lượt cũng được.'
'À... Vâng.'

Đó là việc nó làm theo chỉ thị của trợ lý. Joohyun cầm trên tay tập tài liệu vừa in còn chưa nguội bớt hơi nóng, gọi Seungwan đến chỉ lại lần nữa.

'Bực mình lắm đúng không?'
'Dạ? Không, không ạ!'
'Nếu không làm theo hướng dẫn thì bị mắng vì không nghe lời.'
'......'
'Làm như đã dặn thì lại bị kêu là không linh hoạt.'

Không hiểu sao Seungwan chẳng cười nổi trước câu nói của Joohyun. Nó đã nghĩ rằng trước nay mình là người khá thông minh và nhanh nhẹn nhưng giờ đây nó bắt đầu chán ghét bản thân ngày nào cũng phạm sai lầm kể từ khi vào công ty. Nhìn Seungwan mím chặt môi lại, Joohyun mỉm cười xoa xoa lưng nó. Không phải là tôi mắng cô đâu. Chỉ là bảo từ lần sau hãy làm thế thôi. Sau đó trợ lý nhìn thấy Joohyun đứng trước máy in mới hớt hải chạy tới, lần lượt nhìn hai người rồi lại nhìn cái máy.

'Đội trưởng, tôi sẽ dạy dỗ thật cẩn thận.'
'Được rồi. Tôi cũng tiện có thứ cần in lại có cô Seungwan ở cạnh nên nói luôn thôi.'
'Ôi trời... Đáng lẽ tôi phải nói trước.'
'Đã bảo là không có gì mà. Cô đừng nghiêm khắc với cô Seungwan quá nữa. Cứ thế này cô ấy mà nghỉ việc đội mình thiếu người thì tôi sẽ không được tan làm mất.'

Chị là người biết cách tháo gỡ bầu không khí suýt chút nữa có thể trở nên nặng nề. Về mọi mặt là người lý tưởng nhất cho cuộc sống ngoài xã hội. Seungwan luôn thấy biết ơn Joohyun nhưng cách duy nhất nó có thể thể hiện điều đó chỉ là nhanh nhẹn pha một ly cà phê và đặt lên bàn Joohyun sau giờ ăn trưa. Cứ thế một ngày nọ Joohyun lặng lẽ đến gần Seungwan đang pha cà phê trong phòng nghỉ, lấy nước vào bình giữ nhiệt và nói. Seungwan lúc đó vốn đã đang hoảng hốt vì bị phát hiện,

'Cô Seungwan có biết điều này không?'
'Dạ?'
'Thật ra tôi không uống được cà phê.'
'Thật ạ? Chị phải nói chứ... Tôi thấy có lỗi quá làm sao đây.'

Seungwan thật sự bối rối, mồ hôi bắt đầu túa ra. Chị bảo rằng cơ thể không hợp cafein nên bình thường rất ít khi uống. Còn lý do vì sao thời gian qua chị không nói thì nó không biết. Seungwan không thể đưa cốc Americano đang cầm trên tay hôm đó cho Joohyun được, chỉ biết đứng ngây ra. Và việc nó nói với Joohyun câu này, thật ra là có chút bốc đồng.

'Vậy thay vì cà phê chị có muốn uống trà không?'
'Trà? Tea?'
'Vâng... Vì thời gian qua tại tôi mà chị phải uống cà phê... Nên tôi sẽ đãi.'

Trời. Cô đang mời tôi hẹn hò đấy à? Nhờ câu đùa vui của Joohyun mà đến lúc này Seungwan mới cười được. Tuy nói thế nhưng nghĩ đến chuyện cùng uống trà riêng với một vị cấp trên không mấy thân thiết nó cũng thấy khá mờ mịt. Và câu trả lời tiếp theo đó của Joohyun, nó không hề ngờ tới.

'Trà thì thôi chúng ta đi uống rượu đi.'
'Hôm nay ấy ạ? Hai người?'
'Vâng. Tôi sẽ đãi.'

Joohyun tự nhiên cầm lấy cốc Americano trên tay Seungwan đi ra khỏi phòng nghỉ và hỏi. 'Của tôi đúng không?' Seungwan lúng túng gật đầu, chị mỉm cười đi ra rồi lại ló đầu quay vào hỏi thêm.

'Cô sẽ không tố cáo nội bộ tôi tội quấy rối vì đã mời cô đi uống rượu chứ hả?'
'Lẽ nào tôi lại làm vậy...'

Và thật sự họ đã đi uống rượu sau giờ làm. Vốn chỉ định nhắm rượu vừa phải thôi nhưng sau khi biết nhà hai người ở cùng một khu thì trò chơi đã kết thúc. Seungwan không quá giỏi uống rượu nhưng là kiểu người không thích để lộ ra là mình đã say. Vâng, vâng... Cảm ơn ạ... Vâng... Chính Seungwan vừa uống vừa lễ phép đáp trả như thường ngày mới là người say trước.

'Nhưng mà đội trưởng... Có chuyện này...'
'Vâng.'
'Tại sao chị không mắng tôi...?'
'Tại sao tôi lại phải mắng cô Seungwan chứ?'
'Vì tôi hành xử bức bối quá...'
'Tôi thấy đáng yêu mà.'

Cảm giác men rượu đột nhiên trào lên. Mặt nóng bừng bừng nên nó lấy hai tay vỗ nhè nhẹ lên má. Nhìn thấy thế Joohyun mỉm cười như thể thú vị lắm.

'Với cả ý... Nếu chị không uống cà phê... Thì phải nói cho tôi chứ... Tại sao chị không nói... Làm người ta thấy có lỗi thế này...'
'Cô thấy có lỗi à?'
'Đương nhiên rồiii...'
'Nhưng biết làm sao được. Tôi thấy thích mà. Cứ muốn uống tiếp mãi thôi.'
'Ơ hayyy... Chị bảo chị không uống được cà phê cơ mà...'

Nó cứ vô thức dài giọng ra. Dù có uống thêm bao nhiêu nước vào thì mặt Joohyun trong mắt nó vẫn quay mòng mòng không ngừng.

'Ngày nào tôi cũng thấy khó ngủ nên ngủ rất muộn.'
'Thì đấyyy... Là tại cà phê nên mới thế còn gì...? Thật tình chị khiến người ta... Thấy có lỗi thế này...'
'Không phải tại cà phê mà tại cô Seungwan đấy chứ?'
'Dạ?'
'Vì nghĩ đến cô Son Seungwan nên tôi mới không ngủ được.'

Trời. Nó hoảng hốt trợn tròn mắt nhìn và nhớ rằng mình đã nói gì đó với Joohyun. Đó là chén cuối cùng. Sau đó nó chẳng nhớ gì cả. Sáng sớm ngày hôm sau khi mở mắt tỉnh dậy trên giường mình, Seungwan từ từ ngẫm nghĩ lại và rốt cuộc cũng nhớ ra bản thân đã làm gì.

'Vậy thì...! Nếu đội trưởng uống ly này nghĩa là đồng ý hẹn hò với tôi đấy nhé.'
'Mạnh bạo thế này thích thật đấy.'

Nó nhớ lại cách Joohyun mỉm cười chấp nhận với thái độ hệt như đối xử với sinh viên mới khi đi MT. Son Seungwan!! Con điên này!!! Mày làm cái trò gì với sếp thế hả!!! Dù nó có cấu xé cái chăn bông thế nào đi nữa thì cũng không thể quay lại được nữa rồi. Nó định đi làm rồi trịnh trọng xin lỗi chị. Seungwan đến sớm hơn thường ngày, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng trước Joohyun, chị vẫn đi làm sớm không khác gì mọi ngày và đang nhìn màn hình máy tính làm việc.

'Đội trưởng. Hôm qua tôi...'
'Không muốn.'
'Dạ?'
'Tôi nói là tôi không muốn coi như là chưa có chuyện gì xảy ra. Jung Woosung* cũng đâu có nói câu đó đâu. Cô chịu trách nhiệm đi.'

(*TN: Câu 'Nếu uống ly này nghĩa là đồng ý hẹn hò' là một câu thoại phim nổi tiếng của Jung Woosung =))) Bạn nào hay xem show chắc đã từng thấy parody câu này rồi ~)


Và như thế nó và Joohyun quen nhau giờ vừa được ba tháng. Ban đầu vì thấy Joohyun nói với vẻ mặt nghiêm túc quá nếu phản đối thì cuộc sống ở công ty sẽ nát bét mất nên nó mới bối rối 'Vâng... Vâng!' rồi về chỗ, nhưng cứ gặp gỡ vẩn vơ như thế cuối cùng nó thành ra thích chị thật. Joohyun thì cứ nhất mực cho rằng vì vốn nó đã có tình cảm rồi nên mới nhân dịp thổ lộ trong cơn say, nhưng dù sao thì quan trọng là hiện hai người đang hẹn hò. Seungwan sau lần đó vì quá xấu hổ nên chưa uống rượu với Joohyun lần nào. Vậy nên tiệc liên hoan hôm nay là lần đầu tiên nó nhìn thấy Joohyun nốc rượu liên hồi thế này.

"Cạn ly vì đội trưởng Bae Joohyun!"

Đến mức này thì chả khác gì mấy trò nịnh bợ giám đốc hết. Đương nhiên nếu có giám đốc ở đây thì không khí đã không thế này, nhưng đội trưởng đội kinh doanh có vẻ đặc biệt vừa lòng Joohyun nên đang cố tâng bốc chị không ngừng. Không hiểu sao Seungwan không thích bầu không khí này lắm. Cảm giác khác biệt khi nhìn thấy một Joohyun mà nó không biết đến. Lý do có vẻ trẻ con nhưng chẳng có cách nào khác cả.

Đương nhiên là cũng đáng như vậy rồi. Joohyun là người đã ký kết được hợp đồng với công ty thiết bị y tế của Pháp, điều mà công ty đã mong đợi mòn mỏi bấy lâu nay. Chẳng bao lâu nữa hình chị chụp với họ sẽ được đưa tin đầy trên báo mạng thôi. Hôm nay nó đã định bụng sẽ lén mua bánh đến nhà Joohyun chúc mừng, nhưng tự nhiên đội kinh doanh lại đề nghị đi liên hoan nên mới ra cơ sự này.

"Nhưng này, vì không có ở đây nên tôi mới hỏi, cô với Jung Minhwan bên đội tôi là quan hệ gì đấy?"
"Dạ?"
"Thì, dạo gần đây đột nhiên hai người ở cùng nhau nhiều hơn. Bọn tôi cứ tưởng là hai người có gì đó."
"Không có gì đâu. Để lấy được hợp đồng bọn tôi phải trao đổi tài liệu nên mới vậy thôi."
"Ầy. Nhưng hình như Jung Minhwan thì không phải thế mà!?"

Anh say rồi à. Dạo này nếu tùy tiện nói những câu như thế sẽ lớn chuyện đấy!?, Ay đúng rồi tôi lại vớ vẩn rồi! Cuối cùng phải đến lúc nhân viên cùng đội lên tiếng ngăn lại thì chủ đề này mới kết thúc. Những gì Seungwan kìm nén nãy giờ bỗng bùng nổ. Nó biết vốn cuộc sống xã hội là như thế. Không còn cách nào khác cả. Tuy vậy thật khó để ngồi im nhìn chị vờ như vẫn bình thường nhưng cổ bắt đầu đỏ lên một chút, hay do hơi say mà cầm nhầm chén người khác rồi lại đặt xuống nhấc chén của mình lên. Nó thấy buồn vì bản thân không ở vị trí có thể ngăn cản Joohyun đừng uống nữa hoặc bảo vệ chị khỏi những tin đồn thất thiệt người khác dựng lên. Có vẻ như mới uống mấy cốc bia nó đã say rồi.

Cuối cùng Seungwan không thể giấu giếm nét mặt của mình trước mặt mọi người được nữa, nó lấy cớ đi vệ sinh rồi đứng dậy. Nó giả vờ nghe điện thoại, ra khỏi cửa hàng và đứng tựa vào một góc đường. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Wan à."

Trước tiếng động dịu dàng, Seungwan nhanh chóng lấy tay áo lau nước mắt rồi quay lại. Joohyun đưa hai tay lên ôm ấy mặt nó. Tay Joohyun còn ấm hơn đôi má đang nóng ran của Seungwan.

"Em bé của chị. Buồn rồi à?"
"Đừng đối xử với em như trẻ con nữa."
"Thưa nhân viên Son Seungwan. Cô thấy phiền lòng sao ạ?"

Joohyun mỉm cười, nhưng nghe hỏi Seungwan lại bật khóc. Nó nắm lấy gấu áo Joohyun.

"Sao cô lại khóc nào. Cô quên không nhập in gộp một lượt à? Hay là... Cô quên là phải pha trà xanh cho tôi nên lại pha cà phê mất rồi?"
"Đừng có trêu em."
"Ôi sợ quá đi mất."

Joohyun ôm chặt Seungwan vào lòng, áo khoác chị bắt đầu đẫm nước mắt. Thật may là nó màu đen.

"Em xin lỗi, đội trưởng. Em cũng muốn là một người thật trưởng thành. Em cũng muốn tốt cho công ty, vậy nên em đã cố gắng hiểu hết và bỏ qua nhưng vẫn chưa thể như thế được."
"Em buồn đúng không. Nhìn thấy chị uống rượu mà cũng không thể ngăn cản được, tự nhiên chị bị dính với người không liên quan nhưng em cũng chẳng thể nói ra là mình đang hẹn hò."
"Hức..."
"Mọi người khen chị nên em thấy tự hào nhưng cũng vừa thấy bất an? Vì bất an nên lại thấy có lỗi?"

Joohyun hiểu lòng cô người yêu bé nhỏ. Được thấu hiểu nên kì lạ nước mắt nó lại càng chảy không ngừng. Cũng giống như lúc nhỏ nếu được mẹ thấu hiểu nỗi niềm của mình và ôm lấy vỗ về thì càng khóc to hơn vậy. Nó yêu Joohyun, vì thế nên nó cũng ghét chị. Joohyun dùng ngón cái lau nước mắt cho Seungwan, liếc nhìn xung quanh rồi bất ngờ tiến sát lại.

"Chị hôn em được không?"
"Ai nhìn thấy thì sao... Không thích."
"Làm sao đây. Chị cũng không thích nghe lời em."

Tay Joohyun nhẹ nhàng vòng ra sau cổ nó. Seungwan nắm chặt ấy cổ áo chị.

"Về nhà nhé?"
"...Vậy cũng được ạ?"
"Tôi say quá rồi nên cô Seungwan hãy đưa tôi về tận nhà đi. Ngay khu bên cạnh mà."





*





Đây không phải là một công ty vô học bắt ép người đã say ở lại uống tiếp. Seungwan vừa liên tục nói 'Vì nhà bọn em cùng hướng!' vừa ôm lấy eo Joohyun đang rũ xuống giả say, cầm túi của cả hai và gọi tài xế. Trên đường về nhà ở ghế sau vì Joohyun không chịu buông tay Seungwan nên nó cứ phải liếc nhìn chú tài xế qua gương chiếu hậu mãi. Seungwan kéo mạnh tay Joohyun, dí sát vào tai chị và nói.

"Chị sao thế. Say thật rồi à?"
"Mạnh mẽ đấy. Người ta bảo chó trường làng 3 năm thì cũng biết ngâm thơ mà."

Lúc nào cũng chỉ 'Dạ? Vâng?' thế mà mới 3 tháng đã thoải mái kéo tay này nọ không đùa được đâu... Nhìn Joohyun lẩm bẩm một mình Seungwan không nhịn được cười. Xe dừng lại, Seungwan đưa Joohyun đến tận trước tòa nhà và đưa túi xách cho chị. Không hiểu có chuyện gì mà Joohyun có vẻ không có ý định vào nhà mà chỉ đứng ngây ra, làm Seungwan ngập ngừng không biết phải làm sao.

"Chị... Vào đi ạ."
"Gì đấy. Chị say thế này mà em định để chị về một mình à?"
"Đến nơi rồi còn gì ạ. Nhà em thì ở bên cạnh."
"Lúc nãy còn tưởng mạnh mẽ lắm mà hóa ra bị lừa rồi."
"Là sao..."
"Cùng ngủ đi. Chúng ta, hôm nay."

Seungwan đảo đảo mắt rồi đi theo Joohyun đang bấm mã vào nhà ở phía trước. Trong thang máy nó cũng chẳng biết nói gì mà chỉ liếc nhìn Joohyun khiến chị mỉm cười mãi. Vừa bước vào nhà Joohyun nó có thể ngửi thấy mùi hương vẫn thường thấy ở Joohyun tỏa nhè nhẹ khắp căn phòng. Không hiểu sao Seungwan thấy lòng mình dễ chịu hẳn, nó hít vào một hơi thật sâu. Joohyun kéo lê đôi dép đi vào trong lấy quần áo, ra đến trước cửa nhà tắm thì tự nhiên hỏi.

"Có muốn cùng tắm không?"
"Cái đó... Có hơi..."
"Chị say rồi nhỡ tắm một mình ngã rồi chấn thương sọ não thì làm thế nào?"
"...Rõ ràng chị vẫn tỉnh táo mà."
"Chị biết rồi."

Người yêu lớn tuổi hơn thật ranh mãnh và thuần thục. Joohyun cười xua xua tay như đã hiểu ý Seungwan rồi bước vào trong tắm rửa. Seungwan thận trọng đặt túi xuống rồi nhìn quanh ngôi nhà không quá rộng cũng không quá bé của Joohyun. Nó ngồi yên lặng trên sofa. Cảm giác mệt mỏi kéo đến một cách muộn màng. Không lâu sau đó Seungwan nói với Joohyun vừa bước ra với mái tóc vẫn còn hơi ướt.

"Dù sao thì hôm nay em vẫn nên về nhà. Tại em mệt quá... Nhà cũng ở ngay cạnh."
"Tại sao? Mai là cuối tuần mà."
"Cũng đúng là vậy nhưng."
"Nhà ở ngay cạnh thì tại sao lại về chứ. Mai về cũng được mà."
"Vì ở ngay cạnh nên mới về bây giờ chứ..."
"Cô Seungwan là đồ ngốc sao?"

Tôi muốn ở cùng với cô Seungwan đêm nay. Tôi nhất định phải nói ra đến thế này mới được sao?

Giọng điệu không phải kiểu đùa vui trêu nó mà rất bình thản nhưng lại phảng phất chút buồn lòng nên Seungwan không thể không nhận lấy bộ quần áo Joohyun đưa và đi vào tắm rửa. Khi ra ngoài thì chỉ còn mỗi một ngọn đèn nhỏ ở phòng khách là còn bật. Seungwan tắt nốt cả cái đó và vào phòng trong. Nó thận trọng tiến đến gần Joohyun đang nằm quay lưng lại và ôm lấy chị.

"Đội trưởng ngủ rồi ạ?"
"......"
"Không phải là vì em không thích ở cùng chị nên mới thế đâu. Vì em ngại quá..."
"......"
"Tại đây là lần đầu tiên em ngủ cùng với người mình hẹn hò... Hồi đại học bố mẹ em nghiêm lắm... Dù có thể chị không tin. Dù sao thì cái đó cũng không quan trọng mà là hôm nay bất ngờ quá nên..."
"...Chỉ nói là nhiều thôi."
"Không ngủ không được ạ? Hôn em đi."
"Là ý gì đây."
"Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là em muốn hôn thôi."
"Là lời nói không có ý nghĩa gì nhưng địa điểm hay vị trí lại khiêu gợi quá đấy."

Là trên giường người yêu. Seungwan lại chỉ biết đảo tròn con mắt, Joohyun lật tung chăn ra và leo lên trên người Seungwan. Họ hôn nhau thật lâu. Tiếng động vang khắp căn phòng khiến Seungwan xấu hổ co người lại, Joohyun mới dừng lại hỏi.

"Người chị có mùi rượu không?"
"Không."
"Vậy được rồi."

Là nói dối. Uống như thế mùi soju đặc trưng đương nhiên chưa thể biến mất. Nhưng nó chẳng quan tâm. Vì Joohyun cũng đã uống cả lít Americano chị không thích đấy thôi.





*





Chẳng biết đã ngủ bao lâu nữa. Nếu bảo ngủ tiếp thì vẫn có thể ngủ được nhưng không thể làm ngơ tiếng mưa nặng hạt xối xả từ sáng, Seungwan dụi mắt ngồi dậy. Quá ngượng ngùng khi nhìn cơ thể của mình dưới chăn, nó quấn nguyên chăn nhặt quần áo, lần lượt mặc vào rồi mới đứng dậy. Dụi qua mắt và bước ra phòng khách thì thấy Joohyun đã dọn sẵn bữa sáng kiêm bữa trưa chờ nó.

"Em không có mơ về khung cảnh thức dậy dưới ánh nắng ấm áp cùng bàn tay xoa nhẹ tóc của người yêu nằm cạnh chứ hả? Mưa to quá."
"...Không có đâu nhé. Mấy cái đó."

Chỉ không có biết ngượng hay sao đó. Cũng phải nếu cả Joohyun cũng ngượng không biết làm sao thì chắc hai người sẽ chẳng thể làm gì mà cứ đứng cứng đơ như bức tượng đá ở giữa nhà mất. Seungwan cầm lấy chiếc thìa Joohyun đưa, vừa múc một thìa canh ăn thì nghe Joohyun nói liền bị sặc ho khù khụ.

"Em thật sự không chút tình người nào cả, làm lốm đốm hết cả lên rồi này. Thích chị đến thế sao?"
"Đội trưởng cũng không có vừa đâu. Sáng nay em giật cả mình nên phải nằm trong chăn mà mặc đồ đấy. Với cả lốm đốm là sao chứ..."
"Thì có phải lá phong đâu dùng từ rực rỡ nghe có hơi thô quá không?"
"Thì cũng có phải chó đốm đâu mà lốm đốm chứ thật là."
"Còn giỏi bắt bẻ nữa đấy giờ lớn thật rồi nhỉ."

Nghe Joohyun nói Seungwan lại chỉ biết bĩu môi phụng phịu. Đừng có trêu em. Nó cúi gằm mặt xuống ăn cơm nên Joohyun giơ tay ôm mặt nó nâng lên nhìn thật kĩ.

"Trông ngây thơ thế này sao mà buổi đêm lại có thể thay đổi thế nhỉ?"
"Cái gì ạ..."
"Còn nói mấy câu sến rện nữa chứ. Chị cứ tưởng có cục bơ trên giường đấy."
"Đừng trêu em nữa."

Làm như mỗi em như thế... Joohyun chỉ ngồi yên dịu dàng nhìn Seungwan làu bàu than vãn. 

--*--

Dịch Mimi mãi bị buồn nên cần tiếp đường :( Truyện này cũng của bạn tác giả Secretly Unknowingly ý đáng yêu xỉu :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top