Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

60, 5

Khi Karina thức dậy vào ngày sinh nhật lần thứ sáu mươi của mình và nhìn thấy một đứa trẻ - dường như chỉ mới chập chững biết đi - cuộn tròn bên cạnh cô trên giường, ngủ ngon lành với ngón tay cái trong miệng, trái tim cô như muốn trào lên cổ họng. Cô ấy còn quá nhỏ đến nỗi Karina gần như không thể nhận ra cô ấy, Karina không thể tin rằng đứa trẻ không có khả năng tự vệ này - cô bé trông giống như đang tập đi và tập nói - lại là Kim Minjeong tự tin và tự mãn, tình yêu của cuộc đời Jimin. Chưa hết - hàng mi dài và sẫm màu của cô bé ấy mở ra, để lộ đôi mắt đen, sáng lung linh, đôi mắt mà Karina biết chắc chắn không thể lay chuyển tận sâu trong đáy lòng cô.

Khoảnh khắc cô nhận ra đó là Winter, Karina cảm thấy nhói lên vì cô biết bản thân chẳng thể làm gì để có thể bảo vệ cô ấy. Winter không nên du hành thời gian khi còn quá nhỏ - không ai phải du hành dù ở bất kỳ độ tuổi nào, nhưng chắc chắn không phải là sớm như thế này. Trái tim của Karina thắt lại khi cô tưởng tượng Winter phải cảm thấy sợ hãi và hoang mang như thế nào, đột nhiên bị sự lãng quên đen tối của thời gian hút chặt và khuấy động trong chiều sâu khó dò của nó cho đến khi cô ấy đáp xuống giường của một bà già xa lạ. Nhưng Karina rất vui khi vòng tay cô chính là thời điểm được chọn để đặt Winter vào, vì cho đến khi Winter có thể tự chăm sóc bản thân mình, Karina sẽ là thiên thần hộ mệnh của cô ấy giống như cái cách mà Winter đã từng dõi theo cô.

Khi cô nhìn xuống đôi mắt to tròn, thê lương của Winter, Karina tự hỏi làm thế nào mà cô có thể tiết lộ sự thật thay đổi cuộc sống này cho Winter. Đó là một sự tiết lộ quá lớn đối với một người quá yếu ớt, quá nhỏ bé và không có đủ điều kiện để đối phó với một cú trời giáng như vậy. Karina ước cô có thể bảo vệ Winter khỏi mọi nguy hiểm của thế giới, che chở cho cô ấy khỏi gió và mưa, luôn là bến đỗ an toàn đáng tin cậy của cô ấy. Nhưng Karina biết, điều duy nhất cô có thể làm để bảo vệ Winter là chuẩn bị cho cô ấy theo nhiều cách nhất có thể vì những năm tháng khó khăn sắp tới.

Karina biết rằng mặc dù đây là một cái kết dành cho cô, nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu đối với Winter. Đây là cách bài hát tình yêu của hai người sẽ được phát - giống như một bản ballad lặp đi lặp lại, một đoạn băng bị hỏng trên vòng lặp vĩnh cửu.

Winter bắt đầu khóc, khiến Karina bối rối khi cô lộ rõ vẻ quan tâm với Winter, vuốt ve mái đầu đầy sương mai của cô ấy một cách bất lực và thủ thỉ vào tai cô ấy những lời thì thầm nhẹ nhàng không thể diễn tả được bằng lời. Đột nhiên, bàn tay mũm mĩm của Winter vươn ra và nắm chặt lấy ngón tay của Karina. Cô ấy nhìn Karina không chớp mắt qua những giọt nước mắt nài xin trong lặng thầm.

“Winter-yah,” Karina khàn giọng nói, và cái tên dường như đã làm im lặng những tiếng nức nở sụt sịt của Winter một cách kì diệu, xoa dịu cô ấy bởi vì cô ấy đã ngước nhìn Karina với một ánh mắt tin tưởng và quen thuộc đến mức khiến Karina mềm nhũn.

“Đừng sợ,” Karina bắt đầu nhẹ nhàng, bằng những nguyên âm ngắt quãng của tiếng Anh mà Winter đã dạy cho cô  “Tên chị là Karina, và chị đã quen biết em cả đời mình…”

~~~~~~~~~~~~~~

*Lưu ý: Đoạn này được viết dựa trên góc nhìn của Winter nên Winter là cô và Karina sẽ là cô ấy.
_______________________________________

48, 6

Điều cuối cùng Winter nhìn thấy trước khi cô nhắm mắt lại là Karina ở tuổi bốn chín, và điều đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra là Karina lúc sáu tuổi. Cô đắm chìm trong bóng tối bao trùm xung quanh mình, và đứng dậy không vững, phủi cành cây và cỏ dại ra khỏi quần áo khi cô bước ra khỏi bụi cây.

Karina đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt mở to như cái đĩa, và Winter cố ngăn bản thân mình cười ha hả vì cô nhận ra rằng cô có thể sẽ không tạo được ấn tượng ban đầu tốt đẹp cho lắm nếu như cô làm thế, rằng điệu cười mà Karina cảm thấy vô cùng gợi cảm khi cô ấy lớn lên rất có thể sẽ khiến cô ấy bỏ chạy và la hét ngay bây giờ.

May mắn thay, Karina vẫn không di chuyển, và Winter cúi mình xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Đừng sợ,” Winter nói, cố truyền đi hàng loạt những lời không thể nói ra cho Karina thông qua đôi mắt của mình, và thật không thể tin được, Winter nghĩ rằng cô đã nhìn thấy một tia nhận biết sâu thẳm trong đáy mắt Karina khi cô gọi tên Karina.

Cảm xúc của Winter vỡ òa, và lưỡi của cô cảm thấy dày và khô trong miệng khi cô ngập ngừng trước lời nói của mình, cô thốt lên, "Unnie." Karina trông có vẻ bối rối và Winter ý thức được cô cần phải chuyển sang tiếng Anh trước khi cô tiếp tục.

"Em đã luôn cố gắng tìm một ý nghĩa sâu xa cho việc này, tự hỏi tại sao em vẫn tiếp tục quay trở lại cùng một địa điểm, gặp cùng một cô gái. Em đã dành toàn bộ cuộc đời em để cố kiểm soát khả năng của mình, tự hỏi bản thân, tại sao lại là em? Em đã từng nghĩ, em muốn biết cách ngừng việc du hành thời gian lại. Nhưng em đã không nhận ra rằng điều em thực sự muốn biết là làm thế nào để du hành về phía chị. "

Chỉ khi Karina vươn bàn tay ngây ngô, nhỏ xíu để vuốt má Winter, cô mới nhận ra rằng gò má của mình đã ướt. Winter bị khuất phục bởi một nhu cầu đột ngột và mãnh liệt là được chạm vào Karina, một đứa trẻ sáu tuổi còn non nớt mà đã có thể khiến một người lớn như cô phải gục ngã, người mà Winter rất tự hào, rất kiêu hãnh. Cô có thể nhìn thấy ở cô bé này, người phụ nữ mà cô bé sẽ trở thành khi lớn lên - nổi bật, nhân ái, tràn đầy tình yêu thương và rộng lượng chia sẻ.

Một tiếng hét vang lên từ trong nhà khi bảo mẫu của Karina gọi cô ấy vào để uống trà, và Winter buông tay của cô xuống, giật mình. Karina nhìn cô với đôi mắt vô hồn, tìm kiếm, và Winter cố gắng giữ cho nụ cười của cô không tắt, giọng nói của cô buồn bã khi cô nói dịu dàng, "Đi đi."

Cô biết rằng đây là cuộc gặp đầu tiên của Karina, mặc dù nó có thể là lần cuối cùng đối với cô. Đầu tiên hay cuối cùng? Tâm trí của Winter ngày càng mờ nhạt, ý thức của cô cũng mờ đi. Nó là quá sớm. Cô nhìn lên để thấy Karina đang chạy nhanh băng qua bãi cỏ, giống như đôi chân của cô ấy đã mọc thêm một đôi cánh. Winter mỉm cười và nhìn xuống để thấy cánh tay cô kết thúc ở phần cổ tay, phần bên dưới được thay thế bằng không khí loãng.

Winter gọi tên Karina trong một tiếng thì thầm nhẹ nhàng hơn cả tiếng lá cây xào xạc, ngay lập tức bị gió cuốn trôi, nhưng dường như Karina đã nghe thấy điều đó ở phía xa, chân cô ấy khựng lại. Winter đưa tay lên vẫy, nhưng nhớ rằng chúng đã không còn nữa. Cô cố gắng cong môi thành một nụ cười cuối cùng, nhưng miệng cô cũng đã biến mất. Những gì còn lại của Winter chỉ là đôi mắt của cô, theo dõi Karina cho đến giây cuối cùng trước khi cô bị chìm vào bóng tối xoáy của thời gian một lần nữa. Ngay cả khi Winter không còn ở đó nữa, Karina dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô, quay lại và nhìn chằm chằm vào chính nơi cô đang ở, đôi mắt của Karina híp lại trong một nụ cười ngọt ngào. Winter mỉm cười đáp lại bằng đôi mắt của cô, trước khi chúng cũng biến mất.

Hết.

_____________________
___________

Đôi lời: Mình nghĩ là mình đã vượt qua được nhưng khi mình đọc lại để dịch thì nó vẫn đau đớn quá :((( Thật ra truyện vẫn còn một phiên ngoại nữa nhưng tạm thời mình chỉ dừng lại ở đây thôi, một lúc nào đó mình sẽ dịch cho mọi người cùng đọc.

Cho đến nay thì cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn ủng hộ mình, yêu mọi người <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top