Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người làm điều phối viên thực sự đã cố gắng hết sức trong sự kiện lần này, Wonwoo trầm ngâm đánh giá căn phòng khiêu vũ được trát nào là vàng và những thứ lung linh.Cửa ra vào được trang trí công phu theo kiểu pháp dẫn đến một ban công lớn nhìn ra những khu vườn hoa hồng dưới ánh trăng, và một loạt các cửa sổ từ sàn đến trần dọc theo toàn bộ bức tường phía sau đóng vai trò như một tấm gương, phản chiếu sự kiện vui vẻ đang diễn ra trái ngược với khung cảnh tối tăm của bầu trời đêm. Vẻ tráng lệ và sự hòa nhoáng. Âm nhạc và những cuộc trò chuyện lặt vặt. Ôi, vẻ say đắm của những người giàu có và nổi tiếng.

Thở dài, Wonwoo đưa tay lên để chỉnh lại chiếc mặt nạ đang che nửa khuôn mặt hắn. những chiếc vòng xoáy làm từ kim loại mỏng để lót viền mặt nạ chạm vào đầu ngón tay cái và ngón trỏ của hắn khi hắn vật lộn để làm cho lớp phủ trông thoải mái hơn trên mắt hắn. Hắn ghét phải đeo cái thứ ngớ ngẩn  này, nhưng bữa tiệc tối nay là dạ hội giả trang, và Wonwoo thà chống chọi với thứ trang phục khó chịu trong vài giờ hơn là trở thành tâm điểm của đám đông chỉ vì hắn không tuân theo quy định về trang phục. Cho dù hắn phải tham dự những bữa tiệc này bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó chẳng bao giờ hết tẻ nhạt.

"Wonwoo!" Phong thái lịch sự và vui vẻ thường ngày của Seungkwan biến mất ngay lúc cậu ta nhìn thấy gã alpha, và rồi cậu ta lại cau có với hắn. "Tại sao anh cứ lại lảng vảng xung quanh thế?Anh nên hòa mình vào đó và tận hưởng đi chứ," cậu rít lên.

Tặng cho cậu một cái nhìn không mấy ấn tượng, Wonwoo nói, "cậu đang làm việc đó tốt hơn tôi rất nhiều."

"Tất nhiên rồi," người nhỏ tuổi khịt mũi. Những viên đá quý trên mặt nạ của cậu phản chiếu lại ánh đèn chùm và nó lấp la lấp lánh. "Nhưng anh không thể giúp tôi được một chút nào à? Và trước khi anh hỏi lại, không. Anh chưa thể về nhà được."

Wonwoo thở dài một lần nữa.

"Lý do duy nhất tôi ở đây là vì tôi là quản lý của cậu. "Làm thế nào tôi có thể làm công việc của mình nếu cậu thậm chí không có mặt tại.......?

Chỉ vì Seungkwan có điểm hợp lý không có nghĩa là Wonwoo thích nó. Và hắn nói với cậu như vậy.

"Vâng vâng. Tôi biết. Anh có một ngày nghỉ hiếm hoi vào ngày mai, phải không? Tại sao anh không đi thưởng thức buổi tối một chút? Nếu anh có thể ở lại ít nhất một giờ nữa, tôi sẽ không làm phiền anh cả ngày mai. Thêm vào đó, tôi nghe nói họ sẽ sớm mang đến bữa tiệc buffet với nhiều món ăn tráng miệng. Vậy nên là mau đi đi nào!" Với một cú đẩy, cậu gửi người quản lí của mình về phía trung tâm của phòng khiêu vũ. "Và nếu anh tình cờ bắt chuyện được với người nổi tiếng, nó sẽ rất tuyệt đấy."

Wonwoo vẫy vẫy cậu, hầu như chẳng để một chữ nào lọt tai khi hắn lại tiếp tục đi loanh quanh. ít ra việc cố gắng thoát khỏi sự cằn nhằn của Seungkwan còn hay hơn là đi giao tiếp với người khác."

Xem xét kích thước tuyệt vời của căn phòng khiêu vũ thì phải mất một thời gian để Wonwoo đi về phía ban công. Có lẽ sẽ mất ít thời gian hơn nếu hắn không phải tránh mặt một số người, thoắt ẩn thoắt hiện phía sau người phục vụ và những cây cột to đùng. Không phải là vì Wonwoo sợ bị tiếp cận, nhưng sau sự cố ba năm trước, khi hắn tung một cú đấm vào mặt một nhà sản xuất vì có hành vi quấy rối bằng lời nói với Seungkwan, người nhỏ tuổi đã khiến hắn phải hứa với cậu sẽ sử dụng cách "tránh né hơn là xung đột". Hắn biết cậu là một đứa trẻ làm việc rất chăm chỉ, vì vậy nếu hắn có thể làm cho công việc của cậu dễ dàng hơn một chút, Wonwoo sẵn sàng nhẫn nhịn.

Vượt qua cánh cửa được trang trí theo kiểu Pháp, Wonwoo hít vào lồng ngực một luồng không khí trong lành. Thời tiết tháng giêng tê buốt cả mũi và tai, nhưng hắn không bận tâm. Không phải sau khi gần như nghẹt thở bởi bầu không khí bên trong. Một vài người cũng có cùng cảm xúc với hắn, dường như là vậy. Một số người thì hút thuốc ở phía xa, trò chuyện với nhau, những người khác - các cặp vợ chồng chẳng hạn- đang rúc vào nhau dưới chiếc áo khoác dày dặn nhìn ngắm vườn hồng. Thậm chí từ khoảng cách này, Wonwoo có thể ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ, và hắn chào đón nó. Hắn đi đến lan can và tựa khuỷu tay lên nền đá lạnh.

Mọi thứ đều yên tĩnh ở đây. Sự ồn ào của bữa tiệc bị bóp nghẹt bởi những cánh cửa đóng kín. Những người gần đó đi dạo xung quanh, một số ra đây để hít thở không khí trong lành, một số trở lại bữa tiệc. Thỉnh thoảng, âm nhạc và tiếng cười từ bên trong tuôn ra, theo sau dòng khách ra vào. Wonwoo không có bất kỳ hứng thú nào.

Hắn nhìn lên ánh trăng đẹp đẽ, chiêm ngưỡng nó một cách yên bình trước khi một mùi hương đặc biệt bay qua cánh mũi hắn. Đó là một mùi hương khác biệt mà hắn chưa bao giờ bắt gặp trước đây: hoa chanh tươi được điểm thêm hương vị ngọt ngào bằng một chút vani. Với một cái gì đó khác. Một cái gì đó mềm mại và nhẹ nhàng.

Nhưng đó chỉ là một luồng nhẹ nhàng, không may bị gió thổi đi khi ai đó mở cửa ban công.

Wonwoo đứng thẳng dậy và nhìn xung quanh, cố gắng xác định nguồn gốc của mùi hương ấy. Không nghi ngờ gì nó đến từ một omega. Tuy nhiên, không ai trong số những người xung quanh hắn tỏa ra mùi hương lôi cuốn đó. Hắn liếc nhìn bữa tiệc qua những ô cửa sổ cao vút.

Đẩy mình ra khỏi lan can, hắn sải bước vào trong.

Ngay lập tức, mùi hương dịu ngọt và pheromone tràn ngập trên mặt hắn, và hắn gần như nghẹt thở. Wonwoo ho một vài lần và đi về phía trước. Mùi hương bí ẩn đọng lại trong tâm trí hắn, và hắn quyết tâm tìm ra chủ nhân của nó. Hắn vẫn dán mắt, tập trung nhìn chằm chằm vào vô số chiếc mặt nạ sặc sỡ và mấy bộ quần áo lòe loẹt. Để đạt được mục tiêu của mình, Wonwoo đã để con sói ngự trị bên trong hắn kiểm soát trong thời gian hiện tại, dựa vào bản năng động vật để truy tìm mùi hương.

Sau khi đi loanh quanh một hồi, mũi hắn lại bắt được mùi hương ấy. Ở trong một không gian kín như vậy, nó mạnh hơn rất nhiều và Wonwoo  thèm thuồng nuốt nó xuống. Hắn chưa bao giờ cảm thấy khao khát đến nhường này. Mùi hương càng thấm vào các giác quan của hắn, cơ thể hắn càng phản ứng nhiều hơn. Nhịp tim của Wonwoo tăng lên, adrenaline trào ra đủ để tay hắn bắt đầu run rẩy. Các pheromone alpha lan tỏa ra từ Wonwoo tạo thành những đợt sóng lớn. Ngay cả khi hắn không thể ngửi thấy chúng, hắn vẫn có thể nhận ra những ánh mắt đói khát dõi theo hắn. Một vài tên beta khá dũng cảm và omega trơ tráo cố gắng tiếp cận Wonwoo, nhưng một ánh nhìn sắc lẹm khiến tất cả họ phải bỏ chạy. Hắn không có thời gian cho những trò hề này. Hắn khó có thể chịu đựng cảm giác bồn chồn và đốt nóng dưới làn da, tất nhiên đó không phải phản ứng lạ lẫm gì.

Cùng với nhiệt độ cơ thể tăng lên, miệng hắn bắt đầu tiết nước và nướu răng thì đau nhức. Hắn rê đầu lưỡi dọc theo răng hắn.

Sự thôi thúc muốn cắn— muốn cắm những chiếc răng của hắn vào cần cổ của người omega kia mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Wonwoo thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy người này mà người ấy đã khiến tâm trí hắn phải đảo lộn. Chỉ bằng một mùi hương của họ thôi.

Nghe có vẻ không ổn, Wonwoo có một ý tưởng mơ hồ về những gì đang diễn ra. Chỉ có một lời giải thích cho tất cả những việc này.

Hắn đã tìm thấy định mệnh của đời mình.

Cơ hội để được gặp người bạn định mệnh là rất mong manh. Không hoàn toàn là không thể, nhưng đủ để làm người ta phải sửng sốt nếu một cặp đôi tìm thấy nhau. Wonwoo không phải là người tin vào những thứ này. Cha mẹ hắn, bạn bè của hắn, họ có một cuộc sống hạnh phúc mà không cần tới bạn đời. Tuy nhiên, đối với hắn trong tình huống này.... Wonwoo sẽ cười nhạo chính mình nếu hắn nói hắn không muốn tìm kiếm người ấy.

Hắn lướt qua bữa tiệc buffet với đủ loại món tráng miệng mà Seungkwan đã đề cập đến trước đó, và trong một giây lát, hắn thực sự bị phân tâm bởi mùi ngọt thơm của đường và sô cô la mà các món bánh ấy mang lại. Một đám đông nhỏ đã nhanh chóng hình thành xung quanh chiếc bàn dài. Đôi mắt của Wonwoo lướt qua nhiều lớp mặt nạ. Hắn chuẩn bị bước tiếp, khi mùi hương của omega ấy phả vào mặt hắn như bức tường gạch dày đặc.

Người ấy đang ở đây .

Wonwoo khựng lại một chút.

Hắn đứng sau cây cột cách bàn tiệc không xa, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể trong khi mắt hắn quét qua đám đông một lượt.

Rồi hắn thấy em.

Chàng trai đeo lên mình mặt nạ trắng và mái tóc màu rượu vang.

Omega của hắn.

Em đứng sát cạnh bàn, bàn tay đùa nghịch với mấy quả bóng bay. Có gì đó thật ngây thơ và trong sáng trong những cử chỉ hành động của em khi em cứ chọt chọt tay vào quả bóng và cười khúc khích với chính mình. Thật dễ thương và đáng yêu, và Wonwoo muốn phá hỏng em.

Ngay cả với chiếc mặt nạ che một nửa khuôn mặt, vẻ đẹp của em vẫn tỏa sáng. Đôi môi đỏ mọng. Mắt nai sáng ngời. Cặp má mềm mại. Xương quai hàm sắc sảo.

Cần cổ trắng ngần.

Răng của Wonwoo đau nhức.

Của hắn, con sói trong hắn gầm gừ. Wonwoo nhanh chóng chiếm lại quyền kiểm soát. Sẽ không tốt tí nào nếu để con sói ngự trị trong hắn nổi cơn tanh bành.

Trong khi hắn vắt óc suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận chàng omega này mà không làm em sợ, có một số người dường như đang tiến đến chỗ em để khen ngợi những chiếc bánh ngọt em làm. Chàng trai buông bóng bay để cảm ơn và cúi đầu, đưa ra một tấm thiệp trắng mà Wonwoo nghĩ đó là danh thiếp của em. Hắn tạm thời để thông tin mình vừa mới biết ra một bên, chút nữa hắn sẽ xem xét lại. Giờ đây Wonwoo bước ra từ đằng sau cây cột và tiến về phía trước.

 Khoảng cách giữa hắn và em thậm chí còn chưa tới mười feet khi chàng omega ấy bỗng giật mình. hắn thấy em ngước mắt lên. Và rồi ánh mắt của họ chạm vào nhau.

Bụng Wonwoo rộn rạo, và nhịp đập của hắn thậm chí còn nhanh hơn nếu có thể. Mỗi hơi thở của hắn đều chứa đầy mùi hương quyến rũ từ chàng trai omega. Pheromone của riêng hắn bất đầu rối loạn. Từ góc nhìn này, hắn thấy những người khác quay đầu về phía mình, nhưng Wonwoo chẳng thể quan tâm. Không phải khi omega của hắn phản ứng quá rõ ràng với sợi dây liên kết giữa hai người họ.

Dáng người mảnh khảnh của người nọ đang run rẩy, con ngươi em giãn ra. Đôi môi đầy đặn của em thở hổn hển và hắn nuốt nước bọt. Cơ thể em nóng bừng, hai má đỏ ửng.

Làn khói màu trắng đục như sương mù vây xung quanh Wonwoo ngày càng dày hơn. Ngọt ngào hơn. Hấp dẫn hơn.

Con sói bên trong gầm gừ với hắn, thúc giục hắn hãy vồ lấy và biến omega ấy thành của hắn. Nhưng Wonwoo phớt lờ nó hết sức có thể. Hắn không thể hành động hấp tấp như vậy được.

Wonwoo tiến lên một bước, hắn mở miệng, sẵn sàng để bắt chuyện với em, nhưng những cử chỉ ấy dường như đã đánh thức chàng trai ra khỏi sự sững sờ. Em chớp mắt vài lần, con ngươi đảo qua đảo lại.

"Đừng đi." Hắn nói điều đó một cách thấp thỏm, nhưng chàng trai nghe thấy nó rõ mồn một, thể hiện bằng một hơi thở gấp gáp. Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên từ môi em, và Wonwoo cố gắng kìm nén lại tiếng gầm gừ.

Răng nanh của hắn như muốn kéo dài ra, như sẵn sàng cắm chúng vào làn da mềm mại của em. Hắn phớt lờ cơn đau nhức, liếm đôi môi khô khốc của mình. Với một sự hài lòng đầy tự mãn, hắn chú ý đến cách chàng trai nọ dõi theo mỗi hành động của hắn bằng đôi mắt xinh đẹp. Mùi hương của em bỗng tăng đột biến. Nó không còn ngọt ngào và lôi cuốn nữa. Mà ngày càng được bao phủ một lớp hương đầy khiêu gợi.

Lần này, Wonwoo không thể ngăn tiếng gầm gừ thoát ra.

Chàng trai rên rỉ đáp lại. Thật xinh đẹp.

Thật không may, cuộc gặp gỡ nho nhỏ của họ bây giờ đã thu hút nhiều sự chú ý hơn từ người xem. Một tình huống quái gở khiến omega của hắn đột nhiên nhận ra khi em run rẩy và nhìn chằm chằm vào đám đông.

Ánh mắt em ngập ngừng nhìn Wonwoo, em dần lùi lại ra xa khỏi bàn tiệc buffet.

Và rồi em chạy. 

Wonwoo đứng ngơ ngác trong một giây. Nhưng sau đó, hắn lấy lại cảm giác và lao về phía trước, đẩy mọi người sang một bên với một câu "Xin lỗi! "  khi hắn đuổi theo omega của mình.

Tất cả mọi người đều biết, từ trẻ nhỏ đến người già: không bao giờ chạy trốn khỏi alpha. Trừ khi bạn muốn những alpha ấy đuổi theo.

Không thể nào có chuyện chàng trai ấy không biết mình đang làm gì. Không phải với cái ánh nhìn em ném cho Wonwoo trước khi em cất bước chạy ra ngoài sảnh. Chà, Wonwoo không có vấn đề gì với việc thay đổi địa điểm đâu. Phòng khiêu vũ trở nên quá ngột ngạt, và hắn không muốn chia sẻ những gì là của hắn với những vị khách mời này.

Cuối cùng cũng có thể sử dụng adrenaline trong huyết quản, hắn ra khỏi căn phòng đông đúc trong chớp mắt. Wonwoo chẳng cần phải dừng lại để suy xét xem em ở đâu, dễ dàng lần theo dấu vết của chàng trai omega. Bám theo sau mùi hương len lỏi qua các dãy hành lang, hắn đuổi theo em với niềm vui sướng. Tiếng những bước chân của hắn vang vọng khắp các phòng trống, có lẽ đủ lớn để cảnh báo cho omega của hắn rằng hắn đang đến gần, nhưng Wonwoo dường như chẳng để tâm. Ngay cả sự khó chịu từ việc đeo chiếc mặt nạ ngu ngốc này có thể ngăn cản hắn. Một ý nghĩ lướt qua, con sói bên trong hắn hú lên với sự hài lòng khi hắn đang tới gần mục tiêu hơn.

Hắn đang đứng tại một ngã ba. Hành lang chia tách thành hai con đường. Omega của hắn đang ở đâu đó quanh đây. Ngực Wonwoo nóng lên vì phấn khích, nhưng những bước chân hắn chuyển động nhẹ nhàng hơn khi hắn rình rập con mồi của mình. Đã từng đến cái tòa lâu đài này trước đây, hắn có một chút lợi thế không công bằng. Thay vì đi bên trái, hắn rẽ phải.

Đúng như dự đoán, hắn nhìn thấy omega bé nhỏ của mình ở cuối hành lang, ló ra từ phía góc, cẩn thận đề phòng sự xuất hiện của Wonwoo. Một nụ cười nhếch lên khóe miệng. Chỉ trong một vài bước, hắn đã dễ dàng tiếp cận con mồi của mình. Đã quá muộn khi chàng trai ngửi thấy mùi của Hắn. Wonwoo vồ lấy và áp sát em vào tường.

"Bắt được em rồi."

Nụ cười nhếch mép của hắn nở toe toét khi nhìn thấy chàng omega nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt to tròn, má đỏ hây và lồng ngực phập phồng. Có cả sự hoang mang lẫn ngạc nhiên khi em chớp chớp mắt với Wonwoo, và mắt nhìn theo hướng mà gã alpha chui ra. "Làm sao mà— Anh từ đâu chui ra vậy?"

Em ấy thật dễ thương, Wonwoo quả quyết nghĩ, dù đó không phải lần đầu tiên trong tối nay hắn nghĩ vậy.

Đưa tay ra, hắn lướt ngón tay cái lên cặp má mềm mại của chàng trai, ngay dưới phần ren của chiếc mặt nạ.

"Tôi thừa nhận tôi sở hữu một chút lợi thế ở đây hơn em," hắn nói.

Người còn lại bĩu môi, đôi mắt tròn xoe ánh lên một tia bất mãn rất rõ ràng. "Như thế là gian lận!"

Wonwoo cười phá lên, một phần vì sự đáng yêu của người trước mặt, nhưng chủ yếu là để trêu chọc em. Hắn dựa sát vào, tận hưởng tiếng thở hổn hển phát ra từ đôi môi đầy đặn đó, hắn chống tay lên tường, khảm bé omega vào trong lòng một cách có hiệu quả. Người nọ không hề có hành động phản kháng, ánh mắt mơ mơ màng màng mà nhìn hắn. Và Wonwoo có thể hiểu được. Ngay bản thân hắn cũng có khoảng thời gian khó khăn để giữ sự tỉnh táo trong khi đứng rất gần với em, được bao quanh bởi mùi hương dễ sa vào say đắm, không muốn gì hơn là chìm đắm trong đó. Trong em .

" Em sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi hỏi chứ?"

Lông mi em rung rinh, khuôn miệng xinh xắn lắp bắp. "C-còn tùy thuộc vào cách anh hỏi," Em trả lời, lấy hết tất cả sự dũng cảm mà em có.

Wonwoo không thể ngăn bản thân nhếch mép lên. "Vậy, chúng ta hãy thử xem một chút nào."

Những ngón tay khéo léo kéo mạnh chiếc nơ nhỏ quấn quanh cổ áo của chàng trai omega— Một món quà Giáng sinh muộn cho mình hửm?—Ruy băng đen trơn trượt khỏi ngón tay của hắn. Wonwoo bật mở vài nút đầu tiên, để lộ rõ xương đòn và làn da đẹp không tì vết. tiếp xúc với không khí se lạnh của hội trường, người đối diện bất giác giật mình.

"Thật xinh đẹp," Wonwoo thì thầm. 

Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ ngực của Wonwoo, khiến người kia rùng mình, nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy em. Cảm giác nóng bỏng và trần trụi của sự chiếm hữu bùng lên, thúc giục hắn hãy đánh dấu và biến em thành của hắn. Bên tai Wonwoo vang lên giọng nói của con sói, những từ như tiếng trống đập thùm thụp vào tai: Cắn em ấy. mau cắn em ấy. Cắn người thuộc về hắn.

Và Wonwoo suýt nữa thì làm vậy— gần như để bản năng động vật kiểm soát. Tuy nhiên, điều khiến hắn dừng lại là xúc cảm dưới tay anh. Chàng trai đang run rẩy, chỉ một chút, nhưng nó ở đó. Cho dù Wonwoo khao khát em bao nhiêu, hắn sẽ tự nguyền rủa nếu hắn làm bất cứ điều gì tổn thương đến em. Vì vậy, hắn nuốt tất cả những ham muốn xuống và xóa tan làn sương mù đang bao phủ trong đầu.

Nhẹ nhàng, hắn rón rén lại gần, tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra từ đôi môi trêu ngươi đó, và chạy đầu mũi hắn dọc theo cổ họng mịn màng. Tất nhiên mục đích của hắn chỉ là để an ủi.

:Shh, không sao đâu, mèo con," hắn thì thầm, một tay thì trượt xuống dưới lớp áo khoác của em để xoa nắn vòng eo thon thả. "Đừng sợ. Tôi sẽ không cắn em."

Bối rối và bàng hoàng, em ngẩng mặt lên và hướng sự bối rối của mình về phía gã alphal. "A-anh sẽ không ư?"

Với chiếc mặt nạ chết tiệt cản đường hắn, thật khó để Wonwoo xác định chính xác những cảm xúc chứa trong đôi mắt ngây thơ đó. Nhưng hắn cảm nhận được một tia thất vọng, và Wonwoo nhanh chóng khắc phục sự hiểu lầm đó.

"Em là của tôi." Hắn siết chặt eo của người omega và dồn em vào tường chỉ để nhấn mạnh cho câu nói ấy. "Cho dù tôi đánh dấu em hôm nay hay ngày mai thì điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

Chàng trai lo lắng nuốt nước bọt, nhưng gật đầu, những ngón tay bấu víu vào vạt áo của gã alpha.

Đâu đó, dưới hành lang, có tiếng cánh cửa đóng sầm lại. Chàng trai ré lên và rúc vào người hắn, vòng cánh tay ôm lấy eo hắn để túm lấy lưng áo khoác, mặt em vùi vào hõm vai.

Heh. Dễ thương thật đấy.

Wonwoo nhanh chóng kéo em lại gần hơn, trong khi liếc một cái qua vai để nhìn thấy nguyên nhân của sự gián đoạn này. Từ âm thanh của nó, thì có lẽ một số vị khách đã quyết định tách ra khỏi bữa tiệc để tạo niềm vui nho nhỏ cho riêng mình. Sẽ không khôn ngoan khi đứng ở đây và  để họ phát hiện ra hắn và em đang thân mật với nhau.

"Đi với tôi." Nắm lấy bàn tay của chàng trai omega, hắn dẫn em đi.

Một lợi thế khác của việc đã đến đây rất nhiều lần, Wonwoo biết phòng nào có sẵn và có thể cung cấp cho họ sự riêng tư.

Ngay khi họ vào trong và ổ khóa được bật lên, Wonwoo đè chàng trai dựa vào bức tường gần nhất với một bàn tay đặt lên eo. Hắn bước lại gần, đủ để che thân hình em bằng chính mình. Mùi hương quyến rũ của hoa và vani tăng vọt, và Wonwoo nhếch mép.

Ngay cả khi ở đây, chỉ với chiếc đèn nhỏ là nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng, Wonwoo dường như không thể rời mắt khỏi người kia. Đôi mắt hắn đảo qua những chỗ nửa kín nửa hở trên cơ thể em, cổ và xương đòn lộ ra, trước khi quay trở lại với đôi đồng tử quyến rũ. Ánh mắt dữ dội khiến đôi má em như nóng lên, một màu hồng đẹp đễ trên làn da mật ong ngọt ngào. Nó khiến tâm trí của Wonwoo lâng lâng, ham muốn và chiếm hữu một lần nữa che khuất tầm nhìn của hắn. Wonwoo tự hỏi chàng trai sẽ trông thế nào khi quằn quại trong khoái cảm dưới thân hắn, gọi tên hắn, mang dấu ấn của hắn.

"Em thực sự là một omega xinh đẹp, phải không?" hắn lẩm bẩm, một nửa với chính bản thân, khi hắn ngây ngốc vuốt ve vật liệu mỏng manh che đi phần eo của người kia.

Một nụ cười nhút nhát và ngại ngùng xuất hiện trên mặt chàng trai. "Anh thậm chí còn chưa nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của em," Em vặn lại.

Wonwoo cười, ngạc nhiên một chút , nhưng rõ ràng rất hứng thú. Ngón tay của hắn chơi đùa với dải ruy băng buộc chiếc mặt nạ lại với nhau. "Vậy chúng ta có nên xem không?"

"Đ-đợi một chút, làm ơn!"

Hắn dừng lại, liếc nhìn từ chiếc mặt nạ trắng đến sự sợ hãi xoáy sâu trong đôi mắt chàng trai.

Hắn cong mày. "Vậy là không à?"

"Em..."

"Em không phải là tội phạm, phải không?

"Không! Em không phải! Em—" nhận ra rằng người alpha này chỉ đơn thuần là trêu chọc mình, em bình tĩnh lại và cười khúc khích. Ánh mắt bỗng trũng xuống, em mím môi dưới và thừa nhận, "em chỉ là.... lo lắng một chút và...em sợ. Bởi vì, em không phải là người nổi tiếng hay là con trai của ông lớn nào hết. Và— và em biết rằng anh là người nổi tiếng —hoặc là, ừm, anh chắc chắn phải là một ai đó quan trọng vì anh được mời đến bữa tiệc này, vì vậy em không muốn anh thất vọng khi anh phát hiện ra em chỉ là... em mà thôi."

Đây là điều mà em nói nhiều nhất, những dòng chữ dường như bật ra nhanh tới mức hắn chưa thể load ngay được . Khi thấy không thấy phản hồi từ Wonwoo, em cố gắng thêm vào.

Mặc dù Wonwoo rất thích nghe em nói nhiều hơn, tuy nhiên, hắn muốn làm dịu em nhiều hơn. Vì vậy, hắn cúi xuống và chiếm lấy đôi môi đỏ mọng đã hành hạ hắn trong nửa giờ qua. Nó làm dịu đi sự lo lắng và biến càng trai này trở nên ngoan ngoãn dưới thân hắn.

Wonwoo cảm thấy hắn như một người đàn ông chết khát được uống nước sau nhiều năm lang thang trên sa mạc. Chàng trai đáp lại một cách ngại ngùng, những cử động rụt rè của em khiến Wonwoo nhức nhối theo cách mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Ngoài ham muốn và sự chiếm hữu, hắn còn muốn chăm sóc cho em, bảo vệ và giữ em an toàn.

 Wonwoo ấn thêm một vài nụ hôn vào môi em, hai trong số đó rơi trực tiếp lên nốt ruồi ở môi trên của em. Chàng trai cười khúc khích khi người nọ cứ hôn em như vậy. Trán của họ cụng với nhau, hắn hỏi, "Em là của tôi, nhớ chứ? sẽ không có gì có thể thay đổi được điều đó. Nhưng tôi sẽ rất vui nếu em nói với tôi tên em."

Có một khoảng dừng ngắn ngủi khi chàng trai ấy nhìn hắn từ dưới hàng mi, rồi cuối cùng, em mở miệng và nói, "Junhui."

"Junhui,"  Wonwoo lặp đi lặp lại,. "Tôi sẽ chăm sóc em." Sau đó, hắn thu hẹp khoảng cách giữa hai người và hôn em lần nữa.

Lần này nụ hôn có vẻ bớt nhẹ nhàng hơn ban đầu, nóng bỏng và mang ý nghĩa thèm khát. Junhui dường như không bận tâm. Hành động của em còn ngày càng táo bạo hơn, mùi hương ngọt ngào vây quanh cánh mũi khi em vòng tay qua vai Wonwoo và ôm hắn gần hơn.

Con sói alpha trong Wonwoo gầm lên trong sự mãn nguyện, thúc giục hắn phải táo bạo hơn, đòi hỏi nhiều hơn nữa. Hắn liếm đường viền môi của Junhui, một lần nữa ngạc nhiên trước sự mềm mại của chúng. Junhui cố tình mở ra cho hắn, để hắn luồn vào bên trong với tiếng thở dài thỏa mãn. Wonwoo liếm vào trong khoang miệng em một cách tham lam, cơn đói nhanh chóng ăn mòn mọi suy nghĩ của hắn.

Junhui cựa quậy trong khoái cảm, cho đến khi Wonwoo trượt một bàn tay lên và đan các ngón của họ tay vào nhau, ấn hai bàn tay của họ vào tường, ngay bên cạnh đầu Junhui. Hành động khiến em cảm thấy thoải mái, dường như là vậy, bởi cách Junhui siết chặt bàn tay hơn. bàn tay còn lại, Wonwoo bóp má em để hôn sâu hơn, răng hắn cạ vào môi dưới. Junhui rên rỉ. Âm thanh như xuyên qua não của Wonwoo và đi thẳng vào dương vật hắn. Wonwoo không thể ngăn được tiếng gầm gừ phát ra từ trong ngực.

"Em nghe thật đáng yêu, mèo con," hắn thì thầm, và Junhui rên rỉ, sự xấu hổ hiện rõ qua đôi má ửng hồng. Wonwoo lần theo dấu vết trên đôi môi sưng phồng, sự hài lòng đốt cháy dưới làn da hắn khi thấy đôi môi ấy sưng đỏ như thế nào vì hắn. Wonwoo lại gần hơn, nhấm nháp quai hàm xinh đẹp của omega, ghé sát tai em để thì thầm, "Em kêu lên cho tôi nghe nữa chứ?"

Hắn  không cho Junhui thời gian để trả lời, dù sao cũng không phải bằng lời nói. Hắn bám vào một bên cổ họng  của em và mút cắn một dấu vết đo đỏ ở đó, răng hắn sượt qua làn da mềm mại. Sự chiếm hữu của hắn cần phải được kiềm chế, ít nhất là trong thời điểm hiện tại, ngắm nhìn làn da không tì vết được bao phủ bởi những dấu hôn ái tình.

Của hắn.

"A-alpha," Tiếng rên rỉ của Junhui đứt quãng, ngón tay siết chặt lấy hắn. " Alpha, X-xin anh, em—" Em vỡ ra một tiếng thở dốc khi Wonwoo bấu chặt vai em. Đầu gối em như mất sức mà khụy xuống, và nếu không phải vì vòng tay của Wonwoo đang ôm lấy em, em sẽ ngã xuống sàn mất.

"Wonwoo," em nói với hắn. "Gọi tên em"

"Wonwoo," em lặp đi lặp lại một cách vô thức. "Làm ơn."

"Em muốn gì nào, mèo con? Cho tôi biết những gì em muốn."

" Em—Oh! — Em muốn—" Junhui là không thể hoàn thành câu nói của mình, và có lẽ Wonwoo hơi tàn nhẫn một chút vì đã không giúp em. Nhưng gã alpha đang bận rộn với việc để lại dấu hôn trên khắp cơ thể em. Thêm vào đó, hắn rất thích nghe tiếng cầu hoan của Junhui rất nhiều.

Tuy nhiên, Wonwoo không phải là một tên sadist hoàn toàn. Hắn hôn đôi môi đang bĩu ra của Junhui và đẩy đùi hắn vào giữa hai chân chàng omega. Tiếng thở hổn hển của Junhui biến thành một chuỗi tiếng rên thỏa mãn khi hắn bắt đầu di chuyển, đầu tựa lên vai Wonwoo. Junhui buông tay của gã alpha ra để hắn có thể nắm lấy eo em.

"Đúng rồi, mèo con," hắn khen ngợi em bằng chất giọng trầm ấm. Junhui rùng mình, pheromone tăng dần khi em cọ cọ phần dưới lên đùi Wonwoo.

"Wonwoo..."

Wonwoo hầu như không có thời gian để tận hưởng cái cách mà tên hắn được phát ra từ khuôn miệng của Junhui khi mùi hương quyến rũ từ chất lỏng dâm dịch trào ra từ phía dưới em làm đầu óc hắn quay cuồng.

"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt." Nghiến răng, hắn buộc mình phải thở bằng miệng và nhắm nghiền mắt lại. Với cần cổ của Junhui để lộ ngay dưới ánh mắt hắn, Wonwoo sợ rằng  hắn sẽ mất kiểm soát và cắn em mất.

Cơ thể em nóng bừng.

Căn phòng hiện tại nồng nặc mùi của hai ngừoi, và tâm trí của Wonwoo bắt đầu trôi dạt vào những ý nghĩ nguy hiểm.

"Wonwoo, em không thể.... làm ơn.... em cần anh..." Tiếng nói của Junhui vỡ vụn, và họ thậm chí còn chưa làm gì cả.

"Có tôi đây, mèo con," hắn xoa dịu em bằng một nụ hôn. Rồi không một lời báo trước, hắn bế em lên, ôm trọn trong vòng tay và bước về phía giường.

Junhui ré lên, hoảng loạn giữ lấy cổ của người alpha. Em xấu hổ, úp mặt vào vai của Wonwoo, nhưng trên môi vẫn còn đọng lại một nụ cười nhỏ xíu. Wonwoo ưỡn ngực tự hào. Hắn đặt em xuống giường một cách nhẹ nhàng rồi trèo lên trên, triệt để giam giữ, hôn em một lần nữa.

Căn phòng dần lấp đầy với những tiếng thở hổn hển, tiếng xào xạc của quần áo cọ vào nhau. Junhui càng để lộ nhiều da thịt, Wonwoo càng trở nên mạnh bạo hơn, hung hăng thu vào mắt cảnh tượng trước mắt. Có một cái gì đó rất tục tĩu, nhưng rất đẹp khi có omega này trong tay dạng chân ra cho hắn như thế này, tất cả mọi thứ trên người em đều trần trụi trừ bỏ phần ren trắng che một nửa khuôn mặt của em. Junhui chưa sẵn sàng, vì vậy hắn cũng không ép em. Thay vào đó, Wonwoo chuyển sự chú ý sang cơ thể Junhui.

Trong quá trình khám phá cơ thể em, Wonwoo phát hiện ra những nốt ruồi trên khắp cơ thể của Junhui tựa như các chòm sao vậy. Hắn dành ẳn một khoảng thời gian để hôn và liếm chúng, để lại dấu ấn của chính hắn. Mũi của Wonwoo giật giật mỗi khi pheromone của Junhui tăng vọt, vị ngọt đậm đà của mùi hương mạnh mẽ bao phủ không khí và cả trên đầu lưỡi hắn.

Toàn bộ buổi tối hôm ấy là dành riêng cho họ. Chỉ hắn và Junhui, hình thành một mối liên kết. Wonwoo phải đấu tranh dữ dội để giữ con sói bên trong yên ổn, để nó không làm càn khi hắn cắn dọc cổ họng Junhui, nhưng đó là một cuộc chiến đấu hắn sẵn sàng đối mặt chỉ để omega của hắn thấy hạnh phúc.

Họ tìm kiếm khoái cảm cùng nhau, và sau đó nằm thở dốc với chân tay rã rời. Đến khi Wonwoo lấy lại sức và ngồi dậy, hắn nhận ra Junhui đã ngủ. Nụ cười thích thú trải dài trên biểu cảm của hắn, Wonwoo đặt một nụ  hôn lên nốt ruồi trên vai. Họ sẽ phải ở lại trong đây ít nhất nửa giờ nữa, vì vậy, Wonwoo để em ngủ cho đến lúc đó. Khi tỉnh rồi, hắn sẽ đưa em vào phòng tắm để họ tắm rửa.

------------------------------------------------

Những vệt nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng lên mặt Wonwoo , hắn càu nhàu không hề vui vẻ tí nào, mặt cau có lại khi hắn quay đầu sang bên khác. Chưa sẵn sàng thức dậy, hắn quay người, chuẩn bị ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, có điều gì đó làm hắn thấy khó chịu, và hắn không thể nói ra được. Đó là một cảm giác nhiễu loạn, gần như kiểu hắn bị thiếu một chi hoặc một cơ quan nội tạng nào đó. Toàn bộ bản thân hắn cảm thấy trống rỗng.

và rồi có cái gì đó như tát vào mặt hắn.

Mở mắt ra, hắn bật dậy, đầu quay sang phía bên kia giường. Trống trải. Bụng hắn rộn rạo, tay lập tức sờ qua tấm ga và nhận ra chúng không hề có hơi ấm. Hắn nhìn quanh phòng, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của chàng trai omega ấy.

Nằm trên chiếc ghế bành nhỏ là quần áo của Wonwoo và bên cửa chỉ có một đôi giày—là của hắn.

Junhui đã đi rồi.



tbc...

----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top