Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng đèn led chiếu vào làm nổi lên sắc đỏ của thảm đi. Mỗi năm một lần, các ngôi sao tề tụ lại, giới truyền thông cũng hồ nháo chạy đến, sử dụng mọi kỹ năng để tiếp cận, với hy vọng thần tượng liếc mắt đến một cái để họ có thể cho ra bài báo hay vài tấm ảnh thật đẹp.

Mãi cho đến khi ánh sáng trên thảm đỏ di chuyển đến bên ngoài, tiếng thét chói tai kích động không thôi làm náo động cả bầu trời đêm. Phóng viên trong giới truyền thông ùa lên, tay ôm lấy máy chụp ảnh liên tục nhá đèn. Một màn chào đón vô cùng nồng nhiệt cho nhóm nhạc vừa lưu diễn từ nước ngoài trở về – TFBOYS. Ba người thân cao 1m80, gương mặt sớm đã không còn nhìn thấy vẻ trẻ con ngày trước. Một trang tuấn tú, ngoại hình thong dong, khí chất cơ hồ cao đến ngút trời. Tiếng reo hò từ các phía vang lên đến đinh tai, ba người đứng trên thảm đỏ vẫn y như cũ, cúi đầu lễ phép chào hỏi mọi người, giơ tay vẫy chào, bước chân tràn đầy tự tin trên thảm đỏ làm cho không khí hiện trường nháy mắt càng náo nhiệt hơn. Ba người dù đã tiến vào trong, tiếng thét chói tai vẫn không dứt. Bởi vì người tiếp bước ba người bọn họ chính là đương kim diễn viên điện ảnh và truyền hình đang rất được nhiều người yêu mến, tuổi tác cũng tương đương TFBOYS, lại còn cùng họ xuất thân từ một công ty. Người này từ khi ra mắt đã tiếp nhận nhiều vai diễn to nhỏ từ điện ảnh đến truyền hình hí kịch, kinh nghiệm cũng kha khá, nếu huấn luyện nhiều hơn nữa nhất định sẽ trở thành một viên kim cương lóng lánh không chút tỳ vết. Cậu không giống như TFBOYS ra mắt liền nhận được ngay nhiều sự ưu ái. Cậu tương đối tốn nhiều năm luyện tập, từng bước chậm rãi tích lũy kinh nghiệm cùng thực lực. Sau bao năm cuối cùng cũng nhận được sự quan tâm của nhiều quý nhân. Hiện nay, cậu có thể nói đã đủ sức cùng TFBOYS đứng cùng một sân khẩu để nhận giải thưởng khen ngợi.

Lễ phép chào hỏi giới truyền thông, Lưu Chí Hoành thân cao cũng đã tầm 1m80, phối hợp bạch tây trang vô cùng chỉnh tề. Dù đã 24 tuổi nhưng thật nhìn không ra dấu vết ăn mòn của năm tháng, khuôn mặt trắng nõn nhu hòa làm cho người ta không tự giác nghĩ muốn tiếp cận, khí chất lại tươi mát thoát tục, thật không nghĩ cậu đã trải qua nhiều vai diễn cực đoan. Ngoại hình tuy không quá nổi bật nhưng công lực mới thật sự thâm hậu, khiến người ngoài nhìn vào vô cùng nể phục. Chào hỏi xong xuôi, Lưu Chí Hoành bước nhanh vào trong định hòa nhập với mọi người trong buổi lễ thì lại bị một người dùng tay ngăn lại giữa đường. Cậu không cần nghĩ cũng biết người ngăn cản đường đi là ai. Ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một nam nhân với ngũ quan thập phần anh tuấn, hổ phách thâm thúy, đồng tử thẳng tắp theo dõi cậu. Lưu Chí Hoành bị hắn nhìn chằm chằm, có cảm giác vô cùng xấu hổ. Bên ngoài náo nhiệt các thần tượng tiền bối lần lượt đến, nhân viên công tác bận đến tối mắt tối mũi. Lưu Chí Hoành nhìn thấy cảnh tượng đó, muốn kéo người kia đi vào trong, nhưng không cẩn thận, bị nhân viên công tác xô đẩy, cả người ngã lên lồng ngực đối phương. Lưu Chí Hoành luống cuống, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn...

Không sai! Dịch Dương Thiên Tỉ thân cao đã vượt qua ngưỡng 1m80, đem so với cậu thì cao hơn 5cm. Hiện tại khoảng cách của hai người không một khe hở nên cậu có thể cảm nhận được hắn thật sự đã cao hơn rất nhiều, có khi còn vượt qua mức 5cm ngày trước đo lường. Tư thế của hai người trông rất ám muội, Lưu Chí Hoành xấu hổ lấy cánh tay ngăn cách ra một khoảng, cúi đầu thấp giọng nói:

– Chúng ta nên vào trong, đừng đứng ở chỗ này nữa... Người khác nhìn thấy sẽ...

– Mới đổi loại nước hoa mới sao?

Nam nhân vẻ mặt hài lòng, càng ôm chặt lấy Lưu Chí Hoành, cố ý làm điệu bộ hít hà trông rất khoa trương.

– Rất hợp với em đấy.

Hành động của đối phương làm Lưu Chí Hoành có chút khẩn trương, càng lo sợ sẽ bị người khác nhìn thấy. Chỉ có thể cúi đầu, cố gắng tách tay đối phương ra, làm bộ không nhìn thấy mà đi thẳng vào trong tìm chỗ ngồi. Nhân viên công tác đâu rồi a? Đây là lần đầu tiên cậu tham gia loại hình trao giải kiểu buổi tiệc này. Đứng trên bậc thang nhìn ngó một hồi, đâu đâu cũng toàn là các nghệ sĩ chào hỏi trò chuyện với nhau, làm cho cậu cảm thấy hoang mang, không biết phải làm gì, càng không biết có nên hòa nhập vào đó, chào hỏi bắt chuyện với mọi người không. Nhưng nếu chen ngang vào, làm như thế không cẩn thận sẽ khiến các tiền bối khó chịu, cơ hồ không được lễ phép.

– Lại đây!

Vừa mới khôi phục tinh thần thì cậu phát hiện cổ tay bị nắm chặt di chuyển đến một chỗ ngồi tốt. Thẳng đến khi hiểu được hành động của đối phương thì đã thấy mình cùng 3 người bọn họ đã chiếm lấy 4 chỗ trong bàn ngồi. Lườm đối phương một cái, Lưu Chí Hoành ngượng ngùng, im lặng khép nép ngồi một chỗ. Dịch Dương Thiên Tỉ chờ cậu đến mới đến ngồi cùng đồng đội. Khoảng cách hai người hiện tại cũng không quá xa cách, nghiêng đầu đã có thể ngửi được mùi hương trên người Lưu Chí Hoành, mùi hương mà hắn thương nhớ đến mức mê muội, khiến hắn trầm mê, không thèm câu nệ mà ngắm nhìn mãi. Cuối cùng phải để Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên nghiêm giọng mới đem Dịch Dương Thiên Tỉ từ thế giới màu hồng của hắn trở về thực tại.

Buổi lễ trao giải nào cũng giống như nhau, các thiên vương cấp bậc siêu sao thay nhau ra trận, khí thế hừng hực trào dâng nhiệt liệt. Đợi đến khi TFBOYS lên sân khấu nhận thưởng, toàn hội trường tiếng tung hô không dứt, gào thét đến chói tai. Bọn họ đã đi trên con đường này hơn 10 năm nhưng vẫn quyết định tiếp tục đi tiếp nên không thể tránh khỏi kích động, nội tâm vô cùng cảm phục nỗ lực và tình bạn sâu sắc của ba người.

Rất nhanh đã chuyển tiếp đến giải thưởng tiếp theo. Ba chữ Lưu Chí Hoành vang lên giống như tiếng sấm bên tai. Lưu Chí Hoành là lần đầu tiên đứng trên sân khấu lớn như vậy, còn được đứng cùng các tiền bối và TFBOYS, còn để người kia nhìn thấy bản thân cậu lên sân khấu nhận giải. Cuối cùng những cố gắng của cậu cũng đã được đáp lại xứng đáng. Điều này làm cậu nhịn không được mà tâm tình trở nên phấn khởi. Đứng trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng này nhưng ánh mắt của cậu cứ dạo quanh tìm kiếm vị trí ngồi của người kia. Thẳng đến khi bốn mắt chạm nhau, thấy trong mắt hắn hiện rõ ý cười, khẳng định là rất vui mừng. Lưu Chí Hoành cũng mỉm cười, lúc này mới bắt đầu nói một bài diễn văn ngắn bao hàm ý rằng vô cùng cảm tạ mọi người, tâm trạng hiện tại rất xúc động.

Buổi lễ dài dòng rốt cục cũng tới lúc nghỉ ngơi. Nhân viên công tác nhanh chóng điều động đi kiểm tra thiết bị, rồi lau qua sân khấu cùng hội trường. Các nghệ sĩ tụ thành từng nhóm, cười đùa vui vẻ, khôi hài chọc cười nhau, còn cùng nhau selfie vài tấm. Không ai để ý trong số các nghệ sĩ đến tham dự cứ nhiên lại thiếu mất hai người. Chỉ có Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên là biết điều, người đó lại mang người nào đó lén lút rời đi. Bọn họ muốn cùng Lưu Chí Hoành hảo hảo tán gẫu vài câu cũng không có cơ hội. Dịch Dương Thiên Tỉ dục vọng chiếm hữu quá cao rồi.

Tránh những người khác, đi thẳng đến phòng nghỉ VIP ở hậu trường, đem nam nhân phía sau kéo vào trong rồi lập túc khóa trái cửa lại. Lưu Chí Hoành không cách nào ngăn được hành động bá đạo của đối phương. Rõ ràng ban nãy còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi nhận giải, cậu còn định sẽ cùng các tiền bối trò chuyện nhưng rất nhanh liền bị "bắt cóc" mang đến phòng nghỉ không có một bóng người. À không, còn có một người nữa ở cùng cậu. Người đó khi nãy còn trên sân khấu ca hát hăng say, solo dance cuồng nhiệt – Dịch Dương Thiên Tỉ.

– Lưu Chí Hoành!

Bước đến gần, Lưu Chí Hoành nhìn thấy đối phương liền không khỏi khẩn trương mà đứng thẳng người. Phía sau lưng dán vào vách tương càng làm cho nam nhân trước mặt dễ dàng tiến gần đến cậu hơn. Một thân tây trang sạch sẽ với đường cắt quần áo thỏa đáng làm dáng người của Lưu Chí Hoành đột nhiên cao gầy hơn bình thường, khó trách cậu lại có thể dễ dàng khơi mào dục vọng nguyên thủy của nam nhân trước mặt.

Hai người bị mặt đất rung động dọa đến mức mặc kệ tính dục xâm chiếm cũng vội vàng mặc lại quần áo. Lao ra cửa phòng liền nhìn thấy nhân viên công tác bốn phía lao xao.

– Phát sinh chuyện gì?

– Không rõ lắm! Nhưng tất cả dây điện kết nối với thiết bị toàn bộ đều bị ngắt điện. Hội trường một mảng hỗn loạn, chưa thể tra ra nguyên nhân.

Nhân viên công tác không nhiều thời gian để giải thích, liền vội vàng sơ tán bọn họ rời đi. Nhưng đột nhiên hai người nhớ đến Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vẫn còn trong hội trường, không thể cứ như vậy mà đi được. Chạy thẳng một đường, tránh né chướng ngại vật chỉ vì muốn cứu hai vị đồng đội của mình.

– Tiểu Khải! Vương Nguyên!

Đến nơi, hai người nhìn thấy hội trường như một trần cuồng phong, gà bay chó chạy, các nghệ sĩ chạy tán loạn các phía. Nhân viên công tác bên cạnh chỉ có thể giúp đỡ được một phần nhỏ mà thôi. Nhưng trong số người được giúp lại không nhìn thấy hai động đội của mình. Lòng nóng như lửa đốt, mặc kệ nhân viên công tác khuyên can, hai người liền chạy vào bên trong. Xa xa, nhìn thấy thân ảnh của hai đồng đội, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành đang định chạy đến chỗ bọn họ lại nghe thấy Vương Tuấn Khải hô to:

– Cẩn thận trên đầu!

Nhưng đang lúc hai người chỉ vừa ngẩng đầu lên, bắt kịp tình hình thì đèn trần treo trên cao rơi xuống nện thẳng vào hai người đứng bên dưới...

***

Ô... Đầu đau quá... Đúng rồi...Mình bị đèn trần treo đập vào, khó trách lại đau như thế.... Chờ đã, Lưu Chí Hoành cũng vậy... Lưu Chí Hoành giờ ra sao rồi? Có ổn không?

Đột nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bật dậy, hai mắt vụt cái mở to ra. Đập vào mắt không phải là phòng của bệnh viện, có gì đó không thỏa đáng cho lắm. Chẳng lẽ bệnh tình hắn quá nặng, không thể chữa khỏi nên đã bị bệnh viện đuổi về công ty nằm chờ thời sao? Nơi này rõ ràng là phòng nghỉ của công ty, nhiều năm vẫn vậy, không hề thay đổi cách bài trí làm cho hắn không thể không nhận ra. Nhưng đó không phải điều hắn lo lắng. Thứ mà hắn lo là vết thương ở đầu. Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng ngồi bật dậy, đưa tay sờ sờ đầu liền phát hiện nơi bị đèn trần đáp xuống không còn một chút dấu vết. Hoài nghi trong lòng gia tăng.

Cầm lấy di động, định gọi cho Lưu Chí Hoành nhưng vừa mới mở nguồn liền bị thời gian trong điện thoại khiến Dịch Dương Thiên ngây ngẩn cả người.

Ngày 30 tháng 6 năm 2014.

Không thể tin được. Hắn tắt rồi lại mở di động lần nữa, xác nhận bản thân không hề nhìn lầm. Thời gian quả thật là đang ở năm 2014. Nhớ lại quá khứ thì năm đó hắn cùng Lưu Chí Hoành chính thức kết giao, cũng là vào tháng 6.

Đây là chuyện gì thế này? Đừng nói là hắn đã đi ngược thời gian, xuyên về quá khứ nha. Nhưng ngoại hình vẫn là lúc 25 tuổi, quần áo trên người vẫn là tây trang lúc đi nhận giải. Nếu xuyên về quá khứ thì phải là lúc 14 tuổi kia chứ. Vậy Lưu Chí Hoành cũng đã... Nói không chừng cậu cũng đã tỉnh lại rồi. Mấy năm qua cậu vẫn chưa hề đổi số điện thoại nên hắn vội vàng gọi cho cậu. Đương lúc Dịch Dương Thiên định gọi điện thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng động, tâm tình không khỏi tăng lên liền vọt xuống giường chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra định sẽ cùng người kia ôm nhau một cái thật thắm thiết, nhưng lại phát hiện trước mắt lại không có ai. Hắn nhìn xuống quanh, tầm mắt dần đi xuống phía dưới. Cảnh tượng trước mắt làm cho Dịch Dương Thiên Tỉ sợ ngây người. Người trước mắt là Lưu Chí Hoành! Nhưng hình dáng của cậu lại là lúc 13 tuổi. Lưu Chí Hoành SIZE 24 tuổi của hắn đâu rồi?

Nhìn thấy bộ dáng Dịch Dương Thiên Tỉ trước mắt, "Tiểu" Lưu Chí Hoành cũng như hắn, kinh ngạc mở to hai mắt, hé miệng khép mở hồi lâu mới thốt nên lời.

– Anh..... là Thiên Tỉ sao?

Thanh âm vang lên vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng thận trọng. Thanh âm đó lập tức đánh sâu vào trái tim của Dịch Dương Thiên Tỉ. Hắn bao nhiêu năm rồi không được nghe âm điệu nhẹ nhàng ấy. Lưu Chí Hoành có chất giọng rất ngọt ngào, phi thường dễ nghe. Hơn nữa khi cùng nhau lăn lộn trên giường, tiếng rên rỉ cũng rất tuyệt vời. Nhưng lúc còn nhỏ như thế này có thanh âm đặc biệt khiến tâm can hắn ngứa ngày khó nhịn. Nhưng mà hắn vẫn muốn biết "Đại" Lưu Chí Hoành đang ở đâu. Hắn còn chưa biết vết thương của cậu ra sao nữa.

– Đúng vậy! Anh là Thiên Tỉ. Em nhìn thấy bộ dạng này giống như một đại ca ca không?

Tiểu Lưu Chí Hoành dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn rồi lắc đầu. Thoạt nhìn cứ như không biết phải làm sao, cứ nhìn chăm chăm Dịch Dương Thiên Tỉ, hồi lâu sau mới mở miệng:

– Hôm nay Thiên...Thiên Tỉ đi xuống lầu không cẩn thận vấp ngã, đầu đập vào tường ngất xỉu nên được đưa vào phòng nghỉ để dưỡng thương.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xổm xuống, vẻ mặt cẩn trọng suy xét đứa nhỏ trước mặt sau đó mới hằn giọng gằn từng tiếng nói:

– Nếu anh nói, anh xuyên từ tương lai đến, em có tin không?

——————–

=))))))) Tui cắt H đọ hihihi =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top