Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Stranger [End.]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Yongsun ngồi trên một chiếc ghế bập bênh(rocking chair) cũ, bồn chồn với nghịch những ngón tay của mình một cách lo lắng trong lúc chờ đợi một người bạn đã lâu không gặp người mà cô sắp đoàn tụ. Yongsun cố gắng trấn tĩnh bằng cách nhìn vào tấm ảnh cũ đang cầm trên tay.

Đó là bùa hộ mệnh mà cô ấy luôn mang theo bên mình. Cô bật cười khúc khích khi tập trung nhìn vào cô gái đang đứng bên cạnh phiên bản tuổi teen của mình trong bức ảnh.

Biểu hiện của cô gái nhìn sang một bên thật vui vẻ và đáng yêu kỳ lạ. Ngạc nhiên là vẻ mặt của cô bé không bao giờ thất bại trong việc khiến Yongsun cười dù cô có nhìn vào bức ảnh bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Mọi suy nghĩ đều bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa. Cô quay lại và nhìn thấy một người đàn ông trong bộ đồng phục màu trắng của mình, mỉm cười thân thiện.

"Ai đó muốn gặp em."

Cô đứng dậy, bám tay vào chiếc ghế để nhận sự hỗ trợ. "Đó là người mà tôi vẫn đang tìm kiếm sao...?" Người phục vụ gật đầu với nụ cười luôn thường trực trên môi của ông.

Cô chờ đợi một cách hồi hộp, cơ mặt cô cuối cùng cũng thư giãn hơn khi một cô gái trẻ bước vào. Mặc dù mái tóc dài, đen của em ất đã đổi thành mái tóc nâu sáng và ngắn hơn, Moon Byulyi cũng chẳng hề thay đổi như thể thời gian không bao giờ để lại dấu ấn gì lên em ấy.

Em vẫn luôn xinh đẹp như vậy.

"Xin chào, em yêu, đã lâu không gặp rồi." Cô buột miệng hào hứng và Byulyi quay sang một cách ngạc nhiên.

"Oh, xin chào." Yongsun đóng băng khi em ấy cúi đầu thấp xuống chào cô. Thật là một lời chào lịch sự không bình thường của em ấy.

Cô cau mày. Yongsun chờ đợi một lời chào thân thiện hơn khi cô quan sát biểu cảm của em ấy thay đổi từ ngạc nhiên sang bối rối.

Cô chờ đợi từ em ấy một cái ôm, một bài phát biểu nho nhỏ về việc em ấy nhớ cô như thế nào, hay thậm chí chỉ là một chút eye contact.

"Byul..." Yongsun lạc giọng khi nhìn thấy ánh mắt lạ lẫm từ người đối diện.

Vô cảm. Y như cái cách em ấy nhìn mình sau vụ tai nạn.

Khi Byulyi quay đi khỏi cô và nhìn về hướng người phục vụ đang đứng, trái tim cô trật đi một nhịp. Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy lại quên cô lần nữa?

Khi người đàn ông đến gần họ và thì thầm vào tai em ấy, Byul cuối cùng đã thể hiện chút gì đó nhận ra trong mắt em ấy.

"Byulyi?"

Byulyi hướng sự chú ý đến cô không chớp mắt.

"Em nhớ chị chứ, Byulyi?" Yongsun hỏi một cách chậm rãi, đặt tay vô thức lên ngực. Cô nhìn Byul cách khao khát, sợ sự thật đằng sau mỗi hành động xa cách kia.

Byulyi mỉm cười bẽn lẽn nhưng em ấy đã lắc đầu.

"Oh ..." Yongsun cố gắng cười thật tươi để che dấu sự ngượng ngùng, ôm chặt bàn tay trên ngực. Thật là chán nản khi biết rằng cô lại bị lãng quên một lần nữa nhưng Yongsun không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Cuối cùng, chuyện đó lại xảy ra một lần nữa và cô đã từng giúp em ấy phục hồi. Cô luôn có thể làm cho nó xảy ra nữa.

Nếu mình chờ đợi nhiều năm, mình sẽ có thể đợi được em ấy. Lần này, là bên cạnh em.

Yongsun hít một hơi dài và sâu trước khi đứng lên chào đón vị khách của mình.

"Em sẽ ở lại cho một tách trà chứ?"

"Tôi ổn, ..."

"Không, chị yêu cầu em nên uống." Yongsun cắt ngang, cảm thấy tê rần ở tay khi cô vươn tay với lấy cái ấm màu xanh trước mặt. Byulyi nhận cái ấm màu xanh và đặt nó vào tay cô trước khi cô có thể nói điều gì.

"Oh cảm ơn! Chị đã có thể tự lấy nó rồi."

Khi mắt họ gặp nhau, Byulyi ngay lập tức gật đầu và cúi thấp lịch sự. Yongsun chỉ thở dài nhưng cô giả vờ để không bị chú ý. Mặc dù nó vẫn đau vì Byul không nhận ra cô sau từng ấy năm họ bên nhau, bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt nhất là điều cô có thể làm với Byulyi.

"Em vẫn thích trà oải hương chứ?" Yongsun lấy một túi trà oải hương từ ngăn kéo mà không cần chờ câu trả lời.

"Ah...vâng. Cảm ơn". Byulyi trả lời lịch sự.

"Làm ơn hãy bỏ kính ngữ. Chúng ta là bạn. Em ngồi đi."

Em ấy nhìn lúng túng, má đỏ bừng. "Tôi không thể làm vậy. Chị là một ... "

"Người lạ?" Yongsun mỉm cười yếu ớt, vẫy tay một cách hờn dỗi. "Bây giờ, chúng ta không còn xa lạ nữa. Chúng ta hãy tự giới thiệu lại với nhau. Chị là Kim Yongsun."

Em ấy lưỡng lự và nhìn về phía sau vai cô một khoảnh khắc ngắn trước khi nói.

"Xin chào, Kim Yongsun-ssi ... Tôi là ..." Byulyi nhìn cô một cách thận trọng trong khi giới thiệu. "Moon Byulyi."

"Em không cần phải gọi tên đầy đủ của chị. Đây, hãy ngồi xuống." Cô chỉ vào cái ghế bập bênh cũ.

"Okay, Yongsun-ssi."

Yongsun cười khúc khích với tư thế của em ấy và một lần nữa khi em ấy ngồi thẳng lưng trên ghế. Sự cứng nhắc của Byul chính xác là những gì cô ấy nhớ đến Byulyi trước khi họ trở thành bạn thân.

"Em dạo này thế nào?" Cô hỏi, đổ nước nóng vào một chiếc tách màu trắng.

"..."

Khi mỗi câu hỏi gặp sự im lặng lúng túng, cô liếc nhìn Byulyi. Cô cắn xuống môi dưới, vỗ vỗ ngón tay cái, mắt nhìn vào bất cứ nơi nào trừ em ấy.

Chắc chắn em ấy đã nghe cô.

Yongsun bắt đầu cảm thấy không thoải mái về sự lo lắng của mình, hy vọng rằng câu hỏi không cần thiết của cô sẽ không kết thúc cuộc trò chuyện đầu tiên và cuối cùng trong nhiều năm này.

Sau một khoảng thời gian đắn đo thận trọng, cuối cùng em ấy đã trả lời. "Tôi vẫn luôn rất tốt."

Yongsun tự hỏi liệu còn điều gì nữa mà Byul còn chưa trả lời điều mà em ấy không muốn chia sẻ với cô. Có phải vì em ấy vẫn coi cô là không ai cả? Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy chỉ nhớ những kí ức xấu về cô? Trái tim cô ấy chùn xuống.

Em ấy cần thời gian để mở lòng lại với mình.

Yongsun không dám hỏi thêm nữa, cố gắng ngăn chặn sự tê rần trong khi cô vất vả tháo túi trà. Cô nghe thấy tiếng chiếc ghế kêu lên, làm cô phân tâm khỏi nhiệm vụ pha trà này. Byulyi lưỡng lự khi họ chạm mắt, hạ thấp ánh nhìn xuống sàn nhà ngay lập tức. Đó là khi Yongsun bắt gặp Byul liếc vào tay mình mà cô nhận ra rằng em ấy đã nhìn theo cô.

Yongsun quay đi, cố gắng tự nhiên khi cô đặt cái túi trà mới mở vào trong chiếc tách trắng và khuấy nó lên. Cô đưa đồ uống cho Byulyi ngay khi cô ngồi cạnh em ấy. Byulyi thốt lên câu nói lịch sự của em và hỏi cô khi em ấy không có gì ngoài đồ uống nóng trong tay.

"Sao chị không uống?"

"Ồ, chị không thể ăn hoặc uống bất cứ thứ gì trước cuộc hẹn."

Byulyi mỉm cười đồng cảm. Em ấy nhấm nháp thức uống của mình trong im lặng cho đến khi lên tiếng.

"Căn phòng thật là đẹp, chị đã bày biện chúng sao?"

Yongsun ngẩng lên nhìn theo ánh mắt của người kia, quét qua lối bố trí đơn giản của phòng ngủ một người. Bên phải là một bộ sofa hai ghế bao quanh một chiếc bàn cà phê chân ngắn với một chiếc máy sưởi nhỏ bên dưới nó và một chồng chăn(? nó rõ ràng viết là blanket đó) gọn gàng nằm trên bàn cà phê. Bên trái họ chỉ là một tủ nhỏ bằng gỗ ở góc gần phòng tắm. Trước mặt họ là một chiếc giường đơn với một chiếc bàn trắng có thể gập lại được bao quanh bởi hai bàn cạnh giường ngủ, được tựa vào tường để đối diện cánh cửa duy nhất.

Đó là một cảnh quan rất bình thường nhưng nghe lời khen của em ấy khiến cô được an ủi rất nhiều bởi Byulyi trước đây cũng sẽ đánh giá cao sự sắp xếp giản dị này.

"Đúng vậy, là chị. Cảm ơn em."

"Nó thật ấm cúng."

Nó thật cô đơn.

"Uhm, quả thật vậy, nó hoàn hảo cho mùa đông."

"Mùa đông sắp kết thúc rồi. Trời sẽ không còn lạnh như hôm nay nữa."

Byulyi đặt ly xuống trên bàn và giữ chặt nó giúp cho bàn tay ấm áp.

"Họa tiết hoa của cái ấm này thật đẹp."

Yongsun cảm thấy sự căng thẳng của cô nhẹ nhõm đi một chút. "Ừ, em vẫn có mắt thẩm mĩ rất tốt."

"Eh?"

"Em là người đã chọn mẫu này ..." Cô nói nhẹ nhàng, giọng cô trở nên lúng túng về phía câu cuối khi cô nhận ra rằng mình đã lỡ lời.

Má Byulyi trở nên ửng đỏ. "Oh... xin lỗi. Tôi không nhớ điều này."

Yongsun nhìn xuống chiếc cốc của mình, sờ sờ rìa của nó khi cô băn khoăn về lời nói của cô.

"... Chị có thể cho tôi biết thêm về nó, Yongsun-ssi?" Yongsun bắt gặp cái nhìn xin lỗi của em - đó là một cái nhìn tội lỗi. Cô nghĩ nó không có gì hơn là tội lỗi vì không nhớ ra cô.

"Đuợc thôi." Yongsun rúc rích cười rạng rỡ. Byulyi gật đầu như một tín hiệu, hầu như để ánh mắt bắt gặp nhau trong vài giây.

"Chúng ta học ở cùng trường trung học. Mặc dù chị trên em một khóa nhưng chị đã nghe đến tên em bởi vì em rất nổi tiếng. Luôn làm tròn vai trong các môn học, đam mê thể thao và cư xử tốt. Giáo viên chủ nhiệm của chị luôn nhắc đến em tự hào trong tiết điểm danh buổi sáng. Các bạn học của chị cũng luôn bàn tán về em - thành tích tốt nhất của em không ai có thể theo kịp. "

"Nhưng chúng ta chưa từng gặp mặt, cuối cùng cho đến một ngày chúng ta gặp nhau ở một trung tâm thương mại. Chị đang làm việc vặt cho mẹ và em ở đó vì món quà tân gia của người anh họ."

Byulyi nghiêng người về phía trước trong khi đang ngồi.

"Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Sao mà chiếc ấm nước màu xanh này có liên quan đến chị và tôi?" Em ấy hỏi, bị cuốn hút bởi câu chuyện.

Yongsun nhìn lại ấm đun nước. Đó không phải cái ấm nước mà cô nhớ đến nhiều năm trước. Phần lớn sơn đã phai mầu; hoa văn khó có thể nhìn thấy rõ ràng. Nó có những vết trầy xước nhỏ và một vài vết lõm; bên dưới mỗi vết lõm là một câu chuyện đang chờ được kể.

"Chúng ta đã gây sự với nhau ngay lần đầu gặp mặt."

"Gì cơ?" Byulyi kêu lên ngạc nhiên, đôi mắt mở to. Đó là khoảng thời gian dài nhất mà em ấy nhìn cô từ khi đoàn tụ. Yongsun cười khúc khích.

" Bởi vì thứ này. Ấm nước màu xanh này là một trong những lựa chọn của em. Em đang ở trong một tình huống nan giải để chọn được một màu ưng ý còn chị thì đang vội về nhà. Nó đã kết thúc như một thảm họa khi hai cô gái va chạm đặc biệt hơn là khi liên quán đến một khoản bồi thường lớn."

"Va chạm? Sh- ý tôi là, tôi đã đụng phải chị?" Byulyi nhắc lại.

"Yeah, đúng rồi, cuối cùng em cũng nhớ chính xác rồi đó." Yongsun cười toe toét. "Sau sự việc đó, thậm chí một vài năm sau, em vẫn cho rằng đó là lỗi của chị, rằng chị đã không nhìn thấy em khi chị đang chạy đến lối ra." Cô chỉ vào một vết lõm tròn ở đáy bình đun. "Đó là do va chạm."

"Đó thật sự là lỗi của ...tôi?" Byulyi hỏi, lông mày hơi nhướn lên.

"Đúng vậy."

Byulyi không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy trong giây lát. Yongsun nghĩ đó chỉ là do trí tưởng tượng của cô khi cô nhận thấy môi của em ấy đã chuyển cái bĩu môi.

"Sao mắt chị lại run lên vậy? Chị ổn chứ?"

Yongsun bật cười vì bối rối. "Chị đã hy vọng em không nhận thấy."

Byulyi đã không phản ứng cho đến khi em ấy hiểu được ý nghĩa đằng sau tiếng cười của cô. "Cuối cùng thì ... đó không phải là lỗi của tôi." Em ấy lầm bầm, một nụ cười khôn ngoan xuất hiện trên gương mặt.

"Em không phải đang quá vui khi biết rằng đó là lỗi của chị?" Yongsun hỏi với vẻ hóm hỉnh trong cái bĩu môi nhỏ của mình.

"Ah, không!" Byulyi hồi đáp khá phòng thủ. "Tôi muốn nói ... Đó là một tai nạn mà chúng ta không thể tránh được, tôi không mong muốn ... bản thân mình vụng về, tôi nghe nói rằng tôi là một người cẩn thận."

"Em nói đúng, chị nhớ em là một con người tinh tế." Yongsun gật đầu.

Byulyi mỉm cười trước câu trả lời của cô. "Tôi xin lỗi vì không nhớ chị."

Lời xin lỗi của em đã phá vỡ trái tim của Yongsun một chút nhưng cô đã cố gắng nở một nụ cười.

"Chị có thể cho tôi biết thêm về bản thân mình?"

Yongsun cảm thấy hy vọng vì sự chủ động của em ấy để nhớ lại. Em ấy đã có ấn tượng rằng em sẽ dành thời gian để mở lòng với cô.

"Được rồi, em yêu. Bất cứ điều gì em muốn, chị sẽ nói tất cả mọi thứ chị biết với em."

Rồi một cảm giác ấm áp dâng lên trong ngực cô khi Byulyi mỉm cười rạng rỡ. Cùng một biểu hiện với bức ảnh mà cô gìn giữ. Mũi của em ấy cong lên, mắt em ấy nheo lại xuất hiện, và hai răng cửa trước của em ấy hiện ra khi em ấy mỉm cười.

Em ấy trở lại thành Byulyi mà mình từng quen biết

"Cảm ơn, Yongsun - ssi"

Yongsun mỉm cười, ước rằng khoảnh khắc này có thể dừng lại.

Họ tiếp tục hồi tưởng về những kỷ niệm của cả hai; mặc dù nó chỉ giống như Yongsun đang kể lại những câu chuyện của họ cho Byulyi. Cô hy vọng rằng em ấy có thể nhớ một vài điều từ những câu chuyện đó nhưng vào thời điểm cô kết thúc câu chuyện cuộc đời của họ ở tuổi 20,  trời đã tối rồi.

Khi Byulyi liếc chiếc đồng hồ đeo tay như một cái cớ để em ấy rời đi, Yongsun đã chạm tới em ấy, cảm giác như thể đó là lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy Byul.

"Trước khi em đi, em có thể ôm chị được không?"

Không giống như một người hoàn toàn xa lạ cách đây vài giờ, em ấy đã cho cô sự tán thành khá dễ dàng, cúi thấp xuống để ôm lấy cô. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay của Byulyi và cảm thấy tội lỗi cùng một lúc.

Điều này là sai rồi.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy người phục vụ đang đứng bên cửa sổ và sự phản chiếu của cô ngay bên cạnh ông ấy trong cửa kính - một người phụ nữ già nua, yếu ớt đang bám vào Moon Byulyi, người không bao giờ già đi.

Thời gian không bao giờ chờ đợi và sẽ không bao giờ chờ đợi, ngay cả đối với người yêu của mình.

Yongsun nhắm mắt lại, đấu tranh với những giọt nước mắt khi cô nhận ra rằng nó phản chiếu thực tế mà cô đã phủ nhận toàn bộ thời gian.

Byulyi chưa không bao giờ quên mình và em ấy cũng không có cơ hội để quên mình.

Khi người kia rời khỏi ôm và chia tay, Yongsun lau nước mắt bằng tay áo dài.

"Cảm ơn, cô gái."

Người phụ nữ trẻ tuổi dừng lại bước đi về phía cửa, quay sang cô. "Yongsun-ssi?"

"Tôi nhớ rồi. Byulyi đó ..." Yongsun đã không cố giữ lại những giọt nước mắt của mình nữa, căng giọng của mình để nói chuyện một cách mạch lạc. "Em ấy đã chết rồi. Đã một thời gian dài." Cô ấy nghẹn lời. "Tôi đã có thời gian khó có thể chấp nhận được thực tế là em ấy đã ra đi ... mãi mãi."

"Tôi..."

"Cô chỉ là trông rất giống em ấy. Nhưng dù cô có trông giống như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể trở thành Byulyi của tôi".

Người đối diện tránh cái nhìn của cô, nhìn xuống dưới chân mình. "Tôi xin lỗi vì đã lừa dối cô."

"Không tôi xin lỗi. Tôi đã không tỉnh táo ngày hôm nay." Yongsun rút ra bức ảnh cũ, hít vào một hơi thật sâu. "Tôi nên sớm nhận ra."

Hãy gặp nhau lần sau, Byulie-ah.

Cô thì thầm lời tạm biệt cuối cùng với Byulyi trong bức ảnh trước khi cô giấu nó đi để đối mặt với thực tế.

"Cô sẽ đến thăm tôi nữa chứ?"

Cô gái trẻ nhìn lên một cách ngạc nhiên, thăm dò biểu hiện của Yongsun để xem liệu cô có nghiêm túc không.

"Không phải với tư cách là Byulyi, mà là cô thực sự."

Yongsun nhìn đôi môi cô ấy từ từ khi do dự, mắt đối diện với cô. Nó mềm nhưng cô đã không bỏ lỡ câu trả lời của cô gái.

"Okay, Yongsun-ssi."

Cô nở một nụ cười đầy hy vọng.

"Tôi sẽ đợi cho đến khi em trở lại."

[End.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top