Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không phải Solar, mà là Kim Yongsun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là một tác phẩm của au fixme0505 bên asianfanfics.com

https://www.asianfanfics.com/story/view/1230389/1/beauty-is-a-sin-mamamoo-solar-moonbyul-moonsun

Dear Mr./Ms. fixme0505,

I am really sorry for translate this fanfiction without your permission. I haven't talked to you yet because I don't know how to ask you in English. If you read these words and don't like my work here, please contact me, I will take it down right away. Once again, sorry and thank you so much!

Dù chưa được sự cho phép của tác giả nhưng đã trans chui sang tiếng việt nên bạn nào có mang đi đâu nhớ ghi tên author gốc. Thank you!

Au: Fabulousmoomoo (translator)

Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về người viết.

Rating: PG

---

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình hàng n lần như thể nếu tôi nhìn nó thường xuyên thời gian sẽ trôi chậm lại. Trời ạ, đã 11h15 đêm rồi, văn phòng gần như trống không khi mà phần lớn đồng nghiệp của tôi đã rời khỏi đây hàng giờ trước.

Đây là dự án đầu tiên của tôi sau khi đã làm việc ở công ty được 3 tháng. Tôi phải hoàn thành trong ngày hôm nay, bởi tôi sẽ phải thuyết trình về nó trong cuộc họp ngày mai. Tôi không thể mắc lỗi được, nhất là khi sếp đã cá nhân chỉ định tôi. Tôi không thể và sẽ không làm thất vọng cô ấy.

Một tuần trước, tôi đã rất lo lắng khi sếp gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện. Không biết bản thân có làm gì sai khiến sếp giận hay không. Và rồi mọi sự lo lắng đều bốc hơi ngay khi tôi bước vào phòng và được chào đón bằng nụ cười tươi sáng nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Yeah, sếp của tôi, cô Kim Solar, người khác hoàn toàn với khuôn mẫu những vị lãnh đạo mà tôi đã bị tiêm nhiễm vào đầu hàng triệu lần khi "vô tình" xem phải những bộ drama chán ngắt của omma: hung dữ, hói đầu và già nua. Tôi đã cố không tin chúng nhưng người sếp trước đây ở văn phòng cũ chính là ví dụ hoàn hảo của khuôn mẫu kia. Nhưng Kim Solar không hói đầu, không phải một bà già hay gắt gỏng. Cô ấy tốt bụng, thông minh và xinh đẹp.

Có phải tôi vừa nói là xinh đẹp? Phải rồi, cô ấy thực sự rất xinh đẹp.

Thi thoảng tôi cũng thấy ghen tị vs cô ấy. Chắc cô ấy cũng tầm tuổi tôi, nhưng cô ấy đã có vị trí cao như vậy, có được tất cả mọi phẩm chất mà phụ nữ tìm kiếm. Tôi đoán chắc cô ấy được sinh ra trong một gia đình danh giá. Tôi, một nhân viên hạng bét vẫn còn đang phải vật lộn nuôi lấy bản thân mình.

"Moon Byulyi, đúng không nhỉ?" Cô ấy hỏi rồi ra dấu cho tôi ngồi xuống.

Sau đó, cô ấy đã giải thích cho tôi về một dự án vừa mới được kí kết. Cũng không phải một dự án gì lớn, chỉ là chiến dịch quảng cáo cho một nhãn hiệu của tầng lớp trung lưu. Cô ấy muốn tôi lập một kế hoạch hoàn chỉnh cho dự án này. Tôi đã do dự nhận lời đề nghị này vì cho rằng bản thân chưa đủ kinh nghiệm. Nhưng cô ấy đã thuyết phục tôi nhận dự án này và cô ấy tin tưởng vào tôi. Cô ấy thậm chí còn khen ngợi tôi vì đã giúp đỡ đồng nghiệp thực hiện dự án của họ.

Đó là lí do tại sao tôi dành được dự án đầu tiền và cuối cùng phải cắm rễ ở công ty vào cái giờ khỉ gió này.

11h30 pm

Đôi mắt đã bỏ rơi tôi. Đúng là một kẻ phản bội. Tôi cần một ng ụm cafeine làm mình tỉnh táo. Và khi tôi định đi đến phòng nghỉ để lấy một cốc coffee thì mùi thơm của coffee đã có mặt trên bàn làm việc của tôi rồi. Một lần nữa, nụ cười tươi sáng chào đón tôi từ phía kia bàn.

"Tôi nghĩ cô cần thứ này."

"Uh, cô Kim...cảm ơn." Tôi cúi nhẹ đầu và cảm thấy hơi chút ngượng ngùng với lòng tốt của cô ấy.

"Chưa xong sao?"

"Chỉ chỉnh sửa chút thôi, để đảm bảo tôi không bỏ sót lỗi nào hết."

"Cậu không phải quá áp lực như vậy Byulyi ạ. Tôi có thể thay đổi lịch họp nếu cậu vẫn chưa sẵn sàng."

"Cảm ơn Miss Kim, nhưng đừng lo, tôi có thể hoàn thành vào tối nay."

"Nếu cậu đã nói vậy...đừng có nghĩ tôi đã bắt cậu làm việc quá tải là được."

"Tôi ổn mà Miss Kim, mà sao cô vẫn ở công ty giờ này vậy?"

Nội tâm đã tự tát cho mình một cái vì hỏi một câu thật ngớ ngẩn. Tôi đang hỏi ai cơ chứ? Đây còn chẳng phải thứ tôi cần quan tâm, không kể đến đây là văn phòng của cô ấy. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì, ở đây bất cứ khi nào cô ấy muốn vì nó là của cô ấy.

"Ý...ý tôi là đã muộn rồi, và..."

"Tôi vừa ăn tối với khách hàng gần đây. Tôi quay lại để lấy chút đồ bỏ lại."

"Oh, ra vậy, Miss Kim"

"Không cần phải câu nệ vậy đâu Byulyi. Cậu có thể bỏ mấy thứ cứng nhắc khi mà chúng ta đã hết giờ làm. Cậu có thể gọi tên tôi."

"Tôi không nghĩ mình có thể làm vậy đâu..."

"Oh, thôi nào. Cậu làm tổn thương tôi đấy."

Miss Kim bĩu môi một cách dễ thương. Vâng, dễ thương. Tôi cảm thấy nổi da gà khi tưởng tượng sếp cũ của tôi hành động như thế. Oh no, khuôn mặt cau có của ông ta và cử chỉ aegyo không bao giờ đặt cùng nhau được.

"U-uh, được thôi...Miss Kim, à không Solar."

"Tiện thể thì, là Yongsun."

"Huh?"

"Cậu có thể gọi tôi là Yongsun, đó là tên thật của tôi, Kim Yongsun."

"Ok...Yongsun"

"Tốt, hẹn gặp lại Byulyi."

Miss Kim trao cho tôi một nụ cười trước khi dời đi đến văn phòng của cô ấy. Tôi không thể giải mã được nụ cười cuối cùng đó là gì. Nó có vẻ khác với nụ cười tươi sáng ấm áp của cô ấy mọi khi. Nó tối tăm, lạnh lùng và bí ẩn.

Tôi thở dài và sẵn sàng chìm mình lại vào đống giấy tờ. Tôi nhấp một ngụm coffee mà Miss Kim mang đến. Ngọt ngào và ấm áp. Như chính con người Miss Kim Solar vậy.

---

Tôi thức dậy với cơn đau đầu hành hạ. Khung cảnh vẫn mờ ảo nhưng tôi có thể đoán rằng mình không còn trong phòng của mình. Tôi định cố rụi mắt nhưng nhận ra mình không thể cử động tay được, và cả chân nữa.

Đợi đã, chuyện gì vậy, tôi đang ở đâu?

"Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh rồi?"

Miss Kim?

Cô ấy ngồi trên ghế sofa gần cửa sổ. Ánh mai buổi sáng xuyên qua khung cửa, chiếu sáng gương mặt của Miss Kim, như tôn vinh vẻ đẹp ấy.

Cô ấy bật cười, thay vì cảm thấy ấm áp như mọi khi, tôi cảm thấy rùng mình dọc sống lưng. Nó tối tăm, y như nụ cười đêm qua của cô ấy.

Cô ấy đi đến cái giường chỗ tôi đang nằm. Bàn tay mềm mại vuốt ve má tôi trước khi cô ấy đặt đôi môi mềm mại vào môi tôi.

Tôi giật mình. Không thể lường trước điều vừa diễn ra.

"Good morning, babe"

Babe?

"Miss Kim, Cái...."

"Shhhhhh. Là Yongsun nhớ chứ?"

Cô ấy lấy ngón tay chặn vào môi tôi, ngăn tất cả những câu hỏi đang chạy trong đầu.

"Nếu em đang thắc mắc tại sao mình đang ở đây và đây là nơi nào thì để chị nói cho em biết, em đang trong phòng của chị. Thật đáng tiếc là em không nhớ là chúng ta đã có một đêm thật tuyệt với nhau."

Phòng của Yongsun? Nhưng bằng cách nào?

Tôi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Thứ cuối cùng mà tôi nhớ là mình vẫn ở văn phòng tối qua. Tôi chỉ thiếp đi một chút sau khi cảm thấy choáng váng như thể cái đầu tôi có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

"Cô đã chuốc thuốc tôi. Cốc coffee."

Cô ấy cười.

"Đúng vậy. Chị đã không nên làm thế. Em cuối cùng cũng sẽ đồng ý thôi nếu chị mời em đến đây, phải không Byulyi?"

"Nhưng tại sao?"

Cô ấy không trả lời, thay vì thế cô ấy đặt tay lên cổ tôi và vuốt ve một cách nhẹ nhàng. Khuôn mặt Yongsun rất gần tôi. Rất gần. Tôi có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của cô ấy phả vào mặt mình.

Điều đó làm tôi nín thở. Cô ấy trông thật thanh khiết. Xinh đẹp như mọi khi. Nhưng có thứ gì đó tôi cảm thấy không đúng lắm. Trông cô ấy không giống như Yongsun mà tôi từng biết.

"Chị làm em sợ sao, Byulyi?"

Chắc điều đó hiện hết lên mặt tôi rồi.

"Um, đúng....ý .. ý tôi là không."

Cô ấy cười với tông giọng cao. Một nụ cười đáng ra phải được yêu mến nhưng lại có âm thanh khiến người ta sợ hãi.

"Em không cần phải sợ babe. Chị ở đây để bảo vệ em."

Tôi thấy Yongsun lấy thứ gì đó ra từ ngăn kéo. Và rồi tôi nhìn thấy thứ khiến bản thân sợ chết khiếp. Cô ấy đang cầm một con dao. Thứ kim loại sắc nhọn phản chiếu dưới ánh sáng.

Cơ thể tôi run lên theo phản xạ, cố gắng trốn thoát khỏi bất cứ trò đùa nào mà Yongsun muốn chơi lúc này. Nhưng những chiếc dây thừng trói chặt ở cổ tay đã ngăn tôi cử động. Cả hai tay tôi đều bị buộc chặt vào đầu giường.

"Ouch...ngoan nào babe, chị hứa sẽ giúp em bớt đau hơn."

"Dừng...Dừng lại đi Yongsun, điều này không vui đâu."

"Yeah, đúng vậy." Yongsun vặn lại, lật con dao ở giữa những ngón tay.

Tôi đã shock khi cô ấy tóm lấy tóc tôi và giật mạnh chúng. Con dao cứa qua, một vài lọn tóc rơi xuống sàn nhà.

"Yongsun làm ơn... hãy để tôi đi. Tôi...tôi đã làm gì sai chứ?"

Nụ cười evil của cô ấy lại vang vọng khắp phòng.

"Sai ở đây là em, Byulyi. Vẻ đẹp của em chính là sai lầm. Tội lỗi của em chính là xinh đẹp như vậy."

Ngược lại với nụ cười evil lúc trước, giọng Yongsun mềm mại hơn, gần như thì thầm. Tay trái cô ấy chạy dọc xương hàm của tôi còn tay phải vẫn cầm con dao.

Từ từ, Yongsun chạy con dao trên má trái tôi. Rạch một đường dọc theo vết dao. Tôi rít lên khi cơn đau chạy qua làn da đã hở. Máu từng giọt chảy ra từ vết thương.

"Thế giới này không xứng đáng với vẻ đẹp của em. Em rất quý giá, Byulyi. Họ không xứng đáng với em."

Tôi đấu tranh để điều khiển hơi thở gấp của mình. Sợ hãi là một cách nói giảm đối với tôi lúc này. Má trái tôi vẫn đau nhói khi Yongsun tiếp tục một vết cắt khác bên má phải. Tôi hét lên vì đau.

"Họ sẽ làm em đau như họ từng làm với Solar. Huh, Solar thật ngu ngốc. Con bé quá yếu đuối so với thế giới điên cuồng này, nó không thể bảo vệ em được. Đó là lí do chị đến đây, chị, Kim Yongsun, đến đây để bảo vệ em khỏi họ, Byulyi."

Yongsun vẫn cầm con dao. Lại một vết cứa nữa trên cánh tay.

"Tại sao...tôi?"

Tôi cố gắng hoàn thành câu hỏi cho dù giọng mình đang run rẩy. Máu và nước mắt mặn chát hòa trộn trên mặt tôi, khiến những vết thương đau gấp trăm lần.

"Bởi vì em xinh đẹp. Và chị thích em...giờ thì im lặng nào. Đến giờ ngủ rồi, sweety."

"Không, Yongsun làm ơn...đừng, làm ơn" tôi cầu xin.

Yongsun đặt con dao lên cổ tôi. Tôi nuốt khan khi cô ấy ấn con dao sâu hơn. Tôi hét lên. Con dao thép sắc nhọn xé da thịt thôi như cắt một miếng bơ. Máu tươi chảy như sông. Nỗi đau không thể chịu nổi.

"Ngủ ngon babe, chị yêu em."

Đó là câu nói cuối cùng tôi nghe thấy trước khi mọi thứ trở nên mù mịt. Thứ gì đó mềm mại, ấm áp và ngọt ngào là thứ cuối cùng tôi nếm được trên môi mình trước khi mọi thứ mờ nhạt rồi trở nên tối tăm vĩnh viễn. Tất cả trở nên yên lặng. Tôi không còn cảm thấy gì nữa ngoài sự yên lặng chết chóc ấy.


THE END

Bonus cho cái ảnh thêm sinh động nhá :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top