Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

iii

Seokjin và Yoongi gần như không thể tách rời kể từ ngày hôm đó. Chúng đã trở thành bạn bè vào ngày thứ hai tới tuần trước, trước khi một niên khóa mới bắt đầu , chúng chỉ có hai tuần để bằng tuổi nhau trước khi Seokjin được xếp vào một lớp trên khối bé . Cậu học lớp hai trong khi Yoongi học lớp một, và bé không thể không hờn dỗi rằng họ chỉ cách nhau ba tháng nhưng Seokjin lại ở lớp trên. Ít nhất thì giờ nghỉ của họ vẫn giống nhau , vì vậy Yoongi luôn mong chờ để được gặp Seokjin.

Seokjin là đứa trẻ duy nhất trong lớp hay mang bên mình một chiếc ô màu hồng, cậu luôn mặc kệ những lời giễu cợt của những cậu bé khác.Một hôm nọ, Yoongi hỏi Seokjin về chiếc ô của cậu vào giờ ra chơi; Họ đang ngồi trên xích đu, hộp ăn trưa nằm gọn gàng trên đùi - Mẹ của Yoongi đã gói cho bé một miếng bánh brownie cỡ lớn để bé có thể chia sẻ với Seokjin và bé tách chiếc bánh ngọt ra khỏi giấy đựng rồi đưa nó cho người bạn của mình.

"Tại sao anh không mang một cây dù màu khác?" Yoongi hỏi, chân đung đưa theo chiều của xích đu. Bé liếm sô cô la từ ngón tay của mình trước khi chuyển sang mở hộp đựng bữa trưa. Với đôi đũa trong tay, bé cau mày nhìn những miếng kim chi trượt ra khỏi ngăn đựng và bé gần như đã dùng tay khi thấy Seokjin dễ dàng múc cơm bằng đũa. Bé điều chỉnh lại đũa của mình trước khi lặp lại câu hỏi. Seokjin nhai nhồm nhoàm, ngân nga trong khi ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

"Thì anh thích màu hồng thôi," Seokjin nói sau khi cậu nuốt hết một phần lớn cơm và thịt. "Anh không thật sự hiểu lý do tại sao họ lại nói đó là màu của con gái. Và, kiểu như, anh có một chiếc áo mưa màu xanh và đôi bốt cùng màu nhưng chúng vẫn không có ý nghĩa chỉ vì anh mang một chiếc ô màu hồng." Cậu nhún vai, nhặt một miếng củ cải ngâm và ăn nó. "Nên anh nghĩ anh không cần quan tâm đến tụi nó.Đó vẫn là ô của anh vậy nên ..." Đột nhiên, cậu nở một nụ cười với Yoongi. "Em lo lắng cho anh hả ?"

Yoongi nũng nịu, thôi nhìn vào mắt người kế bên. "Nah," bé nói dối , dùng đũa chọc chọc vào miếng thịt giăm bông. Nó dễ rơi và Yoongi tự hỏi rằng tại sao mẹ bé không gói kimbap thay cho thứ này. Bé biết kimpap dễ được ăn bằng ngón tay hơn.

"Và bên cạnh đó," Seokjin tiếp tục. "Anh dùng nó để đập vào đầu những đứa hay bắt nạt. Em biết chiếc ô này như thanh kiếm của anh mà phải không ? Em đâu thể tự dưng từ bỏ thanh kiếm đáng tin cậy của mình được."

"Anh định đập thêm nhiều đứa nữa hả ?" Yoongi thích thú hỏi.

Seokjin nhún vai. "Chỉ khi cần thiết," cậu nói. "Một hiệp sĩ đích thực không bao giờ tham gia vào những trận đánh ngớ ngẩn!"

Yoongi thành công gắp vào miệng thêm một miếng giăm bông và cơm trong khi gật đầu chắc chắn trước câu nói của Seokjin. "Anh nói đúng đó," bé đồng ý.

"Tất nhiên là anh đúng rồi! Hiệp sĩ luôn luôn đúng mà."

"Ừ, hẳn là vạyyyy."

"Em không tin anh hả??"

"Tất nhiên là em tin anh rồi," Yoongi kéo dài giọng, cười. "Cũng như việc anh bảo bánh quy của mẹ anh là ngon nhất." Sau này,Yoongi biết được chúng thật sự là những cái bánh quy tuyệt vời. Nhưng vẫn là bánh quy của mẹ bé ngon hơn.

"Anh sẽ đẩy em ra khỏi chiếc xích đu này," Seokjin đe dọa, giả vờ nhảy vào Yoongi - người hét lên và nhảy ra khỏi chiếc xích đu, ôm chặt hộp đựng bữa trưa.

"Anh không phải là một hiệp sĩ tốt," Yoongi bĩu môi. "Loại hiệp sĩ gì mà lại xấu tính với hoàng tử của mình cơ chứ?"

Đôi mắt của Seokjin mở to. "Ai nói em là hoàng tử ?"cậu trêu.

Yoongi cảm thấy tai mình đỏ lên và bé nhìn xuống giăm bông và cơm của mình. "Ơ ... ý em là ... em nghĩ các hiệp sĩ thì thường bảo vệ cho hoàng tử của họ vậy nên ..." Bé đá chân vào cát, lắng nghe tiếng cười khúc khích cao độ của Seokjin. Bé nghe thấy tiếng rít của dây xích và đôi giày của Seokjin xuất hiện trong tầm nhìn của bé.

"Yah, Yoongi," Seokjin cười khúc khích. "Anh rất lấy làm vinh dự khi được phục vụ một hoàng tử."

"T-Tốt," Yoongi lắp bắp, cố vượt qua được sự ngại ngùng từ những lời nói trẻ con của mình. Seokjin kéo họ đến chỗ bập bênh gần đó; Họ kết thúc bữa trưa với Seokjin ngồi ở phía dưới và Yoongi trên không trung.

Yoongi thích được cao, vậy nên Seokjin đã cho bé ở vị trí đó.

Cuộc sống học đường trôi qua một cách bình yên cho đến một vài tháng sau đó. Đó là giờ ra về của một ngày học bình thường và Yoongi tình cờ nghe thấy một nhóm nam sinh âm mưu đánh đập Seokjin và bẽ gãy chiếc ô nữ tính ngu ngốc của cậu.

" N-Này!" Bé khóc, làm cho mọi người biết đến sự tồn tại của bé trong nhà vệ sinh nam. Bé cố gắng không thu mình lại khi nhận thấy hai cậu bé trong nhóm bốn người kia là Daeho và Hyukmin. "Tất cả các anh hãy để Seokjin-hyung một mình!" Chà, ít nhất thì lời nói của bé nghe có vẻ dũng cảm. "Hoặc là các anh sẽ bị trừng trị!" Ừ. Thật là dũng cảm.

"Tao nhớ mày," Daeho cười nhạo, bước ra khỏi nhóm. "Mày là con vịt xấu xí mà tụi tao đã đẩy vào vũng nước mấy tháng trước." Cậu ta bước về phía Yoongi, đôi mắt lóe lên sự ác ý. "Mày muốn lịch sử lặp lại sao, vịt con xấu xí?"

"Dội nó đi!" ai đó hét lên - một trong những cậu bé khác mà Yoongi không biết tên. Khi bé nhận ra ý nghĩa từ 'dội đi', bé cố gắng phóng đi nhưng một bàn tay khác đã nắm lấy áo bé . Yoongi bị kéo lại, có nhiều bàn tay hơn để giữ vai bé và chúng kéo mạnh tóc bé. Yoongi chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi ai đó che miệng bé bằng lòng bàn tay đầy mồ hôi. Sự sợ hãi nghẹn trong cổ họng khi chúng đẩy bé về phía một trong những buồng vệ sinh và bé cố gắng đá ra nhưng vẫn không xi nhê với bọn chúng

"MMmMMF!" Yoongi cố gắng lên tiếng nhưng bàn tay chỉ nắm chặt hơn, thậm chí che mũi bé một chút và bé bắt đầu cảm thấy khó thở. "MmMmM !!!"

"Câm miệng lại!" Hyukmin rít lên, đẩy Yoongi vào buồng và bắt bé quỳ xuống. Nhà vệ sinh như được chuẩn bị trước , với những vết nước tiểu còn dính trên thành cầu và với cơn kinh hoàng, bé nhận ra nước tiểu vẫn còn đó vì người đi trước đã quên dội chúng đi.

"nNnNnMmM!" Yoongi cựa quậy mạnh hơn nhưng mặt bé càng lúc càng bị đẩy sát vào dòng nước nhuốm màu vàng. Bé đã chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới cho đến khi có một tiếng hét và tiếng mở cửa lớn phát ra từ bên ngoài. Ngay lập tức, người kia thả Yoongi ra và bé chạy ra khỏi nhà vệ sinh nhanh nhất có thể. Có một tiếng hét theo sau tiếng ồn lớn khác. Yoongi nhìn xung quanh cánh cửa buồng để thấy Daeho đang ôm mặt mình, thứ gì đó màu đỏ chảy ra từ giữa những ngón tay mũm mĩm của cậu ta. Bên kia bé không ai khác chính là Seokjin và chiếc ô màu hồng của cậu ấy.

"Để em ấy yên!" Seokjin gầm gừ, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm khi cậu lại nâng chiếc ô của mình lên.

"Tụi bay đang chờ cái gì nữa ? " Daeho ngã xuống , ngón tay cố gắng cầm máu. "Bắt lấy nó đi!" Ngoại trừ, nhóm nhỏ những kẻ bắt nạt của cậu ta đang né Seokjin và chiếc ô hồng , những đôi mắt hướng tới lối ra phía đằng sau cậu. Daeho vẫn hét lên "Bắt lấy nó mau !!"

"Mày thử tới đây xem," Seokjin rít lên, đập chiếc ô của mình vào lòng bàn tay , đôi mắt nheo lại.

"H-hãy để chúng tôi đi và chúng tôi sẽ không nói vụ này với bất cứ ai!" Hyukmin đột nhiên nói; Cậu ta lờ đi tiếng thở hổn hển của Daeho. "X-xin đừng làm tổn thương chúng tôi ..."

Seokjin nheo mắt hơn nữa. "Tao sẽ cho phép chúng mày đi nếu tất cả chúng mày ngừng bắt nạt Yoongi và những đứa trẻ khác," Seokjin ra điều kiện, từ từ hạ chiếc ô của mình xuống. Màu hồng của chiếc ô tỏa sáng dưới ánh đèn huỳnh quang của phòng tắm như một thanh kiếm rất kỳ lạ.

"Tôi thề!" Hyukmin đồng ý nhanh chóng, lao về phía trước để lướt qua Seokjin. Yoongi cố gắng đưa ra lời cảnh báo cho Seokjin khi thấy tay của Hyukmin lao tới giật chiếc ô nhưng người bạn của bé lại nhanh tay hơn. Cậu bé lớn hơn giật chiếc ô ra khỏi tầm với của kẻ bắt nạt trước khi đập nó vào tay đứa kia. Đó là một cú đập mạnh và Hyukmin ré lên đau đớn, tay kia đưa ra để nắm lấy cổ tay thâm tím của nó. Để tụi nó chừa tật xấu , Seokjin quyết định đánh một cú thật đau vào đầu nó.

"Thử lần nữa xem," Seokjin chế nhạo, cười khẩy nhìn bộ dạng đau khổ của Hyukmin. "Bây giờ thì tất cả chúng mày cút hết đi!"

Không để Seokjin lặp lại lần hai, bốn kẻ bắt nạt đều chạy ra nhà vệ sinh, cánh cửa bật ra và đóng lại, chỉ còn lại mỗi Seokjin và Yoongi. Seokjin thả chiếc ô mình xuống đất, vội vã đến bên Yoongi và ngồi sụp xuống.

"Yoongi, em có bị thương ở đâu không?" cậu lo lắng hỏi. "Chuyện gì đã xảy ra??"

"Em ... tình cờ nghe thấy bọn họ đe dọa sẽ đánh anh," bé trả lời. "Vì vậy, em đã cố gắng ngăn chặn họ."

Seokjin mỉm cười. "Aww, cảm ơn em nha," cậu dỗ dành, giúp Yoongi đứng dậy từ nền gạch của nhà vệ sinh bẩn .Seokjin dẫn bé đến bồn rửa tay, cười toe toét suốt cả một khoảng thời gian. "Hoàng tử cố gắng bảo vệ hiệp sĩ của mình! Dễ thương ghê ..."

Yoongi đỏ mặt, lấy bàn tay ướt át của mình che lên tai. "Yah, không dễ thương," bé nói. "Em chỉ không muốn họ làm anh bị thương ..."

Nụ cười của Seokjin dịu lại. "Nhưng anh thì không muốn em bị thương chỉ vì muốn bảo vệ anh", cậu nói với một tiếng cười nhỏ. "Chỉ cần để lại những kẻ bắt nạt cho anh, được không? Đó là những gì hiệp sĩ phải làm."

"Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ cố gắng thực hiện một cuộc tấn công lén lút!" Yoongi đọc tất cả về các cuộc tấn công lén lút - chúng không bao giờ có kết thúc tốt đẹp cho người bị phục kích.

" Thì sau đó, anh sẽ đánh chúng cực mạnh bằng chiếc ô của mình." Seokjin hất chiếc ô màu hồng lên khỏi sàn nhà, di chuyển để rửa nó dưới vòi nước và làm sạch nó một chút. "Dù sao đi nữa, anh nghĩ sẽ không ai dám đụng anh tại thời điểm này. Anh nghĩ là anh đánh gãy mũi của Daeho rồi."

" Anh làm gì cơ?!"

"Nó đã chuẩn bị đẩy em vào một cái bồn cầu đầy nước tiểu", Seokjin khóc. "Nó còn may mắn đó vì anh chỉ đập vào mũi của nó." Cậu đưa chiếc ô của mình chạm vào một bên chân, đôi môi mím lại thành một cái nhăn mặt khó chịu.

Yoongi nhìn chằm chằm. "Wah, hyung, anh thật đáng sợ đó ..."

Biểu cảm đen tối trên khuôn mặt Seokjin biến mất rõ ràng khi cậu nở một nụ cười trấn an. "Anh không muốn phải nhìn thấy bạn mình bị tổn thương theo bất kỳ cách nào," cậu nói. "Nếu anh phải trở thành một hiệp sĩ đáng sợ, thì cứ để anh như vậy đi."

Yoongi cúi xuống liếc nhìn những viên gạch, đột nhiên ngại ngùng. "Hyung, em rất may mắn khi có anh làm hiệp sĩ của mình," bé nói và Seokjin cười khúc khích.

"Em đáng yêu thật đó," Seokjin lặp lại lời cậu trước đó, với sự bối rối của Yoongi.

" Yah" Yoongi che chặt tai của mình hơn.

Seokjin nắm lấy tay Yoongi, nhỏ bé, ấm áp và quen thuộc như ngày đầu chúng gặp nhau. "Thôi nào," cậu nói vui vẻ, hướng chiếc ô của mình về phía lối ra nhà vệ sinh. "Chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top