Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có rất nhiều thứ Dejun yêu mến khi bản thân là một hoàng tử.

Cung điện mà cậu gọi là nhà này. Những thứ đồ xã xỉ như quần áo và quà cáp mà cậu mặc nữa. Anh trai cậu, Kun. Phụ huynh cậu. Sự yêu thương từ những người dân mà cậu mong sẽ nhận được sự đáp trả sau những công việc mà cậu đã phụ trách.

Đương nhiên, vẫn có những thứ mà cậu ghét.

Vì là nhị hoàng tử, Dejun không được miễn khỏi khối công việc vẫn luôn quấy rầy anh trai cậu, nhưng ít nhất là nó dễ thở hơn nhiều. Một ngày của cậu kín đặc những bài học - chính trị, ngôn ngữ, địa lý - tất cả mọi thứ mà phụ huynh cậu cho rằng nó đủ quan trọng với cậu để biết về chúng. Có một vài môn học, như kiếm thuật và cưỡi ngựa, đúng là cậu có thấy thích thú. Cả nhảy múa nữa, khi mà cậu chẳng cần phải ngồi yên một chỗ mọi lúc, tuy nhiên, cậu vẫn ghét việc nó quá cứng nhắc và đầy luật lệ.

Nhưng việc mà cậu ghét nhất rằng sự thật cậu sinh ra đã là một omega. Cậu không ghét omega; ngược lại, cậu yêu mến họ bởi yêu thích mùi hương hoa và bản tính dịu dàng hòa nhã của họ. Song, là một vị hoàng tử omega, có nghĩa là cậu không có sự tự do trong việc kết đôi giống như Kun. Nói thẳng ra, cậu chẳng có quyền lựa chọn sẽ kết đôi với ai hết.

Với những alpha và beta hoàng tộc, các beta và omega sẽ gửi những đồ vật ướp hương của họ. Alpha và beta hoàng tộc sẽ chọn một người mà họ muốn kết đôi. Với những omega hoàng tộc, họ chỉ có thể bằng lòng với việc bất cứ một ai đó chọn họ và có được sự đồng ý từ phía phụ huynh.

Phải rồi, cậu đã biết từ khi rất nhỏ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ được phép kết hôn vì tình yêu đâu.

Dejun chỉ mong rằng nửa kia tương lai của mình không phải là một tên khốn.

Kể cả khi là nhị hoàng tử của Vương quốc Luna, cậu cũng chẳng thể có được điều xa xỉ ví như tình yêu. Cuộc hôn nhân của cậu sẽ y như Kun vậy: mọi thứ sẽ được thực hiện cho những lợi ích chính trị - sự giàu sang, của cải, hoặc đồng minh.

Nhưng chẳng hề vì tình.

Phụ huynh cậu tối thiểu đã hứa là sẽ tìm một ai đó tốt. Lời hứa đó có tác dụng quá nhỏ trong việc gỡ những nút thắt trong lòng cậu khi đứng trước mặt hai vị phụ huynh trong phòng ngủ của họ vào một buổi sáng nọ, một tháng trước ngày sinh nhật cậu. Dejun bị đánh thức bởi Yangyang, người bạn ấu thơ và người cố vấn tương lai của cậu, em ta nói với cậu rằng hai vị phụ huynh muốn gặp cậu tại phòng ngủ của họ ngay bây giờ.

Mặt trời chỉ vừa mới nhô lên phía trên đường chân trời, Dejun ngáp dài trong khi bước đi cùng Yangyang trên hành lang trống trải. "Họ có nói gì với em tại sao họ muốn anh rời giường giờ này không?" Dejun hỏi dù cho cậu đã có chút ý tưởng về điều gì mà phụ huynh cậu muốn nói tới. Yangyang lắc đầu, cố ngăn lại cơn ngáp ngủ. Vị hoàng tử xoa đầu người kia đầy trìu mến.

Hai người đa số thời gian bước đi trong yên lặng, vẫn chưa đủ tỉnh táo để trêu đùa nhau. Khi hai người tới nơi, Dejun đã phải lấy một hơi dài trước khi gõ cửa. Một giọng nói êm dịu bảo cậu vào trong đi. Trước khi cậu làm vậy, cậu quay đầu lại nhìn Yangyang.

"Đi về ngủ thêm đi, Yangyang. Không cần phải đợi ở đây đâu." Dejun nói. Cậu bạn nhỏ gật đầu, nhưng vị hoàng tử có linh cảm rằng người nhỏ hơn sẽ vẫn đứng đợi ở đó. Trái ngược với sự lo lắng, môi cậu vẽ ra một nụ cười. Dejun bước vào và thấy mẹ nhỏ ngồi sau bàn của mẹ lớn, đang đọc một tờ giấy, trong khi mẹ lớn đang đứng trước chính chiếc bàn ấy.

"Họ chọn thằng bé, Jieqiong," Mẹ lớn của cậu, Nữ hoàng Qian, tay chỉ vào tờ giấy, nụ cười tươi nhất ngự trị trên mặt. "Họ chọn Dejun của chúng ta."

Dejun thấy như bị nước lạnh đổ ập lên người. Cơn buồn ngủ bay biến đi mất, thấy vào đó là cơn khiếp đảm.

"Mẹ lớn, mẹ nhỏ, hai người gọi con ạ?" Dejun hỏi. Qian, quay người lại, vẫn đang cười rất rạng rỡ. Công chúa Jieqiong, nửa kia của mẹ lớn cũng có phản ứng y hệt khi đặt tờ giấy xuống. Dejun phát hiện một chiếc phù hiệu được đính trên chiếc phong bì đặt trên mặt bàn, nhưng cậu đứng quá xa để nhận dạng ra nó đến từ một vương quốc hay một gia đình nào đó.

"Dejun, nhớ khi chúng ta hỏi con về bộ đồ ướp mùi hương của con chứ?" Qian hỏi.

Dejun gật đầu. Làm sao mà cậu quên được chứ? Kể từ khi việc đó diễn ra từ một tháng trước, cậu đã ngày ngày thức dậy với nỗi sợ hãi rằng sẽ có người lạ mặt nào đó thích cậu dù chỉ qua một thoáng mùi hương của bản thân.

"Chúng ta nhận được câu trả lời từ Aureum," Qian thông báo, vẫn nở nụ cười tươi. Aureum là một vương quốc lớn hơn, cách một vài ngày đi đường, gần với biển khơi. Không quá xa, nhưng chẳng phải là nhà. Chính cậu cũng chẳng chắc chắn là cậu đã từng gặp những thành viên trong hoàng gia của họ hay chưa nữa. "Thái tử của họ cũng sẽ sang tuổi hai mươi vào năm nay, Dejun. Hai đứa cùng tuổi đấy." Đầu cậu nhẹ bẫng. Ấn định rồi, giờ cậu đã là một omega có hôn ước. "Họ chọn con đấy, Dejun."

Phụ huynh cậu hiện đang có nụ cười tươi nhất trên môi và ánh sao thì lấp lánh trong mắt họ, vậy nhưng mà từng dòng lệ đang tuôn rơi khỏi đôi mắt cậu.

Họ chọn mình. Cậu còn chẳng để tâm tới chuyện kiểm soát mùi hương của mình nữa. Sự chua chát nhuộm đầy hương hoa cam và tử đinh hương của cậu. "Ngài ấy là người như thế nào ạ?" Đương nhiên là Dejun biết tên của người kia, nhưng cậu đâu có thực sự hiểu biết về việc vị Thái tử kia là người như thế nào.

"Tên của Thái tử là Kunhang. Là một người tuyệt vời, Dejun, mẹ đã gặp người ta vài lần rồi. Đẹp trai và hài hước. Lịch thiệp và lễ phép. Một chàng trai hoàn hảo." Qian miêu tả. Dejun lựa chọn im lặng, thay vì hét lên với mẹ lớn rằng mẹ thấy vậy chỉ vì mẹ là alpha. "Người ta nhỏ hơn con một tháng, nên Thái tử sẽ tới trong lễ trưởng thành của con. Con sẽ được ăn mừng nó tại đây."

Phải rồi. Vì lễ trưởng thành của Ten diễn ra ở đây khi anh ấy kết đôi với Kun vào tháng trước. Dejun không chắc điều này nhằm giúp cậu thấy khá hơn, nhưng cậu sẽ nhận những gì mà cậu thấy xứng đáng.

"Ngài ấy sẽ sử dụng thời gian trước bữa tiệc với con chứ ạ?" Từ phỏng đoán của bản thân, chắc là không thể đâu. Sinh nhật 20 tuổi sắp tới của cậu còn một tháng nữa, lịch trình đảo lộn sẽ là một cơn ác mộng và bổn phận hoàng tử thì luôn đứng đầu. Nụ cười có phần xin lỗi của Qian đã trả lời cho cậu. "Không còn gì nữa đúng không ạ, mẹ lớn, mẹ nhỏ?" Kể cả khi Dejun cố khiến bản thân nghe lịch sự nhất có thể, mùi hương lại phản bội cậu. Mùi hoa cam như thế chúng đang mục rữa vậy, kể cả cậu cũng thấy thế.

"Dejun..." Nụ cười đã biến mất khỏi mặt Qian, và thậm chí Jieqiong còn nhíu mày lại. Mẹ nhỏ chưa từng làm vậy, không phải với cậu, tối thiểu là vậy, ngay cả khi cậu vô tình làm vỡ chiếc bình hoa mẹ nhỏ yêu thích nhất. Cậu sẽ để ý đến điều ấy nhiều hơn nếu như cậu đang cố hết sức để không khóc trước mặt họ.

"Con nên đi chuẩn bị cho bữa sáng rồi ạ." Dejun cúi đầu, tự giải tán. Bữa sáng sẽ chẳng diễn ra trong ít nhất một tiếng nữa. Cậu hẳn sẽ phải nghe mấy lời phàn nàn sau đó, nhưng hiện tại, Dejun chỉ đơn giản là quay đi và rời khỏi căn phòng. Và y như những gì cậu đã nghĩ, Yangyang ngồi ở bên ngoài, ngả người cạnh chiếc cột trụ đối diện cánh cửa, mắt đã nhắm nghiền.  Cảnh tượng ấy đem tới nụ cười trên khuôn mặt cậu. Ít ra thì cậu còn có nhóc con này bên mình khi cậu chuyển đi. "Yangyang," Dejun thì thầm, tay lùa qua mái tóc cậu nhóc. Nhóc beta choàng tỉnh, đôi còn ngươi lờ đờ ngước lên nhìn cậu.

Dejun nhẹ nhàng xốc người nhỏ tuổi hơn lên, mặc kệ hàng lông mày vẫn đang nhíu chặt. "Anh, ổn không vậy?" Yangyang hỏi khi cả hai bắt đầu bước trở lại khu vực phòng của Dejun. Dejun chỉ cho nhóc thấy một nụ cười nhạt nhẽo. Yangyang cầm tay cậu và siết chặt lấy nó.

Chỉ khi Dejun đã an toàn trong phòng của mình và trong vòng tay của Yangyang cậu mới để bản thân khóc thỏa thích.

Dejun đã có ý nghĩ bỏ bữa sáng. Cậu nằm trên giường, nhìn lên tuyệt tác về bầu trời đêm mà Ten đã vẽ trên trần phòng cậu một năm về trước, trong khi Yangyang đang liệt kê cho cậu biết lịch trình ngày hôm nay. Dejun nhận ra cậu không quá bận, và cậu hẳn là có thể bỏ qua bữa sáng. Nhưng thế có nghĩa là cậu đang chạy trốn khỏi vấn đề, và cậu thì ghét làm điều đó.

"Anh có muốn em thông báo với mọi người rằng anh sẽ không dùng bữa sáng không?" Yangyang hỏi. Cậu nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mới, và không một cọng tóc nào lộn xộn hết. Nhóc ta nhìn ngăn nắp tới mức mà Dejun còn nghĩ rằng nhóc hợp với cuộc sống của hoàng gia còn hơn cả mình.

Thở một hơi dài, Dejun ngồi dậy. "Chạy trốn sẽ chẳng thay đổi điều gì cả, anh nên giải quyết cho nó xong nhanh nhất có thể." Yangyang cười, nhưng mà chẳng phải nụ cười mà Dejun đã quen thuộc từ lâu. "Này, anh ổn. Thật sự đấy. Anh biết rằng sẽ có người chọn anh dù sớm hay muộn, và anh thấy may là anh không bị hứa hôn vào lúc mười hai tuổi hay khoảng đó." Một số vương quốc vẫn làm theo thông lệ đó. Đó là độ tuổi tối đa cho các alpha và omega phân hóa, và đôi khi, hoàng gia tranh nhau hứa hôn cho con cái của họ nhanh nhất có thể.

Yangyang gật đầu, nhưng nhóc lảng tránh đôi mắt Dejun. "Bồn tắm hẳn là sẵn sàng rồi, anh. Em sẽ quay lại trong khoảng hai mươi phút nữa nhé?" Dejun gật. Yangyang rời đi, có lẽ là đi kiểm tra những món ăn trong bếp hay đi nói chuyện với người thợ may. Cậu nhóc chẳng bao giờ đi quá sâu về số công việc phải làm, nhưng cậu nghĩ chúng hẳn phải nhiều lắm.

Dejun cởi đồ và nhẹ nhàng đắm mình trong làn nước ấm. Cậu thở ra và để cho bản thân được thư giãn trong vài phút.

Cậu đã tạo ra đống rắc rối gì vậy chứ. Đương nhiên, toàn bộ tình cảnh này làm Dejun thấy khó chịu, nhưng thật chẳng giống hoàng tử tí nào nếu cậu phản ứng như thế. Cậu cần xin lỗi. Đây chỉ là một trong những bổn phận của cậu, chính cậu cũng biết bản thân một ngày nào đó cũng sẽ được chọn lựa bởi một ai đó. Cậu tự hỏi rằng liệu Kuanheng là người đầu tiên chọn cậu, hay trước đó còn những người khác nữa?

Ngửa đầu ra sau, Dejun ngước nhìn lên trần nhà. Chẳng có bầu trời đêm hay một tác phẩm nghệ thuật nào khác được vẽ lên. Thay vào đó, một bề mặt nhẵn nhụi chào đón cậu. Cậu đã định nhờ Ten vẽ gì đó lên, nhưng bây giờ làm thế thì cũng vô ích.

Thở dài, cậu nhắm mắt lại. Để hương hoa tử đinh đinh hương từ bồn tắm bao trùm lấy bản thân. Dejun thắc mắc tại sao Thái tử Kunhang lại chọn mùi hương của cậu. Liệu vì nó làm nổi bật mùi hương của anh ta, hay chỉ vì đơn giản là anh ta thích nó? Hay anh ta cũng giống như Kun, người đã chìm trong khao khát được bảo hộ và yêu thương mà ngay lập tức chọn lấy mùi hương của Ten?

Dejun cũng tự thắc mắc rằng Thái tử là người như thế nào. Ngược đời là, cậu lại chẳng tìm ra điều gì để ghét vị alpha. Họ bị ràng buộc bởi nghĩa vụ. Hơn nữa, nhị vị phụ huynh của cậu đã đồng ý với lời cầu hôn của người ta, nên ít nhất vị alpha là một người dễ ở chung.

Ấy vậy mà, Dejun chẳng ngừng được việc cảm thấy hơi cay đắng; Kunhang có sự lựa chọn, nhưng cậu thì không. 

Khi dòng nước đã bắt đầu chuyển lạnh, Dejun quyết định bước ra ngoài. Cậu rùng mình trước cơn gió thổi qua ô cửa sổ còn đang mở khi đi đến chỗ chiếc khăn tắm treo gần cửa. Từ khi Dejun phân hóa, cậu đã từ chối việc cho người hầu đi theo mình khắp nơi. Sự pha trộn của các mùi hương khiến cậu choáng váng, và cậu còn thấy ngột ngạt bởi cơ man là người vây quanh cậu mọi lúc. Cậu chỉ muốn một mình Yangyang giúp đỡ, và sẽ chẳng bao giờ thay đổi ý định đó cả. 

Mặc vào áo choàng tắm, Dejun quay trở lại phòng của mình, tìm thấy Yangyang trên ghế sofa, đang rót một ít trà. "Quần áo của anh ở đằng sau màn thay đồ, anh Dejun."

"Cảm ơn, Yangyang."

Dejun mặc lại quần áo, cố gắng bình tĩnh lại. Hai vị phụ huynh chỉ luôn muốn điều tốt nhất cho cậu. Kuanheng hẳn phải người tử tế, hoặc ít nhất là có thể chấp nhận được, để họ quyết định gửi mùi hương của cậu đi.

Một tiếng gõ cửa kéo cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Dejun?" Giọng của Kun phát ra từ phía bên kia cánh cửa, và Dejun thở ra. "Bữa sáng đã được phục vụ. Em ổn chứ?" Giọng anh đầy lo lắng. Dejun không bao giờ trễ bữa, cho dù lịch trình của cậu có bận rộn đến đâu.

"Xong rồi đây, anh Kun!" Dejun nhìn vào gương, đảm bảo rằng không có gì khác thường, và chỉ khi cậu thấy mình chỉnh tề, cậu mới mở cửa, mỉm cười với người lớn hơn. "Xin lỗi, em tắm lâu quá." Kun nhướn mày trước lời nói dối rõ ràng. Yangyang sẽ không bao giờ để em ấy trễ bữa, và nhóc sẽ dùng vũ lực kéo Dejun ra ngoài nếu buộc phải làm vậy.

"Yangyang không có ở đây sao?" Kun hỏi, nhìn vào bên trong. Nhóc beta vẫy tay, đặt ấm trà xuống. Dejun nhìn xuống sàn, mím môi. "Anh nghe tin từ mẹ lớn rồi, Dejun" Kun nhẹ nhàng nói, nắm lấy tay Dejun và siết chặt nó. "Chúng ta sẽ nói chuyện sau bữa sáng, được chứ?"

Dejun gật đầu, vẫn nhìn xuống. Kun nhẹ nhàng hôn lên thái dương cậu trước khi rời đi. Khi Dejun quay lại, Yangyang dúi một chiếc cốc vào tay cậu. "Đáng lẽ anh nên biết rõ hơn về việc nói dối anh Kun, anh Dejun," nhóc nhận xét. Và nhóc đã đúng; Kun biết gần như mọi thứ về cậu và có thể đọc hiểu cậu tốt hơn bất kỳ ai khác, kể cả hai vị phụ huynh. Chỉ có Yangyang là tốt hơn anh ấy. Dejun im lặng uống trà thay vì trả lời. Yangyang cầm cốc khi cậu uống xong và tiễn cậu ra khỏi phòng.

Điều đầu tiên Dejun làm khi bước vào phòng ăn là đi đến chỗ của hai vị phụ huynh và hôn lên má họ. "Con xin lỗi về chuyện sáng nay, mẹ lớn, mẹ nhỏ," Dejun thì thầm. "Con đã cư xử thô lỗ và con sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Bởi vì con sẽ chẳng ở đây lâu hơn nữa đâu, cậu nghĩ nhưng giữ phần suy nghĩ đó cho riêng mình.

Qian mỉm cười, vỗ nhẹ vào má cậu. "Tất cả được tha thứ, Dejun."

"Mẹ hứa là con sẽ thích người ta, Dejun. Người ta thực sự là một cậu bé tuyệt vời đấy," Jieqiong quả quyết. Dejun chỉ mỉm cười. Cậu siết chặt tay họ trước khi đi đến ghế của mình. Ten, ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ vào đùi cậu. Nụ cười trên khuôn mặt của omega lớn tuổi hơn trông thật rạng rỡ, và khi anh ấy quay sang Kun, biểu cảm yêu thương khiến Dejun phải quay ánh nhìn đi.

Ôi, cậu mơ sao được chia sẻ dù chỉ một phần tư tình yêu mà Kun và Ten cho mình và người bạn đời.

Trong suốt bữa sáng, phụ huynh cậu không đề cập gì đến kế hoạch sắp tới. Kun nói về những cánh đồng mà anh ấy đã nhìn thấy trong chuyến đi của mình và cách họ sẽ lại có một vụ mùa bội thu.

Khi bữa sáng kết thúc, Dejun trở về phòng với Yangyang, theo sau là Kun và Ten. Ten ôm anh vào lòng khi họ đến phòng Dejun, mùi hương vani của anh ấy bao trùm lấy cậu. Dejun ôm chặt lấy anh, hít vào hỗn hợp vani, hổ phách và rượu sủi. Ten hiểu quá rõ cảm xúc của cậu.

"Làm thế nào mà anh chấp nhận được điều đó vậy, anh Ten?" Dejun hỏi, lau đi những giọt nước mắt rơi xuống. Một cơ thể khác ôm lấy cậu từ phía sau, và Dejun để mình thư giãn trên cơ thể của Kun, mùi hương gỗ đàn hương và cây bách xù của anh luôn là nguồn an ủi. Hai mùi hương quyện vào nhau tạo thành một tấm chăn bảo vệ ấm áp như cái ôm của họ vậy.

Ten ôm lấy má cậu, mỉm cười dịu dàng. "Chà, lúc đầu anh không thể làm được," anh ấy bắt đầu. "Anh biết đó là nhiệm vụ của mình, và nhiều công dân của anh sẵn sàng tranh đoạt để chiếm lấy vị trí của anh. Nhưng anh chỉ thấy mình ghét Kun vì đã chọn anh trong hàng sa hàng số những người khác." Dejun cười khúc khích. Cậu không thể tưởng tượng được điều đó, bất kể cậu đã cố gắng thế nào. Kun và Ten yêu nhau nhiều lắm, ai có mắt đều thấy điều đó cả. Ngay cả bây giờ, với Dejun đứng ở giữa, cả hai hầu như không rời mắt khỏi nhau. "Nhưng rồi, dần dần, anh học cách buông bỏ cơn giận đó. Đó là nhiệm vụ của anh, và anh không chạy trốn, và anh biết em cũng cảm thấy như vậy."

"Em có biết, lần đầu tiên bọn anh gặp nhau, Ten đã trừng mắt nhìn anh ghê đến nỗi Sicheng hỏi anh có phải anh đã vô tình phá hủy khu vườn của cậu ấy hay làm gì khác không?" Kun xen vào. Ten bật cười nhưng nhận được một cái vỗ nhẹ vào má vì ngượng ngùng. Dejun nhướn mày. "Anh đến hộ tống cậu ấy trở về để làm quen tại nhà của cậu ấy và hộ tống cậu ấy trở lại Luna. Ở đâu đó giữa bữa tối đầu tiên của chúng anh và lễ trưởng thành của anh, cả hai bọn anh đã hiểu hơn về nhau. Không phải theo kiểu tình yêu, mà là một kiểu đồng hành."

"Việc anh ấy đã cố gắng đến nhà anh chắc chắn đã giúp ích rất nhiều. Nhưng chính lòng tốt, sự kiên nhẫn và tình yêu của anh ấy dành cho người dân của mình đã thực sự khiến anh yêu anh ấy." Đến lúc này, Dejun quyết định lách người thoát khỏi vòng tay của Kun, chuyển sang đứng cùng Yangyang. Thay vào đó, cả hai người anh chỉ đơn giản là đứng ôm nhau. "Và anh không phải là bạn thân của Kunhang hay gì cả, nhưng anh biết cậu nhóc, và nhóc ấy là một người tốt, Dejun. Nhóc ấy sẽ làm em hạnh phúc."

Dejun thở dài. Đó có lẽ là điều tối thiểu mà cậu có thể yêu cầu. "Và nếu anh ta không?"

Nụ cười toe toét của Ten khiến cậu rùng mình. "Chà, anh biết một con đường khác để có được trái tim của một người đàn ông đấy."

 __________________________________

Ngày trôi qua ngày trong sự mơ hồ.

Khi lễ trưởng thành của Dejun đang đến gần, lịch trình của cậu đã đầy ắp những công việc chuẩn bị. Giữa các buổi học và các cuộc họp, người ta có thể bắt gặp Dejun ở tiệm may, tiệm kim hoàn hoặc ra vườn hái hoa. Khi cậu vào trong phòng ngủ, Dejun đã quá kiệt sức và ngủ thiếp đi ngay khi vừa chạm đầu vào gối.

Dejun thích sự bận rộn; nó giúp cậu gạt bỏ ý nghĩ về lễ đính hôn trong đầu, và cậu hài lòng với việc không nghĩ về Hoàng tử Kunhang cho đến bữa tiệc.

Thật tệ là hoàng tử alpha đã không chia sẻ tình cảm của mình.

Một tuần sau thông báo, Dejun đã nhận được một lá thư. Cậu vứt nó trên bàn cho đến khi Yangyang bắt cậu đọc nó.

Gửi Hoàng tử Dejun yêu quý của tôi,

Tôi rất vui khi biết rằng phụ huynh của cậu đã đồng ý với quốc gia của chúng tôi. Tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi vì đã không thể gặp cậu sớm hơn, nhưng hãy biết rằng tôi đang đếm từng ngày cho đến khi tôi gặp cậu.

Thân gửi,

Thái tử Kunhang

Bức thư rất đơn giản và trang trọng. Yangyang đã hét lên sau khi đọc nội dung, nhưng Dejun không bị thuyết phục. Nó cho cảm giác từ ngữ được chọn lựa quá kỹ càng. "Anh có muốn em gửi thư trả lời cho người ta thay anh không?" Yangyang hỏi, đã lấy ra những tài liệu cần thiết.

Mặc dù điều đó sẽ tốt hơn, nhưng Dejun muốn cho thấy Kunhang về ấn tượng đầu tiên. Có thể người ta sẽ nhận ra mình không xứng đáng và rút lui. "KHÔNG. Anh sẽ là người gửi thư trả lời cho người ta."

"Đừng làm anh ta mất thiện cảm đó nha."

Dejun đảo mắt. Có vẻ như Yangyang thích Kunhang hơn cậu. Cậu giữ bức thư của mình thật đơn giản:

Gửi đến vị Thái tử tuyệt vời Kunhang.

Cảm ơn ngài đã dành thời gian để viết lá thư, Kunhang. Thật vinh dự khi được ngài lựa chọn. Tôi hoàn toàn hiểu rằng nhiệm vụ được đặt lên hàng đầu và tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài. Hãy chăm sóc bản thân và tôi hy vọng sẽ sớm gặp ngài ở Luna.

Trân trọng,

Hoàng tử Dejun

Lá thư được gửi đi, và Dejun gạt ý nghĩ về Kunhang ra sau đầu cho đến khi một lá thư khác đến vào tuần sau đó. Kun nhướn mày nhìn cậu khi Yangyang mang bức thư trong bữa trưa với nụ cười tươi nhất. Dejun giấu bức thư, hướng cuộc trò chuyện trở lại việc tìm giải pháp cho những rắc rối mà một số nông dân đã lên tiếng về mùa màng.

Không giống như thường lệ, ngày hôm nay của cậu kết thúc sớm. Yangyang ngồi đối diện với vẻ mặt háo hức, nhìn Dejun mở lá thư mới. Mặc dù nó vẫn được viết dưới dạng câu từ tuyển chọn, nhưng ngôn ngữ đã nới lỏng thành một thứ gì đó ít trang trọng hơn ngôn ngữ trong lá thư đầu tiên. Dejun cảm thấy má mình nóng bừng khi đọc những lời đó.

Gửi hoàng tử Dejun đáng yêu của tôi,

Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của em. Em lịch sự như nhiều người đã nói. Tôi sẽ sớm thực hiện cuộc hành trình và rất nóng lòng được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của em. Hãy giữ sức khỏe cho đến lúc đó nhé.

Thân thương,

Thái tử Kunhang

Dejun rút tờ giấy của mình ra khi Yangyang chuẩn bị trà, cười khúc khích. "Anh bắt đầu nghĩ rằng em háo hức gặp anh ấy hơn cả anh," Dejun trêu chọc; chóp tai của Yangyang đỏ bừng.

"Anh ấy có vẻ là một người rất tốt, anh à." Và đúng như thế. Hoặc ít nhất, anh ta có vẻ giống như  người trong những lá thư của mình. Hy vọng rằng, thực tế sẽ không quá xa sự thật. "Và em mừng cho anh," Yangyang thì thầm. Nụ cười của Dejun dịu đi khi cậu kéo Yangyang vào một cái ôm.

"Cảm ơn, Yangyang."

Hy vọng rằng lá thư này sẽ có vẻ ít trang trọng hơn, nhưng Dejun nghi ngờ điều đó. Cậu đã quá quen với việc lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận. Tuy nhiên, nó lại thành:

Gửi vị Thái tử dễ mến Kunhang,

Cảm ơn người đã khen. Người cũng khéo léo với lời nói của mình như tôi đã nghe.

Tôi đã không nhận ra rằng thời gian trôi qua rất nhanh. Chúc người có một chuyến đi an toàn. Tôi rất mong được cho người thấy vẻ đẹp của Luna.

Thân gửi, 

Hoàng tử Dejun

Khoảng thời gian này, Dejun không thể ngừng nghĩ về những bức thư.Cậu tự hỏi liệu có một lá thư tiếp theo không, và nếu có, liệu nó có đến trước khi Kunhang lên đường đến Luna không? Yangyang trêu cậu mơ mộng, nhưng mà nhóc beta cũng háo hức chờ đợi lắm.

Câu trả lời của họ đến một tuần sau đó.

Dejun đang ở giữa buổi học về Aureum thì Kun xông vào. Người lớn tuổi hơn trông giống như chạy từ sân vào - nơi anh ấy được cho là đang tập luyện. Người giáo viên, Yixing, nhướn mày với Dejun khi Kun lấy lại hơi thở, nhưng vị omega chỉ nhún vai đáp lại. "Tôi xin lỗi vì đã xâm nhập, lão sư, nhưng Dejun và Yangyang đang cần có mặt ở đại sảnh đường."

"Đây có phải là trường hợp khẩn cấp không, thưa Ngài?" Yixing hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy thì, chúng ta sẽ tiếp tục bài học này vào ngày mai, Hoàng tử Dejun." Dejun và Yangyang cúi đầu xin lỗi và theo Kun ra khỏi cửa.

Vị Thái tử đi đủ nhanh để hai người phải cố gắng mới đuổi kịp. "Anh Kun, có chuyện gì vậy?" Dejun hỏi khi họ đi vòng qua một góc phố và suýt va phải một người hầu. Người hầu rối rít xin lỗi, cúi đầu. Dejun hầu như không có thời gian để trấn an cô ấy rằng không sao cả trước khi Kun kéo cậu đi cùng. "Anh Kun, nghiêm túc đó, có chuyện gì vậy?" Kun gần như chẳng bao giờ thô lỗ với người hầu.

Không có lời giải thích nào. Dejun thở dài và cố gắng hết sức để theo kịp những bước chân dài của Kun cho đến khi họ đứng trước đại sảnh đường "Ai đó từ Aureum đã đến," Kun cuối cùng cũng giải thích.

"Ngài Thái tử?" Dejun cẩn thận để không tỏ ra quá háo hức. Có lẽ những lá thư đã khiến cậu nảy sinh ý tưởng kết đôi với vị alpha.

Vị Alpha lắc đầu. "Một sứ giả. Kunhang sẽ không ở đây cho đến sinh nhật của em, nhớ không? Dejun không thể không cảm thấy hơi thất vọng. Một phần nhỏ trong cậu đã hy vọng những lá thư sẽ tạo ra sự khác biệt, nhưng tất nhiên là không. Bổn phận hoàng tử là hàng đầu.

"Phải rồi. Em chỉ tự hỏi liệu Kunhang có quyết định dời chuyến thăm sớm hơn hay không," Dejun lý luận. Kun xoa đầu cậu với ánh nhìn trông như thương cảm. "Vào đi thôi. Chúng ta không nên để họ đợi."

Cánh cửa mở ra, và Dejun lần đầu tiên nhận thấy mùi hương lạ của thứ mà một lúc sau cậu nhận ra là cây xô thơm. Hoặc, ít nhất, người có mùi hương này có mùi thơm nồng nàn của cây cỏ và xạ hương. Xô thơm luôn giúp Dejun thư giãn, đốt cháy nó vào những ngày cậu thực sự căng thẳng. Nguồn cơn đến từ một thanh niên đang đứng trước mặt phụ huynh của hai người và quay lưng lại với họ.

"À, Dejun," Qian gọi. Khi người đàn ông quay lại, Dejun cảm thấy bước chân của mình chùn lại. Người đưa tin ấy có đôi mắt to và nụ cười ấm áp. Và là một alpha, chắc chắn là như vậy. Dejun đã phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để không nhìn chằm chằm vào cậu ta. "Kun, cảm ơn vì đã đưa em trai của con đến đây." Kun cúi chào và huých nhị hoàng tử bước về phía trước.

"Thưa Ngài," alpha trẻ tuổi bắt đầu lên tiếng khi Dejun bước lại gần. "Tên tôi là Hendery và Thái tử Kunhang gửi lời chào của anh ấy đến người." Hendery cúi đầu, bằng cách nào đó xoay sở để làm như vậy mặc dù anh ta đang mang theo một chiếc hộp khổng lồ. Dejun cúi đầu, choáng váng. Hendery thơm hết sức. Không, đợi đã, còn hơn cả hết sức ấy chứ; anh ta có mùi của sự an toàn và thoải mái.

Than ôi, nhưng anh ta không phải là người bạn đời đã được hứa hẹn của mình.

"Đây là một món quà từ Thái tử Kunhang." Yangyang bước tới, nhận lấy chiếc hộp từ Hendery bất chấp kháng nghị của anh ta. Với vị alpha đã rảnh tay, anh ta đã mở nó ra. Dejun cố nén một tiếng thở gấp.

Bên trong hộp là một bộ ấm trà, màu đen, trên ấm và tách có chạm rồng vàng trang trí. Nó rõ ràng được làm rất tốt và rất đắt tiền. Nhiều người biết về tình yêu với trà của hoàng tử, nhưng thứ này như là được đặc biệt chuẩn bị. "Thật đẹp," Dejun thì thầm đầy thưởng thức. Hendery cười tươi hơn và đưa cho anh một lá thư, lần này Dejun cẩn thận mở ra.

Gửi Dejun thân yêu nhất của tôi,

Tôi hy vọng lá thư này đến tay em vì nó có nghĩa là Hendery đã đến nơi an toàn. Một lần nữa, tôi phải xin lỗi, vì các cam kết trước đây không cho phép tôi đến gặp em trước ngày sinh nhật của em. Tôi hy vọng món quà không quá mức. Một khi tôi gặp em, có lẽ chúng ta có thể uống trà cùng nhau. Xin hãy chăm sóc bản thân cho đến ngày chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau.

Thương mến,

Kunhang

Việc thiếu các từ ngữ trang trọng khiến má cậu ửng hồng. Dejun gấp tờ giấy cẩn thận và nhét chúng trở lại phong bì. Vậy ra đây là ý của Ten về việc đi đến hòa thuận...

"Hendery sẽ ở đây cho đến sinh nhật của con, Dejun," Jieqiong giải thích. "Con có thể làm hướng dẫn viên cho anh ấy được không?"

"Ồ, không, điều đó không cần thiết, thưa Bệ hạ," Hendery phản đối. "Tôi chỉ ở đây với tư cách là sứ giả của Hoàng tử Kunhang."

"Anh là khách của chúng tôi, Hendery," Jieqiong phản đối.

"Tôi cũng không phiền," Dejun nói thêm. Chưa kể, Dejun có thể tìm hiểu về Aureum từ một người sống ở đó. Yixing là một giáo viên tuyệt vời, nhưng ngài ấy là người bản xứ của Luna.

Hendery trông vẫn do dự nhưng vẫn cúi đầu cảm ơn phụ huynh cậu vì lòng hiếu khách của họ. Khi anh ta quay lại với Dejun, nụ cười rạng rỡ của anh ta đã trở lại.

"Đi nào, Hendery, tôi sẽ đưa anh về phòng. Anh hẳn phải kiệt sức từ cuộc hành trình rồi."

"Cảm ơn, thưa Hoàng tử; người rất tốt bụng." 

"Làm ơn, cứ gọi tôi là Dejun. Tôi không thích bị gọi bằng chức danh của mình trừ khi chúng tôi ở trong nơi trang trọng"

Hendery mở miệng, có lẽ là để phản đối, nhưng Yangyang huých vào người anh ta. "Cứ làm như anh Dejun nói, tin tôi đi," nhóc beta cảnh cáo. Dejun muốn bật cười trước vẻ hài hước của Hendery, miệng đóng mở như cá mắc cạn. Cuối cùng, Hendery gật đầu.

Dejun dẫn họ đến khu dành cho khách ngay khi một người giúp việc bước ra khỏi phòng và thông báo với Dejun rằng nó đã được dọn dẹp cho Hendery. Dejun mỉm cười và cảm ơn cô ấy, Hendery lặp lại cử chỉ. Cậu không bỏ lỡ sự đỏ mặt của cô hầu gái nhưng quyết định không nói ra.

"Tôi hy vọng rằng căn phòng vừa ý anh, Hendery," Dejun chân thành nói. "Bây giờ tôi phải đi làm nhiệm vụ của mình, nhưng có lẽ anh muốn một chuyến tham quan đơn giản đến khu vườn của chúng tôi sau khi anh nghỉ ngơi?"

"Tôi rất thích điều đó, Ho–Dejun," Hendery trả lời.

"Hẹn gặp lại sau nhé." Dejun cúi đầu và rời đi với Yangyang.

"Vậy, anh nghĩ sao?" Yangyang hỏi khi họ đã cách phần phòng dành cho khách một khoảng an toàn.

"Về ai cơ?"

"Hendery," Yangyang chán nản. Người trẻ hơn tránh khỏi cánh tay của Dejun, mỉm cười. "Tất nhiên, ý  em là Thái tử Kunhang. Anh ấy đã gửi một món quà! Thứ mà anh thích!" Và đúng như thế. Đó không phải là một món quà vô nghĩa, mà là thứ mà Dejun yêu thích. Có lẽ Kunhang đã có suy nghĩ một chút khi chọn anh ta.

"Tôi cho rằng anh ấy không tệ đến thế," Dejun miễn cưỡng nói.

Có lẽ sự kết hợp này sẽ không quá đau khổ.

 __________________________________

Hendery đã không tham gia bữa trưa cùng họ, với một người giúp việc thông báo với họ rằng anh ta đã yêu cầu mang bữa ăn lên phòng của mình. Dejun định đến thăm anh sau bữa trưa và có thể mời anh tham gia một chuyến tham quan đơn giản, nhưng người thợ may lại cần anh may một bộ đồ cuối cùng. Hóa ra, Dejun đã sụt cân – mặc dù chưa bao giờ bỏ bữa nào – và bị cô thợ may la mắng.

Yangyang chỉ mỉm cười khi Dejun nhìn anh cầu cứu.

"Người đã quá gầy rồi, thưa Hoàng tử. Hãy nhớ ăn nhiều hơn nhé." Người thợ may lớn tuổi tên là Handong đã làm việc ở cung điện lâu hơn số năm Dejun sống. Bất chấp việc hoàng tử khăng khăng muốn được gọi bằng tên của mình, cô ấy không bao giờ làm như vậy.

"Con ăn đủ mà, dì," Dejun phản đối.

"Ăn nhiều hơn đi," cô ấy nhấn mạnh. "Hãy chắc chắn rằng cậu ấy ăn nhiều hơn, bé Yang!"

Có thể cảm nhận được sự thích thú trên khuôn mặt của Yangyang với đôi môi căng ra để lộ nụ cười hở lợi. "Chắc chắn, thưa dì."

Sau một giờ và hàng tá lời nhắc ăn nhiều hơn, cuối cùng họ cũng kết thúc với việc thử đồ. Dejun cảm ơn Handong rối rít trước khi lao ra ngoài. Tiếng cười của Yangyang tràn ngập hành lang, và Dejun lườm nhóc. Người cố vấn chỉ đơn giản trả lời với một nụ cười.

"Anh không có việc gì cho phần còn lại của ngày, phải không?" Yangyang gật đầu. Thật là hiếm có, đặc biệt là bây giờ, với việc Dejun bận rộn như thế nào. Lịch trình của cậu dày đặc các cuộc họp để đảm bảo rằng khi Dejun rời đi, sẽ không có nút thắt lỏng lẻo nào.

"Anh muốn uống trà trong vườn?" Yangyang hỏi.

"Chắc chắn rồi," Dejun trả lời. "Muốn tham gia cùng anh chứ?"

"Em rất muốn, anh ạ, nhưng em phải giúp mẹ em một việc." Người cố vấn trông rất xin lỗi. "Em sẽ nhờ người mang nó đến cho anh trước khi rời đi. Khu vườn trung tâm đúng chứ?"

"Đúng vậy. Và gửi lời hỏi thăm của anh đến dì nhé. Và lời xin lỗi vì đã cướp đi đứa con trai duy nhất của bà. "Hẹn gặp lại em sau tối nay nhé?" Yangyang gật đầu. Nhóc bỏ đi với những bước nhảy chân sáo - có lẽ là do nghĩ đến việc gặp mẹ mà không có lịch trình để cắt ngắn thời gian của nhóc. Dejun cười chiều chuộng.

Vị Hoàng tử quyết định đi đường vòng để đến khu vườn trung tâm. Bây giờ khi cậu có thời gian, cậu  chú ý đến một số chi tiết mà trước đây đã không chú ý và rẽ sang những góc mà cậu chưa từng rẽ vào trước đây. Với thời gian ở Luna có hạn, Dejun muốn ghi nhớ về lâu đài.

Khi rẽ sang một hướng khác, Dejun nhìn thấy Hendery đang đi lang thang trong hành lang. Phòng của anh ấy cách đó vài lối rẽ, nhưng từ đôi lông mày nhíu lại và đôi môi mím lại, anh ấy trông có vẻ lạc đường.

Hoàng tử gọi to tên khiến vị sứ giả giật nảy mình. Dejun không thể nhịn được cười. Biểu hiện của Hendery thoải mái hơn và anh ấy bắt đầu mỉm cười khi nhận ra đó là ai. "Anh bị lạc?"

"Có vẻ như vậy, thưa Hoàng tử," Hendery trả lời.

"Như tôi đã nói trước đây, cứ gọi tôi là Dejun," cậu nhăn nhó. "Đi, tôi đưa anh trở về phòng." Vị omega đi được hai bước thì dừng lại, liếc nhìn qua vai. "Thật ra, nghĩ lại thì, phiền anh đi cùng tôi ra vườn được không? Tôi đang uống trà ở đó, và tôi đã hứa sẽ dẫn chuyến đi tham quan khu vườn của chúng tôi."

"Tôi rất sẵn lòng, Dejun." Hendery cười toe toét. Nụ cười của anh ấy thật tuyệt làm sao. Quá đẹp trai để trở thành sứ giả, chắc chắn rồi.

Vẻ ngoài như vậy xứng đáng với địa vị hoàng gia. Có thể người đưa tin có họ hàng xa với Hoàng tử Kunhang. Hoặc, có lẽ, chính là Hoàng tử Kunhang.

Dejun xua đuổi ý nghĩ đó ngay khi nó xuất hiện. Kunhang hẳn rất bận rộn; anh ta sẽ không có thời gian để chơi trò hóa trang. Bên cạnh đó, tại sao một Hoàng tử -  Thái tử - lại hạ mình xuống một vị trí thấp hơn khi anh ta có thể đến đây với tư cách là chính mình và được chào đón nồng nhiệt?

Hai người họ đi cạnh nhau trong im lặng. Cậu không cảm thấy mình phải lấp đầy sự im lặng bằng những cuộc trò chuyện vô bổ - như cậu vẫn thường làm với những vị khách ngoại quốc. Dejun quyết định đổ cho mùi hương dịu nhẹ của Hendery.

Cậu không thường xuyên cảm thấy như vậy, đặc biệt là với một alpha. Chà, ít nhất thì cậu cũng biết một người rất vui để ở gần khi tới Aureum.

Dejun đã ngửi thấy mùi hoa trước khi cậu nhìn thấy chúng, và một nụ cười nở trên khuôn mặt  khi cậu nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Hendery. "Lâu đài Aureum không có vườn à?" Cậu hỏi một cách trêu chọc.

"Có." Hendery nghe có vẻ khó thở. Anh ta cẩn thận đến gần một trong những cái cây, như thể sợ rằng nó sẽ tránh xa anh ta. "Nhưng không có gì sặc sỡ như thế này. Cái này đẹp quá, Dejun."

Những lời đó khiến Dejun tràn ngập niềm tự hào. Mặc dù cậu không phải là người trồng những bông hoa - vinh dự đó thuộc về bà và mẹ lớn anh - anh đã bắt đầu giúp chăm sóc chúng ngay khi được phép. Ngoài trà và sách, làm vườn cũng là thú tiêu khiển yêu thích của anh. "Cảm ơn, Hendery."

Hendery vẫn còn bị mê hoặc bởi tất cả những bông hoa rực rỡ, đôi mắt mở to kinh ngạc..

"Anh có thể chạm vào chúng," Dejun nói. Hendery nhướn mày quay sang cậu khi vị hoàng tử nhắc lại. "Chúng không tinh tế như nhiều người nói đâu."

Ngập ngừng, Hendery đưa tay chạm vào những bông hoa mộc tê; cái chạm của anh thật tinh tế, gần như thoáng qua. "Hoa mộc tê phải không?"

"Anhhiểu biết những bông hoa đấy chứ," Dejun chú ý.

"Chỉ cái này thôi. Nó có nghĩa là tình yêu, nếu tôi không nhầm?"

"Tình yêu, sự chung thủy và khả năng sinh sản. Đó thực sự là một trong những loài hoa yêu thích của tôi. Cái cây đầu tiên tôi trồng cũng vậy."

"Người đã trồng tất cả những cái cây này?" Hendery hỏi. Dejun phát hiện một người hầu đi vào từ cánh cửa khác với một cái khay trên tay, anh ta chùn bước khi thấy hoàng tử không ở một mình. Dejun mỉm cười và gật đầu, quay lại với Hendery khi người hầu bắt đầu dọn ấm tách.

"Không," Dejun trả lời. "Chỉ một số ít thôi. Bà tôi là người bắt đầu việc tự trồng hoa và cây, và mẹ lớn cũng theo bước chân của bà ấy. Tôi đã được làm quen với điều này khi tôi khoảng năm hoặc sáu tuổi, nhưng tôi chỉ trồng bông hoa đầu tiên của mình khi tôi mười hai tuổi."

"Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn, thưa Hoàng tử," người hầu nói. Hendery lại nhảy giật lên một chút. "Nhưng trà đã sẵn sàng."

"Cảm ơn. Thế là xong," Dejun giải tán. Người hầu cúi đầu rời đi. "Anh có vẻ dễ bị dọa sợ, Hendery?"

"Đại loại thế. Cố vấn của Hoàng tử Kunhang—Renjun—thích chơi khăm. Vì vậy, tôi phải cẩn thận liên tục." Hai người họ đi đến bàn, và Dejun mở ấm. Hài lòng với màu sắc, cậu bắt đầu rót trà cho hai người họ - cảm ơn Yangyang vì luôn yêu cầu nhà bếp chuẩn bị hai tách - phớt lờ sự phản đối của Hendery.

"Tôi muốn nói rằng anh có thể thư giãn ở đây, nhưng chúng tôi có Yangyang, vì vậy nên chắc là không," Dejun nói đùa. Hendery cười to và không kiềm chế.

Hendery lấy cốc của mình, từ từ nhấp từng ngụm. Dejun nhìn qua vành cốc của mình khi một nụ cười nở rộ. "Hai người có vẻ thân thiết," Hendery nói.

"Đúng thế." Dejun đặt cốc xuống. "Mẹ của Yangyang rất thân với tôi nên chúng tôi lớn lên cùng nhau. Và chúng tôi chỉ cách nhau một tuổi, nên có lẽ tôi thân với nhóc ấy hơn anh Kun, nhưng đừng nói với anh ấy điều đó."

"Tôi hứa sẽ không." Hendery làm điệu bộ khóa môi và vứt chìa khóa đi. Dejun cười, to hơn mức cậu dám làm trong một nơi trang trọng.

Dejun nói: "Không bao giờ có một khoảnh khắc buồn tẻ nào khi anh ở Aureum," Nụ cười của Hendery càng rạng rỡ hơn. "Tôi có thể hỏi anh vài câu về Aureum không?"

Gương mặt Hendery rạng rỡ hẳn. Đó là những gì cậu tưởng tượng về ngoại hình của mình khi có ai đó hỏi về Luna. "Tất nhiên rồi! Hỏi đi, Dejun."

"Aureum như thế nào?" Cậu hỏi. "Những thứ như thời tiết, con người, thức ăn. Bất cứ điều gì anh có thể nói với tôi để chuẩn bị cho cuộc sống của tôi ở đó sẽ rất có ích." Những gì Dejun đang học trong lớp bây giờ không bao gồm những điều đơn giản này. Thay vào đó, anh học những thứ như lịch sử của họ và gia đình hoàng gia.

"Chà, thời tiết khá giống nhau. Trời rất nóng vào mùa hè, không có tuyết vào mùa đông." Vì vậy, sẽ không quá khó để cậu hòa nhập sau đó. "Và người dân." Hendery cười to hơn, và trông anh ấy gần như...mơ màng? Biểu cảm trông thực sự giống với Kun khi anh ấy nói về các công dân của Luna. Hendery phải thực sự yêu Aureum. "Họ thật tuyệt vời. Mọi người thực sự tốt bụng và luôn chào đón. Vì chúng tôi rất gần biển nên hầu hết mọi người đều đánh cá để kiếm sống. Họ tiếp tục giảm giá cho tôi bất kể tôi đã nói với họ bao nhiêu lần là không." Hendery hào hứng vẫy tay, suýt thì làm đổ cốc. Anh ta cười bẽn lẽn khi Dejun cười khúc khích. "Và thức ăn! Nó sẽ là món hải sản tuyệt vời nhất mà người từng ăn."

"Chúng nghe thật tuyệt, Hendery," Dejun trả lời. "Tôi không có nhiều cơ hội ăn hải sản nên có thể sẽ mất một thời gian để tôi làm quen với chúng. Nhưng tôi thực sự mong được nhìn thấy Aureum." Có lẽ nó sẽ không tệ như vậy khi cậu chuyển đi. Cậu chắc chắn sẽ phải làm quen với các loại thức ăn khác nhau, nhưng mọi thứ khác nghe có vẻ giống nhau. "Anh có địa điểm yêu thích nào ở Aureum không?"

Hendery nghiêng đầu và bàn tay không cầm cốc gõ nhịp trên bàn. "Chợ ở Chrysos." Dejun chỉ  nhận ra được Chrysos là thủ đô của Aureum. "Nó luôn sống động và bạn luôn có thể nghe thấy âm nhạc bất kể thời gian. Bất cứ khi nào tôi ở Chrysos, tôi luôn đảm bảo dành một ngày ở đó. Và còn một cái nữa, một hang động bí mật, ngoài khơi."

"Một hang động bí mật? Anh có chắc nên nói với tôi điều này?" Dejun trêu chọc. Nụ cười của Hendery trở nên dịu dàng, khiến tim Dejun lỗi nhịp.

"Chà, tôi nghĩ rằng tôi có thể tin tưởng ngài với điều này. Ngoài ra, Hoàng tử Kunhang biết nơi này - anh ấy là người đã chỉ cho tôi. Có lẽ anh ấy sẽ đưa bạn đến đó."

"Có lẽ vậy." Dejun và Kunhang có thể có thứ gì đó như Kun và Ten hay không phụ thuộc vào cả hai. Dejun mong muốn điều đó, nhưng cậu sẽ rút lui nếu Kunhang không thấy vậy.

Hendery rót đầy cốc của họ, cử động nhẹ nhàng. Anh ta chắc chắn là một quý tộc; phong cách của anh ấy quá tinh tế để chỉ là một người đưa tin đơn giản. "Ngài sẽ đến Aureum ngay sau sinh nhật của mình chứ?"

Dejun nhún vai. "Điều đó phụ thuộc vào những gì Hoàng tử Kunhang muốn. Nếu anh ta muốn tôi đi cùng đến Aureum vào ngày hôm sau, thì tôi sẽ đi theo. Nếu không, thì ngày có thể được sắp xếp. Tuy nhiên, theo truyền thống, tôi sẽ. Anh Ten thậm chí còn đến trước sinh nhật của anh ấy, vì sinh nhật của anh Kun diễn ra sớm hơn một tháng."

"Tôi hiểu rồi."

Sự im lặng lấp đầy không gian trong một lúc khi một người hầu đến đổ đầy nước. Dejun cảm ơn họ và đợi người hầu rời đi trước khi quay sang Hendery lần nữa. "Cá nhân tôi muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa. Nhưng các omega không nhận được đặc quyền giống như các alpha, Hendery."

"Tôi xin lỗi về điều đó."

Dejun lắc đầu. Cậu ghét vẻ cau có trên khuôn mặt của Hendery, vì cậu thích đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ của anh hơn. "Đó không phải lỗi của anh. Nó chỉ là như thế, tôi cho là vậy." Ngay cả khi Dejun ghét nó bằng cả trái tim mình. Cậu cũng chỉ là một hoàng tử, có địa vị ngang hàng với Kunhang, nhưng không có quyền lực tương tự chỉ vì cậu là một omega.

"Chỉ vì nó là tiêu chuẩn không có nghĩa là nó đúng," Hendery phản đối.

Dejun mỉm cười. "Điều đó đúng. Nhưng tôi là một omega và anh là một người đưa tin, Hendery. Trừ khi Hoàng tử Kunhang chia sẻ suy nghĩ của chúng ta... Chà, chúng ta không thể làm được gì nhiều." Dejun siết chặt tay Hendery. "Nhưng cảm ơn vì đã quan tâm."

Hendery gật đầu, lại mỉm cười, nhưng nụ cười không tươi như trước. Dejun ghét việc cậu mang điều đó đến cho anh ta. "Được rồi, đã quá đủ với các chủ đề nặng nề. Nói cho tôi biết thêm về cái hang bí mật đó đi."

Và Hendery làm vậy, cười rạng rỡ hơn trong khi thời gian trôi qua. Khi Hendery nói xong, Dejun tiếp tục khi họ nói về những bông hoa—à, Dejun nói chuyện, Hendery chủ yếu lắng nghe với nụ cười rạng rỡ đó. Anh ấy sẽ xen vào những câu hỏi, nhưng nụ cười đó không bao giờ rời đi. Bằng cách nào đó, họ bắt đầu nói về sở thích, và Dejun phát hiện ra rằng Hendery cũng thích cưỡi ngựa.

"Thỉnh thoảng chúng ta ra ngoài đi chơi nhé," Dejun nói. Cậu nhấc ấm trà lên, chỉ để nhận ra rằng nó trống rỗng.

"Chắc chắn. Đừng rên rỉ khi con ngựa của tôi chạy nhanh hơn của ngài đấy," Hendery chế nhạo.

"Ồ, lời thách thức được chấp nhận."

Dejun nhìn thấy những người hầu thắp đuốc, và cậu nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy bầu trời bắt đầu tối. Cậu đã không nhận ra rằng rất nhiều thời gian đã trôi qua. Cậu thích sự hiện diện của Hendery hơn là cậu nghĩ mình nên.

"Mặt trời lặn rồi," Dejun nói. Anh quay lại nhìn Hendery. "Tham gia với chúng tôi cho bữa ăn tối nhé."

"Tôi rất sẵn lòng."

Khi họ ăn tối và Hendery hấp dẫn cả gia đình, Dejun cảm thấy được niềm an ủi bởi thực tế là giờ đây cậu có hai người mà cậu có thể cảm thấy thoải mái ở Aureum.

__________________________________

Hai ngày tiếp theo tràn ngập các cuộc gặp gỡ và thăm viếng bệnh viện và trại trẻ mồ côi với Kun. Mặc dù Dejun thích dành thời gian với người dân của mình, nhưng sự ra đi sắp xảy ra khiến lần này thành ra quá choáng ngợp, đặc biệt là với tất cả những lời chúc tốt đẹp cho lễ đính hôn của cậu . Tuy nhiên, cậu vẫn mỉm cười và cảm ơn tất cả họ.

Khi họ trở lại lâu đài, Yangyang nói với Dejun rằng cậu được tự do trong thời gian còn lại trong ngày và thậm chí cả ngày hôm sau, trước khi Sicheng, cố vấn của Kun và là người chịu trách nhiệm đảm bảo bữa tiệc đón lễ trưởng thành của cậu sẽ không diễn ra như một tai họa, mang cậu đi.

Khi Dejun đang đi đến phòng ăn, cậu tình cờ gặp Hendery – alpha vừa bước ra khỏi phòng anh ta. "Ôi, Hendery," Dejun gọi to. Alpha cười toe toét khi nhìn thấy Dejun.

"Ngày bận rộn ha Dejun?" Hendery hỏi.

"Không có gì tôi không quen cả. Anh đi ăn tối à?" Hendery gật đầu. "Tôi cũng vậy. Đi nào." Họ sánh bước bên nhau. Mùi hương của Hendery nồng hơn Dejun đã từng ngửi, nhưng không giống như anh ta sắp đến kỳ động dục. Thay vào đó, có vẻ như anh ta chỉ đổ mồ hôi nhiều hơn. "Tôi nghe từ Yangyang rằng anh đã dành thời gian luyện tập với các hiệp sĩ. Và rằng anh đang thống trị tất cả mọi người." Dejun không thể biết liệu phần đó là sự thật hay liệu Yangyang đã phóng đại nó. Sẽ là một tin xấu cho vương quốc nếu các hiệp sĩ của họ bị một sứ giả đánh bại. Nhưng xét lại, Hendery hẳn đã thường xuyên đi một mình qua những con đường nguy hiểm, nên có lẽ anh ta giỏi tự vệ mà thôi.

"Không phải tất cả mọi người," Hendery phản đối, tai chuyển sang màu đỏ. "Tôi đã không thể đánh bại các hiệp sĩ lớn tuổi hơn hoặc Hoàng tử Kun."

Dejun cười phá lên. "Ồ, đừng lo, không ai có thể đánh bại anh Kun đâu. Có lẽ ngoại trừ anh Ten, nhưng đó là do anh ấy khiến anh trai phân tâm chỉ bằng việc thở."

"Tôi không biết có lời khen nào ở đó không, nhưng cảm ơn ngài."

"Có đấy," Dejun cãi lại, nhịn cười trước cái bĩu môi của Hendery. "Anh vẫn đánh bại rất nhiều hiệp sĩ của chúng tôi. Tôi cá là anh Kun đã nghĩ đến những gì có thể được thực hiện để cải thiện họ. Nhắc mới nhớ, có phải tất cả sứ giả của Aureum đều được huấn luyện đấu kiếm không?"

Hendery lắc đầu. "Gia đình tôi thuộc loại...gần gũi, với gia đình hoàng gia." Vậy là sự nghi ngờ của cậu về việc Hendery là một quý tộc đã đúng. "Tôi đã luyện tập với Hoàng tử Kunhang một thời gian."

"Vậy thì không có gì lạ." Không phải Dejun biết Kunhang là một chiến binh như thế nào. "Ồ đúng rồi, cuối cùng thì tôi cũng rảnh vào ngày mai. Muốn cưỡi ngựa sau khi ăn sáng không?"

"Tôi rất thích," Hendery trả lời.

Tuy nhiên, sáng hôm sau, Dejun lại bị cần cho một việc gì đó; sau bữa sáng, Yangyang ngăn cậu lại trước khi cậu có thể bước ra ngoài. "Người thợ kim hoàn cần anh kiểm tra chiếc mặt nạ lần cuối," Yangyang giải thích. "Rất lấy làm tiếc."

"Đừng mà," Dejun trấn an. "Hendery, anh có phiền đợi một chút không?"

"Không, không sao đâu! Tôi có thể đợi ở chuồng ngựa được không? Tôi cần chải lông cho Chang'e trước khi chúng ta đi."

"Ồ, anh có biết đường không?"

"Anh sẽ đưa cậu ta đến đó," Kun ngắt lời. "Em hãy đi và chắc chắn rằng trông tuyệt đẹp, em trai."

"Cảm ơn, anh Kun!" Dejun vẫy tay chào cả nhóm và đi theo Yangyang đến phòng tắm nắng của họ, nơi người thợ kim hoàn đang đợi. Anh ấy xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng Dejun đã bác bỏ. Khi chiếc hộp được mở ra, Dejun há hốc mồm. "Thật hoàn hảo," cậu thì thầm, nhẹ nhàng lướt tay qua lớp vàng và kim cương. Không một cái nào bị lạc chỗ. Nó không dễ mô tả chút nào; cậu đã nghĩ rằng mình nên mang hết ra vì nó sẽ được đeo vào ngày đặc biệt của cậu.

"Có điều gì người muốn tôi thay đổi không, thưa Hoàng tử?" Người thợ kim hoàn hỏi.

"Không, nó hoàn hảo, thật đấy. Cảm ơn." Dejun cười rạng rỡ, cúi chào. Người thợ kim hoàn có vẻ bị sốc trước cử chỉ đó, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cúi đầu chào lại.

"Tôi rất vui, thưa Hoàng tử," anh ta thì thầm. Anh ta rời đi sau khi hướng dẫn họ cách chăm sóc chiếc mặt nạ và trấn an rằng họ luôn có thể đến gặp anh ta bất kể lúc nào nếu họ cần đánh bóng hoặc sửa chữa.

"Em sẽ đặt cái này trong phòng của anh và sau đó cùng anh Sicheng vào phòng khiêu vũ ngay bây giờ," Yangyang tuyên bố. "Anh có cần gì trước khi em đi không?"

Dejun lắc đầu. "Đừng căng thẳng quá." Tất nhiên, điều đó là không thể với tất cả các nhu cầu của bữa tiệc. Yangyang lè lưỡi với cậu và Dejun vuốt tóc nhóc một cách trìu mến. "Hẹn gặp em vào bữa trưa, Yangyang."

Khi Dejun đi xuống chuồng ngựa, cậu suy nghĩ về sự háo hức muốn dành thời gian với Hendery. Cảm giác thật sai lầm, vì cậu là một omega đã được hứa hôn. Tuy nhiên, Dejun cảm thấy có sức hút với Hendery. Cậu cho rằng mình chỉ vui mừng khi có một người khác có thể nói chuyện với mà không đối xử với cậu như một hoàng tử. Một người bạn, theo đúng nghĩa nhất, không có gì để đổi lại.

Đúng như lời nói của mình, Hendery đang nhẹ nhàng chải lông cho ngựa của mình, nói chuyện với nó bằng một giọng nhẹ nhàng. Anh ta dường như không nhận thấy sự hiện diện của Dejun, vì vậy cậu rón rén bước tới cho đến khi đứng đằng sau anh ta.

"Có phiền nếu tôi tham gia với anh không?" Dejun hỏi. Vị Alpha quay lại trong khi cầm chiếc lược chải chuốt giống như cầm một thanh kiếm. Dejun cười phá lên. "Ôi, cái bàn chải, đáng sợ quá, Hendery."

Alpha bĩu môi khi cất bàn chải đi. "Người làm tôi sợ đấy, Dejun. Tôi có thể đã làm tổn thương người."

Dejun khịt mũi. "Với cái bàn chải đó á? Điều tồi tệ nhất anh có thể làm là cho tôi một vết bầm tím." Cậu cầm bàn chải và yên ngựa, đi về phía con ngựa của mình, Magu. Con ngựa cái hí lên khi phát hiện ra cậu, âu yếm huých cậu khi cậu ở đủ gần. "Này cô gái. Nhớ tôi chứ?" Cậu đưa cho cô ấy những quả táo mà cậu đã chộp được từ nhà bếp như một lời xin lỗi vì đã không cưỡi cô ấy trong nhiều tuần nay.

Hai người họ im lặng làm công việc chải lông trước khi Dejun nhanh chóng chuẩn bị yên ngựa, những chuyển động quen thuộc đến nỗi có lẽ cậu có thể làm được khi bị bịt mắt. Hendery cũng xong việc của anh ta khi anh ta quay lại.

"Có nơi nào muốn đến không?" Dejun hỏi, cưỡi Magu.

"Tôi sẽ chỉ theo người." Hendery cũng cưỡi Chang'e, chuyển động của anh ta rất mượt mà Dejun sẽ biết anh ấy thích cưỡi ngựa dù cho anh ta không nói với cậu.

Dejun đã suy nghĩ về những nơi cậu có thể đến. Cậu muốn đưa Hendery đến một trong những địa điểm yêu thích của mình, một thác nước ở bìa rừng, nhưng nó quá xa lâu đài và sẽ có tin đồn nếu họ bị phát hiện cùng nhau. Vì vậy, cậu phải đi trong khuôn viên lâu đài. "Tôi không nghĩ chúng ta có thể tiến xa đâu; sẽ có gác cổng tới nếu tôi làm vậy," Dejun nói.

"Tôi không phiền khi chỉ đi loanh quanh một cách vô thức." Hendery nhẹ nhàng vuốt ve bờm trắng của Chang'e. "Đôi khi tôi làm thế khi công việc của tôi trở nên quá nhiều và tôi chỉ cần thay đổi một chút không khí."

"Tôi cũng làm như vậy." Khi còn nhỏ, Dejun thỉnh thoảng lẻn đi lúc bình minh để cưỡi Magu. Cậu đã bị mắng khi bị phát hiện vì tự gây nguy hiểm cho bản thân bằng cách cưỡi ngựa trong bóng tối và không có ai trông chừng. Cậu đã sợ rằng phụ huynh cậu sẽ không cho phép cậu cưỡi ngựa nữa, nhưng họ chỉ yêu cầu cậu bắt đầu cưỡi ngựa vào ban ngày. "Chà, tôi cho rằng chúng ta có thể vô tư đi lang thang."

Hai con ngựa phi nước kiệu, nối đuôi nhau. Khi họ rời khỏi lâu đài, Dejun cảm thấy căng thẳng thoát ra khỏi cậu. Mặc dù biết rằng mình đang bị theo dõi vì khả năng nếu cậu hét lên hoặc ngã xuống sẽ có người được cảnh báo ngay lập tức, cậu vẫn cảm thấy tự do.

Đôi khi, những bức tường lâu đài khiến cậu ngạt thở. Lúc nào cậu cũng phải nghiêm nghị và đúng mực, mỉm cười ngay cả khi bản thân không muốn. Nhưng ở đây, chỉ có cậu, Magu và thiên nhiên.

Và Hendery cũng vậy, với đôi mắt sáng và nụ cười thậm chí còn rạng rỡ hơn, cùng với tính cách khiến Dejun cười ngặt nghẽo đến mức không thể ngồi đúng mực hơn..

"Tôi tò mò về một điều," Hendery bắt đầu. "Và cứ thoải mái trong việc không trả lời tôi, nhưng, tại sao lại tổ chức lễ hội hóa trang cho ngày sinh nhật của người?"

Dejun giải thích: "Tôi thích điều đó vì nó cho phép tôi được ẩn danh. "Họ sẽ không thông báo tên của chúng tôi khi chúng tôi bước vào, và mọi người sẽ đeo mặt nạ, và sẽ không ai thực sự biết ai là ai." Bộ quần áo sang trọng và chiếc mặt nạ của Dejun có thể không che giấu hoàn toàn con người cậu, nhưng chúng vẫn mang lại một số kiểu ẩn danh mà cậu luôn khao khát. "Và cũng không nhiều người biết mùi hương của tôi. Bằng cách nào đó tôi có thể hòa vào."

Dejun cười khúc khích. "Có lẽ anh nghĩ tôi kỳ lạ. Nhiều người muốn ở vị trí của tôi và thay vào đó tôi lại muốn ẩn danh." Không nhiều người hoàng gia sẽ chia sẻ thứ cảm xúc tương tự. Kun chia sẻ phần nào, Ten cũng vậy, nhưng nhiều người thích làm hoàng gia. Dejun cũng vậy, nhưng đôi khi cậu ước có thể được là chính mình.

"KHÔNG. Ý tôi là, tôi không thể tưởng tượng được áp lực mà người phải chịu. Cảm thấy như vậy là hợp lý," Hendery nhẹ nhàng nói.

"Cảm ơn, Hendery." Họ đã đến rìa khuôn viên lâu đài giáp với khu rừng. Đó là khoảng cách xa nhất mà cậu có thể đi một mình, và đủ xa để không ai nghe thấy. "Tôi có thể hỏi anh một số câu hỏi về Hoàng tử Kunhang không?" Dejun hỏi. Hendery kéo nhẹ dây cương, ngăn Chang'e lại. Dejun làm theo, nhìn qua vai về phía alpha.

Hendery dường như suy ngẫm về câu hỏi khi anh ta cắn môi; Dejun đánh giá cao nó. Bất kỳ nhân viên chính thức nào quá háo hức nói về hoàng gia đều là một lá cờ đỏ cảnh báo. "Tôi sẽ trả lời những gì tôi có thể, Dejun. Tôi không gặp anh ấy thường xuyên, vì tôi đi du lịch rất nhiều." Hai người nhẹ nhàng thả dây cương, hai ngựa lại phi nước kiệu cạnh nhau.

Dejun gật đầu. "Tôi rât cảm kích." Cậu mỉm cười, hy vọng làm dịu đi sự lo lắng của Hendery. "Anh ấy thế nào, Hendery?"

"Từ những gì tôi nghe được và một số kinh nghiệm của bản thân, anh ấy rất tốt. Cố gắng hết sức vì người dân của mình." Câu trả lời nghe có vẻ quá chung chung, nhưng Dejun không mong đợi gì hơn, nếu cậu thành thật. Và bên cạnh đó, nếu Hendery nói xấu hoàng tử, cậu sẽ thấy có nghĩa vụ phải nói với người ta khi anh ta đến. Tuy nhiên... cậu muốn nhiều hơn một chút.

"Anh ấy có thân thiết với ai không?"

Gương mặt của Hendery lại rạng rỡ trở lại khiến Dejun ngạc nhiên. "Có. Với Renjun; Tôi đã nhìn thấy cái này tận mắt. Tôi nghĩ sự cách hành xử của họ khá giống với người và Yangyang. Anh ấy là con một nên cũng khá thân thiết với phụ huynh."

"Tôi hiểu rồi." Chà, Kunhang có vẻ không phải là một thằng khốn nạn. Ít nhất cho tới hiện tại. "Được rồi, cái cuối cùng." Dejun hít một hơi thật sâu, cân nhắc liệu anh có nên hỏi điều này và liệu Hendery có biết câu trả lời hay không. Chà, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là Hendery không biết, cậu cho là vậy. Tuy nhiên, một vệt đỏ ửng lan ra từ cổ cậu. "Có phải anh ấy thực sự quan tâm đến tôi? Hay anh ấy chỉ nghĩ rằng mùi hương của tôi hấp dẫn và anh ấy muốn tôi sinh con nối dõi cho anh ấy?"

Mặt Hendery đỏ bừng, và Dejun chắc chắn rằng cậu cũng vậy. Đó là một câu hỏi riêng tư, và chắc chắn không phải là điều mà một người đưa tin sẽ biết. "Tôi không nghĩ mình biết câu trả lời cho điều đó, thưa Hoàng tử," Hendery thì thầm, trông có vẻ hối lỗi. Dejun ghét mỗi khoảnh khắc khiến Hendery mất đi nụ cười. "Nhưng anh ấy đã lo lắng về việc liệu người có thích bộ ấm trà hay không. Tôi nghĩ, ít nhất, anh ấy quan tâm đến người theo một cách nào đó.

Dejun khẽ mỉm cười. "Cảm ơn, Hendery, vì đã trả lời các câu hỏi của tôi. Tôi xin lỗi nếu tôi làm anh khó chịu."

"Không, người không có," Hendery bác bỏ. "Nếu tôi là người, tôi cũng muốn biết câu trả lời. Tôi rất vui vì người đủ tin tưởng tôi."

Tôi ngạc nhiên là tôi đã đủ tin tưởng anh, Dejun nghĩ. Cậu thường rất do dự khi hỏi những câu hỏi trang trọng với khách, vì vậy cậu không chắc điều gì đã khiến mình hỏi Hendery những câu hỏi riêng tư này. Có lẽ đó là nụ cười của anh ấy hoặc mùi hương của anh ấy hoặc chỉ sự hiện diện của anh ấy. Có lẽ đó là vì Hendery cảm thấy như một người bạn đối với cậu, mặc dù chỉ mới gặp anh ta vài ngày trước. Hoặc có thể chỉ là cậu cảm thấy như được an ủi.

Dù anh ấy là ai, cậu hy vọng Kunhang ít nhất sẽ giống anh ấy.

Họ tiếp tục rảo quanh khu đất—cuối cùng tình cờ bắt gặp một khóm hoa trà. Dejun hái một bông hoa, muốn cho mẹ xem. Khi mặt trời lên cao hơn và cái nóng bắt đầu ập xuống họ, cuối cùng họ cũng quay trở lại lâu đài. Hai người họ cười và chia sẻ những tai nạn cưỡi ngựa khi họ chải lông cho ngựa.

"Cảm ơn vì lời mời, Dejun," Hendery nói khi họ bước vào trong. "Tôi thực sự rất thích nó."

"Tôi cũng vậy."

Họ đã đường ai nấy đi sau đó. Hendery để lại một nụ hôn trên mu bàn tay và một nụ cười táo tợn khiến má Dejun nóng bừng. Và khi Dejun tựa lưng vào cánh cửa đóng kín của căn phòng, anh đã cố gắng và thất bại trong việc phớt lờ sự rung động trong trái tim mình.

__________________________________

"Ồ, lễ hội bắt đầu rồi," Dejun nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã nhiều giờ trôi qua kể từ khi mặt trời lặn, nhưng đèn đường vẫn sáng. Cậu thậm chí có thể nghe thấy âm nhạc, mặc dù đang ở trong phòng của mình.

Sinh nhật hoàng gia ở Luna luôn được tổ chức rộng rãi, đặc biệt là ở thủ đô Sol. Các lễ hội sẽ diễn ra trong hai hoặc ba ngày. Với năm nay là lần thứ 20 của Dejun, mọi người đã bắt đầu ăn mừng từ hai ngày trước đó.

"Thật sống động," Yangyang nói, đến gặp Dejun bên cửa sổ.

Dejun tự hỏi cảm giác ở dưới đó như thế nào với tư cách là một công dân của Luna. Cậu đã tham gia vào lễ kỷ niệm, nhưng luôn với tư cách là Hoàng tử Dejun.

"Hãy đi tham gia cùng họ," Yangyang đề nghị. Dejun có thể nghe thấy tiếng cổ mình kêu răng rắc vì quay quá nhanh. Người cố vấn cười khúc khích. "Các lễ hội đều đứng tên anh, và anh không bao giờ được thưởng thức nó mà không có danh hiệu, phải không? Chúng ta nên tham gia cùng họ ít nhất một lần, với tư cách là Dejun và Yangyang, chứ không phải Hoàng tử Dejun và Lãnh chúa Yangyang."

Dejun đã suy ngẫm về nó. Tất nhiên, cậu rất thích; cậu luôn hy vọng trở thành một cái tên vô danh trong đám đông lễ hội, nhưng liệu cậu có nên làm vậy không? "Đoàn của Hoàng tử Kunhang có thể đến vào ngày mai."

"Chính xác là tại sao chúng ta nên đi bây giờ," Yangyang nhấn mạnh. "Lễ hội cuối cùng ở Luna cho chúng ta, anh."

Lễ hội cuối cùng cho chúng ta. Dejun thở dài. "Được rồi." Yangyang reo hò ầm ĩ và một nụ cười nở trên môi Dejun. "Hãy mời anh Kun, anh Ten, và anh Sicheng nữa."

"Còn Hendery?" Yangyang nói thêm, lông mày ngọ nguậy. Dejun ném một chiếc đệm gần đó nhưng cậu nhóc đã cúi xuống tránh dễ dàng. "Em chỉ đang nhắc thôi!" Yangyang cười khi cậu nhóc né một chiếc đệm khác. "Em sẽ thay đồ và mời anh Kun, anh Ten và anh Sicheng. Anh đi đón Hendery đi. Chúng ta sẽ gặp nhau trong phòng của họ." Yangyang cười toe toét qua vai. "Đừng quên ăn mặc kín đáo!"

Dejun cười phá lên khi cánh cửa đóng lại. Cậu sẽ làm gì nếu không có Yanyang, thực sự đấy? Dejun đẩy ra vài bộ quần áo vẫn còn treo trong tủ quần áo của mình, lấy ra những bộ quần áo thường dân được bọc bằng giấy. Anh và Kun đã mua chúng trong một lần đi chợ, nhưng vị hoàng tử trẻ chưa bao giờ có cơ hội sử dụng chúng.

Dejun kéo chiếc ku vào trước, chiếc quần nằm thoải mái trên hông. Tiếp theo là chiếc youren yi, chiều dài ngắn hơn chiếc áo anh thường mặc, nhưng nó nhẹ hơn và ít gò bó hơn nhiều. Chất liệu thô hơn so với những gì anh đã từng sử dụng nhưng vẫn đủ thoải mái.

Cậu chọn một chiếc áo choàng nhẹ vì thời tiết quá nóng đối với bất cứ thứ gì khác. Đội mũ trùm đầu lên, Dejun cẩn thận đi đến phòng của Hendery, nấp sau những cây cột bất cứ khi nào cậu phát hiện ra người hầu hoặc lính canh. Dejun nhẹ nhàng gõ cửa, sợ rằng Hendery đã ngủ và không muốn làm phiền anh, nhưng cánh cửa mở ra ngay sau đó. "Dejun?"

"Chào," Dejun thì thầm. "Tôi vào có phiền không?"

Hendery mở rộng cửa hơn và Dejun lẻn vào, kéo mũ trùm xuống. "Tại sao người lại lén lút xung quanh thế? Có chuyện gì không?" Hendery hỏi, giọng nói lo lắng.

"Không, mọi thứ đều ổn," Dejun trấn an. "Mặc dù vậy, chúng ta sẽ đến thị trấn để tham gia các lễ hội, và tôi muốn mời anh."

Hendery mở to mắt, ngón tay chỉ vào chính mình. Dejun cười, gật đầu. "Ai khác đến nữa?"

"Yangyang, anh Kun và anh Ten. Sẽ là vậy, nếu Yangyang có thể thuyết phục họ đến, nhưng anh Ten không thể từ chối Yangyang, và anh Kun không thể từ chối anh Ten."

"Người có chắc là người muốn tôi đến?"

"Tất nhiên rồi. Đây sẽ là lần đầu tiên và duy nhất tôi có thể cho anh thấy vẻ đẹp của Sol." Dejun đã cố gắng hết sức để không phát để nỗi buồn nhuốm trong giọng nói của mình.

"Vậy tôi sẽ thay đồ."

Hendery thay bộ quần áo giống cậu, nhưng có màu hồng nhạt đối lập với màu xanh hải quân của Dejun. Hơn một lần, Dejun phải kéo Hendery vào chỗ chật hẹp để tránh lính canh. Hai người họ cười khúc khích sau lần thứ ba. Dejun ngước nhìn Hendery, người đang dõi theo người bảo vệ đi ngang qua họ. Họ gần nhau đến mức cậu có thể đếm từng sợi lông mi và cảm nhận được nhịp tim của mình. Dejun không muốn di chuyển xíu nào hết.

"Đi nào." Hendery kéo cậu ra ngoài và Dejun đi theo sau anh ấy, nói cho anh ấy biết phải đi đâu.

Yangyang và Sicheng đã ở trong phòng của Kun và Ten khi họ đến; Dejun phớt lờ cái nhíu mày từ vị beta.

"Anh Kun, trông anh vẫn giống như một Thái tử vậy á," Dejun nhận xét. Bất chấp sự đơn giản của bộ trang phục, sự xuất hiện của Kun rõ ràng là một người hoàng tộc với cách mà anh ấy chải chuốt.

"Anh cũng vậy," Ten nói thêm. "Anh đoán chúng ta chỉ cần tin tưởng rằng ánh sáng mờ ảo và trang phục thông thường sẽ giúp chúng ta hòa vafom đám đông."

Dejun nghĩ rằng Ten sẽ là người nổi bật nhất, nhưng quyết định không đề cập đến nó. "Hãy hi vọng như vậy."

Tất cả bọn họ đội mũ trùm đầu và cẩn thận đi ra ngoài. Kun đã sắp xếp phiên trực của các bảo vệ, vì vậy anh ấy biết rõ về chúng và họ đã cố gắng không đụng độ bất kỳ ai. Tiếng cười phá lên khi họ đi xuống chợ, tiếng nhạc và tiếng hát trở nên to hơn theo mỗi bước họ đi.

"Trước khi chúng ta vào đó, hãy đặt ra một số quy tắc," Kun hét lên để có thể át tiếng ồn của đám đông. "Ở đây thực sự đông đúc, vì vậy hãy chắc chắn rằng có thể bên cạnh ít nhất một người. Nếu chúng ta bị tách ra, việc tìm kiếm nhau có thể là một thách thức, vì vậy đừng cố. Chúng ta sẽ quay lại đây khi chuông điểm lần thứ mười hai. Dejun, hãy cố gắng ở bên Hendery mọi lúc vì cậu ấy không phải người ở đây." Dejun gật đầu. Tay Hendery vòng qua cổ tay cậu, và cậu ước mình không thích cảm giác này nhiều như cậu đã.

"Quan trọng nhất, hãy vui vẻ," Ten tiếp tục. "Đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây với tư cách là bản thân. Không có Hoàng tử, không có Lãnh chúa. Chỉ có chúng ta thôi."

Tất cả cùng nở một nụ cười và siết chặt tay nhau trước khi hòa vào đám đông. Mọi người hầu như không chú ý đến họ, thay vào đó tập trung vào đám đông đang nhảy múa ở quảng trường thành phố.

Ở đây, không có quy tắc. Nó không cứng nhắc hay có trình tự như các điệu nhảy trang trọng mà các hoàng tử đã học. Nó thuộc về người dân, và họ có thể di chuyển cơ thể của mình theo ý muốn. Một trong những ký ức đầu tiên của cậu là chính xác quảng trường này, đầy những người ăn mừng ồn ào và đáng yêu.

"Chúng tôi gọi họ là guangchang wu," Dejun thì thầm, đứng gần Hendery đến mức cậu có thể dễ dàng ngửi thấy mùi của anh ấy bất chấp đám đông. "Nhảy múa quảng trường. Thực sự không có bất kỳ quy tắc hay giới hạn nào đối với những gì người ta có thể thực hiện điệu nhảy. Bất cứ ai cũng có thể tham gia."

Liếc qua khóe mắt, Dejun thấy Ten đang kéo Kun về phía rìa đám đông. Họ quay đầu lại trong tiếng cười, nhảy theo nhịp điệu. Họ trông không bị gò bó và rất hạnh phúc.

"Người có muốn tham gia không?" Hendery hỏi, hơi thở của anh phả vào tai Dejun và khiến vị  hoàng tử rùng mình.

"Tôi nhảy không giỏi đến thế," Dejun thì thầm, mắt nhìn vào đám đông.

"Chà, tôi cũng vậy, nên tôi sẽ không phán xét đâu." Bất chấp đám đông, tiếng ồn ào và mùi hương, Dejun chỉ có thể tập trung vào Hendery: vào cách mà đôi môi anh ấy cong lên thành một nụ cười dịu dàng nhất và đôi mắt anh nheo lại. Dejun thề rằng tất cả các vì sao trên bầu trời đều mờ nhạt khi so với nụ cười rạng rỡ của Hendery.

Dejun kéo Hendery về phía một khoảng trống thay vì câu trả lời, theo sau anh trai mình bằng cách tránh sang một bên. Hai người họ di chuyển, không nhất thiết phải nhảy, nhưng điều đó không sao cả. Bởi vì ở đây không có quy tắc, nên không ai khiển trách cậu vì đi chệch nhịp hoặc bước nhầm chân.

Ở đây, chỉ có người dân của cậu âm nhạc, tiếng cười.

Và Hendery, người đã cười rạng rỡ, cười to và di chuyển cơ thể khéo léo đến mức Dejun muốn quắc mắt nhìn anh vì đã nói dối. Nhưng rồi nụ cười ấy hướng về cậu, Hendery kéo cậu lại gần hơn, và cứ như thế, mọi sự khó chịu tan biến đi đâu mất.

Đám đông ngày càng dày đặc hơn khi thời gian trôi qua. Chân của Dejun đã nhức mỏi nên họ quyết định ra ngoài. Đôi mắt của vị hoàng tử quét qua đám đông; sau hai lần quét và không thấy bóng dáng của những người khác, Dejun nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau sau.

"Muốn ăn chút gì không?" Dejun hỏi. Bàn tay của Hendery đã đặt trở lại trên cổ tay cậu, và cậu cố không để ý đến sự hiện diện của nó quá nhiều.

"Tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng khiêu vũ lại có thể khiến tôi đói đến thế."

Dejun kéo anh theo, đi về hướng ngược lại nơi họ xuất phát. Con phố này cũng nhộn nhịp và ồn ào không kém, với những người la hét để gọi món ăn của họ hoặc những người bán hàng ăn uống chào mời mọi người mua hàng của họ.

"Tôi thực sự không biết quanh đây có gì hay, nên tôi sẽ để việc chọn món cho người," Hendery thì thầm, vẫn đi sát Dejun.

"Anh có chắc là không phải vì anh muốn tôi trả tiền không?" Dejun buộc tội, nói đùa.

Hendery thở ra một hơi đột ngột, ôm lấy ngực. "Dĩ nhiên là không! Người nghĩ tôi thường thường như vậy sao?" Nụ cười phản bội cách anh ấy cảm nhận; Dejun cười lớn và đẩy nhẹ vị alpha. Tuy nhiên, trong không gian đông đúc này, Hendery gần như làm đổ thức ăn mà một người phụ nữ lớn tuổi đang cầm. Cả hai rối rít xin lỗi, cúi thấp người.

Cô nhìn qua cả hai người, Dejun cố gắng hết sức để không vặn vẹo thân người. "Lần sau hãy cẩn thận nhé, thưa Hoàng tử." Cô nháy mắt và nhìn đi chỗ khác.

Dejun mở miệng, muốn phản bác lại cô, nhưng Hendery đã kéo cậu sang một nơi khác. "Cải trang của chúng ta tệ đến thế sao?"

Hendery cười. "Không. Chúng ta chắc chắn đã hòa được vào đám đông. Chỉ là người vẫn tỏa sáng ngay cả với bộ trang phục thông thường, Dejun," Dejun rời mắt khỏi nụ cười dịu dàng của Hendery, cảm thấy má mình nóng lên.

Dejun cuối cùng đã mua thức ăn cho họ. Cậu chỉ bị nhận ra một lần – may mắn thay, chủ quầy hàng không nói gì cả. Tuy nhiên, cậu chắc chắn rằng mình đã được múc nhiều mì vào hộp của mình hơn những người khác. Vị Hoàng tử đã bỏ thêm một đồng xu và rời đi trước khi người chủ kịp trả lại.

Họ len lỏi qua đám đông cho đến khi đến cuối chợ, nơi đám đông thưa dần. Họ đứng một bên và mở đồ ăn – mì xào và cà ri cá viên.

"Món này ngon đấy," Hendery nói, giơ một miếng cá viên lên. "Chúng tôi có thứ như thế này ở Aureum, nhưng nước sốt ở đây cay hơn."

"Đó là một trong những món tôi luôn mua khi đến thị trấn. Tôi vui vì anh thích nó."

Hầu như họ ăn trong im lặng, quan sát mọi người. Có một gia đình, tiếng cười rạng rỡ của đứa trẻ đã sưởi ấm trái tim của Dejun. Âm thanh yêu thích của cậu luôn là tiếng cười; thật là một phước lành khi được nghe rất nhiều điều đó từ những người dân của cậu tối nay.

Một cặp đôi đi ngang qua họ, vòng tay ôm eo nhau, thì thầm và cười khúc khích. Họ đang ở trong thế giới của riêng mình, rõ là một đôi người yêu rất yêu nhau.

Lần đầu tiên kể từ khi được thông báo, Dejun tự hỏi liệu cậu có thể yêu Kunhang hay không.

Tiếng chuông vang lên sau đó. Dejun ước nó dừng lại lúc lần thứ mười một để cậu có thể có thêm một giờ nữa với Hendery, nhưng chuông đã điểm lần thứ mười hai. Chắc hẳn họ đã dành một khoảng thời gian dài để khiêu vũ nếu cơn nhức mỏi còn vương lại là bất cứ điều gì đã xảy ra.

"Chúng ta nên quay lại," Hendery lẩm bẩm.

"Chúng ta nên thế." Tuy nhiên, cả hai đều không di chuyển; Dejun quay sang Hendery với một nụ cười nhỏ, nụ cười mà vị alpha làm y hệt.

"Anh bị dính cái gì ở đây này." Ngón tay Dejun nhanh chóng quệt đi vết bẩn trên môi Hendery. Tay cậu nấn ná ở đó, cảm nhận hơi ấm từ má Hendery. Người Alpha nhìn xuống cậu với một nụ cười mà cậu chưa từng thấy trước đây và đôi mắt thì sáng long lanh.

Dejun muốn được ích kỷ một lần thôi. Cậu muốn ở lại đây trong màng bong bóng mà cậu đã tạo ra cho chính mình. Tại đây, cậu có thể từ bỏ nhiệm vụ của mình và tận hưởng bầu không khí. Nếu cậu có một khoảnh khắc muốn đóng băng thời gian lại, thì chính là lúc này.

Cả hai người họ đồng thời cúi xuống, đứng gần đến mức Dejun có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương xô thơm của Hendery. Môi họ chạm nhau và thật mềm mại như Dejun đã nghĩ. Mùi hương của Hendery tràn ngập mũi cậu, và tất cả âm thanh xung quanh họ bị bóp nghẹt khi cậu lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng mà Hendery thở ra trên môi cậu.

Chỉ có cậu và Hendery.

Họ rời nhau ra, thở hổn hển. Tiếng ồn bắt đầu trở lại, và–

Cậu đã làm cái quái gì vậy?

"Ôi chúa ơi, tôi- tôi-tôi xin lỗi," Dejun lắp bắp. Hendery nhìn cậu, bối rối và đau đớn trong mắt anh ấy. "Tôi rất xin lỗi, Hendery."

Dejun hy vọng không ai nhìn thấy họ. Cậu thật ngu ngốc, để cho những ham muốn của mình che mờ suy nghĩ. "Quay lại thôi." Cậu không nhìn lại Hendery để xem anh có đi theo không. Mọi người đã đợi sẵn ở điểm hẹn; Dejun chắc chắn đã bám lấy Yangyang, người đang nhìn anh với vẻ lo lắng.

"Cậu có thích Sol không, Hendery?" Kun hỏi. Vị hoàng tử lớn tuổi hơn có vẻ chẳng có vẻ là người từng trải là mấy khi đứng gần Ten.

"Tôi rất thích." Nụ cười thật buồn. Dejun ghét bản thân vì đã làm điều đó. "Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể đến thăm lại."

"Chà, cậu luôn được chào đón."

Mọi người chia sẻ những gì họ đã làm khi họ quay trở lại lâu đài, Dejun chỉ thêm một số nhận xét nhỏ. Trước khi họ phải đường ai nấy đi, Hendery đã ngăn cậu lại. "Tôi rất thích tối nay, Dejun. Tôi thực sự đã thấy thế. Cảm ơn nhé." Vẫn có một nụ cười trên khuôn mặt anh ấy, bất chấp những gì đã xảy ra tối nay.

"Tôi rất vui vì có thể cho anh xem Sol, Hendery," Dejun trả lời. Cậu siết chặt tay vị alpha và rời đi cùng với Yangyang, người đã ném cho cậu một cái nhìn ngờ vực khi họ đã ở trong phòng của cậu.

Sau một lúc lâu ngập ngừng, Dejun lên tiếng, "Anh đã hôn anh ta." Yangyang há hốc mồm. Hoàng tử trẻ khó có thể chịu được khi nhìn người bạn thời thơ ấu của mình, không muốn bắt gặp biểu hiện của nhóc. "Em không cần mắng anh nữa. Anh biết thừa những gì anh đã làm là sai lầm rồi."

Yangyang ôm cậu vào lòng, xoa lưng cậu. Mùi đất sau mưa của người trẻ hơn xộc vào mũi cậu – Dejun từng nghĩ đó là mùi hương êm dịu nhất, vì cậu luôn thích mưa – cho đến khi cậu gặp Hendery. "Anh có muốn em ở lại không?

"Ừ, làm ơn đấy."

Đêm đó, Dejun ngủ với một nỗi đau trong tim mà cậu chắc chắn rằng sẽ không bao giờ phai nhạt.

__________________________________

"Hendery đi mất rồi, anh à" Yangyang thông báo với cậu vào sáng hôm sau. Dejun nhìn lên trần nhà, lần theo những ngôi sao bằng mắt. "Anh Sicheng nói anh ấy có việc gấp phải rời đi ngay."

Dejun không chắc mình có nên cảm thấy bị tổn thương hay không. Cậu không biết mình có được phép không. Họ là bạn – hay, ừm, cậu coi họ là bạn, nhưng cậu không biết liệu Hendery có nghĩ như vậy không.

"Và đoàn người của Hoàng tử Kunhang không đến vào hôm nay. Rất có thể chúng ta sẽ gặp họ vào ngày mai tại lễ hội hóa trang."

"Vì vậy, anh sẽ không gặp anh ta cho đến khi cả hai người chúng anh đều đeo mặt nạ?" Dejun hỏi, ngồi dậy. Yangyang gật đầu. "Anh có việc gì cho ngày hôm nay không, Yangyang?"

"Không. Anh Kun muốn anh nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Chúng ta có thể cần phải rời khỏi Luna ngay khi lễ kỷ niệm kết thúc."

Và thế là Dejun dành cả ngày để thu dọn đồ đạc cuối cùng của mình. Khi cậu sắp xếp bộ ấm trà mà Kunhang đã tặng cậu, một lá thư rơi ra. Màu sắc của chiếc phong bì khác với chiếc phong bì ban đầu – cậu nhận ra đó là chiếc phong bì mà Dejun thường sử dụng.

Dejun ngồi xuống giường, mở bức thư ra.

Gửi Dejun,

Tôi xin lỗi vì tôi đã không nói lời tạm biệt trước khi tôi rời đi. Tôi muốn nói rằng tuần vừa qua thực sự là tuần tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Tôi tận hưởng từng khoảnh khắc mà chúng ta dành cho nhau. Cảm ơn, vì đã cho tôi làm quen với người, Dejun.

Hãy luôn khỏe mạnh và hạnh phúc nhé.

Bạn của người,

Hendery

Cách anh ấy viết và thậm chí cả chữ viết tay của anh ấy giống với Hoàng tử Kunhang đến nỗi Dejun tự hỏi liệu suốt thời gian qua anh ấy đã giao tiếp với hoàng tử thay vì Hendery. Có lẽ cậu thực sự nên ích kỷ và nuông chiều ảo tưởng chạy trốn cùng anh ấy.

Nhưng lúc này đã quá muộn.

Mặt trời đã lặn khi Dejun đóng chiếc rương cuối cùng.

Dejun mỉm cười và giữ nó trong bữa tối khi phụ huynh cậu nói về Kunhang, ngay cả khi cậu muốn khóc sâu bên trong. Cậu yêu phụ huynh mình, nhưng cậu cũng oán giận vì điều này. Mùi hoa cam của cậu thối rữa hơn khi từng phút trôi qua–Ten và Kun liên tục vỗ nhẹ cậu, giải phóng pheromone để giúp cậu bình tĩnh lại.

"Cố gắng ngủ càng nhiều càng tốt nhé." Kun nhẹ nhàng ôm má cậu khi họ đứng trong phòng của Dejun, mỉm cười dịu dàng. "Ngày mai sẽ là một ngày dài. Em sẽ cần sức lực lắm đấy."

"Sẽ ổn thôi, Dejun," Ten trấn an, siết chặt tay vị hoàng tử.

Ba người họ ôm nhau như thể hàng giờ đồng hồ. Cậu tự hỏi liệu mùi hương của Kunhang có thể mang lại cho anh cảm giác thoải mái như Kun và Ten hay không.

Giống như Hendery vậy.

Vài giờ sau, vị omega nằm trên giường, muốn tin chúng lắm. Tuy nhiên, với tất cả cảm xúc về Hendery, sự ra đi đột ngột của anh ấy và lá thư, Dejun tự hỏi liệu cậu có thực sự ổn không.

Đêm đó cậu trằn trọc và thức dậy với cảm giác như thể cậu chỉ nhắm mắt được một lúc.

"Chúc mừng sinh nhật anh," Yangyang nói khi họ cùng nhau đi ăn sáng. "Anh có ngủ không đấy?"

Dejun trả lời: "Không cảm thấy vui như vậy, nhưng cảm ơn, Yangyang." "Trông anh tệ đến thế à?"

"Đối với em thì, vâng. Hy vọng nó không phải với Hoàng tử Kunhang."

Phòng ăn ồn ào khi họ bước vào, những tiếng hét 'Chúc mừng sinh nhật!' vang vọng trong phòng. Kun và Ten kéo cậu vào và ôm cậu thật chặt.

"Chúc mừng sinh nhật, em trai." Kun mỉm cười. "Bây giờ em là người lớn rồi."

"Cảm ơn, anh." Dejun càng ôm họ chặt hơn, chỉ buông ra để ôm hai vị phụ huynh của mình.

Những cái ôm của họ thật ấm áp, và họ cũng là nhà. Tất cả sự cay đắng và tức giận mà Dejun đã tích tụ dường như dần tan biến khi cậu tan chảy trong vòng tay của họ. "Chúc con sinh nhật vui vẻ, Dejun." Qian nhẹ nhàng hôn lên má cậu với nụ cười tự hào mà dường như cô luôn nở khi nói về các con trai mình. "Mẹ hy vọng rằng con sẽ hạnh phúc trong nhiều năm tới."

"Cảm ơn, mẹ lớn, mẹ nhỏ." Dejun cười thật tươi với họ. Cậu hầu như không nhận ra những giọt nước mắt đang rơi cho đến khi Jieqiong lau chúng đi. "Con yêu hai người."

"Chúng ta cũng yêu con. Rất, rất nhiều."

Cả gia đình trải qua buổi sáng, sáu người họ không rời phòng ăn cho đến giờ ăn trưa. Phụ huynh cậu đã chia sẻ những câu chuyện của riêng họ về bữa tiệc đón tuổi trưởng thành và sự sắp xếp cuối cùng của họ. Có vẻ như sự khởi đầu luôn giống nhau – một hoặc cả hai đều ghét sự sắp đặt nhưng sẽ không từ bỏ nhiệm vụ của mình, và đâu đó giữa lúc đó và bây giờ, tình yêu đã nảy nở.

Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi, Dejun nghĩ.

Sau bữa trưa, tất cả họ đi theo con đường riêng của mình để chuẩn bị sẵn sàng. Đã có người hầu trong phòng khi cậu quay lại; một số cẩn thận treo chiếc hán phục của cậu trong khi những người khác bày ra những món đồ trang sức. Dejun đi tắm lần nữa, lần đầu tiên sau nhiều năm để người hầu tắm rửa cho mình. Thật là thư giãn, cái cách mà họ nhẹ nhàng kì cọ và xoa bóp cơ thể cậu.

Dejun cảm thấy bớt lo lắng hơn khi cậu ngồi xuống đối diện với cửa sổ và cách xa tấm gương với chiếc áo choàng tắm đang mặc.

Chuyên gia trang điểm Shuhua đã làm nên điều kỳ diệu của cô ấy bằng những chiếc cọ mềm mại và những nét vẽ nhẹ nhàng. Mắt Dejun giật lại mỗi khi bàn chải của cô ấy đến quá gần mắt cậu cho sự thoải mái, nhưng phần lớn thời gian, cậu vẫn ngồi yên. Một tiếng thở  gấp rời khỏi môi cậu khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Mí mắt anh phủ đầy sắc nâu tối và ánh vàng tô điểm lấp lánh, phấn đen viền quanh mắt anh ta. Trên má anh, nhũ sáng lấp lánh như những vì sao khi Dejun di chuyển khuôn mặt của mình.

"Anh thật xinh đẹp," Yangyang nhẹ nhàng nói. Nhóc cũng đã trang điểm xong, vì nhóc đến với tư cách khách mời chứ không phải cố vấn tối nay. Dejun nghĩ rằng Yangyang trông thật dịu hiền với màu nâu nhạt trên mí mắt. "Hoàng tử Kunhang thật may mắn khi anh ấy cưới được anh."

"Cảm ơn, Yangyang." Dejun siết nhẹ tay nhóc. "Em cũng thực sự xinh đẹp."

"Phần cuối cùng, thưa Ngài." Shuhua quẹt nhẹ một màu hồng nhạt lên môi, hoàn thiện vẻ ngoài. "Thái tử Kunhang sẽ không thể rời mắt khỏi ngài."

Dejun cười khúc khích. "Đó là nếu anh ấy có thể tìm thấy tôi trong đám đông, Shuhua, nhưng cảm ơn cô."

Nhiều người hầu đã giúp Dejun với chiếc hán phục. Đó là một màu đỏ đậm – tượng trưng cho sự may mắn, niềm vui và hạnh phúc. Đầu tiên là chiếc váy qun với những hoa văn giống với thiên nhiên được khâu ở phần dưới của nó bằng chỉ bạc. Tiếp đến là dudou, phần áo thân trên của cậu. Giống như chiếc váy, các chi tiết của thiên nhiên đã được khâu vào, nhưng lần này nó bao phủ toàn bộ tấm vải cùng với một số viên ngọc trai và hạt cườm.

Ngôi sao của bộ trang phục là beizi. Thay vì những hoa văn đơn giản giống như thiên nhiên, một con phượng hoàng đã được khâu trên một bên vai. Cánh cao qua vai, với đuôi kéo dài xuống cánh tay. Con chim giống phượng hoàng đại diện cho sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới và sự kết hợp – một phép ẩn dụ cho việc cậu trở thành người lớn và sẵn sàng cho cuộc hôn nhân sắp đặt trước.

"Chà," Yangyang thở ra. Dejun nhìn vào mắt mình trong gương, mỉm cười. Yangyang cũng đã thay bộ hán phục màu hồng nhạt của riêng mình. "Chà, anh à."

Những người hầu cẩn thận đeo chiếc vòng ngọc trai quanh cổ cậu, sau đó là đôi bông tai bằng vàng. Thông thường, cậu sẽ đội vương miện cho loại sự kiện này, nhưng đó là một lễ hội hóa trang. Yangyang đưa cho cậu chiếc mặt nạ với nụ cười tươi nhất trên khuôn mặt.

"Dì Handong thực sự đã vượt trội chính mình," Yangyang nhận xét. Dejun gật đầu, xoay nhẹ chiếc váy; ánh sáng chiếu vào ngọc trai và hạt.

Một tiếng gõ cửa làm họ gián đoạn, và một trong những người hầu ra mở cửa để lộ Kun, người cũng mặc đồ đỏ, mặc dù không lòe loẹt bằng. "Anh lại–" Kun dừng lại, há hốc mồm. Yangyang cười khúc khích. "Ồ."

Dejun cảm thấy cổ mình ấm áp. Cậu biết mình đẹp trai – cậu đã lớn lên với nhiều lời khen ngợi về ngoại hình của mình. Nhưng không phải từ gia đình cậu, ít nhất, không có gì như thế này.

"Em trông tuyệt lắm, Dejun," cuối cùng Kun nói. "Thực sự, thực sự rất đẹp." Giọng anh vỡ ra. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Dejun cẩn thận tiến đến, ôm lấy anh. "Xin lỗi, anh nghĩ rằng cho đến bây giờ anh vẫn chưa thực sự nhận rõ rằng em sẽ là hoàng tử của Aureum sau đêm nay."

"Anh sẽ luôn là người bạn đồng hành của em, anh Kun." Dejun ôm anh chặt hơn. "Em có thể là hoàng tử của vương quốc khác, nhưng luôn luôn là em trai của anh."

Kun rời khỏi cái ôm, mỉm cười. Những giọt nước mắt chưa rơi lấp lánh trong mắt anh.

"Họ đã tới đây chưa?" Dejun hỏi.

"Rồi. Bây giờ họ đang chuẩn bị sẵn sàng." Dejun thở ra một hơi run run. Kun và Yangyang lại ôm cậu, chặt đến mức đau nhói. "Sẽ ổn thôi, Dejun."

Cả ba rời khỏi phòng của Dejun và đón Ten và Sicheng từ phòng của họ. Ten sẽ không ngừng ca ngợi cậu trong suốt thời gian họ bước đến phòng khiêu vũ – khi họ đứng gần lối vào, khuôn mặt của Dejun cảm thấy ấm áp dưới chiếc mặt nạ.

Tất cả họ bước vào mà không có một thông báo nào về chức danh của họ. Hầu hết các khách mời đều mặc đồ màu đỏ - như truyền thống của các bữa tiệc sinh nhật - trong khi một số người chọn những màu sắc tươi sáng khác. Dejun có thể nhận ra một vài quý tộc, nhưng với những chiếc mặt nạ và mùi hương trộn lẫn, cậu không thể nhận ra nhiều hơn chừng đó.

Một số người cúi đầu trước anh ta, nhưng hầu hết tập trung vào cuộc trò chuyện của họ. Đối với một người luôn có sự dõi theo từ khi cậu mới sinh ra, cảm giác tự do thật lạ lùng.

Kun, Ten và Sicheng tách khỏi nhóm trong khi Dejun và Yangyang bắt đầu cuộc trò chuyện ngẫu nhiên với Chenle, lãnh chúa của Sidus, thành phố ngay bên cạnh Sol. Vị lãnh chúa đang kể lại câu chuyện về việc em ấy suýt không thể tham dự bữa tiệc do một số vấn đề thì Dejun ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Tuyệt, cậu hẳn đã để bản thân kiệt sức đến mức tự huyễn hoặc vẽ ra mùi hương của Hendery.

Nhưng hương thơm của đất vẫn còn đọng lại, vì vậy Dejun cáo lỗi, đi theo mùi hương đó. Khi nó trở nên nồng hơn, Dejun tự hỏi liệu cậu còn nhớ ai khác có mùi như cây xô thơm và liệu cậu có quá kỳ vọng hay không. Rốt cuộc, một số người có mùi hương giống nhau.

Dejun vô tình đâm vào lưng ai đó—lời xin lỗi tắt lịm trên môi cậu khi người đó quay lại.

Ngay cả khi chiếc mặt nạ vàng chiếm nửa khuôn mặt, Dejun vẫn nhận ra đôi mắt đó – sáng hơn những vì sao trên bầu trời, với hàng mi làm da cậu nhột nhột khi họ hôn nhau. Người ấy mỉm cười; Trái tim của Dejun lỡ mất một nhịp.

"Hendery?" Giọng nói của Dejun phát ra như một lời thì thầm nhưng miệng cậu vẫn uốn cong quanh những âm tiết quen thuộc đó "Anh đang làm gì ở đây? Tôi nghĩ anh có việc khẩn cấp?

Hendery định mở miệng nhưng bị cắt ngang bởi một giọng nói xa lạ. "Anh đây rồi, anh Kunhang! Em đã bảo anh đừng lang thang một mình nữa mà."

Dejun quay đầu lại, mong được nhìn thấy một người khác—Kunhang—nhưng chỉ có người mới đến, đứng cạnh Hendery, tay cầm một ly sâm panh. Cậu nhóc nhận thấy sự hiện diện của Dejun và cúi đầu thật sâu. "Hoàng tử Dejun, thật tốt khi cuối cùng cũng được gặp ngài. Tôi là Renjun, cố vấn của Hoàng tử Kunhang."

"Làm sao em biết đó là tôi?" Dejun hỏi. Cậu chắc chắn rằng mình chưa từng gặp Renjun trước đây.

"Anh Kunhang đã kể cho em nghe tất cả về ngài, thưa Hoàng tử." Renjun huých Hendery, người đang lườm anh. "Ồ, phải không Hoàng tử Dejun, hãy để em giới thiệu anh với Hoàng tử Kunhang. Hoặc, có lẽ, giới thiệu lại với anh. Anh có lẽ biết anh ấy với cái tên Hendery."

"Cái gì?" Dejun ré lên. Cậu nhìn vị alpha, người đang cười bẽn lẽn với cậu. "Điều này có đúng không?"

Hendery, bây giờ là Kunhang, gật đầu. "Tôi có thể giải thích."

"Anh tốt hơn nên." Dejun khoanh tay, lườm Hendery. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong, cậu rất vui khi được gặp anh ấy—và thậm chí còn nhẹ nhõm hơn khi biết rằng cậu đã không lừa dối Kunhang. "Tại sao anh nói dối?"

"Tôi muốn hiểu em bằng chính bản thân mình," Hendery nói. "Tôi luôn mơ ước được kết hôn vì tình yêu. Tôi biết điều đó gần như là không thể đối với những người như chúng ta. Nhưng sau lá thư đầu tiên của em, tôi nghĩ ít nhất tôi có thể biết về em như một người bạn. Tất nhiên, tôi có thể đến với tư cách Kunhang, nhưng tôi không muốn em biết tôi chỉ đơn giản là vị alpha mà em đã hứa hôn với. Tôi muốn trở thành một người mà em có thể nói chuyện; người mà em có thể gọi là bạn. Vì vậy, tôi quyết định đến với tư cách là một người không có tước hiệu hoàng gia. Những tin đồn về lòng tốt của em thật không cho em đủ công bằng: em coi tôi như một người bạn."

"Chỉ để làm rõ, em đã nói với anh ấy đây là một ý tưởng tồi," Renjun xen vào. Hendery huých người cố vấn trong khi Dejun cười khúc khích. Dejun không chắc điều đó có tệ không vì cậu thực sự tận hưởng từng khoảnh khắc họ chia sẻ.

"Mẹ lớn và mẹ nhỏ có biết không?" Dejun đặt câu hỏi.

"Họ biết," Hendery trả lời. "Tôi không nghĩ họ sẽ để tôi ở lại lâu như vậy nếu tôi không nói với họ." Dejun không chắc mình nên bực hay nên biết ơn phụ huynh mình. "Dejun, tôi đã nói sự thật với em trong bức thư—tuần vừa qua là khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà tôi từng có. Tôi xin lỗi vì đã nói dối, nhưng tôi sẽ không xin lỗi vì tất cả những gì chúng ta đã làm." Dejun để Hendery nắm lấy tay mình, để lại một nụ hôn sau đó. "Và tôi rất thích nụ hôn đó, và một lần nữa tôi xin lỗi vì đã lừa em bằng cách sử dụng danh tính giả đó. Đây là tôi, và tôi hy vọng em sẽ chấp nhận tôi như chính con người tôi vậy."

Dejun cảm thấy tức giận và bực bội nhưng trên hết, cậu cảm thấy nhẹ nhõm—vì cậu nhận ra rằng cậu yêu Hendery. Cậu sẽ không bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân chính trị và không có tình yêu, và chắc chắn, phương pháp mà Hendery sử dụng để tiếp cận cậu hơi gian xảo, nhưng anh ấy đã cố gắng hết sức để đảm bảo rằng họ là bạn bè trước khi kết hôn.

"Tất nhiên," Dejun trả lời. "Nếu anh cũng chấp nhận em như bản thân mình." Hendery kéo cậu vào một cái ôm chặt đến nỗi Dejun cảm thấy như mình sắp gãy ra làm đôi, nhưng cậu cũng đáp lại cái ôm chặt không kém. Hendery ấm áp và anh ấy là sự an ủi.

Hendery là nhà.

"Nhưng đừng bao giờ nói dối em nữa," cậu thì thầm. Hendery cười vào tai cậu—và Dejun nghĩ rằng cậu vừa tìm thấy âm thanh yêu thích của mình. "Anh thích Hendery hay Kunhang?"

"Tôi yêu Kunhang, đó là tên mà cha mẹ tôi đã đặt cho tôi. Nhưng Hendery là cái tên tôi chọn cho mình."

"Vậy em sẽ gọi anh là Hendery."

Dejun kéo Hendery về phía phụ huynh câu đang đứng, nụ cười thích thú hiện trên khuôn mặt họ. "Mẹ lớn, mẹ nhỏ, đây là Kunhang, như hai người đã biết." Dejun có hơi cau có ở đoạn cuối cùng; Jieqiong chỉ nhéo má cậu. Hendery bắt đầu nói chuyện với Qian về việc kết hợp trong khi Dejun ở lại với Jieqiong, "Con biết con không hào hứng nhất với sự kết hợp này, nhưng mẹ đã đúng, mẹ ạ."

"Về cái gì?"

"Anh ấy thật tuyệt vời làm sao, và con sẽ thích anh ấy."

"Mẹ thực sự rất vui, Dejun." Jieqiong vòng tay quanh eo cậu, tựa đầu vào vai câu. "Mẹ thực sự hy vọng rằng cậu ấy sẽ làm cho con hạnh phúc."

"Anh ấy đã làm rồi." Dejun nhìn lại thì thấy Kun và Ten đang tham gia với Qian và Hendery. Dejun nghĩ rằng Hendery rất phù hợp với gia đình cậu.

Jieqiong cười khúc khích. "Con nói giống y hệt mẹ lớn con ấy, Dejun. Nhưng mẹ mừng vì cả hai đứa con của mẹ đều tìm được hạnh phúc."

Hai người họ nhập nhóm, nơi Dejun tìm thấy mình đứng cạnh Hendery. Cánh tay vị alpha vòng qua eo cậu, kéo cậu lại gần mình. Dejun phớt lờ nụ cười nhếch mép của Ten. Cả hai thân thiết khi nói chuyện với nhiều đại biểu khác nhau, những người đã chúc mừng cả hai về sự kết hợp.

Quá nhiều điều cho một bữa tiệc ẩn danh.

Khi trời dần tối và trăng ló dạng, Qian và Jieqiong bước lên cầu thang. Tiếng nói chuyện im bặt, mọi người tập trung vào hai người họ.

"Nhiều người trong số các bạn đã đi một quãng đường xa và chúng tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn đã đến hôm nay để chúc mừng lễ trưởng thành của Hoàng tử Dejun. Chúng tôi cũng rất vinh dự được chính thức tuyên bố cuộc đính hôn của anh ấy với Thái tử Kunhang." Tiếng vỗ tay nổ ra, với nhiều người nhìn về phía Dejun. Hendery kéo cậu lại gần hơn; Dejun cười bẽn lẽn. "Chúc lễ đính hôn của hai con được hạnh phúc và đám cưới của hai con được chúc phúc. Chúc cho tình yêu của hai con là vĩnh cửu."

Tất cả các vị khách đều nâng ly về phía họ. Dejun và Hendery giơ cao ly của hai người trước mặt các vị khách.

"Tới Dejun và Kunhang. Và tương lai thịnh vượng của họ."

Nhạc đã thay đổi khi Dejun uống xong chất lỏng trong ly. Sàn nhà bắt đầu sáng lên và Hendery cúi đầu, đưa tay ra. Dejun nhận lấy nó mà không do dự, bước đến giữa khoảng không gian.

Tay Hendery nhẹ nhàng vòng qua eo Dejun, trong khi vị omega đặt tay trái của mình lên vai Hendery. "Em có thể tháo mặt nạ của anh sau được không?" Dejun thì thầm.

"Chỉ khi tôi cũng có thể cởi của em."

Hendery tiến lên một bước đầu tiên, và Dejun lùi lại. Lùi lại, di chuyển sang một bên, đưa hai chân lại gần nhau. Giọng nói của mẹ lớn cậu vang lên trong đầu khi Kunhang dẫn bước, Dejun đi theo nhịp độ dễ dàng. Cảm giác như họ đang lơ lửng khi họ nhảy múa quanh phòng. Khi âm nhạc bắt đầu lên cao trào, một bàn tay nhẹ nhàng kéo dải ruy băng và giật chiếc mặt nạ của cậu ra.

Dejun chỉ vừa kịp lấy chiếc mặt nạ của Hendery xuống thì vị alpha đã kéo cậu vào một nụ hôn, nhanh chóng và không kiềm chế nổi.

Căn phòng nổ ra tiếng reo hò—nhưng tất cả những điều đó tan biến thành tiếng ồn vô nghĩa khi bàn tay của Dejun đặt lên khuôn mặt Hendery gợi nhớ về đêm hôm ấy. Họ thở hổn hển khi tách ra, nhưng điều đó không ngăn được nụ cười rạng rỡ của Kunhang. Thay vì kinh hãi, trên khuôn mặt Dejun là một nụ cười rộng mở. Chẳng ai rời đi  ngay cả khi âm nhạc lại vang lên lần nữa và nhiều người hơn tham gia cùng họ.

"Tất cả những vì sao trên bầu trời đều mờ nhạt so với nụ cười rạng rỡ của anh, Hendery," Dejun thì thầm.

"Em là người tỏa sáng như những vì sao vào lúc này, Dejun." Ngón tay của Hendery nhẹ nhàng lần theo những viên đá quý trên gò má anh. "Tôi rất vui vì em cho phép tôi làm bạn đời của em."

Dejun lắc đầu. Lần đầu tiên kể từ khi tuyên bố đính hôn, cậu cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc. "Em rất vui vì anh đã chọn em."

Khi họ tham gia điệu nhảy tiếp theo, Dejun thấy mình đang mong chờ những gì tương lai sẽ mang lại cho mình.

======

Note từ tác giả gốc: 

Bộ đồ của Dejun https://i.pinimg.com/originals/df/73/75/df7375af1740a7b8770044026f5ac04a.jpg, mặt nạ https://i.pinimg.com/originals/4e/b6/d5/4eb6d53b063cb8d85d3c07c8941f63cf.jpg, trang điểm 1 https://i.pinimg.com/originals/c0/c2/ca/c0c2ca48c4cafd1554e7497f25877248.jpg và trang điểm 2 https://i.pinimg.com/originals/1b/19/98/1b19989d6f5f114d13da29342b01233b.jpg

Mặt nạ của Hendery https://www.pinterest.it/pin/544302304955955603/

Note từ người dịch: Cuối cùng cũng xong rồi, fic gốc tầm 14k từ thì fic dịc ra tầm 17k từ lận. À và #Kunten và #Henxiao couple goals.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top