Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy đứa tự do quyết định thứ tự phân phòng tối nay đi." Âm thanh của staff vang lên.

Bọn họ đang quay tư liệu, gần đến tối, staff đang tổ chức phân phòng cho đám nhỏ nghỉ ngơi.

"Chơi trò tay đen tay trắng đi." Chu Chí Hâm là đội trưởng, năng lực quản lý của anh ấy ngày càng mạnh hơn rồi.

"Tay trắng tay đen tung lên, trắng." Trương Trạch Vũ và Tả Hàng được phân ở cùng nhau.

"Tay trắng tay đen tung lên, trắng." Tô Tân Hạo và Trương Tuấn Hào cùng chung một phòng.

Vợ của tui aaaa. 

Tô Tân Hạo âm thầm bi thương trong lòng.

"Tay trắng tay đen tung lên, trắng." Được rồi, Dư Vũ Hàm và Trần Thiên Nhuận được phân ở cùng nhau.

Thời gian nghỉ ngơi, Tô Tân Hạo kéo Dư Vũ Hàm vào trong góc, âm thanh hết sức ủy khuất nói: "Vợ ơi, tối nay em hông thể ngủ cùng anh rồi."

"Bộ hai đứa mình ngủ chung còn ít hay gì?" Dư Vũ Hàm trừng mắt nhìn cậu.

"Vợ ơi, hông lẽ anh hông muốn ngủ chung với em hỏ?"

"Muốn muốn muốn, được chưa hả?" Dư Vũ Hàm cảm thấy có chút phiền.

"Mọi người quay về phòng đi ngủ đi." Tiếng staff lại vang lên.

Nửa đêm Dư Vũ Hàm giật mình tỉnh dậy, sờ sờ chỗ bên cạnh mình, không có ai cả, Trần Thiên Nhuận chắc chắn là chạy đi tìm Tả Hàng rồi!

Anh ép buộc mình tiến vào giấc ngủ, không nhớ đến giấc mơ vừa rồi nữa. Nhưng trái với mong đợi, bộ dạng của con ma ấy cứ khắc sâu trong tâm trí, không tài nào biến mất. Dư Vũ Hàm đột nhiên mở mắt, con ma dường như đang xuất hiện ngay trước mặt anh vậy. Dư Vũ Hàm sợ sệt hét lên một tiếng. Suy đi nghĩ lại mọi người đã ngủ cả rồi, lại bịt miệng cố giữ im lặng.

Dư Vũ Hàm bị dọa không tài nào ngủ được, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Tô Tân Hạo.

"Alo! Ai đấy?" Người đối diện dường như ngữ khí không được tốt lắm.

"Tiểu Tô, là anh ~" Âm cuối của Dư Vũ Hàm còn mang theo chút nức nở.

"A? Vợ ơi, anh sao thế? Sao lại khóc luôn rồi." Tô Tân Hạo nghe thấy tiếng vợ mình, trong chốt lát liền tỉnh táo.

"Em có thể tới đây với anh được không ~" Dư Vũ Hàm lại một lần nữa không nhịn được kích động muốn khóc.

"Có thể, có thể. Bảo bối đừng khóc nữa, em lập tức tới ngay đây." Tô Tân Hạo dùng hết sức bình sinh chạy nhanh nhất có thể tới phòng của Dư Vũ Hàm.

"Vợ ơi." Tô Tân Hạo một mặt hết sức lo lắng.

Chỉ nhìn thấy Dư Vũ Hàm cuộn trong chăn thành một cục, trông đáng thương vô cùng.

Nghe thấy tiếng của Tô Tân Hạo, Dư Vũ Hàm lập tức chui từ trong chăn ra.

"Ôm ~" Dư-dang hai tay ra-Vũ-đòi ôm-Hàm.

Tô Tân Hạo thấy lập cũng tiến về phía trước, dang hai tay ra đáp lại. Ôm chắc Dư Vũ Hàm, miệng không ngừng nói những lời an ủi.

"Vợ, không sao chứ? Đừng sợ, đừng sợ. Có em ở đây, em sẽ bảo vệ anh."

Tô Tân Hạo nhẹ nhàng xoa xoa mặt Dư Vũ Hàm, giúp anh lau nước mắt còn đọng lại trên mặt. Cậu đột nhiên nổi tâm tư xấu xa, dùng miệng hôn lên nước mắt của Dư Vũ Hàm.

Gương mặt Dư Vũ Hàm nhìn bằng mắt thường cũng thấy được nó đang đỏ lên, nhỏ tiếng lên án: "Sao em lại như vậy, em cố ý đúng không?"

Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng Tô Tân Hạo lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.

"Vợ không thích sao?" 

"Thích, được chưa." Dư Vũ Hàm đem đầu vùi trên vai của Tô Tân Hạo.

"Đúng rồi, Trương Tuấn Hào ở chỗ em sao?"

"Đúng vậy, em nói anh nghe, Trương Tuấn Hào gọi Chu Chí Hâm sang ngủ cùng á, phiền chết em luôn. Bọn họ bây giờ đang ngủ như heo ấy." 

"Thế sao em không sang phòng anh?"

"Em không phải là sợ làm ổn tới vợ sao?"

"Được rồi, về sau em nhất định phải ngủ cùng anh."

"Được được được, đều nghe lời vợ hết."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top