Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Not Yet an Ending

Chờ đợi trong đường hầm, lắng nghe tiếng reo hò của hàng chục nghìn người và tự mình trải qua những trận derby quốc gia không biết bao nhiêu lần, Bellingham cũng không cảm thấy lo lắng quá nhiều trong lòng. Cậu nhìn lên từ đường hầm sân vận động, và thấy biển đỏ, ánh sáng chói lọi và những tiếng hô trầm bổng như thủy triều. Cậu vỗ tay, lớn giọng cổ vũ đồng đội rồi bình thản theo họ vào sân. Từ bóng tối trong đường hầm bước vào bầu không khí cuồng nhiệt trên sân, cậu choáng váng vì ánh sáng đến mức siết chặt tay cậu bé linh vật, tim đập thình thịch.

Khi yên vị trên sân cỏ, cậu không quên liếc nhìn băng ghế dự bị của Bayern.

Ngồi ở đó là người bạn từ khi còn bé của cậu, với thân hình mảnh khảnh co ro trong chiếc áo khoác ngoài, đang nhìn cầu thủ hai bên tiến vào sân với vẻ mặt nghiêm túc. Có lẽ là bởi vì ánh mắt của cậu có chút lộ liễu, hoặc là có thể bọn họ hiểu ý nhau, trong một khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Musiala khẽ gật đầu với cậu, và cậu trao cho Musiala một nụ cười phảng phất, hai tay đặt lên vai cậu bé linh vật, nhìn đi chỗ khác và tập trung.

Chẳng lẽ đây là may mắn trêu ngươi? Hồi còn ở đội trẻ quốc gia, có không ít cơ hội để họ sát cánh chiến đấu. Nhưng sau này, giống như bây giờ, sẽ còn bao nhiêu lần để họ là đối thủ của nhau trên đấu trường này? Và đây là lần cuối cùng. Lần cuối cùng, Bellingham cởi áo gió và tiếp tục tung tăng trên bãi cỏ Allianz, khởi động trước giờ thi đấu, và cậu lén nhìn Musiala một lần nữa.

Phải chăng là hồi kết của chúng ta?

Rồi khi tiếng còi vang lên, cậu lập tức ngừng suy nghĩ và quay sang quan sát các vị trí trên sân. Sau tất cả, 90 phút sắp tới sẽ là cuộc chiến để họ quyết định xem mình có thể giữ vững ngôi đầu bảng hay không, đồng thời đó cũng là trận chiến cuối cùng và cũng là quan trọng nhất của hai gã khổng lồ của bóng đá Đức.

Khởi đầu dở tệ, tiếp diễn dở tệ, mọi thứ đều dở tệ. Sau khi bị dẫn 4:0, toàn thân cậu căng thẳng, này, trận derby quốc gia cuối cùng của cậu sẽ không thể kết thúc với kết quả kinh khủng như vậy đâu! Nhưng may mắn thay, cậu và các đồng đội của mình đã chịu đựng được hai mươi phút khó khăn đó. Khi bị ngã trong vòng cấm, cậu biết chắc đó là một quả phạt đền. Cậu quan sát Emre Can bước lên chấm phạt đền, chuẩn bị sẵn sàng, chạy lên, dứt điểm chính xác - và đưa bóng vào lưới. Dù không thể thay đổi cục diện, nhưng bàn thắng này cũng là một bàn thắng danh dự cho họ, hơn nữa giữ ổn định đội hình và tiếp tục chiến đấu, dù không thể thắng được, dù không thể ghi được thêm bàn thắng.

Sau đó, cậu nhìn lại, và hình bóng quen thuộc đang chờ đợi để thay người bên ngoài sân. Nhìn đồng hồ, vẫn còn hơn 20 phút nữa trước khi cậu và Musiala được nói chuyện với nhau lần cuối.

Cơ hội cuối cùng của họ, ít nhất là trong một thời gian dài, để được đối đầu nhau trên cùng một mặt cỏ. Cậu nhìn người bạn cũ Musiala đang xoa tay bên đường pitch, nhanh chóng đưa mắt quan sát tình hình, chờ đợi vị trọng tài thứ tư giơ cao tấm bảng thay người. Không biết liệu chấn thương của cậu ta đã hoàn toàn bình phục hay chưa, Bellingham đã thực sự bị phân tán bởi suy nghĩ đó.

Khi số "42" màu xanh lá cây sáng lên, Musiala chạy vào sân và Bellingham siết chặt tay. Thực ra, được chơi bóng với những người bạn cũ luôn khiến cậu vui vẻ, nhưng chắc chắn không phải trong tình huống này, càng không phải với tỷ số hiện tại — tuy rằng cậu biết rõ ràng trận đấu có thắng có thua, nhưng cậu còn biết rõ khoảng cách giữa họ và Bayern, và cậu biết rằng mình và các đồng đội đang thể hiện chưa tốt. Nhưng cậu vẫn không muốn, cậu không muốn đối đầu nhau trong tình thế này, lẽ ra bọn họ ít nhất phải ngang tài ngang sức! Ít nhất là khi bọn họ chia tay, họ đã hứa sẽ gặp lại nhau tại một vị thế tốt hơn.

Những phút vừa qua, khung cảnh thật ồn ào, vẫn là các cổ động viên Bayern đang vui vẻ hát hò, giọng họ vang vọng như một chiếc lồng khổng lồ nhốt lại những cầu thủ của đội bóng áo vàng đen. Bellingham cảm thấy máu của mình đang sôi lên, cậu hoàn toàn không thể để tâm đến người kia nữa, và cảm giác thua cuộc đang lởn vởn trong lòng, cậu gần như không nhớ mình đang làm gì khi phòng ngự trước Musiala, cậu chỉ biết là mình đang nỗ lực hết sức để giúp đội bóng của mình trong giải đấu cuối cùng.

Sau đó là tiếng còi vang lên—hàng chục nghìn người cổ vũ át hết thính giác tại Allianz Arena dưới màn đêm, và trận đấu kết thúc. Thân thể tê liệt, cậu ôm từng cầu thủ Bayern, các cầu thủ đến vỗ về cậu, họ cảm ơn những cổ động viên từ xa đến, rồi rải rác trở lại phòng thay đồ.


Bellingham vừa bước vào đường hầm đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hơi dựa vào tường, vừa nhìn thấy cậu liền thẳng người đi tới - dĩ nhiên là Musiala. Bellingham ngạc nhiên, tại sao người kia lại đợi cậu ở đây, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Musiala không trả lời, nắm lấy gấu áo và dùng tay cởi ra, đưa cho Bellingham, với đôi mắt rạng rỡ: "Tớ đợi cậu để đổi áo đấu."

Cậu hơi sững sờ, đưa áo của mình cho Musiala, vắt lên vai chiếc áo đấu màu đỏ của đối phương, hai người bạn cũ nhìn nhau, rồi không kìm được mà trao nhau một cái ôm thắm thiết. Cuối cùng, khung cảnh trở thành Bellingham dựa vào bức tường mát lạnh, cùng Musiala trò chuyện và hồi tưởng về những ngày cũ. Cậu hỏi thăm chấn thương của Musiala, có vẻ người kia cũng phục hồi được tám chín phần. Musiala hỏi thăm cậu về chấn thương cũ ở đầu gối, và cậu chỉ nhún vai như thường lệ.

Đối phương cau mày suy nghĩ một hồi, hai người rơi vào khoảng lặng bế tắc, Bellingham phá vỡ sự khó xử kỳ lạ trước tiên: "Jamal, thật vui khi được thi đấu với cậu, nhớ hồi trước đây ——" Cậu không muốn lặp lại nhiều lần chuyện ở Đội tuyển trẻ quốc gia, nhưng ngoài chủ đề đó ra thì họ đâu còn chủ đề gì nữa?

"Chúng ta đã nói, là sẽ gặp lại nhau với vị thế tốt hơn, nhưng mấy năm nay, trong trận derby nước Đức, tớ chưa từng thắng cậu." Cậu lắc đầu, chút yếu đuối phô ra trong âm giọng khàn khàn. Musiala nắm chặt áo đấu của mình và trả lời ngay lập tức: "Jude, đây không phải là lần cuối, sẽ còn lần sau."

Lần sau ư? Sẽ không có lần sau, chẳng còn nữa. Bellingham vẫn lắc đầu, đây sẽ là điểm kết của họ, ở phía cuối đường hầm, trong bóng tối, cùng mồ hôi, im lặng, trao cho nhau một cái ôm và hai chiếc áo, đánh dấu hồi kết của khoảng ba năm bốn mùa.

"Sẽ không có lần sau đâu." Giọng cậu run run, cảm tưởng như phải tự tay đặt dấu chấm hết cho tương lai của hai người. Musiala nắm lấy vai cậu, vẫn khẳng định chắc chắn, rằng sẽ có.

"Sẽ còn thôi, Jude." Giọng nói trầm trầm của cậu ấy vang vọng trong không gian vắng vẻ, "lần tới sẽ là tại Champions League, bán kết, chung kết – trận nào cũng được. Cho dù cậu không thi đấu ở Đức, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau." Sau đó cậu ấy lại mềm giọng: "Nhưng đến lúc đó, chưa chắc cậu đã đánh bại được tớ đâu." Bellingham vỗ vào cánh tay người kia, cố gắng che giấu sự mỏng manh của mình: "Đừng có kết luận sớm như vậy, tớ sẽ đả bại cậu và Bayern để giành chức vô địch Champions League trong tương lai, bất kể là ở câu lạc bộ nào."

"Cậu dám nói thế ngay tại Allianz sao?" Musiala mỉm cười, đan tay mình vào tay Bellingham và siết chặt, "Đây là điều tớ muốn nói đấy. Nếu có một ngày như vậy – ngày mà tớ có thể đánh bại cậu. Đó sẽ là chiếc cúp ý nghĩa nhất trong cuộc đời tớ."

"Tớ cũng muốn nói với cậu những lời tương tự, thưa ngài Musiala." Cậu cũng hùng hồn bắt tay Musiala, "Nếu không thắng được trận derby nước Đức thì sao chứ? Tớ sẽ đánh bại cậu để giành chức vô địch Champions League, nhiều hơn một lần. "

"Tớ rất mong chờ đấy." Musiala nháy mắt, và cả hai cùng cười, như thể họ đã chưa từng thân thiết đến vậy trong một khoảng thời gian dài. Bất kể thắng thua, hai cậu thiếu niên cười đùa trong hành lang tối tăm, tưởng tượng ba, năm năm, hay mười năm nữa sẽ ra sao, sẽ giành được bao nhiêu cúp Champions League, sẽ được thi đấu bao nhiêu trận derby bạn cũ. Cũng giống như lứa U16 trước đây, cả hai cũng đã được kỳ vọng sẽ trở thành những cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp và sát cánh bên nhau chiến đấu.

"Chúng ta sẽ gặp nhau ở một vị thế tốt hơn trong tương lai, nhé?"

"Ừ, được, Jamal, thỏa thuận."


Trên đường đi đến phòng thay đồ, Musiala đột nhiên nói một câu nửa phàn nàn: "Trong trận đấu, cậu đã ôm tớ." Bellingham chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì cơ?"

"Lúc cuối ấy, cậu ôm tớ trong lúc phòng ngự."

"Thì sao?" Cậu thật sự không thèm để ý.

Đứng trước cửa phòng thay đồ của Bayern, Musiala dang rộng vòng tay với cậu: "Vậy thì hãy ôm tớ thêm một lần nữa đi, Jude, không phải lần cuối, cũng không phải là kết thúc".


Đứng trong phòng thay đồ của đội khách, cậu mở chiếc áo thi đấu màu đỏ chói trong tay ra nhìn kỹ. Thực ra cũng không có gì đặc biệt, Bayern phối màu cổ điển, với nền đỏ và viền trắng, nhẹ và mịn, không khác bất kỳ chiếc áo đấu nào cậu từng trao đổi. Sau đó, cậu lật nó lại và dùng ngón tay xoa lên từng dòng chữ: FC Bayern München, 42, MUSIALA - câu lạc bộ đối thủ, số lạ, tên quen.

Ngón tay đặt trên hàng chữ, cậu khẽ đọc: "Musiala..."

Vết thương chảy máu đã đóng vảy và bong ra, giờ đã thay lớp da mới, sau khi lành vết thương luôn mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Giống như lúc này đang ở trên sân, xem khoảnh khắc Musiala vào sân từ băng ghế dự bị, cậu có thể kiềm chế không chạm vào nó, và dần hình thành thói quen theo thời gian. Nhưng liệu sau khi từ bỏ, có thực sự rằng sẽ không còn chút tình cảm nào nảy sinh nữa không? Cậu cố gắng hết sức để nhớ lại pha đánh chặn của mình, rõ ràng chỉ là một cuộc đối đầu bình thường, nhưng tại sao họ lại hành động mờ ám và ôm ấp như vậy? Tại sao lại có hành động vô thức như vậy? Bellingham dường như đã lục lại được trong trí nhớ của mình, và cậu nhớ bàn tay của mình trượt từ vai Musiala xuống eo của cậu ấy — một cái ôm ngắn ngủi, trên sân, giữa hai đối thủ.

Trận Siêu kinh điển cuối cùng của cậu đã kết thúc. Tuy vậy, hồi kết của cả hai vẫn chưa đến, hai đứa trẻ của đội tuyển trẻ quốc gia Anh lại một lần nữa hẹn gặp nhau, tại đỉnh núi. Sau khi cả hai leo lên đỉnh cao và trình diễn trên sân khấu với những bông hoa và tràng pháo tay, họ đã nhắc đến nhau trong cuộc phỏng vấn trước trận đấu, đổi lấy sự đáp lại bằng vài giây im lặng. Có thể đó là một ngày hè nào đó khi những suy nghĩ trong chúng ta bay bổng, có thể đó là bước ngoặt của tất cả, có thể đó là cái ôm cuối cùng, có thể đó là khoảnh khắc trao nhau chiếc áo đấu sau trận, hay có thể đó là chiếc ôm nơi cửa phòng thay đồ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, họ sẽ mỉm cười vu vơ và nói rằng, họ đã thỏa thuận với nhau là sẽ chiến đấu với nhau trong trận chung kết.

Thế giới sẽ so sánh họ với các vì sao và mặt trăng, người hâm mộ sẽ ca ngợi thành tích của họ, và các phương tiện truyền thông sẽ phân tích hai người và so sánh họ từ mọi khía cạnh. Dáng vẻ thề không bỏ cuộc nơi họ vốn chẳng hề trịch trượng, cảm tưởng như họ đã quên mất mình từng ở bên nhau. Nhưng riêng điều này, hai người họ đã luôn ghi nhớ.

Gặp lại nhau trên sân, nhìn nhau gật đầu, mỉm cười xã giao. Sau trận đấu, lại trao nhau chiếc áo đấu khác màu và cái ôm ướt đẫm mồ hôi, họ khó khăn nói với nhau rằng mình vẫn ổn.

Bellingham? Musiala? Hai cái tên này có ý nghĩa gì với nhau? Trong vài năm, sẽ chẳng ai muốn khám phá nó. Ngay cả khi chuyện giữa họ được nhắc đến, vậy thì sao? Những người khác sẽ nói rằng đó chỉ là chuyện trong quá khứ, đã trôi qua.

Nhưng với họ, đó là tuổi thanh xuân không bao giờ trở lại, là tình cảm chẳng thể diễn tả thành lời, là lời hứa chôn chặt tận đáy lòng. Trong những năm bụi bặm đó, ánh vàng vẫn tuôn chảy lấp lánh từng ngày, nhưng khi sắp chạm tay tới tương lai, trời đất rung chuyển và tất cả vỡ tan. Họ đã bị mắc kẹt trong những năm tháng vàng son và không thể thoát ra được, mải miết đuổi theo những lời hứa cũ và dành nhiều năm để nhặt nhạnh những mảnh vỡ đó. Nhặt từng mảnh nhỏ nhặn trong tay, họ chắp vá lại những mảnh ký ức vụn vỡ mà chỉ biết thở dài, thời gian chẳng buông tha một ai cả.

Tại Champions League 5 năm sau, Bellingham đạt được ước nguyện của mình và đánh bại Bayern Munich để giành được chiếc cúp tai voi. Những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cậu vẫn còn chưa khô vào đêm đó, và cậu đuổi theo các đồng đội của mình để ăn mừng với người hâm mộ. Khi mọi thứ đã xong xuôi và lễ trao giải kết thúc, bước vào đường hầm, giống hệt như ở Der Klassiker khi cậu thua mấy năm trước, Musiala vẫn dựa hờ vào tường, chờ cậu để đổi áo đấu. Cậu bừa bãi cởi bỏ chiếc áo đấu màu trắng nhuốm màu cỏ xanh, khoác lấy chiếc áo màu đỏ chói lọi và lãnh cú đấm từ Musiala: "Đây vẫn chưa phải là kết thúc đâu. Lúc quay về nhớ xem phỏng vấn nhé. Tớ đã nói là năm sau sẽ giành lại."


Heart of the Sixteen Crowns được phát hành vào năm sau đó, máy quay đã theo chân Bellingham tập luyện trước trận chung kết, và lướt qua giá treo áo đấu của cậu. Có lẽ sẽ chẳng ai để ý rằng treo ngay đầu tiên trên giá là một chiếc áo đấu màu đỏ in số "42" thấp thoáng, mà có vẻ như không giống bất cứ mẫu thiết kế nào của vài năm trở lại đây.








fic này được tác giả viết ngay sau trận Der Klassiker, tớ cũng dịch trong tháng 4 khi mà còn chưa biết bến đỗ tiếp theo của Jude. nhưng vì dịch xong tớ chưa ưng, lại lười sửa nên tớ đã để draft đóng bụi, mãi đến khi Jude ra mắt Real tớ mới nhớ ra chiếc fic này. vừa ngồi sửa vừa đọc lại ngẫm tới việc hai đứa nó không còn gặp nhau 2 lần mỗi năm nữa, damn it hits hard ;((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top