Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lửa & Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người tranh nhau bên trong bệnh viện phù thủy, tuyệt vọng tìm đường thoát khỏi đống đổ nát. Hermione dùng khuỷu tay của mình vượt qua làn sóng người. Cô cảm thấy như một đội quân một người đang cố gắng để vượt qua đám đông. Thang máy không hoạt động, nên cô vội vàng leo lên cầu thang.

Cô có thể nghe thấy tiếng mọi người xung quanh đang cảnh báo cô đừng lên đó :

"Cô gái! Nguy hiểm lắm!"

"Lửa ở khắp mọi nơi!"

"Nó giống như một vùng chiến tranh vậy!"

Hermione bỏ ngoài tai những lời nói của họ và tiếp tục leo cầu thang. Mỗi một bước, nỗi sợ hãi lại ngấm dần vào cô. Nếu anh ấy không ổn thì sao? Nếu anh ấy bị thương thì sao? Nếu anh ấy chết thì sao? Cô nhanh chóng tăng tốc và bắt đầu bước hai bước cùng một lúc.

Khi đến dưới chân hiện trường, cô thấy toàn bộ tầng bốc cháy và vẫn đang lan nhanh.

Không gì ngoài sự im lặng bao trùm, Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói từ xa gọi, "Tôi đây ... Tôi sẽ đến ngay."

Hermione chạy sâu vào tòa nhà, và nhanh chóng tìm thấy anh. Anh vẫn ổn, ngoại trừ việc anh có thể bị bỏng cấp độ hai. Có ai đó trên lưng của anh, một bệnh nhân bị thương ở chân.

"Em làm gì ở đây?!" Draco hét lên.

Những lời từ miệng của Hermione như lửa đốt, "Đây không phải là lúc đặt câu hỏi, chúng ta cần phải ra khỏi đây!"

Cả hai vội vã rời khỏi trước khi căn phòng chìm trong biển lửa. Họ có thể độn thổ, nhưng bạn không thể độn thổ bên trong St. Mungo.

Ngay khi họ bước xuống cầu thang, ngọn lửa nhanh chóng cháy lan xuống. Cuối cùng họ đã đến được tiền sảnh. Draco nhẹ nhàng để người đàn ông bị thương ra khỏi lưng mình. Người đó cảm ơn anh nhiều lần vì đã cứu mạng anh ta.

Draco quay lại nhìn Hermione, "Em đang nghĩ gì vậy? Em có thể đã tự giết mình! Ai lại chạy vào một tòa nhà đang bốc cháy ?!"

Hermione khoanh tay trước ngực, "Em lo lắng cho anh. Anh có thể chết, Draco!"

Vẻ mặt tức giận của Draco dịu đi một chút, "Em đã chạy vào một tòa nhà đang cháy vì anh sao?"

"Chứ anh nghĩ em vừa làm gì? Em không thể ngồi yên được. Nhất là khi em biết anh đang ở trong đó .. Em đã quá quan tâm đến anh để làm những việc khôn ngoan khác." Cô vừa nói vừa chọc vào ngực anh. Khi thấy anh nao núng, Hermione ngay lập tức nói: " Ôi,Em xin lỗi."

"Không sao đâu, anh nghĩ mình bị bỏng một chút." Anh thú nhận.

Hermione nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đều đã ở khuôn viên. Một vài Thần sáng khác xuất hiện để xử lý thiệt hại, "Có lẽ chúng ta nên đi thôi, những Thần sáng khác có thể kiểm soát được tình hình."

Hai người sơ tán khỏi bệnh viện, tìm một con hẻm rồi trở lại căn hộ của Draco.

"Về mặt tích cực, có thể anh sẽ không phải đi làm vào ngày mai." Draco nhận xét.

"Ừ," Hermione thở dài, cô lẩm bẩm một câu thần chú để triệu tập các vật dụng y tế từ căn hộ, "Cởi áo ra."

Draco trợn mắt lên và nhướng mày, "Nếu em khăng khăng."

"Đó là nơi anh bị bỏng mà, phải không? Trên ngực anh ấy?" Hermione hỏi, cô đã thu thập được tất cả đồ dùng y tế mà anh có.

Draco bắt đầu từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình. Hermione đã phải làm mọi cách mới không đỏ mặt lên. Cô đã từng nhìn thấy anh cởi trần trước đây, nhưng nó có vẻ khác kể từ khi họ hẹn hò.

Khi Hermione nhìn lại anh, chiếc áo sơ mi của anh đã biến mất. Ánh mắt của cô nán lại trên khuôn ngực rõ ràng của anh quá lâu.

Draco nhếch mép, "Thích những gì em thấy chứ?"

Hermione nhìn sang chỗ khác, cô có thể cảm thấy máu dồn lên má mình, "Mhmmm."

Anh phớt lờ nỗi đau đớn mà mình đang phải gánh chịu, và ngồi xuống ghế sofa, "Mhmmm," anh chế nhạo, "Thừa nhận đi, Hermione, em nghĩ rằng anh đẹp đến chết người."

Hermione chế giễu, "Đừng tự tâng bốc bản thân mình nữa, và im lặng đi."

Draco mỉm cười khi Hermione ngồi xuống cạnh anh. Cô bôi một ít thuốc mỡ lên vết bỏng, sau đó làm bùa chữa bệnh cho chúng. Các ngón tay của cô nán lại trên những vết bỏng giờ đã lành. Draco thở gấp khi những đầu ngón tay lạnh ngắt của cô kéo dài xuống ngực anh. Anh có thể tự chữa lành cho mình dễ dàng, nhưng anh lại thích xem Hermione đóng vai bác sĩ trị liệu.

Sau khi hoàn thành, cô đứng dậy và đặt tất cả đồ dùng y tế trở lại. Hermione bỗng cảm thấy bụng mình co thắt. Như một sự giao thoa giữa bồn chồn và ốm yếu. Draco Malfoy đã làm những điều mà cô không thể hiểu hết được. Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy với Ron, ngay cả khi mối quan hệ của họ bắt đầu.

Tình cảm với Draco vừa khiến cô bối rối, vừa khiến cô hạnh phúc. Những cảm xúc mà cô có khi ở bên cạnh anh là điều khá rõ ràng với những người khác, ngoại trừ Hermione. Bây giờ Hermione cuối cùng cũng nắm bắt được tất cả những cảm xúc đó cùng một lúc, giống như một cơn sóng thủy triều đẩy cô đến với cảm xúc thô sơ. Cô không có áo phao hay bất cứ thứ gì khác, cô chỉ đang chìm đắm trong tình cảm mà cô dành cho kẻ thù cũ của mình.

Một giọng nói đưa Hermione rời khỏi dòng suy nghĩ miên man, "Hermione .. Hermione," cô thấy Draco đưa tay trước mặt mình, "Đất mẹ gọi Granger."

Hermione thu mình lại, "Ồ, vâng .. Xin lỗi. Em-em phải đi đây." Cô lắp bắp, "Em vừa nhớ ra mình có việc, phải." Đôi chân của cô đưa cô rời khỏi căn hộ của anh và bước vào căn hộ của mình.

* * * * *

Khi Luna trở về nhà vào ngày hôm đó, cô đã mang Ginny theo cùng. Ginny khăng khăng đòi có một đêm con gái. Cô muốn trực tiếp hỏi Hermione về điều đó, để có thể đích thân kéo cô ấy đi cùng.

"Hermione đâu?" Ginny hỏi, "Chị tưởng chị ấy sẽ ở đây."

Họ nghe thấy tiếng cô gọi trong phòng, "Chị đang ở trong phòng của mình."

Ginny bước tới phòng cô và từ từ mở cửa ra. Cô nhìn thấy Hermione đang trên giường, cuộn mình trong chăn như một quả bóng nhỏ và ăn đồ ăn vặt. Cô gái tóc đỏ không thốt nên lời trong giây lát, "Ôi Merlin, Mione, chị làm sao vậy?"

Hermione lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Ginny không thể hiểu được. Luna xuất hiện ở cửa cạnh Ginny, "Thánh Hippogriff, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"

Một tiếng thì thầm yếu ớt từ giường của Hermione.

"Chị ấy nói gì vậy?" Luna thì thầm với Ginny.

Ginny phớt lờ Luna và đi đến chỗ người bạn thân nhất của mình, khi cô đến gần Hermione, cô ngồi xuống mép giường và xoa lưng cô ấy một cách trìu mến, "Hermione, chị có ổn không?"

Hermione lên tiếng, "Chị đã yêu Draco Malfoy."

Đầu đỏ bối rối không hiểu tại sao cô lại buồn về điều đó, "'Mione, điều đó thật tuyệt. Sao chị lại cư xử như một người xa lánh xã hội?"

Hermione xoay người trên giường và ngồi dậy, "Bởi vì, chị đã yêu Draco Malfoy, chị ghét cậu ta trong nhiều năm qua. Sau đó, cậu ta đến quấy rối cảm xúc và trái tim của chị. Chị chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kì ai. Chị chỉ không hiểu ... Làm sao cậu ta có thể khiến chị yêu cậu ta nhiều như vậy? "

Không biết phải nói gì Ginny chỉ xoa lưng cô một lúc, "Mione, có những thứ không thể giải thích được. Em biết chị là một người suy nghĩ logic nhưng khi nói đến tình yêu, thì chị không có lý do cụ thể nào cả. Yêu là cảm giác không phải là sự thật. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top