Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phá hủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự hỗn loạn nổ ra ngay sau đó. Kingsley và một số thần sáng hộ tống mọi người ra khỏi tòa nhà. Hermione ở lại với Ginny,cô bây giờ như một cái xác không hồn.

Đôi mắt của Ginny đỏ hoe và sưng húp, nước mắt trào ra từ đôi mắt nâu xinh đẹp của cô, "Em-em không biết phải làm gì nữa Mione ... Chúng ta phải đi tìm anh ấy."

Hermione ôm bạn mình trấn an, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Ginny. Chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy."

Hermione nhìn Draco từ phía bên kia của căn phòng. Anh được yêu cầu ở lại vì nhìn thấy người mặc áo choàng. Anh đứng một mình với hai tay đút túi quần, bấu víu vào những quả bóng dưới chân.Trông anh có vẻ chán nản.

Cô gái tóc nâu kéo bạn mình ra, "Em có muốn qua chỗ chị tối nay không? Chị không muốn em ở một mình tối nay."

"Tất nhiên rồi," Ginny trả lời khi cô lau đi Mascara bị lem của mình.

Hermione nắm lấy cánh tay Ginny và rời khỏi đó. Khi họ trở lại căn hộ, họ thấy Luna đang ngồi trên chiếc ghế dài cùng với Theo.

"Hai người đã ở đâu vậy? Em đã rất lo lắng." - Luna nói, đứng dậy và đi tới chỗ hai người bạn của mình.

"Vũ hội," Hermione trả lời, "Chị đã nói với Ginny rằng em ấy có thể ở lại đây tối nay.Em ấy có thể lấy giường của chị. Chị sẽ quay lại sau, chị cần phải quay lại đó. Kingsley muốn tất cả Thần sáng xuống đó để điều tra."

"Em có thể ngủ trên ghế, Mione, em không phiền đâu," Ginny nói với một tiếng khụt khịt.

"Em là khách, Ginny ... Em cũng có thể mượn đồ ngủ của chị,chúng ở ngăn trên cùng của tủ quần áo." Hermione nói, kéo mạnh chiếc váy của mình, chuẩn bị xuất phát.

"Cảm ơn, Mione, chị là tốt nhất," Ginny cảm ơn.

* * * * *
Khi Hermione quay lại nơi vũ hội được tổ chức, Kingsley và một số Thần Sáng đang tụ thành một vòng tròn quanh một thứ gì đó. Khi cô bước tới chỗ họ, cô nhận ra họ đang quây quanh một thi thể. Và khi đến gần hơn nữa, cô há hốc mồm khi nhận ra người đó không ai khác chính là Ernie MacMillan.

"Vết máu trên tường là của Ernie," Alice nói khi cô úp mặt vào tay mình, "Chúng tôi đã thử nghiệm một phút trước."

Hermione nghiêm nghị nhìn xuống người bạn đã mất của mình, "Tôi biết cậu ấy,học cùng năm với tôi.Một Hufflepuff."

Alice quay sang một người mà Hermione không biết, "Đưa thi thể đến nhà xác ở St.Mungo. Chúng ta cần làm một số xét nghiệm."

Người đàn ông gật đầu và dùng đũa phép để nâng cơ thể lên và đặt nó lên cáng.

Mọi người trong phòng vẫn mặc trang phục trang trọng. Hermione thấy thật kỳ lạ khi nhìn các đồng nghiệp của mình mặc thứ gì đó không phải là đồng phục thần sáng của họ. Trông giống như họ thuộc về một bộ phim giết người bí ẩn cũ của muggle. Alice bây giờ đang làm việc nghiêm túc, cô hét lên với Draco từ bên kia căn phòng, "Tóc vàng! Ở đây!"

Draco từ từ đi về phía hiện trường vụ án. Dành thời gian ngọt ngào của anh. Hermione phải cưỡng lại ý muốn đảo mắt.

"Đi nhanh hơn đi,tóc vàng, tôi không có cả đêm đâu," Alice cáu kỉnh.

Draco giảm tốc độ của mình hơn nữa để làm Alice khó chịu.

Khi Draco đến chỗ Alice, cô nói "Anh có thể nói cho tôi nghe một lần nữa về những gì anh đã thấy không? Tôi cần một bản ghi âm."

Draco một lần nữa kể cho cô những gì anh đã thấy. Anh trông mệt mỏi và có vẻ đã sẵn sàng thay một bộ quần áo bình thường trở lại. Khi Draco nói chuyện với Alice xong, anh quay sang Hermione và lướt ngón tay qua mái tóc giờ đã rối bù của mình, "Tôi sẽ về nhà và đi ngủ. Đêm này kéo dài đủ lâu rồi."

"Được rồi..tôi đoán sẽ gặp lại cậu vào lúc nào đó."

"Được rồi," anh trả lời, và bắt đầu bước đi. Sau khi bước vài bước và dừng lại,Draco quay lại hỏi, "Cô sẽ ổn chứ?"

"Tôi sẽ ổn một khi Harry được tìm thấy."

Draco cau mày nhìn xuống sàn nhà, "Chắc chắn rồi ..." Bằng một cách kỳ lạ, anh có thể hiểu được những gì cô đã phải trải qua trong khoảnh khắc đó. "Hẹn gặp lại cô sau."

Draco sau đó rời đi. Hermione nhìn chằm chằm vào chỗ mà anh đã chiếm đóng trước đó. Cả triệu suy nghĩ chạy qua tâm trí cô, làm cách nào để đưa Harry trở lại đây? Bọn mình đã phá hủy viên đá phục sinh nên mình không thể đưa nó cho nhân vật mặc áo choàng bí ẩn kia được.. thông điệp trên tường nói rằng hãy đưa cho bọn chúng viên đá phục sinh, điều đó có nghĩa là có nhiều hơn một người đứng sau tất cả những chuyện này. Chắc chắn là Carrows. Khi Harry, Malfoy và mình thẩm vấn Goyle, hắn nói rằng hắn đang làm việc cho chúng. Chúng đã có viên đá phục sinh và bây giờ chúng muốn nó trở lại. Mình phải giải quyết chuyện này như thế nào đây? Nếu mình nói với Alice,Harry và mình đã phá hủy viên đá phục sinh, mình có thể bị đuổi. Nếu mình bị sa thải, cơ hội tìm thấy Harry là rất nhỏ Bây giờ mình không thể tin bất kỳ ai được.

Suy nghĩ của Hermione bị cắt ngang khi Noah bước đến gần cô, tay đút túi quần, anh lúng túng nhìn xuống sàn, "Alice nói bây giờ chúng ta có thể về nhà."

Hermione quay lưng bỏ đi, trước khi rời đi, cô nói, "Tôi sẽ gặp cậu ở nơi làm việc vào ngày mai."

"Hẹn gặp lại." Noah đáp.

Luna và Ginny nghe thấy tiếng pop cho thấy Hermione đã trở lại. Họ đã thay trang phục vũ hội thành đồ ngủ, ngồi trước ti vi và cố tìm cách sử dụng nó.

"Chị nghĩ em nên nhấn nút phát lệnh," Luna quan sát, cô quay lại và tỏ lòng biết ơn với Hermione, "Mừng chị đã về, Hermione."

"Hai người đang làm gì vậy?" Hermione hỏi khi cô đi về phía họ.

"Cố gắng tìm hiểu xem thứ này hoạt động như thế nào," Ginny nói thẳng toẹt.

Hermione nhấc điều khiển ra khỏi bàn cà phê và nhấn nút nguồn. TV ngay lập tức được bật lên. Luna và Ginny nhanh chóng nhảy ra khỏi đó.

"Nó còn sống!" Luna hét lên.

"Bình tĩnh đi" Hermione nói, cầm điều khiển lên, "Chị đã bật nó lên bằng cái này."

"Đó là loại đũa phép gì vậy?" Ginny hỏi.

"Đó không phải là đũa phép, mà là điều khiển từ xa. Em có thể sử dụng nó để thay đổi kênh trên TV và những thứ tương tự khác", Hermione thản nhiên ném nó lên ghế, "Chị chuẩn bị đi ngủ đây."

Khi Hermione rời khỏi phòng, Ginny và Luna bò đến chỗ điều khiển như những đứa trẻ nhỏ. Họ nhìn chằm chằm vào nó một lúc cho đến khi cả hai cùng lấy nó. Ginny buông nó ra.

"Harry đã cố dạy chị cách sử dụng Telly (tivi) một lần. Chị đã quá cứng đầu để nghe nó, và chị đã tuyên bố rằng chị có thể tự tìm ra." Ginny trông như thể cô có thể bật khóc một lần nữa. Luna đặt điều khiển xuống để cô có thể an ủi người bạn của mình, "Ginny, chúng ta sẽ tìm thấy Harry ... Em hứa."

Ginny cầm điều khiển lên và đổi kênh, "Nó giống như phép thuật vậy, em có nghĩ thế không?"

Luna trông có vẻ bối rối hơn bình thường một chút, "Em chắc rằng lúc này các thần sáng đang tìm kiếm anh ấy."

Ginny nhìn thẳng vào mắt bạn mình, "Luna, chị không muốn nói về nó." Đôi mắt của Ginny ẩn chứa một thứ mà bình thường họ không bao giờ có: sợ hãi. Ginny mạnh mẽ, dũng cảm và thông minh nhưng trong khoảnh khắc đó cô gần như muốn vỡ òa. Cô cảm thấy như mình vừa mất đi tất cả những thứ cô từng có. Không có Harry, Ginny cảm thấy không trọn vẹn và cô không thích cảm giác đó chút nào.

Một lúc sau Hermione bước vào căn phòng yên tĩnh với một chiếc gối và một tấm chăn, "Chị không biết hai người thế nào nhưng chị đã sẵn sàng để đi ngủ."

Ginny và Luna đều đứng dậy và bước về phía phòng ngủ.

"Cảm ơn chị lần nữa, Hermione, vì đã cho em ở lại tối nay" Hermione nằm xuống ghế sofa, "Không có chi,chị rất vui vì có thể bên cạnh em."

* * * * *
Căn phòng nhỏ có mùi gỗ mục nát và nấm mốc. Nó dường như đã rất lâu kể từ khi có ai đó ở đây. Harry tiếp nhận tất cả khi cậu từ từ thức dậy trong căn phòng đặc biệt này.

Harry cố gắng đứng dậy, nhưng có thứ gì đó ngăn cản cậu lại. Cậu nhìn xuống qua cặp kính nứt của mình để thấy những sợi dây xích quanh mắt cá chân, đôi giày âu phục mà cậu đi có màu đen bóng lúc nãy, bây giờ đã dính đầy bùn đất.

Bộ não của cậu mù mịt vì tất cả những gì cậu đã uống vào đêm vũ hội.

Mình đang ở đâu? Cậu cố suy nghĩ.

Nhưng điều cuối cùng cậu có thể nhớ là cậu đã khiêu vũ với Ginny. Khi nhận ra mình không có đũa phép cũng như cây dự phòng cần mang theo, Harry giận dữ thở dài.

Như đáp lại sự tức giận của cậu, một phụ nữ trung niên bước vào phòng, đó là Alecto Carrow. Cảnh tượng người phụ nữ đó xuất hiện khiến máu cậu sôi lên.

"Không phải là Harry Potter nổi tiếng đây sao." Ả nhổ nước bọt.

Harry giật mạnh sợi dây xích đang giữ cậu lại, "Tại sao tôi lại ở đây?"

"Mày không biết gì sao? Rõ ràng là mày không thông minh như tao nghĩ, "Alecto nói một cách thản nhiên,ả ném một mẩu bánh mì cũ về phía cậu," Ăn đi."

Harry nhặt chiếc bánh mì lên, nhưng cậu không ăn," Tôi nói thật,tôi thật sự không biết tại sao mình lại ở đây. "

Harry đang cố đánh trống lảng.Cậu biết họ muốn biết viên đá phục sinh đang ở đâu, nhưng cậu không định nói với họ rằng cậu biết về nó hay cậu đã phá hủy đi nó.

"Bọn tao muốn viên đá phục sinh và bạn bè của mày sẽ đưa nó cho bọn tao."

Harry có vẻ chán nản, "Ồ vậy hả? Hay là cái gì khác?"

Một nụ cười nở trên khuôn mặt Alectos, "Bọn tao sẽ giết mày ... và cả bạn bè của mày nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top