Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22.2

Xe ô tô không đi được vào trong núi, đội cứu hộ chỉ có thể đi bộ, dọc đường có rất nhiều vách núi đá, tuyết trắng bao phủ. Các mảng băng tuyết vỡ vụn ngăn cản dòng chảy của con sông, đất đá dưới chân bọn họ bây giờ cũng không được chắc chắn nữa. Vẻ đẹp của thiên nhiên và sự đáng sợ của nó, thật khó lòng phân biệt.

Lần tìm người này mang đủ trang bị sơ cứu, sẽ đi vào chỗ sâu nhất trong núi. Đường xá xa xôi, khó khăn nguy hiểm có thể lường trước được, Mân Thạc hoàn toàn không cần thiết phải cùng cậu đến đây, nhưng hắn vẫn muốn vào trong núi, quyết định rõ ràng đến mức Chung Đại cũng không kịp trở tay ngăn cản.

Tại sao hắn phải làm vậy?

Trong đầu Chung Đại có hàng trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang, lung tung phức tạp, như dây leo không có bất cứ quy luật nào quấn lấy cậu, khiến cậu không có cách nào tự thoát thân. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này đối với Chung Đại, vẫn là sự an nguy của cha mẹ mình, Cậu không thể phân tâm đi suy nghĩ những thứ khác được.

Sắc trời dần muộn, trong bóng tối bủa vây chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ đèn pin mini, mặt đất trơn trượt cao vút, có nơi băng tuyết còn bao phủ trùng điệp, chân rất dễ trơn trượt. Thậm chí trên núi không thể nói là có đường, mỗi bước đi đều có thể đạp nhầm xuống vực sâu. Dưới chân ẩn hiện đầy những khe núi dữ tợn, giống như bị người ta dùng búa rùi tách ra, là sự cảnh cáo của thiên nhiên.

Nơi này rất hoang vu, không còn là một thiên đường tuyết trắng bao phủ nên thơ nữa mà là đưa tay với ra có thể nắm nhầm cánh cửa địa ngục. Rất ít sinh vật có thể sống sót được, cho dù có đi nũa thì phảng phất tựa như chỉ một giây phút tiếp theo, gió lạnh gào thét cùng đất đá sạt lở sẽ cắn nuốt trong nháy mắt.

Đường xá so với tưởng tượng khó đi hơn nhiều, đi được một nửa thì nước đem theo cũng gần hết. Các hướng dẫn người địa phương cũng chưa từng đi sâu như vậy, không hề dễ dàng để có thể phân biệt được phương hướng. Chỉ khi ngẩng nhìn lên bầu trời, mới có thể nhìn thấy vạn ngôi sao như đang soi đường chỉ lối, nhấp nháy trong đêm rất rực rỡ như muốn báo hiệu cái gì, che chở cái gì đó.

Trái tim Chung Đại nhảy từng hồi, đạp lên một khối đá sắc nhọn, dưới chân vừa chuẩn bị trượt, thiếu chút nữa ngã xuống. Một tay cậu nắm lấy tảng đá bên cạnh để ổn định lại người, hơi ngẩng đầu lên.

Đi ô tô qua Alashankou đến đây thì đã đạt đến độ cao khỏang năm nghìn mét so với mực nước biển, dường như Mân Thạc đã bắt đầu có phản ứng với trạng thái trên núi cao, sắc mặt rất kém. Vốn là hắn mới chỉ vừa hạ sốt, bệnh còn chưa dứt hắn đã phải trải qua đường xá xa xôi, vậy thì tình trạng sức khỏe sẽ không được ổn lắm.

Thế nhưng lúc này Mân Thạc có thể đi cùng với đoàn dẫn trước của đội cứu trợ. Chung Đại biết, ngày trước Mân Thạc từng có thời gian leo núi nghiệp dư, bây giờ có thể có ích. Mân Thạc và hướng dẫn người bản địa đang cùng nhau nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn một chút, hình như muốn xác nhận vị trí và sự an toàn của cậu.

Đêm càng về khuya thì tuyết lại bắt đầu rơi, lọt vào trong cổ áo rét tê dại, vô cùng ẩm ướt. Chung Đại lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy đội ngũ bác sĩ đã bắt đầu mệt mỏi, thế nên cậu tự giác đi về phía sau cùng, phòng ngừa có người ngã xuống tụt lại phía sau. Mân Thạc đứng đằng trước quay lại tìm cậu nhiều lần, ban đầu còn nhiều lần muốn chờ cậu đi lên cùng, sau khi đã nhìn ra được ý định của cậu rồi thì không thường xuyên tìm kiếm cậu nữa.

Trời hửng sáng tuyết sẽ càng rơi dày, đến lúc đó thì đừng nói là cứu người, ngay cả đội tìm kiếm cứu trợ này cũng sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Khí hậu quá lạnh, khả năng sống sót bây giờ cực kí thấp, căn bản không hề lạc quan giống như lúc trước liên lạc với cậu.

Vốn là đã lâm vào tuyệt vọng, nhưng có lẽ được trời cao chiếu cố, trong lúc tìm kiếm không có tiến triển gì thì lúc trời bắt đầu hửng sang, bọn họ tìm ra được manh mối. Đầu tiên là có người trong đội phát hiện ra cái xẻng và bản đồ mà đội khảo cổ đánh rơi mất, sau đó ở vách núi lân cận, máy dò sự sống bắt đầu phát ra tín hiệu hồng ngoại yếu ớt.

Tinh thần mệt mỏi không trụ nổi bỗng phút chốc tăng lên, họ phải cẩn thận từng li từng tí dùng xẻng đào núi để có thể tránh sạt lở.

Rồi sau đó, bọn họ phát hiện ra một chút ánh sáng le lói trong hang núi.

Chung Đại lập tức muốn khóc, ngay cả đầu gối cũng muốn nhủn ra.

Đội cứu hộ lập tức tập trung tìm kiếm tại hang núi đó, trái tim Chung Đại hồi hộp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cách thành công gần trong gang tấc rồi.

Nhưng ông trời luôn thích đùa giỡn như thế. Đang lúc bọn họ sắp đi tới chân hang núi thì đột nhiên bắt đầu rung lên nứt toác, tuyết trên cao từng tầng một bay xuống dưới, đất đá rung chuyển. Sự sợ hãi khủng hoảng thoáng qua đã tràn vào mạch máu của từng người, khiến cho ai ai cũng ngức ngắc lạnh lẽo.

Gió lớn gầm gừ, lớp bắng tuyết tồn đọng trên núi không ngừng đổ xuống. Mân Thạc đi ở đoàn người phía trước, cách Chung Đại một khoảng, cũng là cách nguy hiểm gần hơn. Lưng Chung Đại chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, bầu trời trước mắt cậu giống như đang chực chờ để sụp đổ. Đội cứu trợ phản ứng nhanh nhạy, căn cứ vào sự đứt gãy của sườn núi để nhận ra có thể sẽ xảy ra một trận sạt lở lớn xuống con đường họ đang đi. Mọi người né vào, nín thở ngậm miệng, vừng lấy trụ được từ một tảng đá lớn ở bên cạnh, chờ đợi cuộc phong ba này đi qua.

May mắn là núi tuyết chưa sạt lở nghiêm trọng, khoảng năm phút đồng hồ sau thì vùng núi này trở lại trạng thái yên tĩnh như bình thường. Mà khi Chung Đại và những người khác mở mắt ra thì phát hiện con đường trước mắt bị tuyết và đất đá chặn lại, hang núi đã gần trong gang tấc lại bỗng nhiên trở nên xa xôi không thể với đến.

Đồng thời, người đàn ông vốn đang đi ở phía trước lại không thấy bóng dáng.

“Mân Thạc…” Ý thức được sự thật này, thân thể Chung Đại run lên lẩy bẩy. Trong bóng đêm, cậu không thể giữ bình tĩnh nhìn xung quanh, sự sợ hãi như thuyer triều vọt tới.

Mân Thạc đâu? Tại sao không thấy?

Cậu hung hăng siết tay thành quyền.

Nhất định vừa nãy cậu đã điên thật rồi, Mân Thạc muốn đi vào núi cùng tại sao cậu không ngăn cản lại chứ? Chuyện này vốn không phải chuyện liên quan đến hắn, là chuyện của chính bản thân cậu cơ mà, tại sao lại muốn kéo theo Mân Thạc vào?

Tình trạng nguy hiểm của cha mẹ đã khiến tim cậu như bị dao ghim, giờ phút này càng khiến tứ chi đông cứng, gương mặt không còn chút máu.

Trái tim cứ như bị một đôi tay vô hình bóp lấy, khiến cho Chung Đại lạnh lẽo đứng giữa màn tuyết trắng xóa này không sao thở nổi.

Rất nhanh, đội tìm kiếm cũng phát hiện ra điểm này, người dẫn đường vừa mới nói chuyện cùng Mân Thạc nói, vị Kim tiên sinh kia đã lăn xuống hang núi bên kia rồi, mặc dù không biết tình huống cụ thể ra sao nhưng có lẽ đã tìm thấy người ở hang động bên kia rồi.

Mấy người trong đội bắt đầu đào bới trở ngại trước mặt, vành mắt Chung Đại ửng đỏ, không biết đã qua bao lâu, tín hiệu không tốt từ bộ đàm bên kia rốt cục cũng truyền đến giọng nói trầm thấp và mơ hồ của Mân Thạc.

“Trong hang núi có bốn người, hai người hôn mê, hai người còn lại đã rất yếu rồi nhưng vẫn sống, không có dấu hiệu bị thương.”

Tất cả mọi người đều thở ra nhẹ nhõm, lúc này Chung Đại mới phát hiện trong lúc vô thức mình đi theo hộ tống mấy vị bác sĩ, cánh tay và bắp chân đều bị thương, động đậy một chút thôi cũng đau đớn. Thiết bị cứu hộ phức tạp không thích hợp ở đây, cậu cắn răng chống đỡ thân thể, dùng dụng cụ trong tay không ngừng đào bới.

Trở ngại trên con đường núi đá này mặc dù lớn nhưng không quá chắc chắn, rất nhanh đã xuất hiện điểm nứt, khung cảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Mân Thạc không phải người chuyên nghiệp cho nên mới nãy gặp nạn đầu tóc không thể không bị tổn hại gì. Hắn dùng hết sức lực mới cõng được từng người trong hang núi đưa ra ngoài, toàn thân hầu như ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay là tại tuyết.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mân Thạc đứng lên, cảm xúc trong lòng Chung Đại không sao nói nên lời.

Sau khi nhân viên cứu hộ qua được bên kia rồi, bọn họ lập tức dùng đồ giữ ấm để quấn lên người bị thương. Mẹ Chung Đại đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như không có Mân Thạc, thì có lẽ bọn họ đã hoàn toàn buông xuôi rồi.

Đội cứu trợ tiếp tục đào núi đá, Mân Thạc là người duy nhất cõng người ra, hắn thở hổn hển, đưa người cuối cùng – cũng chính là cha Chung Đại cõng ra ngoài. Giáo sư Kim tình huống khá ổn, ít nhất còn giữ được ý thức. Lúc Chung Đại cầm lấy tay cha cậu để đưa ông ấy sang bên này, thì cũng là lúc cậu trơ mắt nhìn thấy tảng đá lớn lăn phía sau lưng Mân Thạc.

Chung Đại trợn to hai mắt, chưa kịp nhắc nhở thì tảng đá kia đã nhắm trúng người Mân Thạc mà lăn tới.

Cả thế giới tựa như đều ngừng lại.

Bão tuyết trong núi, bất kì một hành động nào cũng đều mang tới sự nguy hiểm. Chung Đại có muốn kêu cũng không kịp thốt lên lời, sự khó chịu lạc giữa cổ họng cực kì đau đớn tê dại.

Khi tảng đá lăn xuống thì Mân Thạc cũng nhanh nhẹn lật người lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tảng đá lạnh lao xuống, máu tươi thấm ướt sống lưng, cùng với tuyết trắng tạo thành một sự đối lập gai mắt.

Khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, gió tuyết thổi muốn gục ngã nhưng Mân Thạc không hề có bất kì phản ứng nào, cả cả máu cũng đông lại, chỉ cảm nhận được từng cơn đau truyền đến từ trái tim. Cả thế giới của cậu giống như bị màu đen của nước biển nhấn chìm.

Cậu kinh hãi nhìn khung cảnh trước mắt, cho đến tận khi Mân Thạc mất đi ý thức, nhìn đôi môi hắn cố gắng mấp máy điều gì.

“Đừng sợ.” Hắn nói.

End chap 22.2
Cái gì mà đừng sợ chứ??? Anh mà có mệnh hệ gì Chung Đại của tôi tính sao đây???
Hôm nay ra tận 6 chương lận đó! Mọi người ngủ ngon gần 2h sáng rồi a~!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top