Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23.2

Từ trên tầng thăm cha mẹ đi xuống, Chung Đại cầm hộp cơm đẩy cửa phòng bệnh của Mân Thạc ra, nhìn thấy đối phương không giống như ngày thường nằm trên giường nữa mà là đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Vóc người hắn vô cùng đẹp, người cao chân dài, mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân thôi mà khí chất vẫn không giống người thường, chẳng qua chỉ là không hề lạnh lẽo sắc sảo như trước, cũng hiện ra những nét yếu ớt mà ngày bình thường tuyệt đối không thể nhìn thấy.

Mân Thạc thấy Chung Đại đi vào liền nhấc mí mắt lên, tóc mái nhẹ nhàng rũ trước trán: "Đi ra ngoài với tôi một lát đi, ngồi trong này quá bức bối."

"Được"

Khó có thời gian mà Mân Thạc không bàn đến chuyện công việc, Chung Đại biết là bởi vì chuyện rắc rối này của mình đã khiến Mân Thạc chậm trễ công việc không hề ít, trong lòng cậu áy náy, nhưng lại không muốn để hắn phải căng thẳng thần kinh, dù sao như thế sẽ rất bất lợi cho việc phục hồi sức khỏe.

Đi ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng là chuyện tốt.

Mặc dù nói là nghỉ phép, nhưng Chung Đại không hề nhàn rồi, trừ mỗi ngày đêm phải chăm sóc bệnh nhân ra thì cậu cũng phải làm việc suốt đêm, hy vọng có thể giảm bớt gánh nặng cho Mân Thạc. Thế nên nhìn cậu có chút mệt mỏi, vành mắt xuất hiện quầng thâm, thậm chí lúc đứng không cũng có thể ngủ gật.

"Khó có dịp đến Tây Tạng, nếu không ra ngoài chơi thì đáng tiếc nhỉ?" Đi bộ đến cửa bệnh viện, Mân Thạc cười cười với Chung Đại "Dù sao thì cũng đến đây rồi, chúng ta đến hồ Namtso thăm chút đi?"

Mân Thạc rất ít khi có được sự tâm huyết dâng trào như thế, bất quá hắn đã nói thì nhất định phải làm, còn đặc biệt dựng một cái lều nhỏ bên hồ. Chung Đại thấy tình trạng sức khỏe Mân Thạc cũng ổn nên đi theo.

Khó trách Namtso còn được gọi là hồ Thiên Đường, mặc dù mùa đông nước hồ đã bị đóng băng lại, nhưng sắc lam vẫn như cũ trải tít về chân trời, đẹp đẽ không tưởng khiến người khác lưu luyến. Khi màn đêm buông, bầu trời và hồ nước hòa làm một, ánh sao rực rỡ từ trên cao như rơi thẳng xuống mặt hồ, vô cùng chói mắt. Nhìn ra xa bên kia là thảo nguyên bát ngát và dãy núi Nyenchen Tanglha, cao nguyên Thanh Tạng hùng vĩ lại cô độc, nếu không tận mắt nhìn thấy thì nhất định sẽ không cảm nhận được sự hùng vĩ này.

Hai người nhóm lửa ngồi bên cạnh hồ, đóm lửa li ti bắn tung tóe phát ra tiếng lách tách vui tai, sinh ra một tia ấm áp dịu dàng. Ánh lửa chiếu lên gương mặt của Chung Đại rực sáng, phản chiếu vào đôi mắt long lanh càng thêm động lòng người. Vào giờ phút này, Mân Thạc vẫn "miễn cưỡng" mặc chiếc áo khoác lông Chung Đại đã mượn cho, nghiêng đầu nhìn cậu. Khi Chung Đại nhìn ra mặt hồ, con ngươi trong suốt như thế, thần sắc vui vẻ là thật sự phát ra từ nội tâm.

Đáy lòng Mân Thạc không khỏi bình yên trở lại.

Từ ngày đó Chung Đại thất thần ngồi trong phòng họp, cho đến khi ở trên xe lửa khóc trong lòng hắn, rồi đến lúc mặt mày căng thẳng phải lo lắng sợ hãi, mệt mỏi không chịu nổi, nụ cười thuần túy xinh đẹp ấy thật lâu rồi chưa từng xuất hiện.

"Em ngồi đây, tôi đi ra đằng kia một lát"- Mân Thạc đột nhiên mở miệng.

"Đi đâu cơ?"-Chung Đại sửng sốt "Anh muốn làm gì, em đi giúp anh là được mà, vết thương của anh còn chưa hồi phục."

"Không cần đâu, không có gì đáng ngại, em cứ ngồi đây thôi là tốt rồi" Mân Thạc dùng tay đè bả vai cậu đang muốn đứng lên xuống "Rất nhanh sẽ trở lại thôi."

Quả nhiên hắn không gạt người, sau mấy phút đi vòng vèo thì lúc trở về cầm trên tay một túi bia.

"Anh điên à?"- Chung Đại nhìn chằm chằm hắn "Anh không nghĩ đến vết thương của mình à?"

"Uống một chút không sao đâu"- Mân Thạc ngồi xuống, không nói gì mở ra một lon bia "Trời lạnh thì uống cái này mới ấm bụng, cũng không say như rượu."

"..."-Chung Đại liếc nhìn túi đặt trên mặt đất "Bảo uống một chút thôi mà anh mua nhiều như này?"

"Nên em phải giúp tôi một tay, uống cùng"-Mân Thạc cười cười, bị gió đêm thổi lên mái tóc bay rối tung lên "Không được lãng phí."

"Anh đúng là..."

"Có nhớ khi em còn nhỏ, tôi lái xe máy dẫn em đi ngắm biển không? Cũng giống như bây giờ, cùng nhau ngồi trên bãi cát. Em đi mua đồ uống cho tôi, rất lạnh, lúc cầm lên tay cũng rất lạnh"-Mân Thạc đột nhiên nói.

Bởi vì quan hệ giữa hai người rất khó xử, không tính là lạ lẫm nhưng cũng không thể nói thật sự thân thiết, hắn rất ít khi giãi bày nội tâm với Chung Đại như vậy. Lúc này nói đến, không phải rượu mà cũng khiến hắn muốn say.

"Khi còn nhỏ?"-Chung Đại nhíu mày một cái, rõ ràng thời điểm mà hắn nói thì cậu cũng mười bốn mười lăm tuổi rồi "Vậy mà cũng nói còn nhỏ?"

"Đúng thế, không sai"-Mân Thạc rất khẳng định mà gật đầu, vẻ mặt giống như là có chút hoài niệm "Khi ấy em còn rất rất nhỏ."

Chung Đại liếc hắn một cái, nâng lon bia trong tay uống hết một nửa "Khi đó thứ em mua cho anh cũng không phải cái này mà, nó là Coca mà!"

"Thế nên là"-Mân Thạc ngẩng đầu nhìn bầu trời "Mười năm cũng qua rồi."

Rõ ràng lúc khuyên ngăn Mân Thạc rất chính nghĩa, nhưng khi đã uống rồi thì so với Mân Thạc, Chung Đại cũng uống không ít, phảng phất như trong lòng chất chứa buồn khổ, muốn ngay lập tức phải giải tỏa.

Ở độ cao 4178 mét so với mực nước biển, khi đưa tay lên muốn nắm lấy bầu trời trước mặt mới hiểu được cái gì là giữ lấy ánh sao trong lòng bàn tay. Màn đêm bao la giống như một mảnh vải khổng lồ, rắc trên đó là những ngôi sao vụt qua như vảy mực. Không chỉ là một màu lam thẫm của ngân hà, mà còn có ánh đỏ, bạc đậm hòa quyện với tím, hồng. Cả dải ngân hà giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống mặt đất rồi lại bay vút lên đỉnh đầu lấp lánh.

"Khó trách người ta nói đây là nơi thích hợp nhất để ngắm sao. Đúng là hồ nước mặn Chaka Salt, Đôn Hoàng, núi Trường Bạch, bồn địa Tân Cương Tháp Lí Mộc và hồ Namtso ở Tây Tạng này, quả nhiên là những nơi danh bất hư truyền."

Mân Thạc nghiêng đầu liếc nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng như nước, như phản chiếu ánh sao chìm nổi: "Em thích à?"

Chung Đại cười cười, không trả lời nữa.

Thật lâu sau cậu mới buông bỏ lon bia trống không ra, lại nhìn lướt qua bảy tám lon bia đang nằm dưới đất, rũ lông mi, đột nhiên nghẹn ngào nói: "Mân Thạc, em thật sự là không biết nên cảm ơn anh thế nào."

Sau khi Mân Thạc nghe xong, ngửa cổ cầm lon bia uống một hơi cạn sạch: "Vậy thì em không cần cảm ơn."

Yết hầu Chung Đại khẽ động đậy, ánh mắt có chút mê mang, giống như say: "Anh là ân nhân cứu mạng của cha mẹ em, anh biết không, bọn họ đã đợi ở đó thật lâu rồi, họ nói cũng đều muốn tuyệt vọng cả rồi... Là anh, là anh..."

"Chung Đại"-Mân Thạc ngắt lời cậu, vừa giống như nghe hiểu lời cậu nói lại như không muốn hiểu, y thức đã trôi rất xa, ánh mắt bắt đầu rã rời theo, chuyển đề tài "Em biết không..."

Hắn dừng một chút mới nói tiếp: "Em biết không, có những người, mãi mãi là không đợi được."

Chuyện hắn nói đến đã sớm không phải là chuyện đi cứu người nữa.

Từ mười năm trước đến mười năm sau, trong lòng Chung Đại vẫn luôn là một người khác, tại sao cậu lại có thể cố chấp và kiên trì như thế, ngốc nghếch đến vậy chứ?

Nhớ lại một đêm trước khi đến Tây Tạng, Chung Đại còn mang sợi dây chuyền của Tuấn Miên ra ngắm và vuốt ve thật kỹ, Mân Thạc cảm giác không thở nổi.

Nhưng lí trí của hắn lại chạy nơi nào, từ mười năm trước đến mười năm sau, vẫn như thế trước sau như một, tâm tư vẫn luôn không đặt trên người mình, cũng chẳng cho mình một con đường lùi. Biết rõ ràng trong lòng người ấy đã có đối tượng, còn không quản ngại đường xa đi theo cậu đến tận Tây Tạng, chỉ còn nước tặng cậu luôn tính mạng của mình. Nói đến chuyện ngu ngốc cố chấp, thì còn người nào ngoài hắn đạt tới đỉnh cao?

Chung Đại không biết Mân Thạc có ý gì, nhưng cậu cũng đột nhiên thấy cảm động như cứa lòng.

Yêu một người tựa như việc dời đi một ngọn núi vậy, mặc kệ là người ấy bay lượn thế nào, mặc kệ cho bạn chờ đợi ra sao, thì tình yêu sẽ khiến trái tim bạn cố chấp đứng yên một chỗ, không thể tiến đến gần cũng không cách nào lùi lại phía sau, khiến bạn trở nên ngu ngốc, khiến bạn trở nên mù quáng, khiến bạn trở nên lo được lo mất, khiến bạn trở nên hèn mọn, khiến bạn cam tâm tình nguyện cùng người ấy rơi vào một mối quan hệ giằng co lâu dài chẳng thể chạy thoát.

Chung Đại nhấc mí mắt lên, khung cảnh của người trước mặt có chút mơ hồ. Cậu nhìn gương mặt sắc bén của hắn, ánh mắt hẹp dài được phủ bởi hàng mi dày, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi thật mỏng nữa. Chua xót cùng mệt mỏi trong lòng được chất kích thích tưới nên muốn nảy mầm.

Cậu nhìn được, người kia đang cố hết sức kiềm chế nỗi bi thương.

Những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, đối với Chung Đại mà nói thì thật sự kinh thiên động địa. Cậu nhìn những ngôi sao đang khuất sau bóng hình Mân Thạc, cơn ác mộng trong núi giống như nháy mắt lại một lần nữa hiện về, lại một lần nữa nhắc nhở cho cậu nhớ rằng -

Cậu thiếu chút nữa đã mất đi hắn rồi.

Chung Đại cắn răng, mượn cảm giác hơi say ngẩng đầu lên, nhìn Mân Thạc há miệng, có lời gì muốn nói đang đấu đá trong lòng muốn vọt tới khóe miệng.

Cậu hít thật sâu một hơi, trên cổ hiện ra đều là gân xanh, nhưng cuối cùng thì chỉ nuốt lại vào bụng, chậm rãi nói: "Mân Thạc, em có thể ôm anh một cái được không?"

Đáy mắt Mân Thạc thoáng một tia không thể ngờ đến, bất động tại chỗ.

"Xin lỗi, hình như em uống say..." Chung Đại cười khổ, cúi thấp đầu "Đừng để ý tới em..."

Một giây kế tiếp, cậu bị đối phương ôm thật chặt vào ngực.

Cánh tay Mân Thạc hung hăng siết chặt eo của cậu, giống như nếu hắn không làm như thế thì bất cứ lúc nào người trong ngực này cũng có thể chạy trốn mất. Hắn ôm rất chặt chẽ, đến mức cả người co lại run lên, đến mức găng gạc quấn quanh người truyền đến cảm giác đau rát từ phía sau lưng. Hắn không để ý chút nào, hơi thở ấm áp và đê mê say lòng người đều phả lên cổ Chung Đại.

Chung Đại trợn to hai mắt, bên tai vẫn là tiếng vang lách tách của ngọn lửa đang cháy.

Và nóng bỏng như lồng ngực của Mân Thạc lúc này vậy.

"Ấy..." Giọng Chung Đại khàn khàn, giống như mấy ngày chưa được uống nước.

Cậu run rẩy xoa lên lưng Mân Thạc, giống như có thể cảm nhận được miệng vết thương còn chưa khép lại sau lớp vải và lớp băng gạc quấn thật dày, thanh âm có vài phần nghẹn ngào: "Cẩn thận vết thương của anh đi chứ!"

Mân Thạc buồn bực đáp lại cậu bằng một nụ hôn ấm áp lên cổ.

Phần da nhạy cảm bị đụng vào, cả người Chung Đại giật bắn lên, thân thể hơi lùi lại một chút, thở hổn hển, mùi bia rượu cùng hòa quyện một chỗ với mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên bộ quần áo bệnh nhân.

Người cậu yêu thương nhất gần ngay trong gang tấc.

Chung Đại chậm rãi nhắm mắt lại. Men say tỏa ra dưới ánh trăng mờ, Mân Thạc hơi cúi người, hôn lên đôi môi nhạt màu của người trước mặt, nhẹ nhàng ma sát, dịu dàng triền miên.

Ánh trăng và ánh sao rắc trên đỉnh túp lều, ngọn lửa vẫn cứ cháy, nhưng không còn nghe thấy gì nữa ngoai tiếng tim đập đinh tai nhức óc.

End chap 23.2
Ôi tôi muốn viết H khúc này quá😭 nhưng không được, vết thương của Mân Thạc chưa lành 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top