Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 28.1

“Thì em đã nói là anh trai em không đáng sợ đâu mà” Trong miệng Tịnh Tịnh còn đang nhai miếng thịt bò tươi, phồng má dễ thương hàm hồ nói với người con trai trước mặt “Anh làm gì mà cứ như đi gặp phụ huynh thế. Em còn cố ý chọn đêm Giáng sinh này, còn nghĩ sẽ hâm nóng được quan hệ, cũng tương đối là có không khí ngày lễ.”

Rõ ràng rất đáng sợ mà.

Người con trai nhìn qua lịch sự lại nhã nhặn này  đang nhớ lại cảnh gặp anh trai của Tịnh Tịnh, bộ dáng người đàn ông ấy không giận mà uy khiến cậu chàng vẫn còn sợ hãi, cố bình tĩnh trở lại dùng tay đẩy gọng kính trước mặt. Nếu không phải người nọ có chuyện nên vội vã rời đi trước thì cậu sợ rằng mình phải căng thẳng sợ hãi suốt cả buổi tối.

Thật sự thì đối phương so với trong tưởng tượng của cậu không giống nhau cho lắm.

“Em nói anh ấy từ nhỏ đã rất quan tâm em, nói khi yêu còn nhất định phải bước qua cửa của anh ấy, anh còn tưởng anh ấy lớn tuổi hơn em nhiều lắm cơ” Chàng trai ngượng ngùng gãi đầu “Không nghĩ tới lại trẻ như thế.”

“Đương nhiên rồi!” Tịnh Tịnh trợn mắt giống như giận dỗi với bạn trai “Không chỉ trẻ tuổi đâu, mà còn rất đẹp trai nữa”

“Đúng thế đúng thế, rất đẹp trai” Chàng trai ôn hòa cười lên, lại hiếu kì hỏi “Nhưng mà đã nói qua thì hai người không phải anh em ruột? Sao anh ấy lại để tâm đến em vậy?”

“Cái này hở…” Tịnh Tịnh hít mũi, thấp giọng tự tin lẩm bẩm “… Bởi vì anh ấy vẫn luôn tự trách mình, cảm thấy năm đó cha mẹ em gặp chuyện không may là lỗi tại nhà họ. Thật ra chuyện này vốn dĩ không liên quan đến anh ấy.”

Cô gái dừng lại một chút, giống như là quyết định muốn đem câu chuyện hoàn chỉnh trong lòng kể ra cho bạn trai nghe. Khi lẫn nữa ngẩng đầu lên, trong mắt cô có ánh nước nhẹ nhàng: “Anh ấy là một người rất coi trọng chữ tín. Nhớ khi đó em còn nhỏ, một đêm đã trở thành cô nhi, ngồi trong bệnh viện khóc không dỗ được, còn không hiểu chuyện liều mạng đánh anh ấy nữa…”  Lúc ấy, cô có cỡ nào ủy khuất và không cam lòng, không hề nghĩ tới mẹ Mân Thạc cũng đang trong tình trạng nguy hiểm, mà người gián tiếp tạo nên sự cố này lại là cha hắn. Nỗi khổ sở của hắn so với cô tuyệt đối không hề ít hơn.

Nhưng tiếc nuối hơn chính là, dưới sự bảo vệ của cha mẹ Tịnh Tịnh, mẹ Mân Thạc không thể qua khỏi khi nằm trong phòng bệnh đặc biệt tới ngày thứ ba.

“Anh ấy chịu đựng giỏi lắm, một chút cũng không hề trách mắng em, vẫn còn cam đoan sẽ dốc lòng để chăm sóc cho em lớn lên thật tốt. Hiện tại em đã mạnh khỏe lớn đến nhường này rồi, cho đến giờ vẫn không phải chịu sự ủy khuất nào, cứ coi như anh ấy là phụ huynh của em cũng được… Mà cũng là người thân duy nhất của em rồi” Nói đến đây, giọng nói Tịnh Tịnh nhỏ dần “Chẳng qua đã nhiều năm như vậy rồi mà anh ấy vẫn tự mình đeo trách nhiệm quá lớn này. Anh ấy tạo cho mình áp lực quá nhiều, cũng không biết đến bao giờ mới chịu tháo xuống…”

Bất quá, hiện tại hình như đã xuất hiện một người khiến cho Mân Thạc vui vẻ rồi.

Mặc dù cô không nhạy bén, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì nụ cười xuất phát từ nội tâm hiếm khi xuất hiện của Mân Thạc, đều là khi ở bên cạnh người đó.

Nhà hàng Châu Âu để một đoạn nhạc Jazz du dương, trên bàn ăn còn trưng bày một chậu cây giáng sinh nho nhỏ, không khí ngày lê tràn ngập, trên bàn còn bày những món ăn còn chưa được đụng đũa. Mân Thạc đến đây, quả nhiên cũng chỉ vì hạnh phúc cả đời cô sau này, đừng nói là đồ ăn, ngay cả nước cũng chưa uống ngụm nào, không biết phải vội vã đi đâu, Bất quá thì cũng đoán được nhất định là liên quan đến Chung Đại, nếu không hắn làm sao mà còn “cố tình” ăn mặc lịch sự thế kia, còn là bộ dạng trịnh trọng phải đi hẹn hò.

“Sau này…” Nghe xong lời của bạn gái, chàng trai lập tức nắm lấy tay của đối phương, trong đôi đồng tử lóe lên tia kiên định nóng bỏng “Tịnh Tịnh, sau này… hãy để anh chăm sóc cho em đi!”

Nhìn gương mặt chân thành tha thiết lại khẩn trương của người con trai, cô khẽ cười một tiếng, dí dỏm trừng mắt lên nhìn “Đừng đắc ý sớm, còn phải xem biểu hiện của anh nữa!”

Bóng đêm chọc người, vào giờ phút này tại Công viên xanh thành phố A, ngân hà sao sáng vạn dặm càng thêm mê người.

Chung Đại nhìn người đàn ông trước mặt vừa mới hướng cậu tuyên bố mấy lời kinh thế hãi tục, trực tiếp đóng băng ngay tại chỗ.

Câu tỏ tình trầm thấp kia chẳng khác nào một phát ngư lôi dưới biển nổ vạn dặm đường, bọt nước sóng đánh tung tóe, đánh lên cả toàn bộ sức lực của Chung Đại, khó khăn lắm mới không gục xuống.

Điều này sao có thể?

Hai mắt cậu không dám chớp, chỉ sợ rằng khi một hạt bụi nho nhỏ trong không khí chuyển động thôi, hiệu ứng cánh bướm sẽ thay đổi một loạt nững gì đang xảy ra trước mắt.

Quá sức không chân thật.Mân Thạc thậm chí đã vì cậu mà tạo nên cả một dải ngân hà, dẫn cậu đi đến một lần chuyển kiếp thời không.

Đôi mắt hoa đào khiến người ta sẵn sàng đắm chìm trong lúc này đang chớp chớp lóe lên điểm sáng, con ngươi đen nhánh tràn ngập nỗi thất vọng tịch mịch, giống như vẫn cố chấp còn chút xíu tia hy vọng mong manh ẩn dưới lớp mây mù giăng kín.

Trái tim Chung Đại đập mãnh liệt, phảng phất giống như cả cơ thể đều không phải thuộc về mình nữa, không khí phập phồng chuyển động trong lồng ngực kết nối với mỗi mạch máu đang chảy. Cậu đưa tay ra gắt gao đè xuống nơi đó, muốn nó hãy yên tĩnh một chút đi, nhưng lại không hề có chút tác dụng nào cả.

Cậu há miệng, cổ họng khô khốc.

“Em hối hận rồi” Chung Đại nói.

Mân Thạc ngẩn ra.

“Em hối hận vì đã nói với anh, rằng chúng ở ở cùng nhau đã không còn ý nghĩa gì nữa” Cậu liếm đôi môi khô khốc, muốn đem một câu nói đầy đủ với hắn thật quá khó khăn “Em làm sao có thể… Em chưa từng hy vọng rằng giữa chúng ta không có bất kì mối quan hệ nào.”

“Anh biết không, hồi trung học ấy, em không phải là một học sinh nổi bật môn vật lý, nhưng sau này lại đánh bậy đánh bạ thi hạng nhất một cuộc thi vật lý đấy” Chung Đại đột nhiên mở miệng kể không đầu không đuôi.

“Trước đó, em từng tham gia một lần tập huấn thành phố, những ngày đó không hề dễ dàng, áp lực bản thân quá lớn, so với ở trường học thì kỉ luật nghiêm khắc hơn rất nhiều. Xung quanh không hề có nơi nào để thư giãn, mỗi ngày từ khi mở mắt ra đến tận tối nhắm mắt vào, những thứ được tiếp xúc đều chỉ là kính tích điện, nhiệt học quang học, phân tích lực này nọ.”

“Khi ấy, giáo viên hướng dẫn cho tụi em là một thầy giáo nổi danh là hung thần, thoạt nhìn đối với người nào cũng đều là bộ dạng bất mãn khó chịu, nhưng là mọi người đều biết, thầy ấy có một học sinh từng hướng dẫn mà thấy vô cùng yêu quý.”

“Đó chính là anh đấy” Yết hầu Chung Đại run lên, lộ ra một nụ cười khổ “Mân Thạc học trưởng.”

“Ở nơi huấn luyện, lúc nào thầy ấy cũng nói về “Sự tích huy hoàng” của anh để khích lệ tinh thần học sinh, hoặc là đang muốn áp chế sự tự mãn của chúng em mà thôi. Rõ ràng anh đã sớm lên đại học rồi, ngay cả Tuấn Miên cũng rất ít khi nhắc đến anh, nhưng anh vẫn cứ luôn dùng phương thức này để xuất hiện không ngừng trong cuộc sống của em.”

“Mấy ngày tập huấn cuối cùng, thầy giáo ra một đề thi vô cùng khó khăn. Tất cả mọi người đều nghĩ mãi không ra, chỉ có em cảm thấy đề bài ấy vô cùng quen mắt. Em lập tức nhớ lại, có một lần gặp anh trong thư viện, anh đã làm một đề thi tương tự như thế rồi. Khi thấy em có hứng thú, anh đã giảng cho em một lần.”

“Bởi vì có ấn tượng, em đã trở thành người duy nhất có thể giải đáp được đề thi ấy. Thầy giáo rất vui mừng, vỗ vỗ vai rồi nói với em “Em và Mân Thạc đều giống nhau, đều là cao thủ hàng đầu hiếm có”. Nhưng trong lòng em chỉ có một giọng nói vang lên…”

“Không phải như thế! Em biết không phải như vậy. Khi đó, em vẫn chưa có tư cách cùng anh sánh vai, em còn chưa đủ ưu tú, nhưng tại sao em lại chưa đủ, em không hề muốn thua!”

“Ngày hôm sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà em cứ luôn nằm mơ thấy anh. Em nghĩ rằng đây là một cơn ác mộng, giấc mộng chúng ta cùng nhau bị giam ở phòng thí nghiệm ngày đó cứ lặp đi lặp lại mãi, anh ở đó chuản bị cho cuộc thi vật lý của mình, còn em hăng hái bừng bừng đứng nhìn một bên, sau đó thật mệt mỏi cứ thế ngủ thiếp đi.”

“Mỗi ngày khi tỉnh lại, em đều cảm thấy thật không cam lòng. Giấc mộng đó luôn vướng bận trong lòng em như một dây leo quấn mãi không rời, trở thành chất xúc tác khiến em phải cố gắng. Mà sự thật chứng minh em đã thành công, em cũng đã trở thành một học sinh có thể khiến thầy giáo đó kiêu ngạo nhắc tới cho đám học sinh, có thể đường đường chính chính ngang hàng đặt cạnh tên của anh rồi.”

“Chung Đại…” Lông mi Mân Thạc giật giật, thanh âm run rẩy.

“Em biết làm em nói nhảm nhiều quá, nhưng để em nói hết, được không?” Chung Đại miệng đắng lưỡi khô, dùng sức bóp chặt cà vạt “Em cho rằng khi mình đấu xong rồi thì sẽ không mơ những giấc mơ như thế nữa. Nhưng em phát hiện mình sai rồi. Anh đã trở thành cảnh tượng quen thuộc trong từng giấc mơ của em. Em không hề nằm mơ về vật lý nữa, em mơ thấy mình ngồi sau xe máy cùng anh rong ruổi qua đại lộ vắng người, nằm mơ thấy bờ biển đêm hôm đó, nằm mơ thấy nụ cười hiếm hoi của anh, nằm mơ thấy tất cả những chuyện vụn vặt nho nhỏ mà chúng ta cùng nhau trải qua, thậm chí còn nhiều hơn cả thế nữa… Cả những câu chuyện mà chúng ta chưa từng làm, những câu chuyện mà chỉ tồn tại trong giấc mơ của em thôi.”

End chap 28.1
Muốn đăng mà wattpad cứ báo lỗi 😑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top