Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 28.2

“Vì vậy, em dần dần phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng sợ..”

“Thì ra là em thích anh rồi.”

“Suốt bảy năm trời.”

Hô hấp Mân Thạc trở nên dồn dập, tiếng tim đập gần trong gang tấc.

Bầu trời đêm vẫn cứ tỏa sáng trên đỉnh đầu, cách đó không xa, dãy núi Nyan Quen Tanglha yên lặng chăm chú nhìn hai người, ánh sao phản chiếu trên hồ băng Namtso lăn tăn lấp lánh.

Thời gian phảng phất đảo ngược, trở lại ngày đó trên cao nguyên Tây Tạng.

Khi đó Mân Thạc cảm thấy nhất định là mình điên rồi, nếu không tại sao lại cứ ngu ngốc cố chấp đến thế, vì một người sẽ không thể nào đáp lại tình cảm của hắn mà vô vọng bỏ trăm công nghìn việc, ngàn dặm xa xôi mà chạy đến nơi này, thậm chí giao cả tính mạng mình ra cũng không do dự… Chỉ vì không muốn nhìn thấy gương mặt thương tâm của người ấy, chỉ vì muốn bảo vệ nụ cười đẹp nhất của người ấy.

Mà hôm nay, giờ phút này, người đang đứng trước mặt hắn, dùng thứ thanh âm trong trẻo mà hắn yêu thương nhất để kiên định nói cho hắn biết, hắn không hề ngu ngốc, cũng không hề điên cuồng, càng không phải là hắn cứng đầu cố chấp.

Người ấy vẫn luôn đứng tại nơi đó để nhìn mình.

Người ấy thậm chí vẫn luôn cố gắng vượt núi băng đèo, đến bên cạnh mình.

Tại sao một chút hắn cũng không cảm nhận được, tại sao hắn vì sự nhạy cảm đa nghi của mình, vì sự hiếu thắng của mình, vì sợ đối phương phát hiện ra sơ hở, vì sợ rơi vào thế bị động mà bỏ lỡ rất nhiều thời gian có thể ở bên cạnh nhau chứ?

Rõ ràng đã vất vả đến thế, rõ ràng đã nhiều năm như thế rồi…

Nếu như có thể sớm một chút nói ra tâm ý của mình…

Mân Thạc tiến lên từng bước, dùng sức đem Chung Đại ôm chặt vào lòng, bả vai khẽ run.

"Em không gạt anh, đúng không?” Một tay hắn giữ ót Chung Đại, thanh âm trầm thấp, hơi thở ướt át phun trên vành tai cậu “Em không thể đùa giỡn thế này với anh đâu, em hiểu không, Chung Đại?”

Chung Đại trầm mặc lắc đầu, một hồi lâu sau mới hà miệng ra, giọng khàn khàn, mang theo chút dịu dàng giận dỗi hiếm thấy: “Là anh đừng có gạt em mới đúng.”

“…”

“Không phải hôm nay anh có hẹn với Tịnh Tịnh sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, sao đột nhiên nói yêu em chứ?” Chung Đại cau mày, cắn cắn môi. Bộ dạng mới vừa rồi của Mân Thạc khiến người ta quá sức rung động, bây giờ não hoạt động trở lại liền đem lời trong lòng nói ra, bây giờ rất tỉnh táo, hồi tưởng lại vừa nãy đúng là có hơi mất thể diện.

“Có hẹn?” Mân Thạc ngẩn người, ngay sau đó rất nhanh hiểu ra “Không phải như em nghĩ đâu… Em và anh nói qua đi, anh chỉ coi em ấy là em gái thôi.” Một người đàn ông luôn tỉnh táo, cao cao tại thượng khi đối diện với sự hiểu lầm của người mình yêu cũng lộ ra vẻ hốt hoảng “Em đừng nghĩ lung tung, chẳng qua là Tịnh Tịnh nói muốn giới thiệu bạn trai, hơn nữa còn lấy kết hôn làm mục tieu cho nên anh mới giúp em ấy xem mắt thôi, em ấy không còn người thân nào nữa mà…”

“Em phải tin tưởng anh!”

Giúp một tay… xem mắt bạn trai sao.

Chung Đại ngẩn ra, quả thật đây chẳng giống chuyện mà Mân Thạc sẽ làm chút nào. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, mình cũng hoàn toàn là lo sợ mấy chuyện không đâu hở?

“Anh như vậy, làm sao mà không khiến người ta hiểu lầm cho được chứ…” Chung Đại nhất thời trở nên lúng túng “Vậy anh và cô ấy…”

“Anh và em ấy là chuyện phức tạp rất lâu trước đây rồi.” Mân Thạc thở dài, Chung Đại chăm chú nhìn, thấy trong đáy mắt hắn vì nhớ lại chuyện cũ mà thoáng qua một tia thương tâm “Đại khái là mười lăm năm trước…”

“Vậy thì để sau này nói đi” Rõ ràng là Chung Đại tò mò muốn chết, vẫn cắt đứt lời hắn, ánh mắt sáng ngời “Chúng ta còn rất nhiều thời gian để từ từ nói, đúng không?”

Mân Thạc ngừng lại, dịu dàng trong đáy mắt tràn ra ngoài, nuốt sống câu chuyện cũ đầy khổ sở kia “Ừ”

Thật may là bây giờ không quá muộn, thật may là trước mắt chúng ta còn cả một tương lai dài phía trước.

Mới vừa trải lòng đã thông, dĩ nhiên còn có rất nhiều chuyện phải kể trong nhiều năm trời chôn giấu, nhưng cũng còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Hai người bàn bạc với trưởng phòng Phùng mấy câu rồi rời khỏi hội trường. Mân Thạc đi phía trước một chút, nắm tay Chung Đại rẽ lối giữa một dòng người đang tấp nập, vì cậu mà mở ra một con đường mới cùng đi.

Hai người bởi vì sợ lạc mất nhau mà nắm chặt tay, đi xuyên qua dòng người. Chung Đại chưa từng nghĩ tới lòng bàn tay sẽ nóng thế này, giống như muốn hòa tan trái tim của cả hai vậy, sự ấm áp ấy và hạnh phúc không chân thật liên tục di chuyển trong dòng máu.

Trong đầu cậu trống rỗng, chỉ còn lại người trước mặt.

Lúc về là Mân Thạc lái xe, có lẽ là một ngày dài có quá nhiều cú shock nên Chung Đại vô cùng mệt mỏi, ngồi ở vị trí phó lại ngủ gật.

Trên xe, radio lại đang mở bài “Thần tình yêu”. Giọng hát của nam ca sĩ ưu thương thâm tình… “Thần linh, xin người hãy động lòng đi…”

Vậy thì tâm nguyện liền trở thành sự thật.

Trên đường cao tốc, Chung Đại ngủ một giấc không hề an ổn, là một giấc mơ dài đằng đẵng.

Nằm mơ thấy thời thiếu niên của bọn họ, mơ thấy một xa lộ không một bóng người, mơ thấy phòng thí nghiệm yên tĩnh, mơ thấy hành lang dài rơi đầy những cánh hoa Tử Đằng… Sau đó lại nằm mơ thấy bọn họ phải cách xa, mơ thấy một mình đặt chân đến nơi xa lạ, mơ thấy mình trở lại rồi được nhận vào công ty Mân Thạc, mơ thấy giao hẹn hoang đường của hai người, mơ thấy bọn họ “luyện tập” hôn môi ở phòng làm việc, mơ thấy mùi thuốc khử trùng bệnh viện tràn ngập, mơ thấy tiếng ồn ào huyên náo nơi phòng KTV, mơ thấy chiếc giường nhỏ hẹp trên tàu lửa, mơ thấy một chú linh dương đứng giữa cao nguyên bao la, mơ thấy núi tuyết hiểm trở cùng sinh mệnh mong manh, mơ thấy trong hội trường kia đột nhiên nghe được một câu nói “Anh yêu em”…

Nếu như tất cả những điều này là sự thật…

Vậy thì như thế nào mà hai người lại đi một con đường quanh co đến thế?

End chap 28.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top