Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30.2

Buổi sáng làm trễ nải mất hơi nhiều thời gian, quả nhiên hai người đến công ty đều đã muộn giờ. Chung Đại vừa đến công ty ngồi xuống, nữ đồng nghiệp bên cạnh đã kéo ghế sang bát quái hỏi chuyện: “Cậu và boss lại hòa nhau rồi hở?”

Chung Đại cong khóe miệng lên cười cười: “… Nói cái gì vậy chứ!”

“Hai người hôm trước còn giống như đã chia tay đến nơi không bằng, tôi cũng biết thừa hai người không chia tay nổi mà! Vẫn là câu nói kia, boss quả nhiên không đành lòng.”

Chung Đại: “…”

Cậu còn chưa kịp đáp lại lời khẳng định chắc nịch của nữ đồng nghiệp, một nhân vật chính khác trong câu chuyện bát quái của hai người đã gọi đến một cuộc điện thoại nội bộ, bảo cậu vào phòng làm việc của hắn một lát.

Mới mười phút trước còn là bạn trai dính hơn keo của mình, giờ phút này đã trở thành ông chủ không giận mà uy, Chung Đại không kịp thích ứng loại cảm giác mới mẻ này, rồi lại có chút thích thú.

“Chung Đại” Mân Thạc ho nhẹ một tiếng “Dọn dẹp đồ của em một chút đi.”

“… Có ý gì?” Chung Đại cảnh giác nhíu mày một cái. Chẳng lẽ công ty không cho phép yêu đương văn phòng, ông chủ càng không thể được, cho nên bảo cậu phải cuốn gói đi?

“Em đang tưởng tượng cái gì thế?” Mân Thạc nhíu mày “Điều chuyển vị trí, sau này em ngồi vào bên này.”

Nhìn theo hướng của Mân Thạc, lúc này Chung Đại mới hiểu, đối phương đang muốn chuyển cậu đến một vị trí triệt để dưới tầm mắt của hắn.

Đây chính là vị trí công việc cách phòng làm việc của tổng giám đốc gần nhất.

Mặc dù biết rõ đối phương đang toan tính điều gì, Chung Đại đã biết mà còn hỏi: “Tại sao? Ngồi đây không tiện để bàn bạc công việc cùng tổ đồng nghiệp.”

“Không chỉ em, cả team của em cũng chuyển đến đây đi. Anh muốn tập trung cất nhắc cho em. Thế nào, không muốn à? Cuối năm không muốn tăng lương?”

Chung Đại: “…”

Được rồi, anh là một tên tổng giám đốc độc tài, anh nói đúng thì là đúng.

Buổi trưa, Mân Thạc theo thường lệ đi đến bệnh viện thăm cha, Chung Đại không có việc gì nên cũng tranh thủ đi với hắn.

Rõ ràng Chung Đại cảm nhận được thái độ của Kim Chung Nhân đổi với mình đã có thay đổi. Nếu như nói “Phát hiện cậu không phải là bạn trai của con trai mình” khiến ông ấy loại bỏ địch ý, vậy thì ngày hôm đó Chung Đại bảo vệ ông lúc ngã cầu thang đã khiến Chung Nhân triệt để biết ơn sâu sắc.

Ban đầu Chung Đại cũng không quá để ý phần hảo cảm này, chẳng qua chỉ là chuyện mình nên làm. Nhưng hiện tại cậu cảm thấy rất vui mừng, dù sao đối phương cũng là cha Mân Thạc, bây giờ đã chính thức cùng Mân Thạc hẹn hò, tự nhiên cũng sẽ khao khát nhận được sự công nhận của gia đình hắn, mặc dù là hoàn cảnh gia đình của Mân Thạc có hơi đặc thù.

Trạng thái tinh thần của Chung Nhân hôm nay không quá tốt, người cũng gầy hơn, mới một ngày không gặp mà dường như đã già thêm vài tuổi.

Buổi trưa, ông ấy húp hai hớp cháo đã không ăn được thêm nữa, nói buồn ngủ. Nhưng ngủ không được mười phút đồng hồ đã khó chịu từ trên giường ngồi dậy, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, nôn hết toàn bộ vài hớp cháo ăn được trong buổi trưa, cả người choáng váng nặng nề.

Cả quá trình này mặc dù Mân Thạc vẫn luôn giữ một gương mặt lạnh như băng như cũ, không nhìn ra được biểu tình nào, nhưng hắn không hề rời khỏi phòng bệnh nửa bước. Hắn vẫn dựa vào bên cửa sổ, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống vườn hoa nhỏ đầy sức sống phía dưới. Chung Đại biết trong lòng hắn có lo lắng, dĩ nhiên thôi, vì cậu nhìn thấy rất nhiều lần Mân Thạc một mình đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình rồi.

Đến giờ làm việc buổi chiều, hai người cũng không trở về công ty. Mà sự thật chứng minh là sự lo lắng của bọn họ không thừa. Hơn hai tiếng sau, Chung Nhân đang ngủ đột nhiên rơi vào trạng thái hôn mê, trên trán bắt đầu đổ đầy mồ hôi, thấm ướt cả thái dương. Mân Thạc là người đầu tiên phát hiện ra có điểm không đúng, cau mày lại gần giường bệnh gọi hai tiếng, không nghe được đáp lại mói lập tức nhấn chuông trên đầu giường. Chung Đại cũng trở nên khẩn trương hơn nhiều, thấy Mân Thạc phải đứng trông chừng bệnh nhân, cậu liền vội vàng chạy ra khỏi cửa đi gọi bác sĩ.

Mấy người vội vàng đưa bệnh nhân đẩy vào phòng cấp cứu, Chung Đại liếc nhìn bảng chữ “Phòng phẫu thuật” đang sáng đèn, lo sợ bất an quay lại liếc nhìn hắn.

Mân Thạc ngồi trên băng ghế trước cửa phòng phẫu thuật, cả người giống như mất hết sức lực, khuôn mặt chôn sâu trong lòng bàn tay, mái tóc trên trán cũng rối loạn, bị mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt đẫm.

Chung Đại từ từ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng dùng bàn tay mình phủ lên bàn tay lạnh như băng của hắn, sau đó từ từ nắm lấy.

Không còn lòng bàn tay để tiếp tục che giấu nữa, gương mặt của Mân Thạc phải lộ ra trong không khí, trong nháy mắt đó Chung Đại đã nghĩ hắn rơi nước mắt rồi, vậy mà thật ra không có. Gương mặt ấy chẳng qua là hiện lên chút mệt mỏi, trong vành mắt hiện đầy những tơ máu.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đừng lo lắng.” Chung Đại trấn an xoa nhẹ tay hắn, cố gắng truyền cho hắn một tia an ủi.

“Tại sao…” Mân Thạc đột nhiên trầm giọng nói.

Chung Đại sửng sốt.

“Tại sao trong lúc hôn mê vừa rồi ông ấy vẫn còn gọi tên mẹ anh?” Mân Thạc ngừng lại, ngay sau đó thô bạo dùng tay lau qua gương mặt, lại chẳng thể lau nổi mệt mỏi cùng phiền muộn, giống như hắn đã rất nóng nảy muốn biết, liên tục lặp lại “Tại sao, tại sao ống ấy lại như vậy… Ông ấy có tư cách gì…”

Trái tim Chung Đại giống như bị ghim chặt xuống, có chút đau nhói lòng, khiến cậu phải thở ra kinh ngạc.

Rất ít khi cậu nhìn thấy Mân Thạc bất lực thế này, trong trạng thái không khống chế nổi tâm tình. Đối với chuyện mẹ Mân Thạc, cậu không biết nhiều, nhưng cũng hiểu được ít nhiều rằng những chuyện ấy có sức nặng ra sao trong lòng hắn.

Đó là nỗi bất hạnh của hắn mười năm về trước, cũng là sự khổ sở sâu trong lòng hắn đến tận bây giờ.

Tay trái Mân Thạc còn nằm trong tay cậu, ngón tay Chung Đại giật giật, vuốt ve đối phương, rồi lại thân mật nắm chặt vào. Mấy lần cậu như muốn há miệng nói, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì cả. Chẳng qua là khi nhìn Mân Thạc, thấy được tầng nước lay động trong đáy mắt hắn kiên định không chịu rơi xuống mà thôi.

End chap 30.2
Nay đến đây thôi nhé tui buồn ngủ ùi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top