Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 33.2

Bóng dáng của người đàn bà biến mất sau cánh cửa, Mân Thạc chậm rãi đưa ánh mắt nhìn sang Tuấn Miên đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình này mà ngoài ý muốn lại không hề có phản ứng nào. Cậu ta ngơ ngác nhìn Mân Thạc một cái, giống như là đột nhiên đánh mất đi hồn vía, cứng ngắc xoay người rồi cũng trở về phòng mình.

Yết hầu Mân Thạc chuyển động, lòng bàn tay đều mướt mồ hôi.

Bình nước trong phòng bếp kêu lên, Chung Đại vừa dùng khăn lông lau tóc vừa đi qua xem thử, đồng tời còn cau mày nhìn điện thoại di động.

Không biết Mân Thạc có xảy ra chuyện gì không mà hắn dặn cậu về đến nhà thì gọi điện, nhưng lúc cậu gọi điện thì lại không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

Chung Đại không yên lòng uống hớp nước vừa sôi, kết quả là đầu lưỡi bị nóng đến tê dại, tay cầm cốc cung run lên một chút. Nước nóng trong cốc cũng theo đó sóng sánh đổ ra ngoài, rớt đến cổ tay, trong nháy mắt cảm nhận được sự đau rát. Chung Đại luống cuống tay chân đặt cốc nước xuống, nhanh chóng ngâm tay xuống nước lạnh trên bồn rửa bát.

Trong âm thanh tiếng nước đang chảy xuống, cậu mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa nhà mình vang lên.

Chung Đại che cổ tay ửng đỏ, nghi ngờ đi tới huyền quan.

Cậu cầm ổ khóa, đẩy cửa ra phía người, kim loại ma sát tạo nên tiếng vang vọng, sau cánh cửa được hé mở xuất hiện gương mặt mà cậu mong chờ.

Mân Thạc đứng ngoài cửa nhìn cậu, từ đỉnh đầu đen nhánh rơi xuống một ít tuyết trắng, sóng nước lưu chuyển trong đôi mắt ấy. Trái tim Chung Đại cứ thế xông lên thứ cảm giác chẳng thể diễn tả nổi, cậu chưa hề nghĩ sẽ tâm linh tương thông trong nháy mắt như vậy. Cậu há miệng, vừa muốn nói gì đó thì chợt bị người trước mắt ôm chầm lấy.

Chung Đại đứng không vững, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, Mân Thạc thuận thế ôm sát lấy eo cậu, đem gương mặt lạnh như băng vùi xuống hõm cổ cậu.

"... Anh sao thế?" Nhận ra được tâm trạng đối phương không ổn định, vì thế cậu an ủi vuốt vuốt tóc hắn. Tuyết đã bắt đầu tan ra, có chút ướt át.

"Về nhà." Mân Thạc ngừng một lát, dán môi lên vành tai cậu nói.

Không rõ đã đụng đến lửa nóng thế nào, quần áo của hai người rơi vương vãi từ huyền quan cho đến ghế salon phòng khách, cuối cùng là trận địa được dời đến trên giường ngủ trong phòng khách. Chung Đại cảm giác mình giống như đang nằm mơ vậy, trong đầu có khỏi lửa mờ mịt, nổ bập bùng khiến cậu không tài nào tỉnh táo nổi. Rất ít khi cậu phá lệ kích động, mà Mân Thạc lại càng ít hơn, nhưng khi ở cùng nhau, hết lần này tới lần khác hai người họ cùng nhau vượt qua thời khắc "ít có" này, mặc kệ tình yêu đang dâng trào tùy tiện phá nát tất cả.

Chung Đại cắn chặt hàm răng, mồ hôi từ trán chảy xuống khóe mắt, ê ẩm chua chát, khiến cậu mở không nổi hai mắt mình nữa. Thật vất vả mới có một giây phút tỉnh táo, cậu vươn tay ra sờ lên vết sẹo thật dài trên sống lưng nhẵn bóng ướt đẫm mồ hooicuar Mân Thạc, bất an hỏi: "Anh có đau không? Cẩn thận một chút, đừng để vết thương rách ra..."

Mân Thạc tựa như rất bất mãn vì cậu phân tâm, dùng miệng cắn lên vành tai Chung Đại, người phía dưới thân rất nhanh đã không rảnh rỗi để nói chuyện, chỉ còn lại tiếng rên rỉ nức nở mập mờ.

Điên cuồng cả một đêm, cuối cùng thì ga trải giường đều bẩn đến không thể nhìn nổi, Chung Đại liếc nhìn cũng thấy đỏ mặt. Kim tổng đích thân thay lại ga giường, ôm người yêu đang mệt mỏi tính toán đi ngủ, nhưng điện thoại bên gối lại vang lên.

"Chung Đại, là điện thoại của em."

Giọng nói của người yêu đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến Chung Đại đang mơ mơ màng màng chuẩn bị tiến vào mộng đẹp có chút nghi hoặc, nhưng cậu không còn chút sức lực nào để suy đoán nguyên nhân là gì nữa, ngón tay dừng trên không trung quơ vài cái mới có thể nhận được điện thoại di động, lại lung tung nhấn nút nhận.

"Alo?" Thanh âm trong trẻo mang theo sự mệt mỏi không hứng thú, nhưng lại nghe có vẻ mời gọi bất thường.Mân Thạc vừa nghe xong liền hận không thể lập tức đoạt lấy điện thoại mà cúp máy, dạy dỗ lại cậu rằng ngoài hắn ra thì không được dùng thứ giọng nói đó để nói chuyện với người khác.

"Ừ... Cái gì cơ?" Chung Đại đang nghe điện thoại, người ở đầu dây bên kia vừa nói cái gì đã khiến cậu lập tức tỉnh lại, dụi dụi hai mắt "Cậu về Anh á?"

"Ừ" Giọng nói của Tuấn Miên không có chút tinh thần nào.

"Cách lịch học sắp tới vẫn còn nhiều thời gian mà? Hơn nữa học kì tới cậu cũng không có tiết mấy, sao lại về đó vội vã thế?"

"..." Tuấn Miên ngừng lại một chút, mới hàm hồ nói "Tớ có chút việc"

Thực ra Tần Vũ Văn đã thúc giục cậu ta rất nhiều lần, kêu mau mau trở về Anh. Cậu ta ý thức được rằng bởi vì trong nhà sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng không muốn đi, muốn ở lại để làm rõ ràng mọi chuyện. Nhưng dần dần Tuấn Miên phát hiện ra đây không phải là chuyện mà mình có thể giúp đỡ một tay, mẹ đã sắp xếp như thế hẳn là đã có suy tính riêng của bà, cậu ta không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể tạm thời như thế.

"Được rồi... Vậy khi nào cậu đi?" Chung Đại hỏi lại, thuận nhiện liếc mắt nhìn sang xem sắc mặt của Mân Thạc, quả nhiên rất đen.

"Cuối tuần"

"Ừ, đến lúc đó tớ tiễn cậu."

Cúp điện thoại, Chung Đại để điện thoại sang một bên. Mân Thạc đã không còn dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn cậu nữa, mà là xoay người, dùng tấm lưng trần đối diện với cậu. Trên bắp thịt căng đầy là một vết sẹo dài rõ ràng, là vì cậu mà lưu lại.

Chung Đại chống đỡ người đứng dậy, từ phía sa ôm lấy đối phương, hôn lên bả vai hắn: "Sao thế?"

Mân Thạc không thèm để ý đến cậu, giả vờ bình thản hô hấp vờ đã ngủ.

"Tuấn Miên phải về Anh rồi."

"À" Mân Thạc rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói đã không kiên nhẫn "Em không nỡ?"

Chung Đại im lặng cắn lên bả vai hắn, nói: "Ghen à?"

"... Tốt nhất em nên thành thật chút đi." Mân Thạc bị cậu cắn, hô hấp bắt đầu rối loạn, chợt quay tới, mắt đối mắt với Chung Đại, sắc mặt trầm xuống "Ngủ đi, em vừa rồi đã mệt như vậy."

Chung Đại liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Anh nói xem, Tuấn Miên trở về Anh, có phải là tại dì Văn không?"

Mân Thạc cau mày nhăn mặt: "Có thể"

"Bọn họ đang suy tính đến đường lùi."

"Sẽ không có đường lùi" Mân Thạc thâm trầm nói "Bọn họ đã làm cái gì thì đều phải trả giá. Nên ngồi tù mới phải, không dưới một năm, một người cũng không thể chạy thoát."

"Nhưng mà..."

"Nhưng trong chuyện này Tuấn Miên vô tội, anh biết."Mân Thạc lập tức cắt đứt, tựa hồ rất sợ rằng nghe được tên người khác từ miệng cậu.

Chung Đại nhìn hắn một hồi, đuôi mắt bất đắc dĩ cụp xuống, nói: "Mân Thạc, bộ dạng lúc anh ghen, chẳng không anh tẹo nào."

"... Ừ"

"Nhưng em vẫn rất thích" Chung Đại vừa nói vừa mặt đối mặt mà ôm lấy hắn, hai lồng ngực nóng bỏng kề sát một chỗ.

"Em..."

"Một người như anh lại ghen tuông vì em, ngày trước em nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện hoang đường này." Chung Đại nói "Cho nên anh có thể cho em sự tín nhiệm nhiều hơn một chút nữa được không?"

Mân Thạc không nói gì, cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên trán Chung Đại thay cho một câu trả lời.

End chap 33.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top