Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với nàng, lời thề non hẹn biển chỉ là chuyện động miệng, Cung Thượng Giác nghe xong vô cùng thích thú, nụ cười trên mặt càng sâu, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, đắm chìm trong làn nước xuân dịu dàng này.

Một lát sau, Cung Thượng Giác nói: "Viễn Chủy đệ đệ tuy đã làm Chấp Nhận, nhưng tính tình vẫn cần phải rèn luyện, đầu năm sau là đến lễ cập quan của đệ ấy rồi, đã đến lúc phải chọn cho đệ ấy một người vợ thích hợp, thay đệ ấy quản lý sự vụ của Chủy cung."

Sau khi kế vị Chấp Nhận, những công việc cần xử lý sẽ nặng nề hơn nhiều so với khi làm chủ một cung, lúc này sẽ cân nhắc đến việc cưới phu nhân, phân tán những chuyện vặt vãnh trong hậu cung. Mặt khác, thân phận của Chấp Nhận rất cao quý, cần phải nhanh chóng nối dõi tông đường, để tránh trường hợp bất trắc xảy ra trong tương lai, vẫn có người kế nhiệm.

Nhưng tuổi của Cung Viễn Chủy là trẻ nhất trong số những Chấp Nhận trước đây, mấy Chấp Nhận trước hầu như đều đã cưới vợ mới kế vị, nếu hắn chưa đến tuổi đôi mươi mà đã cưới vợ, thì có vẻ hơi vội vàng.

"Nhanh vậy sao?"

Cung Thượng Giác liếc nhìn nàng thầm nghĩ: Không nhanh lắm đâu, tuổi còn nhỏ mà đã có thể động tâm tư xấu xa, đối với tẩu tẩu của mình lại nảy sinh tình cảm khác thường.

Tất nhiên không thể nói những lời này trước mặt A Uyển, Cung Thượng Giác mím môi cười nhẹ, giọng điệu tự nhiên ôn hòa, như thể ca ca và tẩu tẩu bình thường lo lắng cho chuyện hôn sự của đứa em trai vậy, tuy là giọng thương lượng nhưng lại khiến người ta ngửi thấy một mùi dò xét, rõ ràng là đang thâm dò nàng.

"Có thể để tân nương vào ở Chủy cung trước, đợi đến khi Viễn Chủy đệ đệ cập quan rồi mới để bọn họ cử hành hôn lễ, giống như nàng và ta vậy. Nàng là tẩu tẩu của đệ ấy, chuyện này do nàng đứng ra lo liệu là thích hợp nhất, phu nhân thấy thế nào?"

Nếu như trước đây chỉ là nghi ngờ thì giờ đây nàng có thể hoàn toàn chắc chắn, Cung Thựơng Giác đã biết chuyện của bọn họ rồi, còn tại sao không vạch trần, có lẽ là vì thế diện của Cung Môn, có lẽ là vì nể tình.

A Uyển cúi thấp mắt, hai lòng bàn tay áp vào bụng nhỏ hơi nhô lên suy nghĩ, nàng tuyệt đối không thể đồng ý, với tính tình của Cung Viễn Chủy, không tức đến chết mới là lạ, nàng từ chối:

"Ta đang mang thai, đi lại bất tiện, Vân phu nhân cũng là tẩu tẩu của đệ đệ Viễn Chủy, chi bằng để nàng ta lo liệu chuyện này đi."

Vân Vi Sam và Cung Tử Vũ đã bái đường thành thân, là phu nhân chính thức của Vũ cung, xét theo vai vế thì cũng là tẩu tẩu của Cung Viễn Chủy, trong Cung Môn ngoài nàng ra, thì Vân Vi Sam là người thích hợp nhất để tiếp quản chuyện này.

"Phu nhân nói rất đúng, thời gian này vì chuyện của Vô Phong, phu nhân đã hao tổn không ít tâm trí, quả thực không nên quá sức."

Cung Thựơng Giác vốn cũng không nghĩ sẽ để nàng phụ trách việc này, đưa ra chỉ là muốn dò hỏi ý kiến của nàng mà thôi, thấy nàng đối với chuyện Cung Viên Chủy sắp cưới vợ không hề để tâm, nghĩ lại cũng chẳng có tình cảm gì sâu đậm.

Lại nhớ đến chuyện nàng vì mình mà khẩu chiến với Thượng Quan Thiển, vì thế còn làm mình lạnh nhạt một thời gian, nặng nhẹ thế nào không cần nói cũng biết, Cung Thượng Giác không khỏi mừng thầm, hoàn toàn không để ý đến tình hình "ghen tuông" lúc đó chỉ là diễn kịch mà thôi.

"Nhưng thân phận của Vân Vi Sam lại khó xử e là lại gây ra chuyện, hay là để các trưởng lão giúp đỡ chọn người thì ổn hơn."

A Uyển cười phụ họa: "Như vậy thì tốt quá."

Cung Thượng Giác hành sự nhanh chóng, chiều hôm đó đã đến Viện trưởng lão để trình bày chuyện này, các trưởng lão đương nhiên vui vẻ đồng ý. Ngoài ra, Cung Thượng Giác còn vô tình tiết lộ chuyện chọn tân nương là do mình và A Uyển bàn bạc quyết định, tin tức này lại vừa khéo "vô tình" truyền đến tại Cung Viễn Chủy.

Nghe nói Cung Viễn Chủy đã mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, khói bếp trong phòng thuốc ngày đêm bốc lên, Cung Viễn Chủy lại chế ra thêm mấy loại độc dược mang đến ngục tối thẩm vấn thích khách, cả Chủy cung chịu trận cùng hắn mấy ngày mấy đêm, ai nấy đều kêu khổ không thôi.

Giác cung canh phòng nghiêm ngặt lại có Cung Thượng Giác cố tình ngăn cản, cho dù Cung Viễn Chủy đã tìm đủ mọi lý do để đến Giác cung, nhưng chưa từng gặp được A Uyển, hắn chỉ có thể toàn tâm toàn ý vào công vụ, đem hết nỗi ấm ức và tức giận dồn nén trong lòng trút hết lên những thích khách trong ngục tối.

Mỗi ngày bị đủ mọi loại cực hình, độc dược hành hạ, Cung Viễn Chủy lại ra tay rất có chừng mực, mỗi lần hành hạ đến lúc chỉ còn thoi thóp thì lại sai người cứu sống, dù có thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi, hai tháng sau, rốt cuộc cũng moi được lời khai từ miệng thích khách, hỏi ra được nơi ẩn náu của Điểm Trúc.

Cung Thượng Giác phái người đến nơi ẩn náu của Điểm Trúc để dò la, sau khi xác minh lời khai không sai, lập tức tập hợp cao thủ chuẩn bị thanh trừng sào huyệt của Điểm Trúc, A Uyển mang thai nặng, không thể cùng hắn đi, đành ở lại Giác cung chờ tin vui, do Thượng Quan Thiển đi theo suốt đường.

Bên ngoài đã sắp xếp bình lính, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào, A Uyển chỉnh trang y phục chỉnh tề cho Cung Thượng Giác, dặn dò hắn từng li từng tí.

"Chàng đi đường cẩn thận, Điểm Trúc là người xảo quyệt, Lão Chấp Nhận và mấy vị tiền bồi đều chết dưới tay ả, lần này chàng đi một mình, nhất định phải hết sức cẩn thận, thiếp và con chờ chàng bình an trở về." Cung Thượng Giác gật đầu, nắm chặt tay nàng không nỡ buông, vì sự bình yên lâu dài chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi khổ ly biệt trong chốc lát, hắn an ủi nàng: "Lần này đi lại phải xa cách mấy tháng, phu nhân phải giữ gìn sức khỏe, đừng vì ta mà lo lắng."

Nếu không phải vì đã mang thai lớn, đi lại bất tiện, A Uyển nhất định sẽ cùng hắn đi, Cung Môn đã chịu không ít thiệt hại trong tay Điểm Trúc, nàng cũng không yên tâm, chỉ có thế cố gắng hết sức để dọn chướng ngại vật cho hắn:

"Cô nương Thượng Quan và Điểm Trúc quan hệ thân thiết, lại rất hiểu vô Phong, lần này có nàng ta đi theo, chàng có thể bàn bạc với nàng ta rồi hãy hành động."

"Được, ta nhớ rồi."

Các thị vệ chỉnh tề xuất phát, Cung Thượng Giác từ từ buông tay đang nắm lấy tay nàng, ôn tồn nói: "Bên ngoài gió lớn, phu nhân không cần tiễn."

A Uyển tuy không tiễn hắn ra khỏi cổng, nhưng đã đứng trên đỉnh tháp nửa canh giờ, nhìn đoàn người của hắn dần thu nhỏ lại thành những chấm sao, mới vịn tay thị nữ trở về.

Trên đường đi, nàng tình cờ gặp Cung Viễn Chủy vừa tiễn Cung Thượng Giác và những người khác trở về, hai người họ cùng ở trong Cung Môn, nhưng đã mấy tháng không gặp.

Cung Viễn Chủy xua tan đám thị vệ, nhìn vào mắt nàng, ánh mắt chứa đựng nỗi nhớ nhung cuồng nhiệt, như đáy biển sâu thẳm cuộn trào ánh trăng, ánh mắt vô tư lưu luyến trên khuôn mặt nàng, hoàn toàn không để ý đến người hầu gái bên cạnh nàng.

"Tẩu tẩu, lâu rồi không gặp."

May mắn thay, hôm nay người hầu đi theo là Lục Tú, tâm phúc của nàng, A Uyển thì thầm dặn dò "Ngươi hãy đi trước đợi ta, ta sẽ nói vài câu với Chấp Nhận"

"Vâng." Lục Tú lặng lẽ lui ra xa.

Lâu lắm không gặp, A Uyển không có cảm xúc gì khác, khẽ dịch nửa bước sang một bên, hạ giọng nói: "Cung Môn có nhiều tai mắt, đệ đệ Viễn Chủy nên kiêm chế một chút thì hơn."

Cung Viễn Chủy thấy nàng cố ý né tránh, nụ cười nở trên môi như đông cứng lại, trong lòng có một ý nghĩ khủng khiếp đang gào thét, cau mày hỏi: "Trước đây tẩu tẩu sẽ không nói những lời như vậy, người thay lòng đổi dạ rồi phải không?"

A Uyển khẽ cười: "Bản thân ta vốn là thê tử của ca ca ngươi, Uyển phu nhân của Giác cung, nói gì đến chuyện thay lòng đổi dạ?"

Cung Viễn Chủy cố đè nén nỗi thất vọng trong lòng, chỉ thấy nụ cười trên khuôn mặt nàng vô cùng chói mắt, không nhịn được khiêu khích: "Ca ca chuyến này lại mang theo Thượng Quan Thiển, họ sớm tối bên nhau, sớm chiều đối mặt nói không chừng sau khi trở về, Giác cung sẽ phải tổ chức hỷ sự."

"Cô nương Thượng Quan là trắc phu nhân mà Cung Môn chọn cho chàng ấy, cho dù có chuyện gì thật thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý"

A Uyển không lo lắng về Thượng Quan Thiển, bởi vì trước khi lên đường. Thượng Quan Thiển đã đến tìm nàng, sau khi tiêu diệt Điểm Trúc, sẽ không theo Cung Thượng Giác trở về nữa, nàng ta muốn cùng Hàn Nha Thất phiêu bạt giang hồ.

Lúc đó, thái độ của Thượng Quan Thiển vô cùng kiên quyết và chân thành, nàng ta trịnh trọng vái lạy nàng: "Xin Uyển phu nhân thành toàn tâm nguyện của ta, dù ta có ở lại Giác cung, cũng chỉ là lặng lẽ tàn lụi trong một góc, lòng công tử chỉ hướng về phu nhân, ta cũng không muốn xen vào tình cảm của Uyển phu nhân và công tử. Nửa đời ta bị Vô Phong giam cầm, tâm nguyện duy nhất của ta là có thế sống tự do tự tại, đợi mọi chuyện kết thúc, xin Uyển phu nhân cho ta rời khỏi Cung Môn."

Tự do, ai mà không muốn tự do chứ?

A Uyển chăm chú nhìn Thượng Quan Thiển, như thể đang nhìn thấy chính mình trong quá khứ qua nàng ta, từng có lúc, nàng cũng giống như Thượng Quan Thiển, khao khát cuộc sống tự do tự tại, nhưng không được như ý, ánh mắt nàng sâu thẳm, khẽ đáp: "Ta hứa với ngươi."

Cung Viễn Chủy nghiến răng nghiến lợi, hắn hận nàng không thèm để ý đến mình, hận nàng vô cớ tin tưởng ca ca: "Tẩu tẩu đối với ca ca ta thật là độ lượng, đối với ta thì thật tàn nhẫn."

Những dây leo điên cuồng lan tràn trong lòng ngực, chặn đứng hơi thở, khiến hắn không thở nổi, một ý nghĩ khủng khiếp đột nhiên hiện lên trong đầu, huynh đệ tương tàn....

Không! Sao hắn có thể có ý nghĩ như vậy? Ca ca là người thân thiết và đáng kính nhất của hắn, hắn không thể có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy! Cung Viễn Chủy hít một hơi thật sâu, muốn xóa tan ý nghĩ điên rồ và khủng khiếp này.

A Uyển cau mày nhìn hắn, hôm nay hắn quá lạ, hoàn toàn không phải là đứa em ngoan ngoãn trong ấn tượng của nàng, hắn không nên vô lễ như vậy.

"Ta ghét nhất là những kẻ hung hăng, Chấp Nhận hôm nay có chút hấp tấp rồi."

Cung Viễn Chủy khẽ nhắm mắt, nắm đấm siết chặt, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ khe hở giữa các ngón tay, như thể đang chịu đựng một sự đấu tranh dữ dội: "Tẩu tẩu có biết không, cứ cho một người hy vọng rồi lại khiến họ tuyệt vọng, lặp đi lặp lại, tuần hoàn không ngừng, sẽ khiến người đó phát điên".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top