Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần phim thứ hai lấy bối cảnh đô thị, vai chính công là Cao Khanh Trần, vai chính thụ là Lưu Vũ.

"Chuẩn bị, diễn."

"Giáo sư Cao, đây là Lưu Vũ, trong thời gian thực hiện dự án cậu ấy sẽ bảo vệ anh."

Cao Khanh Trần gật đầu, xã giao vài ba câu rồi tiễn người của cục cảnh sát về.

Anh là giáo sư trẻ nhất đại học X, gần đây vừa nhận được lời mời tham gia một dự án khảo cổ cấp quốc gia. Để đảm bảo an toàn cho lực lượng tri thức tay trói gà không chặt của dự án, cục cảnh sát đã điều xuống cho mỗi người một bảo tiêu.

Cao Khanh Trần híp mắt đánh giá bảo tiêu của mình. Thiếu niên dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, khí chất lại lạnh như băng, từ lúc vào cửa tới giờ chỉ nói qua một câu chào hỏi rồi banh mặt đứng trong góc.

Anh có chút nghi ngờ danh hiệu bảo tiêu của người này rồi đó!

"Cậu sẽ ở chung phòng với tôi sao?"

Lưu Vũ nghe anh hỏi, suy nghĩ một chút liền gật đầu trả lời: "Như vậy sẽ tiện bảo vệ anh hơn."

---

Buổi tối, Cao Khanh Trần nằm trên giường đọc sách, thấy Lưu Vũ từ trong phòng tắm đi ra cùng bộ đồ nghiêm cẩn không khác gì ban ngày thì nhíu mày hỏi: "Cậu mặc thế này đi ngủ không khó chịu sao?"

Lưu Vũ lắc đầu "Tôi đã quen rồi."

"Nhưng tôi không quen, thấy bộ dạng này của cậu tôi rất bức bối, không thể ngủ ngon được."

Lưu Vũ trầm mặc, dường như có chút không biết phải làm sao. Cao Khanh Trần liền xuống giường đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ đưa cho cậu.

"Thay nó ra đi, đi ngủ thì phải có dáng vẻ của người đi ngủ."

Lưu Vũ gật đầu đi vào phòng tắm.

Cao Khanh Trần ngồi trên giường, khóe miệng tà tứ nhếch lên, anh đã cẩn thận quan sát Lưu Vũ cả ngày nay, phát hiện thiếu niên này chính là kiểu mỹ nhân mặt than đơn thuần dễ lừa.

Chỉ trong chốc lát, Lưu Vũ từ phòng tắm bước ra, hơi ngại ngùng chỉ vào bộ đồ trên người.

"Hình như nó... rất mỏng."

Quả thật rất mỏng! Áo ngủ liền thân dạng buộc dây, chỉ dài tới nửa đùi, chất vải mỏng tang mát rượi, chính là món đồ mà Cao Khanh Trần vừa mới đặt mua hỏa tốc ban sáng.

Anh nghĩ nó sẽ phù hợp với bảo tiêu xinh đẹp của mình. Và thực tế chứng minh anh không hề sai.

Màu áo tím nhạt tôn lên làn da trắng nõn của Lưu Vũ, qua lớp vải xuyên thấu còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong cơ thể như ẩn như hiện.

"Mỏng mới dễ chịu, mau lên giường nghỉ ngơi đi."

Cao Khanh Trần dùng một câu qua loa lừa dối, Lưu Vũ đơn thuần đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn leo lên giường nằm.

Cao Khanh Trần tắt đèn, nằm một lúc thì lăn sang ôm lấy Lưu Vũ. Thấy đối phương cứng đờ, anh liền hỏi bằng giọng điệu chờ mong: "Tôi có thói quen ôm ấp khi đi ngủ, như vậy mới có cảm giác an toàn, cậu không ngại chứ?"

Lưu Vũ lắc đầu, sau đó lại nghĩ tới Cao Khanh Trần không nhìn được nên mở miệng trả lời: "Không ngại."

"Cảm ơn Lưu Vũ, cậu thật tốt!"

Được khen ngợi, hai lỗ tai Lưu Vũ lặng lẽ đỏ lên, cậu cảm thấy vị giáo sư này cũng thật đáng yêu, giống như ngoại hình ngọt ngào của anh vậy.

---

Một tháng đảo mắt mà qua, Cao Khanh Trần may mắn chỉ gặp nguy hiểm một lần, bị Lưu Vũ dễ dàng hóa giải.

Cả hai cũng vì ngày ngày ngủ chung giường mà trở nên thân thiết hơn. Cao Khanh Trần đã không chỉ dừng lại ở việc ôm người ngủ như trước nữa.

Lúc này, anh đang gạt áo ngủ của Lưu Vũ ra, chồm người lên gặm cắn một bên ngực của cậu, lại dùng tay xoa nắn một bên khác.

"Hừ... hừ... khó chịu..."

Lưu Vũ lí nhí kêu, mặt than cũng hơi nhăn lại. Cao Khanh Trần chơi đùa một hồi lâu mới buông tha cho cậu, nằm về vị trí của mình ôm người ngủ, để lại Lưu Vũ toàn thân khao khát khó nhịn, lại không dám mở miệng đòi hỏi.

Cao Khanh Trần biết người song tính vô cùng mẫn cảm, anh chọn cách ngày ngày châm lửa rồi bỏ dở giữa chừng để tích lũy dục vọng trên thân thể Lưu Vũ, mặc dù chính bản thân anh cũng vô cùng khó chịu.

Nhưng vì đại nghiệp thả mồi câu cá lớn, chút khổ này anh vẫn ăn được.

Hôm sau, một đám sinh viên có hẹn đến nhà Cao Khanh Trần đóng đô vài ngày để làm nghiên cứu khoa học. Cả phòng khách rộn ràng tiếng nói cười, không khí hợp tác có thể nói là khá tích cực.

Lưu Vũ banh mặt bưng một đĩa hoa quả lớn đã được xắt miếng từ trong phòng bếp đi ra. Đám sinh viên nhìn cặp mông đầy đặn dưới lớp quần lụa của cậu, vô thức nuốt nước miếng.

Bọn họ biết thiếu niên mặt liệt này là bảo tiêu của giáo sư, cả tháng nay đều ở cùng anh như hình với bóng. Đỉnh cấp mỹ nhân ngày ngày làm bạn, không biết giáo sư liệu đã xuống tay...

Dừng lại, bọn họ không thể áp suy nghĩ tà dăm đó lên giáo sư được!

Lúc này Cao Khanh Trần đang có việc riêng phải lên thư phòng. Một nam sinh sau khi rối rắm vài giây, đánh bạo giơ tay bóp mông Lưu Vũ một cái.

Thiếu niên giật mình quay đầu lại hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Nam sinh thấy Lưu Vũ không có vẻ gì là tức giận, thử nói hươu nói vượn: "À, trên quần anh có vết bẩn, em lau giúp anh ấy mà."

Lưu Vũ không hề nghi ngờ gật đầu nói: "Cảm ơn cậu."

"..."

Con mẹ nó ngây thơ chết mất! Có khi bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

Đám sinh viên tức khắc bạo gan hơn, lôi kéo cậu ngồi xuống cùng bọn họ, lại tiện tay ăn cả đống đậu hũ.

Sau một tháng ở cùng Cao Khanh Trần, Lưu Vũ đã ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều. Như lúc này cậu đang mặc một bồ đồ lụa, cổ áo rộng mở nên chỉ cần cúi xuống thì người đối diện liền có thể thấy rõ phong cảnh trước ngực.

Nam sinh đầu têu ban nãy lại bạo dạn lên tiếng: "Anh à, ngực anh hình như có chút sưng đỏ, để bọn em xem thử được không?"

Lưu Vũ hơi rối rắm, sau đó lại nghĩ đây là sinh viên của Cao Khanh Trần, liền rụt rè gật đầu.

Nam sinh lập tức hí hửng vén áo cậu lên, mấy người khác cũng nhanh chóng tụ lại, nhìn cặp nhũ hoa đỏ hồng mà liên tục nuốt nước miếng.

Nam sinh run rẩy giơ tay chạm vào, cảm thấy mềm như bông liền yêu thích nắm mãi không buông, đám còn lại cũng chen nhau sờ nắn.

Lưu Vũ tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng phản ứng của thân thể khiến cậu ỡm ờ bỏ qua, mặc cho mấy sinh viên tác loạn trên người mình.

Phải tới khi Cao Khanh Trần đi xuống, bọn họ mới tiếc nuối dừng lại.

Cao Khanh Trần nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Lưu Vũ, thầm nghĩ cậu thế này trông đẹp mắt hơn nhiều.

Sau bữa tối, các sinh viên chia nhau ở phòng cho khách, Cao Khanh Trần và Lưu Vũ dĩ nhiên về phòng của mình.

Lưu Vũ canh đúng giờ ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng đợi mãi mà chưa thấy Cao Khanh Trần "hành sự" như mọi khi. Cậu không nhịn được ngó sang, thấy anh đang dửng dưng xem điện thoại.

Lưu Vũ đột nhiên hơi tủi thân. Hôm nay cậu ở cùng đám sinh viên, thân thể bị sờ soạng tới có chút khó chịu nên so với ngày thường càng khao khát được Cao Khanh Trần vuốt ve an ủi.

Ai mà ngờ anh dường như không có ý định đó!

Lưu Vũ vẫn chưa hết hy vọng chờ đợi, chờ tới khi tắt đèn đi ngủ, Cao Khanh Trần cũng chỉ ôm cậu vào lòng thôi.

Lưu Vũ không nhịn được nữa, tự cầm tay Cao Khanh Trần đặt lên ngực mình.

"Em làm gì vậy?"

"Không phải ngày nào anh cũng xoa xoa nó sao?" Lưu Vũ thấp giọng nói thầm.

"Thì ra là em muốn!"

Cao Khanh Trần cười khẽ, một tay bóp bánh bao nhỏ, một tay lại trườn xuống nhào nặn cánh mông lớn.

"A... hừ hừ... thật thoải mái..."

Lưu Vũ rên rỉ đứt quãng, chân cũng không biết đã mở ra từ bao giờ, thuận lợi cho Cao Khanh Trần moi đào hoa huyệt. Cao Khanh Trần tìm mãi mà không thấy lớp màng tượng trưng trinh tiết kia đâu, sa sầm mặt hỏi: "Em từng bị ai chạm qua nơi này rồi sao?"

"Không... không có, anh là... người đầu tiên."

Lưu Vũ sẽ không nói dối. Cao Khanh Trần bình tĩnh suy nghĩ lại, nhớ ra cậu học võ từ nhỏ, có thể đã bị rách màng trong quá trình đó, đây cũng là chuyện mà nhiều người gặp phải.

Anh âu yếm hôn lên vành tai cậu, đẩy mạnh động tác tay, khiến thân thể Lưu Vũ vặn vẹo liên tục.

"A... khó chịu... còn chưa đủ..."

Cao Khanh Trần cắn nhẹ tai cậu, thấp giọng dụ dỗ: "Chưa đủ sao? Em có muốn thoải mái hơn không?"

Lưu Vũ mơ màng gật đầu. Cao Khanh Trần lập tức ngồi dậy, bế Lưu Vũ lên rồi thả cậu ngồi thẳng xuống dương vật đang dựng đứng của mình.

"Áaaaaaaaaaaaaa..."

Hoa huyệt nhỏ bé bị nhồi căng như muốn xé toạc làm Lưu Vũ đau đến mức hét lên. Cao Khanh Trần lại bị cái miệng nhỏ này của cậu hút chặt sung sướng, ôm lấy hai cánh mông nhấc người cậu lên lên xuống xuống.

Tư thế này khiến cho dương vật có thể đi sâu tới tận cùng, điểm G của Lưu Vũ liên tục bị tấn công, hoa huyệt cứ thế ào ào chảy nước, tham lam lấy lòng cây gậy lớn đang hoành hành bên trong.

"Thoải mái quá... anh chậm thôi... a a a..."

Được một lúc, Cao Khanh Trần lại đẩy Lưu Vũ nằm ngửa ra giường, tiếp tục đưa đẩy với cường độ như đóng cọc. Không biết qua bao lâu, anh mới gầm nhẹ một tiếng rồi rút dương vật ra ngoài, chất lỏng màu trắng đục liên tiếp bắn ra, rải đầy lên thân dưới của Lưu Vũ.

Lưu Vũ sung sướng há miệng thở dốc, ánh mắt khép hờ mê mang. Cao Khanh Trần nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi lật người cậu lại, bẻ cặp mông mềm mại sang hai bên, bắt đầu thăm dò cúc huyệt khép chặt.

Anh dùng dâm thủy của cậu để bôi trơn, ngón tay đầu tiên đi vào tương đối dễ dàng. Vì cúc huyệt chật hẹp hơn hoa huyệt rất nhiều nên Cao Khanh Trần hết sức kiên nhẫn làm công tác mở rộng. Tới khi nghe thấy tiếng ê ê a a của Lưu Vũ không còn cảm giác ấm ách nữa thì anh mới đỡ dương vật chậm rãi tiến vào.

"Không được... lớn quá rồi..."

Cúc huyệt nhỏ hẹp mới chỉ nuốt được một phần ba cây gậy thịt, Lưu Vũ đã cảm thấy trướng đau vô cùng. Cậu muốn bò về phía trước trốn tránh thì bị Cao Khanh Trần nắm eo kéo lại. Anh dường như đã mất kiên nhẫn, bắt đầu tiến công thần tốc.

Lưu Vũ dần cảm nhận được khoái cảm, từ từ lớn tiếng rên rỉ, cúc huyệt liên tục co bóp làm dương vật chôn bên trong của Cao Khanh Trần càng thêm trướng to. Anh lăn qua lộn lại cậu ở đủ loại tư thế, làm không biết bao lâu, cho tới khi kết thúc thì cả người cậu đã thê thảm như con búp bê bị chơi hỏng.

Cao Khanh Trần bế Lưu Vũ vào phòng tắm, giúp cậu rửa sạch, thay ga giường mới rồi ôm người thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết đám sinh viên của mình đã ghé vào trước cửa nhìn lén cả một đêm.

"Cắt. Mọi người có thể nghỉ ngơi rồi!"

Quay xong cảnh cuối cùng, Cao Khanh Trần lập tức bế Lưu Vũ tới phòng riêng của mình. Anh biết rõ tình trạng cơ thể hiện tại của cậu, có hơi áy náy nói: "Tiểu Vũ, xin lỗi em, là anh quá..."

Lưu Vũ bật cười cầm tay anh "Khi đóng phim thì phải cố gắng diễn thật tốt, em sao có thể trách anh được."

Từ lần đầu gặp mặt, cậu đã rất thích Cao Khanh Trần. Anh ấy vừa dễ thương lại vừa thân thiện, lúc quay phim cũng quan tâm chăm sóc cậu, khiến Lưu Vũ có cảm giác như tìm được tri kỷ tâm giao.

+++

Chính thức hết hàng tồn kho🙁🙁🙁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top