Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aishh... Cái đồng hồ báo thức ngu ngốc này... Sehun uể oải đập vào cái đồng hồ trên kệ tủ, gần giường ngủ của mình. Cậu ngay lập tức quay đầu sang bên trái, và nằm nghiêng người với hy vọng có thể chợp mắt thêm vài giây nữa. Cậu ném cánh tay mình ra, nghĩ sẽ sờ thấy cái giường mềm mại của mình, nhưng không, thay vào đó, bàn tay cậu hình như vừa đáp xuống vật gì đó. Một cái gì đó cưng cứng. Có thể là gì được nhỉ? Sự hiếu kỳ dần thắng thế, cho nên Sehun quyết định sẽ mở mắt ra từ từ. Đôi mắt cậu hơi nhoè, nhưng rõ ràng là có vật gì đó đang nằm ngay trước mặt, rất gần mặt cậu nữa là đằng khác... Gì vậy ta? Cố gắng mở mắt ra, Sehun lờ mờ nhìn thấy mọi thứ rõ hơn một chút, và trước mắt cậu, đang hiện dần lên một gương mặt... một gương mặt trông rất ôn nhu. Người đó cũng đang ngủ. Khoan đã... một người nào đó ư? Hai mắt của Sehun lập tức mở thao láo, cậu chớp mắt liên tục như thể cậu không thể tin vào những gì mà mình đang nhìn thấy. Là Luhan.

Sau khi nhìn nhận rõ ràng hoàn cảnh của mình, Sehun bật dậy đầy cảnh giác, và điều đó cũng khiến cho anh chàng kia tỉnh dậy. Anh – anh làm gì trên giường tôi vậy.

Askdge... Luhan lầu bầu.

Cái gì? Dậy coi! Sehun bắt đầu lay cái tên già đầu kia dậy, trong khi hắn thì cố chui rúc và trốn trong tấm chăn.

Ê, trả lời tôi coi! Làm thế nào mà anh leo lên giường tôi vậy? Cái đồ lén lút –

Luhan lật tấm chăn ra, hai mắt anh giờ đã chịu mở to. Torng khi đầu anh thì quay mòng mòng. Thiệt tình mà nói, giờ vẫn còn quá sớm để cãi nhau mà. Anh lười nhác ngồi dậy và xoay đầu về phía tên ở chung phòng đang ngơ ngác kia.

Tôi cũng không biết làm thế nào mà tôi leo lên giường được nữa. Luhan lảo đảo trả lời, trong khi hai tay vẫn đang dụi mắt. Đó là sự thật – điều cuối cùng mà anh nhớ, là tối qua anh đang úp mặt xuống cái trường kỷ trong phòng khách.

Ờ, chắc là là anh mộng du rồi leo lên đây chứ gì, vì lần cuối cùng tôi thấy anh là ở cái –

Anh lại bắt đầu gật gà gật gù, đầu của anh cứ hết nghiêng bên này, lại nghiêng sang bên kia. Anh không hề lắng nghe bất cứ thứ gì Sehun vừa nói. Quên đi vậy. Sehun đứng dậy, cậu với lấy ít quần áo rồi bước ra khỏi phòng; cậu cần phải tỉnh táo và đề cao cảnh giác, để đối phó với cái tên ở chung phòng không thể lường trước này.

Luhan vẫn ngái ngủ, khi Sehun quay trở lại từ phòng tắm. Sehun vứt đống đồ dơ của mình vào mặt anh, khiến cho anh giật mình tỉnh giấc.

Eoooooooo ôi. Hôi quá! Anh làm cái mặt như kinh tởm lắm. Còn Sehun thì nhếch môi cười gian.

Đó là những gì anh nhận được vì dám leo lên giường của tôi. Sehun bước đến tủ quần áo. Trong lúc đang tìm một chiếc áo khoác để mặc, thì cậu chợt nhớ ra một điều –

Anh Chanyeol trả lại túi ngủ chưa? Cậu xoay người nhìn Luhan, hai mắt anh đột nhiên sáng hơn hẳn.

Ừm... chưa.

Rõ ràng là anh đang nói dối, Bambi à.

Sehun mới bước một bước đến gần anh, thì anh đã nhanh chóng thêm vào. Okay, cậu ấy có đến trả, nhưng tôi quên mình đã để nó ở đâu rồi.

Sehun khịt mũi. Luhan nghĩ cậu là cậu ngu ngốc hay bị gì hay sao?

Không sao. Tôi chỉ việc mua cái khác.

Luhan rên rỉ. Coi nào, Sehun-ah. Tụi mình không thể cùng ngủ trên cái giường này sao? Anh chàng có mái tóc màu nâu hạt dẻ bù xù và với đôi mắt nâu long lanh như đang van xin chĩa mục tiêu vào cậu.

Không đời na—

Anh không có cắn đâu... Sehun-ah. Luhan bảo đảm với giọng nói rất nhỏ nhẹ. Anh lại bắt đầu chớp mắt liên tục và cắn cắn môi dưới của mình, trong khi hai mắt thì bắt đầu ươn ướt.

Ôi Chúa ơi. Anh ta còn dùng ageyo để chống lại mình cơ đấy. Sehun chế giễu. Ageyo của anh không có tác dụng với tôi đâu, Bambi à... – Luhan bĩu môi, khiến cho môi dưới của anh hơi trề ra – okay nó có thể cũng có tác dụng tí xíu đấy, nhưng mình thà chết chứ không bao giờ thừa nhận nó. Okay, được rồi—

Bàn tay của Luhan nhảy múa trong không khí – nhưng tôi sẽ không chia sẻ giường của mình với anh, mà không có gì trao đổi đâu nhé. Sehun kết thúc câu nói của mình.

Luhan, cố ra vẻ bẽn lẽn ngại ngùng, anh tinh quái hỏi. Ngủ chung giường chung với anh vẫn chưa đủ sao?

Sehun suýt tí nữa là sặc bởi chính nước bọt của mình. Anh ta đang nghiêm túc đấy hử?

Cố lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh của mình, Sehun cay nghiệt đáp. Đương nhiên là không rồi, anh là đồ ngốc! Đừng có làm tôi thay đổi quyết định –

Okay, okay. Hummm... vậy cậu thấy sao nếu tôi thay cậu rửa bát, mỗi lần đến phiên của cậu?

Không được. Mấy hyung kia thể nào cũng biết có gì đó mờ ám cho coi, khi họ cứ thấy anh rửa bát hoài cho tôi như thế.

Cũng đúng, Luhan lơ đãng nói. Anh dường như đang cân nhấc điều gì đó. Sehun bắt chéo hai tay. Có vẻ tiến triển tốt đấy.

Luhan cuối cùng cũng lên tiếng. Được rồi... cậu thấy sao, nếu tôi mua cho cậu trà sữa mỗi lần mà cậu thích. Anh cắn môi và mỉm cười với Sehun.

Làm thế nào mà anh –

Chanyeol nói tôi nghe. Vậy cậu thấy sao, Sehun-ah? Anh hỏi và nhe răng cười như một thằng khùng. Luhan biết là Sehun rất ghiền khoái món nước đang rất phổ biến đó. Anh chắc hẳn đã cho cậu một đề nghị mà cậu khó lòng từ chối – trà sữa miễn phí mỗi khi cậu ta muốn uống cơ mà.

Được rồi, nhưng tôi sẽ ngủ phía bên trái.

YAY!! Luhan hoan hô, trong khi nhảy cà tưng để ăn mừng (và nhận ngay một cái trợn mắt rất to từ Sehun).

Đoạn, Luhan giật lấy điện thoại di động của Sehun trên bàn và bắt đầu gõ gõ, bấm bấm gì đó. Hãy nhắn cho hyung nếu cậu muốn uống trà sữa. Anh trả chiếc điện thoại lại cho Sehun và bước ra khỏi phòng (giống như nhảy chân sáo trong hân hoan thì đúng hơn).

Sehun nhìn xuống màn hình điện thoại của mình:

Danh bạ mới – Luhan hyung (012 – 690 – 0420)

Sehun khịt mũi. Cậu gõ vào điện thoại của mình và bấm bấm gì đó, trước khi rời khỏi phòng để cùng ăn sáng với mọi người.

Danh Bạ Mới – Bambi

*****

Khoảng thời gian còn lại của buổi sáng hôm đó trôi qua rất yên bình. Sehun vẫn bơ Luhan trước mặt mọi người (có gì mới lạ đâu chứ?), nhưng điều đó không thành vấn đề, vì bắt đầu từ bây giờ, Luhan lại có thể ngủ trên giường như bao người khác rồi.

Luhan ngồi trong lớp với một nụ cười như đã được điêu khắc vĩnh viễn trên gương mặt của anh vậy. Tinh thần anh đang rất sảng khoái và không gì có thể phá hỏng –

Zzzzz Zzzzzzzzz. Điện thoại di động của anh rung lên. Luhan có một tin nhắn mới đến từ số máy lạ. Anh bèn lén lút mở tin nhắn ra coi dưới gầm bàn của mình, tin nhắn nói:

Trà sữa chocolate. Ngay lập tức.

Đôi mắt anh mở to trước những dòng tin trên màn hình. Thằng nhóc này! Anh liền gửi ngay tin phúc đáp.

Tôi đang trong giờ học, chờ đi!

Trong lúc giáo sư của anh đang giảng rằng làm thế nào mà ngành truyền thông có thể nhắm đến nhiều giới tính và tầng lớp xã hội khác nhau, thì điện thoại của anh lại rung lên lần nữa.

Lẽ ra anh nên nghĩ về điều đó trước khi đề nghị sẽ mua trà sữa cho tôibất cứ khi nào tôi muốn :p.Giờ thì nhanh và luôn! Tôi rất hay cáu khi phải chờ ai đó đấy nhé.

Luhan trợn mắt. Lúc nào mà thằng nhóc này chẳng cáu kỉnh cơ chư? Đúng lúc đó thì vị giáo sư đột nhiên hắng giọng, khiến cho Luhan phải tập trung sự chú ý. Cậu đã bị bắt quả tang. Tên Sehun ngu ngốc đó! Luhan trao cho vị giáo sư một nụ cười hối lỗi rồi tắt di động của mình luôn.

Phía bên kia khuôn viên của trường đại học, trong toà nhà của khoa âm nhạc, một Sehun vô cùng cáu kỉnh đang đá bàn của mình vì ly trà sữa cậu yêu cầu vẫn chưa thấy đâu.

Của cậu nè! Một ly trà sữa chocolate. Luhan nói, khi anh đưa cho cái tên cau có đó ly trà sữa lạnh. Sehun cầm lấy ly trà, cũng không thèm nói cám ơn và uống ngon lành, vẫn bơ anh như mọi khi.

Cậu có biết là tôi sém tí nữa là gặp rắc rối vì cậu không hả. Ít ra cậu cũng nên nói cám ơn huyng chứ. Luhan nói, khi anh ngồi trước mặt cậu. Bọn con gái đi theo anh rõ ràng là đang thì thầm với nhau điều gì đó có vẻ rất khoái chí, phía bên kia của căn tin. Bọn họ chắc lại đang bắt đầu "shipping" anh với Sehun đây.

Anh đến trễ đấy. Sehun lãnh đạm lên tiếng. Còn Luhan thì há hốc mồm nhìn cậu.

Tôi đã phải chạy khắp trường chỉ để tìm chỗ bán trà sữa cho cậu, vậy mà đó là tất cả những gì cậu có thể nói sao? Luhan hỏi, không thể tin vào tai mình nữa.

Sehun vẫn dửng dưng không quan tâm. Cảm thấy có chút chua xót cho thân mình, Luhan đứng phắt dậy (ra vẻ hơi cải lương chút xíu đó mà) rồi bỏ đi, trong khi cậu vẫn thưởng thức ly trà trân châu của mình một cách ngon lành.

Từ đó cho đến hết tuần đầu tiên Luhan học ở đây, mọi chuyện trôi qua cũng rất tốt đẹp, chỉ trừ những lúc bực bội vì tên Sehun kia cứ đòi hỏi Luhan phải đi mua trà sữa cho cậu ta. Luhan bắt đầu nghi ngờ khả năng tay Sehun này thật sự không hề khoái uống nhiều trà sữa trong một ngày như vậy đâu, cậu có lẽ chỉ khoái hành hạ anh mà thôi.

Cậu sẵn sàng nhắn tin cho Luhan ngay cả khi anh đang đi làm. Để rồi sau đó Luhan nhắn lại cho Sehun một tin chống đối không đi, rồi tắt điện thoại (vậy chứ anh vẫn mang trà sữa về cho cậu, nhiêu đó cũng đủ làm cho Sehun hết sức mãn nguyện). Giao kèo thì vẫn là giao kèo mà.

Mỗi khi anh muốn nguyền rủa cái thằng maknae đó, anh lại nghĩ đến chiếc giường mới của mình ở nhà. Chiếc giường ấm cúng và mềm mại. Nghĩ đến đó, anh lại hít một hơi dài và đi đến tiệm trà sữa gần nhất.

Ngủ chung giường với Sehun thật tình là đã hơn nhiều nếu phải ngủ trong cái túi ngủ đó (Luhan vẫn từ chối không nói cho Sehun nghe chỗ anh đã giấu nó ở đâu).

Mỗi người chia phân nửa cái giường, Sehun nằm bên trái, còn Luhan nằm bên phải, và ở giữa là một cái gối để ngăn cách hai người họ. Vì tôi không muốn anh không cẩn thận đụng tôi lúc đang ngủ, Sehun lý lẽ.

Vào một tối Thứ Sáu nọ, khi mọi người trong nhà quyết định sẽ tổ chức một đêm "movie night". Đúng lúc Luhan đang ở trần, bước ra khỏi phòng tắm và đang lau mái tóc ướt của mình bằng khăn tắm, thì anh nghe Lay hét lên từ dưới lầu. Luhan hyung, Sehun, nhanh lên đi! Tụi này sắp bắt đầu xem phim rồi nè.

Anh xuống liền, Luhan hét lại và chạy nhanh vào phòng mình để lấy cái áo.

Rầm!

Anh đụng trúng cái gì và ngã nhào lên nó. Với hai mắt nhắm nghiền, và vẫn còn hơi bất ngờ vì cú va chạm bất thình lình, Luhan dường như cảm giác được vật gì đó đang chống đỡ cho cú ngã của mình đang thở ra. Aaaaa...

Luhan ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt nâu nhưng nhìn lạnh muốn thấu xương. S-Sehun?

~ Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch ~

Tại sao tim anh lại đập mạnh như thế này? Chắc là vì cú ngã vừa nãy.

Tại sao căn phòng lại nóng dần lên như này? Máy điều hoà không khí chắc là hỏng rồi.

Tại sao anh lại cảm thấy hai má mình nóng hổi? Chắc là vì anh đang xấu hổ đó thôi.

Tại sao lại –

Hừm... anh làm ơn xuống liền được không? Sehun lầm bầm khi vẫn nằm dưới anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top