Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

take me to the waterfall when it's over

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Mẹ cậu không thể hiểu nổi tại sao dạo này cậu lại hay bị ốm đến vậy. Tại sao đồ của cậu lại nằm thành một đống ẩm ướt trong giỏ mây, và cát dính đầy hết cả vào chân tóc. Bà không thể nào phân biệt được mùi của biển và mùi hương của con trai mình nữa.

"Yugyeom-ah"- Bà đem cho cậu một tách trà nóng và ít cháo trắng. Yugyeom không hề nhìn mẹ khi bà vào phòng. Thay vào đó cậu nằm lặng im trên giường người hướng nhìn về phía cửa sổ. Gió đang thổi và tiếng xì xầm của những người trên phố vang vọng khắp phòng.

Bà muốn tin cậu.

"Con không ra bờ biển vào đêm khuya đấy chứ?"- Bà đặt khay thức ăn trên đầu giường và ngồi xuống mép giường. Yugyeom nhắm mắt lại và thở hắt ra khi bà chạm vào má cậu. Nó ẩm ướt và trên đó vẫn còn vương vài hạt cát mà cậu không thể rửa trôi.

"Con trở về trước khi trời tối."- Cậu trả lời, rúc vào tay bà. Bà quyết định bỏ qua điều đó, không hề nhắc đến việc làm thế nào bà biết cậu đã lẻn ra ngoài khi trời đã gần hoàng hôn, để làm gì đó mà kết quả là cho đến tận tối mới trở về.

Bà vuốt thẳng tóc cậu lại và nhắc nhở cậu cẩn thận."Những cơn sóng mùa này rất dữ dội."-bà nói-"Con có thể bị chúng nhấn chìm đấy."

2.

Họ có một chỗ bí mật để gặp nhau trên bãi biển vào mỗi buổi tối.  Đó là một khu đất nhỏ kín đáo không ai thèm đến, đặc biệt là vào tối muộn. Yugyeom kiên nhẫn ngồi đợi, mắt nhìn quét một lượt những con sóng bạc đầu cho đến khi bắt gặp được một thân thể nổi lên trên bọt nước biển. Đối với nhiều người, Jinyoung giống như một con hải cẩu đốm, và rồi họ sẽ tự hỏi tại sao sinh vật này lại bơi ở gần bờ đến thế.

Jinyoung không phải một loài hải cẩu thông thường. Khi đã dạt vào bờ, anh xuất hiện trong hình dáng con người khi đã cởi bỏ bộ da đen ẩm ướt, chớp chớp đôi mắt nhìn vào những vì sao quen thuộc. Anh không còn lạ lẫm gì với thế giới loài người. Anh đã từng đi lại bằng chân, mặc dù lúc nào cũng than phiền với Yugyeom rằng có đuôi để bơi dưới biển thì tốt hơn hẳn. Yugyeom không hề đắm chìm vào lời nói hay tiếng hát của Jinyoung, thay vào đó cậu chỉ muốn chiếm giữ anh. Có lẽ Yugyeom lại kì lạ và tham lam nữa rồi.

Jinyoung gấp bộ da ngay ngắn lại và đặt cạnh bên Yugyeom, mỉm cười khi Yugyeom đưa cho anh một tấm chăn để giữ ấm. "Em quá đỗi ngọt ngào đối với anh."- Anh nói, Yugyeom không hề nghĩ rằng mình đang đỏ mặt.

3.

Jinyoung lớn hơn Yugyeom cả về tuổi người và tuổi hải cẩu. Anh thông thái hơn nhiều và biết mình nên dừng điều này lại, anh lẽ ra phải dừng điều này lại từ nhiều tháng trước rồi. Anh ích kỉ, chiếm hữu và muốn giữ Yugyeom bên mình dù ở trong bất kì hình dạng nào.

Anh không thể đưa ra lý do nào tốt hơn để trả lời cho câu hỏi tại sao anh luôn quay lại. Đã từ rất lâu rồi kể từ khi Yugyeom cứu anh thoát khỏi tấm lưới bắt cá sắc nhọn đó. Jinyoung không cần trả ơn cậu. Lần đầu gặp lẽ ra nên là lần cuối cùng.

Có lẽ đây là tình yêu, hoặc chỉ là ảo giác, Jinyoung không chắc. Anh liếc nhìn tay của Yugyeom cho đến lúc vươn tay mình ra nắm lấy nó. Ngón tay cả hai đan vào nhau cho đến khi tay Yugyeom ửng hồng và bắt đầu ngứa ngáy thì họ đành buông tay nhau ra.

Ngực Jinyoung cảm thấy có thứ gì nặng nề chắn ngang. Có thể là nỗi đau, hoặc là ảo giác, anh cũng không chắc nữa.

4.

Da của Jinyoung là một thứ chất độc. Chỉ một cái chạm nhẹ sẽ gây ửng đỏ khó chịu nhưng nếu để lâu hơn sẽ cảm thấy như bị lửa đốt và da bị bong tróc cả ra. Trên tay Yugyeom vẫn còn một số vết thương nhỏ từ việc thiếu thận trọng và nắm tay anh. (Jinyoung đã rất buồn và Yugyeom sẽ làm mọi thứ để làm anh vui trở lại.)

Họ không cần chạm vào nhau. Chỉ cần sự hiện diện của cả hai là tốt rồi, mặc dù sau đó họ hiểu được rằng chỉ cần không chạm vào nhau quá lâu thì Yugyeom sẽ ổn cả.

(Jinyoung chưa bao giờ có ý định làm tổn thương Yugyeom.)

"Em có thể hôn anh không?"- Yugyeom hỏi và điều đó làm Jinyoung mất cảnh giác.

Yugyeom không hôn nhiều người lắm trong cuộc đời cậu, ngoại trừ cậu bạn cậu hay đi cùng để chọc ghẹo cậu ta. Đôi má của bạn cậu trông cực kì phúng phính, có ai mà cưỡng lại được điều đó chứ? Và còn vào thời điểm lúc cậu còn học trung học, nhưng Yugyeom chỉ hôn cô gái đó vì cậu buồn chán.

Cậu chưa bao giờ có mong muốn mãnh liệt muốn hôn ai bao giờ như lúc này đây. Và Jinyoung có thể nói Không, nguy hiểm lắm. Không, em thật kì lạ. Không, anh không muốn làm em đau. Nhưng cái suy nghĩ được gần gũi Yugyeom hơn lẩn quẩn trong đầu anh. Sự thật rằng Yugyeom muốn hôn anh làm anh choáng váng và tự nhủ "chỉ vài giây thôi."

Yugyeom là của anh. Jinyoung có thể hôn bất cứ điều gì là của anh.

"Hôn anh đi."

Hông Yugyeom chỉ cách anh vài centimet, và lần đầu tiên Jinyoung cảm thấy khó thở trên mặt đất. Anh dừng hẳn việc thở khi Yugyeom hôn anh—-

—Nụ hôn dài hơn cả vài giây—

—và rồi môi cậu chứa đầy sự hối hận khi Yugyeom rời ra. Yugyeom đang mỉm cười dù cho môi của cậu ửng màu đỏ rực và đôi má chuyển màu trắng bệch.

Jinyoung cảm thấy muốn bệnh và đau thắt. "Sao em lại làm vậy?"- anh khóc.

"Em nghĩ anh xứng đáng."- cậu trả lời, bởi vì thật xấu hổ khi nói "Em nghĩ em thật sự yêu anh."

5.

Đó là điều gì đó Jinyoung không bao giờ nói ra dù cho anh và Yugyeom đã gặp nhau trong một khoảng thời gian dài. Có lẽ vì nó chẳng phải điều gì mới, vẫn luôn ở đó, nhưng cả hai đều miễn cưỡng khi nói về nó.

Jinyoung chỉ là không thể ở lại trên mặt đất bởi vì ý muốn của anh. Không, phải có điều gì đó hơn cả Yugyeom mới có thể trói chặt anh trên mặt đất này.

Jinyoung liếc nhìn vào bộ da hải cẩu được gấp ngăn nắp đang đặt bên cạnh Yugyeom.

"Nếu em giữ bộ da của anh. Anh sẽ ở lại. Nơi đây. Cùng em."

Truyền thuyết không phải là một bí mật, và Yugyeom biết nó dễ dàng như thế nào. Cậu còn trẻ và ích kỉ, và điều mà cậu cần làm để giữ Jinyoung sống trên mặt đất mãi mãi với cậu là lấy bộ da và giấu nó đi. Thật dễ dàng.

Cậu cầm bộ da lên, cảm thấy hơi ngứa ngáy trên đầu ngón tay, và liếc nhìn Jinyoung.

6.

(Yugyeom chưa bao giờ có ý định làm tổn thương Jinyoung.)

*Trong truyện Jinyoung là một Selkie. Đây là một nhân vật thần thoại xuất hiện trong các câu chuyện dân gian ở Scotland, được dịch ra tiếng việt là "con dấu dân gian", có thể thay đổi từ hình dạng con dấu thành con người bằng cách "rụng da". Nguồn: wikipedia

*con dấu còn gọi là hải cẩu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top