Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 13 - JUNHUI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




NẾU Jun nghĩ một tuần này chỉ giống như đi dạo trong công viên, anh sai rồi. Anh nhanh chóng nhận ra cậu nhóc kia bất cẩn như thế nào và cậu đã quen với việc tự đưa mình vào những tình huống nguy hiểm. Hơn một lần, Jun phải kéo cậu tránh khỏi đường xe chạy khi đi quanh thành phố và đỡ cậu trước khi cậu bị ngã do trượt chân. Có vẻ như thượng đế đã tạo ra cậu với gấp đôi lượng bất cẩn cần thiết. Mỗi lần anh phải xen vào, anh không thể không cười vẻ mặt của Minghao, mắt mở to, má ửng hồng, môi thì trề ra như con nít.

Trong lúc họ ở nhà, Jun sẽ phụ giúp Minghao chăm sóc mẹ, và bà dì chuẩn bị thức ăn. Anh bắt đầu chú ý thấy Minghao giấu thức ăn. Thường thì anh cho rằng cậu sẽ ăn sau khi dọn bếp, nhưng Jun không thấy cậu thật sự ngồi xuống ăn bao giờ. Điều này khiến anh lo lắng bồn chồn, nhưng anh không thể hỏi cậu vì mẹ cậu và bà dì có vẻ không chú ý. Mình sẽ phải quan tâm em ấy kĩ hơn vậy, Jun thầm nghĩ.

Ngày thứ hai, Jun và Minghao dùng chiều cao trời phú của mình để quét mạng nhện trên góc trần nhà và bít mấy vết nứt. Ngày thứ ba, bà dì ngồi với Jun ở cầu thang trước nhà, kể cho anh nghe về Minghao và mẹ của cậu, nhằm giúp đỡ anh mà không phải đưa quá nhiều thông tin. Bà nói với anh rằng Minghao rất khó ăn vì cái cách mà cậu lớn lên, cậu quen với việc không ăn gì, và nếu có ai ép cậu ăn, cậu sẽ phát ốm. Vậy nên, họ cứ để cậu như vậy, ăn khi cơ thể không còn chịu nổi nữa và muốn ăn bao nhiêu thì tùy cậu, dù chẳng nhiều nhặn gì. Bà giải thích rằng mẹ cậu bị ung thư xương, căn bệnh đang ngày ngày tiêu diệt tủy xương của bà ấy, làm bà ấy trở nên vô cùng yếu ớt, đó là lý do họ phải tìm cha cậu. Họ không đủ tiền điều trị nên họ muốn Minghao có ai đó sống cùng nếu bà ấy không qua khỏi. Bà dì bảo Jun rằng nếu anh muốn thuyết phục mẹ của Minghao thì tất cả những gì anh cần làm là  tiếp tục thể hiện sự quan tâm anh dành cho Minghao vì mẹ cậu đã nhìn thấy Jun muốn bảo vệ và chăm sóc cho cậu.

Ngày thứ tư, Jun giúp mọi người đưa mẹ Minghao đi tái khám định kì. Anh cõng bà đến trạm xe lửa, lúc anh hỏi bình thường họ đi như thế nào, bà dì nói rằng họ thường đi bộ 3 dặm đường, họ để Mei ngồi trên xe thồ vì họ không có xe lăn, mà kể cả có, họ cũng không thể nào đưa bà lên tàu lửa hoặc xe điện mà không để ai đụng trúng và làm bà bị thương. Thế là Jun quyết định đi bằng taxi. Anh vẫy một chiếc xe và nhẹ nhàng để Mei vào băng ghế sau, ngồi giữa Minghao và bà dì. Ở phòng khám, bà dì cùng mẹ Minghao vào gặp bác sĩ còn hai chàng trai thì đợi ở ngoài. Minghao lo lắng thấy rõ, hai chân cậu run cầm cập. Jun đặt tay lên đầu gối cậu và siết nhẹ. Minghao nhìn anh, anh chỉ cười, một nụ cười khiến người khác thấy an tâm rồi bắt đầu nói chuyện với cậu về trường học, thời tiết, cả cuộc sống đời thường, cốt làm cậu phân tâm.

Ngày thứ năm, Jun được gọi vào phòng của Mei và họ ngồi trong đó nói chuyện suốt năm tiếng đồng hồ. Họ nói về mọi chuyện. Mei muốn chắc rằng nếu bà đồng ý, con trai bà sẽ không phải gặp một người vô trách nhiệm, bà khá bất ngờ khi biết anh đang điều hành một trong những mảng kinh doanh của cha mình và rằng anh đã sống một mình trong một khoảng thời gian rất dài. Họ còn nói về những chuyện khác, ví như bệnh tình của bà và cả việc Jun đề nghị chi trả phí điều trị cho bà, nhưng bà không chấp nhận. Không phải vì bà không muốn cảm thấy giống như đang ép con mình phải gắn kết, mà là vì bà đã từ bỏ, con bà đã có một nơi để nương tựa. Bà nói việc Minghao tìm thấy cha mình sẽ chẳng giúp bà khỏe hơn, chỉ là cậu sẽ có một nơi ấm áp để trở về. Bà muốn Jun hứa không nói chuyện đó cho Minghao biết, không bao giờ, vì bà biết Minghao sẽ ghét bà vì quyết định này và nếu Minghao có nhờ Jun giúp bà chữa bệnh, bà muốn Jun làm lơ đi (tất nhiên bằng một cách tế nhị để Minghao không nghĩ là anh ghét bà).

Ngày thứ sáu, Mei gọi cả Minghao và Jun vào phòng và thành toàn cho hai người. Bà sẵn lòng để Jun theo đuổi con mình, và nếu anh thành công, bà sẽ không xen vào mối quan hệ của cả hai. Tối đó, bà dì chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng, với món tráng miệng là pudding xoài. Jun biết mình chưa từng cười nhiều như tối đó, được ở cùng với Minghao, bà dì chơi mạt chược, dù hai người kia chơi khá tệ. Cuối cùng Minghao cứ đẩy Jun ra mép bàn, trề môi cho tới khi anh giúp cậu chơi. Mei, ngồi nghỉ trên đống chăn mềm mại, cũng muốn giúp bà dì nhưng không giúp được gì thật sự, trừ khi bà muốn thay thế vị trí của bà dì. Kết quả, Minghao và Jun thắng, còn bà dì thì mắng yêu họ vì đã không nhường cho người già, chỉ làm hai người cười lớn hơn.

Ngày thứ bảy, Minghao dành cả ngày ở đền thờ, cầu nguyện cho sức khỏe của mẹ và bà dì trong khi Jun đặt vé máy bay và thu dọn mọi thứ để trở về Hàn Quốc. Chiều hôm đó, Minghao ngồi với mẹ, hứa sẽ tìm ra những lá thư kia và sẽ tự chăm sóc cho bản thân tốt hơn. Đưa Minghao trở về Seoul là việc khó khăn nhất Jun từng phải làm. Nếu anh nghĩ cậu đã khóc rất nhiều khi biết chuyện của cha, thì lần này không chừng cậu có thể tự nhấn chìm mình trong nước mắt. Bà dì tiễn họ xuống nhà, nói với Minghao chỉ cần một cú điện thoại là họ có thể nói chuyện với nhau rồi, và Jun hứa sẽ đưa cậu về thăm nhà sớm.

Chỉ sau khi họ lên máy bay, chuẩn bị trở về, Minghao mới quay sang Jun, cười yếu ớt. Cũng là lần đầu cậu nói với anh kiểu như vậy, "cám ơn anh, Junhui."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top