Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3

Mã Tư Viễn cố hết sức mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào bất ngờ khiến cậu hơi híp mắt lại.

Đến khi thích ứng được ánh sáng trước mắt, đập vào tầm mắt là gương mặt phóng đại của Vũ Văn.

Mã Tư Viễn xoa xoa đầu sắp nứt, chạm vào khóe miệng khô khan : "Đây là đâu?"

"Còn có thể là đâu chứ? Đương nhiên là nhà tớ a!"

"Ồ, hôm qua là cậu đưa tớ về?" Mã Tư Viễn nhìn quanh bốn phía, hỏi.

"Dĩ nhiên, hôm qua bảo vệ của quán rượu gọi cho tớ, nói bạn tớ uống say, bảo tớ đến đón. Tớ cũng không nghĩ là cậu. Mã Tư Viễn, không nghĩ rằng cậu cũng sẽ uống say đó."

"Cám ơn cậu, Vũ Văn."

"Không có gì. Không có gì, chuyện nhỏ mà. Nhớ mời tớ ăn cơm là được!"

Nhưng, ánh mắt kia tối hôm qua mình nhìn thấy thật sự là Vũ Văn sao?

"Có lẽ chỉ là ảo giác của mình", Mã Tư Viễn lắc đầu một cái.

"Mã Tư Viễn, nói cho cậu một bí mật." Vũ Văn thần bí tiến tới lỗ tai tôi nói, "Nghe nói tối hôm qua có người thấy lão đại thần bí của chúng ta đó! Ngay tại quầy cậu uống say luôn."

Vũ Văn mắt tỏa ra sao: "Tớ còn nghe nói, lão đại chúng ta dáng dấp rất soái, đối với người khác vừa tốt vừa ôn nhu. Nếu như tớ là con gái, nhất định sẽ yêu anh ta!"

"Ây~~~" Mã Tư Viễn nổi da gà, "Cậu tỉnh lại đi, làm sao có thể chứ. Lão Đại Hắc Bang không phải là loại người hung dữ, thì trên mặt cũng có sẹo dao, trên người có xăm, trên cổ mang giây chuyền vàng, ây nói tới nói lui loạn luôn rồi? Loại thiếu nữ ngây thơ như cậu không hợp đâu!"

Vũ Văn không nói thêm gì nữa, tình huống bình thường, cậu ấy cũng không phản bác Mã Tư Viễn.

Suy nghĩ một chút về nhiệm vụ của mình, Mã Tư Viễn không kiềm được lại thở dài. Nếu như biết mình là nằm vùng, Vũ Văn sẽ nghĩ mình thế nào? Hy vọng cậu ấy sẽ không hận mình.

"Vũ Văn, đi, mời cậu ăn cơm! Một lát cùng đi nộp sổ sách luôn."

END CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top