Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nguyên về nhà thì thuận tiện ghé siêu thị mua chút đồ ăn, chỗ cậu ở khá gần siêu thị, bên cạnh còn có một cái công viên, công viên ngay gần bờ sông. Trước cửa tiểu khu có vài trạm giao thông công cộng, trạm tàu điện ngầm, giao thông tiện lợi cũng xem như một cái khu phố nhỏ nhưng bởi vì khung cảnh khá ồn ào cho nên tiền thuê cũng không quá đắt.

Bởi vì còn chưa tốt nghiệp, bản thân còn chỉ là một giáo viên thực tập, bình thường ở nhà cũng chỉ viết luận văn, hoặc là cùng giáo sư đến trường làm vài hạng mục, cho nên Vương Nguyên mới thuê một phòng trọ ở tiểu khu này. Bản thân cậu cũng không yêu cầu quá cao, thật ra đối với phòng trọ hiện tại cũng khá vừa lòng.

Vài cọng rau xanh đơn giản, lại thêm một tô mì, cũng xem như bữa tối, mới vừa bưng lên đặt trên bàn thì điện thoại liền reo. Vừa thấy là mẹ mình gọi đến, Vương Nguyên nhanh chóng nhận máy, vừa ăn vừa nói chuyện, mẹ cậu đơn giản ân cần hỏi han, hỏi chuyện công việc và cuộc sống hiện tại, Vương Nguyên đều dễ dàng đáp, dùng hết lời nói bản thân mình rất tốt, để bà không cần quá lo lắng.

Thật ra, đối với các học sinh hôm nay, cậu xem như cũng có phần nào hiểu được.

Mặc dù là hiếu học, cũng muốn dựa theo hoa phiến chính phủ mà chiêu sinh, chẳng qua mà nói thì mặc dù trường học chất lượng tốt, giáo viên có hậu đãi, môi trường học của học sinh và phong cảnh trường học khá đẹp nhưng không thể đảm bảo một trăm phần trăm rằng các học sinh đều chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều ưu sinh hướng về phía trước. Huống hồ, ở độ tuổi lớp mười một này, đúng là ở độ tuổi phản nghịch, mắc loại bệnh cảm thấy trên khắp thiên hạ này ngoại trừ lão tử ra thì ai cũng không được. Vương Nguyên cũng đã từng trải qua giai đoạn này, đối với loại nhạc đệm nhỏ của tiết hôm này cũng không tức giận, ngược lại lại cảm thấy thú vị.

Sau khi cơm nước xong xuôi, giặt sạch quần áo rồi đi tắm, Vương Nguyên mới bắt đầu nghiên cứu sách giáo khoa cùng giáo án. Dù là phòng khách hay là phòng ngủ, ngọn đèn cũng không sáng lắm, Vương Nguyên mặc dù không cận thị, nhưng lại bị tản quang nhẹ, đó là bởi vì năm trung học hay có tật xấu ở trong ổ chăn bấm điện thoại, dưới ánh đèn mờ nhạt đọc sách, đọc trong chốc lát quyển sách trước mắt còn có chút bóng chồng, cậu buông sách đứng trước cửa sổ nhìn về nơi xa xa, trong lòng cân nhắc nên đổi đèn. Kì thật những học sinh năm hai này đối với cậu mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, đơn giản cậu phải yêu cầu dựa theo sách giáo khoa, bắt học trò năm một năm hai năm ba phải nắm chắc trọng điểm từng chương, đem khả năng giảng dạy của mình khống chế theo sát sách giáo khoa, không cần sách nâng cao là được rồi. Về phần sách bồi dưỡng học sinh giỏi gì đó, Vương Nguyên cảm thấy đối với học trò lớp mười một này mà nói, cho dù mình giảng đến ra hoa cũng không bằng cái thứ đa dạng gây sức ép dưới bàn, cho nên hứng thú bồi dưỡng còn không bằng dùng tự thân mình dùng kiến thức của bản thân.

Đứng trước cửa sổ có thể nghe được âm nhạc có tiết tấu vui vẻ ở công viên gần đó, quả nhiên loại quảng trường vũ này hoạt động đã muốn nổi tiếng khắp nơi trong nước, Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy buồn cười, có lẽ cuộc sống rất sạch sẽ, rất đơn giản, hoặc là nói, bản thân Vương Nguyên rất nhạt nhẽo, luôn không biết tự giác, vô ý thức, lại thật hoàn mĩ mà tránh đi hết tất cả những huyên náo. Nhưng cậu lại chấp nhận sinh hoạt tại nơi khói bếp lượn lờ này, trong hoàn cảnh chuyện nhà này, khiến cho chính mình sẽ không hoàn toàn đắm chìm trong học tập, thoạt nhìn cuộc sống hoá một chút.

Thật ra, tất cả nhiệt tình cùng cười khẽ của Vương Nguyên, để đến lúc cậu cứng cõi chuyên nghiệp rồi nói.

.

Qua hôm sau, Vương Nguyên như trước đến sớm rồi vào văn phòng, tới sớm hơn so với cậu là Diêm Hiểu Hi, vừa vào cửa, Diêm Hiểu Hi liền đặc biệt nhiệt tình mà chào hỏi cậu, còn hỏi cậu có ăn sáng chưa. Vương Nguyên cười cười nói ở nhà đã ăn bánh bao, Diêm Hiểu Hi liền đưa cho cậu một quả cam, Vương Nguyên nói thôi không ăn, Diêm Hiểu Hi nói cùng một văn phòng, anh khách khí cái gì, tôi cũng không lại có ý gì khác. Vương Nguyên nhất thời xấu hổ, giống như trong lòng mình có quỷ, vội vàng nhận lấy.

Hôm nay tiết đầu tiên của lớp chín (lớp 11/9) là tiết ngữ văn. Vương Nguyên cầm theo sách ngữ văn, trước năm phút đồng hồ bước vào phòng học.

Trong phòng học thật náo nhiệt, một chút cũng không có không khí là sắp vào học, Vương Nguyên cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy may mắn vì chính mình là thầy giáo, mỗi ngàu cũng một đám học trò trẻ tuổi hoạt bát ở cùng một chỗ thật tốt. Cậu cũng không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn không có thái độ tôi là thầy giáo thì như thế này thế kia, chỉ lẳng lặng đứng ở sau cửa phòng học.

Đột nhiên ở ngoài hiên có một chút xôn xao nho nhỏ.

Vương Nguyên ngẩng đầu liền liền nhìn đến cuối hành lang có bảy tám học sinh đang hộ tống vị nào đó chậm rãi đi về hướng này. Bởi vì ngược nắng, ánh sáng mặt trời chói rọi đánh vào cửa sổ thuỷ tinh ở cuối hành lang, có chút chói mắt, nên cả hàng hiên đều chìm trong bóng tối, người cũng chỉ thấy được hình dáng, không nhìn đến được khuôn mặt. Chỉ biết người đi ở giữa khi dáng người cao ngất, rõ ràng cao hơn mấy đứa còn lại, nhìn không được vẻ mặt, nhưng cước bộ của hắn mang theo gió (ý là ẻm là vừa đi mà gió vừa thổi vào người ảnh đó :v), đầu tóc run run tung bay theo từng bước chân , ngẫu nhiên gật đầu một chút, cùng người bên cạnh nói gì đó, có cảm giác như hạc đứng trong bầy gà.

"Cậu nói gì ? Đổi giáo viên ?" Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày.

"Ừm, nghe nói Phạm lão bị bệnh, cũng đến lúc nên về hưu. Hắc, cậu không biết đâu, đổi cho chúng ta một cái tiểu bạch kiểm." Lưu Dương vẻ mặt trêu tức.

"Trắng lắm ?" Vương Tuấn Khải thuận miệng hỏi cũng không để trong lòng.

"Ách, dù sao cũng trắng, chút nữa cậu sẽ biết, tiết thứ nhất của ổng." Lưu Dương trả lời.

"Cậu ngày hôm qua không đến liền bỏ lỡ cơ hội tốt, con cừu nhỏ này rất mềm, cũng không có tính tình gì quá quắt, không có ý nghĩa, hiền lành giống như Phạm lão, tớ cũng chỉ có thể ngủ." Hoàng Bá Vũ nói xong còn tấm tắc hai tiếng, lộ ra biểu tình đáng tiếc, tựa như một con mèo giảo hoạt còn chưa chơi đủ mà con chuột đã giống như bị đùa chết.

"A, liền tính chỉ số thông minh kia của cậu cũng chỉ có bác gái bán đồ ăn ở phố mới không chấp nhặt." Vương Tuấn Khải một tay túm cà-vạt kéo kéo xuống phía dưới mới thấy thoải mái được một chút.

"Nói thật, Tuấn Khải, chuyện đó sao rồi, thật phải đi sao ?" Lưu Dương vẻ mặt nghiêm túc.

"Bọn họ còn chưa có năng lực đó, muốn đem tớ đuổi đi để chính mình có thể tự do vui vẻ, không có cửa đâu." Vương Tuấn Khải đột nhiên thay đổi biểu tình, bộ dáng ghét bỏ, ngay cả ngữ khí cũng có chút âm lãnh.

Vài người nói chuyện cuối cùng cũng bước đến cửa phòng học, còn một hai phút nữa sẽ vào tiết, ở hàng hiên cũng không có ai, một đường phía sau còn có vài nam sinh nữ sinh, trước khi đi còn có ai nói câu "Buổi chiều gặp a", lại bước qua phòng lớp chín, bước vào phòng lớp mười ở kế bên.

Vương Tuấn Khải vừa vặn đứng trước mặt Vương Nguyên, cách cậu không đến một thước, so với Vương Nguyên còn cao hơn nửa cái đầu. Hắn nhanh chóng đem từ đầu đến chân Vương Nguyên nhìn một lần, thấy cậu cầm trong tay sách ngữ văn, liền hiểu ra.

"Đúng là thật trắng." Khoé miệng Vương Tuấn Khải nhếch lên, cười trêu tức, ngay cả một giây đồng hồ cũng không cho, liền ép sát vạt áo sơ-mi Vương Nguyên mà bước vào phòng học, năm sáu học sinh đi phía sau cũng đều đi theo vào phòng học.

Vương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, cũng không chấp nhặt với hắn, nghĩ thầm hẳn đây chính là Vương Tuấn Khải ngày hôm qua điểm danh vắng đi. Bước vào lớp học cũng có phong cách như vậy, dường như tính đến hai-năm-tám-vạn, xem ra tiết học hôm nay sẽ không mấy yên ổn, còn phải lãng phí khí lực thu thập một lần nữa.

Chuông vào học vang lên, Vương Nguyên cầm sách ngữ văn bước lên bục giảng, lớp trưởng hô đứng dậy, Vương Nguyên tuỳ ý quét mắt khắp lớp học một cái lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải tuy rằng hắn giống như không có nhìn Vương Nguyên, nhưng đôi mắt hoa đào lạnh như băng này rất đặc biệt, muốn xem nhẹ cũng thật khó. Trong lòng Vương Nguyên thoáng chấn động một cái, lại nghĩ đến vừa rồi Vương Tuấn Khải lạnh lùng thoáng nhìn qua một cái, xét theo độ cung của mắt, nhiệt độ băng lãnh, giống như đã từng gặp qua.

Hắn không phải là thiếu niên ở trong xe ngày hôm qua sao ? Cái loại ánh mắt này quá khắc sâu ! Thì ra hắn là học sinh của lớp này !

Vương Nguyên thất thần vài giây đã bị học trò dưới lớp phát hiện.

Dù chỉ là ngây ngẩng một lát, nhưng bất đắc dĩ khiến đôi mắt hạnh lại có một độ cung hơi dài xinh đẹp, đôi mắt tự nhiên hé ra một vĩ bộ xinh đẹp, cho nên bộ dáng lúc cậu đang phân tâm lại tựa như một động vật nhỏ ngây thơ ngốc manh, khắp người toả ra bộ dáng ngây dại đáng yêu.

Bởi vì ngày hôm qua đã khiến người ta có một chút tò mò cùng sùng bái, hôm nay lại còn ngốc manh như vậy, mấy nữ sinh ngồi đằng trước đều ngất ngây trước bộ dáng tương phản giữa qua và nay của cậu, chỉ hận không thể ngay tại chỗ mà nhảy dựng lên.

"Hắc, Tuấn Khải, nhìn con cừu nhỏ kia !" Hoàng Bá Vũ nhanh nhẹn khều Vương Tuấn Khải đang ngồi cùng bàn với hắn.

Vương Tuấn Khải lúc này mới từ chuyện hôm qua cùng người trong nhà cãi vả mà phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn Vương Nguyên đang ngẩn người.

"Ngu ngốc." Vương Tuấn Khải không để tâm phun ra vài chữ, sau đó liền tự nhiên đặt mông ngồi xuống, chân ghế ma sát với sàn nhà, cọ ra một thanh âm chói tai.

Vương Nguyên bị thanh âm do Vương Tuấn Khải làm ra mà đột nhiên bừng tỉnh, sau khi phục hồi tinh thần thì nhanh chóng cùng các học sinh nói một câu thật có lỗi, cậu an ủi chính mình, mình là giáo viên, sao lại phải khẩn trương chứ, sau đó bình tĩnh mà mở ra sách giáo khoa.

Thật ra thành tích của lớp chín cũng không phải quá kém, chỉ là có mấy cái hỗn thế ma vương, hơn nữa còn có một nhân vật Vương Tuấn Khải như vậy, đi đến đi lui đều có mấy "người hầu" đi theo, vậy nên ở trong mấy các giáo viên khác có vẻ rất khó dạy dỗ.

Nếu Vương Tuấn Khải chỉ là một học sinh không tốt đơn thuần cũng không có gì, nhưng cố tình thành tích của Vương Tuấn Khải cũng xem như không tệ, toán lí hoá đều gần như đạt điểm tuyệt đối, mỗi lần đại diện trường tham gia vừa cuộc thi đều ôm giải nhất trở về, toàn bộ trường ai cũng biết điều này. Nhưng ngữ văn với tiếng Anh lại khá tệ, cũng không biết có phải do tuỳ hứng hay không, tiếng Anh chỉ làm phần nghe, ngữ văn chỉ làm phần chính, còn lại sẽ tiêu sái nộp giấy trắng, dù đã bị chủ nhiệm lớp nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn một mực làm theo ý mình. Có lẽ là do trên người có một loại khí chất đặc biệt cho nên quan hệ với mọi người cũng không tệ, mặc kệ là học sinh "ngoan" hay học sinh "hư" cũng đều muốn thân cận với hắn, hơn nữa hắn trời sinh đã có một cặp mắt hoa đào mê người, lạnh lùng mà mị hoặc, cho nên luôn luôn có nữ sinh chạy đến cửa lớp chính, tặng quà hoặc đưa thư tình cho hắn. Do đó, Vương Tuấn Khải hiên nhiên trở thành giáo cỏ (*) trường của Trung học Nam Khai.

Nhưng giáo cỏ này cũng có điểm đặc thù.

Bởi vì công khai mặt lạnh đối diện với hiệu trưởng cũng không bị đuổi học, cho nên gọi hắn là giáo bá cũng có lí do. Học sinh trung học cứng đầu, cùng lắm là ẩu đả đánh nhau, tụ tập gây chuyện, hút thuốc uống rượu, nhưng có mấy ai lại dám không nể mặt hiệu trưởng.

Vương Tuấn Khải là người duy nhất, không nghĩ ra tên cũng khó khăn.

Cuộc sống trung học phải học tập nặng nề đầy buồn tẻ, nhưng thật ra là cũng dễ dàng buôn chuyện bát nháo, một truyền mười, mười truyền một trăm, kết quả là : Vương Tuấn Khải trong nhà có tiền có thế, cuồng khốc bá duệ học tập lại tốt, bạn gái không cố định, tất cả giáo viên đều bị hắn chỉnh qua một lần.

Một hai cái cũng đúng.

Muốn nói phá hư chuyện nhất, kì thật Vương Tuấn Khải cũng không có làm cái gì, gia cảnh ưu việt, hắn cũng không muốn cùng giao tiếp với những người không học vấn không nghề nghiệp này, cho dù đám bạn Lưu Dương, Hoàng Bá Vũ thành tích cũng không đáng để ý, nhưng chính là miệng nghiện.

Hắn chính là lãnh khốc cùng muốn làm theo ý mình. Trong tính cách cũng có chút không kiềm chế được ước số, cho nên, người khác truyền cái gì hắn cũng không muốn phải sửa đúng giải thích ra sao, dù sao chuyện của hắn càng rối tung thì hiệu trưởng càng đau đầu, người trong nhà cũng lo lắng. Nhà ? A, Vương Tuấn Khải cảm thấy chữ này thật nhục nhã.

Nhưng Vương Tuấn Khải hôm nay, dường như khiến cho bọn Hoàng Bá Vũ thất vọng rồi, suốt một tiết học, khuôn mặt lạnh lùng vậy mà có vài tia thất thần, không có đùa giỡn cừu nhỏ ở trên bục giảng.

Vương Nguyên đã sớm nhận ra được trạng thái của Vương Tuấn Khải, có thể vì chuyện xảy ra ở bãi đậu xe hôm trước khiến cho cậu cảm giác được sự tình không có thoạt nhìn đơn giản như vậy, người này đi học thất thần không nghe giảng, chẳng lẽ là có tâm sự ?

Cho nên, trong một tiết này, Vương Nguyên cũng không khó xử hắn. Nhưng thật ra bản thân mình lại bị Hoàng Bá Vũ khiêu khích một lần.

"Thầy cừu nhỏ, thầy giảng bài sao lại không cần bài giảng điện tử a, thầy sẽ không phải là còn không biết dùng đi !"

Hiện tượng này đúng thật là có chút lạ, giáo viên ngày nay không có ai giảng bài mà không dùng máy tính.

"Trong PPT hôm nay thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần nhớ kĩ vài trọng điểm, dùng bảng đen cũng không có gì khác nhau." Vương Nguyên xoay người tiếp tục ở trên bảng đen viết vài từ mấu chốt.

"Thầy ơi, sao chỉ có vài từ a ?"

"Vài từ này cũng đủ tổ chức ngôn ngữ của chính mình, nếu không tể, vừa rồi một câu đầy đủ tôi cũng đã tự thuật qua rồi."

"Thầy ơi, em trí nhớ kém. cho em sao chép sách." Hoàng Bá Vũ như trước ăn vạ.

"Vậy nên kế tiếp mời em chú ý nghe giảng." Vương Nguyên mỉm cười đưa sách của mình cho Hoàng Bá Vũ.

"Thao ! Bạch !" Hoàng Bá Vũ cầm sách của Vương Nguyên so với chính mình còn sạch sẽ hơn mà trừng ngốc.

Có vài bạn học nhìn thấy, dừng bút, đều nhìn qua xem thử sách giáo khoa của Vương Nguyên, thật sự một chữ cũng không có, thầy ấy cũng không dùng giáo án, liền như vậy sinh động mà nói hết một tiết ?

Vương Tuấn Khải bị tiếng xôn xao nho nhỏ làm hồi thần, ánh mắt dừng lại ở mấy từ Vương Nguyên viết trên bảng đen.

Chữ viết cũng không tệ lắm. Đây cũng không phải khen, chỉ là một câu đánh giá khách quan.

Sau khi hết tiết, Vương Nguyên chủ động đi tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp chín, cô Lí Thước nói mấy ngày nay đang có việc rất vội nên chưa kịp cùng cậu trao đổi, hàn huyên nửa ngày, Vương Nguyên thật ra cũng không để ý lắm.

Nhưng là, Lí Thước nói là thật, hiệu trưởng tìm cô quả thật có việc, chính là khuyên Vương Tuấn Khải ra nước ngoài, chuyện này mấy ngày nay đều khiến cô có chút sứt đầu mẻ trán.

"Thầy Vương, thầy tìm tôi có chuyện gì ?"

"Tôi chỉ muốn hỏi một chút về tình huống của em Vương Tuấn Khải."

"Em ấy làm sao, đi học lại gây chuyện ?" Trong đầu của Lí Thước hiện giờ đều là chuyện của Vương Tuấn Khải, thình lình nghe được Vương Nguyên – giáo viên mới đến này nói ra tên của hắn, thần kinh phản ứng mẫn cảm, giật mình.

"Không có. Tôi chỉ là muốn suy nghĩ một chút về tình huống của em ấy, cô miêu tả khách quan một chút là được rồi."

Lí Thước tuy rằng không biết Vương Nguyên vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng cô vẫn không muốn đem chuyện nhà của Vương Tuấn Khải cùng mối quan hệ với hiệu trưởng nói ra, Vương Tuấn Khải rất phản nghịch, hiệu trưởng đã dặn dò, ở trường học luôn phải giữ bí mật này, trừ bỏ cô là chủ nhiệm lớp, ngoài ra không có ai biết. Về phần bạn bè của Vương Tuấn Khải biết được nhiều ít, đó là tự do của hắn, dù sao hắn cũng sẽ không làm khó chính mình. Vậy nên, cô chỉ khách quan miêu tả một vài tình huống ở trường, không mang theo tí sắc thái bí mật nào.

Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải có hơi ấn tượng một chút, lại đem bảng điểm của Vương Tuấn Khải nhìn qua một lần, nói cám ơn với Lí Thước rồi về văn phòng của mình. Dọc theo đường đi nghĩ, có lẽ cá tính của Vương Tuấn Khải có chút quá... mà thôi.

Diêm Tiểu Hi thấy sắc mặt cậu trầm trọng liền bước đến hỏi : "Thầy Vương, làm sao vậy, Vương Tuấn Khải ở trên lớp gây chuyện ?"

Vương Nguyên đang suy nghĩ chuyện của Vương Tuấn Khải, lại nghe thấy tên này vang lên liền nói, "Làm sao tất cả mọi người đều hỏi em ấy có gây chuyện hay không ?"

"Xem ra là không có. Nhưng mà thầy cẩn thận vẫn tốt hơn."

"Cô Diêm, hình như điểm số môn ngữ văn và tiếng Anh của em ấy đều rất kém ?" Vương Nguyên chính là muốn nghĩ đơn giản trao đổi một chút.

Diêm Tiểu Hi lại cho là Vương Nguyên có ý điều chỉ, cô có chút không được tự nhiên nói : "Ách... cũng không biết tự sao em ấy lại như vậy, mặt sau của đề đều trống không, người lại lãnh đạm không chịu tiến."

"Có lẽ là sẽ không đâu ? Xem ra học kì này chúng ta phải cố lên." Vương Nguyên giống như có quyết tâm đặt lễ đính hôn.

Diêm Tiểu Hi chỉ là theo quán tính mà gật đầu, kì thật học kì trước cô cũng đều rất cố gắng qua nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Vương Nguyên đứng dậy muốn đi vệ sinh, đẩy ra cửa ban công, vừa lúc Vương Tuấn Khải vừa từ sát bên người cậu đi qua.

Phương hướng đó hẳn là văn phòng của cô Lí ?

___

Phần chú thích :

(*) Giáo cỏ : Hoy boy trường.

___

Đôi lời của editor :

Chương này làm em rất đau-não :V Nhiều chỗ còn không biết chị tác giả nói cái gì nên chém đại chút @@

Quà Tết Khải Nguyên sắp đến của tui chính là tặng cho mọi người chương mới trong mỗi bộ fanfic tui đang edit (mỗi bộ một chương) (không biết làm nổi không nhưng tui sẽ cố gắng ;___; Có gì các dì mẹ chịu khó nhận quà-trễ nha :3) =v= Lấy bộ này làm chương đầu tiên nga~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top