Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cai kẹo

01.

Gần đây Đinh Trình Hâm bận tối tăm mặt mũi với công việc và luận văn tốt nghiệp, nên không thể không đi đi lại lại giữa trường học và tổ phim. Ít nhất đã nửa tháng không đến bệnh viện thăm A Kỳ.

Mưa rơi không ngớt liên tục nửa tháng nay, từ trước đến nay lượng mưa ở Bắc Kinh chưa bao giờ nhiều đến thế. A Kỳ thật sự rất ghét trời mưa, đặc biệt là từ khi ở trong bệnh viện.

-Mã Gia Kỳ, có nhớ tớ không? Dạo gần đây bận quá!

Cậu mở cửa phòng nhìn thấy người trên giường bệnh đang vội vàng giấu đi gì đó.

-Đinh nhi, cậu đến rồi?

Anh đang làm gì? Bản thân cậu rất lâu rồi mới đến thăm anh anh cũng không tức giận? Còn gọi cậu là "Đinh nhi", đây chính là biểu hiện của việc chột dạ.

-Gia Kỳ, tớ mang canh đến cho cậu.

Cậu vừa nói vừa bước đến gần, vươn tay ra sau gối Mã Gia Kỳ.

-Mã Gia Kỳ cậu được lắm!



Hoá ra là kẹo.



-Tớ đã nói bao nhiêu lần rằng cậu dị ứng với kẹo rồi? Cậu không thiết sống nữa à!?

Nhưng tớ chỉ mong rằng cậu sẽ sống, vừa nói nước mắt Đinh Trinh Hâm cũng không nhịn được mà rơi xuống, tự cảm thấy suy nghĩ của mình thật đáng sợ.

-A Trình, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi mà...

Mã Gia Kỳ cảm thấy trừ lời xin lỗi, anh không biết nên nói gì nữa. Anh cúi gằm mặt để tóc che đi biểu cảm trên đôi mắt mình không để cho Đinh Trình Hâm nhìn thấy, anh thấy mình lúc này như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm, vô cùng tủi thân.



Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, nói:

-Được rồi, đừng như vậy nữa, tớ thật sự rất lo lắng cho cậu.


Lúc này Mã Gia Kỳ cũng không giấu được cảm xúc nữa.


-Thuốc rất đắng, trị liệu cũng thật vất vả, chủ yếu là cậu không ở bên cạnh tớ.


02.

Đinh Trình Hâm rất nhanh lại quay về cuộc sống bận rộn như trước, thỉnh thoảng nhớ đến lời Gia Kỳ nói với cậu ngày hôm đó, có chút đau lòng.

-Nếu như, nếu như ngày đó...mà thôi, sẽ không có nếu như.

Cậu đi đến biệt thự nơi trước đây bảy người từng ở. Mặc dù từ khi Mã Gia Kỳ xảy ra chuyện, mọi người đều lần lượt chuyển ra khỏi đây, nhưng hợp đồng vẫn chưa đến kỳ hạn, những thiếu niên vẫn thỉnh thoảng quay lại nhà lấy đồ, thử tìm kiếm bóng hình người quen thuộc, tất nhiên hôm nay Đinh Trình Hâm đến đây là vì lý do đầu tiên.

-A Trình cậu về rồi? Những người khác đâu?

Không phải Mã Gia Kỳ đang ở trong viện sao?

-Cậu không phải lo, tớ đã hỏi bác sĩ, các chỉ số của tớ đều ổn định, có thể xuất viện rồi. Tớ ở cái nơi trắng đến mức khiến người ta khiếp sợ đó 2 năm thật sự không thể ở thêm nữa. Tớ không nói với cậu vì muốn cậu bất ngờ. Cậu không giận chứ?

Đúng vậy, Mã Gia Kỳ đã ở trong bệnh viện hai năm, nhốt anh trong đó hai năm, một người đã thành niên anh đương nhiên có thể tự mình quyết định chuyện của mình.

-Được, tốt đấy chứ nhưng mà...

-Tớ biết, tớ sẽ không ăn kẹo.

Anh ngắt lời Đinh Trình Hâm.

-Muốn ăn gì? Tớ nấu cho cậu ăn.

Anh đi vào bếp, mặc tạp dề lên. Mấy cậu em trai rất lâu không về đây, phòng bếp tất nhiên rất an toàn.

Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ từ phía sau lại nhớ đến trước đây. Khi ấy anh Sĩ đến kiểm tra điện thoại của mấy cậu em. Mỗi lần như vậy Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đều không tình nguyện nộp điện thoại, lúc nào cũng phải đôi co vài ba câu, còn Nghiêm Hạo Tường lại vô cùng phối hợp. Ngẫu nhiên có một lần kiểm tra đột ngột, phát hiện tên tiểu tử có đến hai cái máy điện thoại. Đinh Trình Hâm phát hiện ra đương nhiên không thể tha cho cậu, dùng thân phận anh cả "đoàn bá" trong nhóm ra uy hiếp Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn nộp điện thoại, hai người còn lại cũng không nói gì nhiều, nghe Á Hiên nói hai đứa rất giận Nghiêm Hạo Tường, chỉ là không nói trước mặt Đinh ca mà thôi. Còn cậu và Mã Gia Kỳ thì lại có hai đêm vô cùng vui vẻ.

Cứ hồi tưởng mãi, Mã Gia Kỳ đã nấu xong một bát mỳ bê đến. Lần đầu tiên anh nấu mỳ cho mình. Lúc trước các em trai thích cái gì đều muốn cho bằng được, nói Mã Gia Kỳ thiên vị.

-Mã ca, tớ còn nhớ trước đây Tống Á Hiên bán manh với cậu, cậu suýt nữa vào bếp làm một bát mỳ nữa, còn dương đông kích tây với Lưu Diệu Văn, cướp bát mỳ của tớ.


Ngữ điệu nói có hơi "trách móc"


Nhưng Mã Gia Kỳ biết cách làm tiểu hồ ly thích nhất.

-Thế cậu nói xem giờ tớ phải làm thế nào?

-Phạt cậu làm thêm một bát cho tớ, hôm nay tớ phải ăn hai bát.

Tiểu hồ ly có thế nào thì Mã Gia Kỳ cũng đều sẽ nuông chiều.


03.

Sau khi ăn cơm, Đinh Trình Hâm rửa bát trong bếp, có người gọi cửa Mã Gia Kỳ ra mở cửa, người đến là Trương Chân Nguyên.

-Mã Ca? Anh khỏi rồi...

Giọng của thiếu niên đầy sự ngạc nhiên vui vẻ.

-Ừm, bao lâu rồi mới gặp nhau nhỉ?

Hoá ra là người anh em.

-Cũng phải hai năm rồi.

-Hoá ra lâu vậy rồi.

Mã Gia Kỳ thấp giọng

-Mọi người thế nào rồi, chắc đều tốt cả chứ, mấy năm nay cách ly với thế giới bên ngoài, để thuận tiện cho việc trị liệu.

-Đều tốt cả.

Mã Gia Kỳ vốn không cần phải giải thích.

-Diệu Văn kết thúc cao khảo đang đợi kết quả, bây giờ còn đang bung lụa. Anh cũng biết là Hạ nhi ở đâu thì Hạo Tường cũng ở đó, hai đứa một người là đội trưởng đội hoà ca, một đứa là chủ đài phát thanh, Á Hiên cũng phát hành vài ca khúc solo, tốt nghiệp xong thằng bé nói sẽ tự lập phòng làm việc riêng, em vẫn đang chuẩn bi tốt nghiệp, còn phải bù vài học phần, cũng có tổ phim đến casting diễn viên, được chọn rồi, tuần sau sẽ vào tổ phim.

Đúng là đều rất tốt, mọi người đều tốt, đều nỗ lực sống, học tập, theo đuổi ước mơ, còn anh thì sao? Anh còn có thể làm điều gì? Trương Chân Nguyên còn đang thao thao bất tuyệt. Bởi quá lâu không thấy Mã ca, cậu có quá nhiều thứ muốn kể cho Mã ca nghe, cuối cùng chỉ còn lại một câu.

-Mã ca, mọi người đều rất nhớ anh, đều đang đợi anh.

Mã Gia Kỳ định thần lại, lại nhìn Trương Chân Nguyên, cặp mắt có thể câu hồn người nói chuyện cùng. Ánh mắt cậu lúc này không phải đang câu hồn người khác, mà đang cầu khẩn, đúng, bất luận ra sao bản thân vẫn còn có anh em.

Tối hôm ấy Trương Chân Nguyên ngủ lại, ba người chen chúc trên một chiếc giường như ngày trước, người một nhà nằm gọn gàng ngủ cạnh nhau.

Trước khi ngủ, Mã Gia Kỳ nghiêm túc nói.

-Anh chuyển chuyên ngành rồi, làm người đàn ông phía sau các em..

Mã Gia Kỳ đợi hồi âm, anh cũng sợ, ở trong ngành này hơn 10 năm, đột nhiên muốn thay đổi, đối với anh là một thử thách vô cùng lớn, anh rất hy vọng sẽ có người ủng hộ mình.

-Phù, em cứ tưởng là chuyện gì.

Trương Chân Nguyên thở một hơi dài.

-Mã ca làm gì anh em cũng đều ủng hộ anh!

Ngày hôm sau Đinh Trình Hâm thức giấc Trương Chân Nguyên vẫn còn đang ngủ. Mã Gia Kỳ đã thức dậy đang nhìn chằm chằm cậu, trong mắt còn mang ý cười.

-Hôm qua cậu nghe thấy Trương ca nói mớ không?

Đinh Trình Hâm rất lâu không ngủ cùng Mã Gia Kỳ, tối qua chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng Trương Chân Nguyên.

-Còn gáy nữa.

-Thật á?

-Đương nhiên, thế cậu có nghe em ấy nói gì không? Em ấy nói là...

Mã Gia Kỳ vẫn cười tít mắt nhìn cậu như hai năm về trước.

-Nhìn này, đây là anh em của em.

04.

Hôm nay Đinh Trình Hâm về nhà rất nhanh, bởi vì có Mã Gia Kỳ đợi ở nhà. Bắc Kinh cuối cùng cũng hết mưa, trời thanh gió mát. Khi mặt trời lần nữa chiếu xuống mặt đất, in bóng người thiếu niên, viền quanh bóng dáng đó là một vầng hào quang.

Mở cửa ra chào đón cậu là một cái ôm của Mã Gia Kỳ, hai năm qua anh chưa từng vui như thế, cánh tay anh vẫn có lực ôm trọn người mình thương trong lòng.

-Thầy trưởng khoa nói tớ chuyển khoa thành công rồi, kỳ sau tớ sẽ đi báo danh.

Đôi mắt Mã Gia Kỳ như phát sáng, kích động đến mức lộ ra mắt hai mí như trước đây.

-Chỉ tiếc là tớ sẽ không được làm học đệ chính thống của khoa cậu rồi.

Mã Gia Kỳ có hơi thất vọng.

-Nhưng cậu vẫn là học đệ của tớ đấy thôi.

Đinh Trình Hâm kéo đầu Mã Gia Kỳ lại gần.

-Bọn tớ ấy, đều đang đợi cậu đó!

-Được! Đợi tớ!

...

Vài ngày sau

Hotsearch

#Thời đại thiếu niên đoàn hợp thể như cũ#

#Thời đại thiếu niên đoàn 7 không thiếu 1#

#Lý phi cuối cùng cũng bán dép mua hotsearch cho mấy đứa nhỏ rồi#

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top