Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lincoln Was Never Good At Hide and Seek (Because He Never Really Found Michael)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: To be revealed

Rating: R

Category: Angst, Drama

Characters: Michael/Lincoln

Requested by: putu2sleep

Summary: Lincoln never quite find Michael. He can only hope he'll come out of hiding.

Author's Notes: Beware: heavy-duty angsty stuff, from alcohol to incest overtones. Dark, I should say.

The requested elements were: Michael and Lincoln, one mentally unstable brother, distance between the two, and hiding out.

Link fic: https://pbfic-exchange2.livejournal.com/48523.html

LINCOLN CHƯA BAO GI GIỎI CHƠI TRỐN TÌM (VÌ CHƯA LẦN NÀO ANH TÌM ĐƯỢC MICHAEL)

——-

Mặc cho ông chủ mới nhất của Lincoln có bóng gió gì trước khi Lincoln đấm vào cằm hắn và tự làm mình bị sa thải, Lincoln chưa từng một lần vào trại cải tạo. Anh từng bị bắt khi đang rít hơi cần đầu tiên năm mười bốn tuổi nhưng chưa lần nào bị đưa vào trại cải tạo vị thành niên vì việc đó. Thực tế, chẳng ai gửi anh đi đâu cả, cha nuôi của anh thời điểm đó đã tẩn anh một trận nên thân rồi xả hết đống cần của anh xuống bồn cầu.

Khi Lincoln bị bắt vì phá hoại và xâm nhập bất hợp pháp ba năm sau đó, anh đã được nếm hương vị làm người lớn và được đưa thẳng đến một nhà tù có an ninh lỏng lẻo. Michael đã thẳng thừng từ chối nói chuyện với anh trong tận mấy tuần liền. Thời điểm ấy thì Lincoln đã được cấp cho một căn hộ bé tí xíu bởi giờ khó mà tìm bố mẹ nuôi cho một thằng choai choai mười bảy tuổi.

Tuy nhiên thì, anh mất căn hộ chỉ trong vài tuần tiếp theo cũng lại bởi tội phá hoại và xâm nhập bất hợp pháp. Thật ra anh đã kịp trộm gì đâu, mới chỉ lấy chút đồ ăn thừa với cái chăn trong phòng khách thôi mà. Những người sống trong căn nhà đó, họ quá nhân hậu nên không hề đưa ra một hình phạt nặng nề hơn.

Nên là không, Lincoln chưa từng vào trại cải tạo. Nhưng anh vẫn là một chú chim bay ra bay vào nhà tù liên tục, ăn trộm và giao dịch trái phép chỉ để giữ bản thân có ngôi nhà che thân và miếng ăn vào miệng. Cả phê pha nữa, khá thường xuyên là đằng khác. Và giờ, lại lần nữa, anh rời phòng giam lần cuối cùng – chắc được một hay hai tháng gì đấy. Anh luôn tự hứa với mình rằng sẽ không tái phạm thêm lần nào và lần nào anh cũng chính là người tự phá lời hứa của chính mình.

Ít nhất các phạm nhân khác trong tù cũng cho anh dễ thở. Anh cứng rắn, mình đầy vết thương và trông anh quá là nam tính đi – lúc nào chẳng thế – để mà có thể hấp dẫn nhưng "tên buôn" trong tù.

Và quan trọng nhất là, anh đánh đấm như một con tê giác tăng xông vậy dù cho có nhỏ tuổi hơn và không cơ bắp bằng các bạn tù khác.

"Gặp lại sau nhá, Sink!", bạn cùng phòng giam gọi với sau anh. Một lão già gàn dở nào đó đã ở trong này chả biết từ bao giờ. Ông ta không nói chuyện nhiều nhưng cũng không phải dạng sẽ ngấm ngầm xiên anh một nhát trong lúc ngủ.

"Lần này, cháu chắc chắn không vào lại!", Lincoln lẩm bẩm rồi theo sau lính gác để lấy lại đồ dùng cá nhân. Anh chưa từng để một đồng nào ở đây, anh biết mình tốt nhất không nên để đám lính chơi câu cá tìm tiền khi phân loại đồ của mình.

Mặc lại chiếc quần jean, Lincoln cảm thấy mình lại một lần nữa là mình. Đúng hơn anh vẫn chẳng là cái đinh gỉ gì nhưng vẫn hơn là một thằng tù mang số hiệu nào đó. Với chiếc quần jean rách và cái áo nát tươm tất trên người, anh có thể đi uống ở chỗ nào đó, rửa sạch bụi nhà tù khỏi miệng mình.

Và anh đi uống thật. Anh lấy một chai vodka và uống cho tới khi bước đi lảo đảo, say khướt vào căn hộ tạm thời mà chính quyền cấp cho mình. Anh không khoá cửa – cũng có phải trong nhà có cái gì đáng để trộm đâu – và lịm luôn trên sofa. Trong cơn mơ do ngấm hơi rượu, anh đã đánh nhau với cả tá phạm nhân dám đe doạ Michael.

Anh đánh gãy cổ họ, cảm thấy rõ là thoả mãn khi bảo vệ cậu em trai bé nhỏ của mình.

Tất nhiên, anh sớm tỉnh dậy do mồ hôi lạnh, chỉ có thể lảo đảo từng bước vào nhà tắm trước khi nôn đánh oẹ cái hỗn hợp của cồn và tội lỗi. Ngực anh phập phồng đến khi không còn gì để tống ra nữa.

Anh đã hứa sẽ đến thẳng chỗ Michael sau khi ra tù, em trai bé nhỏ đã gọi điện đến và gần như năn nỉ ỉ ôi anh làm ơn, làm ơn đi mà về nhà đi anh? Cái nơi đó cũng không giống nhà cho lắm. Đấy chỉ là một căn hộ hai phòng ngủ bé tẹo mà chính quyền cấp cho Michael, đứa bé đã phải làm việc mọi đêm trong tuần chỉ để có đủ tiền mua thức ăn và sách vở. Nhưng Michael có phòng khách với một cái bếp nho nhỏ và một cái phòng ngủ xíu xiu với chỉ vừa đủ không gian cho cả hai mỗi khi Lincoln ghé qua.

Lincoln đúng ra phải đang chen chúc trên cái giường chật hẹp đó với Michael, đứa em bé bỏng mới mười bảy tuổi của anh tối hôm qua. Thay vào đó, anh lại say bí tỉ và ngất mẹ trên ghế. Lincoln rên rỉ. Anh cần đến chỗ Michael, ngay bây giờ. Em trai của anh là một đứa thần kinh không ổn định cho lắm, dù chỉ một lời lăng mạ thoáng qua của bạn cùng lớp cũng đủ để Michael tự phỉ nhổ chính mình hàng giờ liền và tuyên thệ sẽ tiến bộ hơn trong tương lai. Nếu đến anh trai ruột mà còn bỏ rơi nó thì...

Lincoln dành những đồng tiền cuối cùng để bắt taxi. Anh lao vút qua cầu thang, đến căn hộ của Michael, tầng bốn, rồi gõ như điên trước khi anh khựng lại trước cánh cửa. "Michael?" anh gọi, gõ cửa lần nữa.

Không có tiếng trả lời đáp lại. Lincoln đẩy cánh cửa và nó mở ra – Michael không khoá. Sự lo lắng của Lincoln tăng lên chục lần. Michael, cửa không khoá, không biết Lincoln đã đi đâu làm gì, chỉ biết rằng anh đã hứa sẽ đến thẳng chỗ mình ngay ngày anh ra tù, ngày hôm qua.

Lincoln lao vào cái phòng khách bé nhỏ của Michael, không có gì ngăn giữa cánh cửa và bản thân căn hộ. Không Michael.

"Michael!"

Anh lao qua phòng ngủ của Michael, mong rằng mình sẽ thấy một Michael đang tự đung đưa người ra trước và sau trong góc phòng hay một thứ gì đó kinh dị từa tựa vậy. Phòng ngủ trông vẫn sạch sẽ như thường lệ nên Lincoln tiến đến cái phòng tắm nối liền với phòng ngủ, mở tung cánh cửa ra.

Cửa đập mạnh vào tường ngay lúc Lincoln thấy Michael, ngồi gập người trên sàn. mắt mở to nhìn thẳng phía trước, nước mắt nhanh chóng chạy dài trên hai má em. Lincoln khuỵ gối bên cơ thể mong manh của em, chần chừ đặt tay lên vai Michael.

"Michael?"

Michael rùng mình một cái, nhưng không đáp lời. Lincoln đẩy em đứng thẳng người dậy và đông cứng ngay tức khắc. Dọc cổ Michael chạy một đường màu đỏ giận dữ – gần 8cm da bị cắt, máu khô vương vãi khắp nơi. Và rồi Lincoln để ý thấy con dao lam nằm cạnh cánh tay buông thõng của Michael.

Lincoln đã gần như hét lên. Nhưng tiếng hét không tìm được đường ra khỏi cổ họng anh, anh bế Michael lên một cách thô bạo, mang em vào phòng ngủ và đặt em nằm lên giường. Em trai anh không gây ra dù chỉ một tiếng động, đôi mắt em đờ đẫn và chẳng có lấy chút sự sống.

Lincoln hẳn phải đang ở một thiên hà khác mất thôi. Khi Michael biến mất như thế này, có một khoảng trống giữa hai anh em mà chỉ Michael mới có thể lấp đầy. Không một ai có thể chạm tới Michael, với thế giới này Michael đã chết, bị trói chặt trong chính tâm trí mình. Michael đang tự trốn vào trong đầu em và chỉ có Michael mới biết mình đang ở đâu.

Mỗi khi không có cách nào chạm tới Michael, Lincoln lại vô cùng sợ hãi. Không chỉ bởi khoảng cách giữa cả hai quá xa mà còn bởi dù Michael vẫn đang còn sống thì không chắc Lincoln có thể một lần nữa nhìn thấy em. Không thể nếu như em cứ mãi trốn trong cái thế giới nội tâm ấy.

Như đã nói, chỉ Michael có thể đến được nơi đó thì cũng chỉ Michael mới có thể tự đi ra. Nhưng nếu em không chịu ra...

"Michael!" Lincoln hét lên, lay em cật lực. "Michael! Đồ đầu đất này, Michael! Đừng có bao giờ làm thế nữa! Nếu em dám làm thế... Em không được phép tự sát trước khi anh đá vào mông em vì dám doạ anh chết khiếp như thế này! Michael!"

Michael cho Lincoln một cái chớp mắt chậm rãi như thể vừa thoát khỏi trạng thái bị thôi miên. Em di chuyển, mắt từ từ lấy lại tiêu cự. Rồi em căng cứng người. "Lincoln?"

"Đúng, Lincoln đây, thằng quỷ sứ!", Lincoln nói, gần như tru lên vì yên tâm. Có vẻ vết thương đã ngừng chảy máu nhưng vẫn rung lên mỗi khi Michael nói chuyện.

"Em đã nghĩ cái mẹ gì vậy hả? Vãi cả, Michael, em không thể cứ... đừng có bao giờ... Em đã định tự sát đấy à?" Lincoln nói, giọng anh run lên.

Michael ngồi dậy, xấu hổ và nhục nhã nhìn anh trai mình. "Không, em không định. Em... Em không thở được. Khi mà anh... Em tưởng anh sẽ không đến nữa. Em không thở được. Lincoln, lúc đó em sắp chết! Em chỉ... Em phải thở mà, Lincoln. Và rồi khi mà em hô hấp trở lại được thì anh vẫn không ở đây, và em đau lắm! Và em..."

Lincoln kéo Michael vào một cái ôm mãnh liệt đầy tuyệt vọng. Sao lần nào anh cũng làm tổn thương Michael? Anh ôm em chặt hơn nữa. "Anh xin lỗi, Mike. Anh thật sự xin lỗi. Anh quên mất, anh không có cố ý... Anh không chủ đích quên, Michael."

Michael cuối cùng cũng thả lỏng trong vòng tay mạnh mẽ của anh mình, đưa tay ôm ngược trở lại anh. Áo của Lincoln đã bốc mùi rượu và mấy ngày rồi không giặt, giờ đang ướt nhẹp dưới má Michael.

Lincoln gỡ mình ra khỏi cái ôm, sau đó đi vào phòng tắm và tìm thấy một chiếc khăn tắm, một ít thuốc sát trùng và một ít băng cá nhân.

"Cởi áo ra nào."

Anh hướng dẫn Michael ngồi yên khi mình lau sạch máu, băng vết thương lại (may mắn vết thương không sâu đến mức khiến Lincoln lo lắng, nó không gây nguy hiểm đến tính mạng) dùng ít thuốc sát trùng rồi vụng về dán một cái băng cá nhân để che lại.

Lùi lại một bước, Lincoln trông thấy bờ vai rủ xuống của Michael, lồng ngực trơ xương và đôi mắt nhìn quá khổ so với khuôn mặt em. Một lần nữa, cảm giác tội lỗi đập đánh bộp vào ngực anh. Michael vẫn luôn là đứa mảnh khảnh nhưng chưa bao giờ em gầy đến mức này.

"Bao lâu rồi em chưa ăn?"

"Em không biết," Michael thủ thỉ. "Em đợi anh về."

Lincoln nghiêng người và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Michael, một lời xin lỗi dịu dàng mà bản thân anh chẳng thể nói to thành lời nhưng lại luôn để mình va vào những tình huống cần xin lỗi Michael.

Michael thút thít và những ngón tay của em tìm đến cánh tay rắn rỏi của Lincoln. "Em tưởng anh sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa."

Lincoln hôn lên thái dương Michael. "Đừng lo em trai bé bỏng. Anh sẽ luôn quay về." Trong tâm trí anh đế thêm vào, Người có thể toàn mùi cần và rượu, nhưng anh sẽ luôn về bên em.

"Mình gọi pizza được không?" Michael thỏ thẻ, đầu ngửa ra sau khi ánh mắt Lincoln dừng lại trên má em. "Em không... không muốn ra ngoài."

Lincoln gật đầu, chạm nhẽ vào làn da mềm mại của em. "Anh không muốn em bị thương, Michael. Mình sẽ ở nhà. Thịt bò và cà chua nhá?"

Michael ậm ừ buồn bã và kéo Lincoln lại gần. "Anh đừng đi nha?"

"Không đi, Mike. Chỉ cần hứa với anh là em sẽ không làm thế nữa, được không?"

Lincoln không vui vẻ gì lắm khi Michael cứ khiến anh có những cảm giác... này, khi mà em trai bé nhỏ của anh từ từ cọ vào người anh để có cảm giác an toàn, để tìm kiếm sự đảm bảo và thoải mái. Đúng ra anh nên để em một mình cho đến khi cái khủng hoảng thần kinh tuổi mười bảy này lắng xuống rồi mới gọi pizza cho hai người.

Nhưng Michael lại quá tham lam, em quá cô đơn và đã bị bỏ rơi quá nhiều lần và thậm chí còn cố cắt cổ họng của mình chỉ để có thể hô hấp – tất cả đều vì một mình Lincoln. Vậy nên Lincoln đã bế Michael lên giường, để cậu em cọ cọ vào người mình cho đến khi em tìm thấy cảm giác an toàn. Sau đó anh mới có thể dậy tắm rửa và gọi pizza.

Michael ngồi trên giường, để Lincoln đem đồ ăn đến phòng ngủ cho em. Em không rời khỏi cái ổ trú ẩn của mình – hay còn gọi là cơ thể của Lincoln khi mà anh trở lại giường – một giây một phút nào. Tới tận khi Lincoln dậy làm cà phê vào sáng hôm sau, Michael mới ngập ngừng đứng dậy rồi ngồi trên cái ghế bành sờn cũ của mình.

"Em trốn xong chưa?" Lincoln hỏi khi anh đưa em một cốc cà phê pha đường. Có lẽ đây không phải thứ Michael cần lúc này, nhưng hoặc là cái này hoặc nước cam ép và nhiệt độ giờ đang quá lạnh để uống bất cứ thứ gì trong tủ lạnh. Cái máy sưởi của căn hộ hoạt động không tốt lắm.

Cùng nhau, trên ghế bành, họ đắp chung cái chăn duy nhất Michael có. Mỗi lần Michael nuốt một ngụm cà phê, cái băng cá nhân trên cổ em lại chuyển động. Lincoln cau mày.

"Em trốn?" Michael hỏi, nghe giọng có chút tội lỗi.

"Em kiểu... thi thoảng biệt tăm vào trong đầu mình," Lincoln nói. Anh ước mình có thứ đồ uống gì nặng đô hơn để hợp với những cuộc nói chuyện như thế này. "Và anh chẳng thể tìm thấy em ở đâu."

Michael rùng mình và ghé vào người Lincoln. "Em xin lỗi. Em không cố ý. Và em không cố gắng... tự sát đâu. Thật đấy. Em chỉ... hoảng loạn quá thôi."

Lincoln nhún vai. Giờ anh cũng chỉ làm được có thế. "Anh sẽ không biến mất nữa đâu. Dù chỉ một đêm cũng không."

Một lời hứa viển vông, anh biết chứ. Nhưng hiện tại đó là tất cả những gì anh có thể cho Michael.

-The End-

—–

P/s: Dịch chui, vui lòng đừng mang đi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top