Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[3]

Ngày thứ năm trong chuỗi ngày thường nhật, Luhan chịu mở lời.

Đều đặn như lập trình, sau khi thức dậy, Sehun sẽ ra vườn, bắt gặp Luhan đang ngồi trên chiếc ghế dài với bông hồng trên tay. Ngày nào cũng giống ngày nào, trang phục của anh luôn là Yukata. Dù thứ quần áo ấy làm vẻ xanh xao của anh lộ rõ, nhưng dưới ánh mặt trời mùa đông, anh vẫn thật đẹp. Sehun sẽ ngồi cạnh Luhan suốt cả ngày dài cho đến khi hai người phủ màu tuyết trắng.

Cậu ngồi đó, lặng lẽ ngắm sự tuyệt mỹ của Luhan. Không gian yên ắng, có đôi chút gượng gạo. Vẻ tĩnh lặng chứa đầy tâm tư không bao giờ cất thành tiếng.

Sehun bám Luhan như sam. Cùng anh ngồi trên ghế, đơn thuần cùng hướng về một phía, sau đó quay sang chăm chú nhìn anh. Mọi hành động của Luhan đều khắc sâu trong trí nhớ Sehun, từng cử chỉ, từng cảm xúc. Người khác nhìn vào sẽ dễ tưởng Sehun là một chàng trai bị ám ảnh bởi búp bê Trung Hoa xinh đẹp.

Đó là sự thật. Cậu bị ám ảnh...theo một cách tích cực, nếu có khái niệm đó. Vẻ kiều diễm của người bên cạnh luôn choán lấy tâm trí cậu mỗi ngày, dù cho người ấy không nói gì, không hề cười, cũng chẳng hề khóc.

Bên cạnh những ám ảnh đeo đuổi là tính kiên nhẫn bền bỉ Sehun mang trong mình, chờ một ngày tự anh, Luhan, sẽ mở lời.

Đến ngày thứ năm, giọng nói trong trẻo đã cất lên. Nỗi buồn như vơi đi được phần nào dù chỉ là một phần không đáng kể.

Luhan giơ bàn tay, bắt lấy bông tuyết nhẹ phiêu đãng. Anh đưa nó về phía Sehun. Cậu nhìn vào lòng bàn tay Luhan, hình dáng cầu kì của bông tuyết đang từ từ tan chảy.

"Tôi cũng giống như một bông tuyết vậy. Mong manh và yếu đuối, lụi tàn ngay khi ta chạm vào.", Luhan nói.

Nhìn bàn tay Luhan giữ trước mặt mình, Sehun chậm rãi đưa tay cậu lên, nắm lấy tay anh. Luhan bối rối. Cảm nhận được điều ấy, Sehun kiên định giữ hai bàn tay ở yên một chỗ, ve vuốt lòng bàn tay Luhan.

"Tôi cũng thấy anh giống như tuyết, nhưng vế sau sai rồi. Không phải là yếu đuối. Anh mạnh mẽ như tuyết. "

Luhan nhíu mày, anh không hiểu ý cậu. "Mạnh mẽ ư? Tại sao?"

Sehun mỉm cười ấm áp. "Vì kể từ khi phải rời bỏ thiên đường, chúng đã đi một quãng đường dài để đáp xuống nhân gian. Du hành qua ngàn vạn dặm, chúng thật kiên cường. Anh cũng như những bông tuyết, mạnh mẽ chịu đựng trong khoảng thời gian dài, hiên ngang không gục ngã."

Sehun nhìn sâu vào đôi mắt nâu vàng của Luhan, khép những ngón tay nâng niu khuôn mặt anh, "Và cũng giống như tuyết, anh thật xinh đẹp."

Lúc đó, Luhan lập tức đứng lên và nhanh chóng bước đi. Sehun không có ý định đuổi theo. Cậu ngồi lại trên ghế, nhìn những viên kim cương tuyết gắn đầy trên cánh hoa hồng mà Luhan đã bóp mạnh giữa những ngón tay mềm mại.

Cậu đã đếm. Tổng cộng năm bông hồng. Mỗi ngày, một đoá hoa sẽ bị vò nát dướt bàn tay của búp bê Trung Hoa vụn vỡ.

~oOo~

Buổi sáng ngày hôm sau, Luhan không xuất hiện trong khu vườn. Nhưng Sehun vẫn tới hang động được đan từ hồng hoa, hi vọng anh sẽ đến. Hôm ấy, Sehun đã tự tay vo chặt một bông hồng rồi nhìn những cánh hoa rơi xuống theo ngọn gió. Cậu làm thay Luhan, người đang lặng lẽ ở trong phòng, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Luhan ngồi cạnh khung cửa, khoanh vòng tay trước ngực, tựa đầu vào lớp kính, thi thoảng lại lau vết sương mờ bám trên đó.

Luhan yên lặng ngồi và quan sát Sehun. Nhìn cậu ngồi trên ghế đá, bờ vai khom khom, thổi hơi vào bàn tay để giữ ấm. Anh nhìn cơn gió băng giá chơi đùa với mái tóc Sehun, hất nhẹ những lọn tóc từ bên này sang kên kia. Anh vẫn dõi theo cậu, cho tới khi màn đêm nuốt trọn ánh sáng và Sehun đã quay về.

~oOo~

Trong những ngày tiếp theo, Luhan đến khu vườn khi Sehun đã ở đó và ngồi gần cậu, mỗi ngày lại gần thêm một chút. Suốt quãng thời gian đó Sehun đã hiểu thêm nhiều thứ về Luhan.

"Tại sao anh luôn mặc Yukata?", Sehun hỏi, "Nó là trang phục dành cho mùa hè nhưng hiện tại đang là giữa mùa đông. Anh không thấy lạnh sao?"

Luhan vòng tay quanh mình, nhìn thẳng mặt đất.

"Cảm giác lạnh lẽo là gì? Sự ấm áp mang đến cảm nhận ra sao? Người ta cần phải biết hơi ấm mới có thể thấu giá lạnh. Tôi chưa bao giờ biết định nghĩa của sự ấm áp. Vì vậy thật hồ nghi nếu tôi biết cái lạnh nó như thế nào. Phải không Sehun-sii?"

Sehun nhìn Luhan với đôi mắt chất chứa nỗi buồn. Cậu hiểu, điều Luhan nói không phải nóng lạnh về thể xác. Chiếc áo khoác Sehun đang mặc dày dặn hơn rất nhiều so với áo quần của Luhan. Nhưng lúc này cảm giác buốt giá đang dần xâm chiếm cậu. Rất lạnh.

Luhan khẽ cười, "Đó là trang phục Nhật Bản. Như anh đã biết, cha dượng tôi là người Nhật, tôi đã lớn lên cùng với loại quần áo này... Nhưng có lý do đặc biệt hơn khiến tôi mặc chúng, đó là bởi vì Yukata che đậy tôi khỏi thế giới này, giấu đi những dấu vết tội lỗi họ đã để lại. "

Từ đó trở đi, Sehun không bao giờ thắc mắc về bộ Yukata của Luhan nữa. Cho dù cậu phải thừa nhận rằng thứ quần áo ấy đã tôn thêm vẻ đẹp của anh, bằng tông màu tối tương phản với làn da trắng sứ. Sức hút ma mị khiến Sehun muốn chạm vào anh. Muốn trút bỏ bộ Yukata khỏi bờ vai mảnh mai. Muốn cởi nó ra như một món quà. Nhưng cậu biết những suy nghĩ ấy chỉ nên đặt trong góc khuất trái tim, giam nó thật kĩ, không bao giờ được mở ra.

Sehun biết mẹ Luhan đã cưới ông Lee sau khi cha anh qua đời. Nhờ đó bà mới có thể đem tới Luhan cuộc sống tốt đẹp. Hoạ thay, hai năm sau, bà đã rời khỏi thế gian này, khi ấy Luhan chỉ có mười hai. Anh phải sống với cha dượng và con trai của hắn, dưới bàn tay lạm dụng trong vòng mười năm.

Hôm ấy, Sehun đã ôm lấy Luhan và an ủi anh. Luhan đã không ngần ngại, ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay ấm áp. Anh không hay, Sehun lúc đó thật sự rất hạnh phúc. Cậu nhìn những hạt tuyết rơi xung quanh họ, đậu trên những cánh hoa nằm cạnh chân Luhan. Một đóa hồng khác trong số những bông hoa bị vò nát.

~oOo~

Sehun rất ngạc nhiên khi biết Luhan có thể hát. Trong khi đợi Luhan tới vườn hồng, cậu đã thiếp đi trên ghế. Nửa giờ sau, cậu tỉnh giấc, chất giọng ngọt ngào là điều đầu tiên cậu nghe thấy. Giọng ca êm ái đang ngân nga bi khúc về sự mất mát trong tình yêu. Luhan có tiếng hát của thiên thần, thứ có thể làm trái tim bật khóc. Sehun ngồi dậy và Luhan, người đang ngồi bên cạnh, lập tức ngừng hát. Anh nhìn Sehun, một tầng ửng hồng che phủ gò má.

"Đừng dừng lại như thế, hát cho tôi nghe đi Luhan.", Sehun nói, gối đầu mình vào lòng Luhan. Anh nhìn xuống gương mặt Sehun. Cậu đang nhắm mắt. Mái tóc tuỳ ý xoã tung trong lòng anh. Đôi môi cậu nhoẻn cười, khích lệ Luhan tiếp tục hát.

Luhan lấy tay mình vuốt tóc Sehun, anh cất giọng.

"Lệ cay mi giờ đây là vô dụng,
Gom nước mắt không thể nhấn chìm đau thương.
Xin hãy buông tôi từ nỗi buồn của anh,
Thương tiếc cho anh giờ đã hết trong trái tim này.
Tôi nhìn anh để bản thân mình bay biến,
Thời khắc ấy có chăng là quá muộn cho cứu vãn..."

Sehun nghe Luhan hát. Bài hát thật hay và buồn.

Đúng như vậy, tiếng hót từ chú chim bị giam cầm luôn ngọt ngào hơn cánh chim tự do... Cậu cảm nhận được điều ấy qua giọng hát của Luhan.

~oOo~

Những giấc mộng dai dẳng về Luhan luôn dằn vặt hạ thân Sehun vào những lúc đêm muộn. Người anh toát ra một vẻ lôi cuốn ngoài sức chịu đựng của Sehun. Cậu muốn Luhan. Muốn đem anh đặt dưới thân cậu, muốn cơ thể anh phải ửng đỏ lên vì những đụng chạm của cậu.

Cậu biết điều đó là sai trái, nhưng cậu không thể giữ được những ham muốn ấy trong góc tối trái tim cậu. Nó đã ngoài tầm kiểm soát.

Vì vậy, vào ngày thứ hai mươi lăm, chỉ có Luhan và Sehun, cậu đã nói những ao ước ấy thành lời.

~oOo~

Như thường lệ, Luhan ngồi kế bên Sehun, trong tay là bông hoa hồng đỏ. Anh khẽ cười – một nụ cười tinh ranh trên khuôn mặt tuyệt mỹ. Anh ngước trông những đám mây xám xịt, chúng đang rót xuống nhân gian ngàn hạt tuyết khắp đó đây. Luhan nhìn Sehun, người đang đấu tranh tư tưởng để nói điều gì đó. Anh kiên nhẫn chờ đợi.

"Luhan", Sehun thốt lên và ôm chầm lấy anh. Luhan có thể cảm nhận nhịp đập của trái tim cậu qua lớp quần áo ngăn cách. Bây giờ, những cái ôm đã là chuyện bình thường. Luhan không còn ngượng ngùng trong vòng tay Sehun. Đối với anh, nơi ấy là chốn an toàn nhất trên thế gian này. Anh gật đầu, đợi câu nói của Sehun.

"Luhan... Em muốn anh."

Sau lời nói khẳng định là màn tĩnh lặng đầy bối rối kéo dài như một bài diễn văn. Nếu ai đó lắng nghe thật cẩn thận thì có thể nghe thấy tiếng đập lộn xộn của một... hoặc có thể là hai trái tim.

"Em có làm anh thấy chán ghét không?", Sehun khẽ hỏi.

Thời gian ngưng đọng theo tiết trời băng giá của mùa đông. Sehun sợ hãi nhìn theo bóng dáng Luhan đứng dậy, nụ cười ban nãy đã biến mất, đôi mắt anh quay về với vẻ trống rỗng tột bực. Luhan quay người, bước đi về phía ngôi nhà, bỏ lại bông hoa nhàu nát trên sân. Hai mươi lăm đoá hồng đã bị xiết thô bạo giữa bàn tay của búp bê Trung Hoa.

~oOo~

Sehun trở về phòng riêng, tự rủa cho sự ngu ngốc và thú tính mù quáng của mình.

Làm sao mà cậu lại phá tan niềm tin mà cậu đã kì công gây dựng với Luhan? Làm sao mà lại có thể yêu cầu những thứ quá ích kỷ với một người đã từng tổn thương quá nhiều như thế?

Sehun bứt mạnh tóc, ngã xuống giường, cố gắng tự giải thích cho những gì cậu vừa làm.

Bầu trời chuyển màu u tối, tuyết rơi từng đợt, vây kín xung quanh dinh thự, phủ đầy khu vườn như một tấm màn. Sehun nằm trên giường, cuộn tròn người, than khóc cho lòng tin quý giá mà cậu vừa tàn nhẫn phá huỷ.

Sehun quá đắm chìm trong sai lầm mà gần như không nghe thấy tiếng gõ nho nhỏ từ cửa ra vào. Cậu chậm chạp tỉnh dậy và mở cửa, người cuối cùng mà cậu mong đợi đang ở đó. Luhan đứng trước cửa phòng, mặc bộ Yukata màu đỏ máu, đôi mắt anh đờ đẫn dục vọng và bàn tay giữ chặt nếp gấp của quần áo.

Luhan bước vào phòng khi Sehun đóng cánh cửa phía sau anh. Luhan tiến tới giường Sehun và đứng cạnh nó. Bộ Yukata được cởi bỏ bởi lực kéo mạnh từ tay anh. Sehun để ý và nuốt khan.

Luhan khẽ lắc đôi vai, bộ Yukata rơi xuống sàn nhà, bao quanh mắt cá chân anh. Anh đứng đó trần trụi và phô bày dưới ánh mắt Sehun. Dương vật của anh đã dựng đứng, bàn tay bấu chặt hai bên.

Làn da Luhan không chút tì vết, ngoại trừ một, hai vết bầm và cắt cứa trên cánh tay. Da anh trắng nõn và mềm mại, tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn chứa cả thế giới của khoái lạc và những vết đau vĩnh hằng.

Sehun đứng bàng hoàng nhìn chăm chăm vào Luhan – người cũng đang hướng đôi mắt nâu trầm đục về phía cậu. Anh thì thào với chất giọng ngọt ngào, như tiếng gọi của mỹ nhân ngư.

"Làm đi Sehun."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top