Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Stay

Miles Morales đang rơi vào tình trạng xây xẩm. Bản thể Earth-42 của cậu có thể nhận thấy rõ điều đó.

Bộ đồ bó sát kỳ quặc mà cậu đang mặc đã bị xé thành nhiều mảnh, với những vết cào đẫm máu hiển hiện rõ qua từng vết rách. Khuôn mặt cậu đầy những vết trầy xước, và bên mắt bị Prowler đấm đã bắt đầu sưng phù lên. Rõ ràng, cậu bé lạ mặt đã vướng vào một cuộc ẩu đả ngay cả trước khi cậu đến căn hộ của Morales.


"Làm ơn," Miles nói, giọng gần như thì thầm. "Cậu phải để tôi đi."

Miles – phiên bản thật - lại gần cậu ta. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt kinh hãi của bản sao, tự hỏi rằng liệu hắn có từng mang ánh nhìn đó khi nhìn ánh sáng tắt lịm từ đôi mắt của chính bố mình không.

"Tại sao tôi phải làm vậy?" hắn lạnh nhạt nói, khi giơ bàn tay bọc thép của mình lên mặt cậu bé kia.

Đôi mắt của bản sao liếc về phía móng vuốt kim loại, khi Miles giơ nắm đấm lên và ấn nó vào bao cát, ngay bên cạnh đầu của kẻ sinh đôi. Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc, nắm đấm bằng máy của hắn khẽ vù vù bên tai Miles.

Prowler sau đó chết lặng quan sát khi khuôn mặt của kẻ song trùng giãn ra thành một biểu cảm tự tin.


"Cậu không ngạc nhiên chút nào sao?" cậu hỏi, giọng nói không còn vương chút lo lắng nào.

"Không," Prowler nói dối.

"Miles!" chú Aaron của hắn gọi, khiến cả hai phiên bản đều quay đầu lại.

Biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt của chú Aaron vẫn không thay đổi, vẫn phản ứng điềm tĩnh trước tình huống dị thường. "Miles của tôi. Chúng ta sẽ làm gì với cậu ta đây?"

Trước khi Prowler có thể trả lời chú của mình, bản sao đã cắt ngang hắn.

"Xưng hô thế này rối rắm quá!" cậu rên rỉ. "Hãy cứ gọi tôi là Miles, và cậu ấy" – cậu gật đầu với bản thể Earth-42 của mình— "Gonzalo."


Gonzalo nhíu mày sâu hơn. "Làm sao cậu biết tên đệm của tôi?"

Miles lắc đầu, hiện rõ sự thất vọng. "Tôi thực sự là cậu. Cậu không nhận ra sao? Những bím tóc kia không khiến cậu trông khác đến thế đâu..."

Gonzalo tặc lưỡi. "Đừng có giỡn mặt với tao," hắn gắt lên.

Lông mày của Miles nhướn lên, và cậu liếc nhìn chú Aaron lo lắng. Khi nhận ra rằng chú Aaron vẫn thản nhiên nghe điện thoại, cậu lầm bầm, "Chú Aaron của tôi không bao giờ cho phép tôi chửi như vậy..."


Gonzalo ngày càng khó chịu trước thái độ suồng sã của Miles. Hắn nhoài người về phía trước, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi máu khô trên vai Miles.

"Cho cậu năm phút để giải thích câu chuyện, nếu không nội tạng của cậu sẽ bị bán trên chợ đen."

"Tôi đã nói với cậu rồi!" Miles bực tức nói. "Tôi không đến từ không gian này—tôi tình cờ đến đây thôi. Tôi chỉ muốn được về nhà."

"Làm thế quái nào cậu lại tình cờ du hành xuyên qua các chiều không gian vậy?"

Miles ngập ngừng. "Đó là— Đó là một câu chuyện dài."

Mắt Gonzalo nheo lại. "Nói dối."

"Tôi không—" Ngay khi Miles vừa lên tiếng, cậu đột nhiên bị nhiễu. Cứ như thể Gonzalo đang xem cậu qua một đoạn video bị nhiễm virus. Mắt hắn gần như không thể theo kịp khi cơ thể của Miles méo mó và biến dạng một cách bất thường.


Cảnh giác, Gonzalo lùi lại, thận trọng giơ bàn tay bọc thép lên.

Miles cuối cùng đã ngừng bị nhiễu, và thở hổn hển trong đau đớn khi cảm giác các tế bào của mình như bị sắp xếp lại.

"Th-Thấy chưa...?" Miles nói, trông mệt mỏi hơn bao giờ hết. "Càng ở đây lâu, tôi càng trở nên nguy kịch."


Gonzalo và Chú của hắn nhìn nhau phân vân, trước khi hắn tiến lại gần Miles.

Miles co rúm lại khỏi kẻ giống hệt mình, ác cảm theo bản năng trỗi dậy khi Gonzalo giơ tay về phía cậu.

Nhưng thay vì bị xé xác thành từng mảnh như cậu dự đoán, Gonzalo đã cắt dây trói cho cậu, khiến cậu ngã vật ra sàn.

Miles rên rỉ khi đứng dậy, cẩn thận che đi vết bầm trên mắt mà Gonzalo đã tặng cho cậu.


Gonzalo quay lưng lại với cậu. "Đi theo tôi," hắn nói một cách dửng dưng khi bước lên những bậc thang bằng gỗ kêu cọt kẹt. "Và nếu cậu cố làm trò mèo gì, tôi sẽ trói cậu lại và để cậu nhiễu đến chết thì thôi."

Miles không nói gì khi đi theo bản sao của mình, thay vào đó cậu chọn cách lặng lẽ ghi nhớ cách bố trí của căn phòng, phòng cho những lần tẩu thoát sau này.


Gonzalo dẫn cậu đến một mái nhà tương tự như nơi mà cậu đã bị tấn công trước đó. Miles lo lắng liếc nhìn xung quanh khi đối phương nói.

"Làm sao cậu đến được đây? Trả lời tôi đàng hoàng đi."

Miles hít một hơi thật sâu. "Tôi đang bị tấn công bởi một nhóm Người Nhện— ừm," Miles bắt gặp vẻ bối rối trên khuôn mặt Gonzalo và nhanh chóng sửa lại. "Bởi một nhóm người từ một chiều không gian khác, và họ có chiếc máy này có thể đưa tôi trở lại chiều không gian của mình, vì vậy tôi đã thử dùng và thay vào đó, nó đã đưa tôi đến đây."

Gonzalo cau có. "Tại sao lại là ở đây?"

"Bởi vì," Miles thở dài, "Tôi đã bị cắn bởi một con nhện từ chiều không gian này, thứ đã ban cho tôi sức mạnh, và nó khiến tôi trở thành một siêu anh hùng."

"Không phải tôi đã nói đừng có đùa về điều đó sao?" Gonzalo cảnh báo.

"Tại sao tôi lại phải nói đùa?!"


Gonzalo ngồi ở mép mái nhà, hai chân đung đưa khi nhìn chằm chằm vào biển ánh sáng nhân tạo lấp lánh. "Tại sao ngay lúc đầu cậu lại rời khỏi chiều không gian của mình?"

"Tôi đã cô đơn." Miles cố kìm lại cảm giác quặn thắt trong lòng khi nhớ lại khuôn mặt hối hận của Gwen và Peter. "Tôi là đứa trẻ duy nhất trong thế giới của mình có hoàn cảnh như này, nên tôi đã đến một thế giới khác để tìm những người giống mình."


"Và cậu nói bố cậu còn sống?"

"Phải," Miles nói, sự tuyệt vọng hiện rõ trong giọng nói của cậu. "Và đó là lý do tại sao tôi phải về nhà càng sớm càng tốt, tôi phải ngăn—"

"Ông ấy thế nào?" Gonzalo cắt ngang, giọng hắn đột nhiên nhẹ nhàng hơn.


Miles ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ này. Cậu cẩn thận ngồi xuống cạnh Gonzalo, cùng hắn ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp bên dưới họ.

"Ông ấy nghiêm khắc," Miles trầm ngâm trả lời. "Nhưng lúc nào bố cũng nói với tôi rằng ông ấy yêu tôi."

Một thoáng buồn lướt qua mặt Gonzalo, nhưng hắn vẫn im lặng.

"Và bố luôn nói rằng tôi ngày càng xa cách, nhưng ông ấy cũng luôn quan tâm đến tôi." Miles thở dài. "Ước gì tôi có thể nói với bố..."

Nhưng Miles lại bị nhiễu, khuôn mặt nhăn nhó vì đau khi Gonzalo đưa tay ra đỡ lấy cậu.


Đó là cái chạm nhẹ nhàng đầu tiên mà cậu cảm nhận được sau những giờ gặp mặt, và Miles không thể ngăn mình tan chảy trong vòng tay hắn. Cậu cử động để bờ vai bị thương không đè lên hắn, thở dài khi cánh tay gầy guộc nhưng rắn rỏi của Gonzalo vòng qua người cậu.

Đợi đã— rắn rỏi ư?

"Cậu ổn không?" Gonzalo hỏi, bím tóc đung đưa khi hắn cúi xuống để nhìn vào mặt Miles.

"Tại sao cậu lại có cơ tay!" Miles há hốc mồm, mắt mở to.


Trước sự ngạc nhiên của cậu, Gonzalo bật cười. Đó là một tiếng cười khẽ, nhanh, nhưng mắt hắn vẫn nheo giống như Miles khi cười.

"Tôi tưởng cậu nói cậu là siêu anh hùng? tay của cậu đâu?

"Cơ tay của tôi vẫn có ở đó mà!" Miles bướng bỉnh đáp lại. "Chỉ là— vẫn chưa lớn lên hết thôi! Tôi chỉ cần đánh đu qua lại thường xuyên hơn..."

Gonzalo nhún vai một cách thờ ơ, ngữ điệu du dương của người Puerto Rico hiện rõ trong giọng khi hắn nói, "Tôi phải nhấc mình đi và đến nhiều nơi, vì vậy tôi đoán là cánh tay của mình đã thích nghi được."

Miles đảo mắt khi rúc vào vai Gonzalo. "Đồ khoe mẽ..." cậu lẩm bẩm, thoải mái nhắm mắt lại.


Gonzalo nhìn chằm chằm vào mặt Miles. Mặc dù hắn không thể hiện qua vẻ mặt thản nhiên khó đoán, nhưng hắn vẫn khá sốc về toàn bộ tình huống.

Lời giải thích của Miles hoang đường đến khó tin, nhưng cách khuôn mặt cậu giãn ra khi được Gonzalo ôm khiến Prowler muốn đặt niềm tin vào cậu - điều mà hắn đã quên mất cách làm với người khác.


Gonzalo nhìn đường cong trên má Miles, mềm mại hơn má hắn rất nhiều. Và đôi mắt cậu, chúng vẫn sáng và ấm áp, không giống như ánh mắt cay đắng của chính hắn. Lông mày của cậu ta cũng vậy - chúng giãn ra một cách vô tư, trong khi Gonzalo thì liên tục nhíu mày. Ngay cả mái tóc của cậu cũng bồng bềnh và mềm mại, mặc dù Gonzalo nghĩ rằng bím tóc hợp với mình hơn.

Thật kỳ lạ khi thấy một phiên bản dịu dàng, trong sáng như vậy của chính mình. Cậu ta thậm chí còn không chửi thề, Gonzalo tự nhắc nhở mình, và nhức nhối vì cảm tình mỗi lúc một lớn dần mà hắn dành cho bản thể Earth-1610 của mình.

Hắn có ghen tị với Miles không? Có phải hắn muốn quay về vẻ vị tha và ngây thơ như đã từng?


Ngay sau đó, cơ thể của Miles biến dạng thành một mớ màu sắc hỗn độn rực rỡ, thậm chí cả tiếng hét của cậu cũng biến dạng.

Khi cậu hoàn hồn, Gonzalo đang ôm chặt cậu vào ngực, như thể hắn đang cố giữ những nguyên tử lộn xộn của Miles lại với nhau.


"T-tôi không sao!" Miles hổn hển, hơi thở dốc.

"Cậu có sao đấy," Gonzalo đáp lại. "Tôi cần phải đưa cậu trở về nhà."

Miles nhăn mặt. "Chà, cậu có biết nơi nào mà tôi có thể tìm thấy máy siêu gia tốc không? Hay một cỗ máy du hành đa chiều không gian?"

Gonzalo tựa má vào mái tóc đầy tơ mềm mại của Miles. "Nel," hắn nói, không chút ngữ điệu Anh.

"Vậy thì tôi sẽ phải nghĩ ra thứ gì đó, nhanh mới được..."


Cả hai ngồi đó, dựa vào nhau và chìm đắm trong những suy nghĩ của họ trong giây lát. Rồi cả hai đồng thanh nói:

"Tôi không muốn lại phải đối mặt với tất cả những thứ đó nữa đâu," Miles nói.

"Đừng đi," Gonzalo lầm bầm.


Miles ngạc nhiên nhìn bản sao của mình. "Cậu nói gì...?"

"Đừng đi." Lần này giọng Gonzalo chắc nịch. Bàn tay không bọc giáp của hắn với lấy và siết chặt nắm tay bầm dập của Miles. "Chẳng phải cậu nói rằng cậu cô đơn, rằng cậu cảm thấy mình là đứa trẻ duy nhất trong hoàn cảnh như thế?"

Miles ngước nhìn Gonzalo, vẻ mặt lo lắng thoáng qua.

"Không một đứa trẻ nào ở độ tuổi của tôi có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi. Tôi cảm giác như được an ủi, khi có cậu ở đây và biết rằng cậu hiểu tôi theo cách mà không ai khác có thể hiểu được."

"Tôi không thể ở lại," Miles thì thầm, và Gonzalo không thể lờ đi cơn đau nhói trong tim gây ra bởi những lời đó. "Không chỉ bởi vì tôi sẽ không sống được ở chiều không gian này, mà bởi vì nếu tôi ở đây quá lâu, những người săn lùng tôi có thể sẽ truy đuổi cả cậu."


Gonzalo ngồi thẳng hơn, hy vọng Miles có thể cảm nhận được phần cơ bắp săn chắc còn lại của mình.

"Tôi sẽ bảo vệ cậu," hắn kiên quyết nói.

"Còn bố tôi? Ông ấy sẽ chết nếu tôi không về nhà sớm."


Gonzalo nhìn đi chỗ khác. Giọng nói lạnh lẽo đó trong hắn muốn nói với Miles rằng hắn không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với bố cậu, nhưng hắn biết điều đó sẽ chỉ khiến cậu bé tốt bụng bỏ đi mà thôi.

"Nếu thế, ở lại đây thêm một chút nữa cũng không mất gì," hắn thì thầm, nhích lại gần Miles.

Rất may, sự căng thẳng đã trút đi khỏi Miles, và cậu lại nhắm mắt khi ép trọng lượng của mình vào cơ thể ấm áp của Gonzalo.


"Vậy thì, chỉ thêm một chút nữa thôi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top