Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian sau, các đệ tử được giới thiệu về cách luyện kiếm, và mỗi đệ tử được cấp một cây cột gỗ để thực hành chín thế cơ bản của môn phái. Reo siết chặt cây gậy, và cậu nhớ lại việc cầm kiếm đã từng là bản chất thứ hai của mình, nhưng cơ thể này chưa được luyện tập và rất vụng về. Reo loạng choạng bước đi, cau mày trước mỗi cử động quá sức.

Tuy nhiên, Nagi... Nagi cầm cây gậy như thể hắn đã có nó trong tay từ khi còn bé. Reo có thể dễ dàng tưởng tượng ra lưỡi dao mảnh trong tay Nagi đang chém vào không khí một cách duyên dáng. Người đệ tử lớn tuổi dạy họ hôm đó nhìn Nagi một cách hài lòng, và gần như không chỉnh lại lập trường của mình.

Đến cuối ngày, cả Nagi và Reo đều di chuyển thành thục, còn các đệ tử nhỏ khác thì mở to mắt nhìn Reo đấu với bạn mình. Đó là một cuộc đụng độ nhanh chóng kết thúc bằng việc Reo quá dễ dàng hất cây gậy khỏi tay Nagi. Ngay cả khi Reo đã xây dựng được chút cơ bắp sau hai tháng học tập tại giáo phái, Nagi vẫn mạnh hơn- hắn không nên thua dễ dàng như vậy.

Nhưng tất cả đều như dự đoán; Nagi thực hiện các động tác một cách thành thạo, nhưng hắn thiếu một sự quyết tâm nhất định mà chỉ có cậu trai mắt xanh mới có thể giúp được. Một khi điều đó xảy ra, sự thay đổi ở Nagi sẽ rất đáng sợ. Reo tự hỏi liệu mình có còn nhận ra Nagi khi hắn nắm giữ sức mạnh ngang với một vị thần hay không.

Nhiều tháng trôi qua theo cách đều đặn này: mắt nhắm lại khi lưu chuyển khí công, bàn tay trở nên chai sạn khi làm quen với kiếm, trận pháp, nuôi dưỡng quái thú, học các kỹ thuật chữa bệnh. Reo, Nagi và Zhilan thường lẻn vào thị trấn dưới chân núi khi họ thèm đồ ăn hoặc trò giải trí không thể tìm thấy trên đỉnh núi (các đệ tử lớn tuổi để họ trốn đi vì họ là những người lớn tuổi nhất và là những đệ tử giỏi nhất trong nhóm). Sau đó, với cái bụng no nê, họ nằm bên sườn đồi cỏ, và khi bầu trời lấp lánh ánh sao, Zhilan sẽ xin Reo bịa ra một câu chuyện về những chòm sao kỳ lạ trên thế giới này, và cậu luôn làm theo (một phần vì cậu biết Nagi cũng thích chúng).

Việc tu luyện của Nagi phát triển với tốc độ chưa từng thấy. Trước khi thăng tiên có bảy cấp độ, và thông thường trong năm đầu tu luyện, một đệ tử có thể đạt đến giai đoạn giữa của cấp độ đầu tiên - luyện khí. Nagi đã vượt qua tiêu chuẩn đó và đứng vững ở giữa cấp độ thứ hai- hình thành cốt lõi. Giờ đây khí trong cơ thể hắn đã đủ tinh khiết, và nó tăng cường sức mạnh cho cơ thể tinh thần hắn. Có những lời đồn thổi rằng Nagi có khả năng thăng cấp lên cấp độ linh hồn non trẻ, giai đoạn thứ ba và có lẽ là quan trọng nhất đối với tu sĩ. Mặc dù có khá nhiều tu sĩ tài giỏi đã đạt đến trình độ đó ở độ tuổi Nagi, nhưng chỉ những người giỏi nhất mới có thể làm được điều đó với khoảng thời gian bằng Nagi.

Reo, ngay cả với một căn linh trung bình, đang đạt được những bước tiến ấn tượng trong tu luyện. Cậu đang ở giai đoạn cuối của quá trình luyện khí, và mỗi ngày trôi qua, cậu cảm thấy khí chảy trong kinh mạch trở nên nhẹ và tinh khiết hơn; gần giống với cách Wu thể hiện trong buổi học đầu tiên. Một đệ tử lớn hơn nói với Reo rằng sẽ không mất nhiều thời gian để cậu thăng lên cấp độ tiếp theo.

Khoảng một tuần trước khi các đệ tử kết thúc năm đầu tiên, Reo, Zhilan và Nagi lại một lần nữa lẻn vào thị trấn. Họ mua một chiếc bánh cho Zhilan, người vừa qua sinh nhật vài ngày trước, và Reo tặng cô một chiếc kẹp tóc màu ngọc bích, và cô chấp nhận nó bằng một cái ôm thật chặt. Với lớp kem vẫn còn trên môi, họ quay trở lại ngọn đồi quen thuộc.

"Cuối cùng chúng ta cũng thực sự trở thành tu sĩ!" Zhilan nói, đấm vào không khí bằng nắm đấm nhỏ của mình. Cô liếc nhìn Nagi và nói, "Reo và em sẽ nhớ anh lắm. Nhưng chúng em cũng sẽ hạnh phúc khi không có anh. Phải không, Reo?"

"Bọn tớ chắc chắn sẽ ghé thăm," Reo nói với Nagi. Không phải Nagi cần bạn đồng hành - hắn rất nổi tiếng với các đệ tử lớn hơn, còn những đệ tử nhỏ hơn thì vô cùng ngưỡng mộ tài năng của hắn. Nagi sẽ được chào đón nồng nhiệt trên đỉnh thứ nhất.

"Cậu nên đi với tớ," Nagi nói, và Reo đứng hình. "Trở thành một người luyện kiếm. Cậu là người giỏi nhất trong số chúng ta."

"KHÔNG!" Zhilan hét lên, nắm lấy tay Reo và kéo về phía mình. Cô mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài, một phần vì việc tu luyện của cô ngang bằng với Reo. "Anh không thể cướp anh ấy đi được!! Reo đã hứa sẽ ở bên em rồi- ừm, Tông chủ Yang!"

Dù khá hiếm, nhưng các đệ tử có thể thay đổi tông chủ mà họ theo học miễn là các tông chủ đồng ý thay đổi. Kể từ khi Hệ thống biết được khả năng này, cô đã liên tục yêu cầu Reo thay đổi ý định.

Sẽ dễ thôi mà. Nagi nói đúng; Reo là người luyện kiếm giỏi nhất trong nhóm của họ (mặc dù Nagi có thể dễ dàng vượt qua cậu nếu hắn nỗ lực hơn chút). Tuy nhiên, cậu đủ giỏi để thu hút sự chú ý của các đệ tử lớn hơn trên đỉnh đầu tiên, và họ sẽ ủng hộ sự thay đổi này. Tông chủ Yang cũng có lòng vị tha, không muốn độc chiếm một đệ tử tài năng nên chắc chắn bà cũng sẽ đồng ý.

Nhưng Reo không muốn vậy. Hệ thống thở dài trước câu trả lời mà cô đã nghe suốt vài tháng qua, và cô lùi về một góc trong tâm trí Reo.

"Tớ không thể. Tớ vẫn muốn luyện đan," Reo nói. Zhilan cười rạng rỡ trước câu nói của cậu, còn Nagi có vẻ hơi bất mãn, nhưng hắn không gây sức ép thêm.

"Vậy thì tớ sẽ bảo vệ cậu," sau một lúc, Nagi nói, và nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Reo.

Cậu đã từng nghe lời hứa này ở một kiếp khác, nhưng cậu lại phải từ chối nó một lần nữa. Một ngày nào đó, đôi bàn tay đã từng nắm tay Reo thật nhẹ nhàng trong trận pháp đầu tiên của họ sẽ phá vỡ kinh mạch tâm linh của Reo. Vào ngày khủng khiếp đó, Nagi sẽ tràn khí của mình vào linh căn của Reo và phá vỡ nó, Reo sẽ cố hết sức để giữ cho trái tim mình không tan vỡ vì nó.

Tiếng nói của Zhilan cắt đứt suy nghĩ của Reo. "Chơi thế là không đẹp đâu! Anh cũng phải bảo vệ em nữa đấy!" "Tất nhiên rồi", Nagi đảm bảo với cô. Hài lòng, bộ ba nhìn chăm chú vào các vì sao lâu hơn một chút trước khi leo lên cầu thang dẫn đến giáo phái.

----------------------------------------------------------

Vào ngày cuối cùng của khóa học phổ thông, Nagi có vẻ do dự khi bước đến gặp Wu, người vừa dừng tự cô lập đúng lúc để xem lứa đệ tử mới nhất tốt nghiệp. Hắn ngoái lại sau vai để liếc nhìn Reo chỉ một giây, và Reo mỉm cười. Sau đó, Nagi nhận lời chúc phúc của Wu.

Reo và Zhilan nhận được sự chúc phúc từ tông chủ Yang, và người phụ nữ tóc trắng mỉm cười ân cần khi ấn ngón tay lên trán họ. Trong vài ngày tiếp theo, cả hai bận rộn với việc tìm hiểu các truyền thống của đỉnh và làm quen với các anh chị em mới của mình. Khi Reo dừng lại để thở, cậu thoáng lo lắng cho Nagi. Cậu không nên như vậy; Nagi có lẽ đang tận hưởng sự mới mẻ trên đỉnh của mình, và Reo sẽ chỉ là kẻ đột nhập nếu cậu ghé thăm.

Ba ngày sau, Reo nghĩ mình không thể kiềm chế được nữa; sự lo lắng sắp khiến xương cốt cậu nhảy ra khỏi cơ thể. Cậu lên đỉnh đầu tiên để tìm Nagi (Zhilan cười và nói rằng hai người họ quá gắn bó, nhưng cô nhanh chóng đồng ý khi Reo rủ cô đi cùng). Họ đến đỉnh đầu tiên và dễ dàng tìm thấy Nagi, và khi Nagi nhìn thấy họ, với một chút bĩu môi, hắn nói, "Sao cậu lâu thế?" Reo không thể không cười gượng.

Sau đó, Reo thường xuyên lẻn ra ngoài, thường mang theo Zhilan và không có gì thực sự thay đổi. Thỉnh thoảng, họ vui chơi ở thị trấn bên dưới, mặc dù bây giờ họ đi cùng một số đệ tử lớn hơn. Nagi học các kỹ thuật luyện kiếm của đỉnh thứ nhất và dạy Reo những gì mình học được. Là một đệ tử của đỉnh thứ nhất, Nagi có được một thanh kiếm thực sự lạnh lùng và sáng ngời. Hắn đặt tên nó là Fallen Night.

Reo vẫn có lợi thế hơn trong chiến thuật sử dụng kiếm và cách di chuyển khi họ đấu bằng lưỡi kiếm gỗ, nhưng nếu Nagi rút thanh kiếm thật của mình ra và truyền khí vào chuyển động của nó, Reo sẽ chết rất lâu trước khi cậu nhận ra điều đó. Nagi tiếp tục phát triển và học hỏi, trình độ tu luyện của hắn không ngừng tăng lên, nhưng Reo có thể nói rằng Nagi vẫn cảm thấy xa cách với mọi chuyển động mà hắn thực hiện.

Một ngày nọ, sau một trận đấu vào buổi tối, Nagi nhìn vào cây kiếm gỗ trong tay Reo và nói, "Cậu nên đến Sảnh Kiếm."

Trong các đỉnh núi, nơi duy nhất Zhilan không thể lẻn vào cùng Nagi và Reo là Sảnh Kiếm của đỉnh đầu tiên. Reo không dám nghĩ mình có thể được vào nơi này một lần trong đời; ngoài những người của đỉnh đầu tiên, hiếm ai có thể nhận được kiếm từ đây. Các đệ tử cấp cao đang trên đường trở thành lãnh chúa của đỉnh và những đệ tử có năng lực vượt trội là một ngoại lệ, nhưng Reo không tin mình là loại thứ hai. Nhưng tất nhiên, với tư cách là nhân vật chính, Nagi có khả năng giật dây, và như vậy có nghĩa là Reo có thể nhận được lời mời viết tay gọn gàng từ Wu bảo cậu đến thăm đại sảnh.

Khi Reo đến gần cánh cửa dẫn vào sảnh, chúng sẽ tự động mở ra cho cậu vào trong, và ngay khi cậu bước vào, chúng sẽ đóng lại. Wu đứng giữa sàn và Reo cẩn thận đến gần cô.

Wu nói, "Nagi đã kể ta nghe về kỹ năng luyện kiếm của ngươi. Trên thực tế, ta cũng đã nghe Zhao và Meng nói ngươi vẫn tiếp tục nghiên cứu lĩnh vực tu luyện của họ. Có vẻ như các đệ tử từ nhiều đỉnh đều ngưỡng mộ kỹ năng sâu rộng của ngươi."

"Tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi lắm," Reo khiêm tốn trả lời.

"Thực vậy. Mặc dù việc ngươi học được nhiều thứ vẫn rất ấn tượng. Nagi nói rằng ngươi ngang tài ngang sức với cậu ta trong đấu tập. Cậu ta nói ngươi sẽ phát huy hơn nữa nếu có một thanh kiếm phù hợp."

"Thật vinh dự cho tôi nếu được nhận một thanh kiếm từ môn phái của Ngài." Wu mỉm cười thanh thản trước câu trả lời đầy tôn trọng của Reo.

Rồi bất ngờ, cô ấn hai ngón tay vào thái dương Reo. Reo hoàn toàn giữ nguyên tư thế, và ngay sau đó, cậu cảm nhận được một cảm giác rõ ràng chạy qua kinh mạch của mình. Wu hơi cau mày, rút ​​tay lại và nói, "Ta đã từng nói ngươi có một trở ngại về mặt tinh thần cần phải giải quyết, thế nhưng nó vẫn ở đó. Thời gian nó tồn tại càng lâu, ngươi càng gặp nhiều rủi ro."

Reo không chắc về ý nghĩa của câu nói ấy, nên cậu hỏi, "Tôi phải làm gì để loại bỏ nó?"

"Tâm trí của ngươi đang rối loạn. Ngươi phải điều khiển nó."

Reo nghĩ về vị trí của mình trong câu chuyện này và cậu luôn cảm thấy mâu thuẫn với Nagi như thế nào. Hoàn cảnh xung quanh họ sẽ không sớm biến mất, vậy làm cách nào cậu có thể điều khiển được tâm trí mình? Sự mâu thuẫn đã trở thành trạng thái sống mặc định của Reo.

Wu quay lại, chiếc áo choàng xanh tung bay theo chuyển động của cô ấy. Cô và Reo đứng trên bậc thang dẫn lên Sảnh Kiếm, và Reo nhận thấy những viên gạch bao quanh tòa nhà tạo thành một mảng bảo vệ phức tạp. Wu đi trước Reo, mở cửa chỉ với một cử động nhỏ, và ra hiệu cho cậu bước vào tòa nhà trước.

Reo bước vào một căn phòng rộng lớn như một cái hang. Hầu như không có chút ánh sáng nào lọt vào phòng - cửa sổ đều rất nhỏ và cao. Reo có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hàng trăm thanh kiếm được xếp thẳng hàng hoàn hảo trên tường.

Nhiều quá, đến mức khiến cậu choáng ngợp. "Tôi phải chọn thế nào đây?"

Khóe miệng Wu nhếch lên một nụ cười. "Ngươi nhầm rồi. Thanh kiếm chọn ngươi. Nhắm mắt lại, đưa tay ra và thả khí ra. Nếu một thanh kiếm bị ngươi thu hút, nó sẽ bay đến tay ngươi. Và nếu không có thanh kiếm nào muốn ngươi, ngươi sẽ phải rời khỏi sảnh."

Reo nuốt khan và làm theo lời Wu, hy vọng trong số tất cả những thanh kiếm này sẽ có một thanh chọn mình. Cậu từ từ giải phóng khí công, và khi làm vậy, cậu cảm nhận được sự hiện diện áp đảo của những thanh kiếm, tất cả đều phát ra khí lực riêng biệt của mình. Đó là tình trạng quá tải cảm giác, giống như đột ngột bước vào một khu trò chơi điện tử có đèn nhấp nháy và tiếng ồn lớn. Reo tự hỏi làm cách nào những thanh kiếm này có thể phát hiện ra khí công của cậu giữa lúc hỗn loạn này.

Vì vậy, cậu khuếch đại khí, để nó chảy tự do từ kinh mạch của mình ra bên ngoài. Sự hỗn loạn dường như thay đổi theo phản ứng của Reo, chảy xung quanh cậu như một cơn lốc khi cậu đứng ở trung tâm. Cảm giác đó khiến Reo muốn bỏ cuộc, nhưng cậu đột nhiên cảm nhận được một bàn tay cứng rắn đặt lên vai mình, và Wu ra lệnh, "Ở lại đi."

Thật khó để Reo tiêu hao khí lực của mình trong cơn bão này, và ngay khi cậu nghĩ mình sẽ chùn bước, cậu cảm thấy có thứ gì đó đáp xuống bàn tay đang dang ra của mình. Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Reo mở mắt ra và thấy mình đang cầm một thanh kiếm mảnh. Cậu vẫy qua vẫy lại, để ánh sáng mờ ảo trong không gian phản chiếu lên lưỡi kiếm sáng bóng.

[May quá! Thanh kiếm của cậu trông thật ngầu. Tôi nóng lòng chờ đến khi cả hai chúng ta cùng bay trên đó.]

"Một thanh kiếm đáng kính được sử dụng lần cuối bởi một học giả kiêm tu sĩ, người nổi tiếng là một chiến lược gia tài ba. Nó rất hợp với ngươi," Wu nói. "Ngươi sẽ phải đặt tên cho nó, nhưng thanh kiếm này cộng hưởng rất tốt với khí của ngươi."

Cô mỉm cười thanh thản và nói, "Ta chắc ngươi muốn thử thanh kiếm mới của mình. Ta sẽ để ngươi làm việc đó."

Reo cúi đầu thật sâu, cảm ơn Wu rồi rời khỏi sảnh với thanh kiếm mới bên mình. Ngay khi bước ra ngoài, cậu thấy Nagi đang đợi ở cuối bậc thang, và Reo vung thanh kiếm mới của mình lên không trung trước khi lao xuống bậc thang.

Bên cạnh Nagi, cả hai đang kiểm tra thanh kiếm và Reo cười rạng rỡ khi thấy lưỡi kiếm bắt được ánh sáng mặt trời.

"Nó thực sự rất đẹp," Nagi thì thầm.

"Cậu nên đặt tên cho nó," Reo nói, nhưng Nagi nhìn cậu đầy nghi ngờ.

"Đó là thanh kiếm của cậu. Cậu nên đặt tên cho nó."

"Wu cho tớ thanh kiếm này vì cậu." Nagi mở miệng định phản đối, nhưng Reo ngắt lời bằng cách nói, "Và tớ muốn cậu đặt tên cho nó. Nó sẽ giống như một lời chúc phúc vậy."

"Vậy...Risen Dawn ." Reo dừng lại. Nagi đã đặt tên cho thanh kiếm của mình là Fallen Night, và rõ ràng hắn cố ý đặt cái tên 'Risen Dawn'. Nhưng chẳng phải thế thì rất xấu hổ sao? Dùng cái tên này cho một người cuối cùng phải trở thành kẻ phản bội giáo phái này; phản bội Nagi? Reo nhìn Nagi và nghĩ đến việc từ chối hắn, nhưng Nagi có vẻ rất mong chờ. Làm sao Reo có thể từ chối Nagi đây?

Và Reo ghét phải thừa nhận, nhưng cậu hơi ích kỷ. Dù không thể có Nagi mãi mãi, nhưng bây giờ cậu có thể lấy thứ nhỏ nhặt này. Và có lẽ một trăm năm sau, khi Nagi đặt tay lên thanh kiếm của chính mình, hắn sẽ nhớ đến cái tên phản chiếu của nó và cảm nhận được dư âm của một tình bạn đã mất từ ​​​​lâu.

Reo lật thanh kiếm lại, để ánh sáng nhảy múa trên nó. "Đó là một cái tên hay cho một thanh kiếm sáng chói," Reo trả lời, và cậu thấy nụ cười nơi khóe mắt Nagi.

Reo học cách truyền khí vào thanh kiếm của mình, và các đòn tấn công mà cậu và Nagi thực hiện ngày càng phức tạp và tinh vi hơn. Khi chiến đấu với Nagi, Reo phải liên tục nghĩ ra những thủ thuật mới- cậu không có hy vọng đánh bại Nagi trong một cuộc thi về sức mạnh linh hồn thuần túy. Vì vậy, Reo tiếp tục học các kỹ thuật tu luyện và bố trí trận pháp khác nhau, đồng thời trau dồi kiếm thuật của mình, và cậu thường thắng nhiều hơn là thua. Đôi khi, cậu nghĩ mình nhìn thấy vài tia lửa kì lạ ở kiếm của Nagi, nhưng Reo chắc chắn chỉ đang tưởng tượng. Nagi có thể thấy vui, nhưng niềm vui không có nghĩa là bị ép buộc. Nagi chỉ cần được kích thích.

Hôm nay, Reo và Nagi lại đấu tập, và Zhilan rất ủng hộ Reo (như cô vẫn luôn làm). Ngay cả Hệ thống cũng vào cuộc, bảo Reo đánh bại thiên tài lười biếng. Reo vung kiếm và phóng ra một gợn khí khiến Nagi nhanh chóng phân tán, và trong lúc Nagi bị phân tâm, Reo nhanh chóng tạo ra một số ấn tay điều khiển khí xung quanh để trói chân Nagi xuống đất.

Nagi cố gắng nhấc chân lên khỏi mặt đất bằng sức mạnh ý chí của mình, nhưng khi làm vậy, hắn mất thăng bằng và với một nhát kiếm khác từ Reo, Nagi hoàn toàn ngã xuống. Ngay lập tức, Reo đặt mũi kiếm của mình dưới cằm Nagi, và cậu nhìn hắn trong chiến thắng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. Zhilan reo hò ầm ĩ và vỗ tay trước thất bại của Nagi.

Và rồi Reo nhớ lại một khoảnh khắc trong quá khứ- cũng là tư thế này nhưng đảo vị trí, Nagi dùng kiếm kề cổ Reo vào ngày đầu tiên cậu chuyển đến thế giới đó. Và lần này, mái tóc dài của Nagi xõa xuống đất, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn phức tạp mà Reo không thể giải mã được, và ugh, Nagi vẫn thật nóng bỏng đến mức khiến miệng Reo khô khốc.

Zhilan mở to mắt nhìn hai người, nhưng cả hai đều không để ý.

Reo tra kiếm vào vỏ và đưa tay đỡ Nagi đứng dậy. Nagi nhăn mặt khi bị kéo lên và nói với vẻ buộc tội, "Cậu làm tớ bị thương đấy." Hắn chỉ vào vết máu trên chân, nơi khí đã trói buộc mình. Reo muốn đảo mắt. Nếu Nagi không phá bỏ bùa chú một cách mãnh liệt như vậy, hắn đã không bị thương.

Nhưng đó là một lý do chính đáng cho thứ khiến Reo hào hứng-lý do chính khiến cậu đến thăm Nagi ngày hôm nay. "Có lẽ cái này sẽ giúp ích được," Reo mỉm cười nói, rồi từ trong túi, cậu lấy ra một chiếc túi nhỏ, dúi nó vào tay Nagi. Zhilan đã biết nó là gì và mắt cô trợn tròn trước món quà ấy. Cô định hét lên, nhưng Reo ấn một ngón tay lên môi và xin cô giữ im lặng. Zhilan giận dỗi phồng má, nhưng cô vẫn im lặng.

Nagi tò mò nhìn chiếc túi và mở nó ra, để lộ một viên thuốc tu luyện cấp B bình thường, không có gì đặc biệt; là loại tốt, nhưng không phải thứ có thể cứu ai đó khỏi bờ vực của cái chết. Tuy nhiên, cách Reo rạng rỡ khiến Nagi nghĩ rằng viên thuốc này có gì đó đặc biệt.

"Cậu làm nó ư?" Nagi hỏi, và nụ cười của Reo trở nên rộng hơn. Đối với người mới tu luyện đan dược một năm, chế tạo ra viên thuốc cấp B là một điều đặc biệt. Hầu hết học viên với kinh nghiệm như Reo đều chỉ có thể tạo ra những viên thuốc cấp C.

"Đây là viên thuốc cấp B đầu tiên của tớ," Reo nói. "Tông chủ Yang đã giúp tớ, nhưng nó được tạo ra bằng sự tu luyện của tớ."

"Cậu nên giữ nó nếu nó là viên đầu tiên của cậu." Nagi cố gắng trả lại túi thuốc, còn Zhilan làm động tác như thể mình muốn viên thuốc, nhưng Reo lắc đầu và từ chối nhận lại.

"Tớ muốn làm nó cho cậu. Cậu nên thử nó đi." Thấy Reo không nhúc nhích, Nagi ấn viên thuốc vào miệng, mong chờ vị đắng và chát thường thấy của những viên thuốc này.

Không ngờ, viên thuốc tan như đường trong miệng hắn, kèm theo vị ngọt tương tự, đọng lại trên lưỡi hắn vị dâu. Kinh mạch của Nagi cảm thấy ấm áp và trẻ lại, giống như ai đó đã đổ mật ong ấm nóng vào huyết quản tâm linh của mình. Những vết đỏ tươi trên chân Nagi đã biến mất.

"Có ngon không? Tớ tưởng cậu thích thuốc vị ngọt," Reo nói.

Reo nghĩ mình chỉ thấy mặt Nagi hơi ửng đỏ khi hắn đồng ý, và cậu vui vẻ nói, "Vậy tớ sẽ làm nhiều hơn nữa cho cậu."

Zhilan khịt mũi và đảo mắt.

----------------------------------------------------------

Nagi nhờ Reo giúp một nhiệm vụ tương đối đơn giản- tiêu diệt một con quái thú đang dọa sợ lữ khách trên con đường cách đỉnh núi không quá xa. Rõ ràng, con quái thú này đã khiến tất cả thương nhân sợ hãi, và thị trấn đang thiếu một số nguồn cung, vì vậy họ cần sự giúp đỡ của một tu sĩ.

Đã ba năm kể từ khi họ gia nhập giáo phái Kim Hổ, và Wu cho rằng Nagi đủ kinh nghiệm để đảm đương nhiệm vụ này. Điều bất thường là thay vì để một đệ tử lớn hơn đi cùng Nagi, cô lại quyết định đi cùng (mặc dù cô cảnh báo Nagi rằng mình sẽ không can thiệp trừ khi hắn sắp chết). Nagi đề nghị Reo hỗ trợ cũng là một điều bất thường vì cậu không thực sự là một người tu luyện kiếm, nhưng Wu vẫn chấp nhận lựa chọn này.

Hệ thống hơi lưỡng lự, lo rằng Reo có thể trải qua cảm giác tương tự như với con điểu sư ở thế giới trước, nhưng Reo trấn an cô.

Đây là một điểm cốt truyện, phải chứ? Và lần này tôi chắc chắn sẽ cẩn thận. Tôi sẽ đứng đằng sau và sử dụng ấn ký trên tay để giúp Nagi.

[Đây không phải một điểm cốt truyện quan trọng...] Hệ thống nói, và Reo nhướng mày. Cậu khó có thể tin được những gì cô đang nói. Đã bao lần cô bắt cậu phải theo sát cốt truyện đến từng chi tiết rồi?

Đừng lo. Tôi sẽ cẩn thận. Hệ thống miễn cưỡng chấp nhận sự trấn an của cậu, và Reo lên đường rời đi cùng Nagi và Wu.

Bay trên thanh kiếm của họ, chỉ mất vài giờ để đến đoạn đường rắc rối nơi con quái đang ẩn nấp. Khi đến nơi, Nagi và Reo đều nhắm mắt lại để phát hiện khí quỷ. Từ khi tương tác với quái thú trên đỉnh của tông chủ Yi, họ đã quen dần với khí quỷ- khí của mỗi con đều có kết cấu khác nhau, nhưng nó luôn ngang ngược và rối loạn, giống như độ căng của một sợi dây cao su ngay trước khi đứt đoạn.

Nagi cảm nhận được con quái trước, và hắn bảo Reo đi theo mình khi hắn tăng tốc; nhanh đến mức trông như thể hắn đang dịch chuyển từ bước này sang bước khác.

Chỉ trong chốc lát, Nagi và Reo đã đến ngưỡng cửa của con quái thú. Thoạt nhìn, nó có vẻ là một khối lông đen dày đặc, đậm mùi máu và đất, và khi Reo nhìn vào nó, một cảm giác bất hòa đột ngột xâm chiếm dạ dày cậu- tựa như đang chơi một bài hát quen thuộc nhưng lại gảy nhầm dây. Khối lông chuyển động, và mùi hôi thối của khí quỷ tràn ngập không gian như cách cái nóng mùa hè oi bức thấm vào da. Reo nuốt nước bọt, bất giác run rẩy và lùi một bước.

Yi liên tục nói về việc cô chăm sóc những quái thú của mình tỉ mỉ đến mức nào, và Reo giờ đã hiểu sự khác biệt rõ rệt là thế nào.

Con quái này có bộ lông dính đầy máu người và những mảnh vụn xoắn lại thành những vòng thắt nút. Nó có đôi mắt vàng hoang dại, có thể nhận ra những tu sĩ đứng trước mặt mình chỉ là con mồi. Khí lực của nó gợn sóng một cách nguy hiểm theo từng chuyển động của cơ bắp, khiến phổi của Reo bị bóp nghẹt. Nó còn có cái miệng với hơi thở hôi hám đầy mùi thịt người, nó há miệng ra và Reo thấy răng và bị tóm lấy; không- phải là bị kéo vào ký ức về bóng tối trong quá khứ với cái đầu trong hàm của một con sói khi nó mỉm cười với cậu, lưỡi của nó áp vào má Reo khi nó nếm mùi mồ hôi chứa đầy adrenaline của cậu trai, và cậu vẫn có thể nhớ cách những chiếc răng nanh đó đã tạo ra vết lõm trên cổ mình, và cảm giác như xương gãy và trời ơi Reo đang cố trườn đi, cố xua đi ký ức bằng một luồng ma lực, nhưng rồi cậu bất lực, mọi thứ bên trong cậu đang vỡ vụn theo cách khiến Reo phải hét lên.

"Reo!" cậu nghe thấy, nhưng mọi thứ tối sầm lại, và cậu không thấy gì cả ... cậu biết đó là Nagi, nhưng lẽ ra Nagi không nên ở đây- hắn không thể. Và còn một người đang gọi tên cậu; giọng của một cô gái vang lên [Chủ nhân, chủ nhân! Làm ơn!], lời cầu xin của cô mang đầy nỗi sợ hãi và nhói đau, nhưng cậu cũng không thể nghe theo. Mọi thứ đang diễn ra một cách dữ dội trong cậu, và cậu không thể kìm lại những ký ức cũ.

Và rồi, Reo cảm thấy thứ gì đó, như thể mình đang bị nhấn chìm trong một biển năng lượng rộng lớn, và sự hiện diện đó khiến cậu chậm lại, giống như cách tay chân hơi trĩu nặng khi bơi, nhưng Reo không muốn như thế. Cậu quằn quại và vùng vẫy trong đó cho đến khi cảm thấy mình phá vỡ bề mặt, và cậu đẩy khí ngoại lai ra ngoài, trục xuất nó hoàn toàn cho đến khi có thể thở lại.

Một cảm giác khác tràn ngập trong cậu - mãnh liệt như lần trước, nhưng sắc bén và khắc nghiệt, tựa như một cơn gió đông bất ngờ thổi qua xương lạnh. Và rồi nó đâm thủng thứ gì đó bên trong Reo, khiến cậu ngừng vùng vẫy. Cậu dần chìm vào bóng tối.

Thơi gian trôi đi. Đôi khi, Reo nghe thấy tiếng của một cô gái, thận trọng kích động tâm trí cậu và rên rỉ một cách đau khổ. Cậu yếu ớt cố đáp lại, trước sự mừng rỡ của giọng nói này, nhưng ngay cả việc suy nghĩ cũng khiến cậu quá mệt mỏi, và cậu chìm vào trạng thái bất tỉnh.

Reo tỉnh dậy, hoặc ít nhất là cậu nghĩ mình đã tỉnh, nhưng tâm trí cậu quá hỗn loạn để có thể thực sự nói được. Có một vài nhân vật quen thuộc: một người phụ nữ với mái tóc dài màu trắng, một cô gái với đôi mắt đẫm lệ. Và luôn là một chàng trai khác. Cậu nghĩ mình nhớ những đầu ngón tay đã từng ấn vào môi mình, và cảm giác có thứ gì đó ngọt lịm tan chảy trên đầu lưỡi. Một hương vị quen thuộc, dù cậu không thể nhớ rõ nó đến từ đâu.

Khi Reo thực sự tỉnh dậy, Nagi đã ở ngay bên cạnh. Nagi ngồi cạnh chiếc giường mà Reo đang nằm, hiện tại hắn đang ngủ, đầu đặt trên đệm khi hai chân quỳ trên sàn. Khi bắt đầu, Reo nhận ra bàn tay họ đang đan vào nhau.

Đỏ mặt, Reo kéo tay cậu về lòng mình, nhưng hành động đó dường như đã đánh thức Nagi. Nagi chớp mắt lờ mờ và ngước nhìn Reo, đôi mắt màu mòng két ánh lên sự kinh ngạc khi thấy Reo tỉnh dậy.

[Chủ nhân, lần này cậu tỉnh thật rồi ư?] Hệ thống rụt rè gọi. [Tôi đã gọi cậu được bốn ngày rồi...]

Tôi tỉnh rồi, Reo trấn an cô. Hệ thống bắt đầu khóc to và nức nở.

[Tôi-tôi đã rất lo lắng! Sao cậu có thể làm thế này với tôi? Cậu đã nói mình sẽ cẩn thận cơ mà!]

Reo xin lỗi, nhưng tiếng sụt sịt của cô vẫn không ngưng. [Cậu không được tha thứ! Cậu phải tự chăm sóc bản thân mình, chủ nhân. Kể cả khi cậu có nhiệm vụ phải giúp đỡ nhân vật chính, cậu cũng không thể bỏ bê chính mình! Hứa với tôi là cậu sẽ cẩn thận hơn- hứa đi !]

Tôi hứa, Reo trịnh trọng nghĩ, và tiếng nức nở của Hệ thống giảm xuống thành hơi thở run rẩy.

Reo chuyển sự chú ý sang Nagi. "Chuyện gì đã xảy ra thế?" Cậu hỏi, giọng khàn khàn và đứt quãng. Nagi quay lại và đưa cậu một cốc nước để làm cổ họng bớt khô.

Trong khi Reo uống nước, Nagi nói, "Cậu bị lệch khí." Reo gần như phun hết nước ra.

Lệch khí?

[Sau khi nhìn thấy con quái thú, cậu nhớ đến con sói tuyết đã giết chết mình ở thế giới trước. Chắc hẳn cậu đã... sợ hãi, gây ra lệch khí.] Reo cắn môi.

Việc này không có trong cốt truyện. Việc đó lẽ ra không nên xảy ra. Nhưng nhân vật trong cốt truyện khác với Reo- một phiên bản của Reo không chịu gánh nặng bởi những thế giới trong quá khứ này.

"Xin lỗi," Reo nói, trên lưỡi mang đầy cảm giác tội lỗi. "Cậu đưa tớ đi để giúp cậu, nhưng tớ lại trở thành gánh nặng."

Đôi mắt của Nagi lóe lên một tia nước, và tim Reo nhảy lên khi nhận ra Nagi gần như sắp khóc. Reo xin lỗi một lần nữa và nói, "Đáng lẽ tớ không nên đi."

Nagi lắc đầu dữ dội. "Tớ thậm chí còn không nhận ra điều đó... Tớ đã giết xong con quái và khi tớ quay lại, cậu đã nằm trên mặt đất. Tớ tưởng..." nhưng Nagi không thể nói hết câu. "Tớ đã cố kéo cậu ra bằng khí công của mình nhưng không thành. Wu đã đưa cậu ra khỏi trạng thái đó. Cậu đã ngủ được bốn ngày rồi."

Reo chỉ có thể nghĩ, trò đùa gì thế này. Cậu được đưa đến thế giới này để hỗ trợ Nagi vào thời khắc nguy hiểm, nhưng cậu lại hoàn toàn vô dụng. Tệ hơn nữa, cậu còn có thể làm mối nguy hiểm trầm trọng thêm. Reo cho rằng việc trở thành một người luyện đan là một lựa chọn đúng đắn- kể từ bây giờ, cậu sẽ cố hết sức để hỗ trợ Nagi từ trong bóng tối.

Đột nhiên, cánh cửa đóng sầm lại và Reo nghe thấy tiếng rên rỉ "Reooooo !!!"

Zhilan xông vào phòng, vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi, mắt cô đỏ hoe và sưng húp. Cô đẩy Nagi sang một bên và nhảy lên người Reo, rõ ràng là không tính đến tình trạng yếu ớt của cậu lúc này.

"Reo!!! Reo, em tưởng anh đã chết rồi! Làm sao anh có thể?!" Cô dùng nắm đấm đập vào vai Reo, và nó đau hơn Reo muốn thừa nhận. "Em đã rất lo đấy !"

Zhilan đột nhiên quay sang Nagi với vẻ thù hận. "Đây là lỗi của anh! Lẽ ra anh không nên đưa Reo đến đó." Nagi hơi lùi lại vì cảm giác tội lỗi, nhưng có vẻ như điều đó đã được lặp lại. Chắc hẳn họ đã đánh nhau nhiều lần trong lúc Reo bất tỉnh.

Zhilan mạnh bạo quay lại với Reo khi những giọt nước mắt rơi xuống từ mắt cô. "Đừng làm thế nữa. Bây giờ anh đáng lẽ phải là anh trai của em... Anh không thể bỏ em được!" Cằm cô rung lên, Reo nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Đừng giận Nagi. Đó là lỗi của anh." Những lời của Reo rõ ràng không làm giảm đi sự tức giận của Zhilan, và cô trừng mắt nhìn Nagi. Giữa lúc này, một người khác bước vào phòng, khiến cả ba đều cứng người khi nhìn thấy.

Giáo chủ Wu bước vào với chiếc áo choàng xanh giản dị đặc trưng của mình. Cô nhìn từ Nagi sang Reo và mỉm cười, nhưng lạnh lùng hơn thường ngày. "Ta cảm thấy ngươi đã tỉnh. Ngươi đã khiến tất cả chúng ta khá sợ hãi khi rơi vào tình trạng lệch khí."

Một lần nữa, Reo lại thấy mình phải xin lỗi. "Tôi xin lỗi, thưa sư phụ Wu. Lẽ ra tôi nên tinh tấn hơn trong việc tu luyện của mình."

Cô áp mu bàn tay lên trán Reo-một hành động của người mẹ, nhưng cử chỉ đó không hề nhẹ nhàng chút nào. Reo cảm thấy lông tay mình dựng lên. "Ta đã nói với ngươi rằng có một nút thắt trong tâm trí ngươi cần được giải quyết. Ngươi đã không chú ý đến lời khuyên của ta."

Reo không thể làm gì ngoài xin lỗi lần nữa, nhưng Wu đưa tay xua đi lời nói của cậu. "Bây giờ ngươi đã tỉnh rồi, ngươi có thể trở lại đỉnh thứ tư trong thời gian hồi phục còn lại." Wu quay lại nhìn Nagi và nói, "Ngươi đã bị phân tâm đủ lâu rồi. Đã đến lúc phải quay lại tu luyện."

Reo nhìn theo ánh mắt của Wu để nhìn bạn bè mình. Zhilan kịch liệt bĩu môi, nhưng lại kiềm chế được lưỡi của mình. Reo nghĩ cô chắc chắn cũng đang tức giận với giáo chủ Wu. Trong mắt Nagi hiện lên một tia bướng bỉnh - có lẽ hắn không muốn tu luyện? Reo không chắc lắm.

"Hãy để tôi đưa cậu ấy trở lại đỉnh thứ tư," Nagi nói, nhưng Wu lắc đầu.

"Ngươi đã ở cạnh Reo được bốn ngày rồi." Nó khiến Reo nuốt nước bọt. Dù mơ hồ nhớ được Nagi đã ở bên cạnh mình, nhưng cậu không ngờ Nagi lại ở đây nhiều ngày như vậy. "Đệ tử Song có thể đưa cậu ta về. Hãy đi với ta, Nagi." Ngay cả khi Wu nói vậy, sự bướng bỉnh vẫn không biến mất khỏi mắt Nagi, và Reo nghĩ hắn sắp cãi lại sư phụ của mình.

"Không sao đâu, Nagi. Cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi. Tớ sẽ quay về với Zhilan."

Cuối cùng, lập trường của Nagi lung lay, và hắn gật đầu. Wu và Nagi khởi hành, còn Zhilan và Reo đi đến đỉnh thứ tư, nơi cậu hồi phục trong vài ngày tới. Sư phụ Yang cho cậu uống trà đắng và những viên thuốc mà bà khẳng định sẽ giúp ích cho việc tu luyện của cậu sau khi bị lệch khí. Bà cũng cấm Reo làm việc nặng nhọc, bảo cậu chỉ tập trung vào việc xây dựng lại linh căn và kinh mạch của mình, những thứ vốn đã trở nên yếu đi sau trải nghiệm tồi tệ này.

Reo hỏi bà về những gì Wu đã nói - về nút thắt trong tâm trí cậu, và Yang nhìn cậu đầy cảm thông. Bà nói với cậu rằng không thể giải quyết được những trở ngại về tinh thần bằng bất cứ thứ gì ngoài những thay đổi từ bên trong. Không có thuốc nào có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này. Reo không biết lúc đó thứ gì có thể giúp được mình; không có khả năng cậu bị mất trí nhớ và quên đi những ký ức này. Thay vào đó, Reo chọn cách đặt vấn đề đó sang một bên.

Vài ngày sau, khi Yang thông báo cậu đủ mạnh để bắt đầu phát triển việc luyện đan trở lại, Nagi đến thăm Reo trên đỉnh thứ tư để mời cậu đi dự một lễ hội trong thành phố. Reo tự hỏi liệu Nagi có phải đang cố trốn tránh nhiệm vụ của môn phái mình hay không; lần cuối cậu nhìn thấy Nagi ở cùng Wu, có chút thù địch nào đó đọng lại trong không khí. Reo nghĩ đến việc từ chối Nagi, nhưng hắn nhìn cậu đầy mong đợi, khiến Reo thở dài và đồng ý.

"Tớ sẽ hỏi Zhilan xem liệu em ấy có muốn đi cùng không," Reo nói, nhưng cậu không cần hỏi cũng biết cô sẽ đồng ý. Nếu ở quá lâu trong bầu không khí thanh bình, tĩnh lặng của giáo phái, Zhilan sẽ bắt đầu phát điên.

"Không phải với Zhilan. Chỉ có chúng ta thôi," Nagi nói, điều này nghe hơi lạ. Nagi thường thích để cô nhóc đi cùng.

"Em ấy giận cậu rồi. Nếu Zhilan phát hiện ra chúng ta đến lễ hội mà không có em ấy, em ấy có thể sẽ đánh cậu đấy." Nagi, với tu vi vượt trội của mình, sẽ dễ dàng đánh bại Zhilan, nhưng không đời nào cô lại không tung một cú đấm thật mạnh trước đó.

"Tớ sẽ tặng em ấy một chiếc vòng tay thật đẹp." Sau sự im lặng của Reo, Nagi nói, "Và một chiếc kẹp tóc khác." Zhilan dễ hối lộ thật, nhưng Reo nghĩ thế vẫn là chưa đủ. Nagi thở dài và nói thêm, "Và một túi trà yêu thích của em ấy," và Reo cuối cùng cũng gật đầu.

Khi họ đến lễ hội, phố mua sắm chính của thành phố được trang hoàng bằng những chiếc đèn lồng rực rỡ, và các con phố xếp đầy những xe bán đủ loại đồ ăn con người ta có thể nghĩ đến, những nghệ sĩ chơi nhạc và những người bán hàng rong bán đủ loại đồ trang sức. Nagi nhờ Reo chọn một chiếc vòng tay và kẹp tóc phù hợp mà Zhilan thích, và sau đó, Reo mong chờ những trò vui như thường lệ; uống, ăn và giải trí.

Thay vào đó, Nagi dẫn cậu xuống những chiếc thuyền ở tuyến sông trung tâm thành phố, và hắn thuê một chiếc thuyền nhỏ để hai người ngồi lên. Cả hai nghịch mái chèo một lúc, nhưng họ nhanh chóng quyết định cứ thế để nó trôi.

Khi Reo nhìn Nagi, ánh đèn lồng vàng lốm đốm trên tóc hắn và xuyên qua hàng mi dài, khiến khuôn mặt hắn tỏa sáng dịu dàng. Nagi nhìn những đồ trang trí dọc theo bờ sông, và đôi mắt hắn chớp chớp chậm rãi hệt như một chú mèo đang tắm trong cái nóng mùa hè- buồn ngủ, như thể hắn có thể thiếp đi bất cứ lúc nào. Bầu không khí này khiến tai Reo nóng bừng-chậm rãi trôi trên con sông có ánh đèn lồng là điều mà các cặp tình nhân sẽ làm, nhưng Nagi vẫn hành động như không biết gì như mọi khi.

Nagi phá vỡ sự im lặng. Hắn kể: "Khi tớ còn nhỏ, vào dịp lễ hội mùa thu, cha mẹ thường đưa tớ đến bờ sông với nến và đèn lồng. Tớ đã thắp sáng đủ lâu để đốt cháy chiếc đèn lồng." Khi Nagi nói, hắn nhìn chằm chằm vào những ánh đèn dọc con phố với vẻ hoài niệm.

"Đôi khi tớ vẫn nhớ đến họ," Nagi lặng lẽ thừa nhận, và trái tim Reo một lần nữa căng ra trước sự tàn nhẫn của câu chuyện này.

"Nói tớ nghe, chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy?" Nagi hỏi, khiến Reo chớp mắt đầy bối rối. Hắn nói, "Tại sao cậu lại bị lệch khí?" Và, oh, có vẻ như Nagi vẫn còn ám ảnh khoảnh khắc đau thương đó.

Reo phải nói gì đây? Hiện tại, cậu không thể nghĩ ra bất kỳ lời bào chữa phù hợp nào, và cậu cũng không thể tiết lộ sự thật, vì vậy cậu đưa ra câu trả lời đáng buồn là "Tớ không biết". Nagi im lặng.

"Khi nhìn thấy cậu trên mặt đất ngày hôm ấy- khi thấy cậu bị lệch khí, tớ đã nghĩ..." Nagi gật gù, và có cảm giác như thế giới đã dừng lại. "Tớ nghĩ mình đã quá muộn. Tớ cố kéo cậu ra khỏi đó nhưng không thành. Thứ gì đó đã ngăn tớ lại. Tớ đã không biết mình phải làm gì."

Nagi nói, "Tớ không muốn đối mặt với cảm giác bất lực ấy nữa."

"Tớ sợ..." và sau đó hắn lắc đầu và nói, "Tớ sợ cho cậu. Tớ đã lo sợ cho cậu, nhưng tớ nghĩ đó là một nỗi sợ ngu ngốc... Vì tớ biết cậu rất mạnh mẽ. Có lẽ mạnh hơn bất cứ ai mà tớ biết. Nhưng đôi khi suy nghĩ ấy lại ập đến, và tớ nghĩ cậu sẽ biến mất mãi mãi."

Những lời nói quen thuộc này khiến Reo nghẹt thở. Nagi có biết không? Bằng cách nào đó hắn biết được cốt truyện rồi ư?

Hệt như thế giới trước, và từ cách không khí trong phổi của Reo bị ép lại, Reo tự hỏi liệu bây giờ cậu có thể bị lệch khí hay không.

Nagi nói, "Tớ không biết mình sẽ làm gì nếu mất cậu. Cậu đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời tớ."

Không, Reo quả quyết. Nagi không thể nào biết được mình là nhân vật chính của câu chuyện này. Hắn bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách nói về cha mẹ mình và hắn nhớ họ đến nhường nào, và cảm giác tương tự đang thôi thúc hắn nói tiếp lúc này - nỗi sợ hãi về sự mất mát tương tự. Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được. Ai sẽ không cảm thấy bàng hoàng nếu người bạn thân nhất của họ suýt chết chứ?

Tuy nhiên, câu trả lời đó có vẻ không đúng lắm.

Hệ thống, người vừa thực hiện một cuộc kiểm tra chẩn đoán khác của thế giới, nói, [Mọi thứ đều ổn], nhưng ngay cả cô cũng có vẻ hơi do dự.

Reo cố gắng phớt lờ những lo lắng đang quẩn quanh trong đầu để tập trung vào Nagi ngay lúc này. Cậu nắm lấy tay Nagi và để một phần khí công của mình tan vào kinh mạch của Nagi, hy vọng có thể xoa dịu nỗi lo của hắn.

Reo nói, "Tớ sẽ luôn bên cậu mà."

Mọi thế giới tồn tại Nagi đều tồn tại Reo. Lúc đầu, Reo nghĩ đây là một lời nguyền, và thậm chí bây giờ, cậu cũng không gọi đó là một phước lành, nhưng cậu dần cảm thấy thoải mái với số phận này vì đó là Nagi. Nếu là Nagi, Reo có thể làm bất cứ điều gì.

Nagi siết chặt tay Reo như thể không hoàn toàn tin vào những lời đó, và Reo tỏa một làn khí khác để đáp lại. Nagi nói, “Những câu chuyện cậu kể… đều có kết thúc có hậu.” Nagi suy nghĩ một chút rồi nói, “Tớ cũng muốn nó. Một kết thúc có hậu.”

Với nụ cười dịu dàng trên môi, Reo nói, "Được thôi." Lần này, đó là một lời hứa mà cậu có thể giữ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top