Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Nagi và Isagi trở về sau một nhiệm vụ khác cùng Wu. Nagi lao xuống đỉnh thứ tư trong cơn giận dữ, gần như phát điên sau khi nghe về cuộc chạm trán của Zhilan và Reo với ả ma pháp sư. Khi mở cửa nhà kính, Nagi nhìn thấy Zhilan và Reo đang vui vẻ uống trà cùng nhau, và đầu gối hắn run lên vì nhẹ nhõm.

Reo gần như bật cười khi thấy Nagi run lên vì lo lắng khi cậu và Zhilan bình tĩnh uống trà.

Bây giờ cả hai đều ổn- Yang đã chữa lành hoàn toàn cho họ và họ đã được nghỉ ngơi vài ngày và làm biếng. Tuy nhiên, Nagi dường như không hiểu được cả hai đang rất thư thả. Hắn bước tới chỗ cả hai và kéo Reo vào một cái ôm thật chặt, đủ mạnh để bóp nghẹt hơi thở của cậu. Reo bắt gặp Zhilan đang đảo mắt, cậu nheo mắt nhìn cô.

Cuối cùng Nagi cũng buông Reo ra và đến ôm Zhilan, nhưng cô bé giận dữ và đẩy tay hắn ra sau một giây.

"Hai người ổn chứ?" Nagi hỏi, nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ.

"Bọn tớ ổn," Reo xác nhận.

Sáng hôm sau, Wu tập hợp năm tông chủ, một số đệ tử lớn tuổi cùng Reo và Zhilan đến họp. Nagi và Isagi đều đang đi giữa các đệ tử lớn tuổi, và Nagi chỉ phấn khích khi nhận thấy Reo cũng có mặt trong đám đông. Hắn mỉm cười một lát trước khi quay lại trò chuyện với Isagi. Zhao vung quạt vào mặt khi đang lật sách, hoàn toàn thờ ơ với chuyện này. Yi trông cũng chán nản y vậy, và rõ ràng là cô muốn gật gù hoặc chơi đùa với những quái thú của mình.

"Đã có suy đoán về một quỷ vương mới lên nắm quyền," Wu nói, và Zhao nhướn mày, nhưng đó là một cử chỉ đầy mỉa mai.

Một cách lịch sự, Yang hỏi: "Làm sao chị biết, chị Wu?"

"Ngày càng nhiều các cuộc đối đầu với những ma pháp sư mạnh hơn mức bình thường. Trong khi một người đang bị đuổi khỏi thị trấn, anh ta nói rằng các giáo phái chính quy sẽ phải chịu trừng phạt từ quỷ vương mới. Ngoài ra, rừng quỷ dường như đã phát triển. Chúng ta còn có thể suy ra điều gì nữa?"

Zhao phe phẩy chiếc quạt lên mặt và nói: "Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. Vả lại, kể từ cuộc chiến tu luyện lần trước, phe ma quỷ đã mất quá nhiều thời gian để hồi phục."

Wu cau mày. "Sao Ngài có thể thờ ơ như vậy trước những thứ ảnh hưởng đến đệ tử của giáo phái mình?" Một số cặp mắt hướng về phía Reo và Zhilan.

"Đó là bản chất của âm dương," Zhao trả lời. "Ma quỷ và chính nghĩa sẽ mãi mãi chiến tranh, nhưng không thể tiêu diệt được nhau. Chúng ta có thể lo lắng về sự trỗi dậy của một quỷ vương mới, nhưng các quỷ vương đã trỗi dậy và sụp đổ trong nhiều thiên niên kỷ, các giáo phái chính quy cũng vậy. Không có lý do gì để lo lắng cả."

Tông chủ Yang từ đỉnh thứ ba xen ngang. "Bây giờ Ngài nói vậy, nhưng nếu đệ tử của Ngài gặp nguy hiểm, hoặc nếu đệ tử Shen bị tấn công, ta chắc chắn Ngài sẽ thay đổi suy nghĩ ngay."

Zhao khịt mũi và từ chối để sự khiêu khích leo thang.

"Cãi nhau đủ rồi," Wu nói. "Vài giáo phái muốn tổ chức một cuộc họp để thảo luận về việc gia tăng hoạt động của ma pháp sư. Nagi và ta sẽ rời đi ngay hôm nay." Một số người trong đám đông lạnh nhạt nhìn nhau. Không có gì ngạc nhiên khi Nagi bị buộc phải đi theo; Wu không giấu giếm rằng hắn là người cô yêu thích. Bây giờ, mọi người chỉ thắc mắc tại sao những người còn lại lại bị ép tham gia cuộc họp này.

Cô quay sang Nagi. "Nagi, chọn một người khác đi cùng đi."

Zhilan thúc cùi chỏ vào Reo một cách không mấy tế nhị, và Reo cau có nhìn về phía cô bé. Cậu biết cô đang nghĩ gì. Có lẽ ở hai thế giới trước, Reo cũng mong chờ điều tương tự, nhưng bây giờ cậu cũng biết rõ hơn. Trong lòng cậu thậm chí còn không có lấy một tia mong đợi.

Nagi nhìn Wu và trả lời, "Isagi," đúng như Reo nghĩ. Từ khóe mắt, cậu có thể thấy đôi mắt của Zhilan mở to, nhưng cô biết mình không nên nói ra nên đã cắn lưỡi và nheo mắt nhìn Nagi, có lẽ đang có ý đồ đánh hắn trong lần đi chơi tiếp theo. Không ngờ cô cũng nắm lấy tay Reo và siết chặt, Reo nhận ra đây là lần đầu tiên cậu có người bên cạnh trong suốt những sự kiện cốt truyện này.

[Tôi cũng ở đây mà, chủ nhân!]

Cô đang đùa tôi đấy à? Cô luôn hạnh phúc mỗi khi Nagi từ chối tôi kia mà!

Hệ thống khịt mũi. [Như thế này sẽ tốt hơn cho cậu. Giữ cốt truyện đi đúng hướng là điều tốt cho tất cả mọi người.]

Với sự lựa chọn của Nagi, cuộc họp bị hoãn lại một cách không chính thức, và mọi người bắt đầu quay lại với công việc họ đang làm, nhưng sau đó Nagi nói thêm, "Và Reo. Tôi muốn Isagi và Reo đi cùng."

Mắt Reo mở to.

[Ugh.]

Ánh mắt của Nagi và Reo chạm nhau, và một cơn đau nhói xuyên qua trái tim cậu. Một lần nữa-nó lại xảy ra lần nữa. Hệt như khi Nagi cố gắng thuyết phục các Hiệp sĩ Hoàng gia nhận Reo làm học trò ở thế giới trước. Reo cố gắng ghép một ý nghĩ cho Hệ thống: Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao cốt truyện lại chuyển hướng một lần nữa?, nhưng cậu đã thoát khỏi trạng thái mơ màng khi Zhilan siết chặt tay cậu vì phấn khích.

Wu nói: "Chỉ có ba người được mời thôi. Ngươi chỉ có thể chọn một trong hai."

Nagi nhăn mặt tỏ vẻ bất mãn. "Cả hai đều nên đi. Tại sao họ thậm chí còn giới hạn số lượng lời mời? Thật ngu ngốc."

Wu kiên nhẫn giải thích: "Cuộc họp được tổ chức trong không gian riêng tư nên không có ma pháp sư nào xâm nhập và cung cấp cho chúng ta những thông tin sai lệch. Vì thế, chúng ta chỉ có thể đưa ba người đi. Nếu ngươi không thể chọn, chúng ta sẽ đưa Isagi đi."

"Reo cũng cần phải đi. Cậu ấy thực sự đã đối mặt với một ma pháp sư! Chẳng phải cái nhìn sâu sắc của cậu ấy sẽ có giá trị sao? Và chỉ là thêm một người nữa thôi mà." Có vẻ như Nagi đang cố bảo Wu đừng đi, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của cô đã khiến Nagi không thể đi xa đến thế.

"Nếu ngươi muốn Reo-"

" Cả hai. Tôi nghĩ cả Isagi và Reo đều nên đi." Nagi vẫn giữ vẻ mặt bướng bỉnh, và tất cả mọi người trừ Nagi và Zhilan rõ ràng đều khó chịu vì cuộc họp này vẫn tiếp tục kéo dài.

Reo cuối cùng cũng hỏi được Hệ thống, Tại sao Nagi lại làm chuyện này?

Hệ thống rên rỉ và nói, [Tôi không biết! Cậu ta thực sự không nên làm vậy... Và cậu thậm chí còn không làm gì sai trái trong thế giới này. Cậu không đi chệch khỏi cốt truyện và chuyện này vẫn xảy ra! Nhân vật chính này thực sự quá rắc rối.]

Tôi có thể đi cùng họ không ?

[Để xem nào... có vẻ như Nagi và Isagi đã thân thiết hơn với nhau trong chuyến đi này, nhưng ngoài chuyện đó ra thì không còn gì xảy ra cả.]

À, vậy Reo sẽ là kẻ thứ ba. Reo chợt hiểu tại sao Zhilan lại khó chịu đến thế lúc cậu kéo cô lên đỉnh thứ nhất khi cậu đến thăm Nagi.

"Tôi sẽ không đi," Reo nói, còn Nagi và Zhilan ngạc nhiên quay lại nhìn cậu. Wu mỉm cười khi sự bướng bỉnh của Nagi đã được giải quyết gọn nhẹ. Một số thành viên trong giáo phái không muốn tham dự buổi họp này đã rời đi công khai. Tuy nhiên, Nagi thì không. Cái cau mày của hắn càng sâu hơn.

Nagi nhíu mày. "Tại sao không? Cậu sẽ giúp ích đấy."

"Tớ sẽ không giúp được gì đâu. Tớ thậm chí còn không có kiếm nữa."

"Điều đó không quan trọng. Cậu giỏi về ấn kí và trận pháp, nên cậu-"

"Tớ thậm chí còn không thể đánh bại tên ma pháp sư đó. Tớ có thể làm được gì đây?" Điều đó dường như khiến Nagi im lặng. "Tớ thà dành thời gian để trở nên mạnh mẽ hơn. Tớ sẽ sống ẩn dật để tu luyện." Zhilan há hốc miệng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe đến nó.

Nagi nhìn Reo và một lát sau, hắn nhún vai tỏ vẻ không vui. Sau khi giải quyết xong, Nagi, Isagi và Wu rời khỏi đỉnh núi.

----------------------------------------------------------

Reo đã nói dối; cậu không sống ẩn dật. Sống ẩn dật chỉ là thiền định và tu luyện, Reo còn có việc tốt hơn để làm. Zhilan rất vui vì cô không bị tước đi một người bạn, nhưng cô chọc ghẹo Reo về lý do tại sao cậu lại nói dối khi Reo giữ bí mật. Hệ thống yêu cầu cậu trong mọi trường hợp không được kể cho bất kỳ nhân vật nào về cốt truyện (Reo sẽ không bao giờ làm thế), nhưng cậu thực sự không có lý do chính đáng nào ngoài cốt truyện.

Buổi tối khi cả ba trở về, Wu triệu tập một cuộc họp khác, mặc dù lần này toàn bộ giáo phái phải tham dự. Có một số lời phàn nàn, nhưng sức nặng của mệnh lệnh như vậy là không thể nhầm được: hiếm khi Wu dùng sức nặng của mình với tư cách là giáo chủ để chỉ huy các đệ tử của các đỉnh khác. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Chà, Reo biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cốt truyện đang diễn ra nhanh chóng và đây là thời điểm đổ vỡ. Isagi và Nagi sẽ được chọn làm đệ tử cấp cao, còn Reo phải đóng vai một kẻ bị ruồng bỏ đáng khinh. Reo cảm thấy cả người mình đơ như gỗ khi tham dự cuộc họp.

Khi cậu bước vào hội trường, khung cảnh được dàn dựng một cách hoàn hảo cho mọi thứ mà cốt truyện đòi hỏi: Wu đứng trên bục cao trong khi hai đệ tử được ưu ái đứng đằng sau cô. Wu nhìn qua các đệ tử đang có mặt rồi nói.

"Mặc dù nhiều người trong số các ngươi đã nghe nói về ma pháp sư, nhưng có rất ít người thực sự gặp chúng. Đó không phải là ngẫu nhiên; cuộc chiến giữa ma pháp sư và chính nghĩa gần nhất đã diễn ra cách đây hai thế kỷ, và gần như toàn bộ việc tu luyện ma quỷ đã bị dập tắt sau đó. Nhưng trong hai trăm năm qua, phe ác quỷ đã và đang tập hợp sức mạnh của mình."

Một làn sóng lo lắng tỏa ra khắp đám đông.

Wu tiếp tục, "Có vẻ như một quỷ vương mới đã lên nắm quyền." Càng có nhiều tiếng xì xào khe khẽ lan ra trong đám đông, nhưng Wu phớt lờ tất cả. "Chuyện này không phải để báo động các ngươi. Ta không thể nói liệu quỷ vương có tham chiến hay không. Nhưng ta yêu cầu các ngươi phải luôn cảnh giác và trên hết, đừng để bị dao động bởi con đường ác quỷ."

"Cần có người dẫn lối các ngươi vượt qua thời điểm khó khăn này. Một người trong thế hệ của các ngươi- một người mà các ngươi có thể hướng tới trong tương lai. Đó là những thủ lĩnh tương lai của giáo phái này."

[Ồ! Ra là vậy] Hệ thống nói.

"Nagi Seishiro. Isagi Yoichi. Hai ngươi sẽ là đệ tử cấp cao của giáo phái này." Wu ra hiệu cho họ đứng cạnh cô. Cả hai dường như chết lặng trước câu nói ấy. Rõ ràng là Wu đã không hề báo trước với họ. Nagi loạng choạng bước đến cạnh Wu, còn Isagi đi về phía bên kia của cô.

Reo tê liệt với tất cả những điều đó. Có một cảm giác nhẹ nhõm thầm kín khi cậu nhìn vào cặp đôi định mệnh đang chiếm giữ vị trí xứng đáng thuộc về họ. Còn có gì đó thấp hơn thế nữa, nhưng Reo không chú ý đến nó. Rồi, trong tích tắc, Nagi bắt gặp ánh mắt của Reo, và những cảm xúc đó dâng trào mạnh mẽ.

Đau quá. Sau tất cả những thế giới này, nó vẫn thật đau đớn.

Wu giải tán cuộc họp, và Reo quay lại đỉnh thứ tư, xoa dịu nỗi đau trong lòng bằng sự im lặng. Tuy nhiên, Zhilan từ chối cách ứng xử tương tự. Má cô bé phồng lên vì giận dữ khi cô nói một cách nóng nảy, "Đáng lẽ ra anh phải được phong là đệ tử cấp cao hơn Isagi! Anh đã ở đây lâu hơn anh ta rất nhiều, anh được tất cả thành viên trong giáo phái biết đến và anh là một trong những đệ tử giỏi nhất trong giáo phái này!"

Cô kéo tay áo Reo, hạ giọng hỏi, "Anh không tức ư?"

Có lẽ trong những hoàn cảnh khác, Reo cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ như vậy, nhưng mọi thứ chỉ như một nỗi đau âm ỉ. Reo cố xoa dịu Zhilan, nói: "Chúng ta không thể làm gì để thay đổi quyết định của Wu. Hãy chúc mừng cho Nagi thôi."

Zhilan không bị thuyết phục, nhưng cô cũng không tranh cãi, và họ quay trở lại đỉnh thứ tư.

----------------------------------------------------------

Đêm đó, khi Reo chuẩn bị đi ngủ thì có người gõ cửa. Reo mở cửa ra, những tưởng sẽ nhìn thấy Zhilan, nhưng phía bên kia là Nagi. Reo mỉm cười và nói, "Tớ có thể giúp gì cho đệ tử cấp cao đây?"

Đó chỉ là một câu đùa-một thứ để trêu chọc Nagi, nhưng hắn cau mày khi nghe danh hiệu mới của mình. "Tớ có thể vào không?" Nagi hỏi, và Reo mở rộng cửa.

Nagi bước vào và có vẻ hơi bối rối, và trong một hoàn cảnh khác, sự cay đắng và phẫn nộ của Reo sẽ tràn vào không khí. Có lẽ bây giờ cậu đã buộc tội Nagi; nếu cậu chọn tớ đi dự buổi họp đó, thì tớ đã được phong làm đệ tử cấp cao rồi.

"Tớ xin lỗi," Nagi nói.

Đây không phải lỗi của Nagi. Reo muốn trả lời, Tớ ổn mà, đừng lo, khi Hệ thống đột ngột xen ngang. [Chủ nhân, cậu phải nhớ thiết lập nhân vật của mình! Ngay cả khi cậu không tức giận, ít nhất cậu cũng phải tỏ ra như vậy. Nếu không thì tại sao cậu lại cố giết Isagi?]

Vì vậy, Reo lập lờ và nói, "Nếu không thể là tớ, tớ đoán đó phải là Isagi." Nagi càng cau mày hơn, nhưng Reo lại thay đổi chủ đề. "Tớ mừng cho cậu. Cậu sẽ có thể lãnh đạo giáo phái đấy."

"Cậu cũng vậy," Nagi trả lời, và Reo cứng người. "Cậu sẽ lãnh đạo giáo phái này với tớ. Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó."

Tay Nagi chạm vào thắt lưng, và ngay lúc đó Reo nhận ra có hai thanh kiếm giắt ở thắt lưng của hắn. Nagi tháo một thanh kiếm còn trong vỏ và đưa nó cho Reo. Reo do dự một lát, gần như không thể tin được điều gì sẽ xảy ra sau đó. Nhưng khi cậu rút thanh kiếm ra, Risen Dawn đã tháo vỏ và khôi phục lại vẻ huy hoàng trước đây.

"Bằng cách nào?" Reo hỏi, nhớ lại thanh kiếm đã vỡ tan thành từng mảnh trước mặt mình như thế nào.

"Sau lần đó, Zhilan và tớ đã nhặt được các mảnh vỡ, và tại hội đồng giao nhau, tớ đã nhờ một thợ rèn kiếm đang tu luyện rèn lại nó." Reo xoay lưỡi kiếm qua lại, để ánh sáng lóe lên trên lưỡi kiếm. Đúng như những gì cậu nhớ, và khi cậu truyền khí vào thanh kiếm, nó vẫn tạo ra âm thanh như bình thường.

"Cảm ơn." Reo không thể diễn tả hết lòng biết ơn của mình-không chỉ với thanh kiếm này, mà còn với mọi thứ khác. Nagi không cần đến thăm Reo hôm nay và xin lỗi vì điều mà thậm chí không phải lỗi của hắn. Nagi không cần phải tốn công sức để ghép lại một thanh kiếm gãy mà Reo có thể không bao giờ sử dụng nữa. Và còn rất nhiều điều thân mật và sự tự tin nhỏ nhặt khác mà Nagi không bao giờ cần chia sẻ với Reo, nhưng hắn lại làm vậy.

Nagi mỉm cười lần đầu tiên trong đêm đó, nhưng nó chỉ thoáng qua. Hắn nói: "Tớ lại phải đi rồi. Wu muốn cùng tớ truy tìm dấu vết của một số ma pháp sư ".

[Đó là ám hiệu cho cậu, chủ nhân! Mọi thứ đã sẵn sàng- một khi Nagi rời đi, chúng ta có thể đánh bại Isagi và cậu sẽ phải đối mặt với số phận của mình một lần nữa!] Hệ thống nghe có vẻ hơi phấn khích trước viễn cảnh bạo lực.

"Được rồi. Giữ an toàn nhé," Reo nói, và Nagi định rời đi, nhưng trước khi hắn kịp rời đi, Reo bất ngờ nắm lấy tay hắn, và Nagi quay lại với đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. "Đợi chút," Reo nói. "Tớ có thứ này cho cậu."

Reo lấy viên thuốc mới luyện xong ngày hôm nay và ấn nó vào lòng bàn tay Nagi. "Đề phòng thôi," cậu nói, vỗ nhẹ vào tay Nagi khi khép nó lại. Nagi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang khép chặt của mình, và có gì đó trong mắt hắn khiến Reo nuốt nước bọt- ánh nhìn mơ hồ, kỳ lạ đó khiến trái tim Reo nhảy lên và ước những thứ không thể xảy ra.

Sau đó Nagi bước lại gần Reo, làm trái tim cậu đập thình thịch. Cơ thể của họ giờ đã đủ gần để Reo có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ Nagi. Và Reo cứ nhìn vào đôi mắt mòng két đó, mù mịt trong bóng đêm và âm u vì một ý định nào đó mà Reo không hiểu. Sau đó, không hề báo trước, Nagi tiến lại gần và áp môi mình lên trán Reo.

Reo đứng hình, trái tim hoàn toàn ngừng đập bởi hành động đó, và cậu tự hỏi liệu Nagi có nghe được nhịp tim mình hay không. Nagi loạng choạng, lùi lại một bước như thể hắn cũng choáng váng vì những gì mình vừa làm. Trong bóng tối của màn đêm, Reo không thể biết mặt Nagi có đỏ bừng như mặt mình hay không.

"Tớ sẽ quay lại ngay khi có thể," Nagi nói, rồi vội vã rời đi, đóng sầm cửa lại sau lưng. Chỉ khi Nagi đi rồi, Reo mới thở lại được.

Gì cơ

[...]

Có phải... chuyện đó đã xảy ra không?

Hệ thống khóc thét và một loạt cảnh báo khác bắt đầu vang lên trong đầu Reo. [Tại sao vậy???] cô hét lên. [Cậu sắp hoàn thành rồi mà! Tại sao chuyện này đang xảy ra?!]

Reo cố gắng hợp lý hóa nó theo bất kỳ cách nào khác; một dấu hiệu của tình anh em. Một lời tạm biệt đầy thân mật. Nhưng ngay cả khi nghĩ như thế, trái tim Reo lại bắt đầu đập mạnh và Hệ thống mắng cậu. [Dừng lại đi! Đừng nghĩ về nhân vật chính ngu ngốc này nữa! Chỉ cần tiếp tục theo sát cốt truyện. Dù sao thì về cơ bản thì cậu cũng chỉ là một xác chết sống dậy thôi.]

Câu nói đó kéo Reo ra khỏi dòng suy nghĩ u ám của mình. Hệ thống đã đúng. Reo sẽ chết trong vài ngày tới. Không, tệ hơn thế, vài ngày tới cậu sẽ trở thành phản diện. Tên tuổi của cậu sẽ bị hủy hoại, và Nagi có thể sẽ hối hận vì đã quen biết cậu. Đó là lòng tốt cuối cùng mà Nagi có thể dành cho cậu.

Bởi khi thế giới này kết thúc, Reo sẽ tái sinh trong một thế giới mới mà không có Nagi.

Ý nghĩ đó khiến Reo lạnh sống lưng, và trong tích tắc, một ý nghĩ không tưởng thoáng xuất hiện trong đầu cậu. Reo ước gì mình đã nắm tay Nagi lâu hơn một chút.

----------------------------------------------------------

Reo dành vài ngày tiếp theo để bố trí trận pháp cho cuộc chiến chống lại Isagi. Hệ thống giúp đỡ cậu hết mức có thể, nhưng đó là công việc phức tạp và tẻ nhạt; hầu hết các đệ tử (trừ những người lớn tuổi ở đỉnh thứ ba) không thể bắt đầu hiểu cách thức hoạt động của nó và họ cũng chẳng hy vọng vào việc phá bỏ nó. Tương tự như vậy, gần như không thể phá bỏ nó bằng sức mạnh vũ lực, mặc dù tất nhiên, Nagi sẽ khéo léo làm như thế.

Sau khi hoàn thành và kiểm tra trận pháp, Reo bịa một lý do ngu ngốc để lùa Isagi vào sâu trong rừng. Isagi đã cắn câu và đồng ý giúp Reo thu thập một vài loài cây, và Reo cảm thấy mình như một kẻ xấu xa đáng khinh khi dụ Isagi vào bẫy.

Khi họ vào sâu trong rừng, Reo đột nhiên dừng bước khi bước vào trận pháp ẩn. Bối rối, Isagi nhìn quanh, nghĩ rằng có thể có một ma pháp sư khác, mặc dù mối đe dọa thực sự đang ở ngay trước mặt anh.

"Có chuyện gì sao?" Isagi hỏi.

Reo dậm chân, và trận pháp đó trở nên sống động. Một bức tường ánh sáng bao quanh họ, và Isagi giật mình trước hàng rào khí công đột ngột bao quanh không gian. "Đợi đã, đây là cái gì thế?" Isagi hỏi, vẫn chưa hiểu.

Reo không muốn tiếp chuyện; cậu chỉ muốn hoàn thành điểm cốt truyện này. Cậu nói, "Hãy chiến đấu nhé," và Isagi cau mày.

"Nếu đây là về chuyện đệ tử cấp cao..."

Reo chế giễu, nhưng cậu biết mình phải tỏ ra như vậy. "Tôi đã muốn tái đấu với cậu từ lâu rồi."

Thật dễ để nhận ra tính thích cạnh tranh của Isagi, mặc dù anh chàng tội nghiệp trông có vẻ mất cân bằng vì tất cả những điều này kỳ lạ đến mức nào. "Cậu chỉ cần đề nghị thôi. Chúng ta không cần làm chuyện này ở nơi một nơi hoang vắng đâu," anh lẩm bẩm khi rút kiếm.

"Đừng chần chừ," Reo nói, mặc dù cậu biết Isagi sẽ không để tâm đến lời khuyên đó. Nhưng Isagi gật đầu, và Reo không ngần ngại rút thanh kiếm mới cải tạo của mình ra. Chỉ với một chuyển động đó, cậu phóng một luồng khí về phía Isagi.

Isagi mở to mắt khi đánh bật khí công, nhưng anh phòng thủ không đủ tốt- anh bị ném vào các bức tường của trận pháp, và anh càng giật mình hơn khi cảm thấy những bức tường ấy dày đặc đến mức nào. Nó không chỉ là một trận pháp bình thường. Không chỉ vậy, đòn tấn công còn gay gắt và khốc liệt hơn mức đáng có. "Đợi đã, Reo -" Isagi nói, nhưng Reo phớt lờ lời anh và lao thẳng vào Isagi bằng thanh kiếm của mình.

Reo sử dụng khí công của mình để tăng sức mạnh cho cánh tay, và Isagi phải làm điều tương tự để chống đỡ cậu "Reo! Dừng lại, nguy hiểm lắm!"

Ý của Isagi không chỉ là họ có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho nhau; đúng hơn, anh đang nói về cách Reo liều lĩnh đốt cháy khí công của mình. Không quan trọng. Nagi sẽ sớm đến đây để xé toạc tĩnh mạch tâm linh của Reo, nên không có lý do gì để chần chừ cả.

Isagi nắm lấy cánh tay của Reo (nhăn mặt khi cái chạm đó bỏng rát vì khí quá nóng) và vật Reo xuống đất. Reo đá ra, nhưng Isagi né được khi cố hét lên lý do nào đó với Reo. "Việc tôi trở thành đệ tử cấp cao cũng không thay đổi được gì. Mọi người trong giáo phái vẫn tôn trọng cậu! Tôi cũng vậy. Tôi đã uống một viên thuốc của cậu-"

Reo đứng yên khi nghĩ, mình chưa bao giờ cho cậu ấy viên thuốc nào cả. Và Isagi nuốt nước bọt, nhận ra mình vừa mắc sai lầm.

Reo cắn môi khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Trong một trong nhiều chuyến đi cùng nhau của họ, Isagi hẳn đã bị thương, và có lẽ Nagi đã đưa một trong những viên thuốc đó cho Isagi. Và thực sự, Reo không nên tức giận. Đó là một món quà để Nagi sử dụng theo ý muốn và có người bị thương cần nó hơn. Nếu khí công không chạy song song với adrenaline đang bơm trong cơ thể Reo, cậu thậm chí sẽ không suy nghĩ kỹ. Nhưng mọi thứ trở nên khốc liệt và sắc bén hơn trong từng diễn biến của cuộc chiến này, và câu nói của Isagi chỉ như một cái tát vào mặt Reo.

Reo dồn hết công sức của mình vào những viên thuốc đó, hy vọng Nagi sẽ thấy chúng hữu dụng, và bằng cách nào đó, nó đã giúp ích được cho Isagi. Thật phù hợp làm sao.

Reo cắt đứt khí lực đang giữ mình lại (Quá khốc liệt. Quá nhanh. Ngay cả khi đã nâng tấm chắn giảm đau lên, khí lực vẫn như lửa đốt trong cơ thể cậu), đẩy Isagi đủ mạnh để chàng trai tội nghiệp đập vào tường một lần nữa, và cậu tấn công vào Isagi bằng một đòn đầy thù hận cá nhân.

Isagi chệch hướng, và Reo có thể thấy khuôn mặt anh nhăn lại như thế nào, cố gắng tìm cách ngăn chặn cơn điên loạn này. Nhưng nếu Isagi có thể tập trung vào những suy nghĩ như thế, nghĩa là Reo chưa đẩy anh ta đủ mạnh, và Reo triệu hồi thêm khí để đánh mạnh hơn và nhanh hơn. Mặt Isagi tái nhợt khi anh bắt đầu hoàn toàn dựa vào bản năng để phòng thủ.

Chưa đủ, Reo nghĩ. Để hoàn thành điểm cốt truyện này, để làm Isagi bị thương hoàn toàn, cậu phải sử dụng nhiều khí lực hơn nữa, nhưng cậu đã tiêu hao quá nhiều rồi. Reo nheo mắt và quyết định tách cơ thể tâm linh của mình ra để có thêm sức mạnh. Nó chắc chắn sẽ tác động vĩnh viễn đến linh căn của cậu, nhưng không sao cả. Dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Reo lại thổi vào thanh kiếm của mình một luồng khí khác- mạnh đến mức khiến nó có thể vỡ tan lần nữa. Reo giơ kiếm lên và trong tích tắc, cậu nhìn thấy nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Isagi. Một cảm giác tội lỗi thoáng qua Reo; ngay cả khi ghen tị và tức giận với Isagi, cậu chưa bao giờ thực sự ghét chàng trai này. Nhưng bây giờ cậu không thể dừng lại được.

Nhưng trước khi Reo có thể đâm thanh kiếm vào Isagi, thứ gì đó bị vỡ, Reo mất tập trung và không được sử dụng, khí trong cơ thể tâm linh rút lui an toàn trở lại cơ thể cậu. Reo nhìn lên, thấy trận pháp đã bị xé bỏ, từ đó chỉ có thể suy ra một điều.

Đột nhiên, một lượng khí áp bức ném Reo ra sau và đè cậu xuống đất, và cậu biết cảm giác này; độ sâu chí mạng của một đại dương năng lượng. Reo quay đầu lại, và đúng như dự đoán, cậu nhìn thấy Nagi.

Nhưng sao có thể? Đáng ra Nagi chưa có mặt ở đây; Hệ thống nói với Reo rằng cậu có rất nhiều thời gian. Cậu lên kế hoạch làm bị thương và hạ gục Isagi, và vào phút chót, cậu giả vờ giết Isagi trước mặt Nagi. Nhưng Nagi đến đây quá sớm, khiến Reo không hiểu.

Không thành vấn đề - bối cảnh đủ hoàn hảo rồi. Reo vừa định tấn công Isagi bằng một đòn mạnh, và Nagi đã chứng kiến ​​điều đó, và cốt truyện vẫn cần tiếp tục, nên Reo phải tiếp tục- phải làm Isagi bị thương đủ để bắt đầu phần còn lại của chuỗi sự kiện. Reo chống lại khí công của Nagi, có ý định nhấn kiếm xuống cơ thể Isagi, nhưng để đáp lại, cùng lúc đó khí lực của Nagi dường như tràn vào Reo, giống như những đợt sóng ập vào đầu cậu. Reo không thể chống lại thứ sức mạnh thô sơ đó. Reo ngất lịm đi.

----------------------------------------------------------

Reo chậm chạp mở mắt. Đầu cậu nặng trĩu, và mọi cơ bắp trên cơ thể đều đau nhức khi cậu tỉnh dậy. Reo chớp mắt một, hai lần, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, và khi cậu làm vậy, một luồng adrenaline đột nhiên làm cơ thể cậu bừng sáng.

[Chủ nhân!] Giọng nói của Hệ thống tràn đầy sự nhẹ nhõm. [Thật mừng vì cậu đã tỉnh. Tôi đã rất lo lắng...]

Chuyện gì đã xảy ra với cốt truyện? Isagi đâu?

[À], Hệ thống rên rỉ. [Một số việc đã không xảy ra như mong đợi. Isagi đã rời đi rồi.]

Cổ họng Reo nghẹn lại. Isagi đi rồi à? Cậu cố gắng nghĩ xem điều này có thể có ý nghĩa gì đối với cốt truyện, nhưng trước khi cậu có thể ghép lại một suy nghĩ mạch lạc, ai đó đã lên tiếng.

"Cậu tỉnh rồi à?"

Reo ngước lên và thấy Nagi đang ngồi cách đó vài mét. Cậu khẽ nuốt nước bọt.

Reo không chắc mình nên mong đợi điều gì. Cậu không thể làm tổn thương Isagi, nhưng rõ ràng cậu đang trong quá trình làm điều đó. Nagi sẽ tức giận phải không? Nên là vậy, đó là những gì cốt truyện yêu cầu, và ai sẽ không tức giận khi thấy ai đó tấn công người khác một cách vô cớ? Đặc biệt nếu người bị tấn công lại là người yêu tương lai của mình.

Reo sẵn sàng cho Nagi phá vỡ kinh mạch của mình, nhưng suy nghĩ đó cũng có gì đó khó chịu. Tại sao cơ thể cậu vẫn còn nguyên vẹn? Nếu Nagi thực sự có ý định chấm dứt việc tu luyện của Reo, đúng như cốt truyện đã báo trước, lẽ ra hắn phải làm chuyện đó khi Reo vẫn còn bất tỉnh.

Nagi quay mặt đi như thể không nỡ nhìn Reo. Ngoài câu hỏi đó, Nagi không nói gì khác, và sự im lặng kéo dài, nặng nề và ngột ngạt. Nỗi sợ hãi tích tụ trong bụng Reo, và cậu chuẩn bị tinh thần cho hành động tiếp theo của Nagi. Liệu Nagi có giải phóng một luồng sức mạnh xé nát cơ thể tâm linh của Reo thành trăm mảnh không? Liệu hắn sẽ kết liễu Reo mà không báo trước?

Sau đó, Nagi quay lại, khuôn mặt hiện lên một cảm xúc tươi sáng, nhưng nó khác với những gì Reo đã nghĩ. Hắn trông có vẻ sợ hãi. Nagi chuyển đến ngồi cạnh Reo, nắm chặt lấy tay cậu, chặt đến mức không thoải mái. Reo không giật tay ra; cậu quá sốc để có thể làm bất cứ gì khác ngoài việc ngồi yên.

Tình cảnh này có hơi không ổn; cách lông mày của Nagi nhíu lại và đôi mắt hắn lấp lánh thứ gì đó, có thể là nước mắt. Reo không hiểu tại sao Nagi lại không nổi cơn thịnh nộ khi nhìn thấy người yêu tương lai của mình suýt bị giết hại. Không hợp lí chút nào. Cái hố trong bụng Reo ngày càng sâu hơn.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Nagi lặng lẽ hỏi, giọng hắn mỏng manh như tờ giấy. Chỉ cần một luồng không khí thổi lệch hướng cũng có thể khiến hắn bị lãng quên.

Reo không biết phải nói gì. Cậu đã không mong có cơ hội được nói. Cậu đã cho rằng Nagi sẽ phát điên sau khi thấy Isagi gần như bị thương, và cốt truyện sẽ diễn ra theo đó. Trước sự im lặng của Reo, vòng tay của Nagi siết chặt hơn và Reo nhăn mặt vì đau.

"Hãy nói tớ nghe đi, Reo" Nagi cầu xin, và những lời đó lẽ ra phải mang tính buộc tội; lẽ ra phải đầy sự căm giận và phẫn nộ, nhưng chúng không như vậy , và tâm trí Reo đang quay cuồng khi mọi thứ thật sai trái. Sao Nagi có thể tìm thấy họ nhanh đến vậy? Sao hắn có thể chặn họ lại trước khi Reo hoàn thành điểm cốt truyện? Và tại sao Nagi lại nhìn Reo như vậy - tựa như cậu quý giá hơn thực tế rất nhiều?

"Tớ... tớ đã tức giận," Reo yếu ớt trả lời.

"Cậu giận Isagi nên đã dàn trận nhốt cả hai vào một trận tử chiến?" Giờ đây giọng Nagi đã có sức sống hơn, và Reo thấy mình nhẹ nhõm hơn. Cậu đã từng thấy Nagi tức giận trước đây; sự tức giận là thứ Reo có thể đối phó được.

Nagi gần như hét lên, "Cậu biết nó nguy hiểm thế nào mà vẫn làm vậy à? Nếu cậu bị thương thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu lại bị lệch khí và không ai đến kịp? Tay Nagi run rẩy. "Theo đúng nghĩa đen, cậu sắp xé nát cơ thể tâm linh của mình. Lỡ như cậu chết thì sao?" Giọng Nagi vỡ ra ở từ cuối cùng, như thể hắn thậm chí không muốn tưởng tượng ra khả năng đó.

Và đó là sự tức giận, phải, nhưng loại tức giận này thì sai rồi.

"Tại sao cậu lại nói vậy?" Reo hỏi, mặc dù có một điều nhức nhối trong tâm trí cậu biết rằng tốt hơn hết là nên kìm lại bất cứ câu trả lời nào mà Nagi sẽ đưa ra. "Tớ đã định làm bị thương Isagi. Cậu nên lo cho cậu ấy chứ không phải tớ ".

Khuôn mặt Nagi tái nhợt, và bàn tay của hắn lỏng ra một lát trước khi siết chặt gấp đôi. Quai hàm hắn nghiến chặt như thể hắn đang cố gắng bình tĩnh để nói những lời tiếp theo.

"Tại sao tớ lại lo cho cậu? Reo, tớ yêu cậu! " Và Reo bị sốc khi những lời dịu dàng ấy lại có thể được thốt ra một cách mạnh mẽ đến thế. Cậu choáng váng đến mức không thể xử lý được câu nói trong giây lát, nhưng khi đã xử lý được, Reo cuối cùng cũng giật tay hắn ra.

Tôi nghe đúng lời Nagi nói chứ?

Hệ thống cũng không nói nên lời, cuối cùng trả lời: [Cậu ta nói cậu ta yêu cậu.]

Cả Reo và Hệ thống đều biết câu trả lời cho câu tiếp theo mà Reo hỏi- đó là điều không thể nhầm lẫn qua cách Nagi nhìn cậu, nhưng Reo vẫn phải hỏi. "Khi cậu nói yêu, ý cậu là-"

"Mẹ nó, Reo. Phải, theo cách đó. Không chỉ là bạn bè-tớ yêu cậu!"

Có một tổ gai bao quanh trái tim Reo, xé nát cậu trong sự yếu đuối thuần túy.

"Hãy nói tớ nghe tại sao cậu lại làm vậy," Nagi cầu xin, bối rối và tuyệt vọng tìm lời giải thích. "Nếu cậu giận vì Isagi trở thành đệ tử cấp cao thay vì cậu, chúng ta có thể rời khỏi giáo phái." Và Reo có thể nghe thấy những lời của Nagi, nhưng chúng chỉ như những tiếng rè rè bên tai cậu- làm sao Nagi, giáo chủ tương lai vĩ đại nhất của Kim Hổ, lại có thể xét đến việc rời đi? Sai quá sai rồi.

Thấy Reo không trả lời, Nagi lại đoán tiếp. "Hay là cậu đang tức giận vì trình độ tu luyện của Isagi cao hơn cậu? Tớ có thể giúp cậu. Chúng ta có thể trở thành cộng sự tu hành của nhau." Lời đề nghị đó khiến Reo choáng váng hơn lần trước, gần như khiến tim cậu ngừng đập. Các cộng sự tu hành kết hợp linh thể của họ với nhau; đó là một sự kết nối còn mật thiết hơn cả hôn nhân. Và Nagi thật lòng đề xuất chuyện đó với Reo? Tại sao cơ chứ?

Không cái nào trong số chúng nên xảy ra. Reo thấy như mình đang treo mình trên vách đá, cố gắng tranh giành mua hàng trong tuyệt vọng. Hệ thống cũng đang hoảng loạn và phát ra âm thanh cảnh báo trong đầu cậu. Reo mở miệng rồi lại thôi, nhưng cậu không tìm được lời nào để nói.

Mặt Nagi trắng bệch khi thấy Reo rõ ràng bị choáng váng như thế nào. Trước khi Nagi kịp nói thêm điều gì, Reo đã ngắt lời và nói, "Hãy cho tớ chút thời gian." Và khi cậu cố bước thật nhanh, Nagi không đuổi theo.

----------------------------------------------------------

Cái quái gì vậy?!

[Tôi không biết, chủ nhân!] Hệ thống đang khóc lóc thảm thiết, cô vẫn chưa tắt tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Reo. Nó bắt đầu khiến cậu đau đầu. [Tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra...]

Reo ngồi trên giường, vẽ lên cửa ra vào một trận pháp mà không một đệ tử đỉnh thứ tư nào có thể phá được. Họ sẽ phải tìm một đệ tử lớn hơn từ đỉnh thứ ba để mở cửa. Reo đưa gối lên miệng, phát ra một tiếng hét nghèn nghẹt.

Cô có thể tắt chuông được không?

[Oops, xin lỗi chủ nhân. Tôi hoảng quá rồi.] Chuông cảnh báo đã tắt, nhưng Reo vẫn chưa thể nghĩ thông.

Nagi yêu tôi.

Hệ thống không có phản hồi thích hợp cho điều đó.

Reo không muốn thừa nhận, nhưng ý nghĩ đó khiến cậu say mê. Nagi yêu cậu. Nagi, người khiến cậu dâng hiến cả cuộc đời, người có sự hiện diện khiến trái tim Reo loạn nhịp, người mà Reo yêu cũng yêu cậu. Cậu tưởng đó là điều không thể, nhưng bằng cách nào đó, Nagi đã đáp lại những tình cảm đó, và việc biết được điều đó khiến Reo cảm thấy như khung xương của mình vừa nứt ra, để trái tim thầm kín của cậu bị phơi bày dưới ánh nắng mặt trời.

Liệu tôi có thể ở lại thế giới này được không?

[Gì cơ?!]

Không thể được à? Họ có thể sống cả thiên niên kỷ trong tình yêu đôi lứa, phớt lờ cốt truyện khủng khiếp này. Còn cuộc sống nào tốt hơn nữa sao? Chắc rồi, Reo sẽ bị mắc kẹt với Hệ thống trong vài trăm năm tới, nhưng cái giá này cũng đáng.

[Sao cậu có thể nói vậy, chủ nhân? Còn Nagi thì sao?! Nếu cậu ta ở lại với cậu, hãy nghĩ đến tất cả những điều sẽ không xảy ra. Nếu không có Isagi làm cộng sự, Nagi sẽ trở thành tu sĩ mạnh nhất từng tồn tại bằng cách nào? Nếu không có cái chết của cậu, làm sao Nagi có động lực để đánh bại quỷ vương? Nếu không có cái chết của quỷ vương, làm sao Nagi có thể tạo ra một kỷ nguyên hòa bình lâu dài khỏi lũ quỷ?]

Khi Hệ thống nói vậy, mong muốn của Reo có vẻ khá ích kỷ.

[Còn cậu thì sao???]

Ý cô là gì, tôi?

[Năng lượng của câu chuyện hiện tại không ổn định! Lỡ nó sụp đổ thì sao?]

Có sao đâu chứ? Nếu tôi thất bại, tôi sẽ không nhận được năng lượng câu chuyện từ kiếp này, phải không?

[Không, đó là nếu câu chuyện vẫn không ổn định sau khi cậu rời khỏi thế giới. Nhưng nếu cậu ở trong câu chuyện khi nó sụp đổ, những điều tồi tệ sẽ xảy ra!]

À, Reo mơ hồ nhớ Hệ thống đã nói vậy, nhưng cậu chưa bao giờ làm theo nó. Cô nói "những điều tồi tệ" là có ý gì?

[Tôi không biết!] Thông tin đó hầu như không hữu ích, thế nên Reo quay lại suy nghĩ về việc sống chung với Nagi. Nhưng giọng nói nghiêm túc của Hệ thống lại thu hút sự chú ý của cậu. [Chủ nhân, đó không phải chuyện đùa đâu. Các hệ thống không biết điều gì sẽ xảy ra khi các câu chuyện sụp đổ vì họ sẽ biến mất. Nếu câu chuyện không còn tồn tại, có thể cậu cũng sẽ như vậy.]

Tim Reo ngừng đập khi cậu nghĩ, Cái gì?

[Hầu như không bao giờ đến mức đó; thông thường, năng lượng của câu chuyện chỉ trở nên bất ổn khi các nhân vật nhận thức được họ đang sống trong một câu chuyện được dựng sẵn. Nhưng cũng có khả năng một cốt truyện bị hủy hoại đến mức sụp đổ.]

Ôi không. Ôi không, ôi không, ôi không.

Vậy, nếu cốt truyện cứ tiếp tục chệch hướng, năng lượng của câu chuyện sẽ càng mất ổn định hơn? Và nếu nó trở nên quá bất ổn, toàn bộ thế giới có thể sụp đổ? Và điều đó có nghĩa là tôi sẽ-

Chết. Có lẽ Reo đã quên mất điều đó vì hiện tại cậu đã sống qua nhiều kiếp, nhưng sự thật là Reo hiện đã chết rồi.

Hiện tại câu chuyện đã tệ đến mức nào rồi?

[Bất ổn, nhưng không đến mức nguy hiểm. Nhưng nếu cậu vẫn cố làm những gì mình muốn...]

Reo có cảm giác như đang ngâm mình trong bồn nước đá, luôn ở trạng thái tỉnh táo bởi cái lạnh thấu xương làm co lại mọi thứ ấm áp cậu vừa cảm nhận được. Reo nhắm mắt lại. Vậy tôi phải làm gì? Tôi phải làm cách nào để khắc phục chuyện này đây?

Hệ thống không có câu trả lời, và Reo nằm trên giường suốt hai ngày với tâm trí rối bời, tưởng tượng ra những viễn cảnh khác nhau khiến cậu rơi vào những trạng thái buồn nôn khác nhau. Cậu không biết liệu có viễn cảnh nào trong số đó sẽ xảy ra hay không; cậu thậm chí không biết liệu một viễn cảnh có xảy ra hay không. Tuy nhiên, Reo không biết mình có thể ở trong căn phòng này bao lâu. Có lẽ mỗi giây đều góp phần làm cho câu chuyện trở nên tồi tệ hơn. Có lẽ hành động không làm gì chỉ đang khiến cậu bị lãng quên hơn thôi.

Zhilan chắc chắn đã nghe về chuyện đã xảy ra vì vài giờ sau, cô gõ cửa và hỏi với giọng  thương xót: “Reo?” Cô bé có vẻ rụt rè và bối rối, hai điều mà Reo chưa từng thấy trước đây.

Cánh cửa kêu cọt kẹt khi Zhilan dựa vào nó, và cô nói, “Reo, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng em đã nghe từ Isagi…” nhưng đoạn tiếp theo bị bỏ lửng, cô không muốn tả lại những gì mình nghe được. “Giáo chủ Wu muốn nói chuyện với anh, nhưng Ngài Yang đang giữ cô ấy lại cho đến khi anh cảm thấy sẵn sàng để nói chuyện. Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh giải thích sớm… tất cả chúng em đều rất lo cho anh."

Cảm giác tội lỗi cào xé Reo. Đến bây giờ, lẽ ra cậu đã bị trục xuất khỏi giáo phái vì những hành vi hèn hạ của mình, nhưng bằng cách nào đó, mọi người đang cố gắng bảo vệ cậu— thậm chí là ủng hộ cậu

“Chẳng giống anh chút nào,” Zhilan nói, và Reo nghe thấy một giọng run rẩy khác của cô. “Em không hiểu, nhưng em muốn giúp anh.” Reo nghĩ Zhilan hẳn sẽ rất đau đớn khi nhận ra rằng cô không hoàn toàn hiểu được người bạn lâu năm của mình. Sự im lặng mà Reo đáp lại như một hòn đá đè vào ruột gan cậu.

Zhilan rời đi, cậu nghĩ đi nghĩ lại trong đầu những kịch bản khác nhau diễn ra như những bộ phim về thảm họa, nhưng Reo cho rằng ngay cả trong cốt truyện gốc, cũng không có cách nào tránh được thảm họa.

Sau đó, Nagi cuối cùng cũng đến thăm.

Reo đang nằm trên giường và tiếp tục nghĩ cách cứu vãn cốt truyện này. Cậu đã quyết định được một kịch bản có thể kết nối tất cả các sợi chỉ sờn, nhưng ý tưởng về nó khiến dạ dày Reo thắt lại. Hệ thống phản hồi mỗi khi cậu giải thích ý tưởng của mình cho cô, nhưng cô không thuyết phục được cậu từ bỏ kế hoạch. Ngay khi Reo thiu thiu ngủ, có ai đó đập mạnh vào cửa.

[Là Nagi, thưa chủ nhân.]

“Reo, mở cửa cho tớ đi!” Nagi hét lên. “Chúng ta cần nói chuyện!”

Reo bước xuống giường, đứng trước cửa phòng, đưa tay định mở cửa nhưng toàn thân cứng đờ. Nếu Reo chọn không mở cửa, rồi cấm hắn phá toàn bộ tòa nhà, Nagi sẽ không thể vào được vì trận pháp Reo đã tạo trước đó.

Và rồi Nagi hét lên, “Tại sao cậu lại trốn tớ? Cậu cũng yêu tớ mà! Tớ biết điều đó—” Nhưng tiếng hét của Nagi bị cắt ngang khi Reo đóng sầm cửa lại. Reo kéo cậu chàng kia vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại, gia cố thêm trận pháp để đảm bảo không ai có thể vào được.

Khi Reo đóng chặt cửa lại, cậu quay người lại đối mặt với Nagi, và cuối cùng khi nhìn rõ bạn mình, Reo không giấu nổi sự ngạc nhiên. Nagi trông cũng đau khổ như Reo. Mái tóc của Nagi, thường được búi gọn gàng, giờ đây hoàn toàn rối bù, và áo choàng của hắn cũng vậy. Đôi mắt Nagi có quầng thâm đặc trưng của những đêm mất ngủ, và làn sóng tội lỗi quen thuộc tràn ngập Reo.

Với ánh mắt đau khổ, Nagi hỏi, "Tại sao cậu không trả lời tớ?"

“Tớ đã xin cậu cho tớ chút thời gian rồi.”

“Cậu đã trốn tránh,” Nagi nói, giọng hắn trở nên nóng hơn. “Và bây giờ cậu đang tránh mặt tớ, ngay cả khi cậu nói mình không làm vậy. Tớ không hiểu. Cậu yêu tớ—tớ biết điều đó! Tại sao cậu lại không thừa nhận cơ chứ?”

Reo thoáng thắc mắc làm sao Nagi nhận ra được, nhưng đó không phải vấn đề chính. “Tớ—Ngay cả khi tớ đã yêu—” và Reo ghét việc cậu không phủ nhận tình cảm của mình, và dạ dày cậu quặn thắt khi thấy Nagi cũng vui mừng khi nhận ra điều tương tự. “Cho dù có như thế thì chúng ta cũng không thể ở bên nhau được.”

Reo đã luôn nghĩ đôi mắt của Nagi như dòng nước suối êm đềm, nhưng lần này, chúng khuấy động dữ dội— như một vòng xoáy nhấn chìm. Quai hàm Nagi nghiến chặt, hắn hỏi, “Sao lại không? Không có gì có thể ngăn cản hai ta.”

Nhưng có đấy, và nó hoàn toàn không thể lay chuyển được, chỉ là Nagi hiện tại không thể nhìn thấy nó. Hệ thống cho biết Nagi không thể biết được vai trò của mình trong câu chuyện này, nhưng Reo tự hỏi liệu một cú thúc nhẹ có thể xóa tan tầm nhìn của Nagi hay không.

“Tớ không thể trở thành cộng sự của cậu,” Reo nói, nhưng để phản ứng, đôi mắt của Nagi dường như lóe lên dữ dội hơn. “Không phải đã có một người tốt hơn tớ rồi sao? Một người gần gũi với cậu hơn tớ?”

“Gần gũi với tớ hơn?” Nagi lặp lại câu nói của Reo với giọng sắc bén, khiến lời nói của hắn mang vẻ khinh bỉ hơn là một câu hỏi. Cả hai đều biết Reo đang ám chỉ ai. “Cậu có thực sự nghĩ tớ thân thiết với Isagi hơn cậu không? Tớ đã quen biết cậu ấy được nhiều tháng, và chúng tớ đã là bạn trong nhiều năm.”

Reo nói với vẻ chán nản tương tự như lời nói của Nagi. "Cậu hiểu ý tớ mà. Cậu ấy là người duy nhất có thể sánh ngang với cậu trong giáo phái này."

"Không đúng-"

"Có đó!" Reo ngắt lời, lưỡi cậu tạo ra một âm điệu sắc bén trong từng từ. “Mẹ nó, Nagi. Cậu ấy có."

Bực bội, Reo tiếp tục. “Làm sao cậu có thể không nhìn ra cơ chứ? Cậu thậm chí còn không thử cố gắng cho đến khi gặp cậu ấy! Không có ai khác trong giáo phái này… chết tiệt, không có ai khác trên thế giới này có thể khiến cậu rung động theo cách tương tự. Đó là… đó là…” Cảm giác khi nói ra từ đó như thể ho ra một hòn đá, mọi góc cạnh rách rưới khiến cổ họng Reo chảy máu, nhưng cuối cùng cậu cũng nói được, “Đó là định mệnh. ”

"Định mệnh?" Một từ ngữ trắng bệch được thốt ra bằng giọng nói nóng rát của Nagi.

Reo không hề dịu giọng. “Cậu là người duy nhất có thể đưa Isagi vào giáo phái này và cậu ấy là người duy nhất có thể khiến cậu cố gắng. Mọi người đều biết điều đó! Nếu không thì tại sao hai người lại được bổ nhiệm làm đệ tử cấp cao của giáo phái? Cho dù có phủ nhận, cậu cũng phải biết điều đó.”

Nagi cắn môi. "Vậy thì sao? Chẳng liên quan gì cả. Isagi giúp tớ trở thành một tu sĩ giỏi hơn và việc tớ yêu cậu là hai chuyện khác nhau!" Nagi đột nhiên nắm lấy tay Reo và ấn những ngón tay của Reo vào cổ tay mình, để cậu nán lại theo nhịp đập nhanh của nó, như thể đang cố gắng chứng minh cho tình yêu đã được xác thực này. Reo nghĩ đến việc giật lại tay, nhưng cậu không làm vậy.

“Không có thứ gọi là định mệnh,” Nagi nói. “Và nếu có, tớ muốn tạo sự khác biệt.”

Reo tự hỏi, nếu cậu không bị nguyền rủa bởi kiến ​​thức về thế giới này, nếu khởi đầu của cậu là một tờ giấy trắng, liệu cậu có yêu Nagi không?

Có. Có, có, tất nhiên là cậu sẽ làm thế. Đã nhiều kiếp trôi qua nhưng Reo vẫn có thể nhớ lại ngọn lửa hy vọng đã thắp sáng trái tim mình khi Nagi lần đầu đồng ý chơi bóng với cậu. Và cậu nghĩ điều tương tự cũng đã xảy ra ở mỗi thế giới này: khi Nagi đồng ý diễn xuất với cậu; khi Nagi đồng ý trở thành hiệp sĩ cùng cậu; khi Nagi đồng ý cùng cậu đi gặp tu sĩ.

Trong hàng ngàn viễn cảnh mà Reo tưởng tượng ra trong vài ngày qua, cậu không thể không hình dung ra cảnh hai người họ sống trong một ngôi nhà nhỏ ở một thị trấn cổ kính; công việc nội trợ nhàm chán mà họ cùng làm: Nagi thái rau để nấu món hầm trong khi Reo quét bậc thềm— khác xa với cuộc sống được định sẵn cho Nagi. Hoặc có thể sẽ khác— họ trở thành những tu sĩ tự do phiêu bạc từ thị trấn này sang thị trấn khác để giúp đỡ người khác, thức dậy trên những chiếc giường tạm bợ mỗi ngày trong tuần. Họ sẽ ở bên nhau.

Và đã nhiều năm trôi qua, nhưng Reo vẫn nhớ lại cảm giác thôi thúc khi nghĩ Nagi muốn đi ngược lại cốt truyện và ở lại quê nhà của mình. Reo không nhận thức được tình trạng nghiêm trọng của sự sụp đổ của một cốt truyện, nhưng vào thời điểm đó, cậu nghĩ, mình không muốn Nagi mất thêm bất cứ thứ gì nữa.

Nghe có vẻ tự phụ, nhưng mất Reo vẫn là một mất mát đối với Nagi.

Reo cảm thấy người mình mềm nhũn. Nếu Reo có thể sống trọn đời với Nagi, có lẽ cậu sẽ quên đi chuyện tái sinh. Có lẽ cậu có thể hài lòng với quả bom hẹn giờ của cuộc sống mới này. Họ sẽ tiếp tục sống đến khi câu chuyện sụp đổ, và trong khoảnh khắc đó, nếu có cơ hội, Reo sẽ xin lỗi Nagi vì đã cướp đi số phận của hắn.

Reo vòng tay quanh cổ tay Nagi để cảm nhận lại nhịp đập đó, đồng thời cậu nghĩ về sự mong manh của trái tim con người. Cậu nghĩ về sự ích kỷ và yếu đuối của mình. Nagi chớp mắt, nhưng Reo thoáng thấy nụ cười thoáng qua trên môi hắn mà không ai ngoài cậu có thể đọc được.

Với giọng dịu dàng, Nagi hỏi, "Không phải tớ đã nói sẽ mang lại một kết thúc có hậu cho cậu sao?"

Một kết thúc có hậu?

Reo cuối cùng cũng rút tay lại.

Mất mát nào lớn hơn? Mất đi một người bạn hay mất đi tương lai? Câu trả lời đã quá rõ rồi.

Một cách thận trọng, với giọng như đang nhón chân xuống cầu thang cọt kẹt, Reo hỏi, "Cậu có muốn một kết thúc có hậu không?"

Nagi do dự, cố tìm ra sự thay đổi trong thái độ của Reo, nhưng sau một lát, cuối cùng hắn cũng trả lời, "Có."

Sau câu trả lời của Nagi, Reo nhìn xuống sàn, giấu mặt khỏi Nagi một lát. Cậu hít một hơi để ổn định bản thân và nở một nụ cười trên môi. Một kết thúc có hậu. Chỉ có một trong số đó trên thế giới này. Reo lại ngẩng mặt lên, và Nagi có vẻ nhẹ nhõm khi thấy nụ cười của cậu. Nagi nghiêng người và vòng tay ôm  Reo thật chặt, Reo vùi đầu vào vai Nagi trước khi thận trọng đưa tay lên đáp lại.

Đưa miệng kề sát tai Reo, Nagi lặng lẽ nói, “Tớ rất sợ… Tớ tưởng cậu sẽ nói không.”

Reo trả lời, "Tớ đã hứa với cậu về một kết thúc có hậu, phải chứ?"

Reo lùi ra, bỏ lại vòng tay đang dang rộng của Nagi. Reo tiến về chồng sách trên bàn và lấy ra một cuốn. "Cậu có thể giúp tớ chuyện này được không?" Reo lật tới trang có hình minh họa một bông hoa. “Cậu có thể hái nó  cho tớ chứ?”

Đôi mắt Nagi nheo lại trước sự thay đổi đột ngột trong cuộc trò chuyện. "Gì cơ? Tại sao cậu lại muốn nó?"

“Tớ cần nó cho việc luyện thuốc của mình. Các tông chủ giận tớ vì đã gây sự với Isagi, nên họ không cho tớ rời đỉnh núi để tìm nó. Nếu có nó, tớ có thể làm một viên thuốc cấp cao cho Isagi như một lời xin lỗi.”

Nagi nhìn cậu vẻ ngờ vực. “Cậu đang đuổi tớ đi,” hắn nói, giọng đều đều. “Cậu lại muốn trốn tránh lần nữa ư?”

Reo biết Nagi muốn từ chối yêu cầu của mình (và điều đó khiến cậu thất vọng khi biết Nagi có thể dễ dàng nhìn thấu kế hoạch của mình như thế nào), nhưng trước khi Nagi kịp nói "không", Reo đã xé trang sách có bông hoa ra và đặt cuốn sách trở lại bàn. Sau đó, cậu nắm lấy tay Nagi, ấn trang giấy vào lòng bàn tay bạn mình.

"Tớ hứa." Reo nói, phủ tay mình lên tay đối phương. “Tớ hứa cậu sẽ có được kết thúc có hậu.”

Nagi đưa mắt dò xét, nhưng hắn không tìm thấy dấu hiệu của việc nói dối. Nagi cắn môi, nhưng sự căng thẳng kéo dài trên vai hắn dịu đi, và Reo thở ra vì nhẹ nhõm. “Được rồi,” Nagi nói, nghiêng người về phía Reo, mặt hắn chỉ cách Reo vài inch, gần đến mức hơi thở của hắn phả vào môi Reo.

Reo choáng váng khi nhận ra Nagi muốn hôn mình.

Nhưng Nagi đột ngột dừng lại và lùi bước. Nhìn lại lần cuối, Nagi nói, “Tớ sẽ trở lại sớm nhất có thể.” Và sau đó Nagi rời đi.



Tranh của artist Bún Bò xinh qtqd luôn á ♡⁠(⁠>⁠ ⁠ਊ⁠ ⁠<⁠)⁠♡







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top