Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đêm, Reo cuối cùng cũng rời phòng của mình để lẻn lên đỉnh thứ năm, và Hệ thống đang thấp thỏm trong đầu cậu. Tiếng trống lo lắng đó ngân dài trong cổ họng Reo, nhưng cậu nuốt nó xuống; giờ đây lo lắng cũng chẳng ích gì- Reo không thể làm gì khác ngoài hành động.

Reo thấy mình đang đứng trước lũ quái thú của tông chủ Yi, bụng cậu quặn lại khi chúng thức giấc và tò mò nhìn cậu. Cậu đến đây thường xuyên đến mức chúng nhận ra cậu - thậm chí là tin tưởng cậu. Tay Reo run lên khi nắm chặt thanh kiếm của mình.

Reo không chắc lắm về cách thực hiện công đoạn tiếp theo này: những hành động sắp tới của cậu bị coi là ghê tởm và giáo phái chính quy này sẽ không bao giờ dạy đồ đệ của họ những phương pháp xấu xa như thế (mặc dù có những cuốn sách nói qua chủ đề này trong thư viện của Zhao). Reo cẩn thận rút thanh kiếm của mình ra và với nỗi buồn, cậu nhìn lũ quái thú lần cuối.

Reo búng cổ tay để truyền một luồng khí mạnh mẽ, sắc bén cắt xuyên cổ họng của một chú chim lớn; có thể nó chính là chú chim đã đưa Reo đến ngọn núi này. Thậm chí nó còn chẳng kịp kêu lên. Máu tươi phun ra từ vết cắt, nhuộm đỏ áo choàng của Reo.

Những quái thú khác, chứng kiến những gì vừa xảy ra, bắt đầu hoảng loạn lùi lại, nhưng chẳng kịp để con nào tấn công, thanh kiếm của Reo nhảy múa trong khí đêm, theo sau đó là mùi sắt của máu. Lũ quái thú co thắt trong nanh vuốt của cái chết, và Reo nhắm mắt lại để cảm nhận khí lực còn sót lại trong không khí. Đó là sự hỗn loạn ảm đạm; một tiếng hét chói tai khiến Reo muốn tránh xa. Thay vào đó, cậu tập trung vào khí công của chú chim đầu tiên và cố gắng hấp thụ nó vào cơ thể tâm linh của mình.

Nó chống cự một cách dữ dội, và Reo cảm thấy tim mình đau day dứt khi cố gắng kiềm chế luồng khí sai trái. Lòng bàn tay cậu bỏng rát như vừa nhúng vào nồi nước sôi, Reo nghiến chặt răng nhưng vẫn tiếp tục ấn xuống. Cậu thở hổn hển khi cảm nhận khí hòa vào cơ thể tâm linh của mình- cậu đột nhiên vượt qua cơn sốt bùng lên trong không khí lạnh lẽo lúc nửa đêm. Nó giống như magma trong huyết quản cậu, giống như aceton trong phổi cậu, nhưng cậu đã làm được rồi - nguồn khí ngoại lai hiện đang lưu thông trong cơ thể cậu.

Reo tiếp tục quá trình tỉ mỉ với khí công của từng quái thú một. Một vài con chết quá nhanh để Reo có thể hấp thụ khí công một cách chuẩn chỉnh, ngay cả khi cậu đã đẩy nhanh quá trình này. Cậu vội vã hết mức có thể vì không còn thời gian cho việc khác. Bất cứ lúc nào, sẽ có ai đó phát hiện ra việc cậu đang làm, và-

"Reo?" Yi gọi từ đằng sau, và bụng Reo quặn lại. Cô thậm chí còn không tỏ ra tức giận với những gì mình vừa phát hiện, chỉ hoàn toàn chết lặng, như thể mặt đất đột nhiên nứt ra và nuốt chửng cô.

Cú sốc không kéo dài lâu. Những việc Reo đã làm không phải do nhầm lẫn, và không chút do dự, tiếng kiếm của Yi vang vọng trong không khí. Yi là một tông chủ, và trình độ tu luyện của cô ở giai đoạn cuối Đại thừa. Ngay cả với khí công mà Reo đã hấp thụ, có lẽ cậu cũng không thể đánh bại cô ấy trong một trận đấu chính diện.

Thế nên, như một thằng hèn, Reo quay gót bỏ chạy.

Reo bước nhanh qua những cánh rừng rậm rạp của ngọn núi này, với Yi chửi rủa từ phía sau, yêu cầu cậu phải giải thích cho tội lỗi của mình. Một số quái thú cũng đi cùng chủ nhân của chúng khi cô đuổi theo Reo xuống núi, và cậu cho rằng đó là một sai lầm hoặc một sự may mắn. Dù đó là gì đi nữa, Reo cũng có thể sử dụng nó để làm lợi thế cho mình. Ngay khi một con tử xà tấn công cậu, Reo vung thanh kiếm của mình thành một vết chém gây sát thương khiến con quái thú ngã xuống, nhưng cậu đã kiềm chế sức mạnh để không giết nó hoàn toàn. Mùi máu đặc như kim loại bay vào không khí khi con mãng xà lẩn trốn khỏi vết thương.

Sau đó, một con rồng ở bên phải Reo lao tới, nhưng cậu đã bắt kịp đòn tấn công của nó bằng lưỡi kiếm của mình, làm tê liệt cánh của nó và nhanh chóng chém vào một con sư tử quỷ đang rơi xuống với một tiếng gầm rúng động. Sự hòa trộn giữa các loại máu khác nhau và khí hỗn loạn khiến Reo buồn nôn, nhưng cậu không hề mủi lòng. Nếu một quái thú khác lao tới chỗ cậu, cậu sẽ đánh trả nó một cách điêu luyện cho đến lúc Yi lệnh cho chúng dừng lại.

Cuộc tàn sát đủ để khiến Yi mất tập trung, đúng như Reo đã nghĩ. Cô lùi lại để chăm sóc những con thú quý giá của mình trong khi hét lên đe dọa Reo, còn Reo thì chạy khỏi ngọn núi, tim đập điên cuồng trong cổ họng.

Tin đồn có lẽ đã lan truyền đến các đỉnh rồi. Reo đã phản bội, và nếu còn chậm trễ, cậu sẽ bị một tông chủ xử trảm. Nhưng khí lực mà Reo thô bạo đánh cắp đang sôi sục trong máu cậu, nóng bỏng, dồi dào và tràn đầy sức mạnh. Cậu đã sẵn sàng cho bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.

Reo leo lên đỉnh thứ nhất, lén lút bò xung quanh mặc dù không cần làm vậy lúc nửa đêm. Một đệ tử ra ngoài một mình vào ban đêm ngay lập tức bị Reo đánh bất tỉnh. Reo không mất nhiều thời gian để tìm thấy căn nhà mà mình đang tìm kiếm và chỉ cần một luồng khí nhỏ, cậu đã mở được cửa. Reo nhìn thấy Isagi trên giường, tay cậu nắm chặt tay nắm cửa. Đôi mắt Isagi mở to, và ngay cả dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh sáng vẫn chiếu vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó. Isagi hẳn đã đánh hơi được nguy hiểm vì khí công của Reo đã trở nên tồi tệ như thế nào.

Nhưng sự hiện diện ấy không hề xa lạ; đó là Reo: với máu vấy bẩn từng vùng trên chiếc áo choàng, tay cậu nắm chặt thanh kiếm, tà khí bám vào mọi bộ phận trong cơ thể tâm linh của cậu.

Chỉ có thể là...

"Cậu-" Giọng Isagi vỡ tan vì nghi hoặc, nhưng anh vẫn nói ra. "Cậu đã trở thành một ma pháp sư."

Không nói một lời nào, Reo rút kiếm ra, và Isagi cũng làm vậy theo bản năng. Isagi nhếch môi khinh bỉ khi cú sốc đã qua đi. "Cậu thực sự tuyệt vọng đến mức đó sao? Lần tấn công trước đó vẫn chưa đủ à? Cậu ghét tôi, nhiều đến mức cậu sẵn sàng làm chuyện này với chính mình?"

Reo mở miệng, vô cảm nói. "Tôi không ghét cậu chút nào."

Isagi chẳng thể tin lấy một lời nào. Không nói thêm gì nữa, anh lao về phía Reo, tung ra một luồng khí đâm thẳng vào tim cậu. Lần này, Reo không phạm sai lầm khi kiềm chế bản thân. Cậu làm chệch hướng khí công và nhát kiếm tiếp theo của Isagi.

Vì Reo đã trở thành một ma pháp sư bằng cách cưỡng bức lấy cắp khí lực của các sinh vật sống khác, cậu chắc chắn mạnh hơn Isagi. Năng lượng hỗn loạn chảy ra từ cơ thể tâm linh của cậu thét gào đòi được giải phóng, và nếu Reo muốn, cậu có thể đánh sập cả căn nhà. Có thể khiến mái nhà đổ sập xuống cả hai, có thể khiến các thanh xà vỡ vụn và uốn cong vào trong. Cậu có thể giết Isagi. Mỗi lần hai thanh kiếm va chạm đều phản ánh xúc cảm đó, và khuôn mặt Isagi tái nhợt khi nhận ra lần này mình thua kém đến mức nào.

Nhưng Isagi là người chưa bao giờ biết bỏ cuộc. Anh nỗ lực gấp đôi, ngay cả khi điều đó khiến khí công của anh nhanh chóng bị đốt cháy, giống như Reo chỉ vài ngày trước. Isagi đưa thanh kiếm của mình xuống đầu Reo, theo cách có thể bẻ đôi một quả dưa hấu, nhưng chỉ cần một ấn kí duy nhất để Reo hất văng kẻ tấn công mình, và Isagi đâm thẳng vào tường. Isagi ho sau cú va chạm, và Reo có thể nhìn thấy những vệt máu trên sàn nhà. Mọi tế bào trong cơ thể Reo đều đang mong cầu được giết chóc. Cầu xin được lấy cắp khí lực thiên phú của Isagi, hấp thụ vào cơ thể cậu và ngày càng mạnh mẽ hơn, cũng như bản chất của ma đạo.

[Chủ nhân!] Hệ thống hét lên, nhưng giọng cô nghe xa xăm giữa biển hỗn loạn trong đầu Reo. [Chủ nhân, cậu không thể! Làm ơn...]

Lời cầu xin của Hệ thống đã xóa đi phần nào cơn khát máu của Reo. Cô nói đúng-tất cả những việc này để làm gì cơ chứ? Câu chuyện này vẫn cần một kết thúc có hậu. Isagi vẫn ngồi dựa vào tường, và nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt anh khi luồng khí áp đảo của Reo bao trùm căn phòng. Nhưng Isagi không muốn cầu xin Reo tha mạng cho mình. Anh vẫn ngẩng cao đầu ngay cả khi phải đối mặt với cái chết.

Reo nghĩ lại cốt truyện ban đầu, và khí quỷ của cậu tràn vào cơ thể tâm linh của Isagi. Đôi mắt Isagi thậm chí còn mở to hơn, anh bất lực quằn quại trước sức mạnh của Reo. "Dừng lại!" Isagi cuối cùng cũng nói. "Cậu đang làm gì-"

Không nói một lời, Reo tìm ra linh căn của Isagi, và anh rùng mình vì bị xâm nhập. Reo đầu độc cội nguồn của Isagi bằng khí quỷ của mình, khiến nó trở thành một cái vỏ khô, nhợt nhạt so với trước đây. Isagi hét lên vì đau đớn và ngất lịm vào tường.

Thế là xong, Reo nghĩ. Cốt truyện, thứ khủng khiếp đã biến mỗi kiếp sống của cậu thành bi kịch, cuối cùng cũng trở lại như cũ. Reo lau mồ hôi trên trán khi nhìn qua cơ thể của Isagi.

Thiếu niên ngã xuống sàn không mạnh hơn bất kỳ con người nào khác, nhưng sẽ ổn thôi. Giáo phái sẽ bảo vệ Isagi khi anh yếu đuối, và Nagi hiện đang tìm kiếm thứ có thể chữa khỏi bệnh cho anh. Trong cốt truyện gốc, một ma pháp sư ngẫu nhiên đã làm Isagi bị thương như thế này và giết Reo, nhưng Reo hiện là người hoàn thành điểm cốt truyện. Với điều này, Isagi và Nagi đã trở nên gắn kết chặt chẽ với nhau.

Reo không thể ở đây lâu hơn nữa. Ngay cả với khí quỷ mới này, cậu cũng trở nên yếu đến mức có thể bị một đệ tử mạnh mẽ kết liễu, và cậu thì vẫn chưa thể chết.

Reo lặng lẽ rời khỏi căn phòng và đỉnh núi, hướng tới khu rừng bên ngoài lãnh thổ của ma quỷ.

----------------------------------------------------------

"Tìm thấy cậu rồi."

Reo không ngạc nhiên trước diễn biến này: việc Nagi đến tìm cậu chỉ còn là vấn đề thời gian. Trên thực tế, Nagi đã mất nhiều thời gian hơn dự kiến ​​một chút- ba tuần, quá đủ thời gian để Reo hồi phục và tái tích lũy khí quỷ. Mặt khác, Nagi trông hoàn toàn rách rưới. Như thể hắn đã không nghỉ ngơi trong nhiều tuần.

Cậu ấy đang suy yếu, Reo nghĩ. Nagi đang lộ sơ hở. Hắn thật ngu ngốc, sơ hở và dễ bị tổn thương trước một ma pháp sư.

Tóc của Nagi rối hơn bao giờ hết và quầng thâm dưới mắt khiến hắn trông có vẻ quái đản. Hắn chắc chắn không giống người lãnh đạo tương lai của bất kỳ giáo phái chính quy nào. Khí phát ra từ cơ thể tâm linh của Nagi, nhưng nó dường như không hoạt động. Nó quá cũ rồi. Reo đoán Nagi đã không lưu thông khí đúng cách trong ít nhất một tuần.

"Tại sao?" Nagi hỏi, như thể hắn có quyền được biết câu trả lời. Reo không chắc mình đọc được gì khi nhìn vào đôi mắt màu mòng két ấy. Có lẽ là sự kiệt sức.

Reo biết Nagi sẽ đến tìm mình, và cậu đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chạm trán giữa họ, nhưng nỗi đau khổ tột cùng của việc đó khiến xương cốt Reo bất ổn. Reo đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng Nagi vẫn giao tiếp bằng mắt với Reo. Hắn không hề nao núng. Hắn không hề rút kiếm ra.

Sai lầm. Tất cả đều là sai lầm: xuất hiện trước mặt một ma pháp sư trong khi quá suy yếu, không rút kiếm ra chống lại kẻ đó, và mong đợi thứ mà mình không thể có được. Sai lầm cuối cùng đó chính là thứ đã giáng xuống Reo, thứ đã bóp nghẹt mọi hơi thở hy vọng mà cậu từng có. Cậu đã rút được một bài học thấm thía từ sai lầm đó.

Reo được đưa đến thế giới này để làm cố vấn cho Nagi, và khi rút kiếm ra, cậu định dạy Nagi một bài học cuối cùng.

"Trả lời tớ đi, Reo," Nagi nói, và chảy vào sự kiệt sức là thứ gì đó còn không tỉnh táo và tuyệt vọng hơn. Reo cắn môi, nhưng tuyệt nhiên không thốt ra bất kì lời nào. "Chỉ cần nói gì đó thôi."

"Bất cứ thứ gì," Nagi thì thầm, và hắn không chống lại được luồng khí Reo dùng để quật ngã mình. Nagi đáp xuống đất, lưng chạm đất và Reo bước qua người hắn, chĩa kiếm vào cổ họng Nagi. Nó làm Reo nhớ lại một khoảnh khắc- một năm trước, cũng ở tư thế này, Reo đang mỉm cười và Zhilan đang cổ vũ.

Reo nghĩ về cách cổ họng con người mỏng manh đến thế nào. Ngay cả một tu sĩ cũng không thể sống sót khi bị một thanh kiếm đâm xuyên cổ họng.

"Cậu sẽ không làm vậy đâu," Nagi thốt lên, nửa thách thức, nửa hy vọng. Reo không rút mũi kiếm khỏi cổ họng Nagi.

"Nói tớ nghe tại sao tớ sẽ không làm vậy."

"Cậu đã nói chúng ta sẽ luôn bên nhau." Reo siết chặt tay hơn. Bàn tay cậu run rẩy- rạch vào da cổ Nagi. Một giọt máu nhỏ rơi xuống kiếm.

Mọi chuyện bây giờ đã khác rồi, Reo muốn nói vậy. Nagi nghĩ việc khơi gợi ký ức của hai người trên tàu sẽ có ích. Nó sẽ trả lại Reo mà hắn vẫn luôn yêu, Reo mà hắn biết vẫn còn tồn tại.

Ánh mắt Reo lạnh lùng khi cậu cười và nói: "Chẳng phải đây là một kết thúc có hậu sao? Chết dưới lưỡi kiếm mà cậu đã trao cho tớ?"

Nagi nuốt nước bọt, mong muốn tất cả những chuyện này chỉ là ảo ảnh. Đây không phải Reo. Hắn biết Reo, ngay từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau, điều đó nghe có vẻ vô lý. Phải, lưỡi dao kề vào cổ hắn lạnh lùng và đáng sợ, hắn biết nó đã cắt vào cổ mình rồi, và có một giọt máu nhuộm đỏ mép kiếm. Nhưng Reo sẽ không. Cậu sẽ không làm vậy .

Và sau đó, Nagi nắm được nó- chuyển động nhẹ ở cổ tay trước khi Reo đâm thẳng thanh kiếm vào cổ họng hắn, và hắn chỉ có thể phản ứng vào thoi khắc này; rút thanh kiếm cùng tên với Reo của mình ra, vung bằng toàn bộ sức lực có thể, khiến Reo lùi lại một bước. Nagi nhảy lên, và trước khi hắn kịp nhận ra, thép đã va vào nhau khi Reo vẫn duy trì ánh mắt lạnh lùng chết chóc đó.

Không thể nào được, phải không? Chắc hẳn đó là ảo giác do kiệt sức. Bàn tay Reo khẽ run lên. Tại sao Reo lại cố giết hắn? Nhưng Reo lại lao về phía trước, vung thanh kiếm của mình với ý định chém Nagi, và Nagi thấy mờ mịt khi né tránh nó lần nữa.

Nagi kiệt sức quá rồi. Hắn đã vội vã đi tìm bông hoa chết tiệt mà Reo yêu cầu và không lãng phí chút thời gian nào để quay trở lại đỉnh núi. Và khi hắn quay lại, Zhilan đã chạy đến bên hắn, khóc nức nở, và Nagi biết rằng bất kì tin tức nào tiếp theo cũng sẽ rất khủng khiếp. Sau đó, cô bé kể hắn nghe về Isagi, rồi Nagi rời đi. Hắn đã tìm kiếm trong khu rừng khủng khiếp với những thân cây khẳng khiu, khô héo và vô số thú hoang này trong nhiều ngày để tìm dấu vết của Reo, hy vọng... hy vọng điều gì cơ chứ?

Hy vọng đó không phải sự thật? Hy vọng đã có vài sai lầm tồi tệ xảy ra? Hy vọng Reo sẽ tự giải thích?

Reo sẽ không làm vậy. Cậu sẽ không bao giờ làm vậy. Có những khoảnh khắc bóng tối lướt qua khuôn mặt Reo, hoặc nỗi đau thoáng hiện trên khuôn mặt cậu, hoặc nỗi sợ hãi - nỗi sợ hãi lạnh lùng, lởm chởm - hiện rõ trên khuôn mặt Reo. Sợ hãi như thể Reo đang bị truy đuổi bởi thứ gì đó không ai thấy được, nhưng cậu không bao giờ nói ra điều gì.

Reo từng nói với Nagi rằng cậu muốn bảo vệ người khác, và sau đó Nagi quyết định mình muốn bảo vệ Reo. Nhưng hắn không thể. Hắn không biết phải làm thế nào. Hắn không biết mình nên bắt đầu từ đâu.

"Cậu chẳng biết gì cả," Reo gầm gừ khi lao tới lần nữa. Và có gì đó ẩn sau biểu cảm ấy khiến Nagi rung động hơn bao giờ hết.

Khí của Reo có mùi chết chóc đặc trưng của ma pháp sư. Nó có mùi thối rữa, và sự hiện diện quá lớn của nó khiến Nagi muốn nôn mửa, nhưng ngay cả khi xuyên qua nó, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí lực bẩm sinh của Reo, và điều đó càng đau đớn hơn. Reo vung thanh kiếm của mình và thêm một ấn kí phức tạp vào đó, và chỉ thông qua phản xạ linh cảm, Nagi mới có thể tránh được làn sóng khí sắc bén cắt xuyên không khí. Hắn nhận ra nếu chỉ muộn nửa giây nữa thôi, một bên tay hắn sẽ bị cắt đứt. Dạ dày Nagi chìm sâu xuống đất.

Nếu bây giờ hắn chiến đấu với Reo, hắn chắc chắn sẽ thua. Và nếu thua, hắn sẽ chết.

Nagi không thể làm gì khác ngoài việc chạy trốn.

Nagi đã làm vậy: hắn tấn công lần nữa với một luồng khí mạnh mẽ khiến Reo lùi lại trong giây lát, và đó là tất cả những gì hắn cần: Nagi phóng vụt đi và hy vọng Reo không đuổi theo, đó là một ý nghĩ kinh hoàng vì đã từ lâu rồi, Nagi chỉ ước Reo có thể đi theo mình.

Và khi chạy, Nagi có cảm giác như ai đó lấy búa đập vào phổi mình. Có gì đó trào dâng trong hắn khi hắn nghĩ về Reo, và hắn chưa bao giờ phải chịu nỗi đau như thế này. Không phải khi bị một con ma cà rồng rạch ngực, hay khi bị một ma pháp sư phá vỡ vài kinh mạch, hay khi Reo bỏ chạy sau khi Nagi tỏ tình. Kể cả khi chứng kiến ​​Reo gục xuống, bị bị hao tổn vì lệch khí, Nagi đã nghĩ người bạn thân nhất của mình có thể chết ngay tại chỗ. Không, chúng đều không giống lần này.

Nagi bỏ chạy với tâm trí rối bời, và khi đến chân ngọn núi quen thuộc, hắn buông lỏng hoàn toàn cảnh giác, khí đốt cháy khắp cơ thể khi những cảm giác hỗn loạn phá vỡ ý chí của hắn. Một lúc sau, Wu bay xuống núi và nhìn thấy một cơn bão đang ập vào linh hồn Nagi. Nó mạnh đến mức cô có thể phát hiện ra nó ngay từ trên đỉnh núi. Cô chạm vào trán Nagi và cố gắng giúp hắn bình tĩnh khỏi trạng thái lệch khí, nhưng cảm xúc của hắn quá mãnh liệt. Điều khả thi nhất cô có thể làm là đưa Nagi vào giấc ngủ, buộc sự lệch khí phải chấm dứt. Kiệt sức, Nagi được Wu bế trở lại đỉnh núi.

----------------------------------------------------------

Nagi đi rồi.

Reo đánh rơi thanh kiếm của mình. Nó tiếp đất với một tiếng uỵch nặng nề, nhưng Reo không hề nghe thấy.

Nagi đã rời đi, còn Reo thì thả lỏng bởi suy nghĩ của mình. Cậu run rẩy khi quan sát bàn tay nguy hiểm của mình, run rẩy khi nghĩ về thứ khủng khiếp mà mình vừa nhử. Nhử? Có lẽ dùng từ này không đúng lắm; không thể nào giả vờ giết tu sĩ vĩ đại nhất từng tồn tại. Vậy là đôi tay của Reo gần như đã chĩa kiếm vào cổ họng mềm mại của Nagi, và cậu thực sự cố tình trong từng inch hành động đó.

Nhưng Nagi đã bỏ chạy, thế giới này vẫn chưa sụp đổ, và bất chấp mọi thứ, vẫn còn cơ hội. Nagi đã bỏ chạy, và Reo cảm ơn mọi vị thần trong mọi cuộc đời mà cậu đã trải qua vì điều đó.

Và rồi cậu khóc, vì làm sao cậu có thể không khóc cơ chứ? Ở thế giới này, các tu sĩ bất tử bị tách rời khỏi sự hỗn loạn của cảm xúc con người: họ ngẩng cao đầu và coi khinh những thứ hỗn loạn như cách cằm Reo run rẩy hay giọt nước mắt chảy dài trên má cậu bây giờ. Nhưng Reo không phải là người bất tử; giống như ở mọi thế giới khác, cậu phải đối mặt với cái chết của mình, và tệ nhất là cảm nhận mọi điều đau đớn đi kèm với nó.

Hệ thống kìm lại tiếng nức nở của chính cô. Reo đã đúng ngay từ đầu; thế giới này quá tàn nhẫn. Cô ước mình có thể làm gì đó giúp Reo, nhưng cô chỉ có thể cố kìm nén tiếng nức nở.

Tuy nhiên, cô vẫn nói, [Chủ nhân, khi cậu tái sinh, tôi hy vọng cuối cùng cậu cũng có thể cảm thấy bình yên.]

Lời nói của cô khuấy động gì đó trong lòng Reo. Bình yên. Trái tim Reo không còn nhớ cảm giác đó như thế nào nữa. Cậu nhặt thanh kiếm của mình lên và nói với Hệ thống, Còn một việc nữa chúng ta cần làm.

Tất cả những chuyện này là vì mục đích gì-phản bội giáo phái, làm tổn thương Isagi, suýt giết chết Nagi-nếu cậu không hoàn thành phần cuối cùng của kế hoạch thì sao? Reo hít một hơi thật sâu, nhặt thanh kiếm của mình và tiến sâu hơn vào rừng.

Cậu tiến vào lãnh thổ của ma quỷ.

Bình thường không dễ gì gặp được Quỷ vương. Là một người đã tu luyện khí quỷ của mình đến cấp độ Hoàng Kim Bất Tử và vượt xa tất cả các ma pháp sư khác, Quỷ vương không lợi dụng được gì ở một người như Reo. Ngay cả việc giết Reo và đánh cắp khí công của cậu cũng chỉ tổ phí công vô ích mà thôi.

Nhưng Reo là một ma pháp sư thuộc giáo phái Kim Hổ, một trong những giáo phái chính quy được tôn kính nhất trên thế giới này. Không một đệ tử nào của họ sa đọa trong nhiều thế kỷ. Điều đó khiến Reo trở nên thú vị.

Reo nói với trợ thủ của Quỷ vương rằng cậu có kiến ​​thức tuyệt mật về giáo phái Kim Hổ có thể dẫn đến sự sụp đổ của giáo phái này. Tên trợ thủ khịt mũi, nhưng cô ta đã đưa cậu đến gặp Quỷ vương, và Reo buộc phải quỳ trước ngai vàng của gã ta.

"Thế thì đã sao?" Quỷ vương nói, giọng gã trôi chảy và bóng bẩy. Không khí xung quanh gã khiến Reo nghẹt thở. Sức mạnh của gã gần như có thể cảm nhận được. Reo không thể tưởng tượng được Nagi phải trở nên mạnh đến mức nào mới có thể đánh bại được tên bất tử này. Reo thậm chí còn không thể ngước mắt lên để nhìn vào khuôn mặt của Quỷ vương.

[Tấm chắn giảm đau đã được kích hoạt, thưa chủ nhân.]

Chỉ với một câu nói của Hệ thống, Reo đã có thể thở dễ dàng hơn.

Reo nói, "Trong giáo phái Kim Hổ, còn có một đệ tử khác."

Quỷ vương có vẻ không hứng thú. "Tại sao lại nói về người khác? Ta tưởng ngươi có thông tin về giáo phái chứ?"

"Họ chắc chắn sẽ đánh bại Ngài."

"Nói nhảm gì thế? Cậu bé, cho ta tên của tên đó ngay."

"Tôi không thể."

Quỷ vương thậm chí còn không buồn chớp mắt. "Lại một con sâu vô dụng nữa," gã nói, xua tay như muốn đuổi Reo đi. Nhưng trước khi Reo nhận ra điều đó, cơ thể cậu đã ngã xuống đất, và cậu nhìn thấy máu chảy thành vũng trên sàn nhà bên dưới.

----------------------------------------------------------

Reo lảo đảo và ôm ngực khi quay trở lại không gian Hệ thống. Da cậu căng quá. Máu chảy trong huyết quản cậu như một dòng sông sôi sục. Cậu nghĩ mình đang rơi xuống vực thẳm.

[Chủ nhân, ổn cả rồi! Bây giờ cậu ổn rồi. Cậu đã an toàn rồi.] Hệ thống cố gắng xoa dịu Reo, và sau một lát, cậu dường như đã nghe thấy lời cô nói.

Khi tim Reo cuối cùng cũng đập ở mức bình thường, cậu hỏi, "Chúng ta đã thu thập đủ năng lượng chưa?"

Một nỗi buồn trào dâng trong các bảng mạch của Hệ thống. [À, chúng ta sẽ không biết kết quả của thế giới này trong một thời gian... các tu sĩ có thể sống hàng thiên niên kỷ, vì vậy chúng ta có thể phải mất một thời gian để biết được kết cục của câu chuyện này.]

Hệ thống chuyển sang tông giọng vui tươi. [Đó là tin tốt cho cậu, chủ nhân! Cậu sẽ có thể nghỉ ngơi!]

Trong một khắc, bóng tối xung quanh mờ dần, và Reo thấy mình ở trong một phòng ngủ kiểu mẫu. Cậu chớp mắt không tin nổi. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn là khoảng không tối tăm, nhưng ngoài chuyện đó ra, Reo hoàn toàn tin chắc rằng không gian này thực sự tồn tại.

"Cô còn có thể làm được thế này ư?"

[Tất nhiên rồi, chủ nhân! Dù sao thì đây cũng là không gian của tôi mà!]

Reo nhăn mũi. "Vậy tại sao cô không tạo ra không gian này khi tôi mới tỉnh dậy?"

[Tch- cậu nghĩ tôi có thể tạo ra một căn phòng từ hư vô à? Khi chúng ta lần đầu gặp nhau, tôi không biết liệu có đáng để dành một số điểm hệ thống của tôi cho cậu hay không!]

"Cô đang đùa tôi à? Cô có biết lần đầu tỉnh dậy tôi đã sợ đến mức nào không? Cô vô tâm quá đấy"

Hệ thống khịt mũi. [Dĩ nhiên rồi. Các hệ thống không có trái tim bằng xương bằng thịt như con người các cậu. Bây giờ hãy nằm xuống chiếc giường mà tôi đã ân cần chuẩn bị cho cậu đi.]

Đảo mắt, Reo ngồi lên giường. Sau một lát, cậu hỏi, "Cô có thể cho tôi món bít tết được không?" Ngay khi cậu vừa dứt lời, một chiếc bàn xuất hiện ở giữa phòng với món bít tết bốc khói nghi ngút được bày ngay ngắn trên đĩa. Đôi mắt Reo sáng lên, còn Hệ thống thầm tự cười.

Họ dành vài giờ như vậy, cả hai trò chuyện trong khi Reo thỉnh thoảng yêu cầu những điều phù phiếm. Trong thâm tâm, cuộc gặp mặt với Quỷ vương vẫn còn nhức nhối trong suy nghĩ của Reo, nhưng cậu gần như bình tĩnh lại trong bầu không khí ấm áp mà Hệ thống tạo ra, và họ nói đùa về những khoảnh khắc tuyệt vời hơn ở thế giới trước.

Giữa cuộc trò chuyện của họ, Hệ thống đột nhiên nói: [Oh, chủ nhân! Tôi nghĩ- ]

Nhưng câu nói của cô bị gián đoạn bởi một âm thanh vo ve chói tai có thể phát ra từ một gameshow.

Bối rối, Reo chớp mắt. "Cái gì vậy?"

Hệ thống không trả lời.

"Cái gì vậy?" Tim Reo bắt đầu chìm xuống. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nhưng cậu biết rõ câu trả lời rồi; dù đã lâu như vậy nhưng cậu vẫn còn nhớ cảm giác dễ chịu sau hai thế giới đầu tiên. Tiếng vo ve này nghe giống như một mã lỗi. Có vẻ như đã xảy ra sự cố.

Hệ thống im lặng một lát, không biết nên nói gì, cô thầm chửi thề trong lòng. Kể từ khi Nagi tỏ tình ở thế giới này, cô đã biết chuyện này sẽ có thể xảy ra, nhưng Reo... Reo đã cố gắng hàn gắn lại một câu chuyện đã đổ vỡ. Chưa hết...

"Tôi thất bại rồi ư?" Reo nói, giọng cậu trống rỗng một cách kỳ lạ.

[Tôi xin lỗi, chủ nhân.] Reo có thể nghe thấy âm thanh vô cùng ăn năn từ Hệ thống, nhưng cậu vẫn cảm thấy trống rỗng như trước. Cậu không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì. Có một số điều quá lớn để có thể hiểu được, và có lẽ bi kịch đang rình rập cậu cũng vậy.

Một lúc sau, Reo hỏi, "Sao có thể?" Cậu không chắc mình đang hỏi gì, nhưng Hệ thống đã cố hết sức để xoa dịu cảm giác mất mát của cậu.

[Có vẻ như Nagi đã trở nên đủ mạnh để đánh bại Quỷ vương. Đủ mạnh để được coi là một trong những tu sĩ vĩ đại nhất từng tồn tại.]

"Vậy thì tại sao..."

[Nhưng có vẻ như cậu ta đã không tạo ra một kỷ nguyên hòa bình sạch bóng ma pháp sư.]

Reo nhắm mắt lại, nhớ về khí công của mình nóng bỏng như thế nào khi cậu cưỡng bức hấp thụ nó từ lũ quái thú của Yi. Cậu nghĩ về cách mũi kiếm của mình đã chạm vào cổ họng Nagi, và cách cơ thể cậu toát ra từng đợt khí quỷ hôi thối. "Tôi không hiểu," Reo nói, giọng lạnh nhạt vì thất bại. "Đáng lẽ Nagi phải ghét các ma pháp sư. Lẽ ra cậu ấy nên ghét tôi. Tại sao nó lại không hiệu quả cơ chứ?"

Khi Hệ thống nghe được, lẽ ra cậu ấy nên ghét tôi, cô ngần ngại nói về sự khác biệt tiếp theo. Cuối cùng, cô tiết lộ, [Nagi và Isagi không trở thành cộng sự tu hành.]

Đôi mắt Reo mở to. "Gì cơ?!"

Reo nghĩ thông, rồi lắc đầu. “Nagi đã lấy được bông hoa rồi phải không? Bông hoa để chữa trị cho Isagi trong cốt truyện gốc ấy. Không phải cậu ấy đã đưa nó cho Isagi sao?” Theo cốt truyện, món quà này đã giúp mở đường cho mối tình lãng mạn giữa họ. Ngay cả khi Isagi ban đầu được cho là bị tổn thương bởi một ma pháp sư ngẫu nhiên thay vì Reo, kết quả cuối cùng vẫn như vậy— Nagi lẽ ra phải là người xoa dịu Isagi.

[Ừm thì, Nagi đã tặng bông hoa cho Isagi, giúp khôi phục sức mạnh cho cậu ta. Và Isagi đã cố gắng theo đuổi Nagi. Họ, ờm… nó đã gây tranh cãi một thời gian. Họ đã cộng tác với nhau một thời gian ngắn, nhưng không thành công. Họ vẫn là bạn bè cho đến lúc chết.]

Câu nói của Hệ thống khiến cổ họng Reo khô khốc. Quá vô lí; Reo đã lui về cánh gà, và họ là định mệnh của nhau. Reo đã phản bội giáo phái (phản bội Nagi), nên Nagi lẽ ra phải dễ dàng bước tiếp. Có gì đó trong đầu Reo đập mạnh (thứ gì đó nghe giống như "tớ yêu cậu"), và cậu đưa lòng bàn tay áp vào thái dương.

“Kể tôi nghe chuyện đã xảy ra với Nagi đi.”

[Nagi trở thành tông chủ của đỉnh thứ nhất và là người lãnh đạo giáo phái Kim Hổ. Cậu ta đã trở thành tu sĩ mạnh mẽ nhất trong thời đại của mình, nhưng cậu ta dễ bị lệch khí và không thể lên cõi bất tử. Nagi đã sống vài thế kỷ với tư cách là một tông chủ trước khi qua đời.]

Reo vẫn giữ im lặng, nhưng Hệ thống có thể thấy cậu đang nỗ lực đến mức nào để tiêu hóa thất bại của câu chuyện này.

[Chủ nhân, ngay cả khi chúng ta đã thất bại, nỗ lực của cậu cũng không hoàn toàn lãng phí. Nagi đã trở thành một trong những tu sĩ vĩ đại nhất từng tồn tại. Ở thế giới đó, cậu ta chắc chắn đã giúp đỡ rất nhiều người. Cũng không hẳn là lỗ.]

Reo vẫn không nói gì, và Hệ thống kích thích suy nghĩ của cậu, nhưng nó nghe như tĩnh điện khiến tai cô chảy máu. Dù Hệ thống không có trái tim, nhưng có gì đó cứ nhói lên trong cô. Cô không biết mình nên nói gì, do đó, cô chỉ ngồi đó với chủ nhân của mình.

Một lúc sau, Reo lặng lẽ hỏi, "Cô có nghĩ Nagi đã rất cô đơn không?"

Hệ thống quét lại suy nghĩ của Reo và lần này, cô tìm được chủ đề về cha mẹ của Nagi, và Reo một lần nữa tiếc thương cho sự mất mát của hắn. Trong hàng trăm năm, Nagi có thể đã cô đơn trên thế giới này. Cha mẹ đã mất, còn người bạn thân nhất đã phản bội hắn. Reo nắm chặt tay và nghĩ, liệu còn cách nào tồi tệ hơn để kết thúc thế giới này không?

Hệ thống nhanh chóng trấn an cậu. [Cậu đã làm những gì có thể, chủ nhân! Nagi rất được yêu mến. Isagi và Zhilan đã ở bên cậu ta suốt một thời gian dài, cùng với những người còn lại trong giáo phái!]

Những lời của Hệ thống khó có thể xoa dịu nỗi tuyệt vọng trong Reo.

Với giọng khàn khàn, cậu hỏi, "Khi nào mới đến câu chuyện tiếp theo?"

Mặc dù câu chuyện đã ổn định ở một mức độ nào đó, nhưng nhiệm vụ này phần lớn đã thất bại và họ hầu như không thu được bất kỳ năng lượng câu chuyện nào từ nó. Việc họ phải tiếp tục là điều khó tránh khỏi, nhưng với Reo đang trong tình trạng chán nản như vậy, Hệ thống không thể nhiệt tình nổi để tiếp tục.

[Tin tốt đây, chủ nhân!] Hệ thống nói dối, giọng cô trở nên cực kỳ vui vẻ. [Cấp trên hiện đang thảo luận về việc nên gửi cho cậu câu chuyện nào tiếp theo, vì vậy cậu sẽ có thêm hai ngày để nghỉ ngơi!] Trong nháy mắt, cô mở rộng phòng ngủ thành một ngôi nhà đầy đủ, chứa đầy những thứ mà cô biết Reo thích. [Tôi sẽ ra ngoài để bảo trì hệ thống, nhưng nếu cậu cần bất cứ thứ gì, chỉ cần gọi cho tôi và tôi sẽ quay lại trước cả khi cậu nhận ra!]

Reo gật đầu, và Hệ thống nhìn cậu trèo lên giường, kéo chăn qua đầu. Cô nghĩ về toàn bộ số điểm hệ thống mà mình vừa sử dụng cho Reo và khẽ thở dài, nhưng khi nhìn Reo chui vào chăn, cô nhận ra mình không hối tiếc vì khoảng thời gian nghỉ ngơi này.

48 giờ sau đó, Reo hiếm khi gọi cho cô, nhưng khi cậu gọi, cô sẽ xuất hiện ngay lập tức như đã hứa. Khi đọc được suy nghĩ và cảm xúc của Reo, Hệ thống rất vui khi thấy tâm trạng của Reo đã trở nên ổn định hơn. Điều tuyệt vời hơn nữa là sau khi cầu xin cấp trên, họ đã hứa với cô về một thế giới dễ dàng hơn.

[Thật là một tin tuyệt vời, chủ nhân! Sau thế giới tiếp theo này, cậu sẽ sống lại! Chẳng phải rất phấn khích sao?]

Reo mỉm cười, nhưng cậu thậm chí còn không hỏi chi tiết về thế giới tiếp theo.

“Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng rồi,” Reo nói.

[Cậu chắc chứ? Vẫn còn vài giờ nữa trước khi chúng ta phải đi.]

"Chắc chắn." Cậu nhắc lại. “Nhưng trước khi đi, tôi có thể nhờ cô một chuyện không ?”

[Tất nhiên rồi, chủ nhân!]

“Cô có thể đặt vài bông hoa lên mộ của Nagi ở thế giới trước không?”

Hệ thống xem xét yêu cầu ấy. [Sẽ cần một ít năng lượng câu chuyện để làm chuyện đó. Tương đương với số năng lượng cậu kiếm được từ thế giới đó.] Reo đồng ý, và Hệ thống hơi thở dài, nghĩ rằng bao nhiêu công sức của Reo đang bị chi cho một việc tầm thường như vậy.

Sau khi cân nhắc, cô quyết định đặt hoa bìm bìm trên mộ và dành một số điểm của mình để hoa mọc vĩnh viễn tại chỗ đó, quấn quanh bia mộ. Ngay cả khi ai đó cố nhổ những bông hoa ấy, chúng vẫn sẽ mọc lại.

[Đã xong], Hệ thống báo cáo sau khi hoàn thành nhiệm vụ nho nhỏ này, và Reo cảm ơn cô. [Cậu đã sẵn sàng chưa?] cô hỏi và Reo gật đầu.

Thế giới bỗng chốc nhòa đi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top