Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành lập câu lạc bộ bóng đá lần thứ hai đã dễ dàng hơn. Reo tránh mời những cầu thủ phiền toái ở kiếp trước, và cậu thu nhận tất cả những cầu thủ hữu ích, và nỗi lo phải cố gắng tập hợp một đội có thể đưa cậu đến World Cup đã không còn. Reo tìm được một giáo viên tài trợ cho câu lạc bộ, và với ngòi bút hoa mỹ của mình, tất cả giấy tờ cần thiết đã được ký kết và nhìn xem- một câu lạc bộ bóng đá chính thức đã được thành lập.

Reo gửi một ít thông tin cập nhật cho Nagi qua tin nhắn, còn Nagi đáp lại bằng biểu tượng ngón cái hoặc một chữ 'k' đơn điệu, nhưng sự thờ ơ của hắn không phải điều gì quá ngạc nhiên.

Khi họ lần đầu gặp nhau, Reo đã mong cầu một người có chung đam mê với mình. Cậu bám lấy Nagi và tài năng bẩm sinh của hắn, sẵn sàng để cậu trai kia cùng cuốn vào sự phấn khích của mình. Reo bắt Nagi xem vô số video về những bàn thắng đẹp mắt và bắt hắn đến xem các trận đấu của J1 nhiều lần. Cậu thậm chí còn cố gắng đưa Nagi đến trận chung kết World Cup, mặc dù Nagi kiên quyết từ chối. Chẳng đạt chút hiệu quả nào; Nagi thậm chí không thể nhớ tên tiền đạo xuất sắc nhất thế giới, Noel Noa.

Và Nagi bây giờ có vẻ cũng vậy - không có hứng thú với bóng đá. Nhưng Reo cau mày khi nghĩ về ngày đầu tiên của họ ở thế giới này. Tại sao Nagi lại nhất quyết muốn chơi bóng cùng Reo? Có phải đó chỉ là một sự thôi thúc kỳ lạ? Có phải đó chỉ là sản phẩm từ năng lượng của câu chuyện đã uốn cong thế giới về đúng hình dạng của nó?

Đắm chìm trong suy nghĩ ấy chỉ khiến Reo thêm bối rối, nên cậu gạt nó đi và tiếp tục công việc của mình.

Vào ngày cuối tuần, Reo nhắn cho Nagi rằng cậu sẽ nộp đơn đăng ký câu lạc bộ bóng đá cho hội học sinh. Sau đó, trường của họ sẽ chính thức có câu lạc bộ bóng đá và họ có thể bắt đầu tập luyện và thi đấu như đã từng. Reo bước dọc hành lang với xấp giấy tờ của câu lạc bộ, và khi dừng lại trước cửa phòng hội học sinh, cậu ngạc nhiên khi thấy Nagi đang ngồi ở bậc thềm.

Một ký ức lóe lên- Nagi ngồi ngoài cửa nhà cậu trong thế giới trung cổ huyền ảo, hay lần đó trong kiếp sống ban đầu của cậu, nơi Nagi đã bướng bỉnh ngồi ngoài cổng nhà Mikage ngay cả khi quản gia cố đuổi hắn đi. Reo nhanh chóng gạt bỏ đống ký ức đó. Nagi ngước lên từ giao diện trò chơi để chào Reo, "Chào".

"Chào." Tiếng Reo vang lên. "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Nagi nhét điện thoại vào túi và đứng dậy. "Cậu đã nói là hôm nay cậu sẽ nộp đơn mà."

"Dù vậy, cậu không nhất thiết phải ở đây vì chuyện đó đâu." Nagi bật ra âm thanh càu nhàu bất đắc dĩ, và Reo mở cửa phòng hội học sinh. Cậu bước vào và để Nagi đi theo mình vào phòng. Chỉ mất một giây để Nagi nhận ra lọ bánh quy bên cạnh ấm trà, và hắn đi thẳng đến lấy đồ ăn trong khi Reo thả tờ đơn xuống bàn chủ tịch.

Reo dán tem vào đơn của câu lạc bộ bóng đá rồi đặt gọn gàng trên bàn để chủ tịch xem xét vào ngày hôm sau. Cậu liếc nhìn Nagi và thấy hắn đang nhét đầy miệng những chiếc bánh quy sang trọng trong khi đang đun sôi ấm nước.

"Câu lạc bộ bóng đá đã chính thức hiện diện," Reo nói. Nagi có vẻ không quan tâm. Hắn tự rót cho mình một cốc nước nóng và tìm túi trà trong khi tay kia cầm một chiếc bánh quy khác. Reo nổi giận, đưa cho hắn một gói trà chanh.

"Đây là món tôi thích nhất," Nagi nói, tò mò nhìn túi trà.

Reo thốt lên, "Đó là túi trà duy nhất chúng tôi có." Một lời nói dối trắng trợn; nếu Nagi nhìn qua, hắn sẽ thấy gói matcha và trà đen. Sau đó Reo nhận ra mình đã lạc đề và hỏi, "Cậu có nghe tôi nói không đấy? Về câu lạc bộ bóng đá."

Nagi gật đầu, nhưng hắn trông vẫn thờ ơ như mọi khi. Thấy vậy, Reo liền giật chiếc bánh quy khỏi tay hắn. "Cậu thích ăn vặt hơn thích câu lạc bộ này. Cậu có thực sự muốn chơi bóng đá không thế?"

"Tôi muốn chơi bóng với cậu," Nagi trả lời, và người Reo cứng đờ. Nagi tận dụng khoảnh khắc im lặng đó bằng cách lấy lại chiếc bánh quy và nhét nó vào miệng.

Chúa ơi, Nagi đang làm cậu bối rối như thể đó không phải việc của ai cả.

"Còn cậu thì sao?" Nagi hỏi.

"Gì cơ?"

"Tại sao cậu lại đồng ý thành lập câu lạc bộ bóng đá? Cậu đâu cần làm vậy."

"Vì tôi thích chơi bóng đá."

"Lẽ ra chúng ta có thể gia nhập một câu lạc bộ địa phương hay gì đó," Nagi nói.

"Tuy nhiên, thế vẫn là chưa đủ," Reo trả lời. Họ được gọi đến Blue Lock vì đội của họ đã lọt vào giải quốc gia và đại diện của JFA đã theo dõi xuyên suốt trận đấu. Chuyện đó sẽ không xảy ra ở một câu lạc bộ địa phương.

"Chưa đủ?"

"Ừm. Nếu chúng ta thực sự muốn làm nên kì tích, chúng ta nên hướng tới giải quốc gia. Ý tôi là, cậu đã nói về nó trước đây, phải chứ? Có lẽ chúng ta có thể trở thành những người giỏi nhất. Chúng ta không thể làm vậy chỉ bằng cách chơi bóng ở câu lạc bộ."

"Vậy, cậu muốn như thế à?" Nagi hỏi. "Trở thành người giỏi nhất?" Đôi mắt Nagi cẩn thận nhìn khắp khuôn mặt Reo, và Reo cảm thấy má mình nóng bừng. Cậu nên nói gì đó-nói những gì cậu sẽ nói trong kiếp sống đầu tiên của mình, Tất nhiên rồi. Bóng đá là niềm mơ ước của tôi.

Trước khi Reo kịp mở miệng, Nagi đã nói, "Nếu việc đó tốn quá nhiều công sức và cậu không muốn làm thì đừng làm. Cậu chỉ nên sống theo cách mình muốn mà thôi."

Đúng là câu trả lời kiểu mẫu của Nagi. Có một cảm giác đau nhói trong tim Reo, giống như một sợi dây bị kéo căng quá mức.

Reo lắc đầu, đáp: "Tôi cũng muốn chơi bóng với cậu."
----------------------------------------------------------

Reo thành lập đội bóng đá của mình, và vào ngày tập luyện đầu tiên, cậu đã trình bày bài phát biểu tổng hợp cho mùa giải. Reo nhìn qua những cầu thủ quen thuộc (những người bạn trước đây của cậu), rồi đứng trên khán đài và nói, "Tôi muốn chơi bóng càng lâu càng tốt. Hãy đi càng xa càng tốt. Hãy cùng nhau cố gắng giành chức vô địch quốc gia."

Đồng đội của cậu reo lên và la hét, và điều đó làm Reo nở nụ cười. Cậu đã biết họ sẽ không đạt được mục tiêu đó, nhưng sẽ rất vui nếu được thử lại.

Không mất nhiều thời gian để Reo tập hợp các cầu thủ của mình thành một khối gắn kết. Cậu vẫn nhớ điểm mạnh và điểm yếu của từng người và cố gắng đưa ra lời khuyên cũng như bài tập cụ thể để cải thiện cho họ.

Tuy nhiên, Nagi chưa bao giờ cần lời khuyên của Reo, nên cậu không đưa lời khuyên cho hắn. Cậu nhớ mình đã từng nói với Nagi rằng hắn không cần nỗ lực gì cho bóng đá - câu nói đó vẫn luôn đúng. Chỉ cần Nagi duy trì thể trạng tốt và nghe lời Reo trên sân, hắn vẫn sẽ ổn ở thế giới này.

Đã gần đến cuối ngày. Reo giải thích bài tập cho một bạn cùng lớp năm hai, người gặp khó khăn trong việc kiểm soát bóng, và người bạn đó gật đầu nhiệt tình- vẫn còn hơi choáng váng khi nói chuyện với người thừa kế nhà Mikage, mặc dù họ đã luyện tập cùng nhau được một tuần rồi. Ngay khi cậu dứt lời và nghĩ đến việc dọn dẹp dụng cụ trên sân, cằm của ai đó đã đặt lên vai cậu.

"Này," Nagi nói.

"Cậu đang làm gì thế?" Reo hỏi, giả vờ như tim chưa nhảy lên tận cổ họng.

"Còn tôi thì sao?"

"Cậu?"

"Tôi nên làm gì?"

"Về nhà. Buổi tập kết thúc rồi," nhưng Nagi bất mãn thở dài và Reo chớp mắt. "Đợi đã-cậu có muốn luyện tập thêm không?"

"Mọi người đều làm vậy," Nagi nói, và đầu Reo trống rỗng khi cậu cố gắng giải nghĩa nó. Nagi chưa bao giờ là người cảm thấy bị bỏ rơi; ngược lại, hắn tận dụng mọi cơ hội có thể để tránh việc tập luyện.

Reo nói, "Cậu đã khá giỏi rồi. Cậu thực sự không cần phải luyện tập thêm nữa."

"Hôm nay cậu đã mắng tôi ba lần trên sân."

"Ý tôi là, cậu đã phạm luật-" và Reo nghĩ về việc Nagi đã phạm lỗi khá trắng trợn trong trận đấu tập của họ. "Nhưng rồi cậu sẽ học được chúng thôi."

"Hãy dạy tôi ngay bây giờ," Nagi bướng bỉnh trả lời.

Tất nhiên đó là một cơ hội tốt, nhưng tại sao hắn lại nhất quyết muốn học chúng? Reo nhấc cằm Nagi khỏi vai mình, cậu nhìn hắn một lúc lâu nhưng vẫn chẳng thấy gì. Nagi trông vẫn như trước-thích trà chanh và ngủ trưa dưới nắng, và kém tiếng Anh nhưng lại giỏi toán một cách bất ngờ và, và, và-và hắn quá khác so với trước đây.

"Chắc chắn rồi," Reo nói.

Nó còn hơn cả một sự may mắn; Nagi liên tục đòi thêm thời gian luyện tập với Reo. Reo hỏi tại sao lần thứ hai, và Nagi nhìn cậu bằng ánh mắt mãnh liệt. "Bởi vì cậu đã nói chúng ta có thể là những người giỏi nhất," Nagi trả lời, và Reo ngập ngừng đáp lại.

Cậu muốn Nagi trở thành người giỏi nhất, không chỉ vì cốt truyện, mà bởi vì cậu có thể nhìn thấy điều đó qua những chuyển động nhẹ nhàng của Nagi trên sân; ở cách Nagi nhấc bóng chỉ bằng ngón chân và tung cú vô lê như một thiên thạch bốc cháy lao vào khung thành.

Vấn đề là, đôi khi, Reo đánh mất chính mình trong thế giới này. Cậu thấy mình tràn đầy niềm vui giống như trong kiếp sống ban đầu của mình- nghĩ đến việc họ cùng nhau cầm chiếc cúp trên sân cỏ trước khi chớp mắt và chỉ còn lại những sự thật buồn tẻ về hiện thực này.

Reo nuốt nó xuống. Cậu chỉ cho Nagi những kỹ thuật thú vị và hướng dẫn hắn thực hiện các bài tập, đồng thời cậu la hét và hò reo với mọi cú ghi bàn thành công của Nagi. Nếu Reo thấy trái tim mình bay bổng vì Nagi nắm bắt hoàn hảo từng đường chuyền của cậu, cậu sẽ kìm nó lại.

Giữa buổi tập thêm, Reo bảo Nagi hãy thử cướp bóng từ cậu. Reo rê bóng khi Nagi chạy theo cậu, giữ bóng ngoài tầm với. Cậu không phải Bachira, nhưng cậu đủ giỏi để khiến Nagi nóng máu, và sau một lúc (có lẽ là do ngoan cố trả đũa), Nagi cản được Reo, và cả hai cùng trượt vào bãi cỏ.

"Này!" Reo hét lên khi bị mắc kẹt dưới cơ thể Nagi. Cậu vặn vẹo và cố đẩy Nagi ra, nhưng Nagi vẫn kiên quyết nằm im. Ở vị trí này, họ ở quá gần nhau; Reo có thể nhìn thấy từng hàng mi trắng như tuyết của Nagi, và ánh nắng khiến mỗi hàng mi đổ bóng lên đôi mắt xanh mòng két của hắn. Reo đỏ mặt, và cuối cùng cậu cũng đẩy được Nagi ra bằng một cú đẩy mạnh.

Cậu giận dữ, phớt lờ việc trái tim mình đang đập dữ dội trong lồng ngực. "Cậu không được làm thế này trong trận đấu chính thức. Cậu sẽ ăn thẻ đỏ đấy." Nagi dường như chẳng hề xấu hổ chút nào khi bị mắng. Thay vào đó, hắn mỉm cười, và trái tim Reo tiếp tục đập không ngừng nghỉ.

Reo nhặt quả bóng đã lăn đi từ lâu, nhưng Nagi dường như đã xong việc trong ngày. Hắn nằm trên sân và ngửa mặt lên trời, và khi Reo dùng chân thúc Nagi, hắn không chịu cử động. Reo nghĩ đến việc thả quả bóng vào bụng Nagi (và Hệ thống khuyến khích điều đó), nhưng cậu quyết định chỉ ngồi im lặng bên cạnh hắn.

Nagi lên tiếng trước. "Cậu đã nói là cậu muốn chơi bóng càng lâu càng tốt."

Reo gật đầu. "Ừm. Tôi muốn đội chúng ta chơi đến tận trận chung kết giải quốc gia."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Reo giả vờ không biết, mặc dù cậu biết Nagi đang muốn hỏi điều gì.

"Sau khi tốt nghiệp. Cậu vẫn định chơi bóng à?"

Ở kiếp sống ban đầu, Reo đã kể cho đồng đội nghe về ước mơ trở thành tiền đạo giúp Nhật Bản vô địch World Cup. Kiếp này cậu chưa từng kể ai nghe về giấc mơ đó. Điều đó là bất khả thi. Cậu sẽ chết trước khi nắm được cơ hội đó. Cậu thậm chí sẽ không thể tốt nghiệp được.

[Cậu phải nói "đúng thế"], Hệ thống thúc giục. [Thiết lập nhân vật của cậu phải giống như trong kiếp sống ban đầu của cậu. Nói với cậu ta rằng cuối cùng cậu muốn vô địch World Cup đi].

"Tôi..." và Reo ấp úng. "Tôi muốn thế. Nếu tôi có thể." Hệ thống thở dài trước câu trả lời yếu ớt ấy, nhưng cô không nói gì.

Một lát sau, Nagi nói, "Cậu có thể. Tôi sẽ giúp cậu."

Reo nuốt khan.

"Nếu chúng ta trở thành những cầu thủ bóng đá giỏi nhất thế giới, cậu có thể chơi bóng bao lâu tùy thích."

Lại nữa rồi. Chuyện đó lại xảy ra lần nữa- cái vẻ ngoài lung linh, kỳ lạ đó, quá đỗi mãnh liệt với một người thoải mái như Nagi. Có gì đó trong Reo bộc phát gần như theo bản năng, hay đúng hơn là nó đã trở thành bản năng sau tất cả những thế giới nơi Reo chứng kiến ​​mọi giấc mơ của mình bị từ chối. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Không thể xảy ra.

"Vậy thì hãy cùng cố gắng hết sức nhé," Reo trả lời.

----------------------------------------------------------

Trên sân, Reo cảm thấy gần gũi với Nagi hơn bao giờ hết, nhưng khi rời sân, có một khoảng cách giữa hai người mà cậu sẽ không thể vượt qua. Thật quá nguy hiểm. Cậu nghĩ về cách Nagi suýt hôn mình ở thế giới trước. Cậu tự hỏi liệu bằng cách nào đó Nagi có thể phát hiện ra tình cảm đơn phương ẩn sâu trong cậu, một nỗi nhớ nhung vĩnh cửu. Cậu tự hỏi liệu Nagi có biết về nó ngay từ kiếp sống đầu tiên của họ hay không.

Giữ khoảng cách vẫn tốt hơn.

Một ngày nọ, khi Reo đang lấy sách giáo khoa từ tủ đựng đồ của mình, một học sinh khác đã chủ động đến bắt chuyện với cậu.

"Này, Reo. Cậu đã xem vụ sáp nhập này chưa? Cậu nghĩ gì về nó thế?" Ishizaki cho Reo xem màn hình điện thoại của mình, và Reo liếc nhìn tiêu đề của bài báo được kéo lên. Nhưng cậu không cần xem bài báo cũng biết Ishizaki đang nói về thứ gì. Cậu nhớ rõ mồn một cuộc trò chuyện này từ kiếp trước.

Cậu đã từng nói, Xin lỗi, Ishizaki. Tôi thực sự không để ý đến những thứ này. Cậu nên hỏi người khác thì hơn, và một cái nhìn kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt Ishizaki, giống như cậu ta đang cố nhìn kĩ vào Reo và vừa phát hiện ra một số khuyết điểm trên da cậu. Giống như có gì đó không ổn với Reo, và đúng là thế thật. Sao mà Reo có thể không chú ý đến 'những thứ này' cơ chứ? Những thứ này chính xác là những thứ mà người nhà Mikage nên biết.

Nhưng cuộc trò chuyện ở thế giới này lại khác; lần này, cậu đứng một mình trước tủ đựng đồ của mình thay vì ngồi cùng bàn với Nagi. Lần này, Reo vẫn chưa công khai ước mơ vô địch World Cup của mình. Cậu nói với các bạn cùng lớp rằng mình muốn giành chức vô địch giải quốc gia, và đó là một mục tiêu bình thường, dễ dàng chấp nhận được trong giới hạn của một người thừa kế nhà Mikage như cậu.

Vậy nên khi Ishizaki hỏi về việc sáp nhập doanh nghiệp này, cậu ta không hề đi quá giới hạn. Cậu ta cho rằng Reo là người bình thường - rằng cậu sẽ làm điều hiển nhiên; hạn chế sự nghiệp bóng đá của mình ở các giải đấu trung học trước khi đảm nhận vị trí giám đốc của tập đoàn Mikage. Quên đi mọi giấc mơ trở thành bất cứ ai khác. Mặt khác, Reo chưa bao giờ 'diễn' trước mặt các bạn cùng lớp trong vòng đời thứ hai này, nên lẽ ra không có một cục nghẹn nào làm nghẹn họng Reo, nhưng thực chất lại có.

Vào lần trước khi Ishizaki đặt ra câu hỏi này, Nagi cũng ở đó, nhưng lần này chỉ có một mình Reo.

Reo nuốt khan và nở một nụ cười thoải mái. Cậu đưa ra câu trả lời giống như trước đây. "Xin lỗi, Ishizaki. Tôi thực sự không để ý đến những thứ này. Cậu nên hỏi người khác thì hơn."

Reo chuẩn bị tinh thần đón nhận ánh nhìn phán xét tương tự mà cậu đã phải chịu một lần trước đây. Ishizaki nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ và nói, "Ồ. Tôi tưởng cậu sẽ biết vì rồi cậu cũng sẽ tiếp quản tập đoàn Mikage."

"Ý cậu là sao?" có ai đó hỏi sau vai Reo.

Cả hai quay lại trong sự ngỡ ngàng.

[Cậu ta canh thời gian tốt đấy nhỉ?]

Sao Nagi lại ở đây? Bụng Reo quặn lại khi nghĩ về việc thế giới này uốn cong như thế nào để lặp lại kiếp trước của cậu.

Nagi nói: "Reo không cần phải quan tâm đến những thứ đó. Cậu ấy sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp."

Ishizaki mỉm cười chế giễu sự ngây thơ của Nagi, nhưng cậu ta không để ý rằng Reo cũng choáng váng không nói nên lời. "Chỉ vì bây giờ cậu ấy chơi bóng đá không đồng nghĩa với việc cậu ấy sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá. Reo có nhiều trách nhiệm quan trọng hơn. Cậu sẽ chẳng thể hiểu nổi đâu." Tất nhiên, đó chính là một lời móc mỉa. Nagi, một học sinh sống nhờ học bổng, có cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với những người như Reo và Ishizaki. Nagi nheo mắt như để đáp trả.

Reo còn nhớ câu nói tiếp theo của Nagi: Chà, cậu không biết điều này, nhưng Reo và tôi sẽ trở thành những cầu thủ bóng đá giỏi nhất thế giới. Và Reo mỉm cười má kề má khi biết cuối cùng cũng có người bảo vệ ước mơ của mình. Cuối cùng cũng có người tin tưởng mình.

Thời điểm đó, dù không thể thừa nhận, nhưng có lẽ cậu đã yêu rồi.

Tuy nhiên, bây giờ chẳng đọng lại chút hơi ấm ngọt ngào tựa mật ong đó nữa. Thay vào đó, những giọt nước mắt nóng hổi dâng lên trong mắt Reo khi từng làn sóng ký ức nuốt chửng cậu, và cậu cố chớp mắt để chúng trôi đi trước khi có ai nhận ra. Nagi có vẻ hơi khó chịu trước thái độ trịch thượng của Ishizaki, và có vẻ như hắn cũng định đáp trả thẳng thừng tương tự, nhưng sau đó hắn liếc nhìn Reo. Reo vội quay mặt đi, cầu mong Nagi không thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của mình.

May mắn đã không mỉm cười với Reo. Chỉ trong tích tắc, Nagi nắm lấy cổ tay Reo và không nói thêm lời nào, kéo cậu ra khỏi Ishizaki. Reo có thể nhận ra họ đang đi đâu chỉ sau vài bước chân.

Một lần nữa, quá khứ và hiện tại hóa mơ hồ; Nagi vẫn chưa cho cậu thấy nơi này trong thế giới này, nhưng họ đã ngồi cùng nhau bao nhiêu lần trên mái nhà trong kiếp sống ban đầu rồi? Reo sẽ tự chữa lành những vết thương do những lời nói gay gắt giữa cậu và cha mẹ ngày hôm trước, còn Nagi sẽ im lặng ngồi bên cạnh cậu. Hoặc Nagi sẽ khó chịu trước áp lực và hoạt động của ngôi trường ưu tú này, và hắn sẽ kéo Reo lên cầu thang để cậu tựa đầu vào lòng mình.

Nagi, vẫn nắm lấy cổ tay Reo, dẫn cậu lên cầu thang tới lối đi dẫn lên mái nhà. Hắn mở cửa, và Reo ngay lập tức bị làn gió từ trên cao và hương vị của không khí trong lành thổi vào. Cuối cùng, Nagi buông tay, và Reo đóng cánh cửa sau lưng họ lại.

Nagi quay mặt về phía Reo, và hắn trông gần như do dự. "Tôi thích đến đây khi thấy mọi người quá phiền phức," hắn nói. Hắn vặn khớp tay và nói thêm, "Tôi cũng không biết tại sao mình lại kéo cậu đi nữa."

Reo chớp mắt ngạc nhiên, và Nagi nói thêm, "Tôi không có ý nói thay cậu trước mặt tên kia. Tôi chỉ... tôi không biết. Tôi nghĩ mình phải nói gì đó."

Reo tự hỏi mình nên đáp lại như thế nào. Họ không thực sự là bạn bè, và Nagi có vẻ biết mình đã đi quá giới hạn khi nói thay cho Reo. Hắn lúng túng chuyển trọng lượng từ chân này sang chân khác, chờ Reo mắng mình.

"Tôi mừng là cậu đã làm vậy," Reo nói, và Nagi có vẻ gần như ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu.

"Ở đây thật tuyệt," Reo nói, khi một làn gió nhẹ thổi qua tóc cậu.

Nagi gật đầu. "Cậu nên lên đây nếu cậu thích."

"Không phải như thế sẽ làm hỏng mục đích của nó sao?" Nagi nhìn Reo đầy khó hiểu, và cậu giải thích, "Nếu cậu lên đây để tránh xa mọi người, tôi cảm thấy cậu nên giữ nơi này cho riêng mình."

Nagi chỉ suy ngẫm về điều đó một lát trước khi nói, "Nhưng tôi không muốn tránh xa cậu."

Reo nuốt khan. Lại nữa rồi; Nagi đã mở lòng với người lạ này mà không có lý do rõ ràng dưới một hình thức khác. (Hoặc có thể điều đó không đúng. Có thể Reo đã sống với Nagi quá lâu nên cậu đã thấm nhuần điều đó. Chỉ cần nhìn qua, Nagi đã biết lẽ ra họ phải quen nhau-dù cuối cùng cả hai lại đường ai nấy đi).

Nagi có vẻ hơi khó chịu, tư thế hơi quay lưng lại với Reo như thể đang chờ bị từ chối. Giống như hắn đang đợi Reo dùng cái mác 'Mikage' bằng đá để ngăn cách những người khác. Reo có thể làm theo suy đoán đó- duy trì sự tách biệt giữa họ giống như cuối cùng họ sẽ như vậy, và để Nagi tiếp tục mang vẻ ngoài cô đơn như hiện tại.

Reo nghĩ về thế giới trước đây, và việc Nagi có thể đã luôn mang vẻ cô đơn như thế nào trong nhiều thế kỷ.

Cuối cùng cậu nói, "Vậy tôi đoán là tôi sẽ gặp lại cậu ở đây."

Im lặng, rồi có tiếng lắp bắp nhẹ trong không gian cho thấy khả năng ấy có thể xảy ra. Và sau một lát, Nagi mỉm cười.

----------------------------------------------------------

Có lẽ đó là một sai lầm, nhưng Reo đã cho phép Nagi thân thiết với mình.

Vẫn còn những giới hạn và trở ngại- Reo không quên cách Nagi đã yêu cậu ở thế giới trước, và cậu hạ quyết tâm sẽ không lừa dối bạn mình. Vì lẽ đó, cậu cố hành động y như cậu đã từng trong kiếp sống ban đầu của họ, nhưng lại làm mọi việc ít hơn. Cậu không dựa vào Nagi, không luồn tay vào tóc Nagi. Cố gắng không cười với Nagi đặc biệt hơn bất kỳ người nào khác (mặc dù điều đó gần như không thể - chỉ cần nhìn Nagi một cái, Reo sẽ mềm lòng).

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, Nagi lại làm mọi việc nhiều hơn.

Bây giờ đang là mùa đông, Reo đứng bên ngoài chờ một người bạn cùng lớp đưa một số mẫu đơn cho hội học sinh. Nagi đang lảng vảng bên cạnh cậu, lướt mạng xã hội trên điện thoại. Hôm nay lạnh hơn nhiều so với dự đoán của Reo, và cậu hơi rùng mình khi một cơn gió phả vào mặt. Cậu sốt ruột vòng tay ôm lấy cơ thể trong khi chờ người bạn cùng lớp.

"Cậu có lạnh không?" Nagi hỏi, và Reo nghĩ tốt hơn hết nên trả lời một cách mỉa mai.

"Ừ," Reo trả lời khi răng cậu khẽ va vào nhau. Nagi cởi chiếc áo khoác đồng phục của mình và khi hắn vừa định quàng nó qua vai Reo, cậu đã phản đối.

Đó là một cử chỉ quá mức thân mật và đó chính xác là kiểu hành vi mà Reo đang cố tránh. "Tôi không cần," Reo nói, đẩy tay Nagi ra trong khi Nagi hơi cau mày.

"Cậu đã nói là cậu lạnh mà." Nagi trông thật ấm áp trong chiếc hoodie rộng thùng thình thường ngày, nên có lẽ hắn không cần thêm chiếc áo khoác đồng phục nữa, nhưng Reo vẫn từ chối. Phần vì cậu không muốn thấy thế giới này kết thúc như thế giới trước, nhưng một phần nhỏ khác là vì cậu muốn tránh cảm giác đau đớn găm vào tim mình khi mùi hương của Nagi quấn quanh vai cậu.

"Tôi sẽ ổn thôi. Dù sao thì cậu cũng cần nó hơn- thân nhiệt cậu dễ biến động hơn tôi," Reo trả lời, và Nagi nhướn mày.

"Sao cậu biết?" Nagi hỏi.

Ah, đúng rồi nhỉ. Ngoài những đụng chạm thông thường cần thiết khi tập luyện bóng đá, Reo đã cố tình tránh mọi tiếp xúc với Nagi. Reo bối rối và đỏ mặt (hy vọng cái lạnh là cái cớ thích hợp để khiến má cậu đỏ bừng), và cậu nói, "Tay cậu lúc nào cũng lạnh."

Sau đó, cậu cảm thấy một bàn tay ấn vào sau gáy mình, và Reo nhảy dựng lên vì cái chạm. Những ngón tay của Nagi lạnh cóng, đúng như suy đoán. Reo gạt tay hắn ra, và Nagi mỉm cười trước khi trả lời, "Tôi đoán là cậu nói đúng."

Đúng lúc ấy, người bạn cùng lớp Reo đang đợi chạy đến chỗ cậu, chân thành xin lỗi vì đến muộn, và Reo rất vui vì có thể quay mặt khỏi Nagi để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình. Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng mình cảm thấy ánh mắt của Nagi đang rực cháy phía sau đầu mình.

Và còn những lần khác nữa. Nagi luôn bám lấy những người khiến hắn cảm thấy thoải mái, vì vậy khi Reo rút điện thoại ra cho Nagi xem một đoạn clip bóng đá, Nagi đã dựa vào cho đến khi chân hắn gần như vắt qua đùi Reo, khiến Reo quên mất cách thở. Hoặc khi Reo ghi bàn, Nagi sẽ đẩy cậu xuống nền cỏ khi niềm phấn khích sau chiến thắng làm Reo bừng sáng. Đó không phải thứ gì quá bất thường trong kiếp sống ban đầu của họ, nhưng bằng cách nào đó, thế vẫn là quá nhiều.

Lễ hội trường thường niên diễn ra, và đội bóng đá đã chuẩn bị trò dunk tank. Giống như trong kiếp sống ban đầu của mình, các bạn cùng lớp của Reo dường như rất thích thú với việc lốp bóng và khiến các cầu thủ lao xuống nước. Reo được các bạn cùng lớp đặc biệt chú ý - hầu hết các học sinh đều đá không chính xác, nhưng có ba học sinh đã sút trúng mục tiêu, khiến Reo ướt đẫm người.

"Để tôi thử xem," Nagi nói, dễ dàng nhảy lên ghế. Một nhóm học sinh khác thử vận ​​may trong trò sút trúng mục tiêu, nhưng Nagi vẫn kiên quyết chấp nhận những nỗ lực thất bại của họ. Reo ngây thơ tự hỏi liệu việc thay một bộ quần áo khô có đáng không.

Một trong những đồng đội của cậu chộp lấy quả bóng và giơ chân ra sau, còn Reo nhăn mặt nghĩ về nguy cơ phải nhảy của Nagi. Nếu đó chỉ là một học sinh ngẫu nhiên, Nagi sẽ thoát nạn bình an vô sự, nhưng Reo đã rèn giũa đồng đội này để cải thiện độ chính xác trong những cú sút của cậu ta. Cậu ta sẽ không sút trượt ở khoảng cách này.

Cậu ta đã sút trúng. Quả bóng đập trúng mục tiêu, Reo thoáng thấy vẻ bất ngờ trên mặt Nagi ngay trước khi hắn lao thẳng xuống bồn nước. Nagi bước ra ngoài với vẻ mệt mỏi hệt Reo, và hắn vắt vạt trước áo sơ mi của mình, kéo nó lên để lộ ra một phần cơ bụng.

Và Reo nhìn thấy chiếc áo ướt bám vào ngực Nagi, đường viền của nó làm nổi bật cơ bắp của hắn, Reo đột nhiên nuốt nước bọt và đảo mắt đi. Thật ngu ngốc. Cậu có lẽ đã nhìn thấy Nagi bán khỏa thân trong phòng thay đồ hàng trăm lần, vậy mà cảnh tượng này có thể khiến bụng cậu nhộn nhạo ư?

Sau đó, có người chạm vào vai cậu, và Reo gần như nhảy dựng lên vì sốc. Cậu quay lại thì thấy Nagi đang cầm một chiếc khăn tắm. Cậu luống cuống vì lo lắng và cố cười sau khi bị giật mình, và Nagi đáp lại bằng một nụ cười nhỏ gần như thích thú.

Một ngày sau, Nagi đánh bại Reo và các thành viên khác của đội bóng tại game center. Thật quá ấn tượng khi Nagi dễ dàng chiến thắng mọi loại trò chơi, từ đua xe đến nhịp điệu, và mặc dù Reo đã quen với kiểu hủy diệt này từ kiếp trước, nhưng các đồng đội của cậu vẫn bị áp bức vì bại trận hoàn toàn.

Reo chơi một trò bắn súng zombie với Nagi (đó là một trò chơi đồng đội, vì Nagi nhanh chóng hạ gục mọi người trong trò chơi cá nhân), và lũ zombie đang ăn thịt mông của cậu. Khi một zombie đánh gục nhân vật của Reo, Nagi thở dài, có lẽ đang tự hỏi liệu việc giải cứu cậu có xứng với nỗ lực đó hay không. Reo nửa mong đợi một viên đạn sẽ bay vào đầu nhân vật của mình để Nagi tiếp tục màn chơi một mình, nhưng thật bất ngờ, Nagi lại đặt súng xuống.

"Đợi đã, gì vậy?" Reo hét lên khi chứng kiến ​​lũ zombie ngay lập tức hạ gục nhân vật của Nagi.

"Ổn mà. Máu của tôi vẫn đầy." Nagi di chuyển đến đứng cạnh Reo, và có vẻ như hắn muốn lấy súng của cậu. Reo đưa nó ra, nhưng Nagi cau mày và giữ tay Reo cầm cò.

"Đây. Để tôi chỉ cậu." Nagi nói, và một ký ức ngắn ngủi hiện lên trong tâm trí Reo. Khi cậu đang cầm kiếm, đôi bàn tay chai sạn của Nagi đan vào tay cậu trong một buổi học quá mức thân mật. Khi Nagi trượt tay lên tay Reo, nhắm khẩu súng điện tử vào màn hình, má Reo cũng nóng bừng như hồi đó.

Không hề có tình ý gì đâu. Không hề, Reo cố gắng thuyết phục bản thân một cách tuyệt vọng. Xung quanh họ là âm thanh ồn ào, điên cuồng của máy trò chơi điện tử và mọi người bị cuốn vào trò giải trí sống động của họ, và bạn bè của họ hiện đang ở phía sau họ, đang tranh cãi về một vài câu chuyện phiếm ngu ngốc ở trường khi Nagi kéo tay Reo để nhắm vào một zombie đang lao về phía nhân vật của cậu.

Nagi siết chặt tay mình lên tay Reo, và Reo giật mình ngay tắp lự. "Bắn đi," Nagi gần như thì thầm vào tai Reo- giọng hắn kề bên và dịu dàng, hơi thở của hắn phả vào viền tai Reo, và toàn thân Reo nổi da gà. Cậu bóp cò, làm dịch não của zombie bắn tung tóe khắp màn hình. "Tốt đấy," Nagi nói, và lời khen đó khiến bụng Reo càng thắt lại.

Nagi lại điều khiển tay của Reo thêm lần nữa, đối mặt với kẻ thù mới đang xâm phạm, và lần này, hắn tự bóp cò, buộc ngón tay của Reo phải uốn cong dưới ngón tay mình. Một con, hai con, và Nagi đột ngột bỏ đi như cách hắn đến, quay trở lại màn hình của mình, tàn sát phần còn lại của đám zombie một cách tàn nhẫn.

Reo thậm chí còn khó thở sau chuỗi hành động đó. Chưa đầy một phút sau khi Nagi rời chỗ cậu, lũ zombie vồ đến nhân vật của cậu, và họ thua trò chơi. Nagi ném ánh nhìn không mấy ấn tượng về phía Reo, nhưng Reo hầu như không để ý đến điều đó. Nơi Nagi chạm vào trên tay cậu vẫn còn nóng.

Tối đó, khi về nhà, giống như mọi đêm khác trong thế giới này, Reo hỏi Hệ thống xem năng lượng của câu chuyện đã ổn định chưa.

[Vẫn chưa], cô buồn bã trả lời. [Nó vẫn y như trước. Không có nguy cơ sụp đổ, nhưng cũng không tiến đến một kết thúc có hậu].

Và bụng Reo nhộn nhạo khi cậu cố gắng tìm ra sự khác biệt là gì.

----------------------------------------------------------

Nagi đã thực sự nỗ lực.

Reo chạy lên trước, đối diện là Nagi như lối chơi cặp tiền đạo của họ trước đây,nhưng có một điểm khác. Reo không bao giờ hướng Nagi đến đâu hay làm gì; Nagi chỉ tự biết nhờ bản năng mà thôi. Họng Reo nghẹn lại khi thấy Nagi xuyên lên tuyến trên, chân hắn co lại trước khi ghi một bàn thắng hủy diệt khác (gần như dư thừa vào thời điểm này; cách biệt điểm số là quá lớn, không có khả năng đội bạn có thể lật ngược tình thế).

Reo chơi tệ hơn trước vì sự tập trung của cậu bị phân tán bởi nỗ lực của Nagi. Lẽ ra cậu nên tập trung vào trái bóng, nhưng ánh mắt cậu lại hướng về hình bóng của Nagi trên sân. Cậu không thể tìm ra nó; sự khác biệt giữa thế giới này và thế giới ban đầu của họ là gì? Tại sao Nagi lại thay đổi nhiều đến vậy?

Chưa hết, sau khi trận đấu kết thúc và Nagi bám dính lấy Reo, phàn nàn rằng mình không thể đi bộ vì mỏi chân, Reo cảm thấy mình bị quay ngược thời gian. Cậu không biết phải giải quyết thế nào với sự giằng xé liên tục giữa quá khứ và hiện tại. Điều tệ nhất là cậu không biết cách sửa chữa nó.

Nhờ nỗ lực của Nagi, đội của họ đã vượt qua các giải đấu cấp địa phương và tiến tới giải quốc gia. Nhưng dù họ có tiến xa hơn ở thế giới trước, họ vẫn không thể giành chiến thắng. Nagi và đội vẫn còn khá mới mẻ với môn thể thao này, vậy nên họ phải đối mặt với thất bại giữa cuộc thi. Một số đồng đội của Reo đã khóc, và Reo, tê liệt trước cảm giác thất bại không thể tránh khỏi, đã an ủi bạn bè của mình.

Reo quay lại nhìn Nagi và thấy hắn đang đờ người trên sân, nhìn chằm chằm vào bãi cỏ trong khi tay nắm chặt.

Sai rồi, đây là lần thứ một nghìn Reo nghĩ vậy trong thế giới này.

Tại sao Nagi lại thất vọng như thế? Hắn vẫn thờ ơ với môn thể thao này- không có tia phấn khích nào trong mắt hắn khi hắn chạy trên sân (Reo nhớ tia phấn khích ấy chỉ xuất hiện sau khi Nagi chơi cùng Isagi). Nagi không quan tâm đến bóng đá, nhưng hắn vẫn nỗ lực. Hắn không quan tâm, nhưng trước trận thua này, mọi cơ bắp trên cơ thể hắn đều căng ra. Vì sao chứ?

Một câu trả lời đầy nguy hiểm đang lởn vởn trong đầu Reo, nhưng cậu không nói ra suy nghĩ đó. Cậu thậm chí từ chối thừa nhận nó.

Hệ thống nói với Reo những điều cậu đã biết: cốt truyện vẫn chưa ổn định, và mặc dù tình hình hiện tại không đến nỗi nghiêm trọng, nhân vật chính vẫn tiếp tục đi chệch kịch bản. Và Reo cứ thắc mắc tại sao, nhưng rồi thỉnh thoảng cậu nhận ra cách Nagi nhìn mình, và cậu nghĩ ngay, Không thể thế được.

Sau khi họ thua và mùa giải của đội họ kết thúc, Reo tổ chức một bữa tối hoành tráng giống như khi xưa, kèm theo hàng tấn rượu để cả đội giải sầu. Reo đã phát biểu với giọng tràn trề hy vọng cùng những câu trích dẫn đầy cảm hứng mà cậu đã thu được từ hậu quả của buổi ra mắt sản phẩm thảm họa của tập đoàn Mikage. Các đồng đội của cậu khóc và reo hò, và họ cụng ly với nhau để mong một mùa giải tiếp theo tốt đẹp hơn.

Tuy nhiên, lần này Reo từ chối uống dù chỉ một giọt rượu và ngồi rất xa Nagi. Kể từ khi trận đấu kết thúc, Reo thấy như mình đang đứng trên lưỡi dao, và cậu nghĩ ngay cả một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể khiến cậu bị cắt thành từng lát thịt mỏng.

Do đó nên cậu rời bữa tiệc sớm (mặc dù cậu trấn an đồng đội của mình rằng mọi chi phí đều do nhà Mikage thanh toán). Một số đồng đội phàn nàn về chuyện đó, nhưng Reo chỉ xin lỗi và nói với họ rằng cậu cần phải đi. Trong một giây, cậu bắt gặp ánh mắt của Nagi -chắc là nhầm thôi, cậu nghĩ- và nhìn thấy một vẻ ngạc nhiên, gần như hoảng sợ. Điều đó chỉ khiến Reo bỏ chạy nhanh hơn mà thôi.

Cậu lao ra khỏi cửa, nghĩ rằng lẽ ra mình nên nhắn tin cho tài xế đến đón ba mươi phút trước, nhưng bây giờ cậu phải bắt tàu (đồng nghĩa với việc đợi ở ga, tức là sẽ còn thời gian trống, và điều đó có nghĩa là mọi thứ cậu đang cố tránh có thể xảy ra, và-).

[Nagi đang ở đây], Hệ thống cảnh báo ngay khi ai đó nắm lấy cổ tay cậu, và Reo muốn xé cánh tay mình ra vì cậu đang rất cố làm vậy, và Nagi, theo cách thô thiển của mình, lại khiến mọi thứ sáng tỏ một lần nữa .

"Đợi đã, Reo!" Nagi hét to đến mức người qua đường cũng phải liếc nhìn họ một cách kỳ lạ.

Reo quay lại và nở một nụ cười giả tạo. "Xin lỗi, Nagi. Tớ đang gấp lắm. Tớ thật sự phải đi đây." Và cậu quay lại mà không để Nagi nói thêm lời nào, nhưng chính bàn tay nóng rát đó lại ngăn cậu lại.

“Không— đợi đã ,” Nagi cầu xin, và khi Reo quay lại, cậu thoáng thấy một tia đau khổ trong mắt Nagi. Và Reo nên rời đi, nhưng họ còn cả năm trước khi Blue Lock diễn ra, và Reo cũng chẳng thể trốn mãi. Cậu cắn môi và gật đầu, và Nagi cuối cùng cũng thả lỏng.

Sau đó, Nagi hít một hơi thật sâu trước khi nói, "Tớ xin lỗi vì đã không thắng."

Reo chớp mắt. Sau đó, cậu bật cười. Câu không thể nhịn được; suốt thời gian qua, cậu đã lo lắng về việc cốt truyện dường như sắp sụp đổ, nhưng thay vào đó, Nagi lại xin lỗi vì điều gì đó thậm chí không phải lỗi của hắn? Sự căng thẳng tan vỡ trong Reo, và cuối cùng hắn cũng có thể thả lỏng.

"Đó không phải lỗi của cậu. Chúng ta là một đội; chúng ta sẽ luôn thắng và thua cùng nhau.”

Nagi có vẻ không hài lòng với câu trả lời đó. “Nhưng… cậu không muốn thắng sao? Tớ tưởng cậu thích bóng đá.”

“Tớ chỉ biết ơn vì tất cả những gì cậu đã làm thôi.”

Đôi mắt Nagi mở to hơn chút khi khoảng lặng nhiều ý nghĩa dần bao trùm lấy họ. Reo chuẩn bị rời đi thì Nagi tiến lên một bước, và rồi nỗi sợ hãi đeo bám Reo bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực. Nagi nghiêng người, đôi mắt tràn đầy ý định với điều mà Reo cố phủ nhận, điều mà cậu không thể thốt thành lời ngay cả bây giờ - ngay cả khi nó hiện rõ từ cách Nagi nhìn chằm chằm vào môi cậu khi hắn đến gần hơn.

Reo chùn bước, còn Nagi dừng lại. Mặt hai ngưòi chỉ cách nhau vài inch, môi tách ra trong chốc lát sau nụ hôn. Reo đang nghĩ đến việc bỏ chạy, nhưng đôi chân cậu cứ cắm chặt xuống đất. Nagi không cho cậu lựa chọn đó; thay vào đó, hắn kéo Reo vào một cái ôm thật chặt, và cậu có thể cảm nhận Nagi đang vùi mặt vào vai mình.

Với một giọng nghèn nghẹt, Nagi nói, “Chỉ… chỉ một lát thôi. Giữ nguyên thế này chỉ một lát thôi.”

Reo biết chứ, nhưng từ tận đáy lòng, cậu ước mình không biết gì. Tiếng tim đập thình thịch bên tai, và cậu gần như hy vọng âm thanh đó sẽ át đi bất cứ điều gì Nagi định nói tiếp theo, nhưng Reo đã bao giờ được ban cho chút thương xót nào chưa?

“Tớ yêu cậu,” Nagi nói.

Dù Reo đã biết, tim cậu vẫn nhảy dựng lên trước những lời đó.

“Có lẽ cậu đang bối rối,” Nagi lẩm bẩm như thể đang trừng phạt bản thân vì lời tỏ tình vụng về như vậy. “Chúng ta thậm chí còn chưa quen nhau lâu, nhưng, nhưng tớ có cảm giác tớ đã biết cậu từ lâu lắm rồi. Ngay cả từ lần đầu gặp nhau, tớ đã có cảm giác như mình đã biết cậu.”

Sau đó, Nagi nói, “Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tớ đã nghĩ, mình không thể để anh chàng này đi được.”

Có gì đó đau đớn dâng lên trong cổ họng Reo, khiến cậu nghẹt thở. Cậu lùi lại một bước để xác nhận họ đã tách nhau ra. Cậu không thể chịu được việc giao tiếp bằng mắt với Nagi, nên Reo nhìn chằm chằm vào vỉa hè. “Nagi,” cậu nói. “Chúng ta có thể là bạn bè, nhưng… chỉ thế thôi. Chỉ là bạn."

Một khoảng im lặng trước khi Nagi trả lời. "Tớ đã nghĩ…"

Reo không để hắn nói hết. “Tớ sẽ thừa kế tập đoàn Mikage, và tớ sẽ kết hôn với một người hỗ trợ công việc kinh doanh của gia đình mình. Tớ không thể… tớ không thể ở bên cậu như thế được.”

Nagi trả lời, "Tớ muốn thắng để cậu không phải làm việc đó."

Cú sốc trước câu nói của Nagi khiến Reo phải nhìn hắn một lần nữa, và tim cậu như ngừng đập khi nhìn thấy biểu cảm của Nagi.

“Tớ không muốn cậu phải sống trong tương lai mà mình không mong muốn. Cậu không cần kết hôn với ai đó chỉ vì làm thế có lợi cho việc kinh doanh. Cậu không cần phải điều hành công ty của cha cậu nếu cậu không muốn. Cậu yêu bóng đá."

“Hãy trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp,” Nagi nói, đôi mắt hắn ánh lên một thứ giống điện. “Chúng ta đã thua giải đấu này, nhưng chúng ta có thể làm tốt hơn mùa giải tới. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ mới năm nhất thôi. Nếu chúng ta thắng, cậu có thể được một đội để ý—”

“Cậu không hiểu đâu,” Reo ngắt lời. “Tớ không thể chỉ làm những gì mình muốn. Tớ có trách nhiệm, và tớ không thể từ bỏ chúng được.”

Nagi không nao núng bởi giọng điệu của Reo. “Cậu có thể,” Nagi nói, và Reo nghĩ đến việc cãi lại, nhưng Nagi vẫn tiếp tục nói. “Tớ sẽ thắng để cậu có thể nắm lấy tương lai  mình mong muốn, và tớ sẽ khiến cậu tin tưởng vào tớ.” Sau một giây, hắn nói thêm, “Và tớ cũng sẽ khiến cậu yêu tớ.”

Reo cười lớn và lắc đầu, rồi nghĩ, Cậu đã làm thế từ lâu rồi.

----------------------------------------------------------

Khi Reo về nhà vào đêm hôm đó, Hệ thống lại lo lắng về một tìn tiết khác biệt— Nhân vật chính này! Phá tan tành thế giới trước còn chưa đủ sao? Cậu ta phải tiếp tục và phá hủy hai thế giới liên tiếp à? Hệ thống nghĩ Reo cũng cảm thấy tức giận và thất vọng như vậy, nhưng cậu lại im lặng một cách kỳ lạ suốt đêm.

Chỉ khi Reo chui vào giường, cậu mới mở lời với Hệ thống.

Nếu tôi thành công ở thế giới này, sẽ không còn Nagi ở thế giới tiếp theo phải không?

[Phải, thưa chủ nhân]. Dù sao thì đó cũng là thỏa thuận ban đầu mà họ đã đưa ra. Thế giới tiếp theo sẽ là phần thưởng cuối cùng của Reo: một cuộc sống không bị ràng buộc bởi những âm mưu và cốt truyện, nghĩa là một cuộc sống không bị ràng buộc bởi Nagi, nhân vật chính.

Và không có cách nào để Nagi có thể ở trong thế giới ấy?

Các mạch của Hệ thống bị giật trong giây lát. Cô miễn cưỡng trả lời, [Không thể nào được].

Reo không nói thêm gì sau đó, nhưng Hệ thống để ý thấy cậu phải mất một thời gian dài mới chìm vào giấc ngủ.




Dù muộn nhưng chúc mấy bồ năm mới vui vẻ nha💞💞💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top