Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngài Wainwright hoàn toàn đánh bại Reo trong buổi học kiếm thuật tiếp theo của họ, và khi Reo nằm ngửa, cậu biết chắc rằng cơ bắp của mình sẽ gào thét vào ngày mai. Người thầy râu ria giận dữ buộc tội Reo đã trở thành một 'con rối toàn thịt vô dụng', và ông bảo Reo hãy tự sửa chữa vào buổi học tiếp theo. Nagi đưa ánh nhìn thông cảm về phía Reo trong lúc cậu bị trách mắng, và sau đó, hắn nói với Reo nếu cậu không luyện tập vào đầu tuần này, Ngài Wainwright có thể đã giết Reo ngay tại chỗ (con trai duy nhất của công tước bị nguyền rủa).

Nó không làm cho Reo cảm thấy tốt hơn. Xương cậu kêu răng rắc và cơ bắp đau nhức khi cậu cố đứng dậy, và Reo rên rỉ trong khi đang nỗ lực. Nagi liếc sang, và đột nhiên, hắn đặt tay lên vai Reo, xoa bóp chúng với một lực đáng lẽ sẽ làm giảm sự căng cơ, nhưng cái chạm đó chỉ khiến Reo thêm căng thẳng.

Khi họ chơi bóng, Reo thường ấn tay vào chân Nagi khi chúng bị chuột rút, hoặc khi Nagi muốn giúp đỡ (Reo hơi bối rối khi tự nhủ đó là điều bình thường trong khi bụng cậu lại nói khác). Và Nagi thỉnh thoảng cũng đáp lại, nhưng đã nhiều năm rồi họ không thân thiết như vậy, ngay cả khi bối cảnh nhân vật của cậu khác đi.

Trước sự cứng người của Reo, Nagi rút tay lại. Thật kì lạ; họ nhìn nhau và thấy hai điều khác biệt- Nagi nhìn thấy một người bạn mà mình đã thân quen cả thập kỷ, và Reo nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của thế giới trước; một người sẽ buộc tội cậu gài bẫy một người vô tội. Không chỉ vậy, Reo còn nhìn thấy dư âm của cuộc sống ban đầu của mình- Cậu thật phiền phức. Tớ mặc kệ cậu. Nhưng Nagi này chưa phạm phải những giới hạn tương tự.

Tuy nhiên .

Nagi mời Reo đến nhà mình để ăn tối vào cuối tuần đó, và Reo nhớ lại lần đầu tiên đó: bụng cậu lo lắng khi tự hỏi cha mẹ Nagi có thể tiếp đón cậu như thế nào, loanh quanh trước cửa tròn một phút trước khi gõ cửa. Và khi mẹ Nagi mở cửa, bà ngay lập tức ôm Reo vào lòng, xua tan mọi lo lắng trước đó của cậu.

Ở thế giới này, Nagi sống tại một thị trấn gần biển, và khi Reo đến và gõ cửa, mẹ của Nagi đã chào đón cậu bằng một cái ôm chặt cứng khiến cổ họng Reo khô khốc.

Mọi thứ vẫn tương tự, nhưng khác nhau. Cha của Nagi vẫn có khuôn mặt khắc kỷ mà Nagi thừa hưởng, còn mẹ của Nagi thì sôi nổi và ấm áp với Reo (mặc dù bà nhanh chóng đưa ra lời nhận xét sắc bén với con trai mình). Khi mẹ Nagi hỏi Reo dạo này cậu thế nào, một cách ngẫu hứng, như thể bà đã hỏi câu đó hàng triệu lần trước đây, Reo bất ngờ cảm thấy nước mắt nóng hổi trào ra. Cậu dành chút thời gian để trấn tĩnh bản thân, chớp mắt đi trước khi bất kỳ ai có thể nhận ra, và Reo nói rằng mình rất vui. Thật bất ngờ, cậu không hề nói dối.

Sau đó, Nagi đưa cậu xuống bờ biển, và mặt trời treo trên bầu trời trong hình ảnh phản chiếu của biểu tượng công tước. Họ ngồi trên bờ biển, với làn gió biển mằn mặn thổi tung mái tóc trong khi Nagi chỉ ra những con thuyền khác nhau trên biển: con thuyền này sẽ đi đến một vương quốc phía đông để lấy những chiếc váy làm từ chất liệu quý giá; con thuyền kia sẽ đi về phía bắc để lấy lông thú, thứ sẽ phổ biến vào mùa đông này.

Nagi dựa đầu vào vai Reo (ngẫu hứng, không chút do dự vì trước đây họ chưa bao giờ cần như vậy), và cơ thể Reo trở nên căng thẳng khi cậu cảm thấy tóc của Nagi cọ vào cổ mình. Trong một khoảnh khắc, không có gì ngoài sự im lặng nặng nề.

Sau đó, Nagi hỏi, "Tớ đã làm gì sai sao?"

Reo dán mắt vào chuyển động không ngừng của những con sóng. Cậu không biết phải trả lời thế nào, nhưng trước khi cậu có thể nói bất cứ điều gì, Nagi nói, "Chúng ta chưa bao giờ đánh nhau trước đây."

Reo cắn môi. Điều đó vừa đúng cũng vừa sai; có lẽ trong mười năm Nagi này quen Reo, họ đã không đánh nhau, nhưng Reo có thể nhớ lại tất cả trận đánh của họ một cách rõ ràng đến kinh ngạc. Reo đưa tay lên đầu Nagi, luồn những ngón tay vào những lọn tóc nhạt màu đó. Nó cũng mềm mại giống ở mọi thế giới khác.

"Chúng ta không đánh nhau," Reo thì thầm. "Là-" Nhưng cậu lại khựng lại vì không biết giải thích thế nào. "Là tớ. Tớ đang suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Về điều gì?"

"Về-" Reo muốn nói về quá khứ , nhưng cậu đoán Nagi sẽ không hiểu. "Về tương lai." Nagi nghiêng đầu để nhìn vào mặt Reo, nhưng Reo không rời mắt khỏi biển.

"Đừng lo lắng về tương lai," Nagi trả lời dễ dàng, không bị đè nặng bởi mọi thứ đang kìm hãm Reo. "Vậy tớ sẽ giúp cậu."

Reo gật đầu và khẽ mỉm cười, cậu tự hỏi liệu Nagi có thấy được nỗi buồn trên môi mình không.

-----------------------------------------------------------

Vài tháng sau đó hầu như không có gì thay đổi. Có những buổi học về kiếm thuật, phép thuật, chính trị và văn học dành cho Reo, làm cậu bận rộn cho đến khi cậu quen với thế giới này. Nagi thường xuyên đến thăm, và sau cuộc trò chuyện giữa họ trên biển, sự oán giận mà Reo giữ lại từ thế giới trước phần lớn đã biến mất. Họ thân thiết trở lại, đùa giỡn và mỉm cười một cách tự nhiên, nhưng Reo cảm thấy mình đang phải kìm chế. Vô tình hay không, cậu không cùng bước đi với Nagi. Nếu Nagi cảm thấy nó, hắn sẽ không nói gì cả.

Ngày đầu tiên đến trường gần hơn bao giờ hết, và Reo được gọi vào phòng làm việc của cha mình. Có chút kỳ lạ - cha cậu hầu như phớt lờ cậu, mặc dù Reo cho rằng đó là một tiêu chuẩn trong bối cảnh quý tộc này hơn là sự chán ghét thực sự đối với tham vọng hiệp sĩ của con trai mình. Vì vậy, Reo không mong đợi điều gì tồi tệ khi leo lên cầu thang đến phòng làm việc.

Reo bước vào, và cha đánh giá cậu bằng ánh mắt dò xét. Nó khiến Reo nhớ lại những khoảnh khắc ngay trước khi họ tranh luận gay gắt về giấc mơ bóng đá của cậu. Hệt như sự yên bình trước cơn bão.

"Reo, con sẽ nhập học tại Học viện Hoàng gia tháng sau đúng không?"

Câu trả lời khá rõ ràng, nhưng Reo trả lời với sự tôn trọng. "Vâng, thưa cha."

"Ta chắc rằng con biết bốn năm tiếp theo của cuộc đời mình quan trọng như thế nào. Học viện không chỉ để học; trong khi con ở đó, con sẽ gặp những người thừa kế của nhiều gia đình quan trọng hơn trong vương quốc. Xây dựng các mối quan hệ xã hội và có được các đồng minh là điều vô cùng quan trọng. Con có hiểu ta đang nói gì không?"

Một lần nữa, nó khá rõ ràng. Reo chỉ nuôi ước mơ trở thành hiệp sĩ, nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy bực bội trước những lời nói của cha mình. Một người được đào tạo để trở thành hiệp sĩ sẽ không phải quan tâm đến âm mưu chính trị và mối quan hệ với giới quý tộc, nhưng cha cậu không quan tâm đến mong muốn của Reo.

Cậu giữ giọng đều đều khi trả lời, "Vâng, thưa cha."

Hài lòng, cha Reo ngả người ra sau ghế. "Thật tốt khi con biết vị trí của mình. Ta đã cho phép con dành cả tuổi trẻ của mình để chơi với kiếm và ma thuật, nhưng đã đến lúc con phải nghiêm túc với vị trí là con một của gia đình này. Cái tên Mikage sẽ sống nhờ con. Ta hy vọng con có thể làm ta tự hào."

Reo lặng lẽ gật đầu khi nhìn cha mình, nhưng cậu không thể nén ánh mắt của người kia. Reo chờ đợi để được ra khỏi phòng, nhưng cha cậu sau đó đã nói một điều bất ngờ.

"Con thân với con trai của thương nhân đó, phải không?"

Một câu hỏi khác quá rõ ràng, nó gần giống với phép tu từ. Một cách máy móc, Reo lặp lại những từ duy nhất cậu đã nói trong cuộc trò chuyện cho đến lúc này. "Vâng, thưa cha."

"Cậu bé đó có rất nhiều tài năng..."

Reo bối rối- ở cả hai thế giới trước, cha cậu chưa bao giờ quan tâm đến tình bạn của Reo. Đó là một cuộc trò chuyện không mấy thoải mái, và Reo chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân khác để đánh lạc hướng bản thân khỏi sự kỳ lạ của nó.

"Nagi có rất nhiều tiềm năng," cha cậu nói, và Reo gật đầu đồng ý. "Thật tốt khi con có một người bạn như cậu ấy, nhưng con nên chuẩn bị tinh thần. Mỗi người sẽ đi mỗi con đường khác nhau trong cuộc sống.

"Cái gì-" Cậu định hỏi cha rằng ông thực sự có ý gì, và cha cậu cắt ngang để nói điều đó.

"Từ những gì ta đã nghe và thấy, cậu ấy có khả năng trở thành một hiệp sĩ vĩ đại. Ta hy vọng con sẽ không ngáng đường cậu ấy.

Reo không khỏi cảm thấy phẫn nộ. "Ý cha là gì?"

Cha cậu cau mày, không tán thành vì giọng nói nóng nảy của Reo, nhưng ông sẵn sàng trả lời, "Trong tương lai, cuộc sống của các con sẽ tách biệt. Con sẽ trị vì một công quốc, và cậu tasẽ phục vụ dưới quyền của hoàng đế. Con sẽ không thể giữ cậu ta bên mình được nữa. Ta không muốn con thích thú với ý nghĩ thuê cậu ấy phục vụ dưới trướng gia tộc này. Nagi có khả năng hơn thế nữa."

"Cậu ta có thể sống một cuộc đời vinh quang, nhưng cuộc đời đó sẽ xa rời khỏi con."

Còn Reo thì nghiến chặt quai hàm, vô tình cắn vào má trong, máu chảy đầm đìa trên đầu lưỡi. Những lời nói thâm sâu và là một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gì Nagi không bao giờ có thể đối với Reo. Đó là, Nagi rồi sẽ thay đổi. Reo sẽ luôn phải để hắn rời đi.

Dù vậy, cậu không thể tranh cãi điều gì. Cha cậu nói đúng. Reo im lặng.

"Đó là tất cả những gì ta phải nói," cha cậu kết thúc, và khi xong xuôi, Reo quay gót và lặng lẽ rời khỏi phòng.

Vài ngày sau, sau một buổi học đầy mệt mỏi khác với Ngài Wainwright, cậu và Nagi đang thở hổn hển trong cái nóng mùa hè, quá mệt mỏi để lau mồ hôi trên trán. Một người hầu đưa cho họ một cốc nước lạnh, và họ nhiệt tình uống cạn. Khi Reo cuối cùng cũng có thể di chuyển trở lại, cậu quay sang nhìn Nagi, người đang nhìn những đám mây xốp mềm trôi chầm chậm trên bầu trời.

Reo nghĩ về tính phù du và nghịch lý trong việc làm thế nào một người có thể tiêu tốn mọi phần trong cuộc sống của người khác và rồi dứt khoát rời đi. Cậu nghĩ về những gì cha đã nói với mình.

Nagi hỏi, "Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm như vậy?"

Bị phát hiện, Reo cảm thấy hai tai bỏng rát và cậu quay đi chỗ khác. "Không có gì," cậu trả lời.

"Nói tớ nghe đi."

Và Reo luôn là người nuông chiều Nagi, ngay cả khi điều đó đi ngược lại với lợi ích tốt nhất của họ, vì vậy Reo hỏi, "Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?"

"Tương lai?" Giọng của Nagi nghe có vẻ bình thường, nhưng chắc hẳn hắn đã nhớ lại cuộc trò chuyện giữa họ bên bờ biển. "Ý cậu là khi chúng ta ở học viện?"

"Ừm. Và sau đó nữa."

Nagi quay sang đối mặt với Reo, và nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn có cảm giác như đang đắm mình trong một vùng biển yên tĩnh. Nagi trả lời, "Tất nhiên, chúng ta sẽ trở thành những hiệp sĩ giỏi nhất trong vương quốc."

Đó là một phản ứng bướng bỉnh, duy tâm, phớt lờ những áp lực khác nhau của thế giới bên ngoài. Reo không thể không ghét Nagi vì sự ngu ngốc của hắn, và cậu đặc biệt ghét việc Nagi không thể phát hiện ra thứ gì đó trong bản thân mình, thứ mà cuối cùng sẽ phản bội Reo. Reo dời mắt đi và nhìn lại bầu trời, bị hút vào chính đám mây mà Nagi đã nhìn trước đó.

"Tại sao cậu lại hỏi như vậy?" Nagi hỏi.

"Nếu tớ không làm được thì sao?"

"... Gì cơ?"

"Ý tớ là, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ đột ngột trở thành gia chủnhà Mikage? Hoặc chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ bị thương và không thể trở thành hiệp sĩ? Hoặc... một thứ gì khác. Có hàng triệu thứ có thể ngăn cản tớ."

Đây là lần đầu tiên ở thế giới này Reo đưa ra vấn đề này, và nó khiến Nagi im lặng. Không nói thêm lời nào, Nagi lục tìm gì đó trong túi rồi thả một món đồ nhỏ bọc trong giấy vào tay Reo. Reo mở nó ra và thấy một viên kẹo cứng.

Cậu cho nó vào miệng và thưởng thức vị ngọt ngào của cam quýt.

"Hãy để tớ làm hiệp sĩ của cậu," Nagi nói, và Reo gần như nghẹn kẹo. Cậu ho dữ dội, vô tình nhổ nó xuống bãi cỏ, và Nagi tuyệt vọng nhìn chiếc kẹo ngọt giờ đã hỏng trên mặt đất.

Reo ho nhiều hơn, và Nagi đập mạnh vào lưng cậu cho đến khi Reo thở lại được. Sau đó, cậu đối mặt với Nagi, và ngạc nhiên trước sự chân thành trên khuôn mặt của chàng trai kia. Mọi lời Nagi nói đều có ý nghĩa. Tất nhiên là vậy.

"Nếu cậu trở thành một hiệp sĩ, cậu không nên làm việc dưới quyền của nhà Mikage," Reo nói, lặp lại lời của cha mình. "Cậu nên làm việc dưới quyền của hoàng đế."

"Tại sao tớ lại quan tâm đến hoàng đế?" Nagi hỏi, và Reo nên nói với hắn rằng hắn không thể nói vậy- đó là tội phản quốc, nhưng có gì đó lại nghẹn trong cổ họng cậu.

Nagi tiếp tục, "Và tớ không nói nhà Mikage. Tớ nói cậu. Tại sao tớ lại muốn trở thành hiệp sĩ mà không có cậu?

Reo không cãi lại. Theo cách nào đó, thật ích kỷ khi kéo Nagi vào cuộc sống của cậu- vào những cuộc sống này. Reo đã uốn cong cuộc sống của Nagi bằng cách đòi hỏi kỹ năng và sự hỗ trợ của hắn để theo đuổi mục tiêu của riêng mình, và Nagi luôn làm theo. Nagi luôn ở đó, và trong mỗi thế giới, hắn đã cho đi và cho đi .

Nếu không có Nagi, Reo sẽ trôi dạt một cách bất lực, bị rối trí bởi sự giáo dục và hoàn cảnh của mình, để rồi di chuyển chính xác như những gì người khác bảo cậu. Và Reo vẫn nhớ cảm giác hồi đó như thế nào, được đắm mình trong đồ chơi, quà tặng, lời khen ngợi và mọi thứ khác mà một người có thể mong muốn trong khi vẫn cảm thấy bên trong trống rỗng đến thấu xương. Nhưng rồi cậu gặp Nagi, và bằng cách nào đó, Nagi đã cho phép cậu muốn một thứ gì đó, và mong muốn đó đã gắn Reo lại với thế giới. Nó khiến Reo cảm thấy mình là một con người.

Nagi cho đi, cống hiến hết mình để hỗ trợ ước mơ của Reo theo cách mà không ai khác có thể làm được, và hắn làm điều này trong mọi cuộc sống mà không hề thất bại. Có lẽ có một số loại thuật giả kim sẽ yêu cầu Reo đưa ra một biện pháp tương đương; cống hiến toàn bộ bản thân để Nagi có thể được chỉ đường trong tương lai của chính mình.

Sự sùng kính này, được lặp đi lặp lại hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, là hành xác. Nagi sẽ không bao giờ chọn cậu, và suy nghĩ đó khiến Reo muốn khuỵu xuống, nắm lấy cỏ và chỉ biết khóc . Reo ước gì cậu có thể moi trái tim đang đập của mình ra, nghiền nát nó như một con gián dưới gót chân mình để dập tắt mọi điều nhỏ nhặt mà cậu từng cảm thấy.

Cậu yêu Nagi. Đó không phải vấn đề.

Nagi là bạn thân nhất của cậu. Đó mới là vấn đề .

"Tại sao cậu lại muốn trở thành một hiệp sĩ?" Reo hỏi, hơi thở của cậu như một bóng ma mong manh trên môi.

Nagi cân nhắc câu hỏi một lúc trước khi trả lời, "Vì thế, tớ có thể giúp đỡ mọi người. Vì thế, tớ có thể giúp cậu."

Nagi là bạn thân nhất của Reo, và suy nghĩ đó xuyên qua những bụi cây tuyệt vọng- cung cấp ánh sáng dẫn đường giữa sự tàn khốc của vị trí này. Reo hít một hơi và nghĩ về việc làm thế nào để cậu có thể chịu đựng những câu chuyện này nhiều lần nhất có thể, vì Nagi là bạn thân nhất của cậu, và cậu xứng đáng có một kết thúc có hậu.

-----------------------------------------------------------

Vài tuần sau, Reo đến Học viện Hoàng gia trên một chiếc xe chở đầy hành lý có giá trị. Cậu ngạc nhiên khi bọn cướp không chặn cậu trên đường đến trường. (Hệ thống nói với cậu rằng đó là áo giáp cốt truyện, nhưng Reo chỉ chế giễu cô). Khi Reo lần đầu nhìn thấy lâu đài của học viện trên sườn đồi, nó khiến cậu nhớ đến Harry Potter và trường Hogwarts. Người hầu được chỉ định để phục vụ Reo, Williams, vui vẻ mô tả về lịch sử của địa điểm danh giá này trong khi Hệ thống thở dài trước khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Chủ nhân, hãy nhìn xem cậu may mắn đến mức nào khi sống ở thế giới này! Lâu đài thật đẹp. Cậu sẽ có thể học phép thuật và ăn những thức ăn ngon mọi lúc. Mẹ cậu thậm chí còn gửi một người hầu đi để phục vụ cậu!]

Reo nghĩ về việc một con quái vật sẽ xé toạc cổ họng cậu như thế nào sau hơn một năm kể từ bây giờ và cậu không thể tập hợp được sự nhiệt tình như Hệ thống. Tuy nhiên, cậu không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian của cậu ở thế giới này thật dễ chịu. Mặc dù không có điện, phép thuật cho phép tạo ra những tiện ích gần như giống hệt với thế giới hiện đại của Reo. Một viên đá có phép thuật sưởi ấm cho phép tắm nước nóng; một viên khác được yểm phép thuật của Reo có thể tạo ra một chiếc xe đạp tự lái. Điều này, kết hợp với sự giàu có của gia đình, có nghĩa rằng Reo không còn muốn gì cả.

Có những thứ khác khiến Reo ngạc nhiên: trong thế giới quý tộc này, Reo tưởng tượng rằng cuộc hôn nhân của mình đã được hứa hẹn với một quý tộc khác, nhưng thực tế không phải vậy. Điều tuyệt vời hơn nữa là cha Reo không gây áp lực gì cho cậu cả. Đã có một vài gợi ý tinh tế về các ứng viên để hứa hôn vào đầu năm nay, nhưng không ai khó chịu khi Reo nhanh chóng dập tắt tất cả những gợi ý đó. Gia đình của họ có đủ quyền lực khiến họ không cần kết hôn để củng cố quyền lực của mình, và cha Reo có lẽ cho rằng cậu muốn kết hôn vì tình yêu.

Tất nhiên, không phải vậy. Một, cậu vẫn yêu Nagi một cách đau đớn, dại khờ, và hai, cậu sắp chết. Thực sự không ích gì khi lãng phí thời gian của bất kỳ ai với một lời hứa hôn sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Có lẽ sẽ thuận tiện hơn khi hứa hôn. Khi Reo đến học viện, mọi người cứ đổ xô đến chỗ cậu-một số người với nụ cười dịu dàng che giấu ý định tiềm ẩn của họ, và những người khác với vẻ ngoài dâm đãng, hết sức tai tiếng. Họ quan tâm đến việc tán tỉnh con trai của công tước quyền lực nhất vương quốc, và điều đó có nghĩa là Reo bị ngập trong sự chú ý.

Cậu đã quen với những thứ như thế này. Reo dựa vào phép lịch sự xa cách mà mình đã sử dụng để chống lại những lời cầu hôn khi còn ở trường trung học, nhưng vào buổi tối của ngày đầu tiên, người hầu của cậu đã nhận được không dưới mười lời mời dự tiệc trà trong tuần này. Reo bảo Williams hãy vứt bỏ tất cả chúng, nhưng người hầu cắt ngang và giải thích rằng hôn nhân có lẽ là mối liên hệ quan trọng nhất mà cậu có thể tạo ra. Thay vì vứt chúng đi, Williams đặt thiệp mời thành một xấp gọn gàng trên bàn của Reo.

Sau khi bị nhắc nhở, Reo cau có. Lẽ ra cậu phải biết Williams sẽ là một loài thực vật-một cách để cha mẹ kiểm soát cậu từ xa. Sau cuộc trò chuyện đó, người hầu đặt một bộ đồ trang trọng lên giường: một chiếc áo dài màu xanh đậm được thêu bằng chỉ bạc cùng một chiếc áo choàng vai màu đen có hoa văn đại dương màu bạc được đính trên mép áo. Bộ trang phục được hoàn thiện bởi một chiếc trâm có biểu tượng Mikage.

Reo chỉ vào bộ trang phục trên giường. "Thứ này để làm gì?"

"Thiếu gia quên rồi sao? Tối nay là vũ hội khai mạc của học sinh năm nhất. Dự kiến là tất cả học sinh năm nhất đều tham dự."

Reo xua tay, gạt bỏ sự kiện và hướng dẫn Williams cất trang phục đi. Hướng dẫn định hướng gợi ý rằng tất cả học sinh năm nhất nên đi, nhưng đó chỉ là một gợi ý; và Reo không thực sự muốn đối phó với sự chú ý dai dẳng hơn sau ngày đầu đầy khó khăn.

Hệ thống thở dài. Đó không phải là một điểm cốt truyện, vì vậy về mặt kĩ thuật, Reo không cần phải đi, nhưng cô ấy muốn trực tiếp trải nghiệm vũ hội ma thuật sẽ như thế nào.

Bớt phàn nàn đi. Chúng ta thậm chí sẽ không nhìn thấy gì vì mọi người sẽ làm phiền tôi suốt đêm dài.

[Đó không phải một phần của niềm vui sao? Cậu đã từ chối tham dự bất kỳ bữa tiệc trang trọng nào trong thế giới này cho đến nay, vì vậy chúng ta thậm chí còn không biết mọi người ăn mặc sang trọng như thế nào trong thế giới này!]

Williams đột nhiên nói, "Thiếu gia, tôi khuyên cậu nên tham dự. Sẽ thật đáng tiếc nếu cha mẹ cậu biết được cậu đã bỏ lỡ cơ hội giao lưu với các bạn cùng lớp. Họ sẽ lo lắng nếu họ biết cậu đang cố tình tự cô lập mình."

Reo nghiến răng sau khi Williams tỏ ra khó chịu như vậy. Ban đầu Reo đã nghĩ rằng với tư cách là một người đàn ông mũm mĩm, tóc trắng, Williams sẽ giống như một người ông hiền lành, nhưng rõ ràng không phải như vậy. Người đàn ông này có hàm răng sắc nhọn ẩn dưới nụ cười thân thiện.

"Được thôi, nhưng tôi sẽ không tham dự bất kỳ buổi tiệc trà nào trong tuần này, và ông cũng sẽ không nói với cha mẹ tôi."

"Ba," Williams phản đối.

"Một."

"Hai."

Reo tạo ra một tiếng động chói tai và đồng ý, và cậu quay người rời khỏi phòng ký túc xá của mình.

"Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Chúng ta phải sửa soạn cho vũ hội!"

"Tôi sẽ quay lại sau khi tìm thấy Nagi. Dù sao cũng không mất quá nhiều thời gian để mặc quần áo đâu."

Williams cố gắng phản đối, nhưng Reo đóng cửa lại sau lưng và đi xuống hành lang. Thật bất tiện khi không có điện thoại di động trong thế giới này, nhưng Reo đã nhanh chóng tìm thấy phòng của Nagi sau khi hỏi trưởng ký túc xá nơi cậu ở.

Nhưng khi Reo thực sự đến cửa, cậu do dự mà không gõ cửa. Trong cốt truyện không nói Nagi có tham dự vũ hội hay không nhưng Reo đoán rằng Nagi sẽ tìm mọi cơ hội để bỏ qua. Điều gì sẽ xảy ra nếu Reo kéo Nagi đến và họ gặp Isagi sớm hơn so với cốt truyện? Reo không chắc liệu nó có làm hỏng cốt truyện hay không, nhưng có lẽ tốt hơn hết là đừng mạo hiểm, ngay cả khi cậu muốn có bạn đồng hành.

Ngay khi Reo chuẩn bị rời đi, cánh cửa mở ra cót két và cậu giật mình vì tiếng động. Nagi cũng giật mình khi bất ngờ nhìn thấy Reo trước cửa phòng mình. Sau một lúc im lặng khó xử, cả hai đều cười vì sự vô lý của nó.

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Nagi hỏi.

"Ừm... tớ chỉ muốn gặp cậu thôi. Cậu đang làm gì thế?"

"Tớ sống ở đây," Nagi nghiêm trang nói, và Reo lại cười. "Cậu đang do dự. Thực sự tại sao cậu lại ở đây vậy?"

Reo thở dài. "Williams bảo tớ đi dự vũ hội tối nay. Tớ muốn kéo cậu theo để tớ không phải đi một mình, nhưng cậu sẽ ghét việc đó. Tớ sẽ đến vũ hội một mình vậy."

Nagi cau mày một lúc. Nagi không nhất thiết ghét mọi người, nhưng hắn ghét phải nỗ lực nhiều hơn liên quan đến các mối quan hệ xã hội- sự chải chuốt, phép xã giao và những kỳ vọng xã hội được che đậy mong manh. Thật bất ngờ, Nagi nói, "Tớ sẽ đi," và Reo tròn mắt ngạc nhiên. "Cần phải trang trọng đến mức nào? Tớ không có bất kỳ trang phục nào cho các sự kiện lộng lẫy."

"Ổn mà. Cậu thực sự không cần phải-"

"Tớ muốn," Nagi nói, khăng khăng hơn lần đầu tiên. "Tớ có thể mượn trang phục của cậu không?"

Reo cười tội lỗi; cậu không thể không cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Nagi sẽ ở bên mình. "Cậu có thể mượn chúng. Mẹ đã nhét vào vali của tớ. Tớ cá là mình có thể mặc mỗi ngày một bộ trong suốt năm học, và tớ sẽ vẫn còn dư vài bộ."

"Đây- tớ sẽ chỉ cho cậu phòng tớ ở đâu." Và Reo nắm lấy cổ tay Nagi như một cử chỉ quen thuộc, nhưng ngay khi ngón tay chạm vào da, cậu liền rụt ra. Reo gạt đi sự lúng túng bằng cách nói, "Cứ đi theo tớ," và họ đi qua các hành lang của ký túc xá cho đến khi đến phòng của Reo.

Williams có vẻ ngạc nhiên khi Reo thực sự quay lại, và Reo hơi bối rối trước ngụ ý rằng cậu có thể bỏ chạy. "Nagi sẽ đến vũ hội với tôi," cậu giải thích, và Williams gật đầu nghiêm túc. "Cậu ấy cần một bộ trang phục."

"À, cậu Nagi- Tôi có thứ này cho cậu đây." Williams đã sắp xếp hầu hết hành lý vào một số tủ quần áo trong phòng, và ông lật tung nhiều áo khoác và áo sơ mi khác nhau một cách khéo léo.

"Cậu ấy không thể mặc nó sao?" Reo hỏi, chỉ vào chiếc áo tay dài và áo choàng trên giường. Williams tặc lưỡi nhưng miễn cưỡng đồng ý khi thấy Reo dúi quần áo vào tay Nagi.

"Cậu mặc cái này thì sao, thưa thiếu gia?" Williams lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng có diềm xếp nếp ở đằng trước và cổ tay áo. Reo rên rỉ. Cậu nghĩ rằng mình đã chỉ thị cho những người giúp việc lấy đi tất cả những chiếc áo sơ mi đó vào ngày thứ hai cậu đến thế giới này. Williams cũng lấy ra một chiếc vest tối màu và một chiếc áo khoác ngoài màu mận chín được thêu các thiết kế vòng lặp bằng chỉ vàng và xanh lục óng ánh. Nó làm Reo liên tưởng đến một con công.

Reo không nhận ra chiếc áo khoác - chắc hẳn mẹ cậu đã lén cất nó vào tủ khi cậu không để ý. Reo định bảo Williams hãy tìm thứ gì đó ít hào nhoáng hơn, nhưng Nagi đột nhiên nói, "Cậu sẽ trông rất tuyệt trong bộ đồ đó."

Câu nói ấy làm Reo khựng lại. "Được thôi," cậu nói, và di chuyển ra sau màn thay đồ để nhanh chóng mặc quần áo vào. Sau khi thay đồ xong, Williams chê bai khi thấy bộ đồ của Reo kém sang như thế nào. Người hầu già ngay lập tức bắt tay vào chỉnh sửa cổ áo lỏng lẻo và làm phẳng vải.

Sau đó, Nagi thay trang phục của chính mình, và sau khi hắn bước ra từ phía sau tấm màn, Reo ngưỡng mộ bộ đồ trông tự nhiên như thế nào đối với hắn.

Sau đó, Reo để ý đến chiếc trâm cài trên vai áo choàng, và một cảm giác kỳ lạ khiến lòng Reo quay cuồng. Ở thế giới này, việc đeo huy hiệu của gia đình mình là điều bình thường, nhưng đeo huy hiệu của gia đình khác gần như là một dấu hiệu của sự khẳng định. Các hiệp sĩ phục vụ và những người hứa hôn với một gia đình có thể đeo một chiếc trâm khác, nhưng bất kỳ ai khác ngoài họ sẽ bị coi là tai tiếng. Ngay cả Nagi, một người ít hiểu biết về văn hóa quý tộc, cũng nên biết điều này. Nếu Isagi tình cờ có mặt tại vũ hội và nhìn thấy chiếc trâm, anh sẽ tự động cho rằng Nagi là chồng sắp cưới của Reo.

Rất may, Williams nhận thấy chi tiết có hại này và ông đã lao vào để sửa nó. "À, cái trâm đó là dành cho trang phục của thiếu gia Reo. Hãy để tôi lấy cái đó từ cậu và tìm cho cậu một cái khác." Williams đưa tay định tháo món đồ trang trí, nhưng trước khi ông kịp chạm vào nó, Nagi đột ngột xoay vai mình ra khỏi tầm với.

"Tôi thích nó," Nagi cố tình nói, và Reo nuốt nước bọt. Trong giây lát, ký ức về ngày hè nóng nực đó vụt qua- khi Nagi đề nghị được làm hiệp sĩ riêng của Reo. Có lẽ Nagi cũng đang nhớ lại điều tương tự.

Nagi và Williams nhìn chằm chằm vào nhau, không ai trong số họ sẵn sàng lùi bước cho đến khi Reo can thiệp.

"Tớ có nhiều trâm cài đẹp hơn cho cậu," Reo nói, và cậu bước đến chỗ Nagi để tháo chiếc trâm. Nagi trông hơi khó chịu, nhưng hắn không tranh cãi nữa. Reo thay chiếc trâm đó bằng một chiếc trâm màu bạc và xanh ngọc hợp với màu mắt của Nagi. Hắn tung áo choàng ra và nhìn chằm chằm vào thành phẩm với vẻ hài lòng.

[À... đẹp trai quá. Thời trang của thế giới này thực sự là tuyệt nhất.]

Reo không thể không đồng ý với vế đầu của phát biểu đó.

"Chúng tôi đã sẵn sàng," Reo nói. Williams mỉm cười và chào tạm biệt hai người, và họ đến sảnh chính, nơi vũ hội hiện đang được tổ chức. Khi họ bước đi, Hệ thống sẽ thủ thỉ về hàng loạt váy và áo choàng rực rỡ mà họ đi ngang qua. Reo có thể cảm thấy những ánh mắt chăm chú nhìn vào hình bóng mình, nhưng cậu phớt lờ những cái nhìn đó và tiếp tục trò chuyện với Nagi.

Họ bước vào hội trường, và Reo không khỏi bị mê hoặc bởi khung cảnh bên trong. Những chiếc đèn lồng nổi chiếu sáng hội trường với ánh sáng dịu nhẹ, và một ban nhạc nhỏ chơi các bài nhạc để khiêu vũ. Có những chiếc bàn đầy ắp đồ ăn ngon và đài phun nước rót đồ uống có ga. Bên cạnh cách ánh sáng trôi chầm chậm trong không khí, dường như không có nhiều phép thuật đang hoạt động, nhưng bầu không khí dù sao cũng rất hấp dẫn. Nó tốt hơn nhiều so với những bữa tiệc mà Reo buộc phải tham dự trong thế giới ban đầu của mình.

Reo có thể tưởng tượng Hệ thống đang lau nước mắt đầy hạnh phúc. [Rất đẹp! Tôi ước chúng ta có thể ở đây lâu hơn. Hãy chắc chắn cậu sẽ tham dự mọi vũ hội kể từ bây giờ, chủ nhân!]

Nagi đi thẳng đến bàn đồ ăn nhẹ, và trước khi Reo có thể đuổi theo hắn, ai đó đã cản đường cậu. Reo nén tiếng thở dài. Do đó, người kia bắt đầu.

"Ngài Mikage," cô gái chặn đường Reo nói, và chỉ cần tên cậu được gọi to dường như đã thu hút sự chú ý của mọi người. Reo nhận thấy những người khác bắt đầu tiến về phía mình, và cậu đã cảm thấy kiệt sức. Cô gái nói: "Tôi rất vui khi được gặp Ngài ở đây tối nay! Tôi đã hy vọng có cơ hội để giới thiệu bản thân mình."

Sau đó, cô ấy nói tên và gia tộc của mình, và Reo ghi lại thông tin trong đầu, nhưng cậu biết vào cuối đêm, rất nhiều người sẽ tự giới thiệu bản thân với cậu. Sẽ thật thần kì nếu cậu có thể nhớ bất cứ cái tên nào.

Tuy nhiên, Reo vẫn mỉm cười nhã nhặn và chào lại, yêu cầu cô ấy gọi cậu là Reo vì tiếng của tước vị trong tên cậu khiến cậu khó chịu vô cùng. Cô gái đỏ bừng mặt và hành động như thể đó là một đặc ân lớn, và ngay khi cô định mời Reo khiêu vũ, khi cô đã đưa tay ra, một cô gái khác cắt ngang. Cô gái đầu tiên cau có nhưng không nói bất cứ điều gì không phải.

Sau vài phút bị sa lầy bởi những lời giới thiệu bất tận, một người đủ táo bạo cuối cùng đã ép Reo lên sàn nhảy. Reo giữ chặt tay trên bả vai cô khi họ nhảy điệu Waltz theo phiên bản của thế giới này. Cô ấy đặt những câu hỏi thăm dò về cuộc sống của cậu, nhưng nó giống như một bài kiểm tra hơn là một cuộc trò chuyện vì Reo phải tìm kiếm câu trả lời trong những ký ức và dữ liệu giả (mặc dù Hệ thống đôi khi cũng có ích).

Bài nhạc dường như kéo dài mãi mãi, và khuôn mặt của Reo trở nên cứng đờ vì cười quá lâu. Khi bài nhạc kết thúc, cậu duyên dáng và nhanh chóng rời khỏi bạn nhảy của mình, khiến cô ấy rất thất vọng, nhưng cậu hầu như không có thời gian để lấy đồ uống trước khi quay lại khiêu vũ với một người khác.

Chu kỳ này lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian chưa đầy một giờ, và trong tâm trí Reo, cậu lo lắng liệu Nagi có ở một mình và buồn chán suốt thời gian qua hay không. Cậu cố tự an ủi mình bằng cách nghĩ rằng Nagi sẽ ổn thôi. Nagi có lẽ đang được ai đó trò chuyện vào lúc này.

Reo quay trở lại đài phun nước. Giữa chừng vũ hội, cậu nhận ra đồ uống có cồn và cậu đã được những người khác mời uống đủ để cảm thấy hơi say. Trước khi Reo biết, một người khác đang cố gắng thu hút sự chú ý của cậu, nhưng với Reo, thế là quá đủ rồi. Cậu nói với người đó rằng mình sẽ cố gắng tìm cô sau.

Đôi mắt của Reo quét qua căn phòng, và cậu dễ dàng nhận ra mái tóc bạch kim giữa đám đông. Nagi hiện đang nói chuyện với một người khác, nhưng hắn có vẻ bơ phờ với cách cư xử của mình. Khi bắt gặp Reo đang đi về phía họ, Nagi không cười, và Reo cảm thấy tội lỗi.

Khi đã ở trong tầm nghe của hai người, Nagi quay sang đối mặt với Reo, và cô gái kia cũng vậy. Mắt cô ấy sáng lên khi cô nhận ra ai đang ở bên cạnh họ.

"Đây là Reo," Nagi nói. Reo đưa cho hắn một ly đồ uống sủi bọt với vẻ hối lỗi, và Nagi chấp nhận nó mà không nói một lời.

"Ngài Mikage? Ồ, thật vinh dự khi được gặp Ngài tối nay!" Cô nhún vai một cách tinh tế.

"Xin hãy gọi tôi là Reo," cậu nói, lần thứ một triệu trong đêm nay, và ngôn từ trên môi cậu khô khốc. Trong khoảnh khắc khác, Reo mong cô ấy mời mình khiêu vũ.

"Tôi đã hy vọng Ngài có thể khiêu vũ một điệu với tôi," cô ấy nói, đôi mắt vẫn sáng ngời.

Reo nhanh chóng từ chối cô. "Tôi đã khiêu vũ cả đêm, và bây giờ chân tôi hơi đau nhức. Có lẽ để sau, khi tôi đã nghỉ ngơi một chút." Cô ấy trông có vẻ chán nản, nhưng rồi chấp nhận việc bị từ chối và xin thứ lỗi, để lại cậu và Nagi một mình trong giây lát.

Nagi dựa vào bàn và chống tay lên đầu, trông có vẻ chán nản. Reo thở dài khi thấy Nagi bĩu môi rõ ràng như thế nào. "Xin lỗi," Reo nói. "Tớ không định rời xa cậu lâu đến thế."

"Không sao đâu," Nagi trả lời, nhưng giọng điệu bất mãn của hắn cho thấy rõ nó không thực sự ổn. "Mọi người đang bận rộn với việc cố gắng tán tỉnh cậu. Không giống như cậu có thể bỏ qua chúng."

Có thể là do Reo hơi say, nhưng cậu đột nhiên tự hỏi liệu Nagi có ghen không. Lời nói của hắn chắc chắn nghe có vẻ ghen tị, phải không? Reo nghĩ lại vào đêm trước khi Nagi muốn đeo chiếc trâm Mikage, nhưng cậu phải dừng dòng suy nghĩ đó lại. Có một cách khiến trái tim cậu khẽ rung động trước khả năng này, nhưng cậu phải nhắc nhở bản thân rằng Nagi về cơ bản sẽ kết hôn với Isagi- người bạn đời định mệnh và mọi thứ khác.

Nhưng cồn trong huyết quản khiến Reo hơi bốc đồng. "Cậu muốn khiêu vũ không?" Reo hỏi, và biểu cảm của Nagi chuyển từ buồn chán sang ngạc nhiên.

"Cậu đã nói là cậu chán khiêu vũ rồi mà?"

"Tớ nói dối đấy. Và tớ sẽ khiêu vũ với cậu ngay cả khi tớ mệt mỏi."

Hệ thống há hốc mồm kinh hãi trước hành vi vô trách nhiệm của Reo. [Chủ nhân! Cậu không thể tán tỉnh nhân vật chính một cách trơ trẽn, ngay cả khi cậu thích cậu ta!]

Reo yêu cầu Hệ thống im lặng. Họ là bạn bè. Cậu nhìn lại những ký ức giả của mình và thấy họ đã từng học khiêu vũ như thế nào trong quá khứ, vì vậy đây không phải là tán tỉnh, được chứ? Trong bối cảnh này, bạn bè khiêu vũ với nhau là chuyện bình thường.

Nếu Hệ thống có mắt, cô ấy sẽ lăn chúng ngay bây giờ.

Reo đưa tay ra, và sau một khoảnh khắc khi trái tim Reo đập loạn nhịp, Nagi đã nắm lấy nó. Reo dẫn hắn đến sàn nhảy, và cũng giống như trước đây, cậu cảm thấy những ánh mắt ghen tị lướt qua lưng bạn nhảy của mình. Reo kiên quyết phớt lờ những cái nhìn chằm chằm và di chuyển vào vị trí cũ: tay cậu đặt nhẹ lên lưng Nagi, tay còn lại của họ đan vào nhau.

Họ giao tiếp bằng mắt-màu huỳnh quang xanh mòng két với màu chàm-và ngay cả ánh điện chớp nhoáng đó cũng là quá nhiều. Reo cảm thấy mặt mình nóng lên khi nhìn đi chỗ khác. Bây giờ cậu nhận ra rằng đây là lần họ gần nhau nhất kể từ lần đầu cậu gặp Nagi ở thế giới này, khi hai người họ chỉ cách nhau bởi hai lưỡi kiếm gỗ. Và khoảnh khắc đó thật căng thẳng, nhưng khoảnh khắc này còn hơn thế nữa, theo một cách hồi hộp, chờ đợi mà Reo nghĩ rằng tim mình có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhạc bắt đầu và Reo đi trước, được luyện tập thành thạo sau rất nhiều lần nhảy với các bạn nhảy khác. Đó là một điệu nhảy khiến họ từ từ quay đi quay lại, và với những ngón tay của Nagi ấn vào tay mình, Reo đánh mất chính mình trong những bước đi đơn giản. Khi khiêu vũ với các học sinh khác, Reo cảm thấy nặng nề và máy móc, giống như một người máy đang thực hiện các động tác thích hợp. Bây giờ, cậu cảm thấy phấn chấn khôn tả khi những làn sóng âm nhạc cuốn lấy cậu.

Giống như những điệu nhảy khác, bài nhạc này dường như kéo dài vô tận, nhưng lần này Reo không bận tâm; cậu gần như ước nó có thể kéo dài đến vĩnh cửu. Tuy nhiên, không phải trường hợp này và bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc, khiến hai người bạn phải bỏ tay ra. Reo nhìn Nagi một lần nữa, và sự bất mãn ban nãy của hắn dường như đã lắng xuống. Đôi mắt hắn giờ đây chứa đựng một cái nhìn đầy ẩn ý mà Reo không thể phân tích được.

"Đi kiếm ít đồ ăn nhẹ thôi," Nagi cuối cùng cũng cất lời, và Reo mỉm cười. Có vẻ như cậu đã hoàn thành một thứ gì đó ngay tối nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top