Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1


Mọi chuyện bắt đầu sau cuộc Đại chiến Ninja lần thứ tư, thời kỳ của sự tái thiết, liên minh và những hồi tưởng đau thương. Konoha, ngôi làng của những ninja, đang dần hồi phục, mặc dù những vết sẹo của cuộc chiến vẫn còn in hằn trên từng con phố, trong từng ánh mắt. Thế giới shinobi, mệt mỏi sau những cuộc chiến kéo dài, khát khao hòa bình và chữa lành.

Trong bóng tối của sự bình yên, một nhóm shinobi phản bội đã âm thầm xuất hiện, cống hiến bản thân để nghiên cứu những bí ẩn của sự sống và cái chết. Nhóm này, bao gồm những thành viên từng tham gia vào các thí nghiệm của Orochimaru và những học giả am hiểu về những nhẫn thuật cấm, đã tìm kiếm những bí mật của sự hồi sinh. Họ có một mục tiêu duy nhất: mang về những shinobi vĩ đại nhất từng sống, trong đó có Uchiha Itachi, người mà nhiều người vẫn xem là biểu tượng của hy sinh và lòng trung thành.

Trong nhóm, có một cựu thành viên của Root tên là Rai. Anh ta, bị chấn động bởi sự thất bại của Danzo, đã ngưỡng mộ Itachi từ xa. Rai bị cuốn hút bởi sức mạnh và lý tưởng của Itachi, cũng như sự hy sinh mà anh dành cho Konoha. Với niềm tin mãnh liệt rằng nếu có thể hồi sinh Itachi, thì Uchiha sẽ khôi phục danh dự của gia tộc và dẫn dắt một kỷ nguyên hòa bình cho làng. Nhưng động cơ của Rai không hoàn toàn trong sáng—anh khao khát chuộc lại những tội lỗi mà tư tưởng của Root đã gây ra, và Itachi trở thành hình mẫu cho sự cứu rỗi của chính mình.

Nhóm đã tìm kiếm những cuốn sách cổ chứa cácnhẫn thuật đã bị lãng quên từ lâu. Sau nhiều tháng nghiên cứu không ngừng nghỉ và thất bại, họ phát hiện ra mảnh ghép của một nhẫn thuật cổ xưa có thể vượt qua những giới hạn của Edo Tensei. Nhẫn thuật này, được gọi là "Kishin Kage" (Thần Bóng Tối), không chỉ đơn thuần hồi sinh một linh hồn trong một cơ thể, mà còn có thể đưa linh hồn trở về cơ thể gốc, miễn là cơ thể còn được bảo quản và linh hồn đồng ý trở lại.

Tuy nhiên, để thực hiện nghi thức này, cần một điều kiện đặc biệt: một lượng chakra khổng lồ, một kết nối thuần khiết với thế giới tâm linh, và sự đồng ý của linh hồn đó. Nếu không có sự đồng ý, linh hồn sẽ từ chối và biến mất vào hư vô.

Rai và nhóm của anh đã dành nhiều tháng để thu thập tài nguyên, đến những địa điểm cấm kỵ và học hỏi những nhẫn thuật từ các làng khác. Cuối cùng, họ đã tìm thấy mộ của Itachi. Nhưng bất ngờ thay, họ phát hiện ra rằng cơ thể của anh đã bị phong ấn đặc biệt, nhằm ngăn chặn sự xâm phạm từ kẻ thù và những học giả tò mò. Phong ấn này được đặt bởi Uchiha Sasuke, một hành động cuối cùng của tình yêu và sự bảo vệ dành cho người anh trai của mình.

Không chùn bước, Rai đã sử dụng sự kết hợp giữa các nhẫn thuật phong ấn và cấm thuật để phá vỡ rào cản của Sasuke. Khi họ thực hiện nghi thức, tâm trí Rai tràn ngập hình ảnh về Itachi—không phải như một con rối của Edo Tensei, mà là một shinobi sống, thở và tự do quyết định số phận của chính mình.

Nghi thức được tiến hành dưới ánh trăng sáng. Nhóm tập trung trong rừng, nơi ánh sáng không chiếu tới, tránh xa con mắt tò mò. Rai đứng giữa một vòng tròn phức tạp được vẽ bằng các ký hiệu và phong ấn, triệu hồi sức mạnh của Kishin Kage. Với sự hỗ trợ của những người khác, họ kêu gọi các linh hồn, dẫn dắt một lượng chakra khổng lồ vào vòng tròn.

Trong thế giới tâm linh, linh hồn của Itachi lơ lửng giữa không gian yên bình, nơi không có đau khổ, không có lo âu. Anh đã chấp nhận cái chết của mình, tin rằng vai trò của mình trong thế giới đã kết thúc. Nhưng một điều gì đó đang kéo anh lại—một tiếng gọi nhẹ nhàng, gần như không thể nhận thấy. Anh đang được triệu hồi.

Ban đầu, Itachi do dự. Anh biết rằng việc trở lại có thể làm rối ren sự bình yên mà mọi người đã dày công xây dựng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh khao khát đảm bảo rằng Sasuke, em trai của mình, sẽ tìm thấy được hòa bình và mục đích trong cuộc sống. Di sản của gia tộc Uchiha vẫn phức tạp, và những nỗi đau từ quá khứ vẫn đè nặng lên tâm trí anh. Có lẽ có điều gì đó mà anh có thể làm, không chỉ với tư cách là một shinobi mà còn là một người anh. Hít một hơi thật sâu, Itachi quyết định cho phép kết nối hình thành.

Quay trở lại thế giới thực, nhóm đứng chôn chân trước sự mãn nhãn khi nghi thức đạt đến đỉnh điểm. Không khí rung động, các phong ấn phát sáng rực rỡ. Chầm chậm, một hình dạng bóng tối bắt đầu hiện ra trong vòng tròn, hình dáng quen thuộc mà họ hằng mong chờ. Tim Rai đập thình thịch khi hình ảnh của Itachi dần hiện rõ, khuôn mặt anh bình tĩnh, đôi mắt nhắm lại.

Khi Itachi mở mắt, không còn là cái nhìn lạnh lẽo của Edo Tensei, mà là đôi mắt ấm áp, thấu hiểu của một người đã tìm thấy hòa bình với những quyết định của mình. Hơi thở của anh trở nên chậm rãi, như thể vừa thức dậy từ giấc ngủ dài. Một khoảnh khắc im lặng lướt qua, chỉ còn lại tiếng nổ lách tách của năng lượng trong không khí.

Itachi đã trở lại.

Anh nhìn xung quanh, quan sát những gì đang diễn ra, và rồi ánh mắt của anh dừng lại trên Rai, người đang quỳ gối trước mặt anh. "Tại sao ngươi lại làm điều này?" Giọng nói của Itachi bình tĩnh nhưng mang theo sức nặng khó có thể phủ nhận. Rai, dù hết sức tôn trọng Uchiha, cảm thấy một cơn lạnh sống lưng.

"Chúng ta... chúng ta cần ngài. Konoha cần ngài. Em trai của ngài cần ngài."

Itachi vẫn im lặng, ánh mắt của anh trở nên khó đoán. Dù trái tim anh tràn đầy những suy tư về Sasuke, anh biết rằng việc trở lại cuộc sống sẽ không đơn giản như tái gia nhập vào thế giới. Anh đã chết vì một lý do, và vị trí của anh đã ở nơi an nghỉ. Nhưng sự quyết tâm trong giọng nói của Rai khiến anh chần chừ.

"Ngươi không thể thay đổi những gì đã xảy ra," Itachi cuối cùng nói, "và mong muốn của ngươi về sự trở lại của ta có thể chỉ mang đến thêm đau khổ."

Rai cúi đầu, cảm giác tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt anh. Nhưng ánh nhìn của Itachi trở nên dịu dàng khi anh nói tiếp, "Dẫu sao, ta cũng đang ở đây."

---

Sự trở lại của Itachi không phải không có hậu quả. Tin tức nhanh chóng đến Konoha, và khi Sasuke biết được về việc anh trai mình sống lại, cậu bị áp đảo bởi những cảm xúc mà cậu không thể dễ dàng diễn tả — giận dữ, buồn bã, và một chút hy vọng mong manh. Khi hai anh em cuối cùng gặp lại, đó không phải là một cuộc hội ngộ đầy nước mắt như người ta có thể tưởng tượng.

Bầu trời trên Konoha u ám, một lớp mây xám dày đặc che khuất ánh sáng mặt trời. Đã vài ngày kể từ khi Sasuke nhận được tin về việc Itachi hồi sinh, nhưng sự hoài nghi vẫn bám lấy cậu như một cái bóng. Cậu không thể dứt ra khỏi cảm giác rằng đây có thể là một trò lừa — một thuật ảo diệu phức tạp nào đó nhằm thao túng cảm xúc của cậu. Điều đó đã từng xảy ra trước đây.

Bây giờ, khi đứng trước khu vực Uchiha cũ, Sasuke cảm thấy một sự căng thẳng lạ lùng trong lồng ngực, một sự pha trộn giữa sự chờ đợi và cơn giận dữ. Tiếng bước chân của cậu vang vọng trên những con đường trống vắng, từng đầy ắp bóng dáng của gia tộc mình, giờ lạnh lẽo và cô quạnh, ngoại trừ một người đang chờ đợi cậu.

Itachi đứng gần tàn tích của ngôi nhà gia đình họ. Sự hiện diện của anh mờ ảo, nhưng không thể phủ nhận là có thật. Anh vẫn khoác chiếc áo choàng Akatsuki mà anh đã mặc lúc chết, vải đen và đỏ khẽ lay động trong gió. Ánh mắt của Sasuke thu hẹp lại, khóa chặt vào hình bóng của anh trai. Tất cả ký ức—nỗi đau, sự dối trá, sự thật—tất cả ùa về, dội vào cậu như một cơn sóng dữ.

Trong một khoảnh khắc, không ai nói gì. Sự im lặng nặng nề, gần như không thể chịu nổi.

"Anh thật sự ở đây," Sasuke cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp, cố gắng kiềm chế. Cậu không chắc đó là một câu khẳng định hay một câu hỏi, nhưng sự hoài nghi thì hiện rõ trong lời nói.

Itachi quay lại, ánh mắt vẫn bình thản và xa cách như mọi khi, nhưng có một sự dịu dàng trong đôi mắt mà Sasuke chưa bao giờ nhận thấy trước đây. "Anh ở đây," Itachi trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như thể sự tồn tại của anh cần được xác nhận bằng lời.

Sasuke siết chặt nắm tay. Biết bao lời lẽ đã tích tụ trong cổ họng, đe dọa sẽ tuôn ra, nhưng không có từ nào thoát được. Cậu đã dành cả năm trời để ghét người đàn ông này, thần tượng anh ta, rồi tiếc thương anh ta—Itachi là nguồn cơn đau đớn lớn nhất của cậu, nhưng cũng là nền tảng của bản ngã cậu. Bây giờ, anh đang đứng trước mặt cậu, còn sống, và Sasuke không biết liệu mình nên tấn công anh hay ôm lấy anh.

"Sao?" Sasuke gặng hỏi, giọng sắc lạnh như cắt vào không gian im lặng. "Tại sao anh ở đây? Đây là loại nhẫn thuật quái quỷ gì?"

Itachi nhìn vào mặt cậu em một lúc lâu trước khi trả lời. "Không phải quyết định của anh," Itachi nhẹ nhàng đáp. "Người khác đã đưa anh trở lại... trái với ý muốn của anh."

Đôi mắt Sasuke hơi mở to. Đó không phải là điều cậu mong đợi. "Trái với ý muốn của anh?" Cậu nhắc lại, giọng nói ngập tràn sự nghi ngờ. "Anh nghĩ tôi sẽ tin điều đó sao?"

Ánh mắt Itachi không dao động. "Anh không có ý định trở lại thế giới này," anh nói khẽ. "Nhưng anh đã ở đây rồi."

Sự bình thản trong giọng nói của Itachi khiến Sasuke nổi giận. "Vậy là sao? Anh định cứ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra sao? Anh đáng lẽ phải được yên nghỉ! Anh đã chết, Itachi! Tôi—" Giọng cậu nghẹn lại trong giây lát, và cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nuốt chửng cái cảm giác nghẹn trong cổ họng. "Tôi đã làm hòa với cái chết của anh rồi."

Itachi thở chậm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Sasuke. "Anh biết," anh nói khẽ. "Và anh xin lỗi vì gánh nặng mà hành động của anh đã đặt lên vai em. Nhưng anh không trở lại để mở lại những vết thương cũ."

Sasuke lắc đầu, tiến thêm một bước về phía trước. "Vậy tại sao anh ở đây? Anh muốn gì?"

Có một khoảng im lặng dài trước khi Itachi lại lên tiếng, giọng nói như thì thầm. "Anh trở lại... vì em."

Sasuke sững người. Những lời đó treo lơ lửng giữa hai anh em, nặng nề và đầy ắp ý nghĩa. "Vì tôi?" Cậu lặp lại, giọng nói chợt trở nên nhỏ nhẹ. "Ý anh là gì?"

Biểu cảm của Itachi vẫn điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh dịu lại, để lộ ra chút cảm xúc hiếm hoi mà anh thường che giấu rất kỹ. "Anh biết con đường mà em đã đi, Sasuke. Anh biết nỗi đau và cơn giận mà em đã mang theo vì anh—vì gia đình chúng ta. Anh trở lại vì anh không thể để em gánh chịu gánh nặng đó một mình thêm nữa."

Sasuke cảm thấy một nút thắt siết chặt trong lồng ngực. Đây không phải điều cậu đã mong đợi, và cậu không biết phải phản ứng thế nào. Suốt những năm qua, cậu đã đi theo con đường báo thù, hủy diệt, và cuối cùng là chuộc tội. Và tất cả đều được định hình bởi những lựa chọn của Itachi, bởi sự thật về những gì đã xảy ra với gia tộc họ. Cậu đã bắt đầu tìm ra ý nghĩa của mọi thứ, tìm con đường của riêng mình. Nhưng bây giờ, với Itachi đứng trước mặt, tất cả như đang tan rã.

"Vậy bây giờ thì sao?" Sasuke hỏi, giọng nói lại trở nên cứng rắn, dù trái tim cậu đang đập loạn nhịp. "Anh nghĩ anh có thể bước lại vào cuộc đời tôi sau tất cả mọi chuyện sao? Anh có hiểu cái chết của anh đã ảnh hưởng đến tôi thế nào không?"

Itachi vẫn giữ ánh mắt dịu dàng, không tỏ vẻ bị ảnh hưởng bởi cơn giận dữ của Sasuke. "Anh hiểu," Itachi trả lời, giọng bình thản như mọi khi. "Anh biết sự ra đi của anh đã để lại trong em nhiều vết thương, nhiều câu hỏi không lời đáp. Nhưng Sasuke, em đã mạnh mẽ hơn, đã trưởng thành hơn. Anh thấy rõ điều đó."

Sasuke cảm thấy sự tức giận trong lòng càng bùng lên. "Mạnh mẽ hơn? Anh nghĩ tôi mạnh mẽ hơn vì tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi sao?" Cậu siết chặt tay, ánh mắt sắc như dao. "Anh đã làm mọi thứ vì cái gì? Vì một lý tưởng mà chỉ mình anh hiểu? Anh nghĩ rằng tôi sẽ biết ơn anh vì điều đó ư?"

Itachi khẽ lắc đầu, nhưng không hề phản ứng trước sự tức giận của em trai. "Anh không bao giờ mong em phải cảm thấy biết ơn. Anh chỉ mong em hiểu, tất cả những gì anh làm đều là vì em... vì tương lai của em."

"Vì tôi?" Sasuke cười nhạt, sự châm biếm hiện rõ trong giọng nói. "Vậy đó là cách anh yêu thương tôi sao? Bằng cách biến tôi thành kẻ cô độc, bằng cách ép tôi chứng kiến tất cả những gì tôi yêu quý bị hủy diệt? Đó là cách anh bảo vệ tôi ư?"

Im lặng kéo dài một lúc. Itachi không lập tức trả lời, đôi mắt vẫn dán chặt vào Sasuke, như thể anh đang tìm kiếm điều gì đó sâu bên trong cậu. "Anh không mong em tha thứ, Sasuke," Itachi nói, giọng trầm lắng. "Anh không mong em hiểu ngay lập tức những gì anh đã làm. Nhưng anh vẫn ở đây, ngay trước mặt em, vì anh muốn em biết rằng em không phải tiếp tục một mình. Anh sẽ đi bên cạnh em, cho đến khi em sẵn sàng."

Sasuke nhìn thẳng vào Itachi, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Cậu đã dành cả cuộc đời để theo đuổi một bóng hình, một ảo tưởng về sự trả thù và chuộc tội. Nhưng bây giờ, khi Itachi đứng đây, thực sự sống lại, cậu không biết con đường phía trước là gì nữa.

"Anh nghĩ tôi cần anh sao?" Sasuke nói, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa khinh thường. "Tôi đã tìm ra con đường của riêng mình, không cần sự chỉ dẫn của anh."

Itachi không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, anh chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười buồn bã mà Sasuke đã nhìn thấy quá nhiều lần. "Anh biết," Itachi đáp, giọng nói nhẹ nhàng. "Và đó là lý do anh tự hào về em."

Sasuke cảm thấy sự căng thẳng trong người bùng lên lần nữa, nhưng lần này, cậu không chắc đó là giận dữ hay một điều gì khác, khó diễn tả hơn. Itachi... tự hào về cậu? Những lời đó nghe có vẻ lạ lẫm, không đúng với tình cảnh giữa hai anh em. Suốt bao năm qua, cậu chỉ biết đến sự lạnh lẽo, nỗi đau và sự phản bội.

"Anh tự hào về tôi?" Sasuke nhắc lại, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Anh có quyền gì để tự hào về tôi? Sau tất cả những gì anh đã làm, anh nghĩ vài lời nói như thế có thể thay đổi được điều gì sao?"

Itachi nhìn thẳng vào mắt em trai, không hề chớp mắt. "Không, anh không nghĩ rằng vài lời nói có thể xóa bỏ tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không cảm thấy tự hào về em, Sasuke. Em đã mạnh mẽ hơn, em đã vượt qua những khó khăn mà anh để lại cho em. Và bây giờ, em đứng trước mặt anh, không chỉ là một đứa trẻ khao khát trả thù nữa."

Sasuke im lặng, cảm thấy như mọi thứ trong cậu đang đảo lộn. Cậu không biết phải đáp lại thế nào. Cậu đã luôn hình dung cuộc gặp lại này sẽ đầy giận dữ, trách móc, và cậu sẽ có cơ hội đòi lại công lý cho những đau khổ mà Itachi đã gây ra. Nhưng giờ đây, khi Itachi thực sự ở trước mặt cậu, tất cả những điều đó dường như trở nên nhỏ bé và mờ nhạt.

"Anh nói rằng anh ở đây vì tôi," Sasuke nói, giọng trầm xuống. "Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Anh định sẽ làm gì tiếp theo?"

Itachi vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh và điềm đạm. "Anh không có câu trả lời cho mọi thứ, Sasuke. Anh chỉ biết rằng anh không thể để em tiếp tục đi con đường đó một mình. Cho dù em có chấp nhận hay không, anh sẽ luôn ở đây, theo cách này hay cách khác."

Sasuke nhìn chằm chằm vào anh trai, cảm giác như mọi thứ đang vỡ vụn trong cậu. Cậu đã từng khao khát sự trở lại của Itachi, nhưng không phải như thế này. Cậu không mong đợi sự điềm tĩnh, lòng vị tha từ người đã gây ra quá nhiều đau khổ cho cậu.

"Đừng nghĩ rằng sự trở lại của anh sẽ xóa sạch được mọi thứ," Sasuke cuối cùng cũng nói, giọng sắc lạnh. "Tôi không cần anh, và tôi không cần sự tha thứ của anh. Tôi sẽ tự tìm ra con đường của mình, như tôi đã làm trước đây."

Itachi gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn dịu dàng. "Anh biết," anh nói khẽ. "Anh không mong đợi điều gì khác từ em, Sasuke."

Cuộc trò chuyện giữa hai anh em dường như đã đến hồi kết. Sasuke quay đi, cảm thấy như mỗi bước chân nặng hơn bao giờ hết. Nhưng có một điều cậu không thể phủ nhận—dù muốn hay không, sự hiện diện của Itachi một lần nữa đã thay đổi cậu, như nó đã từng.

Itachi khẽ thay đổi nét mặt, một tia đau đớn lướt qua trên gương mặt anh. "Anh biết, Sasuke," Itachi nói, giọng trĩu nặng sự hối tiếc. "Anh biết rằng anh đã gây cho em những nỗi đau không thể tưởng tượng nổi. Nhưng anh đã làm những gì anh nghĩ là cần thiết để bảo vệ ngôi làng—để bảo vệ em. Và vì điều đó, anh không bao giờ có thể cầu xin sự tha thứ từ em."

Sasuke nghiến chặt hàm. "Vậy thì tại sao anh lại ở đây? Nếu anh biết rằng tôi không thể tha thứ cho anh, nếu anh biết tôi không cần anh nữa, tại sao anh lại quay trở lại?"

Ánh mắt Itachi càng trở nên dịu dàng, dễ tổn thương hơn. "Bởi vì anh tin rằng em vẫn còn mang theo một phần nỗi đau đó, và anh muốn giúp em tìm thấy sự bình yên—sự bình yên thực sự."

Sasuke im lặng, đôi mắt cậu dò xét gương mặt của Itachi, tìm kiếm điều gì đó, bất cứ thứ gì có thể giúp cậu hiểu được mọi chuyện. Cậu đã dành nhiều năm cố gắng hiểu anh trai mình, và bây giờ khi Itachi ở đây, còn sống, Sasuke cảm thấy bản thân lạc lối hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng thấp nhưng vững vàng. "Anh nghĩ rằng tôi có thể tìm được sự bình yên chỉ vì anh ở đây sao? Nó không hoạt động theo cách đó. Anh không thể xóa bỏ những gì đã xảy ra."

"Không," Itachi đồng ý một cách nhẹ nhàng. "Nhưng anh có thể ở đây cho em bây giờ. Anh có thể giúp em tiến về phía trước."

Sasuke lắc đầu, hơi quay đi như thể trọng lượng của cuộc trò chuyện này quá nặng nề để chịu đựng. "Anh đến quá muộn, Itachi," cậu lẩm bẩm. "Tôi đã đưa ra quyết định của mình rồi."

Itachi không ép buộc. Anh vẫn đứng yên, nhìn em trai với một sự kiên nhẫn lặng lẽ. "Anh sẽ không bao giờ ép buộc sự hiện diện của mình lên em," anh nói. "Nhưng anh sẽ luôn ở đây, nếu em cần đến anh."

Sasuke cười khẩy, nhưng không còn giận dữ trong giọng nói. "Lúc nào cũng tự cao tự đại như vậy."

Giữa họ là một khoảng im lặng dài, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc trong những tán cây ở đằng xa. Tâm trí Sasuke như xoáy vào một cơn lốc cảm xúc—giận dữ, đau buồn, bối rối, và điều gì đó khác mà cậu không muốn thừa nhận. Sự nhẹ nhõm. Dù cậu ghét phải thừa nhận điều đó, một phần nào đó trong cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi Itachi trở lại. Một phần nào đó đã nhớ người anh trai này nhiều hơn cậu từng nhận ra.

Cuối cùng, Sasuke quay lại đối mặt với Itachi, nét mặt không thể đoán được. "Giờ thì sao?"

Itachi gật nhẹ đầu, gần như không thể nhận ra. "Điều đó tùy thuộc vào em."

---

Tin tức về sự trở lại của Itachi không mất nhiều thời gian để lan truyền khắp Konoha. Phản ứng từ mọi người rất khác nhau—một số lo sợ sự trở về của kẻ từng bị gán mác tội phạm và kẻ phản bội, trong khi những người khác, đặc biệt là những ai đã tham gia cuộc chiến, hiểu rõ sự hy sinh mà anh đã thực hiện vì ngôi làng.

Naruto, luôn là người hành động theo cảm xúc, là một trong những người đầu tiên tìm gặp Sasuke về chuyện này. Hai người đứng tại khu vực luyện tập, bầu không khí nặng nề căng thẳng.

"Anh ấy trở lại thật sao?" Naruto hỏi, đôi mắt mở to đầy sự kinh ngạc. "Itachi? Thật sự là Itachi à?"

Sasuke gật đầu ngắn gọn. "Ừ. Anh ấy còn sống."

Naruto nhíu mày. "Làm sao điều đó có thể xảy ra? Có phải cậu—"

"Không," Sasuke ngắt lời, giọng sắc bén. "Không phải tôi. Một số ninja phản loạn đã mang hắn quay lại."

Naruto im lặng trong một lúc, cố gắng tiêu hóa tin tức. "Vậy... điều đó có nghĩa gì cho cậu? Cho anh ấy?"

Sasuke nhún vai, nhưng hành động đó cảm giác như trống rỗng. "Tôi không biết."

"Cậu ổn chứ với chuyện này?" Naruto hỏi tiếp. "Ý tôi là, sau tất cả... cậu cuối cùng cũng buông bỏ tất cả hận thù, và giờ anh ấy trở lại?"

Ánh mắt Sasuke trở nên u ám. "Tôi vẫn đang tìm hiểu điều đó."

Naruto nhìn cậu trong một khoảnh khắc dài, rồi từ từ gật đầu. "Nếu cậu cần gì... chỉ cần cho tôi biết."

Sasuke không đáp lại, nhưng cậu đánh giá cao sự quan tâm đó. Cậu biết Naruto, hơn bất kỳ ai, là người hiểu rõ nhất sự phức tạp trong cảm xúc của cậu về Itachi. Nhưng ngay cả Naruto cũng không thể hoàn toàn nắm bắt được trọng lượng của việc có anh trai mình trở lại—không phải là một hồn ma hay ký ức, mà là một con người thực sự sống và tồn tại.

---

Sự trở lại của Itachi đặt ra một bài toán khó cho phần còn lại của thế giới. Anh là người đã phạm phải những tội ác lớn vì mục đích hòa bình, nhưng hành động của anh đã để lại nhiều vết thương. Liệu thế giới shinobi có thể chấp nhận sự trở lại của anh hay họ sẽ xem anh như một mối đe dọa đối với nền hòa bình mới mà họ đang xây dựng?

Rai cũng sẽ phải đối mặt với hậu quả cho việc can thiệp vào những kỹ thuật bị cấm, nhưng sự hiện diện của Itachi đã thay đổi cục diện. Với trí tuệ và kinh nghiệm của mình, anh không chỉ muốn hướng dẫn Sasuke mà còn cả thế hệ shinobi mới, những người đang vật lộn với gánh nặng quá khứ của họ.

Việc Itachi được hồi sinh sẽ không dễ dàng. Anh mang trong mình gánh nặng của quá khứ, nhưng giờ đây anh có cơ hội hiếm có để ảnh hưởng đến tương lai, không phải như một anh hùng hay kẻ ác, mà như một người anh trai và một người đàn ông tìm kiếm sự chuộc lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top