Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Ôn Chu】Ôn phu nhân bị mất trí nhớ phải làm sao bây giờ
Author: @桥南
Trans/Edit: Pinkie
Toàn văn 3k+
Bản dịch chưa xin phép nên vui lòng không chuyển ver, reup dưới mọi hình thức.
***
Bối cảnh: Hai người bọn họ đã sống trên núi Trường Minh rất nhiều năm, còn có một tiểu baby siêu đáng yêu, A Nhứ bởi vì mấy chiếc đinh ngày trước, thi thoảng sẽ mất đi những đoạn ký ức khi họ ở núi Trường Minh.

*

Thời điểm Chu Tử Thư tỉnh dậy, nằm trên một mảng tuyết trắng mênh mang, gió lạnh thấu xương, y có chút suy sụp chớp chớp mắt, cử động tứ chi cứng đờ.

Ôn Khách Hành……

Ôn Khách Hành đâu……

Ký ức của y dừng lại tại thời điểm y cùng Ôn Khách Hành tiến vào bên trong võ khố, tìm được Lục Hợp Tâm Phát cùng Âm Dương Sách, rồi trơ mắt nhìn Ôn Khách Hành nói rằng hắn sắp chết mà quyết tâm cùng y dùng mạng đổi mạng, sau đó hắn liền không còn một tia sức lực nào ngủ thiếp đi, nếu không phải bốn phía núi tuyết này thật sự không giống địa ngục, y đã cho rằng bản thân mình đã chết.

Chu Tử Thư thử vận chuyện nội lực, lại phát hiện đan điền rỗng tuếch, y đành phải đạp lên lớp tuyết trắng lang thang vô định đi về phía trước, thẳng cho đến lúc y thấy ở xa xa kia có một người một thân y phục trắng.

“A Nhứ, ngươi làm gì mà đi lâu như vậy?”

Thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai, khóe miệng Chu Tử Thư run lên, y giương mắt nhìn lại, người kia đầu tóc bạc trắng, tựa như cùng tuyết trắng mênh mang hòa vào một thể, bóng dáng đó……

“Lão Ôn, lão Ôn, ngươi còn sống?”

Chu Tử Thư gần như nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía người kia, Ôn Khách Hành nhíu mày, giống như có chút không rõ nguyên do, không đợi hắn mở miệng nói cái gì, đã bị Chu Tử Thư ôm lấy, Chu Tử Thư ôm rất chặt, làm hắn có chút không thở được “A Nhứ, ngươi là sao vậy, cái gì mà ta còn sống?”

“Lão Ôn, ngươi còn sống, thật tốt quá……” khóe môi Chu Tử Thư  mấp máy, hốc mắt y hơi hơi đỏ lên, nghĩ lại ngày đó y nắm lấy đôi tay lạnh băng của Ôn Khách Hành, trơ mắt nhìn người nọ tê tâm liệt phế mất đi sinh mệnh, nghẹn ngào cơ hồ không ức chế được từng đợt run rẩy trong ngực y.

“A Nhứ?”

Ôn Khách Hành ngẩn người, hắn cảm nhận được người Chu Tử Thư đang run lên, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải dùng tay xoa lưng vỗ về người trong lòng, cố gắng trấn an người nọ “Đừng sợ, A Nhứ, đừng sợ……”

“Cha, cha, người sao lại đi lâu như vậy, con đói bụng lắm rồi!” Lời còn chưa dứt, một giọng trẻ con lanh lảnh liền từ phía sau vang lên.

Cả vgười Chu Tử Thư hơi cứng đờ, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một nam hài chừng năm sáu tuổi từ đằng xa chạy đến, trong miệng còn có một chuỗi kẹo hồ lồ, trắng trắng sạch sẽ, còn có chút bụ bẫm.

Hơi có chút quen thuộc……

Chu Tử Thư lại nhìn về phía Ôn Khách Hành, cuối cùng biết cái cảm giác quen thuộc này từ đâu đến, đứa nhỏ này lại cực kì giống Ôn Khách Hành, quả thực như tạc ra từ cùng một khuôn vậy.

Nhất thời, Chu Tử Thư lại có chút á khẩu không nói nên lời, y ngơ ngẩn nhìn Ôn Khách Hành, trong lòng tràn ra một tia buồn bực không thể giải thích được, câu nói đứa nhỏ này là của ai mắc kẹt trong cổ họng, này đại khái cũng không cần hỏi, diện mạo đứa nhỏ này, cùng một tiếng gọi cha kia, đều là gọi Ôn Khách Hành.

“Ta đã ngủ bao nhiêu năm rồi?” Lòng tràn đầu niềm vui tựa như trong khoảnh khắc này đọng lại xuống dưới, Chu Tử Thư mím môi, thấp giọng hỏi Ôn Khách Hành một câu, đứa nhỏ này đã lớn như vậy, chứng tỏ trong những năm y ngủ yên Ôn Khách Hành sớm đã cưới vợ sinh con.

Chu Tử Thư cúi đầu, Ôn Khách Hành khó hiểu nhìn y, lại không thấy rõ nét mặt y, một lúc sau, hình như nghĩ ra cái gì đó, khóe môi Ôn Khách Hành chợt nộ ra một nụ cười nhưng rất nhanh đã bị hắn kìm xuống, hắn ôm lấy đứa nhỏ, sau đó tay mắt lanh lẹ che miệng đứa nhỏ lại, không kiềm được vui vẻ nói “A Nhứ, ngươi đã ngủ bảy tám năm rồi, mấy năm nay, ta vẫn luôn đợi ngươi tỉnh.”

Ôn Khách Hành ôm đứa nhỏ kia đi đến một bên, cười hì hì nói với nó cái gì đó, liền thấy đứa nhỏ kia một mặt tươi cười, lại tung tăng nhảy nhót chạy đi, trên nền tuyết chỉ còn lại Chu Tử Thư sững sờ cùng Ôn Khách Hành đang khoanh tay nhìn y.

Có lẽ không chịu nổi bầu không khí trầm mặc như vậy, Chu Tử Thư cố nén cảm giác khó chịu kì lạ trong lòng, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu “Nơi này là núi Trường Minh sao, mẹ đứa nhỏ này đâu, cũng ở chỗ này chứ?”

Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, mi mắt cong cong, ngữ khí sủng nịch “Hắn à, ngốc lắm, là cái đồ vô tâm không phổi.”

Chu Tử Thư không hiểu Ôn Khách Hành nói gì, cũng không muốn hỏi nhiều, y thật sự không thể tưởng tượng được, nữ nhân này rốt cuộc có cái dạng gì, mà có thể khiến Ôn Khách Hành yêu, khăng khăng một mực, cưới nàng cùng nàng sinh hài tử, y cũng không thể tưởng tượng được, Ôn Khách Hành thế lại cũng sẽ yêu một người, vừa rồi khi nhắc đến mẫu thân đứa nhỏ, trong mắt ôn nhu cùng thâm tình, nùng liệt cơ hồ không hòa tan được.

Ôn Khách Hành thấy y đang ngẩn người, cố nén cười đưa tay muốn nắm lấy tay y, liền bị Chu Tử Thư theo bản năng tránh đi, hắn buồn cười nói “A Nhứ, làm sao vậy, ngươi trốn cái gì?”

“Ngươi đã có gia thất…… Chúng ta như vậy……” Chu Tử Thư ấp úng, lại cảm thấy kỳ quái không biết nên nói thế nào, dứt khoát im miệng, không hề nhìn đến ánh mắt của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành lại khăng khăng nhìn vào mắt Chu Tử Thư, không biết là cố ý hay vô tình, khóe môi lại lộ ra nụ cười khiêu khích mà Chu Tử Thư rất quen thuộc kia “Chúng ta đều là nam tử, lại là tri kỷ, A Nhứ đến cái dắt tay cũng muốn tị hiềm sao, hay là A Nhứ đối với ta……”

“Không phải!” Chu Tử Thư đột ngột ngắt lời hắn, hai tay y nắm chặt góc áo, gắt gao niết, bị ánh mắt Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên “Không có, ta chỉ là…… Không quen mà thôi, ngươi mau trở về đi, đừng làm cho… Ôn phu nhân sốt ruột.”

“A Nhứ, ngươi không cùng ta trở về sao?” Ôn Khách Hành chợt tiến về phía trước, nhẹ nhàng giúp Chu Tử Thư phủi đi bông tuyết vừa rơi xuống tóc y, cười hỏi.

Trái tim Chu Tử Thư bị động tác của Ôn Khách Hành làm cho suýt chút nữa nhảy ra ngoài, y ngơ ngẩn nhìn mái tóc bạc trắng của Ôn Khách Hành, hốc mắt đột nhiên lại đỏ lên, chỉ tưởng tượng đến cảnh Ôn Khách Hành đã cưới vợ sinh con, một cỗ ấm áp trong lòng y như bị gió lạnh thổi xuyên qua, chỉ còn lại lòng tràn đầy cô đơn, y không tự chủ được buột miệng thốt ra “Ta có thể cùng ngươi trở về không?”

Những lời này nói ra, Chu Tử Thư liền hối hận, những lời này nói ra thế nào cũng như thể đang làm ra vẻ.

Ôn Khách Hành cố nén ý nghĩ muốn lau nước mắt cho Chu Tử Thư lại, quay đầu ra chỗ khác “Đương nhiên, A Nhứ người muốn ở nơi nay bao lâu, ta liền ở lại bồi người chứng ấy.”

Chu Tử Thư vẫn chưa gặp được vị Ôn phu nhân kia, bên trong căn phòng rất ấm áp, vừa bước vào đã nhìn thấy đứa nhỏ kia, thập phần ngoan ngoãn ngồi đó, dùng tay phải chống cằm, buồn chán nhìn ra bên ngoài, đến lúc nhìn thấy bọn họ trở về liền vui vẻ chạy lại “Cha, mẹ…… Cha, người đã về!”

“Con tên gì?” Đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, Chu Tử Thư không tự chủ được ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu đứa nhỏ, nhìn phiên bản Ôn Khách Hành thu nhỏ trước mắt này, tay có chút run nhè nhẹ.

Đứa nhỏ này ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành một cái, cúi đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ “Con là Ôn Ngạn Ngạn, nhũ danh là Tửu Tửu.”

“Tửu Tửu?” Chu Tử Thư khó hiểu nhìn Ôn Khách Hành, tên đứa nhỏ này sao lại kỳ quái như vậy, Tửu Tửu, Tửu Tửu, chẳng nhẽ mẹ đứa nhỏ này có liên quan gì đến rượu sao?

Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, Tửu Tửu lại nói tiếp “Cha nói mẫu thân con thích uống rượu, trước khi sinh còn ra còn muốn uống rượu, liền đặt tên con là Tửu Tửu!”

“…… Thật dễ nghe.” Chu Tử Thư che lại lương tâm khen một câu, không nghĩ tới Ôn Khách Hành lại để tâm đến chuyện của thê tử hắn như vậy, liền có chút gấp không chờ được muốn một lần gặp được vị Ôn phu nhân này, rốt cuộc là người như thế nào.

“Cha, con đói……” Tửu Tửu xoay người làm nũng lắc lắc cánh tay Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành cười nhéo mũi hắn “Sao lại giống mẹ con như vậy, lớn như vậy cái gì cũng không làm, chỉ biết ăn, hóa ra ta thành nô tài của hai người sao?”

Rõ ràng là đang phàn nàn, nhưng ngữ khí lại thật sủng nịch, Chu Tử Thư thật sự không muốn nghe, may mà Ôn Khách Hành nói xong liền xoay người đi vào bếp, để lại ý cùng Tửu Tửu mắt to trừng mắt nhỏ.

Chu Tử Thư từ lúc tỉnh lại trên nền tuyết, đến bây giờ rất nhiều chuyện y không hiểu rõ, ví dụ như tại sao y lại ở trên tuyết tỉnh lại, chỉ là y hiện tại không có sức lực để suy nghĩ, y nhìn Ôn Khách Hành cách đó không xa bận rộn, suy nghĩ sớm đã bay về cái thời điểm cùng hắn ở Tứ Quý sơn trang, khi đó còn có Thành Lĩnh, những ngày tháng ở đó bọn họ như thế nào……

Ôn Khách Hành cũng giống như bây giờ, nhân gian vẫn nơi nơi náo nhiệt, chỉ là hiện tại người thay đổi, Ôn Khách Hành cưới vợ sinh con, có người để cả đời nghĩ đến, y lại vẫn lẻ loi một mình.

Huống hồ bọn họ cùng nhau luyện Lục Hợp Thần Công, về sau đều sẽ không chết, chẳng lẽ y lại giống với Diệp tiền bối, ở núi Trường Minh cả đời nhìn phu thê Ôn Khách Hành ân ái sao.

Đang miên mang suy nghĩ, y bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay ấm áp áp lên khuôn mặt mình.

Chu Tử Thư ngẩng đầu, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhỏ của Tửu Tửu đang chạm vào mặt mình, bên tai vang lên giọng trẻ con “Không khóc không khóc, không được không vui.”

Y lúc này mới kinh giác, không biết mình đã rơi nước mắt từ khi nào, Chu Tử Thư đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, đối với Tửu Tửu nở nụ cười “Thúc Thúc không khóc, Tửu Tửu.” Y do dự mãi cuối cùng vẫn mở miệng “Ta có thể hỏi một câu về mẹ con không?”

Vừa nghe đến từ mẹ này, Tửu Tửu lập tức gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư suy nghĩ một chút rồi hỏi “Mẹ con có đẹp không?”

Đôi mắt tròn xoe của Tửu Tửu xoay chuyển “Cha nói mẫu thân con là một mỹ nhân, hơn nữa còn là kiểu chân dài eo thon, là một mỹ nhân có đôi xương hồ điệp rất đẹp.”

Ôn Khách Hành này, dạy đứa nhỏ cái gì hỗn đản thế này, Chu Tử Thư nhíu mày, chấp niệm của Ôn Khách Hành đối với xương hồ điệp thật sự rất nặng, vì thê y lại hỏi “Vậy mẹ con là người thế nào?”

“Cha nói, mẫu thân là người miệng cứng lòng mềm nhất, cha chính là dựa vào tâm địa mềm mỏng của mẫu thân, dùng nhất chiêu liệt nữa sợ triền lang đem người lừa về, mẫu thân đối với còn rất nghiêm khắc, đối với cha cũng rất dữ, còn đặc biệt thích cùng cha đánh nhau, cha nói mẫu thân hư lắm, nhưng con đặc biệt đặc biệt thích mẫu thân” Tửu Tửu nghĩ nghĩ một cút, lại bổ sung thêm một câu “Cha cũng đặc biệt đặc biết thích mẫu thân, cha là người thích mẫu thân nhất!”

“Thích nhất?” Chu Tử Thư mím môi, hỏi lại “Thích như thế nào?”

“Thích lắm” Tửu Tửu cười lộ ra hai cái má núm đồng tiền “So với con thích mẫu thân còn phải thích thật nhiều thật nhiều hơn nữa, cha từng nói, mẫu thân là sinh mệnh của cha!”

“Con đáng yêu như vậy, mẫu thân con hẳn là một rất đáng yêu.” Chu Tử Thư nói xong liền không hỏi tiếp nữa, trong lòng liền cảm thấy chua xót, cảm thấy tự mình chuốc lấy đau khổ, rồi lại cảm thấy có một chút thoài mái không rõ từ đâu đến, sư đệ y có thể tìm được người hắn yêu, lại yêu người kia sâu đậm như vậy, còn có một hài tử đáng yêu, thật tốt.

Thời điểm Ôn Khách Hành đem đồ ăn ra ngoài, Chu Tử Thư đã không còn ở trong phòng, hắn đặt đồ ăn xuống bàn xoa đầu Tửu Tửu “Tửu Tửu, con ăn trước đi, ta ra ngoài xem mẫu thân con.”

Bên ngoài tuyết cũng gần như không rơi nữa, trong không trung chỉ còn lác đác lưa thưa vào bông tuyết, Chu Tử Thư đứng trên nền tuyết dày, sắc trời ảm đạm, tuyết phủ trên mặt đất phản chiếu mây nhẹ lúc chạng vạng, tầng tầng lớp lớp xuân tằm lột kén dường như đang chậm rãi nghiêm túc cởi ra hàn quang còn đọng lại trên kén.

Đang lúc sững sờ, y đột nhiên cảm nhận được phía sau có người đi đến, thời điểm đem suy nghĩ kéo lại, Ôn Khách Hành đã từ phía sau khoác lên người y thêm một chiếc áo lông, y rũ mắt, không biết tại sao, gió lạnh hiu quạnh, y lại không cảm thấy lạnh chút nào “Ta không lạnh.”

“Ta biết” Ôn Khách Hành biết y không lạnh, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói “ Nhưng ta sợ người sẽ lạnh”

Ngươi có thể hay không đừng đối xử với ta tốt như vậy, đầu ngón tay Chu Tử Thư run rẩy, những lời này chung quy vẫn không nói ra, trầm mặc một lúc lâu, y bỗng nhiên mở miệng nói “Lão Ôn, ta có thể gặp phu nhân ngươi không?”

Khóe môi Ôn Khách Hành có chút mỉm cười, hắn nhịn không được liền đi đến ôm người kia vào lòng “Ngươi muốn gặp hắn?”

“Ừ” Chu Tử Thư quay đầu nhìn hắn, duỗi tay đặt lên vai Ôn Khách Hành, nghiêng đầu cười nói “Ngươi là sư đệ của ta, để sư huynh gặp đệ tức cũng không quá phận đi?”

Ôn Khách Hành cười nhẹ một tiếng “Nếu là người khác nói muốn gặp, ta nhất định phải miễn cưỡng, nhưng nếu A Nhứ muốn gặp, ta đây đương nhiên cho, hắn nha, A Nhứ, ngươi nhất định sẽ thích”

Phải không?

Môi Chu Tử Tư giật giật, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.

*

“Ôn Khách Hành!”

Ôn Khách Hành bị âm thanh đạp cửa đánh thức, hắn hoảng sợ nhìn người cầm Bạch Y kiếm xông vào cửa, Tửu Tửu nằm trên người hắn ngủ say cũng bị đánh thức.

Chu Tử Thư nhìn Tửu Tửu cười “Ôn Ngạn Ngạn, con ra ngoài trước đi.”

Xong rồi xong rồi, gọi đại danh, trong lòng Ôn Khách Hành cùng Ôn Ngạn Ngạn rơi cái bộp, vì thế Ôn Khách Hành nhìn Tửu Tửu không quay đầu lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài, hắn nuốt nuốt nước miếng “A Nhứ, A Nhứ, ngươi muốn mưu sát thân phu sao?”

“Chơi lão tử? Ôn Khách Hành ngươi thật có năng lực nha, ta mới mất trí nhớ có một ngày, đã bị hai người xoay vòng vòng rồi?”

“Sao nào, Ôn nương tử người còn muốn đi tìm vị Ôn phu nhân nào sao?”

“Ngốc nghếch, vô tâm không phổi, hư hỏng?”

Chu Tử Thư mỗi một câu liền tiến lên phía trước một bước, nghĩ đến hôm qua chính mình lòng đầy thương tâm thất ý liền không kìm được lửa giận.

Ôn Khách Hàn chớp chớp mắt lấy lòng “A Nhứ tốt, này không phải đùa ngươi thôi sao, ta nào dám tìm Ôn phu nhân khác”

Chu Tử Thư vừa lật cổ tay, lưỡi kiếm bóng loáng chạm vào mặt Ôn Khách Hành, y nhẹ nhàng vỗ vỗ, uy hiếp nói “Còn có, ngươi lại thay ta dại Tửu Tửu cái hỗn đản gì thế, ngươi còn dạy bừa, tin vi phu đánh ngươi một trận không?”

Ôn khách Hành dùng đầu ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, cốt khí không hề chịu thua nói “Được được được, Ôn nương tử sai rồi, Chu tướng công đại nhân đại lượng tha thứ cho ta một lần này đi.”

Chu Tử Thư vừa lòng gật đầu, đem Bạch Y kiếm thu về, Ôn Khách Hành được một tấc lại muốn tiến một thước muốn nháo đền ôm lấy người kia, bị Chu Tử Thư một chân đá ra khỏi cửa, vì thế Ôn Khách Hành cùng Tửu Tửu đang ngồi xổm bên ngoài nặn người tuyết đối mặt với nhau.

“Chu tướng công đừng ở trước mặt Tửu Tửu phạt ta chứ” Ôn Khách Hành uỷ khuất bĩu môi.

Chu Tử Thư không để ý hắn, ánh mắt y chuyển hướng đến Tửu Tửu đang nồi xổm nặn người tuyết “Ôn Ngạn Ngạn, con thật can đảm, dám cùng hắn lừa ta!”

Ôn Ngạn Ngạn dụi dụi đôi mắt, lộ ra một cái biểu tình đáng thương hề hề “Mẫu thân, là cha nói mẫu thân muốn cùng ta chơi trò chơi”

Nhìn Tửu Tửu mềm mụp trên mặt bày ra biểu tình như vậy, Chu Tử Thư không khỏi có chút mềm lòng, y vẫy vẫy tay với Tửu Tửu, sau đó đem người bế lên.

Tửu Tửu liền hôn lên mặt Chu Tử Thư một cái, Chu Tử Thư thập phần hưởng thụ nhéo nhéo má Tửu Tửu “Về sau không được gọi ta là mẫu thân, phải gọi ta là cha, gọi hắn là mẫu thân”

“Cha!” Trong lòng Tửu Tửu biết rõ trong nhà ai là người lớn nhất, lập tức sửa lại, ngọt ngào gọi Chu Tử Thư một tiếng cha.

“Tiểu tử thối, ngươi hôn vào chỗ nào vậy hả?” Ôn Khách Hành khẽ quát một tiếng, đứng dậy muốn đem người từ trong lòng Chu Tử Thư xách ra, Chu Tử Thư mặt vô cảm liếc hắn một cái, Ôn Khách Hành cũng không dám đi đến nữa, chỉ có thể ra vẻ hung ác trừng mắt liếc Tửu Tửu một cái.

Chu Tử Thư cố gắng nhịn cười, xoay người đi vào trong phòng, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng buông xuống một câu “Còn không qua đây, liền không cần trở vào sao.”

-HẾT-

p/s: giữa đêm rồi, có nhiều chỗ ngáo ngáo gõ sai chính tả nhưng mà lười soát lại nên thoi kệ nhoa :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top