Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và như vậy, kế hoạch bắt đầu.

Byulyi sẽ đi cùng với Seulgi, gọi đồ uống như bình thường và đưa cho JooHyun một mảnh giấy gấp với lá thư tình viết tay của cô ấy, vì Seulgi là một người nhút nhát, không thể thú nhận bằng lời nói.

Bae JooHyun thân mến!

Đôi mắt của bạn tỏa sáng như một triệu mặt trời. Bạn tỏa sáng hơn bất cứ ai và tôi không ngại bị bạn làm mờ mắt.

Tôi đã yêu bạn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bạn. Cảm giác thật tuyệt vời khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bạn. Nó khiến tôi muốn đưa bạn đến một nơi không ai làm phiền. Nơi đó sẽ chỉ có bạn, tôi và niềm hạnh phúc không bao giờ kết thúc.

Bạn sẽ để tôi đưa bạn đi chứ? Khoanh tròn.

Có.

Không.

Khi cô đưa bức thư viết tay của mình cho Byulyi sau hàng giờ ghi ghi chép chép, cô ấy đã xé nó thành từng mảnh ngay trước mặt cô vì nó quá sến súa. Sau vài lời trách mắng của Byulyi, Seulgi đã ổn định hơn, thực tế hơn.

Này, tôi ngại và hơi khó xử, nhưng tôi thực sự muốn hiểu bạn hơn.

Thỉnh thoảng chúng ta có thể uống nước hay đi ăn không? Khoanh tròn.

Có.

Không.

Bây giờ cả hai người đang ngồi ở chỗ ngồi yêu thích của Seulgi gần với cửa sổ. Byulyi ngồi bên cạnh cô, vỗ lưng một cách khích lệ để cô có thể can đảm hơn.

"Thôi nào, gọi đồ uống và đưa cho cô ấy tờ giấy". Byulyi nói.

"Điều này khó hơn tớ nghĩ". Seulgi rên rỉ và lắc đầu.

"Ôi, thôi nào, em yêu. Tớ sẽ hôn cậu nếu cậu làm được". Byulyi nhắm mắt lại và cúi xuống gần hơn với đôi môi mím lại, nhận ngay được một cái liếc mắt từ Seulgi.

"Cậu làm cho tôi không muốn làm việc này nữa!".

"Được rồi, tớ sẽ hôn cậu nếu cậu không đi ngay bây giờ". Byulyi mỉm cười hồn nhiên, lại gần hơn một lần nữa với đôi môi mọng đỏ của cô chắc chắn sẽ để lại vết son môi trên bất kì bề mặt nào mà chúng chạm vào.

"E hèm!".

Seulgi nao núng vì ngạc nhiên khi ngước lên và thấy JooHyun cau mày với cô, có lẽ cảm thấy khó chịu vì cô ấy bị phớt lờ. Trong tất cả những lần cô nhìn thấy biểu hiện của JooHyun, cô chưa bao giờ thấy người con gái này tức giận và nghĩ rằng đó là nguyên nhân khiến cô muốn co lại thành một hạt bụi.

"Ừm... Tôi... muốn chọn đồ uống...". Giọng của Seulgi phát ra nhẹ nhàng hơn nhiều so với kế hoạch của cô. Mắt cô quét qua bảng menu mà không đọc bất cứ cái gì trước khi nhìn vào khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của JooHyun. Nhìn thấy một cái nhìn như vậy từ JooHyun khiến cô nghẹt thở, vì vậy cô hít vào một hơi thật sâu trước khi nói.

Một caramen macchiato.

"Tôi thích bạn".

Phải mất vài giây để Seulgi nhận ra những từ phát ra từ miệng của mình. Khi cô nhìn vào vẻ mặt sững sờ của JooHyun. Dường như nó như một cú đánh, đánh vào cô ấy.

Cô thú nhận tình cảm của mình thay vì chọn đồ uống.

Seulgi muốn chạy ra khỏi quán cà phê này và lên một chiếc xe buýt sẽ đưa cô đi thật xa khỏi nơi này, Nhưng cô vẫn quá sốc trước lời nói của chính mình, cô thậm chí còn không thể cử động.

JooHyun dường như đã hoàn hồn sau một cú sốc. Cô chớp mắt vài lần và vẻ mặt run rẩy một chút.

"Thưa quý khách, tôi thực sự rất cảm ơn điều đó nếu bạn không có ý đùa giỡn, vì có khách hàng khác đang phía sau bạn. Bạn có thể chọn đồ uống không?".

Seulgi chớp mắt và quay lại phía sau để thấy rằng thực sự có một vài người xếp sau cô, mặc dù họ dường như không biết chuyện gì đang xảy ra giữa cô và barista. Cô từ từ quay đầu lại với JooHyun và từ từ đặt tờ giấy gấp lên quầy, mỉm cười cay đắng với chính mình.

"Tôi muốn một Americano, tên là Byulyi".

Cô thậm chí không nhìn vào mặt JooHyun khi cô ấy rút tiền trả, JooHyun hình như vứt lá thư tay hoặc một thứ gì đó. Tâm trí cô trống rỗng và cô không biết phải nghĩ gì nữa.

"Một Americano cho cô Byulyi". Nam nhân viên gọi và Seulgi nhận cốc nước và quay trở lại với Byulyi, người đang nhìn cô chằm chằm.

"Thế nào rồi?". Byulyi cười rạng rỡ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ chán nản trên khuôn mặt của Seulgi, cô biết có chuyện không ổn. "Chuyện gì đã xảy ra?".

"Không có chuyện gì xảy ra cả". Seulgi cười khẩy và nhún vai. "Không có gì".

"Ồ, em yêu". Byulyi dỗ dành và choàng tay qua vai Seulgi, kéo cô lại gần. "Không sao đâu. Bạn đã cố gắng hết sức".

"Ừ, cảm ơn cậu". Seulgi mỉm cười một chút và đẩy ly Americano sang cô gái kia. "Của cậu đây".

"Ồ, cảm ơn! Mặc dù bạn không cần phải làm điều này". Byulyi mỉm cười và cầm Americano trong tay.

"Không có gì. Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu mặc dù mọi thứ không suôn sẻ". Seulgi thở dài trước khi lấy túi xách của mình. "Chúng ra có thể rời đi không? Tớ không muốn ở đây. Thật là khó xử".

"Được thôi, chắn chắn, bất cứ điều gì cho cậu, tình yêu của tớ". Byulyi nhanh chóng lấy túi của mình và lấy đồ uống, kéo Seulgi ra khỏi quán.

Seulgi cứ dán mắt xuống đất, không muốn nhìn vào mặt ai, đặc biệt là JooHyun.

Vâng, chuyện tình của cô. Nó không có bất kỳ hy vọng nào để bắt đầu.

Nhưng ít nhất cô đã cố gắng, phải không? Cô đã cố gắng hết sức và mặc dù nó không diễn ra nư cô mong muốn, ít nhất là cô đã thú nhận, ít nhất cô đã đạt được một cái gì đó.

Cô cũng không biết rằng JooHyun đang dõi theo cô từ phía sau quầy khi cô đi ra khỏi quán cà pha với Byulyi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top