Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin chạm miếng bông vào một trong những vết thương của Taehyung, thở dài với thằng bạn bất cẩn của mình. Hiện giờ cậu đang ở chỗ của Jimin và Hoseok. Taehyung nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, không quan tâm đến vết thương trên cơ thể.

"Cậu đang nghĩ gì vậy? May là Jungkook đã tìm thấy cậu sớm bằng không cậu sẽ ở trong tình trạng tồi tệ hơn đấy." Jimin khẽ an ủi, "Đừng lo lắng, Jungkook hiện tại đang ở bên cạnh Seokjin. Anh ấy sẽ ổn thôi ."

Taehyung nắm lấy tay Jimin, ngăn lại cánh tay đang lau vết thương kia. Cậu muốn biết Seokjin như thế nào ngay bây giờ. Cậu muốn xin lỗi nhưng Taehyung cảm thấy cậu đã xin lỗi quá nhiều lần. Nếu lời xin lỗi của cậu là thật, tại sao cậu lại tiếp tục làm điều nó nữa chứ?

"Jimin, tớ không cố ý làm tổn thương anh ấy." Cuối cùng cậu cũng cất tiếng. Hiểu điều này Jmin vỗ vào lưng cậu bạn.

"Tớ biết. Tớ nói rồi, đừng lo lắng quá nhiều. Tớ đã có một kế hoạch cho việc này." Jimin kéo tay cậu ra khỏi cái nắm của Taehyung để làm sạch vết thương của cậu ấy một lần nữa.

~~

Seokjin nắm lấy tay Jungkook khi đang được an ủi. Anh sẽ không khóc; điều đó chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn mà thôi. Seokjin đã quá quen với việc bị gọi là thứ gì đó rồi.

Như thường lệ, anh không phản bác lại điều đó.

"Được rồi, thế này," Jungkook tách Seokjin ra để cả hai có thể nhìn thấy nhau, "Jimin nói với em rằng anh ấy muốn đến bảo tàng mới được xây dựng vào cuối tuần này. Chúng ta đều được mời, kể cả anh."

Khi Jungkook nhắc đến đến bảo tàng nó đã thu hút được Seokjin bởi vì không có nhiều bảo tàng xung quanh nữa và việc vào bảo tàng vẫn còn rất đắt.

"Chúng ta đã có sự bảo đảm, do đó anh không phải trả tiền." Jungkook nói dối. Họ vẫn chưa thảo luận điều này với những người khác nhưng Jungkook hoàn toàn chắc chắn rằng mọi người sẽ giúp đỡ một tay.

~~~~~~

"Không."

"Cái gì? Thôi nào, hyung. Giúp chúng em đi." Jimin cầu xin, Jungkook ngồi bên cạnh cậu ấy.

"Không có nghĩa là không. Anh sẽ không cung cấp tiền cho hai đứa để lập lên ngày đó." Yoongi tiếp tục làm việc. Anh không có thời gian cho việc này.

"Nó không chỉ là một ngày. Chúng em đang cố gắng để hàn gắn một tình bạn," Jimin ríu rít. Đúng, cậu muốn Taehyung và Seokjin gặp nhau rồi làm hòa. Giống như lần trước khi đưa Taehyung đến nhà của Seokjin một tuần và kết quả thật tuyệt vời.

Taehyung đã thay đổi ác cảm của mình cho Seokjin, đó là mục tiêu của Jimin nhưng nó thậm chí còn đạt kết quả tốt hơn. Taehyung đã không thể ngừng suy nghĩ về Seokjin ngay cả sau khi một tuần kết thúc và điều đó khiến Jimin vui mừng.

"Em nghe nói ở đó có một chiếc đàn dương cầm lớn." Jimin vờ bâng quơ nói.

Cậu ấy đã may mắn vì điều đó khiến Yoongi ngừng viết, cơ thể anh đứng yên.

"Một cái đàn dương cầm?"

"Yeah! Nhạc cụ mà anh đang quan tâm gần đây," Jimin nói bằng giọng cao như hát. Cậu bạn đã dụ dỗ thành công Yoongi, điều này không khỏi khiến Jimin cười thầm trong đầu. Họ đã có Min Yoongi giúp đỡ.

"Thỏa thuận."

"Cái g- Thật sao?!" Đôi mắt tròn của Jungkook mở to.

Jimin và Jungkook không ngờ Yoongi lại đồng ý nhanh như vậy. Một cây đàn dương cầm như thế nào lại quan trọng với anh ấy đến vậy? Nhưng tốt thôi cả hai đều đã nhận được những gì họ muốn. Jimin sẽ luôn ghi nhớ về điều này trong trường hợp cậu cần sự giúp đỡ từ Yoongi một lần nữa.

"Nhưng mà ai đó sẽ phải trả tiền cho người còn lại. Anh không thanh toán cho tất cả mọi người," Yoongi cười với hai chàng trai trẻ.

Jimin quay sang nhìn chằm chằm vào người em trẻ nhất và nhếch mép. Jungkook ngây thơ nhìn lại với vẻ mặt không biết gì, "Tại sao anh lại nhìn em như vậy?"

~ ~

Vào lúc Taehyung chuẩn bị trở về nhà của mình và Jungkook, cậu đã quyết định sẽ đi một con đường khác mà không có lý do cụ thể nào. Cúi đầu, Taehyung nhìn vào đôi chân đang bước hơn một bước so với người khác của mình. Cậu gần như không chú ý đến xung quanh, chỉ nhìn mặt đất rồi đi ngang qua.

* Đinh *

Một tiếng chuông vang nhẹ lên, Taehyung liếc lên một cách đầy uể oải, mùi bánh mì tươi lan tỏa. Cậu dừng lại khi thấy Seokjin ra khỏi tiệm bánh, làm rung chiếc chuông nhỏ phía trên cánh cửa.

Seokjin cũng nhìn thấy cậu, anh rời đi vì bối rối. Taehyung muốn tiếp cận Seokjin nhưng cậu không biết làm thế nào. Cậu sợ Seokjin sẽ đi khỏi đây. Hay tệ hơn là, nếu Seokjin không muốn ở cạnh cậu nữa thì sao?

Một giọng nói bên trong cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, 'Nhưng Taehyung, không phải mày từng nói rằng mày không muốn ở bên Seokjin sao?'

Cậu muốn cất tiếng khi Seokjin lại gần mình. Trái tim của Taehyung đập nhanh hơn và nhanh hơn nữa khi Seokjin càng ở gần. Ngày càng gần hơn...

Anh đi ngang qua cậu, mùi lan dạ hương mờ nhạt trôi nổi trong không khí.

Taehyung sững sờ khi Seokjin đi ngang qua cậu như thể Taehyung là người vô hình. Cậu đã mong đợi điều gì chứ? Seokjin sẽ chạy đến với cậu sau khi cậu gọi anh là vô dụng? Thật ngu ngốc.

Cơ thể Taehyung tự di chuyển và quay lại để nắm lấy cổ tay của Seokjin, với hy vọng ngăn anh bước đi. Cậu bối rối với lý do tại sao mình làm điều này.

'Mình không thích anh ta,' Cậu cố nói với chính mình...

Tất cả những thứ mà cậu và Seokjin đã làm cùng nhau: nấu ăn, nhảy, khám phá; nó đều khiến cậu phải nghĩ ngợi. Taehyung cắn chặt hàm của mình lại khi nhớ đến đoạn ký ức ngắn ngủi.

'Mình...Mình nghĩ mình không thích anh ta,' Cậu lặp lại lần nữa.

Seokjin ngay lập tức vặn cổ tay để thoát khỏi tay người kia, anh nao núng và sợ hãi như thể Taehyung sẽ đốt cháy mình. Khi cậu không thể nắm giữ được nữa, anh cố tỏ ra bình thường và tiếp tục bước đi.

Taehyung không thể bước theo anh.

~ ~

Ngày kia cuối cùng đã đến. Theo kế hoạch, Jungkook sẽ đưa Seokjin đến trước, gặp Hoseok và Jimin. Trong khi chờ đợi tại một vài tòa nhà cách xa bảo tàng, Hoseok bắt đầu trò chuyện với Jungkook và Seokjin vào lúc Jimin quay lại để kiểm tra xem những người còn lại đã đến chưa.

Bởi vì Hoseok sống với Jimin, nên Hoseok cũng đã được thông báo về kế hoạch này vài ngày trước. Namjoon thì không. Họ không bao giờ có cơ hội với việc đến gần chàng trai này, Namjoon lúc nào cũng bận rộn.

"Namjoon! Yoongi! Tae!" Hoseok hét lên khi nhìn thấy ba người đàn ông ăn mặc thời thượng từ xa, thông báo vị trí của mình cho họ. Jimin và Jungkook cũng quay lại nhìn nhưng Seokjin thì chỉ chớp mắt trống rỗng với cảnh trước mặt như thể anh bị mù.

Anh đã không được nói cụ thể rằng Taehyung cũng sẽ đến nhưng Jungkook đã nói rằng tất cả họ đều được mời. Anh cho rằng điều này cũng ổn thôi, miễn là anh không ở riêng với Taehyung.

"Anh nghe nói rằng bảo tàng này mới được xây dựng," Namjoon đóng cuốn sách đang được giữ trong tay phải. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh hoàng gia với một nút áo hải quân bên dưới khiến anh trông thật đĩnh đạc. Quần không có lấy một nếp nhăn nào cả.

"Vâng. Nó được mở ra cách đây không lâu." Jungkook gật đầu, sự tập trung của cậu nhóc rời từ Namjoon đến Yoongi, người đã đi trước họ vài bước. Yoongi quên mất bạn bè của mình, chiếc đàn dương cầm mà Jimin đề cập đến dường như đang gọi anh.

Chiếc áo sơ mi đơn giản của người anh thứ sơ vin trong chiếc quần tối màu. Hàng nút đầu tiên được mở ra gần một như nửa phần thân trên của anh ấy, tạo thành hình chữ V để lộ ra ngực và xương xương quai xanh. Yoongi quay trở lại nhóm, anh trở nên tốt hơn với chiếc khăn nhỏ quấn quanh cái cổ trắng nõn của mình."Chúng ta có thể đi được chưa?" Yoongi phàn nàn.

Hoseok chỉnh lại cổ áo sơ mi đen, khiến cơ thể anh trông thon dài hơn bao giờ hết. Hoseok là người đầu tiên đi theo Yoongi trước khi những người còn lại bắt đầu.

Khi tất cả đến gần bảo tàng hơn, Jimin nhận thấy Seokjin và Taehyung rất xa cách. Điều đó càng thôi thúc Jimin nghĩ ra các ý tưởng để đưa họ lại với nhau.

Taehyung không biết gì về việc Jimin đang lén lút di chuyển ra phía sau mình. Ngay từ phía sau Taehyung, Jimin có thể chắc chắn rằng cậu đang nhìn chằm chằm vào Seokjin, dường như Taehyung đang hy vọng anh sẽ quay lại và chú ý đến cậu.

Không quá rõ ràng, Jimin giả vờ vấp ngã, chạm vào Taehyung với lực vừa đủ để đẩy cậu cho đến khi Taehyung va vào Seokjin. Không ai bị thương nghiêm trọng; chỉ có Jimin là đáp xuống mặt đất với một tiếng "A!", bụi bẩn bao quanh cậu bạn.

Jungkook là người duy nhất nghe thấy Jimin nên cậu nhóc quay lại để giúp đỡ Jimin. Trong khi đó, Jungkook thấy Taehyung và Seokjin đứng trước mặt mình.

"Xin lỗi anh về điều đó." Taehyung xin lỗi Seokjin. Cậu thậm chí còn không nhớ rằng chính Jimin đã va vào cậu trước. Trái tim Taehyung như rơi xuống khi Seokjin không có phản ứng, thậm chí không một cái gật đầu nhỏ chỉ để cho thấy rằng anh đã nghe thấy lời xin lỗi của cậu.

Ngay lúc cậu cố gắng để nhận được phản ứng từ Seokjin một lần nữa, Hoseok đột nhiên kêu lên, "Chúng ta đến rồi!"

____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top