Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dazai," Atsushi cố gắng cất tiếng, giọng nói như âm lượng thì thầm.

Nhưng Atsushi biết rằng Dazai đã nghe được cậu, quan sát khi hàng lông mày của Dazai nhún lên phản ứng, đôi mắt bừng sáng với một chút quan tâm. Phản ứng chỉ được tiết lộ cho Atsushi trong chốc lát, Dazai một lần nữa che giấu điều đó. Sau đó, Atsushi đột ngột cảm thấy sự nhẹ nhõm trong không khí khi tràn về phổi, như thể tay của Dazai đã giảm bớt áp lực một chút trong sự ngạc nhiên của anh, có thể được cho là một cú lừa tâm trí của anh với tốc độ Atsushi bị ép càng sâu vào tường.

Atsushi rít lên giữa những chiếc răng đang cắn chặt, tức giận với sự thay đổi áp lực đột ngột, và tự quở trách bản thân. Khiêu gọi tên của một người mà bạn chưa từng gặp không đồng nghĩa với việc làm cậu trông đáng tin hơn là đột nhiên rơi xuống khỏi một cánh cổng và vào một vùng lãnh thổ mà cậu không nhận ra.

Đột nhiên xuất hiện và tuyên bố cậu biết Dazai là ai đã khiến Atsushi trông giống một mối đe dọa được chuẩn bị sẵn, sau tất cả đó là những gì Dazai đã dạy cho cậu. Đó cũng chính là lý do tại sao cậu không bao giờ tiết lộ bao nhiêu kiến thức cậu thực sự có về đối thủ, cho phép cậu sử dụng yếu tố bất ngờ và khiến đối thủ không ngờ tới hoặc đánh giá thấp cậu. Atsushi thực sự cần thoát khỏi tình huống này, và nhanh, không khí dần trôi khỏi phổi của cậu khiến cậu cảm thấy chóng mặt từng phút và cậu biết rằng bất tỉnh sẽ điều tiếp theo.

Cậu tự nhủ trong lòng tạo thêm áp lực vào bàn tay đang nắm chặt cổ tay Dazai đang dùng để bóp cổ cậu, não bộ nhắc nhở điều đó lặp đi lặp lại. Nhưng dường như cơ thể của cậu có ý chí riêng, vô thức từ chối áp dụng thêm bất kỳ sức lực nào vì điều đó sẽ dẫn đến một sức mạnh gây tổn thương Dazai. Cậu không thể làm điều đó, cậu không thể tự đẩy mình làm tổn thương Dazai.

Cậu biết điều đó ngớ ngẩn, vì Dazai trước mắt cậu lúc này rõ ràng không phải là Dazai cậu biết, không hoàn toàn. Nhưng anh ấy vẫn là Dazai, và đôi mắt ấy, những khoảng trống tối tăm hoang vắng như không gian vô tận không có sao. Nhìn vào chúng như thế lần đầu tiên khiến cảm hứng của Atsushi muốn gây hại anh giảm xuống thấp hơn cả những gì cậu tưởng. Thay vào đó, Atsushi muốn vươn tay ra, nắm lấy tay Dazai và dẫn anh vào ánh sáng cũng như cách Dazai đã làm với cậu.

(V: Trời ơi, Atsushi dễ thương quá. Tôi không muốn gả cho Dazai đâu.)

Nhưng trong thực tế, Atsushi không thể cởi trừ bàn tay của Dazai khỏi mình, ngay cả khi cậu muốn. Dù không có Dazai cho cậu truy cập vào khả năng của cậu bằng cách sử dụng khả năng của anh, Dazai vẫn mạnh hơn cậu, ngay cả khi chỉ mới trẻ hơn vài năm. Atsushi đã chuẩn bị cho một cái chết hèn nhát, và nghĩ rằng Dazai- cố vấn của cậu- có thể thực sự thất vọng về cậu vì điều này, khi người lớn hơn luôn nhắc Atsushi phải làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo rằng cậu sống sót trong những tình huống như thế này.

Atsushi luôn nghĩ rằng cậu sẽ có thể lắng nghe lời khuyên của người cố vấn. Nhưng cậu cũng chưa bao giờ tính đến khả năng rằng người kết thúc cuộc đời của Atsushi có thể là Dazai.

Một bàn tay nhẹ nhàng, nhưng vững chắc đặt lên vai Dazai và Dazai quay đầu nhìn vào người đàn ông trong số ba người trong phòng, người duy nhất mà Atsushi không nhận ra.

"Hãy lùi lại một bước và để cậu bé thở nếu cậu muốn câu trả lời." Người đàn ông nói với Dazai, giọng điệu trầm và khàn khàn, nhưng bình tĩnh và gần như không quan tâm. Người đó dường như là một người đàn ông rất nhiều kiên nhẫn.

(V: Cảm ơn anh Oda rất nhiều, vì đã cứu mạng bé yêu của em.)

Atsushi và Dazai đưa mắt nhìn nhau trong vài giây nữa, Dazai chăm chú kiểm tra Atsushi, trước khi cuối cùng lùi lại một bước và để tay rơi xuống bên cạnh. Atsushi thở hổn hển sau khi tay Dazai rời khỏi cổ cậu, hít thở ra vào và ho cho đến khi hơi thở trở nên ổn định. Cậu trai tóc trắng dành thời gian hít một hơi thở sâu cuối cùng, trước khi nhìn lên và thẳng lưng, liếc mắt nhìn đến người đàn ông xa lạ đang quan sát cậu một cách chăm chú.

Ánh mắt của Atsushi tiếp tục di chuyển qua vai người đàn ông, sau đó đến Ango. Giờ đây, không còn áp lực lo lắng về việc thở, cậu có thể nhìn rõ hơn vào anh ta. Cậu biết rằng Ango có lẽ là người chịu đựng áp lực công việc nhiều nhất mà cậu từng thấy, nhưng Ango ngồi ở quầy bar lúc này có ít nếp nhăn căng thẳng hơn và mái tóc bạc sớm nhỏ nhắn của anh vẫn hoàn toàn màu sắc.

Đôi mắt của Dazai không rời khỏi Atsushi, nhận ra sự cau mày đang bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của Atsushi và theo dõi hướng nhìn của cậu đến Ango. Dazai nhìn lại Atsushi và Ango.

"Tôi không biết," người đàn ông lớn tuổi lắc đầu, quan sát Atsushi với sự tò mò không kém ai trong số họ. Mặc dù ánh mắt của Ango, giống như người đàn ông khác mà Atsushi vẫn chưa hiểu, có vẻ bình tĩnh hơn so với Dazai.

Vậy, đến cả Ango cũng không biết cậu? Khuôn mặt của Atsushi tiếp tục biến dạng, một cách mơ hồ bắt đầu hiểu được điều gì đang xảy ra. Ango khẳng định rằng anh ta không biết Atsushi, và chắc chắn là cả Dazai cũng không biết Atsushi, cả hai đều trông trẻ hơn bình thường.

Dazai, luôn là người quan sát, nhận ra sự bối rối ngày càng tăng của Atsushi, nhìn lại về phía Ango. "Cậu chắc không? Vì tên đó dường như biết cậu. Và hình như," Ánh mắt của Dazai trở nên tối tăm hơn, vừa thận trọng vừa đe dọa khi anh đưa nó quay trở lại Atsushi, "Tôi. Vậy, tại sao ngươi không kể cho chúng ta biết tại sao ngươi vô tình bước vào một cánh cửa năng lực và vào lãnh thổ của Cảng Mafia với kiến thức về ta, hm?"

-"Lãnh thổ của Cảng Mafia."

Atsushi đang ở trên lãnh thổ của Cảng Mafia?

Atsushi hít thở thật sâu, từ từ bước ra xa khỏi bức tường và thận trọng bước đi cho đến khi cậu ở giữa căn phòng, không còn cảm thấy bị góc khuất và cảm giác chứng sợ hạn chế không gian đang dồn tới. Dazai quan sát cậu, cảnh giác với mỗi bước đi chậm rãi của Atsushi. Cậu biết rằng tình hình này trông rất xấu, nhưng mọi thứ cũng không hoàn toàn hợp lý với cậu.

(V: hiệu chứng claustrophobia là rối loạn lo âu mà người bị mắc cảm thấy sợ hãi hoặc căng thẳng khi ở trong những không gian hạn chế hoặc kín. Atsushi vượt qua được nỗi sợ làm tôi vui lắm.)

Điều duy nhất cậu chắc chắn chính là cậu không còn ở nơi cậu đã đứng năm phút trước và có điều gì đó khác biệt với Dazai và Ango. Atsushi cũng đầy tò mò và muốn có câu trả lời như Dazai lúc này. Vì vậy, Atsushi đã liều đánh cược.

Với sự tự tin mà cậu đã tích lũy được từ những tình huống như thế này, Atsushi đứng thẳng, không đe dọa, chỉ là có khả năng, nhưng không khoe sức mạnh. Cậu đối mặt với ánh mắt của Dazai, tự tin vào bản thân mình càng nhiều càng tốt, và hai cặp mắt nhìn nhau với hàng triệu câu hỏi không nói ra. Dazai nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Atsushi, ánh mắt của anh nhíu nhẹ, nhìn chằm chằm vào Atsushi với một cái gì đó đầy vui tươi - gần hơn với Atsushi - như thể Dazai đang thách thức cậu.

Nhưng sự vui tươi chỉ là một tia lửa nhỏ nhặt, mờ nhạt trong ánh mắt trống rỗng đáng sợ, cảnh báo cậu phải đi cẩn thận. Tuy nhiên, Atsushi không chùn bước, và cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí dần dày đặc. Ango và người đàn ông kia quan sát Atsushi và Dazai đang nhìn nhau, liếc nhìn qua hai người ở giữa để nhìn nhau một cách riêng tư, như một cuộc giao tiếp không lời của riêng họ.

"Em sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh." Atsushi cuối cùng đã bắt đầu, cậu ngừng lại một giây để chuẩn bị cho sự đánh cược sắp tới. "Nhưng đổi lại, anh cần trả lời câu hỏi của em."

Dazai thở dài, nghiêng đầu lên trần như thể cuộc gặp gỡ này đã là điều mệt mỏi nhất trong cuộc đời anh. Atsushi có thể khẳng định điều ngược lại, cậu đã nhìn thấy cách Dazai nhìn mình sau khi trận chiến Decay of Angles kết thúc.

"Hoặc ngươi có thể trả lời tất cả câu hỏi của ta dù sao," Dazai nói, kéo tay áo lên và bẻ khớp những ngón tay. Nó trở nên càng khắc nghiệt hơn, như một lớp bê tông khác đã cứng lại. Giọng nói của anh trầm đi, "Vì ta chắc rằng ngươi hiểu rõ tình thế mà ngươi đang đối mặt."

(V: ĐM ANH? bạo lực DEO CHỊU ĐƯỢC. Tôi xin phép lấy hổ con về nhà.)

Atsushi không quá xa lạ với những lời đe dọa, đặc biệt là những lời đe dọa mà cậu biết nên cẩn trọng lắng nghe. Những câu đe dọa đối với cậu để làm hại cậu đã trở thành như một người bạn thân quen đến bây giờ. Nhưng Dazai đe dọa cậu, cám dỗ để làm hại cậu, đó là một điều hoàn toàn xa lạ.

Dazai chỉ rất tốt với Atsushi. Từ khi Atsushi gặp anh lần đầu bên bờ sông, cứu người đàn ông khỏi chết đuối, và được tuyển vào Thám Tử Vũ Trang cùng ngày đó, thực sự, Atsushi chỉ có thể tưởng nhớ đến người đàn ông đó một cách yêu thương. Bất chấp việc Cơ Quan thích phàn nàn về sự vụng về của Dazai, bất chấp việc Kunikida kiểm tra Atsushi để đảm bảo Dazai đang làm tốt công việc của một người cố vấn. Atsushi chỉ có thể cười và lờ đi mọi quan ngại của mọi người.

Có lúc dường như chỉ có Atsushi là người duy nhất hiểu Dazai. Những người khác dường như có một hình ảnh về anh, một ý tưởng về Dazai trong tâm trí của họ mà Atsushi có thể thấy họ coi như không hấp dẫn, và vì vậy, chàng trai trẻ này bắt đầu nhận ra cách mà mọi người giữ khoảng cách tinh tế. Nhưng vì thế, Atsushi nghĩ rằng họ đã bỏ lỡ sự thật về con người Dazai trong sự ngu dốt của riêng họ, vì thực sự, cậu không thể mong muốn có một cố vấn và người bạn nào tốt hơn.

Vì vậy, khi Dazai đứng trước mặt cậu, không có chút hối tiếc hay do dự nào, đe dọa Atsushi, nó chỉ làm cho cậu càng quyết tâm hơn để tìm hiểu điều gì đang xảy ra. Dazai này trước mặt cậu mang theo một tinh thần chết chóc, như anh là một mỏ mìn và bất kỳ ai dám tiến gần đủ có thể bị nổ tung chỉ với một bước sai. Nhưng nó không chỉ đơn thuần là một mỏ mìn, Dazai phát ra một cảm giác kiểm soát mạnh mẽ từ cùng một quyền năng không thể bỏ qua.

Dazai này tăm tối, với đôi mắt lãnh đạm khiến anh trở nên tàn nhẫn và không có một chút thương tiếc. Nhưng Atsushi cũng đã thấy Dazai là một sự đối lập hoàn toàn với điều đó, đã nhìn thấy anh từ một góc nhìn hoàn toàn khác, và đó là Dazai mà cậu biết. Mặc dù Atsushi biết rằng mình nên chú ý đến những cảnh báo, như việc đi qua một mỏ mìn, nhưng cậu không có một chút sợ hãi nào.

"Không, anh sai rồi. Em không hiểu rõ tình hình mà em đang đối mặt, đó là lý do tại sao em sẵn lòng trả lời những câu hỏi của anh mà không gây sự cạnh tranh, miễn là em có thể hiểu rõ hơn về bản thân mình," Atsushi tiếp tục cuộc đánh cược.

Dazai xem xét cậu, lặng lẽ tính toán những lời của Atsushi với ánh mắt nặng nề mà Atsushi không thể đọc được. Cậu may mắn khi người đàn ông đó đã đặt tay lên vai Dazai trước đó lại làm điều đó lần nữa và nói, "Được. Tôi đồng ý với điều khoản của cậu."

Dazai không tranh luận, vì vậy Atsushi kết luận rằng anh cũng đã đến một thỏa thuận tương tự một phần nào đó.

"Chúng ta sẽ bắt đầu bằng một câu hỏi đơn giản. Tên của cậu là gì?" Người đàn ông hỏi.

Atsushi suy nghĩ về câu hỏi đó trong một khoảnh khắc, cố gắng không kéo dài quá lâu để không gây sự nghi ngờ. Dù cho người đàn ông có thể cho rằng câu hỏi đó đơn giản, nhưng đối với Atsushi, nó có thể ngược lại. Dazai và Ango, những người mà Atsushi biết, hiện tại có vẻ không biết về cậu, vì vậy việc tiết lộ tên đầy đủ của mình có thể quá nguy hiểm ở thời điểm này.

"Atsushi," cậu trả lời, chỉ đưa ra tên riêng của mình.

"Không có họ?" Dazai nhanh chóng đặt câu hỏi.

"Cho đến khi em có câu hỏi đầu tiên của mình," Cậu đẩy mạnh.

Dazai có vẻ nhàn nhạt, góc môi bắt đầu nhíu lại trong một nụ cười đầy mê hoặc, không giống bất kỳ nụ cười nào Dazai từng trao cho cậu. Và điều đó, trong tất cả những điều, cuối cùng đã làm rung lên một chút sợ hãi trong Atsushi, gửi một cảm giác run rẩy trên xương sống khiến Atsushi giật mình. Cậu chưa nhận ra rằng cách Dazai đã cười với cậu suốt những tháng qua khác biệt so với bất kỳ ai khác, cho đến bây giờ, khi cậu cuối cùng cảm nhận được nụ cười giả tạo thường thấy từ một phía khác của Dazai.

Atsushi vượt qua cảm xúc của mình, nhận thức rằng cậu không thể bị mắc kẹt trong cảm xúc và tất cả những thay đổi của Dazai, khi cậu cần hiểu tại sao những thay đổi này lại xảy ra.

"Vậy thì," Dazai nhấn mạnh để Atsushi đặt câu hỏi đầu tiên.

Atsushi đánh cược thêm lần nữa, cần một câu trả lời để hiểu rõ nhất khả năng dự đoán mạnh nhất của cậu về tình huống đã đang tồn tại trong tâm trí cậu suốt những phút cuối cùng này. "Anh bao nhiêu tuổi?"

Dazai nhấc một lông mày, nhưng trả lời một cách trôi chảy. "Mười tám." Hơi thở của Atsushi giật mình. "Tuổi của ta không phải là điều không biết, Atsushi, nó không giúp ích cho ngươi."

Dazai không biết mình đã sai lầm đến mức nào. Người khác vừa đưa cho Atsushi sự xác nhận cần thiết để biết rõ tình hình đang diễn ra.

"Ngày hôm nay là ngày mấy?" Atsushi hỏi nhanh chóng, giọng điệu run run truyền vào tai mình.

Lần này, Ango là người đáp lại. "Ngày mười hai tháng ba."

Atsushi hít một hơi dài. Ngày mười hai tháng ba chính là ngày hôm nay, đã trôi qua hơn hai mươi phút kể từ khi Atsushi vẫn đang làm việc trên vụ án mà cậu và Junichirou được giao. Và Dazai đúng mười tám tuổi lúc này, trong khi một tiếng đồng hồ trước đó, Atsushi đã chào tạm biệt Dazai hai mười ba tuổi. Điều đó có nghĩa là, dạ dày của Atsushi chợt trống rỗng, cậu đang sống trong quá khứ năm năm về trước.

Atsushi đang ở trong một quán bar mà cậu không nhận ra, Dazai đang mặc những bộ quần áo mà cậu không thể nhận ra, tấn công cậu như một mối đe dọa với ánh mắt lạnh lùng mà Atsushi không thể nhận ra. Năm năm trước... Dazai vẫn đang làm việc cho Mafia. Atsushi nhìn Dazai, môi khép hở và mắt trừng to, nhíu mày khi biểu cảm của cậu căng thẳng. Dazai đang trong Mafia, và Atsushi hiện đang đứng trên lãnh thổ của Mafia.

"Ồ, trời ơi," Atsushi thì thầm, từng từ vô thức thoát ra khỏi miệng cậu trong sự hoảng loạn.

Dazai quan sát cậu một cách kỹ lưỡng, sự tò mò trong anh ngày càng hiện rõ. Atsushi quan sát cách mà Dazai đang giảm sự cảnh giác, chỉ còn thể hiện sự tò mò sau khi hiểu rằng Atsushi không phải mối đe dọa như anh ta ban đầu nghĩ, rằng có điều gì đó khác hoàn toàn đang diễn ra.

"Bây giờ, ngươi là ai? Tên đầy đủ của ngươi là gì?" Dazai đã không còn phòng thủ hơn nữa, câu hỏi của anh mang tính tò mò hơn là tra khảo.

Atsushi nuốt nước bọt dày đặc và lắc đầu, tiếc nuối, nhưng kiên quyết. "Em không thể nói cho anh biết."

Atsushi đã bị mắc kẹt trong quá khứ năm năm trước, bốn năm sớm hơn để gặp gỡ Dazai. Hai người chưa từng gặp nhau từ quan điểm của Dazai và nếu Atsushi tiết lộ họ tên đầy đủ của mình cho Dazai, cậu không thể chấp nhận rủi ro Dazai có thể tìm thấy Atsushi mười bốn tuổi trong cùng giai đoạn thời gian này, sau khi cậu trở về thời điểm của mình.

"Tại sao vậy?" Ánh mắt của Dazai thu hẹp và Atsushi biết rằng Dazai nhận ra có điều gì đó đang diễn ra mà Atsushi biết nhưng anh không biết.

Atsushi nhìn lại về Dazai, ánh mắt liếc qua cả hai mắt anh khi khuôn mặt cậu biến dạng đầy lo lắng. Atsushi có thể thấy rằng Dazai đã có những phỏng đoán riêng về những gì đang xảy ra, tại sao Atsushi lại ở đây. Nhưng Atsushi vẫn đắm chìm trong quá khứ và đã bị hai thành viên của Port Mafia chứng kiến. Vì vậy, với cảm giác lo lắng rằng Atsushi sẽ hối hận nếu không nói sự thật cho họ và sau đó họ quyết định từ chối cậu, mọi thứ có thể trở nên rất, rất tồi tệ.

Atsushi không biết cậu sẽ bị mắc kẹt trong quá khứ bao lâu, và nếu cậu không muốn mạo hiểm tiết lộ bản thân trước thời gian đến bốn năm cho bất kỳ ai khác, thì cách duy nhất mà Atsushi có thể giữ danh tính của cậu là nhờ sự giúp đỡ của những người đã biết. Điều đó có nghĩa là phải nói cho họ biết sự thật về tình hình của cậu và hy vọng rằng họ sẽ tin cậu.

"Những gì em sắp nói với anh có thể vô lý, nhưng, làm ơn, hãy nghe em." Atsushi đợi một lúc để xem có sự phản đối nào không, nhưng khi Dazai chỉ nhìn cậu với vẻ mong đợi, với một hơi thở sâu, cậu đánh cược lần thứ ba trong đêm nay. "Lý do em biết tên của anh, Dazai, là vì em biết anh. Ý em là không phải chính xác bây giờ, nhưng anh và em biết nhau trong tương lai."

"Và ngươi biết điều đó như thế nào?" Dazai cẩn thận hỏi, ánh mắt căng thẳng khi tâm trí anh bắt đầu đưa ra những dự đoán mà Atsushi chắc chắn sẽ gần với sự thật.

"Bởi vì em đến từ tương lai." Và đó là câu trả lời. "Anh nói anh mười tám tuổi bây giờ, phải không? Nhưng em biết bạn khi lớn hơn rất nhiều."

"Bao nhiêu?"

"Em không thể nói rõ được, việc tiết lộ quá nhiều về tương lai quá nguy hiểm." Sự bình tĩnh của Atsushi chỉ tồn tại trong một phút trước khi cậu bắt đầu giải thích vội vàng. Nhưng, anh thấy không, tất cả đều là một tai nạn lớn! Khả năng cánh cổng mà anh nói em đi qua có thể là một khả năng du hành thời gian đã gửi em vào quá khứ một cách vô tình. Em cũng không muốn ở đây như ann cũng không muốn em ở đây." Sau đó, như một mối quan tâm cậu không thể kiềm chế nhưng biết rằng cậu nên làm vậy, Atsushi thêm vào, "Đặc biệt là trên lãnh thổ Mafia."

Cậu kết thúc lời giải thích một cách vội vã và chờ đợi với sự hồi hộp khi Dazai suy ngẫm về những lời cậu nói. Atsushi giữ diện mạo của mình càng minh bạch càng tốt, muốn cho Dazai dễ dàng đọc cậu để anh nhìn thấy rằng Atsushi không đang nói dối. Ngực Atsushi lên xuống, hơi thở là âm thanh duy nhất cậu có thể tập trung vào trong cảnh im lặng chói tai của quán bar khi cậu đợi phản hồi từ Dazai.

Cậu quan sát khuôn mặt của Dazai càng chính xác càng tốt trong khi Dazai đánh giá cậu và sự thật của những lời cậu nói. Sự mong đợi lan rộng lên trong họng cậu bắt đầu dịu đi khi Atsushi nhận ra ánh mắt của Dazai dần dần từ tư thế bảo vệ và phòng thủ chuyển sang sự tò mò, sự sẵn lòng hơn đối với Atsushi. Atsushi thả một hơi thở khi cậu nhìn thấy Dazai tin tưởng cậu.

"Vậy ngươi không đe dọa Mafia, phải không?" Dazai tự hỏi, và dù Atsushi có thể nhận ra rằng đó là Dazai đang nói ra suy nghĩ của mình, ít phải là một câu hỏi mà hơn là một quan sát, nhưng Atsushi vẫn lắc đầu đồng ý.

Dazai ngân nga, một âm thanh nhỏ nhẹ trong cổ họng khi anh để ánh mắt dạo quanh khuôn mặt của Atsushi, đánh giá toàn bộ dáng vẻ cậu, và Atsushi kìm nén không để run lên. Có điều gì đó về ánh mắt của Dazai, một sự nặng nề và sâu sắc, khiến Atsushi không thể kiểm soát việc da dẻ của cậu bắt đầu nhô lên, như những chấm như nghệ thuật trên bề mặt da nhạt nhòa. Cả lông trên cánh tay và chân cũng theo sau, đứng thẳng trong một phản ứng mà Atsushi nghĩ chỉ có thể do lạnh, nhưng độ cực đoan của ánh mắt Dazai như đang châm ngòi vào da của cậu khiến Atsushi có cảm giác khác.

Nó tràn qua cậu như một trạng thái hưng phấn, khi cơ thể cậu phản ứng như lạnh lẽo, nhưng trong lòng cậu chỉ cảm nhận được sự nóng bỏng từ đôi mắt của Dazai. Atsushi không biết ai có thể khiến cậu phản ứng như vậy.

"Nghe này," Atsushi nói tiếp, dời trọng tâm từ chân này sang chân khác để thoát khỏi cảm giác của ánh nhìn của Dazai. "Vì em đã ở ngoài thời gian của mình, nhiều người đã nhìn thấy em hơn là nên có. Em thực sự không muốn rủi ro tiết lộ danh tính sớm cho thêm ai nữa trước khi em có thể tìm cách quay trở lại thời gian của mình."

Dazai gật đầu một lần trong sự cân nhắc khi anh suy nghĩ, đi bộ thoải mái trở lại ghế ngồi của mình ở quầy bar. Anh ngồi xuống trên ghế và nếm một ngụm đồ uống trước khi quay ghế để đối diện với Atsushi, đặt khuỷu tay của mình lên mặt bàn quầy.

"Vậy nên, cậu cần tìm người sử dụng năng lực đó," Dazai mô tả ngắn gọn, ánh mắt lại quay trở lại Atsushi. Atsushi cũng không khác, dường như bị hút vào sự tối tăm của đôi mắt Dazai như một sự mới lạ mà cậu không thể không muốn khám phá.

(V: Tôi đổi cách xưng hô, ta-cậu, vì Dazai đã tin và khẳng định Atsushi không phải kẻ thù. Nhưng không có nhiều đến mức dùng cách xưng hô thân thiết như bạn bè với nhau.)

"Phải, suy nghĩ của em đó là cách tốt nhất. Nhưng quá trình này không phải là nhanh chóng, em cần kết nối để tìm người sử dụng, sau đó theo dõi họ. Điều này sẽ mất ít nhất một vài ngày, nhưng vì không ai mà em đã biết đã biết về em, tự làm việc này có thể mất đến vài tuần."

"Cậu biết chúng ta bây giờ," Dazai đề nghị, trong sự không nghi ngờ về sự vô hại mà Atsushi ngạc nhiên nhắm mắt trong một giây lát. Ango và người mà Atsushi không nhận ra ngay lập tức liếc mắt về phía Dazai, sự sốc không lường trước được viết rõ trên khuôn mặt của họ cùng với một chút tò mò.

Dazai tiếp tục, không quan tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên mà anh nhận được. "Cậu không muốn tiết lộ danh tính của mình cho nhiều người hơn như đã làm, nhưng cậu cũng không thể tự mình trở về thời gian của mình. Đáng tiếc cho cậu, cậu đã rơi trực tiếp vào tay những người trong Mafia, điều mà cậu rõ ràng biết từ phản ứng của cậu đối với Ango và ta." Khuỷu tay của Dazai trượt khỏi quầy bàn để nằm lười biếng trên đầu gối khi anh cúi người về phía trước. "May mắn cho cậu, cậu đã rơi trực tiếp vào tay những người trong Mafia, điều đó có nghĩa là chúng ta có những kết nối mà cậu cần để tìm người sử dụng khả năng của mình."

Atsushi im lặng, ánh mắt chạy nhìn giữa Dazai, Ango và người đàn ông khác, miệng hơi mở không biết nói gì. Dazai đang đề nghị giúp đỡ, Dazai, người tại thời điểm này vẫn là một thành viên của Mafia và chưa biết gì về Atsushi, đang đề nghị giúp cậu.

"Anh có ý định giúp em sao?" Atsushi hỏi, hầu như cẩn thận, giữ hy vọng của mình như một điều bị hạn chế.

Dazai nghiêng lưng lại, nâng ly uống thêm một ngụm khi anh trả lời quanh miệng ly. "Ừ, Atsushi, ta đang nói rằng ta sẽ giúp cậu trở về nơi ngươi đến và giữ bí mật danh tính của ngươi cho đến khi đó."

"Vì sao?" Atsushi không thể nhịn được mà hỏi và dường như bởi ánh nhìn trên khuôn mặt của những người khác trong phòng, họ cũng đang tự đặt câu hỏi tương tự.

Dazai nhún vai một nửa. "Ta chán, cậu thú vị."

(V: Dịch đến câu này làm tôi nhớ tới mấy ông tổng tài ngôn tình vl. "cô gái em thật thú vị, em phải là của tôi.")

Atsushi chỉ mở chớp mắt một lúc trước khi chậm rãi gật đầu. "Phải rồi." Thành công, câu trả lời đó rất Dazai và, thực sự, Atsushi không nên mong đợi một cái gì phức tạp hơn.

"Vậy cậu bé sẽ ở đâu trong thời gian chờ đợi?" Ango nhanh chóng đặt một câu hỏi nghiêm túc mà Atsushi chưa từng suy nghĩ đến. Dazai liếc mắt về phía Ango và Atsushi cũng nhìn theo.
"Phải, tôi có quyền truy cập vào tài liệu để tìm người sử dụng năng lực, nhưng, như cậu ta nói, điều đó có thể mất nhiều ngày. Cậu ta sẽ cần một nơi để ở cho đến khi đó, và với việc không muốn mạo hiểm tiết lộ sự tồn tại của mình trong thời gian này, đặc biệt là đối với Mafia theo như tôi đã thu thập được," Ango nhấc một lông mày tò mò về điểm cuối cùng đó, "Chúng ta là sự lựa chọn duy nhất của cậu ta cho một chỗ ở an toàn."

Dazai nhanh chóng đưa ra một giải pháp. "Chúng ta là ba người duy nhất xuống quán này, vì vậy chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc cậu ta ở đây một cách an toàn."

"Vậy còn người phục vụ quầy bar?" Atsushi chen ngang, nhìn qua người phục vụ đằng sau quầy bar, người đang tiếp tục làm việc của mình khi lau chén.

Dazai vẫy tay lờ đi, "Anh ta sẽ không đề cập đến bất cứ điều gì về cậu, anh ta quá trung thành với tôi. Danh tính của cậu an toàn với những người trong căn phòng này."

"Và còn điều kiện sống thực tế, Dazai?" Ango thúc giục.

Dazai suy nghĩ trong một khoảnh khắc, trước khi nhìn qua người thứ ba trong bộ ba ở quán bar mà Atsushi đã vô tình gặp phải. "Còn việc Atsushi ở cùng người bạn của anh, nơi cậu nuôi dưỡng tất cả những đứa trẻ mồ côi ở trên nhà hàng đó thì sao?"

Người đàn ông lắc đầu, giơ tay một cách điềm tĩnh. "Không đủ chỗ. Và, Dazai, dù có đủ chỗ hay không, đó là cậu đã quyết định giúp đỡ Atsushi, điều đó có nghĩa là cậu phải chịu trách nhiệm với cậu ta, giúp cậu ta duy trì an toàn cho đến khi cậu ta có thể trở về thời gian của mình."

Atsushi không biết người đàn ông này là ai, nhưng tình huống này gợi nhớ trong Atsushi một cái chuông quen thuộc. Nó nhắc Atsushi về lúc cậu lần đầu tiên đón Kyouka, cứu cô khỏi Mafia và giúp cô tham gia Cơ Quan. Dazai đã có một bài nói tương tự với Atsushi, nói rằng Atsushi phải chịu trách nhiệm với cô gái trẻ vì cậu là người đã cố gắng cứu cô từ đầu. Người đàn ông này chắc chắn là nguồn gốc mà Dazai học được.

Dazai quay nhìn lại Atsushi, ánh mắt không kém phần đánh giá so với những gì đã xảy ra trong tối nay, trước khi nhìn lại người đàn ông đang nói chuyện với mình. "Cậu muốn tôi cho Atsushi ở nhà tôi trong vài ngày tới?"

Người đàn ông gật đầu. "Đó là nơi an toàn nhất. Không ai trong Mafia dám đến trực tiếp nhà cậu khi tìm kiếm cậu, huống chi biết nơi cậu sống."

Dazai suy nghĩ, lắng nghe với một biểu cảm không thể đọc được, nhưng dù sao, Dazai cũng là người khó đọc rõ. Tư duy của Dazai cũng diễn ra vô cùng nhanh, suy nghĩ của anh những lúc nhanh chóng đi đến một kết luận hơn nhiều so với Atsushi và hầu hết mọi người anh biết. Đó là lý do tại sao Atsushi nhận được một câu trả lời trước khi ý thức của cậu có thể dừng lại và hiểu được khả năng sống cùng một Mafia Dazai.

Dazai hít một hơi dài, xoay người để nhìn Atsushi trực diện và nhìn chằm chằm vào cậu. "Được rồi. Cậu ta có thể ở với tôi cho đến khi chúng ta tìm ra giải pháp. Đúng, tôi quyết định tin cậu, vì vậy cậu là trách nhiệm của tôi."

Trong khi Atsushi cảm thấy một làn sóng của sự nhẹ nhõm tràn qua cậu, trái tim cậu dường như chỉ tăng tốc độ trong khoảnh khắc đó. Hiện thực đập vào phía trước của não Atsushi, nhắc nhở cậu rằng cậu sẽ chia sẻ không gian sống với một Dazai không biết gì về cậu và, à, Atsushi cũng không biết gì về phiên bản trẻ hơn của chàng trai tóc nâu này. Theo thời gian này kể, họ chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ.

Tuy nhiên, có một cái gì đó đưa Dazai đến việc giúp đỡ cậu, cũng như có điều gì đó thúc đẩy Atsushi tin tưởng Dazai mặc dù biết rằng anh không phải là người đàn ông cậu biết trong tương lai.

"Em không gây ra nhiều rắc rối đâu!" Atsushi nhảy lên để đảm bảo. "Em có thể trả công bằng cách nấu ăn tốt nhất có thể và giữ gìn nhà bếp sạch sẽ."

Atsushi không nhận ra lỗi của mình cho đến khi cậu thấy biểu cảm thả lỏng của Dazai, ánh mắt lạnh lùng của anh, khi anh bị sốc bởi những lời Atsushi. Atsushi muốn đặt tay lên miệng cậu, *nhưng thay vào đó, kiềm chế lại sự nhăn nhó.*

(V: ban gốc là "instead restraining himself to a grimace." Tôi không biết từ tiếng Việt nào phù hợp với grimace X^X)

Atsushi biết rõ những công việc mà Dazai ghét nhất và không thể hoàn thành một cách thảm hại như nấu ăn cho chính bản thân mình và dọn dẹp bếp. Atsushi đã thấy căn bếp trong ký túc xá của Dazai, chất đầy chén đũa bẩn Atsushi có thể đoán được rằng chúng không khác gì món ăn đông lạnh mua từ cửa hàng, nếu như đống hũ nhựa ở phía bên kia cho thấy điều đó. Atsushi đã đến đó không chỉ một lần để đảm bảo rằng cậu nấu cho Dazai những món ăn lành mạnh, ngay cả khi món duy nhất cậu đã thành thạo là Chazuke.

Cậu cho rằng đó là điều nhỏ nhặt nhất mà cậu có thể làm đáp lại việc Dazai đã cứu cậu, mang đến cho cậu một cuộc sống mà cậu cảm thấy hạnh phúc.

Vì Atsushi biết điều này, ý định của cậu là thông qua việc cung cấp những chi tiết cụ thể đó cho Dazai sẽ làm cho việc thích nghi với một người hoàn toàn lạ sống trong nhà anh dễ dàng hơn. Tuy nhiên, Atsushi đã quên chỉ trong một khoảnh khắc đủ để mắc lỗi rằng Dazai chưa từng tiết lộ những chi tiết cá nhân đó mà không ai khác biết ngoại trừ chính anh. Atsushi lo lắng rằng cậu đã nói quá nhiều, rằng, có lẽ, việc sử dụng cách tiếp cận vô tình chia sẻ thông tin về Dazai để củng cố sự thật về tình huống của mình có thể phản tác dụng khi vi phạm ranh giới rõ ràng mà Dazai đặt ra.

Dazai luôn giữ kín thông tin cá nhân trong suốt thời gian Atsushi biết đến anh. Đó luôn là những điều nhỏ nhặt, những khía cạnh gần như vụn vặt xây dựng nên nhân cách của một người, những điều thực sự cho phép ai đó hiểu bạn vượt xa bề mặt. Do đó, Atsushi có thể nhìn thấy sự chia rẽ giữa Dazai và phần còn lại của Tổ chức đôi khi. Atsushi biết rằng cậu vẫn ngây thơ, chỉ sống một năm trong sự tự do không còn ở trại mồ côi, nhưng cậu không hoàn toàn ngu ngốc, cậu có thể nhìn thấy khoảng cách mà Cơ Quan giữ với Dazai.

Cơ Quan - ai, thực ra - không biết gì về Dazai, ngoài việc anh được miêu tả là một "người cuồng tự tử", xa cách, dụ dỗ, bất cẩn nhưng nguy hiểm thông minh. Ngoài những mô tả hời hợt đó, kiến ​​thức của người đàn ông lớn tuổi đó không có chiều sâu, không có những vùng nước mới để ai tin rằng có gì để khám phá. Nhưng, Atsushi, dù nghĩ đến điều đó có thể ích kỷ, tin rằng cậu biết nhiều hơn về Dazai hơn những người khác.

Cậu giữ niềm tin đó cao và tự hào, rằng nước của Dazai chảy sâu hơn bất kỳ ai từ trước đến nay đã quan tâm đến. Và một cách nào đó, Dazai đã để cậu thoải mái vượt qua ranh giới trong tâm trí anh, những phần "ngoài tầm với" đối với bất kỳ ai không phải là anh, để Atsushi có thể lao đầu vào bất kỳ độ sâu nào mà Dazai cho phép. Cho dù chỉ là một chút ít.

Kiến thức của Atsushi ít nhất là đến mức cậu biết những chi tiết cá nhân về Dazai như sự không thích đặc biệt với mọi thứ liên quan đến nhà bếp. Tất cả những điều đó Atsushi vừa mới nói với một Dazai trẻ hơn rất nhiều trong sự tuột miệng, quen thuộc với kiến thức đó đến mức nó tràn trề như sự chảy êm của nước rò rỉ. Tất cả những điều đó cậu vừa mới ném vào mặt của một Dazai đã trở nên cách ly và cảnh giác hơn so với tương lai.

Tất cả những điều đó Atsushi vừa mới nói với Dazai, người chưa tiết lộ bất kỳ điều đó cho cậu.

Nhưng trước khi Atsushi có thể cố gắng, bằng bất kỳ cách nào cậu tìm được, để rút lại những gì cậu vừa nói, Dazai nhấp mắt một cái rồi sự sốc nhẹ trên khuôn mặt anh tan biến. Dazai trở lại với thái độ xa cách và điềm tĩnh của mình một cách nhanh chóng đến mức Atsushi nhận ra tất cả những hoảng sợ nội tâm của cậu đã chỉ diễn ra trong khoảng thời gian không đáng kể, chỉ trong một giây.

"Đã muộn rồi. Tôi nên đưa Atsushi trở lại càng sớm càng tốt nếu chúng tôi muốn tránh gặp gỡ người khác," Dazai tuyên bố, đứng dậy và đặt chén rượu nửa uống xuống.

Sự phục hồi nhanh chóng của Dazai ấn tượng như Atsushi mong đợi. Ango và người đàn ông kia đã không để ý đến phản ứng của Dazai trước lời đề nghị của Atsushi, vì nó rất tế nhị và dễ dàng bị bác bỏ chỉ như một trò đánh lừa thị giác. Nhưng Atsushi, biết lý do đằng sau sự ngạc nhiên của Dazai, không thể không nắm bắt được.

Atsushi gật đầu nhanh chóng, chuẩn bị theo Dazai ra khỏi cửa. Cậu nhìn Dazai trả tiền cho đồ uống của họ rồi quay đi, mong đợi Atsushi đi theo. Nhưng trước khi làm điều đó, Atsushi dừng lại một lát, quay lại nhìn người đàn ông mà Atsushi không biết nhưng người đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong việc thuyết phục Dazai về tình huống của mình. Atsushi từ lâu đã nhận ra rằng không nên đánh giá nhân cách của một người chỉ dựa trên những người họ liên kết. Cậu hiểu rõ hơn là không nên có tư tưởng hẹp hòi.

Cậu biết điều này khi anh cứu Kyouka khỏi Mafia, khi cậu và Ranpo kết bạn với các thành viên của The Guild, khi cậu gặp Sigma trong trận chiến Decay of Angles, khi cậu thực sự hiểu Akutagawa và khi cậu biết rằng Dazai đã từng thuộc về Mafia Cảng. Điều đó có nghĩa là cậu biết về một trái tim tốt, một người nắm giữ ánh sáng bên trong mình mặc dù được bao quanh bởi bóng tối khi cậu nhìn thấy một người như vậy. Và người đàn ông này, Atsushi có thể nhận ra là một người mang trong mình ánh sáng.

"Cảm ơn anh," Atsushi nhanh chóng nói với người đàn ông. Dazai dừng lại ở đầu cầu thang dẫn đến cửa, nhìn lại qua vai về hai người.

Người đàn ông nhìn về phía Atsushi và gật đầu như một sự công nhận. Nhưng Atsushi muốn biết anh ta là ai nếu anh ta là ai đó mà Dazai từng biết trong Mafia và, cho đến bây giờ, Atsushi chưa bao giờ có cơ hội gặp gỡ anh ta.

"Nếu không phiền, anh có thể cho tôi biết tên của anh là gì không?"

Người đàn ông dễ dàng trả lời, "Oda Sakunosuke."

Atsushi đứng im. Họ Oda đã quen thuộc, những chữ cái đó đã quen thuộc. Cậu nhớ một ngày ấm áp, đứng nhìn con sông Yokohama tại một nghĩa trang mà Atsushi không biết tồn tại. Cậu nhớ khi đi lên một con đường dốc để gặp Dazai, người đang ngồi tựa vào một viên đá mộ, bộ mặt thư thái và hầu như không nghĩ suy. Atsushi nhớ tên được khắc trên viên đá, 'O. Sakunosuke'. Oda Sakunosuke.

Dazai quan sát cuộc trao đổi một cách cẩn thận, ánh mắt trở nên tập trung hơn khi nhìn thấy Atsushi bối rối trước phản ứng của Oda.

"Nhóc ổn chứ?" Oda nghiêng đầu hỏi.

Atsushi vừa tỉnh táo khỏi nhận thức đó, không cho phép thêm bất kỳ cảm xúc phức tạp nào liên quan đến tình huống này nữa. Điều này, trong tất cả những điều, có thể là sự thật khó nhất về tương lai mà Atsushi cần giữ bí mật. Nhưng đồng thời, nó cũng là điều Atsushi chắc chắn sẽ tiếp thu trong thời gian này. Cậu biết những gì đang chờ đợi Oda trong tương lai, điều đó có nghĩa là cậu phải biết ơn với thời gian bên người đàn ông mà cậu chưa bao giờ được gặp trước đây, dù trong hoàn cảnh như thế nào.

Atsushi trả lời chân thành, "Rất vui được gặp anh, Sakunosuke."

Hành trình trở về nhà của Dazai diễn ra trong im lặng, loại im lặng mà Atsushi không cảm thấy cần phải lấp đầy bằng những lời nói. Cậu chiếm đầu óc mình bằng việc tận hưởng càng nhiều cảnh quan xung quanh càng tốt trong khi để Dazai dẫn đường, đồng thời lắng nghe những tiếng chân tiến lại gần. Tuy nhiên, Dazai dường như đã để ý cẩn thận đến mức cực kỳ, nhưng một cách tự nhiên, mắt của anh liên tục quét qua khu vực xung quanh mỗi khi anh di chuyển dẫn lối cho cả hai.

Tâm trí cậu vẫn đang cố gắng hoàn toàn thích nghi với tình huống mà anh đang gặp phải, với Dazai đang đứng trước mặt cậu, và dù Dazai không biểu hiện, Atsushi chắc chắn rằng đây cũng là một sự thích nghi đối với Dazai, nhưng đặc biệt là Dazai. Atsushi đã làm rõ rằng cậu không muốn tiết lộ nhiều về tương lai, nhưng từ những điểm mờ nhất mà cậu đã để lộ, Dazai dẫn dắt quay trở lại trung tâm của chúng.

Tồn tại của Atsushi có thể đã không có ý nghĩa đối với Dazai nếu không phải vì sự thật rằng người kia có thể nhận ra Atsushi đã biết nhiều về anh hơn bất kỳ ai khác. Và tại sao Dazai trong tương lai đã cho phép điều đó? Ồ, Atsushi cũng không biết câu trả lời về tại sao Dazai đã để cậu tiến xa như vậy.

Atsushi đã cố gắng tạo ra nhiều tò mò và câu hỏi kéo dài hơn là kết luận và giải quyết về toàn bộ tình huống này trong thời gian cần thiết để đến chỗ Dazai. Cậu vẫn không nói một lời nào khi họ lướt qua hàng rào cây bao quanh khu đất. Atsushi không chỉ cẩn thận mà còn tập trung vào việc suy nghĩ để không phá vỡ sự im lặng giữa hai người, điều này dường như mong manh, sự căng thẳng giữa họ đang giảm dần thành một cái gì đó có thể vỡ tan thay vì dày đặc hơn bây giờ khi chỉ còn hai người.

Chỉ có hai người. Atsushi, người con trai mà Dazai không biết gì về cậu, người vô tình bước vào quá khứ với sự nhận ra về Dazai trong tương lai. Và Dazai, một thành viên của Mafia ở một tuổi mà Atsushi không biết gì về. Cả hai đều đối mặt với phiên bản của chính họ trước thời gian.

Atsushi đợi một cách kiên nhẫn khi Dazai mở khóa nhà, theo anh vào sau một lúc nhưng Dazai tiếp tục đi xuống hành lang nhỏ, để cửa mở trong một lời mời không nói một lời cho Atsushi vào. Atsushi nhìn xuống sàn nhà bên trong căn nhà, do dự chỉ trong một giây khi thực tế đổ về cậu quá nhanh. Một giờ trước, Atsushi vừa hoàn thành một vụ án với Junichirou và giờ đây cậu bước chân vào căn nhà Dazai từng sống khi anh vẫn làm việc cho Mafia.

Từ khi lạc vào cánh cổng thời gian đó, Atsushi chưa có được thời gian để tổ chức suy nghĩ về tình huống này, để mọi thứ xung quanh cậu từ những khía cạnh nhỏ nhất về thành phố cho đến ngày tháng trên lịch để lắng đọng trong Atsushi rằng mỗi khoảnh khắc của hiện tại này là một khoảnh khắc cậu đang sống qua. Nhưng cậu không thuộc về hiện tại này. Tuy nhiên, rõ ràng, đây là nơi cậu đang ở.

Atsushi bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng cậu khi cậu đi theo Dazai xuống hành lang. Dazai đã quẹo góc ra khỏi tầm nhìn của Atsushi và khi Atsushi đến cuối hành lang ngắn, cậu lại tìm thấy anh. Ánh mắt của Atsushi đầu tiên tập trung vào Dazai trước khi không thể nhịn được sự chú ý bị cuốn đi vào căn phòng xung quanh cậu. Đây là ngôi nhà của Dazai.

Cuối hành lang dẫn trực tiếp vào không gian mở của phòng khách và Atsushi ngay lập tức bị cuốn vào tường mặt trước mắt, quét mắt qua cửa sổ từ sàn đến trần trang trí trên toàn bộ tường phía sau căn nhà. Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy mảng cỏ mở và rừng cây mà Atsushi có thể suy đoán là sân sau của Dazai, được tiếp cận bằng cánh cửa kính gắn liền dẫn ra ban công trước. Bên trái, phía sau phòng khách, là tầm nhìn vào nhà bếp và phòng ăn.

Ánh mắt của Atsushi quay trở lại Dazai khi cậu nhận ra tiếng kích của cánh cửa mở. Dazai đứng ở nơi Atsushi lần cuối nhìn thấy anh, vừa mở cửa dẫn vào một căn phòng khác, lười biếng chỉ vào phòng đó khi anh quay lại đối diện với Atsushi.

"Cậu có thể sử dụng phòng dự phòng. Có một phòng tắm riêng kèm theo và nếu cậu cần đổi quần áo, tủ đồ nên đủ để cho cậu lựa chọn."

Đó là tất cả những gì Dazai nói trước khi anh quay lại và đi dọc một hành lang nhỏ khác có một cánh cửa ở cuối, ngay đối diện phòng tạm thời của Atsushi. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh và Dazai, trong cả hai người, người ở vị trí thiệt thòi hơn về kiến thức trong tình huống này, đang hành động hoàn toàn tỉnh táo.

Atsushi nhanh chóng quay đầu lại, gọi ra như một phản xạ thói quen hơn là điều gì khác. "Vâng, chúc ngủ ngon!"

Dazai dừng lại ngay ngoài cửa phòng mình, nhẹ nhàng chạm vào tay cánh nắm cửa. Atsushi không biết tại sao, nhưng cậu nhịn thở. Dazai quay đầu đủ để Atsushi nhìn thấy góc mặt của anh và đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào cậu trong vài giây.

"Ta không quan tâm đến những lời tạm biệt tầm thường như nói 'chúc ngủ ngon'. Chúng không có giá trị gì cả."

Dazai đơn giản trả lời, giọng điệu đơn điệu và lạnh lẽo, hoàn toàn xa cách so với những gì Atsushi không quen thuộc. Dazai mở cửa và lẻn vào phòng của mình trước khi Atsushi có thể đáp lại.

Atsushi nhìn chằm chằm, không một chút chớp mắt và im lặng trước cánh cửa trống rỗng. Chỉ sau một giờ, ít nhất là sau một giờ, cậu đã thấy nhiều khác biệt giữa Dazai lúc mười tám tuổi so với Dazai mà Atsushi biết ở tuổi hai mươi ba. Dazai lớn tuổi hơn mà Atsushi quen thuộc chưa từng, không một lần nào, bỏ qua lời chào buổi tối dành cho Atsushi, từ khi anh ra khỏi Cơ quan vào các khung giờ khác nhau nếu Atsushi làm việc muộn, cho đến lúc chia tay ở ký túc xá.

Mỗi đêm, mà không bao giờ bỏ sót, Dazai sẽ nói lời chào buổi tối dành riêng cho Atsushi một cách không hề ngừng lại, mang trong đó sự ấm áp bí mật lan tỏa khắp cơ thể cậu như ánh nắng mỏng manh trốn thoát từ những đám mây và lướt qua mặt trời chỉ trong một khoảnh khắc trước khi trở lại vốn ban đầu. Dazai không chúc chào buổi tối cho các thành viên khác của Cơ quan nhưng với Atsushi, anh luôn cố gắng tạo điều kiện đặc biệt. Và mỗi đêm, khi chia tay với từ ngữ đó, nụ cười của Dazai dành cho Atsushi trở nên thêm mềm mại, đôi mắt nhăn nhó khiến đường nét khuôn mặt anh trở nên dịu dàng hơn một chút.

Nghe Dazai nói rằng không có giá trị gì trong việc chúc ngủ ngon như một lời chào buổi tối phổ biến, điều đó cảm thấy không tự nhiên, quá không hợp lý. Và tuy vậy, môi trường xung quanh vẫn giữ nguyên, vì đó là tự nhiên cho thời gian đó.

Đây là một ngôi nhà của Dazai mà Atsushi chưa bao giờ biết đến, Atsushi đang ở trong một ngôi nhà của Dazai mà cậu chưa từng biết đến và Atsushi sẽ sống trong ngôi nhà này cho đến khi cậu hiểu nó như ngôi nhà của mình.

______________

Trong vài ngày tiếp theo, Atsushi không chỉ thích nghi với việc sống trong một thời kỳ mà cậu không thuộc về, mà còn sống cùng với Dazai trong một thời điểm lâu trước khi Atsushi biết đến anh.

Vì cần phải giữ danh tính bí mật nếu không muốn rủi ro gặp bất kỳ ai khác trước thời gian của mình, điều đó có nghĩa là sự an toàn dưới vỏ bọc của Atsushi nằm trong việc ẩn náu trong nhà của Dazai. Buổi sáng sau đêm đầu tiên của Atsushi ở quá khứ, Dazai đã giải thích với cậu rằng Ango sẽ bắt đầu theo dõi các tài liệu về những người sử dụng năng lực, nhắm vào khả năng du hành thời gian để thu hẹp danh sách nghi phạm.

Atsushi không có quyền lực trong việc này, phụ thuộc vào những người chỉ biết cậu như một người lạ. Nhưng lý do duy nhất mà cậu tìm sự ẩn náu tại nhà của Dazai là vì đã tiết lộ sự thật về hoàn cảnh của mình, biết rằng cậu sẽ cần sự giúp đỡ để hiệu quả nhất trong việc trở về nhà. Năm cuối cùng ở Cơ Quan đã dạy cho cậu rằng tủi thân thực sự sẽ nuốt chửng cậu cho đến khi cậu thật sự yếu đuối nếu cậu để nó xảy ra, Dazai đã dạy cho cậu điều đó. Dazai đúng và Atsushi đã phải học theo cách khó khăn đó, vì vậy bây giờ, trong tình huống khác mà cậu không thể cung cấp sự giúp đỡ trong một vấn đề thuộc về chính mình, Atsushi phải tin rằng đây là việc đúng đắn để làm.

Sống trong nhà của Dazai cùng với Dazai và không có nhiều việc khác để Atsushi làm ngoài việc chờ đợi, điều đó đã cho cậu rất nhiều thời gian để quan sát những sự thật về một thời gian mà cậu chưa từng biết đến trước đây. Trong những ngày chờ đợi tiếp theo, Atsushi đã cố gắng hiểu rõ về phiên bản trẻ hơn của Dazai này. Có những khác biệt rõ rệt giữa Dazai lớn tuổi và Dazai mà Atsushi đang sống cùng hiện tại, những khác biệt mà Atsushi đã nhận thấy từ ngày đầu tiên với ánh sáng sắc bén của Dazai như lưỡi dao của Thần Chết, khoảng cách giữa hai người như hai bên của một đại dương nối liền.

Sự khác biệt giữa Dazai này quá rõ rệt để Atsushi có thể bỏ qua, nó đột ngột nhảy vào mắt cậu vì Atsushi đã quá quen với một phiên bản của Dazai mà Dazai này chưa từng trở thành. Mặc dù Dazai vẫn giữ được bề ngoài vui vẻ và tinh nghịch, nhưng Atsushi nhận thấy rằng Dazai đã kín đáo hơn nhiều trong thời gian này.

Atsushi bắt đầu nhận ra một mô hình. Dazai thường đi ra ngoài suốt đêm, rời đi sau khi Atsushi tiếp tục khăng khăng chào giấc ngủ ngon cho anh, ngay cả khi Dazai không đáp lại. Khả năng nghe tăng cường của Atsushi nhờ khả năng của mình cùng với một sự tỉnh thức chuyên sâu vô thức đối với âm thanh của những bước chân của Dazai cho phép Atsushi quen thuộc với thời gian sáng sớm mà Dazai trở về.

Người kia sẽ trở về nhà sau khi vắng mặt cả đêm, khi bên ngoài vẫn tối đen, ngay trước khi mặt trời mọc và Atsushi vẫn đang ngủ cho đến khi âm thanh của Dazai mở cánh cửa trước xé bừng giấc ngủ của cậu như một công tắc. Dazai không bao giờ nói cho Atsushi biết anh đang làm gì, đi đâu hoặc khi nào anh sẽ trở về, chỉ đề cập mơ hồ rằng anh đang làm việc đêm đó. Atsushi không thể can thiệp và cũng không muốn, việc Mafia thực hiện nhiều công việc của mình trong bóng tối được bảo vệ trong đêm là hợp lý.

Cậu không bao giờ cho phép mình tưởng tượng công việc hiện tại của Dazai mỗi khi anh ra đi mỗi đêm, bởi Atsushi biết rằng đây không phải là số phận cuối cùng của Dazai Osamu. Cậu không muốn can thiệp vào luồng thời gian khi cậu biết rằng Port Mafia không phải là số phận của Dazai.

Sau ba đêm đầu tiên, Atsushi đã xác định được một khung thời gian nhất định cho sự trở về của Dazai.

Dazai ra khỏi nhà, đi làm công việc cho Mafia như thường lệ. Atsushi đã dạo vào bếp, chuẩn bị sẵn sàng để giữ lời hứa và đảm bảo rằng mèo con được giữ gìn sạch sẽ. Cậu đã lục tung những nội dung bên trong tủ, sắp xếp lại những hộp nhỏ của đồ ăn vặt, khi cậu đến đoạn xếp chồng các hộp trà lên nhau. Ban đầu, việc làm vệ sinh này chỉ làm trong tâm trạng thờ ơ, nhưng rồi Atsushi đã nắm lấy hộp trà tiếp theo và đột nhiên tập trung sự chú ý vào tâm trí và cậu dừng lại, nhìn chằm chằm vào hộp trà.

Trà Jasmine. Đây là loại trà mà Dazai yêu thích.

Atsushi nhớ lại cách mà cậu đã biết rằng trà Jasmine là trà ưa thích của Dazai. Đã khá lâu rồi, nhưng đôi khi nó không cảm giác như đã trôi qua nhiều. Đó là sau khi sự suy tàn của Decay of Angles, và trong những tuần sau đó, Atsushi không cảm thấy mệt mỏi như cậu tưởng. Thay vào đó, cậu thấy mình không thể ngủ, những đêm sau đó trải qua lăn qua lăn lại cho đến khi cuối cùng tâm trí tỉnh thức của mình buộc cậu vào góc tường và kiệt sức mình.

Tuy nhiên, một đêm, đêm sau khi Dazai trở về từ tù, Atsushi không thể ngủ như bình thường. Cậu quyết định rời khỏi đó vào đêm đó, rời khỏi phòng ký túc xá càng yên tĩnh càng tốt để không làm phiền Kyouka, chỉ cần hít thở không khí trong lành, đêm đó dường như tồi tệ hơn bình thường. Cậu đã thành công trong việc ra khỏi phòng, đóng cánh cửa phía sau và xuống bước thang đầu tiên trước khi nghe tiếng cửa mở phía sau.

"Atsushi?" Đó là Dazai đã gọi tên cậu, và Atsushi dừng lại trước khi hành trình của mình chỉ mới bắt đầu.

Atsushi quay lại để đối diện với người hướng dẫn của mình, giật mình nháy mắt với sự xuất hiện hoàn hảo của anh. "Dazai?"

Góc môi của Dazai cong lên khi anh mở cửa của mình hoàn toàn. "Không thể ngủ à?" Người lớn hỏi với sự hiểu biết.

Atsushi ngượng ngùng gật đầu và Dazai đã mời cậu vào để uống trà, luôn biết phải làm gì, cách giúp đỡ Atsushi và khi nào giúp đỡ Atsushi. Dazai luôn ở đó cho cậu, ngay cả khi Atsushi nghĩ rằng anh sẽ không có mặt, ngay cả trong những lúc nhỏ nhặt như vậy, Dazai đã cho cậu thấy sự quan tâm không biên giới.

Dazai đặt Atsushi ngồi xuống trên ghế sofa trong khi anh làm hai tách trà Jasmine, anh giải thích rằng đây là loại trà anh thích nhất vì nó giúp anh ngủ tốt nhất. Dazai không nói dối. Atsushi không biết khi nào cậu đã ngủ vào đêm đó, vô ý mất ý thức trên ghế sofa của Dazai sau một đêm họ ngồi trên ghế sofa, hai chân gác lên nhau, nhâm nhi chén trà giữa lúc nói chuyện nhỏ giọng về mọi thứ và mọi việc.

Đó đã giúp Atsushi lạc khỏi vòng xoáy của những suy nghĩ xoắn về trận đánh quy mô lớn gần đây nhất mà đã khiến Atsushi thức suốt đêm nghĩ về nó từ đó đến giờ. Đêm đó làm vỡ chuỗi suy nghĩ tồi tệ đó, với sự giúp đỡ của Dazai, Atsushi đã tỉnh dậy với một chiếc gối dưới đầu và một tấm chăn được quăng lên người, cùng giấc ngủ trở nên sảng khoái nhất mà cậu đã có từ lâu.

Vậy Atsushi đun sôi nước trong ấm, rót trà vào tách và đi ngủ, để nó trên đó vào đêm thứ tư của mình ở quá khứ.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Atsushi nhận thấy trà vẫn còn nguyên không chạm vào.

Cậu đã dự đoán điều đó sẽ xảy ra lần đầu tiên, vì cậu đã nhận ra rằng cảnh giác của Dazai vượt xa cả những gì cậu biết về tương lai. Bây giờ, Dazai dường như không chấp nhận những hành động nhỏ nhặt của lòng tốt, Atsushi nhận thấy, với đôi mắt cảnh giác, và cậu có thể hiểu vì sao khi Mafia là môi trường hàng ngày của Dazai.

Tuy vậy, dù đã nói như vậy, có một điều khác biệt trong cách anh đã đối xử với Atsushi so với thế giới xung quanh anh. Atsushi có thể nhận ra sự thay đổi trong cái lạnh lẽo vốn có của Dazai, dù anh che giấu nó bằng sự vui vẻ, so với cách anh thể hiện mình xung quanh Atsushi. Dazai luôn quan sát, gần như tràn đầy tò mò về Atsushi, nhưng cách anh nghĩ rằng hầu hết mọi người có thể nhận ra nếu họ không phải chính mình là Atsushi.

Trong khi Dazai giữ khoảng cách và kiềm chế, hiểu rằng Atsushi biết nhiều về Dazai hơn bất kỳ ai mà cậu nghĩ nên biết, anh cũng phải đã nhìn thấy một cái gì đó trong Atsushi - dù chỉ là một chút ít - làm cho cậu nhóc ngắn hơn khác biệt so với cách Dazai nhìn nhìn cả thế giới xung quanh. Bởi vì cái dáng chết chóc, hầu như vô thức, của sự lạnh lùng mà Dazai mang trong mình dường như ấm áp hơn một chút khi ở gần Atsushi.

Trong những ngày qua, hai người ít nói chuyện với nhau. Rất khó để họ gặp nhau khi Dazai thường ngủ nửa ngày sau khi vắng mặt suốt đêm. Trong khi đó, Atsushi đã thuận lợi với lịch trình của trại trẻ mồ côi, khiến cậu phải tỉnh dậy vào buổi sáng dù có muốn hay không. Atsushi không có gì để làm trong thời gian chờ đợi, và vào ngày thứ hai, cậu bắt đầu tận dụng sân sau rộng lớn của Dazai để tự luyện tập.

Cậu muốn duy trì kỹ năng sắc bén, thể hình cường tráng và tiếp tục kiểm soát một cách nhất quán hơn đối với khả năng của mình, điều cậu đã đạt được trong thời gian gần đây. Khả năng của cậu ngày càng dễ dàng để kiểm soát hoàn toàn và cậu không muốn mạo hiểm mất nó một lần nữa trong khi bị đưa quay lại năm năm trước.

Dù cậu và Dazai không nói chuyện thường xuyên, nhưng họ cũng không không nói chuyện hoàn toàn.

_____________

Một ngày nọ, Dazai thức dậy muộn vào buổi chiều, đi ra khỏi phòng đi lang thang đến phòng bếp. Khi anh đi qua phòng khách, chuyển động ngoài tầm nhìn của Dazai thu hút sự chú ý và anh quay đầu để nhìn thấy Atsushi đang tự luyện tập ngoài sân sau qua cửa sổ phòng khách. Dazai dừng lại, quan sát Atsushi với sự quan tâm trong một khoảnh khắc, trước khi bỏ hoàn toàn việc đi tới con mèo và bắt đầu đi đến cửa kính mà Atsushi đã để mở.

Những bước chân của Dazai không phát ra âm thanh, sự hiện diện của anh yên tĩnh khi anh bước ra sân thượng bằng gỗ sẫm màu, đi đến cuối cùng trước khi ngồi xuống các bậc cầu thang nhỏ dẫn xuống bãi cỏ. Ánh mắt của anh tập trung một cách cẩn thận vào cậu trước mặt, chăm chú quan sát loại huấn luyện mà Atsushi đang thực hiện. Có vẻ như Atsushi đang thực hiện các bài tập kiểm soát khả năng và đó là điều thu hút sự chú ý của Dazai nhất. Anh biết rằng cậu kia có khả năng đặc biệt, nhưng anh vẫn chưa hiểu chính xác khả năng đó là gì.

Mất gần năm phút cho Atsushi để cuối cùng nhận ra sự hiện diện của Dazai. Dazai ngồi và lười biếng quan sát cách ánh mắt của cậu tình cờ đi sang một bên trong một khoảnh khắc, chỉ nhìn qua Dazai trước khi Atsushi nhìn thẳng vào anh lần nữa sau khi nhận ra người mafia. Atsushi tạm dừng việc huấn luyện, vai nhẹ nhàng nhún xuống khi cậu thả lỏng cơ thể sau khi gặp áp lực và cậu duy trì ánh nhìn với Dazai một cách dễ dàng như đang chờ Dazai nói chuyện như thể cậu có thể nhìn thấy sự tò mò của Dazai.

Thế là Dazai lên tiếng.

"Dựa vào lần đầu cậu xuất hiện từ cánh cổng thời gian, ta nhận thấy những cánh tay hình con hổ của cậu. Cậu là một người sử dụng khả năng và ta không khỏi tò mò về khả năng chính xác của cậu là gì?" Dazai nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt anh hơi co lại một cách tinh vi, biểu hiện sự hứng thú và trông chờ đợi.

Atsushi gật đầu trước, đặt tay sau lưng và xoay người để đối diện trực tiếp với Dazai, khiến mình trở nên hoàn toàn sẵn lòng và mở lòng. Dazai nhận ra rằng đó là một mẫu mực với cậu nhóc này, rằng Atsushi một cách không thể giải thích tin tưởng Dazai đến mức cậu tự nguyện trở nên hoàn toàn trong suốt trước mắt anh mỗi khi Dazai cần đọc hiểu cậu ta. Đó giống như Atsushi hướng đến việc trở thành một cuốn sách mở cho Dazai, muốn anh đọc hiểu cậu nhiều như anh cần. Và Dazai không hiểu điều đó một chút nào.

Atsushi không phải ngốc nghếch và cũng không nhất thiết là ngây thơ, dựa vào những gì cậu đã nhận thấy cho đến bây giờ. Điều đó có nghĩa là Dazai sẽ nghĩ rằng Atsushi biết cách giấu mình và khi nào nên giấu mình, nhưng với Dazai, Atsushi không bao giờ sử dụng kỹ năng mà Dazai chắc chắn rằng cậu phải biết. Dazai đã quen với việc quan sát mọi người với ánh mắt chú ý, thông minh, vì dù người khác có giỏi hay không, bất kỳ ai bước vào sự hiện diện của anh luôn cố gắng tự bảo vệ bằng cách cố gắng trở nên không thể đọc được. Khi đối mặt với Atsushi, Dazai không cần phải cố gắng, anh chỉ cần hỏi và sau đó Atsushi, trong khả năng tốt nhất của mình, sẽ chỉ đưa cho Dazai sự tin tưởng và sự thật.

"Em có khả năng biến các phần cơ thể của mình, cũng như toàn bộ hình dạng thành hình một con hổ."

Ánh mắt của Dazai lấp lánh một tia sáng thoáng qua khi anh nhích đầu lên sau khi để nó nghiêng sang một bên. Atsushi thật sự đặc biệt.

"Còn điều gì nữa không?" Dazai tiếp tục, cảm thấy mình lạ thường nhanh chóng đặt thêm câu hỏi, như thể anh buộc lòng tìm hiểu bất kỳ thông tin gì về cậu bé bí ẩn này từ tương lai.

Atsushi nghiêng đầu sang một bên khi cậu suy nghĩ một chút. "Như em đã đề cập, biến đổi toàn bộ cơ thể thành hình dạng con hổ. Ngoài ra, em có tốc độ, khả năng nghe và giác quan tăng cường, khả năng tự lành, tái sinh-"

Dazai nhíu mày một cách ấn tượng. "'Tái sinh, à?"

Atsushi gật đầu và ngắn ngủi thở một hơi, một nụ cười đắng hiện lên trên môi. 'Anh không biết em đã bị cắt chân bao nhiêu lần'."

Dazai tiếp thu thông tin đó, như một trong những điểm chính có thể nối một trong những dây buộc mơ hồ vô số của bí ẩn về Atsushi lại với nhau. Atsushi là một chàng trai với mái tóc màu trắng tuyết, như ánh sáng rực rỡ của một vòng thiêng, có ánh mắt hiền lành trong đôi mắt đã cướp đi quyền của bầu trời để tuyên bố rằng không có hoàng hôn nào có thể vẽ nên một bức tranh hoàng hôn đẹp hơn. Atsushi di chuyển nhẹ nhàng và đề nghị ý kiến cho Dazai một cách có ý nghĩa, điều mà cậu không nên biết.

Atsushi cũng là một người sử dụng năng lực mạnh mẽ, biết cách chiến đấu và có kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng. Dazai có thể suy luận rằng cậu phải thuộc một tổ chức tương tự như Dazai, nhưng không hoàn toàn giống. Trong khi Atsushi quen với Dazai và Ango, cả hai thành viên của Mafia, rõ ràng biết thêm nhiều người trong Mafia, Atsushi cũng đặc biệt kiên quyết giữ danh tính của mình bí mật với Mafia.

Atsushi không đe dọa Mafia vào thời điểm này, nhưng Dazai cảm thấy Atsushi và Mafia không phải là bạn tốt trong tương lai. Điều đó làm Dazai cảm thấy bối rối nhất, như thể anh chỉ có thể đi được một đoạn đường ngắn trên con đường để hiểu rõ về Atsushi trước khi gặp phải chướng ngại. Dazai là một thành viên của Mafia, nhưng Atsushi đã tin tưởng anh chỉ sau vài giây. Trong khoảng thời gian mà Atsushi nhận ra Dazai khi vừa lạc vào thời điểm này, đó là đủ để thiết lập niềm tin.

Vậy mối quan giữa anh và Atsushi trong tương lai là gì?

(V: spoiler alert người yêu.)

_____________

Ngày đó, khi Dazai nhìn thấy Atsushi rèn luyện khả năng của mình lần đầu tiên, đó là cuộc trò chuyện dài nhất giữa hai người. Nói vậy, ngoại trừ việc Atsushi phải dành phần lớn thời gian của mình trong ngôi nhà an toàn của Dazai, một nơi an toàn khác duy nhất để Atsushi có thể tự do tiết lộ danh tính của mình là bên trong Bar Lupin. Rõ ràng, đó là quán bar mà Atsushi ban đầu rơi vào cổng đi du hành thời gian và lạc vào đó.

Một điều khác mà Atsushi đã quan sát trong những ngày gần đây là Dazai không đảm nhận trách nhiệm một cách tận tâm. Atsushi đã nghe thấy Dazai trên điện thoại đôi khi, và qua những cuộc trò chuyện đơn giản và ngắn gọn, Atsushi có thể nhận ra rằng Dazai không áp dụng bất kỳ sự quan tâm nào đối với những người mà anh đang nói chuyện, chỉ định mọi thứ theo ý anh và chỉ ra lệnh trực tiếp nếu không cần thêm. Ango và Oda là hai ngoại lệ đối với Dazai. Atsushi có thể nhận ra rằng Dazai coi hai người đàn ông đó là bạn của mình.

Atsushi đã nhận ra rằng Ango, Oda và Dazai đều là bạn của nhau vì, trong khi Dazai dường như không đảm nhận trách nhiệm với mức độ quan tâm cụ thể, có điều gì đó khác biệt trong cách anh ấy đối phó với trách nhiệm giúp đỡ Atsushi. Cách mà Atsushi nghĩ rằng sự lạnh lùng của Dazai cảm thấy ấm áp hơn khi ở bên cạnh cậu. Dazai đã đề nghị giúp đỡ Atsushi, đồng ý giữ bí mật và đi xa đến mức ẩn náu cậu trong một căn nhà mà Atsushi nhớ Oda đã đề cập rằng hầu như không ai biết đến vị trí của nó.

Tuy nhiên, dù có tất cả điều đó, Dazai có thể đã xử lý Atsushi một cách dễ dàng, sử dụng quyền lực của mình trong việc giúp đỡ Atsushi để ra lệnh cho chàng trai ngắn hơn để dành ngày tháng của mình trong ngôi nhà của Dazai cho đến khi Ango cuối cùng tìm ra một điều gì đó. Tuy nhiên, mỗi đêm thứ hai, trước khi Dazai rời khỏi để thực hiện nhiệm vụ, Dazai đã cố gắng làm mọi cách để đưa Atsushi ra khỏi nhà và lén lút dẫn cậu qua các con phố trong khu vực Mafia cho đến khi họ đến Bar Lupin 'đóng cửa'.

Hai người sẽ ngồi xuống với hai người bạn lớn tuổi của Dazai, người phục vụ sẽ đưa cho Dazai ly rượu thường uống trong khi Atsushi không nhận xét gì về việc uống rượu dưới tuổi biết rằng việc làm thành viên Mafia đòi hỏi những điều tồi tệ hơn thế. Cậu sẽ lịch sự từ chối ly rượu được đề nghị và sau đó bốn người sẽ có những cuộc trò chuyện vui vẻ, với Atsushi chủ yếu nhìn ngắm hài lòng, yên tĩnh quan sát cách họ tương tác với nhau, cuối cùng Ango sẽ thảo luận về tiến triển của anh ta trong việc giải quyết tình huống của Atsushi.

Tối nay, là một trong những đêm đó. Nhưng tối nay cũng khác biệt, vì đó là đêm thứ năm của Atsushi khi cậu nhận được sự làm rõ về những phát hiện cuối cùng của Ango.

Ango đã ngồi cạnh Atsushi đêm nay, nơi thường thì anh ta sẽ ngồi ở phía bên kia cạnh Oda, và đó là khi Atsushi biết rằng Ango đã tìm thấy một cái gì đó quan trọng. Atsushi quay sang nhìn anh ta khi Ango bắt đầu lấy ra một tập tin với một tài liệu duy nhất, ánh mắt của cậu liên tục theo dõi tập tin khi nó được đặt lên quầy bar. Cậu nghe thấy Dazai đứng dậy từ ghế bên cạnh cậu, đi một vài bước để đứng cạnh Atsushi và đối diện với Ango, cũng nhận ra lúc đó rằng Ango đã tìm thấy một cái gì đó hữu ích.

Oda vẫn ngồi im lặng, cầm ly trong tay, đặt gần miệng mình với cổ tay thoáng nghỉ ngơi khi anh quan sát ba người đó, lắng nghe một cách kiên nhẫn và cẩn thận để chờ Ango nói.

"Okay, Atsushi, như dự đoán, tôi mất một vài ngày nhưng cuối cùng tôi đã tìm thấy một điều gì đó cho cậu. Hoặc chính xác hơn, đó là sự thiếu thốn thông tin," Ango bắt đầu và đồng thời nhìn chăm chú vào Atsushi.

Atsushi nhăn mày, đã không thích cách cuộc trò chuyện này đã bắt đầu. "Ý anh là sao?"

Ango lấy một tài liệu từ tập tin, lật trang đầu. "Tôi đã tra cứu trong mọi tài liệu ghi chép về người dùng khả năng mà Mafia có quyền truy cập, đó là toàn bộ đất nước. Người dùng năng lực hiếm khi có, điều đó có nghĩa là không có nhiều người để tìm kiếm, vì vậy tôi đã thể hiện một danh sách các người dùng khả năng về việc du hành thời gian trên toàn quốc."

"Và?" Atsushi nhấn mạnh, bụng cậu bắt đầu quặn chặt lại khi sự mong đợi của cậu cuộn xoáy trong anh một cách khó chịu.

"Và không có gì cả." Hơi thở của Atsushi trụt một chút, và đột nhiên cậu chỉ còn biết nhìn chằm chằm một cách bất lực khi cậu cảm thấy hơi thở bị cướp đi từ phổi.

"Tôi không tìm thấy người dùng khả năng nào ở nước này có khả năng làm điều đã xảy ra với bạn. Vì vậy, tôi mở rộng tìm kiếm vào các quốc gia gần kề, cho đến khi tôi thu thập được danh sách tất cả những người dùng khả năng du hành thời gian trên toàn thế giới. Và vẫn không có ai trong số họ khớp với hoàn cảnh của cậu." Ango thở dài, đẩy tài liệu đã mở sang phía Atsushi. "Hãy tự mình coi xem qua danh sách này đi."

Dazai đã im lặng bên cạnh Atsushi trong suốt cuộc trò chuyện, với ánh mắt trầm tư đang chạy khi Atsushi lật qua từng trang mô tả, nhưng không có ai trong số đó có khả năng du hành thời gian đủ rộng để quay về năm năm trước. Atsushi lắc đầu sau khi đọc qua từng người được liệt kê, trước khi đặt tài liệu trở lại, nhìn lại Ango với đôi mắt rộng mở, cảm giác vô dụng.

"Điều này có ý nghĩa gì?"

Dazai, người chưa nói một lời nào, cuối cùng nói, những cơ bắp căng thẳng trên khuôn mặt anh được thả lỏng khi anh nhấc lên hai chân mày lên xuống trong sự cân nhắc. "Điều đó có nghĩa là năng lực đó không tồn tại."

Lông mày của Atsushi lún sâu hơn vào khuôn mặt cậu, cảm giác lạc lối tăng lên từng giây khi cậu chìm sâu hơn vào sự lạc lối. "Làm sao có thể, em ở đây chứng minh nó tồn tại."

"Đúng," Dazai bình tĩnh đồng ý. "Nó tồn tại trong thời gian của cậu. Nhưng trong khoảng thời gian này, khả năng này chưa tồn tại. Điều ta đang nói là, trong khi người dùng năng lực đó đang ở nơi đâu đó, năng lực thực sự đã đưa cậu đến đây chưa được biểu hiện trong họ. Điều đó có nghĩa là..." Dazai ngừng lại với cái đầu nghiêng đầy biết điều.

"Rằng Atsushi sẽ bị mắc kẹt ở đây cho đến khi cậu ta tìm một lựa chọn khác," Ango hoàn thành. Oda nếm một ngụm rượu và nhìn lại phía trước.

"Hoặc," Dazai đề xuất, cắt đứt sự hoảng loạn của Atsushi trước khi nó có thể nuốt chửng cậu. "Atsushi có thể đợi để được kéo trở lại từ phía bên kia."

Atsushi nhìn lên Dazai với đôi mắt không rời và nắm chặt hơi thở. Bên kia. Tương lai, thời gian đúng của cây. Cơ quan.

Ango cân nhắc lời của Dazai. "Cậu đề xuất là Atsushi có thể dựa vào cơ hội của một người từ thời điểm của cậu ta, nơi khả năng đã xuất hiện, để làm chính xác những gì chúng ta đang cố gắng làm? Theo dõi người sử dụng và yêu cầu họ đảo ngược hậu quả?"

Dazai nhẹ nhàng mỉm cười và nhìn xuống Atsushi. "Đó là một cuộc đánh cược, nhưng chúng ta có lựa chọn tốt hơn nào khác?"

"Không có lựa chọn tốt hơn," Atsushi nói lên một lần nữa, giọng điềm tĩnh và ánh mắt chuyển sang quyết tâm, xa hơn so với ánh nhìn mất mát trước đây. "Phụ thuộc vào những người từ thời gian của em sẽ luôn là sự lựa chọn mạnh mẽ nhất của chúng ta. Em đặt niềm tin tuyệt đối vào họ rằng họ sẽ tìm cách đưa em trở lại."

Atsushi tuyên bố điều đó với một niềm tin không thể nghi ngờ trong lời nói, đủ để khiến Dazai mở to mắt chỉ một chút ít, xoay sở để khiến Dazai mất cảnh giác một lần nữa dù chỉ trong một phản ứng ngạc nhiên nhỏ nhất, của ánh mắt nặng nề, sâu thẳm không đáy đó.

Atsushi bị mắc kẹt trong quá khứ năm năm trước, trong một thời đại mà Dazai là thành viên của Mafia cảng khi chỉ mới mười tám tuổi. Trong thời gian mà Dazai không nói chúc ngủ ngon cho cậu, nơi ánh mắt anh nhìn ra tối tăm hơn bất cứ điều gì Atsushi từng thấy, chỉ khiến cậu muốn hiển thị cho anh ánh sáng để thấy màu caramel đẹp đẽ cậu biết anh có thể trở thành. Không có gì cậu có thể làm về điều đó ngay bây giờ. Cậu ở đây mà không có cách trở lại từ phía này.

Nhưng từ tương lai, Atsushi có hy vọng vào Cơ Quan. Cậu biết rằng có thể mất từ một ngày đến một năm để Cơ Quan có thể tìm ra người sử dụng năng lực, nhưng từ khi gia nhập, Atsushi đã đặt niềm tin vào Cơ Quan và dù cậu gây khó khăn cho họ, họ chưa từ bỏ cậu một lần nào. Atsushi quyết định sẽ đặt niềm tin vào Cơ Quan.

Niềm tin của cậu vào Dazai.

_______________

(V: Chương sau chồng quốc dân Chuuya sẽ được xuất hiện yayyy. Tôi không muốn spoil nhiều nhưng một tình bạn nào đó sẽ được hình thành!

Dịch chương này xong tôi thề tay tôi đau nhứt luôn, gần như gấp đôi chương trước nên dịch muốn chết. Chương sau cũng vậy cho nên lịch ra chương sẽ là hai tuần một lần.

Hẹn gặp lại các bạn trong chương sau.)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top