Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Don't you wanna kiss me?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ten đã chẳng làm gì ngày hôm đó. Đây là ngày nghỉ duy nhất của họ sau một tháng quảng bá và ra mắt WayV. Vì vậy, anh quyết định ở lại ký túc xá, không đi đâu cả. Anh bật tivi lên, lơ đãng điều khiển để tìm thứ gì có thể xem được.  Cuối cùng thì anh quyết định xem chương trình động vật hoang dã, đang chiếu về một con sư tử cái bảo vệ đàn con của mình. Thật dễ thương.

Chỉ xem được mới vài phút thì anh cảm nhận được một lực bên cạnh lún xuống ghế ngồi, vội lại gần và đè lên vai anh.

"Chà, chào buổi sáng," Ten nói bằng tiếng Trung Quốc, chẳng buồn dịch chuyển, chỉ nghịch nghịch những sợi tóc đang cọ vào má.

"Chào buổi sáng, ca ca" Hendery nở nụ cười nhẹ, "Anh đang xem gì thế?"

Ten nhún vai, "Sư tử cái bảo vệ đàn con mình khỏi những kẻ săn mồi. Dù sao thì anh cũng chẳng có gì khác để xem. Em có thể đổi kênh nếu muốn,"

Anh đưa điều khiển cho cậu, nhưng Hendery chẳng mảy may quan tâm. Đôi mắt của cậu dán chặt vào màn hình đầy hứng thú. Ten cười nhẹ, thu tay lại.

"Em thích động vật lắm hả?"

"Em thích mèo nhất. Các con vật khác cũng rất dễ thương,"

"Em có một con mèo ở đây," Ten nhếch mép.

Tai cậu vểnh lên, nhìn xung quanh, "Chúng ta có ư? Ở đâu?"

Kí túc xá vắng lặng vì Kun và Winwin đã đi ăn sáng. Yangyang, Lucas và Xiaojun vẫn đang ngủ trong phòng.  Dù sao thì cũng mới 9 giờ sáng. Anh và cậu chỉ tình cờ dậy sớm hơn thôi.

"Đây," Ten chỉ vào mặt và buộc cậu phải nhìn vào mắt mình, chính diện. Anh cười, đôi mắt híp lại. Cậu đỏ mặt.

"Anh Khâm, điều đó thật chẳng vui chút nào," Hendery cười khúc khích.

"Gì chứ? Anh thật sự là một con mèo mà! Meo ~" Ten bật cười. Hendery lao tới ôm choàng lấy anh, cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu. Nhưng cuối cùng, cậu chẳng thể giận lâu được với người anh này của mình.

Ten trông thật đáng yêu. Hendery quả thực thấy anh thật mềm mại, dễ thương. Ngay cả khi Ten có phát âm sai một chút, anh cũng đã cố cho thật tự nhiên. Cậu thích anh đến chết đi được.

"Này, em thích mèo đúng không?"  Ten nhắc lại lần nữa khi anh cúi lại gần Hendery hơn. Anh vẫn ngồi trong vòng tay cậu, lưng tựa vào ngực. Cậu nhìn anh.

"Em từng hôn bao giờ chưa?"

"Ghê quá," Hendery trả lời ngay lập tức trước khi cười phá lên, "Nhưng em hôn rồi, em thường hôn những chú mèo của mình,"

"Vậy thì em không thể nói nó ghê được," Ten khẽ nói, thấy lòng minh thoải mái hơn.

Bây giờ cậu đang nằm trên sô pha, còn Ten thì trên người cậu. Nhưng vì anh rất nhẹ cân, cậu không bận tâm lắm. Thành thực mà nói, cậu thích sự ấm áp, đặc biệt là khi trời lạnh. Tay cậu buông lỏng, ôm anh chặt hơn.

"Này," Cậu gần như đã ngủ gật cho đến khi giọng Ten lại cất lên, "Anh cũng là mèo. Em không muốn hôn anh sao?"

Đôi mắt cậu mở to. Ten không thể thấy cậu nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được từng ngón tay cậu đang chờ đợi và tính toán. Hendery chợt đỏ mặt. Cậu thề rằng cậu có thể nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của Ten ngay ở vị trí này, nơi tầm nhìn chỉ có mái tóc đen ngắn ngắn có chút lộn xộn của anh. Trong chốc lát, cả anh và cậu đều không nói gì. Chỉ có tiếng vô tuyến phát ra trong phòng khách.

Cho đến khi Ten xoay đầu lại.

"Được chứ?"

Cậu chưa kịp nói gì thì môi anh đã ấn lên môi cậu. Mềm mại, ngọt ngào và ấm áp. Nụ hôn nhanh chóng và ngắn ngủi nhưng vẫn đủ khiến cậu ngạc nhiên. Mặt cậu đỏ bừng còn mắt thì mở to.

Ten cười, lùi ra, chạm lên môi mình. "Mmm thật ngọt ngào, đúng như anh đã nghĩ,"

Anh cũng ngọt thật đó, Khâm ca.

Hendery rất muốn nói vậy, nhưng cậu quá bất ngờ nên không thể thốt nên lời. Bản thân thì đình chỉ suy nghĩ, lại không tìm được lời nào, cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng vừa mới hôn mình.

"Ca—"

"A, chuyện gì vậy?"  Winwin bước vào trong sau khi tháo giày. Kun đi theo phía sau, "Sao đấy?"

Ten nhún vai, "Vừa nãy bọn tôi chơi với mèo"

Hendery cẩn thận quan sát anh.

"Cậu đã sao? Nhưng bên ngoài rất lạnh còn hai người trông rất bình thường mà," Kun nhướng mày.

"Ừ, chỉ một lúc thôi. Sau đó, bọn tôi đã vào xem TV,"

Vô tuyến hiện đang phát một bộ phim tài liệu về cá. Không ai trong hai người chú ý đến nội dung chứ đừng nói đến việc nhận ra rằng bộ phim tài liệu trước đó đã sớm kết thúc.  Hendery đã có vẻ thực sự xem nó.

"Vâng, bọn em chỉ đang ... thư giãn thôi,"

Không ai nói gì cả. Ten vẫn đang ngồi rất gần Hendery, nhưng có thể anh ấy vẫn luôn như vậy phải không? Kun lờ đi, bảo Hendery đi đánh thức các thành viên khác trong khi Ten sẽ phải vào bếp chuẩn bị bát đĩa.

Ten định cầm đĩa thì Kun đã đưa tay lấy ra từ phía sau, nhanh hơn anh.

"Cậu đã làm gì đó, phải không?"

Kun nhìn thẳng vào mắt anh còn Ten chỉ cười toe toét kiểu Cheshire.

Kiểu cười Cheshire

"Và nếu tớ nói tớ đã làm gì thì sao?"

"Mặt em ấy đỏ bừng. Cậu đã làm gì?"

"Kun ca," Ten nói một cách tinh nghịch, "Sự tò mò của cậu có thể hại chết mèo con đó ~" Sau đó, anh quay ra dọn bàn ăn sáng.

Kun quyết định không muốn hỏi thêm nữa. Có lẽ anh ấy đã chỉ nhìn thấy gì đó. Có lẽ má của Hendery đỏ lên do trời quá lạnh. Hai người nói rằng họ đã chỉ chơi với mèo thôi.

Nhưng khoảnh khắc mà anh thấy Ten hôn Hendery khi họ đang rửa bát, anh đã chắc chắn về những suy nghĩ trước đó của mình. Anh biết có gì đó không ổn. Hay bình thường? Thấy cả hai trông vui vẻ đến nhường nào, Kun quyết định sẽ để mặc họ.

"Có thích hôn mèo không?"

Cậu nghe Ten hỏi.

"Em thích hôn anh, Khâm ca. Anh không cần phải giả như mèo nữa đâu,"

"Meo meo ~"

À, hoá ra là như vậy.

Kun tự cười bản thân bởi anh đã thật ngu ngốc khi không thể tự mình hiểu lời nói dối giữa hai người.

-

Những người bình chọn và để lại bình luận ở đây là những người dễ thương nhất trên đời ^ 3 ^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top