Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10. M mũ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Naomi."

Tôi nghe có một giọng yếu ớt gọi tên mình. Nhưng tôi vẫn còn đang ngái ngủ và tôi muốn được ngủ nướng tiếp. Cho nên tôi mặc kệ tiếng kêu đó.

"Naomi."

"Đi đi." Tôi nửa năn nỉ nửa càu nhàu, mặc dù giọng tôi chắc đã bị cái gối bóp nghẹt.

"Naomi."

Tôi trở mình tiếp tục ngủ. Tôi vùi sâu hơn vào đống chăn mền, túm cái gối chặt hơn. Tôi sẽ không dậy nếu không bị ai đó đánh đâu. Nhưng người đó bắt đầu lay mạnh cố làm tôi tỉnh giấc.

"Không." Tôi làu bàu.

"Naomi." Giọng nói bắt đầu dỗ ngọt.

"Để yên tôi ngủ." Tôi trở mình cầu xin.

"Còn nhiều cách để đánh thức cậu dậy lắm." Giọng nói cất lên tỉnh bơ, mặc dù nó phảng phất mùi đe dọa. "Tớ có thể đổ nước đá lên cậu nè. Mở nhạc âm lượng cực đại nè. Hoặc là cho cậu hửi mùi lạ nào đó." Tôi biết tỏng đó là Jordan chứ không ai vô đây.

"Tớ không muốn cái nào cả, làm ơn." Tôi đáp.

"Tụi này có đồ ăn."

Con mắt tôi liền mở thao láo. Tôi lập tức ngồi dậy từ trên giường. Tôi phải chớp mắt tới vài lần để mắt thích nghi được với ánh sáng trong phòng. Tôi nhìn lên Jordan đang mang nét mặt vui vẻ. Tôi nhìn cậu ấy mong chờ, cười toe toét hết cỡ.

Jordan cười tươi. "Đấy là một cách hiệu quả để đánh thức đó."

"Tớ đã ngủ bao lâu..." tôi ngừng lại để ngáp, xong hỏi nốt. "...rồi?"

Cậu ta ngưng lại một chút, hẳn là lại đang làm toán, một điều ngạc nhiên là cậu thật sự lại biết tính toán. Rồi cậu ta trả lời. "Cỡ hai tiếng."

Tôi nhướn mày. "Mấy cậu phải tốn tới hai tiếng để lấy đồ ăn hả?"

"Không." Jordan đáp. "Tụi tớ còn làm thêm vài chuyện lặt vặt khác mới đi lấy đồ ăn."

Tôi hoài nghi nhìn cậu ta. "Chuyện lặt vặt gì?"

Cậu mỉm cười. "Chán lắm cậu sẽ không hứng thú nghe đâu." Cậu ta hơi nhún vai nói, đánh trống lảng tôi. Tôi biết tôi cần phải làm tốt hơn nữa. Đây là Jordan Wallace mà tôi đang đối mặt, một cao thủ nói dối, chơi xỏ, và câu giờ.

Tôi không nói gì nữa. Cậu ta lờ đi tâm trạng thay đổi thất thường của tôi và cười tiếp. Cậu vỗ tay một cái rồi đặt nó hai bên hông.

"Nào." Cậu nói. "Dẫn cậu tới phòng ăn thôi."

"Okay." Tôi nói, vươn vai một chút trước khi bỏ mền khỏi trên người. "Tớ sẽ thức dậy..."

"Whoa, whoa, whoa." Jordan lên tiếng khiến tôi ngừng lại. "Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả?"

Tôi nhìn cậu ta cùng vẻ mặt thắc mắc. "Làm gì là làm gì? Tớ đang ngồi dậy khỏi giường, mẫu vật A ạ." Tôi nói, động đậy thân mình trên giường.

Cậu ta phá lên cười, rồi ngừng lại nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng. "Không, thiệt đó. Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu còn đang bị thương. Tớ không thể để cậu tự đi trong tình trạng vầy được."

"Vậy cậu tính làm..." Đôi mắt tôi hướng vào thứ đang đợi tôi cuối giường.

"Không." Tôi nói. "Không, không, không. Tớ sẽ không ngồi..."

"Nó chỉ là cái xe lăn thôi mà, Naomi." Jordan khăng khăng. "Lên ngồi đi."

"Không, tớ không đi." Tôi lườm cậu ta nói. "Tớ sẽ không ngồi xe lăn, kể cả nó có giết tớ đi chăng nữa."

Jordan nhoẻn miệng cười ranh ma, lộ ra lúm đồng tiền trên má cậu ta. "Nhận lời thách đấu."

Bằng cách cưỡng ép, cậu ta khiêng tôi khỏi giường rồi bỏ tôi vào chiếc xe lăn. Nhưng nghe không dễ vậy đâu. Tôi vùng vẫy, tôi gào thét, tôi đấm đá, và tặng cậu ta cú đá chính xác vào háng.

Cậu ta thút thít. "Cậu vừa làm tổn thương thằng Jordan con đó có biết không."

Jordan quỵ gối xuống sàn. Sau khi vừa lăn lộn vừa kêu gào trên sàn được vài phút, cậu ta vẫn không bỏ cuộc. Tôi cố trườn xuống giường. Nhưng cơ thể tôi vẫn còn đau nhức vì bị Ray và đám bạn hắn ban cho. Vậy nên khá khó nhằn để tránh khỏi tầm tay Jordan. Tôi túm lấy cái gối bắt đầu ném vào mặt cậu ấy. Nhưng tôi cứ ném cái nào qua cũng bị cậu ta đỡ được hoặc ném trả lại tôi. Vậy nên tôi chộp lấy cái mền quăng vào cậu ta. Cả cái mền bung ra trùm cậu ta lại, tạm thời che mắt cậu và cho tôi được lợi thế. Tôi bất thình lình nhào tới, đè cậu ta nằm xuống sàn. Tôi kềm lại, khoá chặt hai tay cậu ta đồng thời cuốn mền lại quanh người cậu.

Và vừa lúc cậu ta định cầu cứu viện, Declan và Bennett đã ập vào trong phòng.

Declan đã cung tay thành nắm đấm trong tư thế sẵn sàng đánh người. "Cái đ..."

"Tôi nghe có tiếng la hét." Bennett nói, ánh mắt cậu ta điên cuồng quét khắp phòng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bennett phản ứng dữ dội tới vậy. "Có chuyện gì vậy?" Cậu ta hoàn toàn bối rối nhìn cảnh tượng trong phòng, cả hai người đều đeo vẻ mặt ngây ngốc.

Jordan ngừng vùng vẩy khi tôi đã nới lỏng vòng ôm cậu ta. Hai người họ đều dửng dưng trước cảnh này. Tôi, Naomi Lorraine, đang giạng chân ngồi lên Jordan Wallace nhìn như một con ma thất bại của tạo hoá với cái mền trắng trùm trên người. Còn tôi thì như đang giải mã bí ẩn và lật mặt kẻ phản diện đằng sau lốt ma quỷ vậy.

Tôi nước ngụm nước bọt. "Ừm- ờ."

"Tụi này vừa chen ngang vào chuyện gì hả?" Declan ngập ngừng hỏi, vẫn đang cố hình dung toàn bộ tình huống này.

Bennett không nói lời nào. Trí óc cậu ta vẫn còn bận phân tích chuyện gì đang diễn ra. Cậu ta nhìn chằm chằm bọn tôi không chớp mắt.

"Giúp tớ ra khỏi đây!" Tiếng kêu bị bóp nghẹt của Jordan phát ra từ đám chăn mền.

"Là cổ- cổ vừa làm đó hả? Với cậu?" Bennett hỏi Jordan.

Jordan hơi ngừng chút rồi thở dài. "Ừ, đúng rồi."

Declan cười ha hả nhưng tôi lờ đi. Tôi nhìn thẳng vào hai người đứng trước mặt.

"Tớ sẽ không ngồi lên cái xe lăn đó." Tôi tuyên bố.

Mặc dù nó chẳng có hiệu lực cho lắm.

-

Tôi lườm ba tên ngốc trong lúc nhai miếng pizza. Hơi khó ăn tại vì tay lẫn chân tôi đều đã bị trói bằng dây thắt lưng rồi. Ba người họ cũng chăm chú nhìn tôi đang ăn pizza. Jordan đang ăn phần cậu ta cùng một li soda kẹp giữa chân cậu ấy. Declan thì đang ăn cùng một tờ khăn giấy to tướng nhét vào cái lỗ mũi đang ăn trầu của mình. Và Bennett thì vừa ăn vừa ịn lon soda lạnh lên cái má bầm tím của cậu ấy. Tự nhiên giữa bốn đứa tôi hình thành một sự im lặng kì cục. Chỉ có tiếng nhai vang lên trong bầu không khí đó.

"Vậy," Jordan hỏi, dừng lại để uống lon soda mà cậu đã sử dụng làm chườm đá rồi để nó lại chỗ cũ. "Pizza của cậu thế nào?"

"Cũng được." Bennett đáp.

"Tớ cũng vậy." Declan lầm bầm.

Tôi ừ hứ để trả lời.

Jordan hỏi thêm nữa. "Vị cũng ngon chứ hả?"

"Cũng được." Bennett đáp, uống ngụm nước trước khi đặt lại nó lên má.

"Tớ cũng vậy." Declan lại nói.

Tôi cũng ừ hứ thay câu trả lời.

Cậu ta lại thử lần nữa. "Vết thương do trận đòn Naomi của cậu sao rồi?"

"Không sao." Bennett nói.

"Tớ cũng vậy." Declan làu bàu rồi cắn miếng pizza.

Tôi lại ừ hứ.

Cả bốn đứa tôi bắt đầu nhìn nhau cho tới khi mặt mỗi đứa dần hình thành nụ cười trên môi.

"Không thể tin được là cậu lại làm vậy với Jordan!" Declan huơ tay cảm thán.

"Các cậu có thấy tớ vật ngã Bennett bằng xe lăn chưa?" Tôi hỏi họ, cảm thấy vô cùng tự hào với thành tựu của mình.

"Ừ, thấy rồi." Bennett làu bàu, nhưng vẫn mỉm cười. "Thật ra là tớ được cảm nhận nó mới đúng."

"Và làm sao cậu có thể khiến lỗ mũi Declan ăn trầu được chỉ bằng hai cái gối?" Jordan thắc mắc. "Hai cái gối. Ừ, đúng rồi đó. Cậu thật sự đã cho nó chảy máu mũi chỉ với hai cái gối vô cùng êm ái."

"Đừng có làm tớ phải hồi tưởng nữa." Declan nói, tay xoa mũi khi nhớ lại.

Mọi người đều phá lên cười đau bụng.

"Tụi mình biết chắc một điều." Jordan nói. "Là cô gái này có thể tự lo thân cổ được."

Tôi nhún vai vô tội. "Chỉ là mình hơi dư năng lượng thôi."

"Ây da, nhìn cổ đi kìa." Jordan véo má tôi thủ thỉ. "Luôn tỏ vẻ đạo mạo để che giấu bản chất xấu xa của mình."

Tôi gạt tay cậu ta đi. "Tớ sẽ làm cái gì tớ làm được. Tớ đã coi quá nhiều phim hành động rồi và tớ biết nên học hỏi cái gì ở nó."

Declan khịt mũi. "Học hỏi cái gì? Đánh lộn?"

"Ừ, đánh lộn." Tôi nói. "Còn gì khác ngoài nó nữa?"

"Không có ý xúc phạm đâu Naomi, nhưng cậu là người cuối cùng mà tớ biết người đó sẽ chẳng biết gì về đánh nhau..."

Tôi mở miệng tính chen vào, nhưng cậu ta đã chặn lại.

"Không được giáo dục." Cậu ta sửa lại. "Ý tớ là về thể chất."

Jordan ho khù khụ. "Và cậu đang bị chảy máu mũi chỉ vì một cái gối."

"Tại hên thôi!" Declan vặc lại.

Cậu ta cười trêu. "Ừ rồi, là cái gì đó gối đầu cậu ngủ á."

Lúc Declan hăm doạ sẽ thồn miếng pizza vào họng Jordan, Bennett chuyển hướng qua tôi. Cậu ta thăm dò tôi một giây, như thể đang tìm cái gì đó ở tôi vậy. Tôi ngừng nhai miếng pizza lúc cậu ta đang nhìn.

"Có lẽ cô ấy nên được dạy cách đánh nhau." Bennett kết luận, nhìn sang hai người kia.

Declan hơi dừng lại việc thồn nguyên miếng pizza vào họng Jordan. Jordan cũng không cười nữa.

"Hả?"

Bennett trao họ ánh nhìn. "Rồi cổ cũng phải học cách tự vệ sớm hay muộn thôi mà. Phải không?"

Declan và Jordan nhìn sang nhau trước khi cả hai gật đầu.

"Ừ, nó nói có lí."

"Nếu đó là cách tốt nhất..."

Tôi cười hớn hở. "Vậy hả, bây giờ các cậu sẽ dạy tớ đánh nhau đúng không?"

"Không phải bây giờ." Bennett nói. "Chờ tới lúc cậu khoẻ đã..." tôi lầm bầm gì đó trong miệng. "... lúc cậu khoẻ rồi, tụi này sẽ cho cậu coi vài thứ."

Ba người họ đều đeo điệu cười y hệt nhau nhìn tôi. Tôi không thể không cười đáp lại họ.

"Vậy thì tớ phải nhanh chóng khoẻ mới được." Tôi nói rồi khổ sở lấy miếng pizza khác vì hai tay còn bị trói chặt.

"Và còn cách nào khác hay hơn là coi phim không?" Jordan nói, nở nụ cười tận mang tai, một cảnh hơi gây khó chịu vì cậu ta vẫn còn đang trong tình cảnh kì cục đó là bị Declan cố gắng nhét miếng pizza vào họng.

Declan nhún vai. "Tớ thấy cách đó cũng được." Nói rồi cậu ta lại tiếp tục công việc dang dở.

Bennett mỉm cười, lờ đi cảnh giết người đang diễn ra trước mắt tụi tôi. "Tớ có Netflix..." cậu ta vừa nói vừa mở ti vi. "... Naomi, cậu chọn phim đi."

Đó một cái TV màn hình phẳng được treo lên tường đối diện với chúng tôi. Tôi vẫn mắc kẹt trong cái xe lăn lúc ba người họ tới ngồi kế. Đây cũng là một cái xe lăn tốt, nhưng ghế sô pha thì thoải mái hơn. Declan để ý ánh mắt lưu luyến cái sô pha của tôi rồi ngã người cười. Cậu ta ngồi dậy đỡ tôi khỏi cái xe lăn khoác tay tôi như kiểu cô dâu chú rể. Tôi không kềm được mà ngượng chín mặt. Chưa ai làm vậy với tôi cả. Ừm, trừ ba tôi lúc tôi còn nhỏ, để tôi nói lại. Chưa ai làm vậy trừ ba với tôi bao giờ cả. Cậu ta để tôi ngồi giữa Jordan với cậu rồi ngồi xuống.

Tôi định cầm cái remote thì chợt nhớ là tay chân còn bị trói. Tôi khẽ hắng giọng để họ chú ý tới tôi. Tôi lắc lắc sợi dây trói, lườm họ với ánh mắt có thể khiến Declan rất tự hào. Declan và Jordan tháo dây cho tôi. Tôi xoa bóp cổ tay, mừng vì đã được thả.

"Vậy," Jordan nói. "Coi phim gì đây?"

"Phim hành động thì sao?" Declan hỏi.

Bennett lắc đầu. "Thôi, coi gì đó thần kì hoặc hư cấu đi."

"Không- khống- khồng." Tôi ngâm nga, lúc lắc tay với họ. "Tớ sẽ là người chốt coi cái gì."

"Chắc lại là ba cái phim vớ vẩn của con gái rồi." Jordan khẽ làu bàu trong miệng.

Tôi đưa tay ra với Declan. Cậu ta đưa cái remote trên bàn cho tôi. Tôi lấy nó gõ một cái vào đầu Jordan.

"Không, tớ không có coi ba cái phim vớ vẩn của con gái nhá." Tôi nói. "Tớ sẽ xem một bộ hoạt hình kinh điển."

Bennett có vẻ hứng thú với nó. "Phim gì vậy?"

Tôi cười đáp với cậu. "Peter Pan."

Những nụ cười hớn hở trên mặt mấy cậu chàng còn chùng xuống nhanh hơn tàu lượn siêu tốc xuống dốc trong công viên giải trí nữa. Tôi khẽ cười lúc nói câu đó. Tôi sẽ không dễ dàng quên điều nghe lỏm được lúc bọn họ tưởng tôi đã bị ngấm thuốc tới vậy. Những Kẻ Thất Lạc có vị trí nào đó đối với họ, và tôi có ý định tìm hiểu cho ra nhẽ. Vậy nên tôi sẽ xem phiên bản gốc của Những Kẻ Thất Lạc này trong một bộ phim không thể nào kinh điển hơn chuyển thể từ sách của J.M Barrie, Peter Pan: Những Cậu Bé Không Lớn.

Jordan là người đầu tiên che giấu cái cau mày mà cậu ta vừa mới thể hiện phút trước.

"Cậu muốn coi bộ phim chán chết đó á hả?" Cậu ta bật cười hỏi tôi. "Vậy còn Bambi? Hay Aladin thì sao? Hay là Đi tìm Nemo kể về một ông bố đơn thân goá vợ vì vợ bị một tên sát thủ máu lạnh giết chết, bỏ lại ổng và đứa con trai tật nguyền. Và rồi thằng con đó lại bị bắt mất và ổng phải đi tìm con ổng với một người phụ nữ có vấn đề thần kinh."

Tôi trố mắt nhìn cậu ta. "Cậu vừa mới phá huỷ tuổi thơ tớ đó."

Cậu ta phát cái vô vai tôi. "Đến lúc phải nhìn bộ mặt thật của đời rồi Naomi ngây thơ của tôi ơi."

Tôi lắc đầu. Tôi biết cậu ta đang làm gì. Cậu đang cố để tôi đổi ý coi phim. Tôi có thể coi Đi tìm Nemo để kiểm chứng lời cậu ta nói. Và lát nữa đập cậu ta tơi tả vì tội phá hỏng tuổi thơ của tôi lẫn bộ phim.

"So với bộ phim mà cậu vừa mới mô tả quá trần trụi cho tớ, tớ vẫn thà xem Peter Pan còn hơn."

Bennett vừa ăn pizza vừa nghi ngờ nhìn tôi. "Cậu chắc chứ? Ý tớ là, còn hàng trăm bộ phim cho mình coi mà."

"Và khi nó nói hàng trăm, thì đúng là hàng trăm thật." Jordan vừa nói vừa nhét miếng cuối cùng vào miệng.

"Ừ." Declan đồng tình, cậu uống ngụm nước. "Tại sao phải coi nó?"

Tôi cười vô tội với bọn họ. "Thì là, tớ có một tình yêu đơn phương to lớn dành cho Peter Pan từ lúc nhỏ xíu rồi. Và điều thứ hai là, tớ muốn gặp lại Những Kẻ Thất Lạc."

Cả ba người họ đều sặc lấy thức ăn nước uống của mình. Jordan đấm hùng hục vào ngực mình mấy chục lần như điên. Bennett nhìn qua chỗ khác, cố tỏ ra mình vẫn đang nhai nuốt bình thường. Còn Declan xém nữa đã làm đổ lon soda, cậu ta ho sặc sụa, nói là nó chảy lộn vô dây thanh quản. Lúc đầu tôi có hơi giật mình, nhưng rồi lại thấy lo cho họ. Nhưng tôi che đậy đi và mỉm cười với họ lần nữa.

Declan đã lấy lại tinh thần được. "C-cậu vừa mới nhắc Những Kẻ Thất Lạc?" Cậu ta thốt lên.

"T-tại sao cậu lại thích Những Kẻ Thất Lạc." Jordan gặng hỏi. "Tớ đã tưởng là bọn tớ nuôi cậu tốt hơn chứ!"

Tôi làm bộ ngây thơ lẫn bối rối. "Các cậu đang nói gì vậy? Họ đã là thần tượng phim yêu thích của tớ từ nhỏ mà. Tớ yêu các nhân vật rất nhiều lẫn tạo hình đáng yêu của họ nữa. Có một lần tớ đã hoá trang thành Cậu Bé Thất Lạc bận đồ cáo, Slightly, vào lúc Halloween."

Bennett hắng giọng. "Và đó là toàn bộ điểm cậu thích ở họ hả?"

"Ừ." Tôi ngừng lại trước khi nói thêm. "Còn nữa, họ vô cùng dễ thương."

Họ lại bắt đầu sặc hết lần này tới lần khác. Tôi cố nhất có thể để không đảo mắt mình.

"Các cậu sao vậy? Mọi người không thích Những Kẻ Thất Lạc à? Nếu đúng là vậy, thì tớ ghét phải chống lại các cậu vì họ là nhân vật yêu thích nhất của tớ xuyên suốt bộ phim."

Được rồi đó là một câu nói xạo. Peter Pan sẽ là và mãi là nhân vật tôi thích nhất trong cả bộ phim. Nhưng tôi đang có ý đồ của tôi.

"Vậy ít ra các cậu cũng nói tớ nghe xem tại sao lại không thích Những Kẻ Thất Lạc đi. Có phải là tại bọn họ đánh đấm lẫn nhau không? Hay tại trang phục thú vật của họ? Lịch sử vì sao họ trở thành Những Kẻ Thất Lạc?"

Vô tình tôi dần thu hẹp khoảng cách, ép họ lại với nhau. Chắc chắn họ không thể đánh trống lảng được. Họ đã thể hiện quá lộ liễu là họ không ưa Những Kẻ Thất Lạc. Ba người họ đánh mắt nhìn nhau. Jordan đã bị cạn lời nên không ý kiến gì. Declan thì đang trên bờ vực bị doạ sợ tới muốn xỉu. Nhưng còn Bennett có vẻ là người điềm tĩnh nhất trong đám bọn họ. Nụ cười tôi chợt dập tắt, chết rồi, cậu ta sẽ huỷ hoại mọi thứ.

"À, ý cậu là Những Kẻ Thất Lạc trong phim đó hả?" Cậu ta ngây thơ hỏi. "Tụi tớ cứ tưởng cậu đang nói tới phim nào khác tên là Những Kẻ Thất Lạc chứ."

Không, không, không. Ý tôi không phải vậy. Cậu phá hỏng hết mất rồi. Cậu không thể nói vậy. Nhưng tất nhiên là tôi không bảo cậu ta vậy rồi. Tôi không được để họ biết tôi đã nghe lén trong lúc họ tưởng tôi ngủ say rồi. Chắc chắn họ sẽ ghét tôi. Vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài thuận theo ý họ.

"Những Kẻ Thất Lạc?" Tôi cố hỏi sao cho ra vẻ đang hứng thú. "Tớ chưa bao giờ nghe tới tên đó."

"Đó mới là vấn đề đó." Jordan nói, dựa theo lời Bennett mới gợi ý. "Tụi mình đã bất ngờ tại vì tưởng cậu đang nói tới cái phim nào tên Những Kẻ Thất Lạc."

Tôi rất khao khát được nói thẳng là tôi không hề đang nói tới cái phim mà tôi chưa bao giờ nghe tới cả, ý tôi ở đây là Những Kẻ Thất Lạc trong Peter Pan cơ. Nhưng tôi biết ý đồ của họ. Họ đang cố che giấu sự thật đã rõ mồn một là họ rất ghét Những Kẻ Thất Lạc vô tội kia.

"Đó là một bộ phim rất hay." Jordan tiếp tục. "Một bộ thể loại ma cà rồng hài hước sản xuất năm 1987. Quên Hừng đông đi, bộ này chính là đại diện cho cả thể loại ma cà rồng đó."

Giờ tôi lại bắt đầu thấy hứng thú. "Ma cà rồng?"

"Ừ, nó nói về hai anh em nhà nọ chuyển tới California sống và chiến đấu với cả một băng nhóm ma cà rồng." Bennett giải thích.

"Nếu các cậu đã mê bộ phim tới vậy, tại sao các cậu lại trông kinh ngạc lúc tớ nhắc tới Những Kẻ Thất Lạc?" Tôi hoài nghi thắc mắc.

Declan nhún vai. "Tụi tớ chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ là dạng mê loại phim đấy cả."

Tai tôi đỏ ửng. "Vậy là vì tớ là con gái, nên tớ không coi được mấy phim kinh dị ma cà rồng hả?"

Declan nhìn trông kinh ngạc. "K-không, ý tớ không phải..."

Tôi kệ cậu ta rồi chú ý vào màn hình. "Tớ sẽ cho các cậu thấy các cậu sai rồi." Tôi cầm lấy remote chuyển thành phim Những kẻ thất lạc.

Nhưng rồi tôi lại ngừng ý định ấn phím chạy phim. Đây chính xác là cái họ muốn tôi thuận theo. Đổi phim, đổi đề tài đối thoại, đánh trống lảng câu hỏi của tôi. Tôi cung tay thành nắm đấm, cố giấu cơn giận của mình. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ được. Nhưng tôi cũng không thể để họ phát hiện ra tôi biết mọi chuyện được. Tôi hít sâu một hơi rồi mở phim coi.

Tôi biết các cậu ta đang cười thầm với nhau. Hẳn là tranh thủ đập tay nhau trong lúc tôi còn chăm chú vào màn hình. Đây không phải là phần nằm trong kế hoạch. Nhưng rồi tôi cũng sẽ nghĩ cách khác để moi thông tin từ họ. Tôi cầm miếng pizza trên bàn lên, rồi ngồi xếp bằng trên sô pha. Và rồi tôi nhận ra mình vừa mới tự đào hố chôn mình. Tôi đang coi một bộ phim kinh dị. Tôi chưa bao giờ coi kinh dị trước đây cả. Ba mẹ tôi còn nài ép tôi coi đi, nhưng tôi không dám coi một mình. Cơn giận của tôi dần phai nhạt và bị thay thế bởi nỗi sợ hãi.

"Này." Tôi hỏi họ. "Tớ chỉ muốn hỏi, không nghiêm trọng gì đâu, chỉ là tò mò thôi, phim này có ghê rợn không?"

Bennett nhún vai. "Nó thiên một chút về tấu hài..."

"Nhưng lâu lâu cũng có hù đó, lại còn hù rất ghê nữa." Declan nói.

Jordan đưa mắt nhìn tôi. "Tại sao- Naomi, cậu thực sự sợ hả?" Một nụ cười hài hước hình thành trên môi cậu ta.

"Không có!" Tôi nhanh chóng chối, rồi tôi lại nhìn màn hình, bộ phim chỉ vừa mới bắt đầu.

"Ây da đừng lo, Jordan sẽ ở đây bảo vệ cưng."

"Ừ, cái người mà vừa tự gọi mình theo ngôi thứ ba đó 'mong muốn' được bảo vệ tớ nhưng mà tớ chẳng thấy nhẹ nhõm hơn tí nào." Tôi đáp trước khi cắn một miếng pizza.

"Thôi được." Jordan khoanh tay nói. "Tớ đã định đổi sang phim nào khác thiện lành hơn cho cậu. Nhưng nếu cậu đã tự tin về lá gan mình như vậy, thì xem tiếp bộ này thôi."

Tôi cắn chặt môi. Lẽ ra tôi không nên vặc lại như vậy, tôi đã có thể nhận lời Jordan. Nhưng giờ thì đã muộn rồi, tôi sẽ phải ráng sống sót qua nó.

Bộ phim đã trôi qua được vài phút. Đây là một phim khá cũ, phim 'kinh điển' như Jordan nói. Nhưng tôi cũng thấy khá thích phim. Có vài cảnh gây cười, nhưng chưa có ma hù. Tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần cho cảnh hù ma trước khi tôi tự nhục mình trước-

"AHHH!" Tôi hét lên, suýt nữa đã bay khỏi ghế.

Thằng cha đó xuất hiện từ chỗ quỷ tha ma bắt nào. Tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả. Ba người họ đều cười khoái chí, làm tôi ngượng chín mặt.

"Hây da, tội Naomi chưa kìa." Jordan nói.

"Im đi." Tôi lầm bầm. "Tại tớ bị bất ngờ, được chứ?"

"Rồi, rồi." Cậu ta nói. "Nhưng để phòng hờ, anh sẽ bảo vệ cưng."

Tôi lườm cậu ta cháy mặt, nhưng cậu chỉ nháy mắt đáp lại. Jordan quàng cánh tay trái cậu ta quanh vai tôi. Tôi lập tức căng thẳng vì sự động chạm đó. Tôi nhìn xuống lòng mình, cố gắng giấu đi đôi má đã ửng hồng. Tôi nhìn lại Jordan người đang mặc kệ tôi chăm chú xem phim tiếp. Tôi cũng xem tiếp bộ phim, nhưng tôi vì vài lí do mà lại đưa mắt nhìn bàn tay Jordan.

Có một miếng băng keo quấn quanh ngón tay út Jordan. Một miếng băng keo cá nhân băng đơn giản ngón tay cậu ta dưới khớp ngón tay. Tôi không kiềm được mà nhìn chăm chú nó. Sao mà tôi lại không thấy nó từ trước nhỉ? Có phải cậu ta lúc nào cũng bị vậy không? Tôi tự động nhìn tay của Declan và Bennett. Declan không có miếng băng nào trên hai tay cậu ta cả. Nhưng Bennett thì có đeo một cái nhẫn ở ngón tay trỏ phải cậu ấy. Tôi nhìn lại tay Jordan, cố hình dung xem chuyện gì đang xảy ra. Jordan rời mắt khỏi màn hình rồi trố to mắt khi nhìn thấy chuyện gì đã diễn ra. Cậu ta nhanh chóng bỏ cánh tay khỏi vai tôi, rồi cố giấu nó khỏi tầm mắt tôi.

"Sao vậy?" Tôi hỏi ngón tay cậu ta. "Tại sao tay út của cậu lại phải quấn băng?"

Declan và Bennett lập tức ngừng coi phim khi tôi vừa dứt câu. Ba người họ đều mang biểu cảm giống như vừa bị bắt quả tang giết người vậy.

Jordan cười căng thẳng. "Cậu thấy đó, tớ có một vết thẹo từ hồi mấy năm trước đổ lại. Nó chưa bao giờ nhạt cả, và tớ thì chán ghét nó rồi. Nên tớ thường hay quấn băng lại để che nó."

"Cho tớ coi được không?" Tôi hơi tò mò hỏi.

"Hả? Không, tất nhiên là không rồi!" Cậu đột nhiên nhận ra giọng mình có hơi gay gắt khi thấy phản ứng trên mặt tôi. Và rồi cậu ta lại kềm chế lại bằng nụ cười thường ngày của mình. "Tớ hơi xấu hổ, đó là lí do tại sao tớ lại che nó đó."

"Ồ." Tôi mang vẻ thất vọng nói.

Ba người bọn hò thở phào nhẹ nhõm.

"Coi tiếp phim chứ các cậu?" Declan đề nghị, đã đang chăm chú xem màn hình.

Tôi tự động gối đầu mình lên vai Jordan. Cậu ta cũng khẽ cười rồi vòng cánh tay qua vai tôi. Rồi cậu nhìn qua hai người kia thì thầm bằng khẩu hình.

"Thấy chưa? Cổ thích tớ nhất mà." Cậu vừa nói vừa nhướn mày liên tục.

"Câm mồm hoặc tớ sẽ đấm cậu." Tôi vừa coi phim vừa tỉnh bơ nói.

"Nóng tánh quá." Cậu ta khẽ cười nói thầm, rồi cũng im lặng coi phim.

Tôi nhập tâm lại với bộ phim. Lại một màn hù doạ khác, nhưng nó không còn hù được tôi nữa. Tâm trí tôi vẫn còn bận nghĩ tới ngón tay của Jordan và Bennett. Lí do của Jordan thì nghe cũng khá hợp lí. Nhưng tại sao tôi lại không thấy đáng tin? Và tại sao Bennett cũng phải có cái gì đó che tay cậu ta lại, nhưng Declan thì không? Những câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu tôi. Tôi chưa bao giờ biết là kết bạn với mấy ông thần này sẽ lòi ra nhiều thắc mắc tới vậy, nhưng lại không có giải đáp.

Đôi mắt tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng nặng trĩu, gần như muốn sụp hẳn xuống. Đây là một bộ phim đáng xem, và tôi không muốn ngủ gật giữa chừng nó. Có lẽ tác dụng của thuốc ngủ vẫn còn hiệu lực với tôi. Hoặc có thể do tôi buồn ngủ thật. Một cơn ngáp thoát ra miệng cho tới khi tôi nhắm tịt mắt lại.

-

Tôi thức dậy bởi một tràng như tiếng ngáy. Tôi mở banh mắt và nhìn xung quanh mình. Tôi vẫn còn ngồi trên sô pha cùng bọn họ. Còn bộ phim, Những kẻ thấy lạc, đã hết từ lâu và TV đang phát màn hình chính của Netflix. Tôi thấy hơi thất vọng vì đã bỏ lỡ phần còn lại của phim. Tôi nhìn sang người giới thiệu phim đó không ai khác chính là Jordan. Tôi nhìn hai người còn lại và nhận ra họ cũng ngủ hết luôn rồi. Chắc là họ cũng ngủ thiếp lúc đang chiếu dở phim giống tôi. Đột nhiên tôi nhận ra đây chính là thời cơ cho tôi. Tôi có thể coi được cái gì bên dưới miếng băng của Jordan, có phải nó thật sự là cái thẹo không hay gì khác.

Tôi nhìn sang Jordan người vẫn còn say giấc ngàn thu. Mái tóc vàng óng rối bù của cậu ta che kín cả hai con mắt. Tôi không nhịn được mà cười. Cậu ta trông thật ngây thơ khi đang ngủ, không bao gồm cả tiếng ngáy, sau một ngày dài lúc nào cũng cười ma mãnh y chang mặt bà Mona Lisa cười như đang có bí mật. Đầu cậu ta ngã trên sô pha, còn mồm thì há to. Tôi có thể dễ dàng đút cái gì đó vào mồm cậu chẳng hạn như cái rổ bóng rổ nè, nhưng thôi. Nếu tôi mà kiếm ra được cái siêu thị nào đó...

Tôi lắc mạnh đầu xua tan suy nghĩ lạc đề. Tôi ngập ngừng đưa tay mình chọc chọc má cậu ấy. Cậu ta đáp lại bằng một tiếng ngáy, nhưng vẫn còn ngủ. Tôi từ từ bỏ cánh tay cậu ta khỏi vai và đặt nó lại vào lòng cậu. Sau đó tôi cầm ngón tay út cậu ta lên, tôi chậm rãi tháo bỏ miếng băng quanh tay cậu ấy. Lúc đầu nó dính hơi chặt, nhưng rồi cũng tìm được mối tháo. Tôi gỡ miếng băng keo một vòng hai vòng cho đến khi đã lộ ra một phần da. Tôi kềm nén tiếng ré lên phấn khích và làm lộ thứ đang trốn sau miếng băng.

Tôi cau mày. Cậu ta nói dối. Không có vết sẹo nào ở đây cả. Ngón tay cậu ta chẳng có cái thẹo nào hết. Thay vào đó, trong tay cậu ấy lại có thứ gì đó. Là một cái hình xăm. Nhưng không phải kiểu xăm mà tôi thường đọc trong sách hay xem phim. Nó là một hình chữ M được viết uốn lượn cùng số hai trên đỉnh bên phải của nó. Là kí hiệu M mũ 2. Tôi chưa bao giờ cảm thấy Jordan là loại đam mê toán học, nên tôi đoán chắc không phải vậy. Nhưng cái mà tôi để tâm đó là sao cậu ta lại nói dối tôi? Tại sao cậu phải giấu thực chất cậu có một cái hình xăm là biểu tượng gì đó liên quan tới băng nhóm của cậu? Và liệu hai người kia cũng có luôn không? Tôi cẩn thận quấn băng keo lại cho cậu ta đàng hoàng, như vậy cậu ta sẽ không phát hiện ra.

Tôi quyết định đi xem tay Bennett tiếp. Cậu ta nằm kế bên Jordan. Tôi đang định trèo qua người Jordan thì tự nhiên cậu ta ôm chầm lấy tôi, tạo lực kéo tôi trở lại. Và giờ thì tôi lại đang dựa vào Declan rồi.

"Trời ạ." Tôi lầm bầm.

Tôi đoán tôi cũng sẽ xem luôn Declan có hình xăm không. Tôi nhìn Jordan đang cười tủm tỉm trong cơn mớ, cọ mặt cậu ta vô vai tôi. Chắc cậu ta tưởng tôi là gấu bông của cậu ta hay gì. Tôi ngọ nguậy dưới sức ôm mạnh mẽ của cậu ta cho đến khi tôi cuối cùng cũng nới lỏng tay cậu ta ra được rồi với tay mình ra ngoài. Vừa lúc tôi mới được tự do, Jordan lại rúc mặt vào gần hơn. Tôi gạt mặt cậu ta ra bằng tay mình, để cậu ta ngã dựa vào Bennett.

Và rồi tôi quan sát Declan đang ngủ say như Jordan và Bennett. Cậu ta cũng ngáy to chả kém gì Jordan, nhưng Jordan lại thắng cuộc vì tạo được hiệu ứng long trời lở đất. Khuôn mặt bình yên của Declan là một sự thay đổi ngoạn mục từ nét mặt cau có lẫn lườm liếc người khác của cậu ta. Hai cẳng chân cậu ta đang gác lên bàn. Tôi nhìn xuống tay cậu. Không có gì trên tay cậu hết, cũng như bất cứ hình xăm nào ở ngón tay. Tôi đã định bỏ cuộc cho đến khi tôi nhìn ra thứ gì đó. Ngay ngón giữa phải cậu ta, chỉ ở dưới khớp ngón tay giữa ngón trỏ và ngón giữa, phần da chỗ đó lại hơi trắng hơn bàn tay cậu. Cậu ta đang đặt tay mình lên chỗ để tay sô pha.

Tôi dựa gần hơn để nghiên cứu và phát hiện ra nó là một lớp phấn phủ. Tôi kìm lại tiếng hổn hển khi nhận ra cậu ta đã đánh phấn để nguỵ trang. Cậu ta đã đánh phấn để che hình xăm của cậu. Tôi nhặt tay cậu ta lên, nhưng đột nhiên cậu ta lại trở mình. Tôi lập tức đứng hình. Trí óc tôi bắt đầu suy nghĩ hàng loạt lí do viện cớ cho hành động của mình. Nhưng rồi cậu ta lại ngủ tiếp, ngoẹo đầu sang một bên. Tôi run rẩy thở phào rồi nhẹ nhàng cạy ngón tay cậu ta ra. Tôi mút ngón cái mình rồi chùi đi lớp phấn trên ngón tay cậu. Và đúng như tôi nghĩ, có một hình xăm dưới lớp phấn. Nó cũng y như cái của Jordan với một chữ M nhưng khác cái đây lại là số ba. Tôi không biết làm sao để che lại hình xăm cho cậu ta vì tôi chẳng đem theo mình đồ trang điểm. Vậy nên tôi quyết định kệ nó, cứ cho là lớp phấn để lâu quá nên nó tự phai đi.

Lại một chữ M khác, đây chắc có liên quan tới việc họ nằm trong bộ ba chàng ngự lâm. Tôi nhìn sang Bennett. Chỉ có một cách để xác nhận đây có thật sự là một nhóm không thôi. Tôi xoay xở thoát khỏi chỗ mình ngồi và bò qua người Jordan đang còn say giấc ngàn thu. Tôi nhìn Bennett người cũng đang ngủ mê mệt. Đôi mắt nhắm nghiền của cậu ta bị mái tóc đen che khuất. Trong cả ba người, cậu ta là người ngủ yên nhất, nhưng vẫn có ngáy nhỏ. Tôi đã định coi hình xăm nhưng tôi lại thấy có gì đó ánh lên sau tóc cậu ta. Tôi cẩn thận đưa tay vén tóc cậu sau tai. Cậu ta có bấm khuyên kim cương sau tai cậu. Điều đó làm tôi ngạc nhiên, nhưng trông cậu cũng dễ thương với nó á chứ. Và rồi thứ còn làm tôi kinh hãi hơn, đó là mí mắt cậu ta đang động đậy.

Tôi lập tức đặt đầu mình vô lòng cậu ta rồi bắt đầu phát ra tiếng ngáy nhẹ. Với con mắt hí, tôi nhìn thấy đôi mắt xanh của Bennett mở ra. Cậu ta ngáp một cái rồi vươn vai thân mình. Cậu ta nhìn qua phải, thấy bạn mình còn đang ngủ. Rồi cậu ta nhìn xuống và bất ngờ khi thấy quả đầu tôi đang dựa vào lòng cậu. Hơi thở tôi ngưng trọng một lát, tôi thầm cầu cho cậu ta nghĩ tôi đang ngủ thiệt đi. Thay vào đó cậu khẽ cười nhẹ. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc tôi bằng tay phải mình, làm hai bên tai tôi nóng lên.

Rồi cậu ta khẽ thì thầm. "Naomi, đừng tin Những Kẻ Thất Lạc."

Bennett ngáp cái nữa trước khi nhắm nghiền mắt ngủ tiếp. Bàn tay vuốt tóc tôi của cậu ta dần chậm lại rồi ngừng hẳn. Tôi chờ thêm vài phút nữa cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy của cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chậm chạp gỡ tay cậu ra khỏi đầu mình và ngồi dậy. Chiếc nhẫn cậu ta đeo trên ngón trỏ bên phải. Tôi cầm lấy tay cậu và nhẹ tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng không gỡ ra hoàn toàn. Và nó đây rồi, một hình xăm nữa y chang hai người kia. Chỉ có cái là nó không có số mũ trên đầu, thay vào đó nó chỉ có mỗi số một. Không gì khác ngoài con số một độc nhất. Tôi đặt tay cậu ta lại vào lòng cậu.

Ý nghĩa hình xăm chắc là Ba chàng ngự lâm thứ nhất, hai và ba. Đây hẳn là biểu tượng họ là một phần trong băng nhóm. Đây là nhóm Ba chàng ngự lâm có tiếng tăm lừng lẫy. Chắc chắn là nó rồi. Nhưng vậy còn Những Kẻ Thất Lạc? Chắc họ là một băng khác, chắc chắn là một đối thủ. Nhưng tôi cần phải tìm hiểu thêm nhiều về họ, nhất là bởi vì họ lấy tên từ một trong những bộ phim thời thơ ấu của tôi.

Tiếng ngáp của tôi bị nhấn chìm bởi tiếng ngáy của ba người. Ba cái công việc thám tử điều tra này lại làm tôi buồn ngủ nữa rồi. Tôi gối đầu lại vào lòng Bennett và gác chân mình lên Jordan và Declan. Tôi bắt đầu mơ màng thiếp đi. Tôi gà gật một rồi hai lần sau đó. Và tôi sớm ru mình vào giấc ngủ lần nữa.

Nhưng lúc còn chưa ngủ sâu, trong cơn vô thức tôi lại nghe được có ai đó vuốt tóc mình lần nữa.

~~~~~~~~~~~~

Nếu thấy truyện hay, các bạn có thể vào ủng hộ cho tác giả gốc nữa nha :)))) mình có vào acc au gốc xem thì thấy au còn vài bộ cũng hấp dẫn lắm, có thể hoàn bộ này xong mình sẽ sang dịch tiếp một bộ khác :)))))
Cơ mà ngoài ủng hộ au gốc thì mọi người nhớ động viên luôn cả con bé này nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top