Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11. Trừ khi tụi này bắt cóc cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từ từ hé mắt nhìn.

Jordan đang ngáy khò khò trước mặt tôi. Tôi chớp mắt hai lần, tôi vẫn còn nghe mùi bánh pizza tối qua. Đôi mắt tôi tự hướng đến nơi có ánh sáng và nhìn xung quanh. Tôi đang nằm lên người Jordan còn cậu ta thì đang vắt tay quanh eo tôi. Tôi chuyển mình dưới vòng ôm hời hợt cậu ta, nhưng đột nhiên cậu lại siết chặt tôi làm như tôi là con gấu bông của cậu vậy. Tôi đặt tay lên ngực cậu ta muốn đẩy ra. Nhưng lại có thêm một sức ép khổng lồ bên cánh phải của tôi.

Tôi nghển cổ ra sau và thấy Declan đang nằm bên phải. Chân cậu ta thì gác trên đầu tôi, còn tay thì để trên tay dựa sô pha. Còn đầu cậu ta thì đang dựa trên... tôi trố mắt nhận ra, đó không phải cái lưng tôi đâu. Tôi cố đẩy đầu cậu ta ra khỏi mông tôi, nhưng cậu ta bám chặt như keo vậy. Cuối cùng đầu cậu ta cũng trượt xuống gần đầu Jordan... thật là một cuộc chiến khổ sở. Tôi làm mặt biểu cảm, ít ra tôi cũng đã thoát rồi. Nhưng sau đó tôi nhận ra một điều. Nếu tôi nằm trên Jordan và Declan nằm trên tôi... vậy thì Bennett đâu?

Có một tiếng ngáy lớn phát ra bên dưới tôi. Tôi nhìn xuống và khiếp đảm vì cả đám nãy giờ đều nằm đè lên người Bennett. Hai chân cậu ta gác lên lưng ghế. Mọi người thì đè lên bụng cậu ta, nhưng cậu ta vẫn nằm thẳng người thay vì ngủ ngồi như đám bọn tôi. Cánh tay cậu ta gác lên mặt, che đi con mắt và tiếp tục ngáy. Nhìn cậu ta từ vị trí đó, bạn có thể thấy được đôi khuyên tai cậu ánh lên trong ánh đèn.

Tôi khẽ thở hắt. Làm sao mình thoát ra được mớ bề bộn này giờ? Tôi cố gắng thoát khỏi chiếc bánh sandwich người mà tôi bị kẹp vào này. Tôi không muốn đánh thức bọn họ. Tôi đã ngủ đủ cho nguyên tuần này rồi, và nghĩ là họ nên cần ngủ thêm nữa. Tôi muốn thoát khỏi tình huống này một cách thận trọng nhất mà tôi có thể-

Jordan đột nhiên trở mình, mang cả tôi theo cậu ta. Điều đó có nghĩa là cả Declan cũng được theo cùng. Tôi hoảng hồn la lúc bị té xuống ghế đè lên người Bennett. Cậu ta lập tức mở banh mắt vì cú va chạm, và rên rỉ dưới sức nặng của tôi.

Sau đó tới Declan.

Sau đó tới Jordan.

Declan lăn xuống ghế cùng một tràng chửi thề. Cánh tay cậu quơ quơ trong không khí như cố giữ thăng bằng hay là bắt lấy thứ gì đó. Nhưng rồi mặt cậu ta chạm đất đầu tiên. Tôi cố gắng thoát khỏi Bennett, nhưng cậu ta lại xô tôi ngã nhào xuống đất. Tôi rên rỉ, Bennett rên rỉ, lẫn Declan cũng vậy. Tôi cố đứng dậy cùng Declan và Bennett khi chúng tôi đều có cùng suy nghĩ tại một thời điểm. Bọn tôi nhìn lên Jordan người vẫn còn say giấc nồng. Đầu cậu ta thì còn trên ghế. Nhưng thân thì lại nửa trên nửa dưới đất. Nếu cậu ta chỉ nhúc nhích thêm một inch nữa thôi là sẽ rớt ngay xuống người bọn tôi.

Tôi nuốt nước bọt. Đừng đánh thức Jordan. Cho dù có đang làm gì, cậu cũng đừng có dậy. Tất nhiên, cậu ta không thể nghe tôi nói được. Cậu thức giấc giữa chừng một tiếng ngáy. Cậu cố ngồi dậy, nhìn xung quanh kiếm chúng tôi. Nhưng cậu ta không để ý là mình đang gần rớt khỏi sô pha. Cậu ta muốn chống khuỷu tay ngồi dậy. Nhưng dưới tay cậu ta là không khí và thế là cậu mất đà. Cậu lăn khỏi cái sô pha và hạ cánh ngay dưới Declan, tôi, và Bennett. Cả bốn đứa chúng tôi đều thầm than vì cân nặng cậu ta, rồi sau đó là rên rỉ vì đau đớn.

Jordan ngái ngủ ngáp. "Cái nệm này êm ghê."

"Ugh, cậu nặng mấy kí vậy hả?" Declan hỏi Jordan.

"Cả cậu cũng nên tự hỏi mình câu đó nữa." Tôi vặc lại Declan.

Bennett làu bàu. "Tôi mới là người tổn thọ nhiều nhất nè." Cậu ta nghẹn giọng.

Cả đám đều cùng cười ha hả. Tôi chả rõ Bennett sao nữa, giọng cậu ta nghe như người vừa bị nghẹt thở vừa đang lên cơn tai biến vậy.

"Không, nghiêm túc đó." Declan dừng cười nói. "Cậu nặng bao nhiêu kí? Cậu nên ghi mình vô sách kỉ lục đi."

"Xuống hết đi." Tôi năn nỉ. "Tớ không thở được. Và tớ nghĩ cả Bennett cũng vậy."

"N-nghẹt thở!" Bennett nói. Mong là cậu ấy chỉ đang giỡn thôi. Mong là vậy.

"Tớ nghĩ tớ sắp về chầu ông bà rồi." Tôi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, miệng thì thầm. "Chừng nào khiêng được núi ra rồi thì kêu tớ."

Một cách miễn cưỡng, hai người họ lăn ra khỏi hòn núi người. Tôi ngồi dậy khỏi Bennett người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hai chân cậu ấy vẫn còn vắt vẻo trên ghế trong khi người thì nằm dưới đất. Mặc dù cậu ta vẫn mang nét mặt vô cảm, điềm nhiên như mọi ngày, nhưng vào trong tình huống hài hước này thì nó không khác gì tấu hài cả. Cậu bật người đứng lên rồi chìa tay cho tôi. Tôi nắm lấy tay cậu kéo tôi đứng dậy trên sàn. Declan và Jordan người thì vươn vai, bẻ cổ, xoa vai họ sau khi vừa trải qua giấc ngủ trong tư thế không thoải mái. Bennett cầm remote tắt cái TV vẫn còn đang chiếu màn hình chính Netflix, hẳn là nó đã vậy nguyên một đêm.

"Mình ngủ quên giữa chừng phim hả?" Jordan tự hỏi. "Như cớt."

"Tớ đã có một giấc mộng đẹp." Declan thì thầm. "Đẹp vô cùng."

"Ừ, tớ cũng vậy." Bennett nói. "Tớ nghĩ thế."

Tôi đánh mắt nhìn tay cậu ta, tôi vẫn còn chưa quên vụ án đêm qua. Cậu ta đang vừa ngắm vừa xoay chiếc nhẫn trên tay mình. Tôi nhìn cậu ta và đôi mắt cậu vừa lúc bắt gặp ánh mắt tôi. Tôi giật nảy mình rồi vội quay đi chỗ khác làm bộ ngáp. Đột nhiên tôi nghe có tiếng gì đó, nó nhỏ, mà vẫn nghe được.

Buzz

Buzz

Buzz

Tôi nhìn quanh căn phòng. "Các cậu có nghe gì không?"

Ba người họ cũng nhìn khắp phòng. Và rồi họ dừng lại, chắc là cũng nghe âm thanh giống tôi rồi. Họ lập tức tự động móc điện thoại trong túi quần mình ra cùng lúc.

"Không phải tớ."

"Tớ cũng vậy."

"Của tớ để im lặng rồi."

Và rồi tôi chợt nhớ ra. "Là điện thoại tớ đổ chuông." Tôi từ tốn nói, rồi nhìn ba người họ. "Tớ nghe nó kêu ở đâu đó. Nó có ở đây không?"

Bọn họ đánh mắt nhìn lẫn nhau. Sau đó Jordan quay sang tôi cười. "Ừ, tớ đã cầm cặp cho cậu từ trong tủ đựng đồ, tủ #314 đúng không?"

"Ừ, sao cậu biết...?"

Cậu ta nhún vai. "Tớ có tuyệt chiêu của mình."

"Nhưng sao cậu mở...?"

Cậu ta nhún vai thêm lần nữa. "Tớ có bí thuật của tớ."

Điện thoại tôi đổ chuông một lần nữa. Tôi đi theo âm thanh cho đến khi thấy nó phát ra từ chỗ cửa ra vào căn hộ. Cặp của tôi được máng trên giá treo đồ sau cửa. Tôi chạy đến nó, còn không buồn vòng qua ghế sô pha mà nhảy qua ghế luôn cho lẹ. Tôi cầm cặp mình lên mở khoá. Tôi thò tay vô cặp mò tới khi lấy ra được điện thoại. Khi vừa cầm được nó, tôi liền ấn nhận cuộc gọi rồi để lên tai nghe.

"Alo?" Tôi ngập ngừng lên tiếng.

"Naomi?" Một giọng nói quen thuộc trả lời lại.

Tôi chớp mắt. "Mẹ?" Tôi nhìn sang mấy cậu chàng ra hiệu cho họ im lặng.

"Mẹ xin lỗi con, cục cưng, con còn đang ngủ hả?" Bà khẩn trương hỏi. "Mẹ vừa mới làm con dậy hả? Giọng con nghe sao thiếu ngủ quá, nên đúng là vậy rồi."

Tôi lắc đầu phủ nhận, nhưng rồi quên mất là đang nói chuyện với mẹ qua điện thoại sao mẹ thấy tôi được. "Không có đâu mẹ, con dậy nãy giờ rồi. Mẹ đừng lo."

"Ồ." Bà thở phào nhẹ nhõm. "May quá."

"Vậy." Tôi ngượng nghịu nói. "Mẹ gọi con để xem con dậy chưa hả?"

"Hoặc là vụ khác." Mẹ trả lời câu hỏi tôi. "Con đoán xem."

"Dạ?" Tôi cố giấu sự sốt ruột của mình nói.

"Nhà Myers sẽ tới ăn tối với mình tối nay!" Mẹ tôi gần như muốn ré lên.

Mặt của tôi xám ngắt. Mẹ vừa mới nói là nhà Myers? Nhà Myers? Là Raymond và ba mẹ hắn? Mẹ thì vẫn liên tục kêu réo tên tôi, hỏi xem tôi có đang nghe máy không. Nhưng rồi mọi lời của bà đều chui từ tai này qua tai kia tôi hết lúc tôi còn bận nhìn vô định vào bức tường. Ba người kia cũng hỏi thăm, nhưng tôi không đáp.

"Naomi? Alo? Con còn đó không vậy?"

Tôi khẽ hắng giọng. "D-dạ, con đây."

"Mẹ xin lỗi." Bà tiếp tục. "Nhưng mà con phải đành tạm biệt bạn về nhà thôi. Con phải về để ăn bữa tối. Đã đến lượt gia đình mình mời họ rồi con, sau bữa ăn với món bò bít tết ngon tuyệt của cô Anna, mẹ không biết phải làm nó sao cho ngon nữa. Ôi con yêu, mẹ còn không biết phải nấu cái gì..."

Tôi mất hứng lải nhải như thường lệ rồi. "Nhưng mẹ..." Đã có bao lần tôi nài nỉ mẹ cho tôi khỏi có mặt ăn tối kể cả ở nhà mình hay lại nhà họ nhiều không đếm xuể được. Thậm chí tôi có viện cớ đang bệnh hoạn hay bài vở nhiều quá làm không kịp, không một cái nào nghe lọt lỗ tai họ cả. Họ không thương tiếc ép tôi đi ăn tối cũng như từ chối mọi lí do cáo từ của tôi.

"Mẹ có thể nấu món vịt khai vị của mẹ." Tôi đề xuất. "Hay thử đổi nước sốt khác xem, cái gì đó ngọt hơn. Còn tráng miệng, mẹ làm bánh mì cuộn quế đi, mẹ cũng biết là mọi người ở buổi từ thiện bán bánh gây quỹ trên trường thích nó thế nào mà."

Đó là món tôi với mẹ làm vào hồi cấp hai. Mặc dù tụi nó đều chê bánh có mùi kinh tởm, nhưng điều đó cũng không khiến các bậc phụ huynh không mua ủng hộ. Tôi nhìn sang ba người kia lần nữa. Declan và Jordan đang ngồi coi TV với nhau. Nhưng Bennett thì lại chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại, điều mà tôi mới phát hiện khi thấy cậu ta ngoảnh đầu lúc tôi vừa nói "vịt khai vị".

"Ừ ha!" Mẹ tôi sung sướng la lên, làm tôi phải để điện thoại xa tai mình một chút. "Con đúng là thông minh Naomi! Mẹ muốn thấy cô Anna sẽ khen nó quá!"

Lẽ ra là không phải, nhưng tôi lại mỉm cười.

"Naomi, con phải đi ăn, được không con?" Mẹ hỏi tôi.

"Dạ, mẹ." Tôi đáp, vâng lời mẹ như một đứa con gái ngoan ngoãn.

"Nhưng cỡ bảy giờ rồi tới nha, tám giờ mới ăn lận. Con cứ đi học, chắc chắn rồi..." bà bật cười, nhưng tôi không có cười chung. "... và con đi chơi với bạn cũng được, nhưng phải về thẳng nhà."

"Dạ, mẹ." Tôi lặp lại.

"Được rồi, chơi vui nghe con! Và gửi lời chào tới Jodie giùm mẹ!"

Trước khi tôi kịp hỏi mẹ Jodie là ai, một việc có thể khiến tôi bị lộ tẩy, bà đã nhanh chóng cúp máy. Tôi quay lại nhìn ba người đang nhìn tôi. Declan đã tính mở miệng hỏi ra câu cả đám chúng tôi cùng thắc mắc, nhưng tôi đã xen vào trước.

"Ai là Jodie?"

Jordan nhanh nhảu giơ tay lên. "Đây nè!"

Tôi chớp mắt. "Jodie? Đó là cái tên hay của cậu đó hả? Jodie?"

Cậu ta trông như bị xúc phạm. "Rồi, nghe nè. Tớ xin lỗi vì trình độ công nghệ thông tin tuyệt vời của mình và việc đổi giọng tớ thành con gái không khiến cậu ấn tượng nỗi. Nhưng cái vụ đặt tên đó là tớ buộc phải chế vì bị mẹ cậu hỏi tới. Vậy nên tớ còn nói gì khác được đây? Jodie Walker là tên đầu tiên tọt vào não tớ."

Tôi quay sang hai người kia. "Vậy sao, thế Declan sẽ là Decca Linwood còn Bennett là Beatrice Franklin hả?"

"Hừm nếu đã đặt là vậy..." Jordan nói.

"Không thể tin được." Tôi nói, đi lại đằng sô pha thả mình xuống giữa Beatrice và Decca.

"Sao vậy?" Declan hỏi. "Vụ đặt tên á hả? Hay vụ khác?"

"Vụ khác." Tôi đáp.

Cả ba người họ đều nhìn tôi cùng ánh mắt mong chờ tôi giải đáp. Tôi bất đắc dĩ thở hắt rồi xả ra.

"Ba mẹ tớ và ba mẹ Raymond khá là... thân thiết."

Họ nhìn tôi với khuôn mặt không biểu cảm. Tôi nước bọt trước những ánh mắt mãnh liệt bắn vào mình.

Tự nhiên Jordan lại bật cười ha hả xong trở mặt nghiêm trọng ngay lập tức. "Làm ơn cho tớ biết là thằng Raymond khác đi."

"Không phải đâu."

"Chà chà." Bennett tắt TV lẩm bẩm. "Cuộc sống quả thật rất khắc nghiệt."

"Khá đúng." Tôi đồng tình. "Bộ tứ họ đã chơi với nhau từ thời sinh viên, ba mẹ tớ và ba mẹ Raymond đều quen nhau từ thời cấp ba. Khi họ tình cờ phát hiện ra mình còn sống cùng thành phố và con mình cũng bằng tuổi nhau, bọn tớ liền tự động dính với nhau như một đại gia đình hay đại loại như vậy. Bây giờ cứ mỗi tháng một lần, hoặc hai nếu số tớ nhọ, họ sẽ lại thay phiên nhau mời nhà này qua nhà kia ăn tối. Và cứ mỗi lần, sau những bữa ăn như vậy, khi ba mẹ hai bên đã kéo vào phòng khách uống rượu rồi tám chuyện, Raymond và tớ bị ép phải vào phòng riêng của nhau..." Giọng tôi ấp úng.

Declan đanh mặt lại. "Rồi sao nữa?"

Tôi lắc đầu. "Không sao hết. Hắn sẽ không đánh tớ được, hoặc cha mẹ hai bên sẽ phải ba mặt một lời nếu tớ vào phòng lành lặn mà đi ra thì lại tay chân bầm tím." Dù gì tôi cũng không kể cho họ chuyện Raymond làm với tôi...

"Từ đã, vậy cuối cùng họ có biết gì không vậy?" Jordan hỏi tôi.

Cậu ta đang ngồi lên bàn đối mặt với tôi. Tôi tự nhiên cảm thấy nó hơi giống như đang thẩm vấn ba đối một vậy. Ba người họ mỗi người vây tôi một bên. Tôi hít sâu một hơi.

"Không, họ không biết."

"Nhưng mà cậu đã bị bắt nạt đến mấy năm trời mà." Jordan nói, cố tình nhấn dài từ 'mấy năm trời'. "Và ý tớ không phải là vài năm, mà là nhiều năm bắt đầu được bao lâu rồi? Chín, mười năm?"

"Mười một." Tôi đáp, mặc dù nó chẳng phải là chuyện hay ho gì để lôi ra.

"Làm sao họ có thể không hay biết gì trong nhiều năm vậy trừ khi... cậu không kể cho ai nghe, phải không?"

Tôi lắc đầu. "Ừ, tớ không kể với ai hết."

"Tại sao?" Bennett hỏi tôi.

Tôi bật cười chua chát. "Có ích gì? Toàn bộ giáo viên ai cũng đều đã từng thấy tớ bị bắt nạt ít nhất một lần, thậm chí cô Rhodes cũng ở đó lúc tớ bị thằng David đá vào bụng..." Tôi vô thức xoa bụng mình khi hồi tưởng. "... và cô chỉ đứng im đó, còn không buồn đến đỡ tớ dậy hay hỏi thăm tớ có sao không, cô ta chỉ bỏ tớ nằm la liệt trên đất. Người lớn có biết cũng vô dụng. Và nếu có đi chăng nữa, họ chỉ tổ làm nó tệ hơn. Họ không thể ép học sinh toàn trường ngưng bắt nạt. Trào lưu bạo lực đó chỉ có gấp đôi, có khi gấp ba, bởi vì tớ không giữ cái miệng mình im được. Và tụi nó sẽ lại bắt nạt để chắc là tớ sẽ chừa vào lần sau. Và cả phụ huynh đám đó họ cũng sẽ chẳng tin con họ bắt nạt tớ, ngược lại còn kiện tớ vì tội vu oan phỉ báng là đằng khác. Thậm chí đến ba mẹ Raymond còn tưởng tớ với hắn là bạn bè thâm tình kìa..." Jordan làm tiếng nôn oẹ khi nghe từ đó. "Vậy giờ đã hiểu tại sao tớ im lặng chưa?"

Bennett chỉ lắc đầu. "Sai rồi. Chuyện này hoàn toàn sai rồi."

"Cậu không thể nghiêm túc mong chờ tụi tớ sẽ cho cậu về để ăn tối chung với cái thằng đã bắt nạt cậu và còn để nó ở phòng riêng với cậu nữa." Declan nói, cậu ta gần như gầm lên.

"Tớ phải đi rồi."

"Trừ khi tụi này bắt cóc cậu." Jordan đề xuất.

Và giờ tám con mắt đều hướng vào cậu ta.

Cậu nhún vai rồi nói. "Ý tớ là, tụi mình đã làm rồi đó."

"Tớ phải về thôi." Tôi bảo cậu ta, cố gắng nói rõ nhất có thể. "Các cậu không được bắt cóc tớ."

Jordan trỏ vào tôi. "Cậu không có tiếng nói ở đây." Sau đó cậu ta nhìn hai người bạn của mình. "Vậy đây sẽ là kế hoạch của mình..."

"Các cậu không được bắt cóc tớ." Tôi lặp lại.

"Vậy thì tụi này đành cưỡng ép cậu thôi." Cậu ta tỉnh bơ tuyên bố.

Tôi thở dài. "Jordan, tớ không nói giỡn. Tớ không muốn. Đây là việc tớ không thích làm. Nhưng tớ phải làm. Được chứ? Tớ không giỡn với các cậu. Tớ buộc phải đi rồi."

Declan lấy tay vò tóc cậu ta liên tục. Nét mặt Jordan xệ xuống và cậu ta ngắm bàn tay mình. Bennett nhìn đi chỗ khác, rồi lại bối rối nhìn tôi.

Tôi vuốt sóng mũi mình. "Tớ sợ quá."

"Hay là," Jordan do dự nhả từng chữ, "tụi này đi ké?"

Tôi nhìn cậu ta. Declan và Bennett cũng nhìn cậu ta.

"Cái gì?" Bọn tôi đồng thanh hỏi.

"Nếu tụi này đi ké thì sao?" Cậu ta lặp lại.

"C-cậu nghiêm túc đó hả?" Tôi hỏi. "Cậu vì tớ mà nguyện gặp mặt ba mẹ tớ? Vì sự an toàn cho tớ?"

"Ừ!" Cậu ta hào hứng đáp, từ chỗ ngồi phóng lên bàn cà phê. "Thật ra nó còn là kế sách thông minh nữa! Ý tớ là thử nghĩ coi. Thằng Raymond sợ tụi tớ là không gì bàn cãi nữa. Nếu tụi tớ cũng ở đó, tụi tớ có thể kiểm tra nó."

"Nhưng nếu ba mẹ cậu ấy thắc mắc tại sao lại vác theo ba thằng đực về nhà ăn tối thì sao?" Declan nói, đem cái kế sách thông minh kia xuống chân đạp dẹp lét ngay lập tức.

"Thật ra." Tôi nói. "Là một Nerdy Naomi, tớ không có nhiều bạn. Nếu ba mẹ tớ mà phát hiện tớ còn có thêm bạn ngoài "Raymond" kia, tớ nghĩ họ sẽ không để ý các cậu là trai, hay băng đảng gì đâu. Được rồi, họ sẽ bị doạ chết nếu biết các cậu là giang hồ, nhưng cũng hiểu đại ý mình rồi hả."

"Tớ đi." Declan khoanh tay, đồng tình nói. "Tớ nghĩ sẽ được. Và có cơ hội được dọn dẹp 'rác vào thùng' đó cũng là ý hay để tận hưởng một buổi tối."

"Và được đồ ăn chùa nữa." Jordan hăng hái bồi vào.

Mọi người đều nhất trí với kế hoạch. Mọi người trừ Bennett. Tụi tôi nhìn cậu ta, đợi cậu lên tiếng. Cậu ta quay lại nhìn tôi, đôi mắt không chớp, mặt không chuyển. Cậu ta có một khuôn mặt lạnh đỉnh nhất mà tôi từng thấy từ trước tới giờ ngoài phim truyện đã xem. Đột nhiên, cậu khẽ thở dài, rồi lấy tay vuốt tóc.

"Thôi được. Tụi mình sẽ đi ăn tối. Điều duy nhất ta có thể bù đắp cho việc đã bỏ Naomi bị đánh đập bởi vì bà hiệu trưởng bắt."

Tôi co rúm người vì kí ức chợt tràn về. Ba người kia cũng vậy khẽ rùng mình. Tôi nhìn ảnh phản chiếu mình qua màn hình điện thoại. Mấy vết bầm giờ đã phai, đa số đã không còn nhìn thấy. Tôi chỉ cần trang điểm nhẹ cái thôi là ba mẹ sẽ không phát hiện ra. Tôi có thể lẻn vào phòng nguỵ trang một chút hoặc nỗ lực hết mình che chắn bằng quần áo. Tôi không thuộc dạng sành trang điểm làm đẹp gì. Tôi là dạng sành trang điểm để nguỵ trang vết bầm.

Tôi gật đầu cười với cậu. "Cảm ơn. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Nói thiệt là, tớ không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu mấy cậu nữa." Khi tôi nói vậy, ý tôi đúng là vậy.

Cậu ta khẽ lắc đầu, đôi khuyên tai cậu ánh lên trong mắt tôi. "Không, Naomi, đừng cảm ơn bọn tớ. Chừng nào mọi chuyện kết thúc rồi hãy cảm ơn. Ý tớ không phải bữa ăn tối đó, mà là toàn bộ vụ này."

Lúc đầu, tôi còn chưa hiểu ý cậu. Nhưng rồi não tôi bắt đầu công việc tiêu hoá. Tôi nhìn cậu, rồi cả ba người họ. Tất cả bọn họ đều cười rạng rỡ. Tôi biết, à không, tôi nghĩ là họ sẽ tạo được sự khác biệt. Họ có thể thay đổi được cuộc đời tôi. Họ nghĩ mình có thể dừng được tất cả sự việc này. Những lời nhục mạ, vết bầm tím, trận bắt nạt. Và tôi hy vọng rằng họ đúng.

Nhưng thật lòng, tôi không chắc họ có thể thành công được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top