Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13. Chủ đề này chưa bao giờ được khơi lên cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn xem ai cuối cùng cũng đã đến nè." Mẹ tôi vui vẻ ngâm nga bước vào phòng ăn đầu tiên.

"Cuối cùng cũng đến." Tôi nghe có một giọng nói quen thuộc phát ra.

Declan lập tức lồng lộn khi nghe giọng nói đó, nhưng tôi đã níu chặt tay áo cậu ta ra hiệu im lặng. Cậu dừng lại, nhưng ánh mắt thì đã gay gắt hơn. Tôi theo sau mẹ vào phòng ăn, bắt gặp đôi mắt Raymond đầu tiên. Hắn đang vận lên người cái áo khoác thể thao màu xanh biển cùng một chiếc áo thun trắng mà tôi không rõ của hãng nào. Hắn ngồi chán chường trên chiếc của mình cùng đôi chân dài duỗi thẳng, phô ra cái quần jeans và đôi converse đen của hắn.

Hắn cười nhếch mép, gác một cánh tay lên lưng ghế. "Tôi đã tưởng là cô sẽ không bao giờ lại..." Raymond lập tức nghẹn lời khi thấy người kế tiếp đi vào, hắn đã suýt nữa té khỏi ghế.

Ba tôi và ba mẹ Raymond đang nói chuyện cũng phải ngưng nửa chừng. Tò mò cái gì đã làm Raymond á khẩu tới vậy, họ nhìn lên chúng tôi.

Tôi cười vô tội. "Raymond, tôi nghĩ là cậu có quen với bạn tôi rồi. Bennett, Declan và Jordan."

Không ai trong số bọn họ nhận ra sự có mặt của Raymond người đang há hốc mồm nhìn họ.

"Raymond con yêu." Cô Myers khẽ mắng. "Đừng có làm vậy, mất lịch sự với bạn Naomi lắm con."

Hắn khép miệng lại rồi ngượng đỏ mặt. "Dạ mẹ."

Declan khịt mũi không nói gì. Jordan quay sang nhìn tôi rồi nhái lại giọng Raymond bằng khẩu hình 'dạ mẹ'. Bennett thì không làm gì cả. Cậu ta chỉ đơn giản là nhìn khắp căn phòng dò xét tình hình.

Ba tôi ngồi dậy khẽ hắng giọng. "Bạn của Naomi à." Ông nói ngập ngừng nói. "Ngồi đi các con."

Tôi đưa mắt nhìn bàn ăn rồi lập tức thấy có vấn đề. Cái bàn chỉ vừa cho tám người nhưng chúng tôi lại có tới chín. Mỗi bên bàn để ba cái ghế và hai cái ghế mỗi đầu bàn. Ba tôi ngồi ở một đầu bàn, theo như truyền thống chủ đãi tiệc luôn ngồi ở đó của chúng tôi. Mẹ tôi ngồi bên tay phải ba, Raymond ngồi cách bà hai cái ghế. Ba Raymond thì ngồi bên trái ba tôi và kế đó là vợ ông ấy. Và rồi tôi nhận ra ở một bên bàn đã xuất hiện thêm một cái ghế, chắc của ba tôi để thêm cho một trong bốn đứa tôi ngồi.

Ba chàng trai ngước nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại họ. Đây là chuyện duy nhất chúng tôi chưa tính tới. Đó là ai sẽ ngồi ở đâu đây. Đừng hoảng loạn, tôi tự trấn an bản thân và ngồi xuống đối diện Raymond. Tôi muốn ngồi càng xa hắn càng tốt, không như mấy lần trước bị ép phải ngồi kế hắn nữa. Jordan ngồi giữa mẹ tôi và Raymond, hẳn là vừa muốn gây ấn tượng với bà vừa có thể quản lí Raymond được. Bennett ngồi ở cuối bàn, đối diện với ba tôi. Còn Delcan ngồi kế tôi bên tay phải Bennett.

Nếu có ai chưa hiểu tôi vừa nói gì, điều mà tôi khá chắc là không ai hiểu thật, tôi sẽ nói lại đơn giản hơn. Đó là có chín cái ghế và một cái bàn hình chữ nhật. Mỗi điểm cuối bàn đều có hai cái ghế, còn hai cạnh bên thì một bên bốn một bên ba ghế. Ba tôi với Bennett mỗi người ngồi ở cuối dãy bàn đó. Hàng bốn ghế bên trái ba tôi bao gồm ba Raymond, mẹ Raymond, tôi và Declan. Còn hàng ba ghế kia thì có mẹ tôi, Jordan và Raymond.

Bạn đã hình dung được chưa? Tốt lắm.

Mọi người nhìn nhau ngại ngùng. Cha mẹ hai bên thì nhìn ba người kia, và ba người họ thì nhìn lại các bậc phụ huynh và Raymond. Raymond thì lại chăm chú tới ba người họ. Còn tôi thì nhìn tất cả mọi người. Chỉ có mẹ tôi là vui vẻ rõ rệt.

Bà vỗ hai tay lại với nhau. "Ăn tối được chưa nào mọi người?"

Bennett hắng giọng đứng dậy khỏi chỗ ngồi cậu. "Để con giúp cô cho... ý con là, cô Marisa."

"Thằng bé ga lăng làm sao?" Mẹ tôi thở dài. "Tất nhiên được chứ con, con trai, theo cô vào bếp."

Bà đứng dậy khỏi chỗ ngồi mình rồi đi qua cánh cửa dẫn vào nhà bếp. Bennett im lặng đứng lên theo sau bà. Trong chớp mắt, mẹ tôi đã ra khỏi nhà bếp cùng với món chính đó là vịt rưới sốt tôi đã bảo bà làm. Bennett thì ra cùng với một khay đầy đồ ăn trên tay. Cậu ta trông như một anh phục vụ chuyên nghiệp có thể bưng bê hàng trăm cái khay chỉ bằng hai tay vậy. Bên tay phải cậu là món thịt bò hầm, bánh mì và xà lách. Tay bên kia cậu thì là chén dĩa cùng muỗng nĩa để ăn.

Bennett từ tốn bày từng dĩa thức ăn một ra chính giữa bàn. Khuôn mặt cậu ta nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ có sự điềm tĩnh. Cứ như cậu đã làm điều này hàng trăm lần và chẳng lo sẽ lỡ tay làm đổ đồ ăn hoặc sẩy chân tí nào. Khi đã dọn ra xong xuôi, cậu lại bày từng chiếc dĩa cho mỗi người chúng tôi lẫn muỗng nĩa trong cái nháy mắt. Trước khi tôi kịp phản ứng, Bennett đã quay lại yên vị ở chỗ ngồi.

Ba tôi cầm dao lên định xẻ miếng thịt vịt. "Con vịt này nhìn ngon quá, ba không thể chờ được..."

Ông bị cắt ngang lời nói khi mẹ tôi gạt tay ông đi.

"Em làm cái gì vậy?" Ba tôi gần như rên rỉ.

"Chúng ta phải cầu nguyện đã." Mẹ tôi quát ông.

Ba tôi nhăn mày rồi thở dài. "Tất nhiên rồi, mọi người... nắm tay nhau nào."

Mặt tôi xanh mét. Tôi quên béng mất tiết mục này của bữa ăn nữa. Tôi thấy hơi hoảng loạn. Kí ức về việc tôi và Raymond bị ép phải nắm tay nhau để cầu nguyện tràn về. Lần nào hắn cũng ăn vụng đồ ăn nhân lúc mọi người còn nhắm mắt rồi đổ tội cho tôi cả. Tôi siết chặt tay thành nắm đấm khi nhớ lại.

Một bàn tay xuất hiện ngay trước mắt tôi. Tôi nhìn lên và thấy đó là tay Declan. Cậu ta trông có hơi bối rối lúc làm việc đó, nhưng lại cũng rất kiên quyết. Tôi nắm lấy tay cậu ấy trong khi mẹ Raymond thì nắm tay phải của tôi. Cậu ta lầm bầm cái gì mà cậu thấy mình thật ngu ngốc ra sao. Những người khác bắt đầu nắm tay nhau cầu nguyện. Mọi người trừ Jordan, Raymond và Bennett.

Jordan đánh mắt sang tôi, và tôi có thể dễ dàng biết cậu ta muốn nói gì. Đây là một trò đùa phải không?

Mẹ tôi đã trả lời câu hỏi này của Jordan bằng cách nắm tay cậu ta còn tay kia nắm lấy ba tôi. "Khi ổng đã bảo là mọi người, thì tức ý ổng đúng là mọi người. Cô biết tụi con không thích nắm tay nắm chân kiểu này, nhưng cứ làm đi mấy con."

Raymond, Bennett, Jordan và Declan đưa mắt nhìn nhau một hồi lâu. Cuối cùng họ cũng đành bực bội bỏ qua cho nhau và nắm tay người kia lại. Đây sẽ là một cảnh rất giải trí nếu tôi đang không hoảng sợ. Jordan và Bennett vừa nắm tay Raymond vừa trao cho hắn ánh mắt muốn giết người. Raymond trông có vẻ run rẩy sợ sệt trước ánh mắt của họ, hắn cúi xuống bàn để lẩn tránh mấy ánh nhìn khủng khiếp đó. Khi Jordan và Bennett mà muốn đáng sợ, họ có thể trở nên rất đáng sợ.

Mẹ tôi quay qua nhìn Jordan. "Jordan, con có muốn được vinh dự đọc lời cầu nguyện không?"

Đôi mắt đang mắc lườm Raymond của cậu đột nhiên sáng rực lên, một nụ cười nở trên môi cậu ta. "Tại sao lại không chứ, vinh hạnh của con, cô Marisa."

Mọi người đều tự động nhắm mắt lại. Jordan hắng giọng một cái rồi đọc.

"Đến những bậc thánh nhân trên cao kia..." Jordan mỉm cười bắt đầu. "Chúng con biết rõ một điều không cần nghi ngờ gì, đó là món ăn này đã được ban phước lúc chúng con cùng ngấu nghiến ăn ngon lành."

Chúng tôi đều bật cười khúc khích trước giọng đọc có âm điệu như hát của cậu ta, sau đó mọi người đồng loạt mở mắt. Tất cả bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon tuyệt mà mẹ đã nấu, ăn ngấu nghiến đúng như Jordan nói. Ba tôi ăn món vịt như ông đã dự định ban đầu, trong khi những người khác thì ăn món bò hầm, xà lách và tự gắp bánh mì cho mình. Mỗi người đều chén sạch thức ăn cho đến miếng cuối cùng. Ba chàng trai ai cũng thưởng thức món ăn cả, gắp đồ ăn đầy dĩa họ liên tục.

"Ngon tuyệt cú mèo!" Jordan vừa cắn miếng thịt vừa khen nức nở.

Declan vừa cầm bánh mì vừa trầm trồ. "Sao cô lại nấu ăn ngon tới vậy?"

Bennett khẽ cười với mẹ tôi. "Đồ ăn ngon lắm ạ, cô Marisa."

Mẹ tôi đỏ mặt rồi phẩy tay. "Ba đứa tụi con dễ thương ghê! Naomi à, con quen được họ ở đâu vậy?"

Cuối cùng, đã đến phần tôi mong chờ. Tôi nuốt thức ăn trong miệng rồi nói. "Họ học cùng trường với con. Là học sinh vừa chuyển về, nên con đã quyết định dẫn họ tham quan và tụi con trở thành bạn."

"Thật sao?" Mẹ tôi đột ngột quay sang Raymond. "Con có phải là bạn họ luôn không, Raymond?"

Bốn đứa bọn tôi, Bennett, Jordan, Declan và tôi cùng nheo mắt quan sát hắn. Nếu hắn mà có định phá đám, thì hắn sẽ không sống nổi ngày hôm sau đâu. Raymond chắc là phải thông minh hơn bề ngoài mình chứ, bởi vì hắn hiểu được thông điệp.

Raymond chọc thức ăn bằng nĩa, không buồn nhìn lên nói. "Con cũng có hay thấy họ, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau." Hắn lầm bầm.

"Raymond, đừng có nghịch đồ ăn như vậy con, cô Marisa đã rất vất vả nấu được đấy." Mẹ hắn lại mắng.

Hắn nóng mặt. "Vâng, thưa mẹ."

Mẹ Raymond nhìn mẹ tôi. "Marisa, đồ ăn hôm nay thực sự ngon lắm. Mình đồ rằng mình không thắng bồ nỗi rồi."

Mẹ tôi cười tươi hết cỡ, đôi mắt bà sáng rực.

"Ôi đừng lo, Celia." Bà quả quyết với cô ấy. "Mình chắc chắn bồ sẽ có cách đánh bại mình. Không cách này cũng cách khác."

Hai người chồng họ cùng nhau lắc đầu. Họ giải thích cho mấy đứa con trai nghe.

"Celia và Merisa lúc nào cũng vậy đó." Ba tôi bảo.

Ba Raymond, chú Philip tiếp lời. "Lúc nào cũng tranh đấu như vầy là chuyện bình thường giữa hai người họ."

"Tôi còn nhớ hồi học cao đẳng họ lúc nào cũng đấu với nhau như vậy." Ba tôi nói với ba Raymond.

"Ừ đúng rồi!" Chú nói. "Ông còn nhớ hai người lúc nào cũng khoái chạy đua không?"

"Hoặc trong kì thi giữa kì?" Chú hỏi. "Lúc hai người thi xem ai thi điểm nhất lớp nữa?"

"Và cả lúc họ..."

"Thôi ôn quá khứ đủ rồi đó!" Mẹ tôi nạt hai người họ. "Tất cả đã là quá khứ rồi, không cần phải hạ nhục tụi em ngay trước mặt các con đâu."

"Ừ." Mẹ Raymond đồng tình. "Cái duy nhất tụi em đấu với nhau bây giờ đó là ai sẽ nấu ăn ngon hơn và cá cược rằng thằng Raymond với Naomi sẽ đến với nhau thôi."

Raymond và tôi nghẹn thức ăn cùng một lúc. Chúng tôi nhanh chóng lấy li tu ngụm nước.

"Thứ duy nhất tụi em đấu với nhau bây giờ đó là ai sẽ nấu ăn ngon hơn thôi." Mẹ hắn lặp lại.

"Không, thứ khác kìa."

"À!" Cô đã hiểu ý rồi đáp. "Ý anh là vụ cá cược thằng Raymond với Naomi sẽ đến với nhau á hả?"

"Đúng, nó đó."

Và giờ ba đôi mắt của các anh chàng đã cùng dán chặt lên tôi. Tôi đã bắt đầu hiểu cảm giác thằng Raymond rồi. Phải chịu đựng sự xấu xa của ba người này quả là điều tồi nhất trên đời. Những người lớn không để ý đến chúng tôi nữa, họ lại bắt đầu ôn về kí ức thời học sinh của mình.

"Từ khi nào mà cậu với Raymond lại là một đôi vậy?" Jordan rít lên với tôi.

"Không đời nào!" Hai chúng tôi cùng đồng thanh đáp rồi lườm lẫn nhau.

"Vậy vụ đến với nhau là cái gì thế?" Bennett lườm Raymond hỏi.

"Thì ba mẹ tụi tớ ngoài cho rằng tụi tớ là bạn bè thâm tình ra," Tôi nói.

"Họ còn nghĩ sẽ tuyệt vời hơn nếu tụi tao yêu nhau." Raymond hoàn thành nốt câu nói của tôi.

"Tớ muốn ói quá đi mất, nhưng lại không nỡ vì đồ cô Marisa nấu ngon quá." Jordan nói.

Declan lẩm bẩm. "Tớ đang bị mất khẩu vị ăn, nhưng vẫn đói cồn cào trước đồ ăn của cổ."

"Tao cũng thấy vậy mỗi lần nhìn nó đấy." Hắn rít lên với tôi.

"Tao cũng thấy giống mày đó." Tôi gằn giọng vặc lại.

"Làm sao mà người lớn lại không phát hiện điều này được?" Declan thắc mắc, chỉ tới những câu nhục mạ chúng tôi dành cho nhau.

Tôi lắc đầu buồn bã. "Họ quá mải mê đeo đuổi những ảo tưởng của mình là tớ với Raymond là bạn tốt, họ không thấy rằng tớ và nó mỗi lần bị nhốt chung phòng là chỉ muốn cào nát họng đối phương ra thôi."

"Cũng là thứ mà tao muốn làm bây giờ ấy." Raymond bảo với tôi cùng điệu cười giả tạo.

"Tao cũng vậy." Tôi đáp trả ngọt xớt.

"Mà tại sao tụi mày lại ở đây đây?" Hắn hỏi ba người họ. "Tao biết tụi mày lúc nào cũng đi với con mọt mọi lúc mọi nơi cả, nhưng tại sao lại là mọi nơi? Tất cả mọi nơi luôn sao? Và tao thề, nếu chuyện này mà truyền ra trường, tao sẽ đi chết. Sẽ không ai được phép biết về mấy bữa ăn này hết, không ai cả. Nếu có người phát hiện được, là tao đi đời, cả đời tao sẽ bị huỷ hoại."

"Mày đang đe doạ tụi tao đó hả?" Declan hỏi, rồi quay sang những người khác. "Có phải nó đang đe doạ tụi mình không?"

Raymond trợn to mắt. "K-không tôi không có đe doạ các người. Tôi thề, tôi không có ý đó. Tôi... chỉ là..." hắn ngưng trong giây lát, hẳn là đang cố đào bới một từ thích hợp trong vốn từ vựng ít ỏi của mình. "Tôi chỉ nói một sự thật với các người thôi. Và giờ, mấy người có thể giúp tôi đừng kể ai được không?"

Jordan cười ám muội. "Mày không có quyền nhờ tụi tao giúp."

"Nhất là sau những chuyện mày gây ra cho Naomi nữa." Declan khẽ gầm.

Raymond nuốt nước bọt không nói nên lời. Hắn đưa mắt nhìn cái dĩa của mình rồi bắt đầu nghịch thức ăn tiếp.

"Tao nghĩ mày nên xin lỗi 'cô gái đó' đi." Tôi bảo hắn.

Hắn ngước nhìn khỏi cái đĩa mình. "Hả?"

Declan gầm gừ. "Mày nghe cổ nói rồi đó, xin lỗi đi."

"Raymond phải xin lỗi cái gì vậy?" Mẹ Raymond hỏi, tham gia vào cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.

"Dạ, cậu ấy phải xin lỗi vì..."

"Ui da!" Mẹ hắn đột nhiên la lên.

Mọi người đều quay sang nhìn cô ấy. Khuôn mặt cô nhăn lại đầy đau đớn. Cô quay sang trừng to mắt với Raymond.

"Raymond, con vừa mới đá mẹ hả?" Cô hỏi với giọng khó tin.

Biểu cảm hắn ta quả thật hài hước. Đó là cảm giác trộn lẫn giữa tội lỗi, xấu hổ, phẫn nộ, và hàng loạt cảm xúc khác nữa thể hiện trên đôi mắt. Tôi phải cắn chặt môi để không cười, ước gì mình có mang theo máy quay.

"C-con xin lỗi mẹ."

Tôi giơ tay lên. "Thực ra là với con. Ý con là, cậu ta cũng nên xin lỗi cả con vì đã có ý định đá con nữa."

Mẹ Raymond lườm hắn ta. "Con, chàng trai trẻ, chúng ta sẽ có một cuộc thảo luận lâu hơn khi về nhà. Giờ thì xin lỗi Naomi đi."

Raymond nghiến răng kèn kẹt, tôi có thể nhìn thấy cái nĩa hắn run bần bật vì bị siết chặt. Hắn hít vào một hơi rồi thở ra.

"Xin lỗi." Hắn lầm bầm trong miệng.

Tôi dựa sát vào bàn hơn. "Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ. Cậu nói lại được không?"

"Tôi xin lỗi." Hắn phun ra, âm lượng to hơn lần này.

"Vì cái gì?" Tôi giả ngốc nói.

Hắn trừng mắt nhìn tôi. Tôi biết mình đang đùa giỡn với vận may mình, nhưng tôi phải tận hưởng nó cho đã cái đã.

"Xin lỗi vì đã xém đá vào chân cô nhưng thay vào đó tôi lại sơ ý đá vào chân mẹ tôi." Raymond khẽ rít qua kẽ răng.

Tôi mỉm cười. "Cảm ơn Raymond, lời xin lỗi được chấp nhận."

Mẹ hắn, người đã thoả mãn với tình hình, quay lại tám chuyện với mấy người lớn khác.

Nhưng sau đó tôi nói thêm. "Chỉ riêng vụ này mà thôi."

"Vậy bạn của Naomi." Ba tôi lên tiếng lôi kéo sự chú ý mọi người lại. "Kể chú nghe về tụi con đi. Chú rất muốn biết về bạn con gái chú mà là con trai đây."

Tôi biết tỏng một sự thật là ba tôi không có dễ dãi như mẹ. Ông là một người ba tốt, có một chút bảo vệ con gái thái quá như hầu hết các ông bố khác. Với những ông bố khác khi vừa nhìn ba thằng con trai đứng kế con gái mình thôi là đã sẵn sàng nắm cổ áo ném cả đám ra khỏi thành phố từng đứa một. Ơn trời, ba tôi chỉ ngạc nhiên thôi và ba người họ cũng ở một khoảng cách an toàn tránh khỏi việc bị ông tống cổ khỏi nhà. Nhưng hy vọng là, ông sẽ thích bọn họ để ông không phải làm vậy. Tất cả những gì ông cần chỉ là cố gắng thích bọn họ, chỉ vậy thôi.

"Con nói trước cho." Jordan vừa cắn miếng thịt bò vừa nói. "Con tên Jordan Wallace, 17 tuổi, bằng tuổi với Naomi. Một học sinh loại khá giỏi, con đang lên kế hoạch vào một trường đại học tốt, nhưng mà vẫn chưa xác định được tên trường. Con có mái tóc vàng, mắt xanh, hiện tại hoàn toàn độc thân, đang có nhu cầu tìm..." Jordan bị cắt ngang lưng chừng khi tôi nghe tiếng Declan dậm chân cậu ta.

Cậu ta khẽ kêu trước khi nói. "Dạ, con xin hết ạ."

"Tới con." Declan nói. "Con là Declan Lynch, con 18 tuổi rồi không như Jordan bé bỏng đây..." một cú lườm xém mặt từ Jordan. "... con cũng đang học năm cuối. Con tuy học khá, nhưng lại xuất sắc ở khoản thể thao. Con có kế hoạch xin học bổng thể dục thể thao để vào đại học. Con là một fan hâm mộ cuồng nhiệt thể thao, con thần tượng rất nhiều đội vận động viên thể dục, và cá chắc là đội Mustangs sẽ giành chức vô địch, con cược cả mạng sống vào đó."

Ba Raymond cười ha hả. "Xin lỗi con, nhưng con chỉ đang phí phạm mạng sống mình thôi. Chắc chắn đội Banshees sẽ thắng."

"Và chắc chắn là ông đang đùa đấy à Phil." Ba tôi nói. "Đội Wreckers còn thắng nhanh hơn tốc độ ông nói từ 'bóng rổ' nữa."

Cả Declan và ba Raymond đều cùng nhìn ba tôi chằm chằm và nói cùng lúc. "Bóng rổ."

"Đội Banshees sẽ thắng vì có Arthur Cyrus. Cậu ta là một tuyển thủ xuất sắc nhất mà ông chưa bao giờ nhìn thấy." Ba Raymond nói.

"Trừ khi anh ta đấu với Jared Young của Mustang thôi." Declan phản bác. "Anh ta chỉ giỏi mảng phòng thủ, chú nên xem cả lúc anh ta tấn công kìa."

"Chú cười vào mặt thằng tân binh đó!" Ba tôi nói. "Chú cười là vì A.J Price có thể bịt mắt cũng thi đấu được."

"Thực ra," tôi xen vào, muốn tham gia cuộc trò chuyện. "Mặc dù nãy giờ mọi người ai cũng có lí cả. Nhưng đội Paladins sẽ vô địch mùa giải này."

Trước khi một trong ba người có thể phản đối, tôi tiếp tục.

"Toàn bộ đội yêu thích của mọi người đều là tân binh cả, mọi người chỉ nghĩ họ trẻ chắc chắn họ sẽ chơi giỏi. Nhưng Paladins lại có nhiều kinh nghiệm hơn, chắc chắn một số người trong đội họ sẽ về hưu sau giải đấu này như Kevin McGrath hay Collin Meaders. Nhưng mọi người phải nhớ là, họ đã vô địch hai mùa giải liền rồi. Mọi người chỉ chăm chăm vào tuyển thủ, còn con thì lại để ý huấn luyện viên, Dirk Williams, ổng là một huấn luyện viên sáng giá với con mắt lẫn chiến thuật tốt của mình. Ổng có thể thấy được điểm yếu của một đội..." tôi búng tay. "... và tóm lại là, con nói họ sẽ thắng."

Ba người họ đều cười vào mặt tôi.

Ba tôi nhếch mép chấp thuận. "Rồi ta sẽ thấy điều đó sau, con gái."

"Tất nhiên rồi ba." Tôi đáp lại ngay.

Mẹ tôi ngáp. "Họ đã nói chuyện xong chưa vậy?" Bà hỏi cô bạn của bà.

Mẹ Raymond nhún vai. "Mình chả biết. Khi mà mình nghe tới từ vô địch là mình mù tịt liền."

Ba nhìn tôi đầy tự hào. "Naomi là đứa con gái duy nhất có thể tham gia trò chuyện với tụi tôi về thể thao và tỉ số trận đấu. Tôi không biết làm sao con bé có thể nghe nó mà không buồn ngủ được, nhưng nó làm được kìa. Ba rất tự hào về con." Điều đó khiến tôi cười khúc khích.

"Bennett con trai à." Mẹ tôi nói, cố gắng đổi đề tài nói chuyện càng nhanh càng tốt dưới sự thất vọng của tôi. "Còn con thì sao?"

Bennett khẽ hắng giọng trước khi tự giới thiệu mình. "Con là Bennett Frazier, con 18 tuổi, thuộc loại học lực khá giỏi. Con sẽ đăng kí vào trường đại học Brooklyn- Hale, mặc dù con chưa biết sẽ học ngành nào..."

"Chờ đã." Ba Raymond đột nhiên cắt ngang cậu ta. "Con vừa mới nói con tên Frazier?"

"Dạ đúng rồi chú? Sao vậy ạ?"

"Con không có họ hàng với chủ tịch của Frazico đâu," chú ngập ngừng hỏi. "Đúng không?"

"Philip, đó là công ty ông đang làm việc hả?" Ba tôi hỏi.

"Ừ, tôi là một trong những người giám sát của Frazico." Chú nói trước khi quay sang Bennett.

"Dạ, ba con là Benedict Frazier." Cậu ta đáp có chút chán chường. Sau đó Bennett lại tiếp tục ăn phần cậu ấy.

"Frazico là gì?" Tôi thắc mắc hỏi, những người lớn đã bắt đầu có hứng với chủ đề này.

Bạn không thể trách tôi cái tội không biết Frazico hay cái công ty ba Raymond đang làm việc là gì được. Tôi chưa bao giờ có mặt trong cuộc trò chuyện của họ, trừ khi nó nói về thể thao thôi. Tôi thường hay tránh mặt họ hoặc bận rộn để tâm tới thằng Raymond chỉ cách tôi vài bước chân kia.

Ba Raymond giải đáp thắc mắc của tôi. "Nền công nghiệp Frazico là một tập đoàn trị giá hàng triệu đô la đồng sáng lập bởi CEO hiện tại là ngài Benedict Frazier, ba của Bennett. Tập đoàn chủ yếu đầu tư vào lĩnh vực khoa học, chính trị, nghiên cứu ý tế và công nghệ, với mục tiêu là đưa thế giới vào một kỉ nguyên mới."

Chú ấy nói cứ như đã diễn thuyết điều này rất nhiều lần trước kia rồi, chắc là vậy thật. Kể cả giải thích cho người ngoài biết Frazico là gì hay giới thiệu với toàn thể nhân viên lịch sử tập đoàn chú đều nói bằng cả tâm huyết. Tôi hy vọng là vế đầu, nhưng hầu hết chắc là vế cuối.

Nhưng giờ tôi bắt đầu nghĩ về nó, hình như tôi có nghe đến Frazico từ trước rồi. Ngoài vô số lần ba Raymond nhắc tới nó. Họ có bao nhiêu là đóng góp trong ngành y học, giúp chữa trị được bao nhiêu là căn bệnh về thần kinh lẫn những dịch bệnh dễ lan truyền. Họ cũng góp phần phát triển vũ khí quân sự cho bất kì quốc gia nào đủ khả năng chiến đấu được. Và họ còn có vô số khám phá khác trong thế giới khoa học. Không chỉ vậy, hậu duệ tiếp theo của tập đoàn chắc chắn sẽ là con trai vị chủ tịch đó, một trong những cậu ấm giàu có và dễ thương nhất thành phố này, người đó chính là... Bennett Frazier.

"Sao cậu chưa bao giờ kể cho tớ?" Tôi tức giận gặng hỏi Bennett.

Bennett nhìn lên tôi, từ tốn nhai kĩ thức ăn trước khi nuốt xuống. "Chủ đề này chưa bao giờ được khơi lên cả."

Tôi nhìn đến hai người kia. "Các cậu có biết không?"

"À..." Jordan gãi cổ nói.

Declan khẽ tằng hắng. "Tụi tớ là bạn với nó nên..."

"Không thể tin nỗi." Tôi mắng. "Vậy ý các cậu là tớ đã làm bạn với một người là hậu duệ duy nhất tập đoàn trị giá hàng triệu đô, mà không hay biết mô tê gì?"

Bennett im lặng một chút trước khi nói. "Tớ không hẳn là hậu duệ duy nhất..."

"Tớ vẫn không thể tin nỗi." Tôi lại nói.

Mọi người xung quanh bàn đều im lặng. Duy chỉ có tiếng Jordan đang múc tới dĩa thứ năm từ đồ mẹ tôi nấu. Mẹ tôi đột nhiên cười rạng rỡ với tất cả mọi người.

"Có lẽ đã đến lúc ăn tráng miệng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top