Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19. Đây là Jennett, Beclan và Dordan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy cái quần jeans này có làm mông tớ bự hơn không vậy?"

"Không."

"Cái áo này có hạp màu mắt tớ không?"

"Không."

"Nếu tớ giết cậu, thì cậu có hận tớ không?"

"Không."

"Cậu có thèm nghe tớ nói không đấy?"

"Không."

"Naomi..."

Tôi bực bội phất tay. "Cậu muốn cái gì? Muốn tớ phải nghe cậu lải nhải về mấy bộ quần áo cậu thay liên tục à?"

"Ừ Naomi." Jordan khoanh tay nói. "Đúng vậy."

Sau khi bị tống cổ khỏi rạp vì trận chiến bắp rang, bốn đứa chúng tôi đã nhất trí vào trung tâm thương mại. Khu trung tâm này không giống mấy khu bình thường khác đâu. Nó là trung tâm thương mại chính. Có hàng đống trung tâm quanh thành phố, từ nhỏ đến lớn, của địa phương, có cả những cửa hàng tốt và vâng vâng nữa. Nhưng khu này, West Central Mall, là khu trung tâm chính mọi người thường lui đến. Nó là nơi lớn nhất, nổi tiếng nhất trong thành phố này. Với những hệ thống cửa hàng xịn, thức ăn ngon tuyệt cú mèo lẫn dịch vụ chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp. Phù hợp cho các nhu cầu từ mua quà đắt tiền, nâng cấp tủ quần áo của mình, hay chỉ đơn giản là đi chơi và loanh quanh khu ẩm thực. Mọi người đều đi đến đó. Giới trẻ hay tụ tập, mua đồ mới ở đây, cả lảng vảng lẫn cắp vặt trong này, làm mọi thứ. Bình thường sau khi bắt nạt tôi đã đời một ngày, tụi nó hay kéo nhau vô đây hoặc sẽ tha cho tôi luôn vì mắc săn hàng giảm giá. Vậy nên thi thoảng nơi này trở thành ân nhân của tôi.

Tất nhiên tôi còn tham sống sợ chết. Tôi chưa bao giờ đi vô đó một mình. Và nếu có đi với ba mẹ, chúng tôi chỉ thường hay vào những khu trung tâm nhỏ hoặc gần nhà thôi. Hoặc nếu ba mẹ có đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ đi cùng và hay chọn ở nhà. Tại sao phải đạp đổ mọi công sức che giấu mình bị bắt nạt để tự chui vào hang nơi có cả trăm con cọp đang chờ đợi tôi? Bên cạnh đó, tôi cũng chẳng có nhu cầu vào trung tâm thương mại, còn nhiều cửa hàng nhỏ khác trong thành phố mà. Mặc dù, tôi có lên mạng tra web chính thức của khu trung tâm và thấy có rất nhiều nhà hàng trong khu ẩm thực lẫn nhiều cửa hàng đa dạng (ngoại trừ quần áo). Và nếu tôi mà có muốn đi tới đó chết đi được, tôi cũng không thể và sẽ không được. Tôi còn muốn sống cảm ơn rất nhiều.

Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi vì tôi có họ. Bennett đã đỗ xe trong bãi giữ xe khu thương mại, còn lấy cả phiếu giữ xe để được vào bên trong. Nếu chúng tôi mà vào đó lâu hơn hai tiếng, chúng tôi phải trả giá. Không phải kiểu trả giá đó- kiểu bẻ tay chân trước khi đánh lộn- ý tôi là trả giá bớt tiền giữ xe. Bãi đỗ xe rất rộng, có đến năm tầng hoặc hơn nữa. Thứ duy nhất mà tôi lo về bãi đỗ xe này đó là mình có thể sẽ quên mất xe mình để ở đâu. Nhưng lo quá thành ra quên mất chuyện khác.

Là làm sao tôi có thể sống qua chuyến mua sắm này đây?

Thường lúc đi với ba mẹ hoặc một mình (trong những cửa hàng không nổi nhưng chất lượng), tôi chỉ mua cái mình cần xong ra về. Đa số người ta, tôi đồ rằng hầu hết đám con gái, thường dành ra cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để thử quần áo. Họ lựa ra cả đống đồ từ dễ thương cho đến mắc tiền, hoặc cả hai. Và hầu hết quỹ thời gian bỏ ra trong khu thương mại, họ thường dành hết trong phòng thử đồ, nhưng hầu như chỉ mặc chơi chứ không mua. Nó thật phí phạm thời gian cho việc thử quần áo trong khi bạn thay đồ ở nhà cũng được mà. Nếu bạn thích món đó thì mua đại xong qua cửa hàng khác đi. Nhưng để truyền đạt được cho Jordan điều này là vô ích.

"Tớ không biết chọn bộ nào cả." Jordan đăm chiêu. "Tớ nên lấy cái sơ mi đỏ hay xanh đây?"

Tôi ngước nhìn và thấy Jordan đang cầm hai cái sơ mi y hệt nhau trước mặt. Điểm khác nhau duy nhất giữa chúng chỉ có màu sắc.

"Tớ không biết, nhìn nó y chang nhau mà."

Jordan thở gấp. "Làm gì có. Nhìn vào kiểu áo xanh với đỏ này đi. Thấy khác chỗ nào chưa?"

Tôi nhìn tới lác mắt rồi lắc đầu. "Chưa."

Cậu ta đảo tròn mắt. "Đồ đàn bà."

Tôi cũng đảo mắt. "Đồ đàn ông."

"Áo đỏ thì có sọc thẳng đứng còn áo xanh thì có sọc nằm ngang được chưa cô." Jordan nói ra một điều hiển nhiên.

"Wow." Tôi thốt lên với biểu cảm chán chường ra mặt. "Không thể tin được là tớ lại bỏ lỡ chi tiết như thế."

"Không thể trách cậu được." Một giọng nói chen vào. "Jordan lúc nào cũng là đứa có mắt thẩm mĩ tốt cả."

"Không dám nhận, Declan." Jordan đáp.

"Làm vậy là không hay đâu." Cả tôi lẫn Declan nói.

"Cậu lúc nào cũng như thằng trẻ trâu mỗi khi nói chuyện với tớ vậy." Declan nói, nhưng sau lại dừng nghĩ một hồi rồi khịt mũi. "Tôi đang nói cái quái gì vậy? Cậu ta lúc nào cũng trẩu vậy mà."

"Này!"

"Nó xong chưa vậy?" Bennett đi lại hỏi.

"Ôi Bennett anh yêu à." Jordan nhái giọng sến rệt như mấy bê đê. "Anh có phiền cứu em lần này với không? Anh nghĩ iêm bận cái nào đẹp hơn nè? Áo đỏ hay là áo xanh hả anh?"

Bennett chăm chú nhìn Jordan lâu một hồi. Xong cậu ta quay gót bỏ đi chỗ khác. Declan và tôi quay qua nhìn lẫn nhau, khịt mũi rồi nốt gót cậu ta. Tôi nhìn lại Jordan sau lưng mình đang bất động tại chỗ cùng với nội tâm giành xé mãnh liệt xem nên ở lại chọn tiếp áo hay là đuổi theo bạn mình. Sau đó cậu thở dài rồi chạy theo chúng tôi, hai cái áo tội nghiệp bị cậu ta quăng qua vai rồi đáp xuống bàn.

Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi khu cửa hàng dành cho nam, nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến. Vừa vào trung tâm là Jordan đã nhanh chân chạy vào trong này, nhóm tôi cũng buộc phải theo cậu ta. Bạn không biết trong cả dàn cửa hàng nam đó có mình mình là gái thì ngại tới cỡ nào đâu. Tôi chỉ ước có cái lỗ để chui vào chết thôi.

"Tớ nghĩ cái áo xanh đó đã rất hợp với tớ." Jordan lầm bầm.

"Ừ, chỉ có cậu thấy nó hợp với cậu thôi." Declan nói. "Nhưng thực tế thì không."

"Naomi." Jordan rên rỉ. "Declan xấu tính với tớ kìa."

"Tôi lúc nào mà chả xấu tính với cậu." Declan chỉnh lại lời cậu, thật sự không có ý định tự bào chữa bản thân.

"Các cậu hãy tử tế với nhau đi mà." Tôi khẽ trách.

"Dạ vâng cô Naomi." Bọn họ lại đồng thanh vâng dạ như mấy bé mẫu giáo tỏ ra đáng yêu.

Tôi đảo mắt, không kiềm được nụ cười. Nhưng rồi nụ cười ấy nhanh chóng dập tắt mất dấu vết khi tôi trông thấy thứ mà mình ngán gặp nhất. Là họ, những người mà tôi không bao giờ muốn chạm mặt. Không phải ba mẹ tôi. Cũng chẳng phải Raymond và đám bạn hắn. Nó là thứ còn tệ hơn nữa.

Tôi hãm phanh dừng lại làm bọn họ cũng phải dừng theo. Họ đều cùng nhìn tôi cùng ánh mắt tò mò. Tôi biết biểu cảm lúc này của tôi thế nào mà. Tôi đang sợ hết cả hồn, sợ tới nỗi bất động, nhìn như sắp ra quần đến nơi. Và thật sự là như vậy. Jordan đã tính mở miệng hỏi thì bị tôi cắt ngang.

Tôi nhanh chóng túm cổ tay áo làm họ thốt lên ngạc nhiên rồi bắt đầu chạy nhanh nhất có thể. Tôi gần như là kéo lê bọn họ làm họ phải chật vật dưới cái túm áo chặt của tôi. Họ đều hỏi dồn dập tôi sao vậy. Rồi đột nhiên tôi cũng buộc phải dừng lại vì đã có người phát hiện.

"Chúa ơi." Ai đó la lên. "Là Naomi đó hả?"

Tôi chậm chạp nuốt nước bọt, mồ hôi hột chảy đầy trán. Làm ơn đừng có nhận ra tôi, làm ơn đừng có lại gần tôi như lúc ở trường. Kệ tôi đi, cứ xem như tôi vô hình đi, làm bộ như tôi không tồn tại đi. Xin đừng...

"Ô Naomi!" Ai đó lại kêu to. "Naomi! Là cậu đấy à? Tụi tôi bên này nè!"

Tôi chậm chạp quay lưng lại nhìn bộ ba đang tiến lại bốn đứa tôi.

Jordan thì thầm. "Ai vậy?"

"Những thiên thần của Charlie." Tôi đáp.

"Giống trong phim á hả?" Declan hỏi.

Tôi lắc đầu. "Không, còn tệ hơn thế nữa."

Là tụi nó, Những thiên thần của Charlie hay còn được gọi là Bộ ba kinh hoàng. Họ là ba đứa con gái nổi tiếng nhất, đồng thời cũng xấu tính nhất trong trường. Hơi vô lí là tụi nó lại lấy tên của một nhóm thiên thần, nhưng thực tế lại không cư xử được giống như vậy, thậm chí còn không bằng một chiếc móng tay sứt nẻ. Tụi nó là hình tượng nữ sinh xấu tính điển hình trong các bộ phim hay truyện học đường. Đó là sẽ có một nhóm con gái mà mọi người tuy ganh tỵ nhưng lại không dám ghét. Và điển hình là nhóm ba đứa tụi nó ở trường tôi. Từng người một, tôi nói sơ qua về tụi nó cho bọn họ.

"Đầu tiên, Abby Baker."

Nó là đầu sỏ trong nhóm mình, với mái tóc vàng nhuộm hồng dài qua vai uốn xoăn bồng bềnh. Nó có một đôi mắt xanh long lanh ngây thơ bên dưới hàng mascara dày cộm còn làm nó trở nên đậm nét hơn cũng như lớp trang điểm của nó. Nó là đứa cao nhất cả đám, nhưng còn vì nhờ đôi giày cao gót quá khổ nên trông nó như toà tháp so với người ta.

"Còn đó là Hannah Pearson."

Hannah là đứa thứ hai xinh nhất trường, đồng thời cũng là đứa nổi tiếng thứ hai kiêm bạn thân của Abby, ngoài Candice. Nó có một vẻ đẹp lạ, luôn mặc những trang phục thiết kế hợp với nước da màu của nó. Đôi mắt nâu đậm nó luôn nung chảy trái tim mọi thằng con trai, rồi họ đều bị nó đặt vào bẫy. Mọi thằng đều muốn nó nhiều như Abby, nhưng có thể bởi vì nó có nụ cười rạng rỡ nên thường hay bị so sánh với thái độ Abby. Và cũng có thể bởi vì một sự thật nữa nó là đội trưởng cổ vũ ở trường.

"Và cuối cùng, Candice Kim."

Nó là đứa thứ ba nổi tiếng và xinh đẹp trong trường. Đôi đôi mắt nâu nhạt cũng không sánh lại với mái tóc đen dài suông mượt nhuộm vài chỗ vàng của nó. Nó thường hay mặc đồ cỡ nhỏ hơn cơ thể hai số, nhưng lớp trang điểm thì lại gấp đôi cần thiết. Nó lúc nào cũng ôm điện thoại, không biết là nhắn tin hay đăng stasus, chỉ thấy lúc nào trên tay nó cũng là cái điện thoại thôi, chưa bao giờ để trong túi cả. Nó đã nhận mình nhiều chuyện số hai thì không ai dám nhận mình nhiều chuyện số một, nó biết đủ thứ chuyện trên đời, từ bồ bịch cho tới bí mật thầm kín của người ta. Tôi nghĩ lí do duy nhất Abby chịu kết nạp nó là vì nó ôm trong bụng một số chuyện dơ bẩn của nhỏ để mà uy hiếp Abby bất cứ lúc nào nó thích. Nhưng điều đó cũng không sánh với việc nó ve vãn với mọi thằng trong tầm nhìn của nó.

Và ba đứa bọn nó đều đang ở đây. Trong trung tâm thương mại. Đang bước về phía tụi tôi.

Đối với các bạn ba đứa có vẻ chẳng là cái thá gì. Sau tất cả tụi nó cũng chỉ là đám con gái đua đòi xấu tính trong phim với truyện. Tụi nó đều giống như người mẫu, đa số là người mẫu thật. Những đứa con gái này đã quá nổi tiếng, tới nỗi chỉ cần bạn được nó vẫy tay chào thôi, bạn sẽ được nổi tiếng sau nó ngay lập tức, một điều tụi nó sẽ không bao giờ làm. Và tụi nó sẽ kiểu con gái lắm người thương nhưng cũng nhiều người ghét. Là một người bạn ao ước được kết bạn với họ nhưng rốt cuộc lại là người nhục mạ bạn như cơm bữa. Tôi thuộc dạng mâu thuẫn với bản thân.

Tôi biết là tôi không nên có tư tưởng đó. Thậm chí tụi nó lăng mạ tôi hàng tuần. Gọi tôi bằng những cái tên xúc phạm, một thứ tôi bỏ qua dễ dàng, những cái khác tôi mới làm căng. Tôi không thể không có chút ghen tỵ với tụi nó, cũng như bao nữ sinh khác ở trường. Tụi nó có nhan sắc, sức quyến rũ, danh tiếng, có mọi thứ. Vậy nên đồng ý là tôi có ghét cay ghét đắng tụi nó, như hầu hết đứa con gái trong trường, nhưng đồng thời tôi cũng ước gì như tụi nó, giống mọi đứa con gái ở trường.

Nói thật là, mấy trò của tụi nó chẳng là cái đinh gì so với những trận bắt nạt của Raymond và đám bạn hắn. Tụi nó thường chỉ có mấy trò nhai đi nhai lại. Chúng là những đứa xoa dịu tâm hồn tôi trong ngày bằng những trò nhẹ nhàng như gọi biệt danh, lôi tôi làm trò đùa, quấy rối bằng ngôn ngữ. Sau đó Raymond và đàn em hắn sẽ kết thúc công việc bằng một cú đấm nốc ao, hành hạ tôi về thể chất. Tụi nó hợp tác với nhau trở thành một đội phản diện ăn ý nhất ở đây. Tôi chỉ có điều ước duy nhất là siêu anh hùng giải cứu nhân loại sẽ sớm tới đây thôi.

Tụi nó nhanh chóng tiếp cận, sau khi thực hiện màn catwalk. Bạn biết rồi đó, cao gót nối tiếp cao gót, hông nhún nhẩy, ngực ưỡn cao, tóc phấp phới. Trên tay tụi nó là hàng đống túi xách của hầu hết những cửa hành trong đây, cứ như chúng đang thực hiện công cuộc tiêu xài mua sắm vậy. Ba người bạn tôi, vẫn hữu dụng như ngày nào, đều lùi lại một chút, bọn họ đều dàn sau lưng tôi như lá chắn bảo vệ vậy. Và ba người kia, Bộ ba kinh hoàng đó, chúng đứng trước mặt tôi tạo dáng như đang được lên bìa tạp chí Vogue ấy. Tôi có hơi sợ cho cái mạng nhỏ của mình, thực chất đã bị đe doạ bởi sự xuất hiện của tụi nó, tôi vừa xấu hổ cũng vừa tức giận vì tâm lí đó.

"Này Naomi." Hannah lên tiếng chào tôi như gặp bạn người bạn cũ. "Dạo này cậu sao rồi?"

Tôi chớp mắt liên hồi, hơi giật mình một chút. Tôi đã chờ, à bạn biết đấy, những câu chửi rủa, biệt danh, lời nhục mạ như mọi ngày. Thứ tôi mong chờ không phải như vầy.

"T-tôi ổn, ừm, khoẻ." Tôi thốt ra, mắt nhìn xuống giày mình.

"Tôi không biết cậu cũng vào khu thương mại này đấy." Candice nói, liếc tôi một cái, nhỏ không bao giờ nhìn lại thứ gì lần hai. "Chưa bao giờ thấy cậu ở đây cả, tôi đoán vậy."

"Ừ- ừ, tôi, cậu biết đó, đây là lần ơ, lần đầu tôi thấy... ý tôi là, tôi đã thấy nơi này rồi, ý tôi là trước đó có đi rồi." Tôi cà lăm, xong lập tức ngậm mồm, tôi không tin tưởng cái miệng tôi được nữa.

"Vậy đằng kia là bạn cậu?" Abby vừa hỏi vừa nhai singum, mắt nhìn từng người một, đôi mắt nó ánh lên.

"Đây là Jennett, Beclan và Dordan." Tôi buột miệng nói trước khi bật cười căng thẳng.

Bennett ngượng ngùng hắng giọng. "Thật ra, tôi là Bennett, còn đây là bạn của tôi, Declan và Jordan."

"Vậy chắc các cậu đã biết tụi tôi là ai rồi." Abby nói như một điều hiển nhiên, sau đó thổi bong bóng lên trước khi nó nổ cái póc.

"Thật ra thì." Jordan chỉnh lại. "Tụi này không biết. Chưa bao giờ nghe tới danh các cậu trong đời cả."

Abby chớp mắt. "Ôi." Nhỏ dẹp nó sang một bên rồi tự giới thiệu. "Vậy thì tôi là Abby, ngắn gọn là Abigail."

"Từ lúc nào vậy?" Candice khẽ hỏi trong lúc còn bận dán mắt vào điện thoại nhắn với ai đó.

"Từ lúc này!" Abby vặc lại, đanh mặt liếc nhỏ trước khi quay lại cười tươi với ba cậu chàng.

"Dù sao thì, tôi là Hannah, rất vui được gặp các cậu." Hannah nở nụ cười triệu đô nói.

"Còn tôi là Candice." Candice dứt đầu khỏi điện thoại đủ lâu để nó kịp nháy mắt cười bẽn lẽn. "Nhưng các cậu có thể kêu là Candy cũng được, mọi người ai cũng gọi vậy."

Abby khịt mũi. "Từ lúc nào vậy?"

"Từ lúc này." Candice nhếch mép đáp trả.

Abby bỏ qua phần vặc lại rồi vui vẻ hỏi. "Các cậu làm gì ở đây vậy?"

Tôi trả lời. "Tụi này đang..."

"Tôi xin lỗi Naomi, nhưng thực ra tôi đang hỏi Bennett." Abby hơi bỉu môi nói.

Tôi xụ mặt. "Ô xin lỗi, tôi không biết..."

"Vậy Bennett." Abby sấn tới Bennett và cậu ta cũng lùi bước. "Điều gì đã đem cậu vào chốn này vậy?"

"Bọn tôi định đi ăn." Bennett đáp với vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày.

"Wow!" Hannah nói. "Trùng hợp dữ vậy! Tụi này cũng định đi ăn đó!"

"Có hả?" Candice hỏi. "Tớ tưởng tụi mình đi mua..."

"Ngậm miệng lại Candice." Hannah rít lên trước khi lại che đậy với một nụ cười.

Jordan khẽ cười. "Ừ tốt ha. Dù sao bọn này cũng định vào quầy ẩm thực nên..."

"Quầy ẩm thực?" Ba cô gái đồng thanh hỏi.

"Ừ." Jordan gượng gạo nói. "Còn quầy ẩm thực nào khác ở đây nữa?"

Abby bật cười, thứ mà tôi nghĩ tôi nghe được Jordan thì thầm với Declan rằng nghe chẳng khác gì tiếng linh cẩu, nhưng tôi lại lờ đi. "Các cậu thiệt đáng yêu hết sức khi nghĩ mình thật sự có thể ăn ở đó."

"Và tại sao tụi này lại không được ăn chứ?" Declan khoanh tay lại hỏi.

"Thì tại mấy món trong đó toàn thứ tầm phào." Hannah nói với vẻ mặt bất cần, sau đó con nhỏ đặt một tay lên vai Jordan. "Tại sao chúng ta không cùng vào một nhà hàng xịn hơn?"

Declan nhìn bàn tay Hannah hồi lâu. Sau đó cậu ta khẽ khàng nâng nó lên khỏi vai cậu trả lại nhỏ.

"Và tại sao phải đi nhà hàng xịn trong khi có nguyên quầy ẩm thực chình ình kia?" Jordan cãi lại, trỏ tay vào khu ẩm thực kế bên chúng tôi.

Candice cuốn tóc nó nhìn Jordan. "Cậu nói chuẩn quá đi mất Jordan. Nhưng chẳng phải vào một nhà hàng thực thụ cùng ăn với nhau như bữa hẹn đầu còn hơn là ba cái pizza đầy mỡ kia sao?"

"Nhưng tôi thích pizza đầy mỡ." Jordan lầm bầm.

"Vậy giờ ta đi ăn đâu đó khác thì sao?" Tôi đề nghị.

"Ý hay đó Naomi." Abby nói, lời khen nhỏ làm tôi ngượng đến đỏ mang tai.

"Cậu chắc không vậy Naomi?" Declan do dự hỏi tôi. "Tớ nhớ cậu từng bảo là thức ăn trong quầy ẩm thực này ngon thế nào và cậu muốn thử..." Cậu ta bị cắt ngang vì tôi dẫm vào chân làm nhăn nhó hết mặt mày.

"Vậy giờ mình vô nhà hàng nào đó ăn được không?" Hannah tràn đầy hy vọng hỏi.

Jordan cau mày. "Từ lúc nào mà lại chịu..."

Tôi thúc cùi chỏ vào bụng cậu ta rồi lập tức nở nụ cười. "Ừ, mình nghe nói có một tiệm cafe mới mở gần đây, ta có thể ghé qua đó thử."

"Quá tuyệt vời!" Abby thốt lên. "Đi thôi!"

Nhỏ búng tay rồi bước đến thang máy, Hannah với Candice ngay sau nó. Tôi đã định đi theo họ cho đến khi nhìn lại ba cậu con trai.

"Quá tuyệt vời!" Jordan thốt lên, nhái giọng nữ cao của Abby cùng cái nháy mắt của nó, sau đó cậu ta bắt đầu búng tay cái chóc.

Declan đảo mắt. "Cậu vừa mới nói tuyệt vời vài phút trước."

"Bởi vì lúc đó khác. Lúc đó tôi đang tấu hài, chớ không có nghiêm túc giống cô ta." Sau đó cậu ta bắt đầu búng tay liên hồi chọc ghẹo Declan.

"Các cậu, thôi nào." Tôi nói. "Tớ không muốn để họ phải chờ đâu."

Bennett nhướn bên mày. "Cậu thực sự muốn đi với họ?"

"Ừ, bùng hẹn tụi nó đi và cùng vào khu ẩm thực chén mấy cái pizza đầy mỡ nào." Jordan làm dấu ngoặc kép* rồi khịt mũi.

*có nghĩ là air quotes í, các bạn lên tra là hiểu liền. Mình cũng vậy nhưng khổ cái không biết dịch sao cho ra cử chỉ tay đó :)))

"Chúng ta không bùng hẹn họ được." Tôi cãi lại. "Họ là nhóm nữ sinh nổi nhất trường, các cậu có biết mình sẽ mất mặt thế nào..."

"Từ khi nào cậu lại lo cho bản mặt cậu vậy? Từ lúc nào cậu lại biết lo cho danh tiếng thế?" Declan cau mày nhìn tôi.

"Tớ không." Tôi đáp lại. "Chỉ là... chỉ là đây cơ hội đầu tiên cho tớ thật sự có bạn..." (Ủa? :vv)

"Nhưng đã có tụi này là bạn cậu rồi mà." Jordan khẽ lên tiếng.

"Không, ý tớ không phải vậy." Tôi nói. "Ý tớ là nổi tiếng..." tôi ngừng khi vừa thấy vẻ mặt sửng sốt của họ. "... ý tớ họ là con gái. Tớ chưa bao giờ có bạn là con gái cả. Tớ chỉ muốn..." tôi bỏ lửng câu ngoảnh mặt đi nơi khác.

Các chàng trai đưa mắt nhìn nhau, ba người họ đều cùng mang vẻ mặt do dự. Sau đó Bennett thở dài chịu thua.

"Thôi được Naomi, tụi này sẽ đi ăn với họ. Nhưng chỉ duy nhất lần này thôi, tớ không thích hạng con gái..."

Tôi cắt ngang cậu ta bằng một cái ôm to tướng, làm cậu phải hơi bật ngửa kinh ngạc. "Ôi cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cậu!" Tôi thốt lên. Cậu ta trợn mắt nhìn, không biết nên phản ứng thế nào. Cậu ngại ngùng vỗ nhẹ lưng tôi, trông nhẹ nhõm khi đã được tôi thả ra.

"Các cậu sẽ không hối hận về chuyện này đâu, tớ hứa." Tôi bật cười thành tiếng với họ rồi chạy lại nhóm con gái đã bắt đầu mất kiên nhẫn với tụi tôi.

Nhưng chỉ trước khi tôi nghe Bennett lầm bầm. "Tôi có linh cảm xấu trong chuyện này."

~~~~~~~~

Tình hình là mấy con virus codonqua... xí lộn corona tổ chức party linh đình nên đám học sinh chúng tôi được nghỉ tết thêm 1 tuần nữa rồi quý vị à. Vậy thì ta lại... mỗi ngày 1 chap thôi :)))) (hoặc 2-3 ngày vì mình phải giải quyết đống nợ bt tết huhu TT )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top