Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28. Còn nếu nó mà dám làm tổn thương cô ấy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm ơn ngưng la lối giùm cái."

Tôi vẫn tiếp tục hét.

Jordan quay qua hai người bạn cậu. "Làm sao cho cổ hết la um sùm đây?"

Hai người kia chỉ nhún vai một cái thay lời đáp.

Thật lòng là bạn không thể trách tôi tội la hét om sòm được. Chỉ mới có bảy giờ tối của một ngày đến trường, và tôi vừa mới vô tư về đến căn nhà thân thương an toàn thoải mái của tôi. Điều mà tôi không ngờ đó chính là tự nhiên có ba cái ghế làm việc đối diện trước mặt tôi. Lúc vừa mở đèn tôi đột nhiên nghe tiếng sàn nhà kêu kẹt. Khi vừa quay lưng thấy ba cái ghế đó là tôi đã chắc chắn nó không phải để ở đó rồi. Sau đó cùng một lúc, những cái ghế đồng loạt quay lại đều đến hoàn hảo.

Tất nhiên chính là họ. Không phải họ thì còn ai vô đây? Cả Bennett và Declan đều ngồi sụp trên ghế với biểu cảm vừa chán chường lại vừa dỗi trên mặt. Tôi đã không hoảng sợ vậy cho đến khi nhìn tới Jordan. Đột nhiên tiếng hét của tôi biến thành tiếng cười. Tôi nhìn kĩ lại lần nữa rồi cười vào mặt cậu ta, cười đến nỗi chảy nước mắt.

"C- cổ đang cười đấy à?" Bennett bối rối hỏi:

"Cổ vừa mới la hét cách đây vài phút mà." Declan nói.

Tôi cố kiềm chế bản thân lại. Nhưng vừa mới nhìn Jordan tôi lại không chịu nỗi cười nắc nẻ tiếp. Tôi không kiềm được, không kiềm cười được. Đó là điều không thể.

Jordan, cái tên tấu hài ngu ngốc đó, là người duy nhất tỏ vẻ nghiêm trọng, cậu ta cũng chính là người nói "Chúng ta đang chờ cậu đấy." Cậu ta đội một cái mũ vành trên mái tóc vàng óng, đã thế lại đeo một cái thấu kính tròn bên mắt trái và dán cái ria giả dưới mép. Và để góp phần kì quái hơn, cậu ta còn đang vuốt ve một con mèo nhồi bông.

"Naomi, nghiêm túc một chút coi." Jordan bảo tôi.

Tôi vừa nói vừa cười. "Cậu bảo tớ phải nghiêm túc kiểu gì trước bộ dạng gắn ria giả và còn ôm con mèo bông của cậu đây."

Jordan thở gấp. "Bạch Tuyết không phải mèo giả đâu, đúng không Bạch Tuyết?" Cậu ta dịu dàng vuốt ve con thú nhồi bông nói.

Tôi phải lên tiếng hỏi. "Cậu mua con... Bạch Tuyết này ở đâu vậy?"

"Tớ gắp được nó trong chỗ máy gắp thú lúc tụi tớ đi mua mấy cái ghế này." Jordan lơ đãng đáp trong lúc tiếp tục vuốt Bạch Tuyết. "Ai là phần thưởng thắng cuộc trong trò gắp thú ngu ngốc nào? Đúng rồi là em đó! Đúng vậy, là em đó!"

"Phải thử tới vài lần nó mới gắp được con mèo đó." Bennett bảo tôi.

Declan khịt mũi đáp. "Ừ, sau vài chục lần thử."

"Ê!" Jordan lên tiếng cãi. "Mấy trò đó khó, okay?"

"Ừ rồi, nhưng cậu cũng đâu cần phải đội thêm mũ, đeo kiếng với ria chứ."

"Tớ buộc phải mặc!" Cậu ta nói. "Các cậu không thể làm thế này..." ám chỉ tới cảnh dàn dựng "... mà thiếu đạo cụ được. Và lẽ ra các cậu cũng phải mặc giống tớ."

"Tớ sẽ không gắn ria mép đâu." Declan rống lên.

"Chờ đã." Tôi nhớ lại câu Jordan vừa nói. "Cậu bảo cậu trúng được Bạch Tuyết trong lúc đi mua ghế này. Các cậu thật sự bỏ tiền mua cả ghế để làm trò này sao?"

Bennett là người trả lời thay Jordan đang quá bận rộn đùa giỡn với Bạch Tuyết và Declan thì đang chán chường. "Ừ, và chúng cũng không phải ghế giá bèo đâu. Jordan cứ đòi mua bằng được ghế hiệu."

"Để tạo hiệu ứng mà!" Jordan cãi.

"Tụi tớ phải nhét đống ghế đó vô xe rồi còn vác nó vào nhà cậu nữa." Declan giải thích. "Xong rồi cái thằng đần ngồi đó..." ám chỉ đến thằng đang đội nón dán ria "... còn bắt tụi tớ phải tập sao cho quay ghế đều một lúc nữa."

"Để tạo hiệu ứng chứ bộ!" Jordan lặp lại.

"Thực ra nó nói dễ hơn làm." Bennett gãi đầu nói.

"Cái mà tớ muốn biết." Tôi nói. "Đó là sao các cậu vào đây được?"

"Ô, cũng dễ thôi." Jordan nghịch râu nói. "Tụi tớ nhấn chuông cửa thôi."

"Cậu chỉ nhấn chuông cửa thôi hả?"

"Ừ, và mẹ cậu còn không thể nào niềm nở hơn chào đón bọn tớ."

"Cô có bánh quy đây!" Mẹ tôi vui vẻ lên tiếng trong lúc tay bưng dĩa đầy bánh từ phòng ăn đi ra.

"Ôi bánh quy." Jordan nhảy khỏi ghế rồi bốc một nắm bánh trong tay. Cậu ta quay lại ghế ngồi ăn ngon lành, còn làm bộ như đút Bạch Tuyết ăn nữa. Declan và Bennett cảm ơn mẹ tôi rồi cũng bốc bánh từ dĩa ăn.

Mẹ tôi quay lại cười rạng rỡ khi trông thấy tôi. "Ô Naomi, con về hồi nào vậy?"

"Mới về ạ." Tôi chậm chạp nói. "Mẹ không nghe thấy tiếng hét sao?"

"À." Bà hiểu ra đáp. "Mẹ biết ngay tiếng hét đó là của con mà."

Xin thưa quý vị, đó chính là mẹ tôi đó.

"Đây, ăn bánh đi con. Bánh mới ra lò đó." Bà cầm dĩa đưa cho tôi, tôi nhã nhặn từ chối.

"Mẹ, sao mẹ lại cho họ vào?" Tôi hỏi bà.

"Bọn nó bảo mẹ rằng muốn dành cho con một sự bất ngờ nhỏ. Và từ sau vụ "trục trặc" nhỏ trong bữa ăn tối với gia đình Myers đó, mẹ không tiện từ chối được. Trông các bạn con tay bưng ghế đó dễ thương lắm kìa, nhất là Jordan còn bỏ công hoá trang nữa..." Bà lấy tay vỗ má Jordan.

Cậu ta ngã mũ chào. "Luôn luôn là vinh dự của tôi, thưa phu nhân."

"Ây da, vinh dự của tôi nữa, thưa ngài." Bà đáp, và trước sự xấu hổ của tôi, bà còn hơi nhún gối chào. Mẹ quay sang tôi nhép khẩu hình, Thằng bé dễ thương quá đi mất.

Ba tôi từ trên lầu bước xuống thấy cảnh tượng dưới nhà. Có ba cái ghế khổng lồ và ba người bạn tôi ngồi trên đó, một người trong số họ lại còn đeo ria giả đội mũ. Nhưng khi ánh mắt ông lia tới mẹ tôi, hay cụ thể hơn, là dĩa bánh quy trên tay bà, đó mới là thứ làm ông chú ý.

"Ôi bánh quy." Ba tôi bước đến bên mẹ bốc mấy miếng. "Biết ngay là anh có ngửi thấy mùi gì thơm mà."

"Chờ, chờ, chờ đã." Tôi lên tiếng khiến tất cả bọn họ dừng ăn bánh. "Vậy để con nói rõ thế này. Ba mẹ thật sự đã cho ba người này vô nhà mình hù con muốn tăng xông, đã vậy còn nướng bánh cho họ ăn nữa?"

Mẹ tôi nghĩ một lát xong gật đầu. "Ừ, gần đúng vậy đó."

Tôi rên rỉ rồi đập đầu liên tục xuống sàn.

"Còn nữa Naomi, sao con lại về trễ hả? Con đáng lẽ phải có mặt ở đây từ hơn một tiếng trước rồi." Ba tôi chất vấn.

Cuối cùng, họ cũng đã ra dáng bậc phụ huynh rồi.

"Con đi ăn burger với Parker sau khi dạy cậu ấy học." Tôi bảo ba. "Con đoán là bọn con đã quên mất coi giờ, con xin lỗi."

"Không sao." Ba phẩy tay nói. "Miễn là con vẫn bình an về tới đây là được."

"Không, nó không không sao chút nào." Jordan một mồm đầy bánh quy lên tiếng, nhìn miệng cậu ta như một bãi hỗn tạp vậy.

"Ừ, nó nói đúng đó." Bennett đáp, bằng một cách thần kì nào đó mà cậu hiểu rõ được ngôn ngữ mà nhân loại còn đang nghiên cứu của Jordan. "Cậu đáng lẽ phải lập tức về nhà sau khi dạy học, chứ không phải la cà tới bảy giờ mới về."

"Tớ đã báo với ba mẹ là sẽ ra ngoài ăn nên họ không cần chờ tớ rồi mà, họ còn đồng ý nữa chớ." Tôi bảo họ.

"Đó không phải trọng tâm câu chuyện." Jordan đáp.

"Nó là trọng tâm câu chuyện!" Tôi vặc lại.

"Naomi, mẹ sẽ không khoan nhượng với bất kì ai la hét hay to tiếng cãi cọ trong cái nhà này, nhất là ngay trước mặt khách với chủ nhà nữa." Mẹ nhìn bốn đứa chúng tôi nói.

Tôi thở hắt. "Xin lỗi mẹ. Nhưng ba mẹ có thể lên lầu được không? Tụi con..." lườm ba người họ "... có chuyện phải bàn."

"Chờ đã, con dám đuổi ba mẹ lên phòng à?" Ba tôi khó tin nói.

"Nhưng ba mẹ có lỗi gì đâu." Mẹ tôi gần như than thở.

"Không, không, không." Tôi thanh minh với họ. "Ba mẹ không có lỗi gì hết. Chỉ là bốn đứa chúng con cần một cuộc nói chuyện riêng nhỏ giữa các thanh niên, thế thôi. Ba mẹ có thể đem luôn cả dĩa bánh quy đó lên lầu, xem phim cũng được. Nhưng đừng có coi quá giờ đi ngủ, hôm nay đã là một ngày mệt nhọc rồi."

Cả ba lẫn mẹ tôi đứng đó ngây ngốc không biết nói gì. Họ mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại khép miệng. Sau đó họ từ từ gật đầu rồi lần lượt lên cầu thang. Tôi còn nghe ba lẩm bẩm cái gì mà chưa ai dám đuổi ông về phòng trừ cái hồi còn nhỏ. Tôi chờ đợi tiếng đóng cửa phòng của họ trước khi quay trở lại với các ông thần.

"Các cậu bị gì vậy hả?" Tôi giận giữ chất vấn.

"Bọn tớ bị gì ấy hả?" Jordan ngờ vực hỏi. "Cậu mới bị cái gì thế?"

Tôi siết chặt tay. "Các cậu đâu phải ba mẹ tớ!"

"Ừ, nhưng tụi tớ còn là người kinh khủng hơn vậy!" Jordan vặc lại.

Vì một lí do nào đó, tôi lại thấy nao núng. Jordan nhận ra điều đó rồi ngồi sụp lại trên ghế, còn không để tôi vào mắt.

Declan gầm lên. "Sao cậu dám quên cái thằng Parker của cậu đó..."

"Cậu ấy không phải Parker của tớ." Tôi thô lỗ chen ngang cậu sửa lại.

"... là một trong những đứa đã bắt nạt cậu?" Declan nhắc cho tôi nhớ. "Nó là kẻ thù của cậu!"

"Không, cậu ấy không phải!" Tôi bênh vực cậu ấy, làm họ nao núng trước âm lượng giọng tôi. Sau đó tôi khẽ đáp. "Ý tớ là, giờ thì hết rồi."

"Ý cậu là sao?"

"Ý tớ chính là, cậu ấy đã nói lời xin lỗi." Tôi nói sự thật. "Cậu bảo cậu thành thực xin lỗi vì đã bắt nạt tớ. Cậu còn xin lỗi phần cậu nói riêng và đại diện toàn đội bóng nói chung nữa." Tôi nói, trước khi khẽ lầm bầm với chính mình. "Mặc dù toàn thể đội bóng không có ý đó."

"Cậu không thể nhẹ dạ quá mức vậy." Jordan gân cổ cãi.

"Ừ, tớ nhẹ dạ đó. Tớ đã bảo tớ tha thứ cho cậu rồi, bởi vì sự thật là vậy."

"Vậy ra cậu tha thứ luôn cả nó lẫn cái đội bóng sao? Nguyên cái đội bầu dục đó bao gồm cả thằng Raymond bắt bạt cậu biết bao năm trời cậu cũng bỏ qua đúng không?" Declan khó tin hỏi.

"Tất nhiên là không rồi!" Tôi đáp trước khi khẽ nói. "Chỉ mình cậu ấy thôi. Tớ chỉ tha thứ cho mỗi cậu."

"Naomi." Bennett bình tĩnh nói. "Có bao giờ cậu nghĩ đến việc Parker chỉ giỡn với cậu thôi chưa?"

Tôi nheo mắt nhìn cậu ta. "Xin lỗi?"

Cậu thở hắt. "Nghĩ về nó đi Naomi. Nó bắt nạt cậu mấy năm vậy, cậu không nhớ những lần chúng bắt nạt cậu nó cũng có mặt ở đó, cười đùa hùa với chúng sao? Và rồi tự nhiên không biết nó từ xó nào chui ra đòi làm bạn với cậu hả?"

"Các cậu cũng từ xó nào chui ra đòi làm bạn với tớ đó thôi." Tôi vặc lại.

"Nhưng nó khác nhau mà!" Jordan cãi.

"Khác chỗ nào?" Tôi hỏi. "Ba anh chàng hư hỏng chuyển vào trường tớ, thế mà lại để vào mắt một cô nàng vô danh, bị kì thị nhất trường và muốn kết bạn với cổ. Rồi người tương tự đó cũng lọt vào mắt xanh một chàng cầu thủ trong nhóm bắt nạt, và cậu ta cũng muốn kết bạn với cổ. Khác nhau á?"

"Hừ, nó chỉ làm vậy sau khi cậu nổi tiếng!" Jordan nói. "Cậu chưa từng được nổi tiếng, nhưng vào thời khắc cậu được, nó đã nhanh chân lợi dụng cơ hội. Sẽ không ai chịu đi với một người như..." Cậu ta khựng lại, trợn mắt nhận ra mình vừa lỡ lời, xém lỡ lời. "Naomi, tớ không có..."

"Có đó." Tôi quát. "Rõ từng mặt chữ."

"Không Naomi, cậu không..."

"Tớ không hiểu?" Tôi hỏi. "Ừ đúng, tớ đã luôn nghĩ Parker có thể chỉ là diễn vào lúc cậu ta nhờ tớ dạy học. Tớ đâu có ngu. Nhưng nó đã thay đổi từ lúc tớ hiểu cậu ta. Cậu ấy không phải kiểu người tớ tưởng. Cậu ấy khác hoàn toàn. Cậu ấy tử tế. Cậu ấy ngọt ngào. Cậu ấy không hề quan tâm tới việc tớ nổi tiếng hay không cả."

"Nó chỉ là diễn thôi, Naomi." Bennett khẽ đáp lời tôi. "Nó chỉ đang chơi trên cậu thôi."

"Và nếu như không có thì sao?" Tôi hỏi. "Nếu như đó không phải diễn thì sao? Các cậu có bao giờ nghĩ đến vậy chưa? Lỡ như cậu ấy thực sự thật lòng, lỡ như cậu ấy..." Tôi dừng nói rồi nhìn xuống cái khoác còn đang mặc của cậu. "Lỡ như cậu ấy có thích tớ thì sao?"

Jordan đảo tròn mắt. "Cậu không thể nào nghiêm túc..." Cậu ta dừng giữa chừng nhìn vào tôi. "Áo khoác ai đây?"

Tôi lập tức ngượng chín mặt khi bị để ý đến nó. Lẽ ra tôi phải cởi ra khi có cơ hội chứ. Thay vào đó tôi lại càng ôm chặt cái áo vào lòng như đang bảo vệ. "Của tớ." Sau đó tôi đứng thẳng lưng, cảm thấy tự tin hơn. "Nó là của tớ."

Declan nheo mắt nhìn nó. "Cậu sẽ không bao giờ có được cái áo khoác thể thao của trường, nhất là khi cậu còn không tham gia đội... bóng..." Toàn bộ con mắt của họ trợn ngược lên.

"Là của O'Neil đúng không?" Jordan hỏi tôi.

Tôi quay đầu từ chối trả lời.

"Là. Của. O'Neil. Đúng. Không?" Jordan chậm rãi nhả từng chữ hỏi lại.

Giọng nói cậu ta làm tôi lạnh sống lưng. Tôi chưa bao giờ thấy Jordan nổi giận đến thế. Thực sự thì nó rất đáng sợ đó.

"Ờ- ừ." Tôi lí nhí đáp.

Declan bắt đầu lầm bầm gì đó trong họng, gì mà hết hặm hoẹ đến đòi giết Parker.

"Cởi nó ra đưa cho tớ." Jordan ra lệnh. "Bọn tớ sẽ trả nó lại cho nó."

"Không." Tôi lùi một bước, tay ôm chiếc chặt hơn. "Cậu ấy cho tớ rồi mà."

"Và để tớ đoán xem." Bennett lạnh nhạt nói. "Nó nói rằng cậu mặc cái áo đó hợp chứ gì."

Tôi trở nên đỏ ửng mặt. "Ừ, đúng rồi. Vậy thì sao?"

Bọn họ cùng phá lên cười. Nhưng điệu cười đó không giống với điệu cười chúng tôi hay cùng đùa giỡn với nhau. Nó là một giọng cười khinh bỉ, u ám pha lẫn sự khó tin được.

"Đúng là một câu nói dối kinh điển. Nó chỉ cho cậu để làm cậu thích nó, làm cậu tin nó. Cái áo khoác đó như con ngựa thành Troy vậy." Bennett nói ý chỉ đến sự kiện người Hy Lạp lừa người thành Troy bằng cách tặng họ một con ngựa gỗ khổng lồ, nhưng thực chất trong đó chứa đầy quân Hy Lạp lật đổ thành trong lúc người dân thành Troy còn say giấc nồng.

"Vậy ý các cậu là nhìn tớ mặc cái áo xấu lắm hả?" Tôi hỏi.

Bọn họ đều im lặng xong đỏ mặt.

"K-không phải, ý tụi tớ không phải vậy." Declan cà lăm.

"Ý tụi tớ chính là nó cho cậu cái áo là để nhận được sự tin tưởng của cậu." Bennett giải thích.

"Ờ hớ." Tôi khoanh tay đáp.

"Nhưng đó không phải trọng tâm vấn đề." Jordan tranh cãi.

"Nó là trọng tâm vấn đề đó." Tôi chỉ tay ra cửa nói. "Các cậu có thể ra về được rồi."

"Cái gì?" Ba người họ đồng thanh hỏi.

"Tớ nghĩ các cậu đã hết lí do ở đây rồi. Vậy nên tớ đề nghị các cậu nên ra về." Tôi rành mạch tuyên bố.

"Cậu đuổi bọn tớ á?" Declan chất vấn.

"Không." Tôi nói. "Tớ đề nghị các cậu nên về thôi. Nhưng nếu cậu đã có ý nghĩ thế thì, ừ, tớ rất muốn đuổi các cậu đó."

"Được thôi." Jordan đứng thẳng người khỏi ghế, vụng bánh từ trên người cậu rớt đầy sàn. "Về thôi các cậu."

Tôi im lặng mở cửa rồi lùi lại. Tôi dõi theo bọn họ đi ra từng người từng người một.

Tôi tằng hắng. "Đừng có quên mấy cái ghế."

Tôi lại dõi theo bọn họ đi ra từng người từng người một lần nữa. Họ đi ngang tôi vác theo chiếc ghế. Họ đem ghế ra tận cổng để rồi quay lại nhìn tôi. Tôi cũng nhìn chằm chằm họ, tay siết chặt cánh cửa thầm cầu nó có thể tự đóng lại.

"Tụi tớ chỉ không muốn cậu tổn thương, Naomi." Bennett khẽ nói.

"Quá muộn rồi." Tôi đóng sầm cửa trước mặt họ.

Tôi tựa lưng vào cửa rồi từ từ trượt xuống ngồi bệt sàn. Tôi ôm lấy chân, tựa cằm vào đầu gối. Tôi không muốn cãi nhau với họ. Và tôi cũng hiển nhiên là không có ý đuổi họ đi. Nhưng cái cách họ làm khiến tôi thấy tự ái kinh khủng. Họ không có quyền xông vào nhà tôi giáo huấn tôi như thế. Sao họ lại dám xem thường tôi chứ. Tôi không có ngu, tất nhiên tôi đã có nghi ngờ Parker. Nhưng giờ thì không còn nữa, bởi vì chẳng có gì để mà nghi ngờ cả. Và nếu họ không tin tưởng tôi về điều đó, vậy thì kệ họ.

Chỉ trước khi tôi định đứng dậy đi lên phòng, tôi nghe có tiếng nói chuyện đằng sau cửa. Tôi ngồi sụp xuống sàn, tay mở hé cửa ra nhìn trộm bên ngoài cổng, muốn xem chuyện gì xảy ra kế tiếp. Ba người bọn họ vẫn còn đứng trước nhà tôi. Bennett thì đang đi qua đi lại, Jordan thì mím môi chửi thề trong miệng, còn Declan thì lườm lườm cánh cửa.

"Nếu nó mà làm đau cô ấy." Declan khẽ giọng gầm. "Tớ thề sẽ..."

"Cậu sẽ làm gì?" Jordan quát. "Nếu cậu mà dám đụng vào cọng tóc nó, Naomi sẽ không bao giờ tha cho cậu."

"Chỉ là, tớ không thể tin được cổ lại dễ dàng cả tin thằng đó vậy." Declan tức giận luồn tay vào tóc nói.

"Ai ở đây cũng thấy vậy cả." Jordan đồng ý.

"Nhưng sao lại vậy được?" Declan hỏi.

"Các cậu trách cổ có đúng không?" Bennett khẽ giọng hỏi. "Nó là thằng đầu tiên tỏ ra thích thú cổ, nhưng rốt cuộc nó lại từng là đứa bắt nạt cô ấy. Cổ chỉ không thể dằn lòng được thôi."

Tôi nghe má mình nóng dần.

"Tôi không muốn tin." Declan bảo. "Tôi không muốn tin cái nào hết."

"Nhưng lỡ như nó thích cổ thiệt thì sao?" Bennett hỏi hai người bạn cậu.

"Tới cậu mà cũng tin sao?" Jordan hỏi. "Nó bắt nạt cô ấy mấy năm trời, giờ tự nhiên đi thích cổ á? Nó là một cái bẫy, thằng đó sẽ chơi trên cô ấy và cổ sẽ bị tổn thương."

"Cô ấy đã vốn bị tổn thương rồi." Bennett cãi lại. "Chẳng lẽ đến điều tối thiểu đó mà cổ cũng không xứng có được sao? Quyền được thích thầm một người, và người đó cũng có tình cảm với cổ, hoặc ít nhất là miễn cưỡng thôi. Cô ấy nên được biết cảm giác thích một người là như thế nào, cả mọi người cũng vậy."

"Vậy giờ tụi mình cứ ngồi đó chơi xem cổ thích thằng có khả năng cao sẽ làm tổn thương cổ, chỉ bởi vì cổ kêu chúng ta xê ra á?" Jordan hỏi. "Đó là một điều hơi tàn nhẫn ấy, cậu xem tớ nói đúng không? Cô ấy có thể bị tổn thương."

"Đây chính là Naomi mà tụi mình đang nói đến. Cổ đã bị tổn thương nhiều đến nỗi Declan còn không biết đếm..." Declan lườm Bennett "... nhưng cô vẫn là Naomi đó thôi."

Bọn họ đều gật đầu công nhận sự thật này.

"Vậy ý các cậu thế nào?" Declan nhướn mày hỏi.

"Ý tớ chính là," Bennett nói, "tụi mình chỉ cần trông chừng thằng đó kĩ thôi, nhưng đồng thời cũng phải giữ khoảng cách với nó. Nếu nó thích cô ấy thật thì thôi. Còn nếu nó mà dám làm tổn thương cô ấy..."

"Tụi mình sẽ tính sổ nó." Declan nói nốt câu.

Tôi thầm nuốt nước bọt.

Bọn họ đánh mắt nhìn sang nhau rồi gật đầu chấp thuận.

"Về thôi." Jordan nói. "Tụi mình còn phải đi gặp... tụi nó nữa." Bennett và Declan đều cau mày trước lời nhắc này.

"Tớ không biết tụi nó còn muốn gì nữa." Declan lầm bầm.

"Ừ, tại sao nó chưa chịu để mình yên chứ?" Bennett nói.

"Mặc kệ nó muốn cái gì, tụi mình cũng phải tự mình tìm được." Jordan nói. "Chúng bảo đó là thứ quan trọng."

"Được rồi, đi thôi các cậu." Declan nói.

Declan và Jordan bước qua cổng rồi bắt đầu nhét mấy cái ghế họ vô chiếc Chevy Silverado. Jordan phát mệt vì phải vác cái ghế. Vậy nên cậu ta làm điều hiển nhiên đó là ngồi lên cái ghế xong bắt đầu đẩy nó về chỗ chiếc xe. Declan nhìn chằm chằm Jordan trong lúc cậu ta đẩy chiếc ghế đi tới xe. Sau đó cậu nhún vai một cái rồi cũng làm điều tương tự. Tôi không nhịn nỗi cười trước sự ngu ngốc nhưng đầy tính giải trí của họ.

Sau đó tôi dừng lại, chợt sực nhớ Bennett vẫn còn đứng ở cổng. Hai người kia cùng lên tiếng hối thúc cậu, và cậu đáp lại rằng cái bánh xe bị kẹt và đúng là một thứ đồ dỏm trên chiếc ghế 200 đô. Cậu chứng minh nó bằng cách chật vật di chuyển cái ghế. Còn họ thì chỉ hối cậu nhanh lên.

"Tớ biết cậu còn ngồi đó." Bennett còn chẳng buồn nhìn lấy cửa nói.

Tôi khẽ chửi thề trong miệng.

"Và tớ cũng biết là cậu thích thằng đó, và có khi nó cũng có thích cậu đó." Bennett nói. "Nhưng xin cậu đừng ghét bọn tớ, bọn tớ chỉ vì lo cho cậu thôi, được không?"

Tôi chưa muốn nói chuyện với cậu, nên tôi chỉ đáp lại bằng cách gõ lên cửa ba tiếng. Điều đó khiến Bennett mỉm cười.

"Bọn tớ không giận cậu vì đã nổi điên với bọn tớ. Tớ phải công nhận một điều, đúng là bọn tớ đã có hơi gắt với cậu. Nhưng đừng có lo, dù sao thì bọn tớ không thể nào ôm thù... với cậu được đâu."

Tôi lại gõ cửa ba lần tiếp.

"Hẹn gặp cậu ngày mai, Naomi. Và nhớ là... nhớ là hãy cẩn thận."

Cốc. Cốc. Cốc.

Cậu gật nhẹ đầu với tôi rồi dễ dàng khiêng cái ghế lên đi. Tôi quan sát cậu để cái ghế ra sau xe cùng với cái của hai người kia. Sau đó cậu trèo vào chỗ tài xế lái đi mất.

Nhìn lên đồng hồ, tôi thấy đã điểm tám giờ tối. Tôi bật ra tiếng ngáp, chắc là phải đi ngủ thôi. Tôi bước lên lầu ngang qua phòng ba mẹ. Tôi dừng lại đó lắng nghe. Tôi không nghe thấy tiếng mở phim nào cả. Tôi biết rõ họ thường hay coi phim trước khi ngủ, một thói quen thường làm những lúc khó ngủ. Tôi cau mày rồi nhún vai, có lẽ một trong hai người đang tắm nên tạm dừng phim cũng nên.

Tôi bước vào căn phòng thoải mái của mình. Tôi cởi ra áo khoác của Parker- ý tôi là, áo khoác của tôi máng nó lên móc quần áo. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà tưởng như rất lâu. Tôi liên tục nghĩ ngày mai sẽ ra sao, cho đến khi tôi chậm chạp khép mắt lại rồi mơ về nó thay vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top