Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36. Sẵn sàng hy sinh nếu thất bại chưa hả?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhớ hết cả mọi thứ.

Và khi ý tôi bảo là mọi thứ, thì không phải kiểu chỉ nhớ mang máng vài sự kiện xảy ra tối qua như các loại hồi tưởng. Ý tôi là tất cả mọi thứ. Tôi nhớ rõ tất cả đến tường tận chi tiết. Nào là uống quá mức nước trái cây, tự nhiên xuất sắc phá đảo beer pong đột xuất, suýt nữa thì mất nụ hôn đầu với Raymond, lẫn mém nữa hôn được Parker nữa, nhưng rồi thì lại thành công thơm một cái lên má cậu ấy.

Tại sao đời tôi cứ như một bộ phim hài lãng mạn nào đó vậy?

Tuy nhiên tôi có một câu hỏi, bên cạnh thắc mắc tại sao giày tôi lại có cát, đó chính là tại sao tôi lại nhớ rõ mấy chuyện này? Lẽ ra bạn phải không nhớ tí gì về các sự việc sau khi hoàn toàn bị bòn rút tinh lực chứ? Và tôi biết là tôi đã hoàn toàn kiệt sức bởi vì a) không phàm nhân nào lại trình diễn được màn beer pong giống vậy cả, b) tôi đã hôn lên má Parker, và c) đầu tôi như có ai đó dùng búa nện liên hồi vậy. Tôi biết, vài trường hợp, đã có người thử làm thế, nhưng ơn chúa nó chỉ là mấy cái búa bằng bóng bay bạn có thể mua được trong công viên hoặc dọc theo bãi biển kèm với những tạo hình thú vật khác và kẹo bông gòn thôi.

Thứ duy nhất có khả năng xảy ra sau khi nhậu nhẹt quên lối về tối qua chính là sáng hôm sau sẽ có trận dư âm. Tôi mở mắt ra và đã gần như mù loà bởi ánh sáng. Nắng sớm mặt trời qua cửa sổ phòng tôi rọi thẳng vào phòng. Tôi lên tiếng khè như mèo, quơ tay quơ chân cố xua nắng sáng đi. Tôi chưa bao giờ biết là rượu vào có thể biến mình trở thành ma cà rồng, tôi đoán chắc do thứ nước trái cây đó bị nguyền rủa rồi. Tôi chậm chạp ngồi dậy trên giường, chậm chạp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng. Sau đó tôi lại đụng độ một cơn đau đầu điếng người khiến tôi suýt nữa ngã nhào xuống giường lại.

"Nếu được mình tình nguyện đổi luôn những kí ức đêm qua để sáng nay không bị dư âm rượu nữa!" Tôi to tiếng hét với trần nhà, vung tay loạn xì ngầu trong không khí. Lập tức, tôi hối hận về hành động la hét lúc nãy của mình ngay, vì đến tôi còn phải hú hồn trước âm lượng giọng hét mình.

Tôi rên rỉ, nhắm chặt mắt mát-xa cái đầu mình. Tôi nhìn xuống rồi thấy mình vẫn mặc y xì đồ tối qua. Hẳn là lúc đó tôi đã mệt tới nỗi không buồn thay ra mặc vào đồ ngủ. Tôi lại ngã xuống giường rồi kéo chăn trùm kín mặt. Tôi đã xem quá nhiều phim truyện để nắm rõ rằng cách tốt nhất để chữa cơn dư âm rượu chính là ngủ và uống nhiều nước. Nước thì có thể đợi, tôi không muốn đi xuống dưới nhà để rồi chạm trán phải ba mẹ và họ sẽ được tận mắt chứng kiến nhân vật bợm nhậu trong Simpsons ngoài đời thực, Barney Gumble. Tôi thầm mừng vì nay là thứ bảy. Thử tưởng tượng cảnh tôi phải lê thân xác này đi học xem? Tôi sẽ không trả lời nỗi câu nào trong bài kiểm đại số đâu. Tuyệt, giờ thì tôi phải ôn lại nó sau khi sống sót qua cơn dư âm này rồi.

Tôi thở dài một tiếng thật kêu rồi bắt đầu tua lại những cảnh tượng tối qua trong đầu. Tôi đi tiệc quẩy, sau đó lạc mất Parker. Tôi uống một bụng nước trái cây nhưng thành ra nó đã bị pha rượu (lẽ ra tôi phải được thấy trước kết cục đó chứ) sau đó trở thành đứa say quắc cần câu mà tôi không tài nào mường tượng được trong đời niên thiếu mọt sách của mình. Tôi đã thể hiện vài đường quyền beer pong điên rồ, đến nỗi bây giờ tôi vẫn còn chưa tin rằng mình lại tài tới vậy, tôi thậm chí còn chưa từng chơi beer pong trước kia mà. Tôi đã chạy xuống sàn nhảy rồi chạm trán Declan đang đi với Hannah. Có ai đó ghen tỵ với bước nhảy của tôi nên đã đẩy tôi ra khỏi sàn nhảy và rồi tôi tông trúng Raymond. Một thằng Raymond say xỉn đã cố cưỡng hôn tôi nên tôi đã buộc phải phí một ly nước ép ngon lành xong bỏ chạy. Tuy nhiên, giờ nghĩ lại thì, tôi thấy nó không hẳn là loại nước ngon cho lắm. Tôi đã đi tìm toa-lét nhưng rồi lại tình cờ tìm ra Parker, nhưng rồi tôi đã ưu tiên toa-lét trước. Tụi tôi đã chuồn khỏi đó và vào công viên Valley Park. Chúng tôi cùng chơi xích đu, chúng tôi mém nữa hôn nhau. Chúng tôi cùng ngồi thanh khỉ trèo, rồi chúng tôi suýt hôn nhau. Sau đó tôi về nhà và cậu ấy thì được tôi hôn, mặc dù chỉ là trên má.

Trọng tâm của tôi chính là nằm ở câu cuối, tôi đã hôn má cậu ấy. Tại sao tôi lại phải hôn má cậu? Nó sẽ điều tôi thắc mắc nếu tôi đã xỉn đến nỗi không nhớ chút gì chuyện đêm qua cho đến khi có người nhắc mới nhớ, điều mà tôi ngờ rằng Parker sẽ làm. Nhưng mà tôi vẫn nhớ, và tôi cũng biết vì sao tôi làm vậy. Tôi làm là vì tôi đã xỉn và cứ tưởng mình sẽ quên hết chuyện này. Sau đó tôi lại vỡ lẽ một điều.

Tôi đã xỉn và cứ tưởng mình sẽ quên hết chuyện này.

Parker vẫn chưa biết tôi còn nhớ hết chuyện đêm qua, và cậu sẽ không bao giờ biết được. Vì chúa lúc đó tôi đang xỉn đó. Và ý tôi không phải kiểu mới ngà ngà sau đâu, mà là say quắc cần câu luôn ấy. Nếu tôi có thể giả ngu (điều nghe dễ hơn làm bởi vì tôi là một con mọt) và làm như không nhớ cái gì xảy ra tối qua hết, như vậy giữa hai đứa tôi sẽ không còn sự ngượng ngập nữa. Parker sẽ cho rằng chắc có mỗi cậu ta biết thôi, tôi biết cậu sẽ nghĩ chỉ có cậu biết, nhưng thực chất tôi cũng biết điều cậu biết, mặc dù Parker lại không biết là tôi biết.

Nghĩ vậy, tôi dự định sẽ ngủ tiếp. Tôi sẽ ngủ nguyên ngày này cho xua đi bớt cơn dư âm đó cho đến khi một trong ba thứ xảy ra. Một, tôi có nhu cầu xài toa-lét, thứ mà tôi ngờ sẽ xảy ra vì tối qua tôi đã tống hết số nước trái cây đó khỏi bụng khi chọn toa-lét thay vì Parker rồi. Hai, tôi cần ăn, nhưng ngủ cái đã, lát ăn tính sau. Và ba...

Chuông cửa reo vang dưới nhà.

... chuông cửa reo. Tôi là người thường hay mở cửa giùm ba mẹ bởi vì tôi là một người con hiếu thảo. Nhưng giờ tôi đã là đứa con chưa hết cơn dư âm rồi, vậy nên mong là ba mẹ tôi có thể tự mình mở cửa mà không hay biết cơn dư âm của con gái. Nhưng mà cái chuông cửa lại reo lần nữa.

Lần nữa.

Và lần nữa.

Tôi lớn tiếng rên rỉ rồi ném cái gối vào cửa không vì lí do gì cả. Ai lại đi reo chuông cửa nhà người ta vào sáng thứ bảy chứ? Người duy nhất mà tôi sẽ tha thứ đó là cô bé hướng đạo sinh hay đi bán bánh thôi. Ngoài ra tôi sẽ không bỏ qua với bất kì ai khác.

Tôi bò tới mép giường. "Có ai dưới nhà không vậy?" Tôi lớn tiếng gọi. "Làm ơn được không? Vì sự tử tế của nhân loại?"

Không ai trả lời cả. Chúa ơi, này thì sự tử tế của nhân loại.

Chuông cửa lại reo inh ỏi hết lần này đến lần khác. Tôi không ưa nó chút nào, lẽ ra nhà đừng gắn chuông cửa mới đúng. Giờ thì tôi không tài ngủ được dưới tiếng chuông kêu như tra tấn này nữa. Ba mẹ tôi chắc là cũng còn ngủ. Tôi có thể thông cảm được. Thứ bảy là ngày nghỉ của họ. Nên họ tranh thủ ngủ càng nhiều càng tốt. Ngoài ra thì, hẳn đây chính là quả báo cho việc say xỉn của tôi bên cạnh cơn dư âm này. Tôi ngáp một cái rõ to rồi ném phăng cái mền. Sau tôi lăn qua lăn lại rồi ngã khỏi giường sấp mặt, rớt cái uỳnh xuống đất. Tôi lê thân ngồi dậy khỏi mặt sàn lạnh lẽo rồi lết ra khỏi phòng. Tôi đi như thây ma hết sảnh rồi xuống dưới cầu thang. Nhưng sau đó tôi lại dừng rồi chạy lẹ vào nhà tắm nôn hết mọi thứ trong bụng, hầu hết là nước trái cây.

"Mình ghét cơn dư âm." Tôi rên rỉ càu nhàu.

Sau khi rời khỏi nhà tắm, tôi đi thẳng xuống nhà như thây ma, lần này còn đi chậm hơn nếu không tôi sẽ trượt chân ngã sấp mặt, đặt dấu chấm hết cho quãng đời bị bắt nạt của mình. Nếu cái chuông khốn nạn đó mà còn reo thêm lần nữa, thì tôi thề sẽ...

Ring.

"Okay, đủ rồi đó!" Tôi gầm lên.

Mặc kệ cái đầu nhức như búa bổ, tôi hùng hổ lao tới cửa giật mạnh nó ra. Bây giờ ánh sáng thật mờ ảo, và con mắt tôi cực khổ để nhìn ra được bóng dáng đứng trước mặt mình. Tôi nhìn người đó muốn lác mắt mà vẫn không thấy rõ người ta được.

"Ai mà có duyên đến nỗi mới sáng sớm thứ bảy đã tới trước nhà người ta rung chuông ầm ĩ vậy hả?" Tôi mắng vốn. "Thời đại này ai còn đi nhấn chuông nhà người khác nữa, điện thoại nhắn tin với gọi đâu mà không xài! Nếu không có số nhà tôi á, thì cút hộ giùm cái!" Vừa dứt lời, tôi liền đóng sập cửa.

Tôi đã định quay lại ngủ thì chuông lại reo nữa. Tôi kiềm nén mong muốn được hét um trời để mở cửa thêm lần nữa.

"Cái gì?" Tôi bực bội hỏi.

"Tôi chỉ muốn cho cậu biết rằng thật ra giờ đã là trưa thứ bảy rồi."

"Hay ha." Tôi quát. "Nếu chỉ mới trưa thứ bảy thì anh dậy sớm quá đó."

Người đó khẽ hắng giọng. "Có thứ gì đó mách bảo tôi là cậu quên hết rồi."

"Quên cái..." tôi nghẹn lời. "P-Parker?"

Cậu ta đưa mắt dòm quần áo tôi. "Cũng có thứ gì đó mách bảo tôi là cậu đã ngủ thẳng cẳng từ qua đến giờ trưa trầy trưa trật."

Tôi kệ câu nhận xét đó. "Cậu tới đây làm gì?"

"Chuẩn cơm mẹ nấu." Cậu khẳng định. "Cậu đã quên hết rồi."

Mặc dù vừa mới bị tôi hét vào mặt, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ đó của mình kèm cả tinh thần lạc quan chỉ vì đêm qua cậu không xỉn. Parker hôm nay diện chiếc áo cài nút màu xanh biển tròng thêm một chiếc áo len xám và một chiếc quần jeans đen. Trong khi tôi vẫn còn mặc y xì bộ đồ hôm qua.

Tôi quên cái gì? Tôi ngây người ra một lúc, nghĩ ngợi lời cậu vừa nói. Nhưng rồi tôi chợt sực nhớ là tôi đã có mời cậu ta đi chơi. Quao, tôi đã thực sự rất lớn mật khi uống say đấy. Trước khi định xin lỗi cậu rằng tôi quên rồi nhưng sau đó tôi lại nhớ ra nó nên thành ra rằng tôi không hề quên mà chỉ cần động não một chút là nhớ ra ngay, tôi đã nhớ thứ không nên nhớ và đáng ra tôi phải nói cậu là tôi quên rồi. Mong là các bạn hiểu.

Tôi ngẫu hứng tựa người vào khung cửa, cố tỏ vẻ ngầu lòi nhưng thực chất lại rất khó vì tôi còn dư âm. "Quên cái gì?"

"Cuộc hẹn?" Parker nhắc.

Tôi giả vờ sửng sốt. "Hẹn? Hẹn gì? Là kiểu như cuộc hẹn hò á hả? Là cậu đã mời tôi sao?"

Cậu mở miệng tính trả lời nhưng lại thôi và cau mày thay vào đó. "Naomi, cậu có nhớ cái gì của tối qua không?"

Tôi hồi tưởng về nó. "Sau khi uống tới ly thứ tư nước trái cây, tôi đã hơi mất trí nhớ từ lúc đó rồi. Nhưng vẫn có chút mang máng."

"Về cái gì?"

Tôi giả ngây nhún vai. "Không biết, nước trái cây, beer pong, và hàng tá vũ điệu nhảy."

"Còn gì nữa không?" Cậu hỏi tới.

Tôi lắc đầu. "Không, hết rồi. Sao vậy? Đã có gì đó xảy ra à?" Tôi trợn to mắt. "Tôi đã làm việc gì xấu đúng không?"

Parker không đáp.

"Hay tôi có làm việc gì tốt không?" Tôi hỏi mò.

Cậu ta lại không đáp.

Tôi thở hổn hển. "Ôi không. Có gì đó tệ hại xảy ra rồi đúng không? Tôi đã gây ra việc xấu rồi hả? Là cái gì vậy? Có phải tôi ẩu đả với người ta không? Hay là tôi nhắn bậy với người khác? Hay là tôi gọi điện thoại phá người khác? Hay là tôi ói? Tôi ói lên người ai đó rồi hả?"

"Cậu không có làm việc gì xấu cả?" Parker trấn an tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. "May quá, mém tí nữa toi rồi."

"Ừ... mém tí nữa thì toi." Cậu khẽ giọng. Sau đó Parker mỉm cười. "Chuyện tối qua khép lại được rồi, giờ thì tụi mình có cuộc hẹn cần phải đi."

"Ngay bây giờ?" Tôi than vãn.

"Đúng vậy, ngay bây giờ." Parker nói. "Cậu..." cậu ta ho một cái "... ý tôi là tối qua tụi mình đã thống nhất trưa nay hẹn hò rồi. Và giờ thì đã trưa rồi."

"Được thôi, đứng đây chờ tôi tí."

"Okay, cảm ơn..."

Tôi đóng sập cửa rồi phi như bay lên lầu tắm rửa.

Tôi lại mở cửa ra nhìn một Parker vẫn còn đứng nguyên đó cùng hai cánh tay để sau lưng cậu.

"Nhanh dữ vậy."

Tôi cau mày. "Ý cậu là sao?"

"Đa số con gái thường mất cả tiếng để sửa soạn lận."

"Cậu quên rồi à O'Neil? Tôi đâu giống đa số con gái."

Cậu mỉm cười với tôi. "Cậu nói có lí." Tôi mỉm cười lại.

Sau đó Parker nhìn như sực nhớ điều gì. "Ô, trước khi tôi quên béng mất," cậu nói, "tôi tặng cậu thứ này." Cậu lấy ra một bó hoa tươi nãy giờ giấu sau lưng cậu đưa cho tôi.

Tôi lập tức lùi lại tránh xa nó, đưa tay lên bịt mũi. "Parker, xin lỗi cậu, nhưng tôi bị dị ứng..."

"... phấn hoa, tôi biết rồi mà." Cậu nói nốt câu. "Cậu đã cho tôi biết hồi ngồi ở quán burger rồi. Đây là hoa giả mà."

"Thật không?"

"Thật chứ." Cậu vẫn giơ bó hoa trước mặt tôi khẳng định. Tôi do dự một lúc cũng nhận bó hoa. Tôi quan sát chúng rồi cẩn thận ngửi nhẹ cái thăm dò. Nó không có mùi gì cả, và tôi thấy hạnh phúc khi ngửi không ra mùi. Lần duy nhất bị mất khướu giác khiến tôi phải u uất đó là khi tôi bệnh và không thể thưởng thức món ăn được thôi.

"Tôi cũng chả phải người yêu hoa- hiển nhiên rồi- không bao giờ cảm được vẻ đẹp của hoa cả, nhưng chúng là hoa ly đúng không?"

Cậu gật đầu. "Đúng rồi, hoa ly sọc đỏ đó."

Tôi mỉm cười nhìn bó hoa. "Cảm ơn nhé, Parker."

"Không có chi. Nhớ mà, tôi đã hứa tặng cậu tối qua..." cậu khựng lại, hẳn là nhớ ra rằng tôi không nhớ gì hết chuyện tối qua rồi.

"Cậu có hứa hả?" Tôi hỏi. "Oa, ước gì tôi còn nhớ. Thế còn chuyện gì xảy ra tối qua nữa không?"

Parker tằng hắng. "H-hết rồi."

"Vậy hả, hết rồi sao? Thế thôi."

Thấy chưa! Cậu ta đã ngượng tới độ còn không dám ho he gì với tôi mặc dù tôi cũng biết hết rồi!

"Naomi?" Tôi nghe tiếng mẹ tôi từ trên lầu gọi xuống cùng tiếng bước chân xuống nhà. "Từ lúc nghe tiếng chuông cửa là mẹ đã chịu hết nỗi rồi. Có phải lại là mấy người bán hàng đa cấp nữa không? Mẹ thề, nếu mẹ còn nghe một trong mấy thằng đó chào mời mua bọc bảo quản đồ ăn nữa thì mẹ sẽ... Ô, chào con Parker, cô không biết là con tới đó." Mẹ tôi điềm tĩnh lại nói với nét mặt nghiêm túc.

Parker ngại ngùng vẫy tay chào mẹ. "Chào cô Lorraine ạ."

Sau đó mẹ tôi phát hiện bó hoa trong tay tôi. "Naomi, đó là hoa á hả?"

"Dạ, Parker..."

Bà vội giật nó khỏi tay tôi. "Chúng là hoa ly sọc đỏ này! Trời ơi hoa đẹp quá! Parker đúng là có mắt thẩm mĩ trong việc chọn hoa nha."

"Dạ con không dám nhận thưa cô..."

"Chúng thật sự rất đẹ... Tại sao không nghe mùi gì hết vậy?" Mẹ tôi bối rối hỏi trong lúc hít lấy hít để bó hoa như con chó đánh hơi vòi cứu hoả vậy. Tôi chả biết tại sao tôi lại liên tưởng đến hình ảnh đó nữa, nhưng thật là không thể phủ nhận được sự giống nhau tới kì lạ.

"Đó là bởi vì chúng là hoa giả, mẹ ơi." Tôi bảo bà. "Con bị dị ứng phấn hoa mà mẹ có nhớ không đấy?"

Bà há hốc mồm. "Vậy thì hành động này còn dễ thương gấp bội nữa! Ô ô, mẹ sẽ đem cắm nó vào trong bình- không đổ nước vào đó, tất nhiên rồi." Bà ấy nhanh chóng biết mất đi kiếm bình.

Tôi nhìn qua Parker. "Nhanh lên! Mau chạy lẹ khỏi đây trước khi mẹ tôi quay lại."

"Nhưng..."

Tôi nhướn một bên mày. "Cậu có thật sự muốn ở đây chịu một trận mưa câu hỏi tế nhị khó trả lời xong sau đó lại thèm khát được đào tẩu khỏi nhà tù này không? Tôi nói thế là vì ngày nào tôi cũng có cảm nghĩ vậy, là vì tôi sống ở đây. Tôi cũng cảm thấy đi học giống vậy nữa. Nhưng thật lòng thì, cậu nên được chứng kiến cảnh mẹ tôi với tôi "nói chuyện", tôi đã có nghĩ tới việc bỏ chạy rồi tham gia vào đoàn xiếc đó."

Parker không nhịn được phì cười, kể cả tôi cũng vậy.

"Đi nào." Tôi nói rồi nắm tay cậu. Sau đó tôi nhìn ra sau bếp nơi mẹ tôi vẫn còn lục lọi tìm bình hoa. "Mẹ, Parker với con đi chơi nha!" Tôi khựng lại rồi khẽ chửi thề trong lòng. Chết tiệt, lỡ lời mất rồi. "Ý con là tụi con tính sẽ đi vòng quanh đâu đó với nhau..." sau đó tôi lầm bầm trong miệng "... đâu cũng được hơn là ở đây."

"Đợi đã! Các con không muốn ở lại..."

"Mẹ đừng lo, tụi con sẽ đi ăn trưa ở ngoài. Tạm biệt mẹ nhé, yêu mẹ!"

"Nhưng..." có tiếng thở dài. "Được thôi, chúc hai đứa vui vẻ!"

"Vậy," Parker lên tiếng đánh tan không khí ngượng ngập trong xe. "Cơn dư âm phần 4 thế nào rồi?"

Tôi cười giễu. "Ồ ha ha. Vui cực kì." Tôi rên rỉ rồi tựa đầu vào cửa sổ. "Im đi, cậu chẳng được việc gì cả."

Parker phì cười. "Xin lỗi, tại tôi không nhịn nỗi thôi. Làm tôi nhớ tới cơn dư âm đầu tiên của tôi hồi năm lớp 10. Ôi, tôi vẫn còn nhớ cơn đau đầu chết tiệt đó lúc tỉnh dậy..." cậu lắc đầu rồi cười với tôi. "Chỉ là, kể cả lúc say cậu vẫn trông dí dỏm tới đáng yêu lắm đó."

"Vậy chắc có bị tôi doạ giết thì cậu vẫn thấy đáng yêu đúng không?" Tôi làu bàu với cậu.

Cậu ta phá lên cười nắc nẻ. Tôi đã cười với cậu nếu tôi không có đang nhức đầu chết đi được.

"Cậu mở kính xe có được không?" Tôi hỏi.

"Sao thế, cậu muốn hít thở không khí trong lành à?"

"Không, tôi sẽ thò đầu ra bên ngoài. Sau đó cậu có thể làm ơn tôi một chuyện đó là bấm nút đóng kính xe lại hộ tôi cái."

Parker lại phá lên cười lần nữa, nhưng im lặng ngay khi thấy tôi rên rỉ than đau đầu.

"Nè, tôi có thứ này cho cậu đây."

"Tôi thề, nếu cậu mà đưa tôi nước trái cây nữa, thì cậu sẽ sớm được thấy nước trái cây* của riêng cậu đấy."

*ở chương trước nước trái cây Naomi uống đó được miêu tả là có màu đỏ, vậy nên mọi người hiểu hàm ý cà khịa của chuỵ rồi đấy :)))

Parker lắc đầu. "Nghĩ đến là tôi lại thấy sợ bộ dạng của cậu mỗi khi cậu đến mùa "nước trái cây" hàng tháng đấy." (Lolll)

Tôi phá lên cười. "Ồ, cái đó thì còn tệ hơn nhiều. Tệ nhiều lắm."

Cậu ta cười. "Nhưng không. Nó không phải là nước trái cây, chia buồn với cậu, nó là cái này này."

Cậu mở nắp đựng đồ trong lúc vẫn tập trung nhìn đường. Sau đó cậu lôi ra một chai nước với một lọ thuốc.

Tôi trợn mắt nhìn lọ thuốc. "Ôi không, Parker, tôi không uống đâu. Tôi đã từng chứng kiến quá nhiều người tàn đời chỉ vì đâm đầu nghiện ngập thứ thuốc đó rồi."

Parker chớp mắt. "Hả, không nó đâu phải..."

"Tôi cũng sẽ không uống nó đâu. Tôi không quan tâm nó có tác dụng đưa tôi lên chín tầng mây hay gì, tôi sẽ không mua nó. Tôi cá lỡ tôi mà chết, cậu cũng sẽ đem tôi đi bán thận trả nợ cho coi."

"Naomi, không, chúng đâu phải là thuốc. Ý tôi là, ừ nó đúng là thuốc thật. Nhưng không phải loại thuốc cậu nói."

"Vậy nó là cái gì?"

"Thuốc giảm đau." Cậu nói rồi giơ ra nhãn hiệu dán trên lọ thuốc để cho tôi thấy cậu nói thật. "Nó sẽ không làm cơn dư âm hết hoàn toàn, nhưng ít ra cũng giúp cậu bớt đau đầu một chút."

Tôi cầm lấy chai nước lẫn lọ thuốc để cậu chuyên tâm lái xe. "Vậy ra cậu còn chuẩn bị cả thuốc giảm đau cho tôi hả?"

"Hành động đó của tôi có được xem là lãng mạn không?"

Tôi nhún vai. "Kha khá. Cũng chẳng hơn hành động tặng bó hoa giả là bao."

"Ừ, nhưng cậu cũng phải công nhận một điều, đó là nó cũng khá lãng mạn chứ hả." Cậu ta cười rồi nói tiếp. "Nhưng không đâu, đó là lọ thuốc giảm đau của tôi đó. Tôi còn một lọ ở nhà nữa và lọ này để trên xe."

"Tại sao phải mua hai lọ? Cái ở nhà tôi còn hiểu được, nhưng sao cả trên xe mà cậu cũng phải để một cái?"

Parker nhún vai. "Tôi đã từng tỉnh dậy tại rất nhiều nơi lạ lẫm sau một đêm điên cuồng trước đó. Một trong số chúng còn là một con thuyền lênh đênh trên biển, một chỗ khác nữa thì lại trên một cái vòng xoay trong khu vui chơi bỏ hoang. Làm sao để tôi qua được mấy cơn dư âm đó ấy hả? Bí mật." Cậu nháy mắt nói. "Nhưng ơn chúa, cái xe thân yêu của tôi lúc nào cũng có mặt tại chỗ cùng một lọ thuốc giảm đau chờ tôi cả."

"Oa, cậu có thể lấy đó làm phim truyền hình được đó." Tôi bảo. "Sự say xỉn bất hạnh của Parker Tiệc tùng."

"Phần say xỉn tôi còn nghe được, nhưng tại sao cậu gọi nó là bất hạnh*, mà không gọi là sự mạo hiểm* chứ?"

** misadventure và adventure

"Cậu tỉnh dậy cùng một cơn dư âm to đùng tại mấy địa điểm như thế, nếu nó mà còn chưa gọi là sự bất hạnh thì tôi cũng chả biết nên gọi sao mới phải."

"Hừ, tôi thì vẫn cho rằng đó là sự mạo hiểm vì dù tỉnh dậy cùng một cơn dư âm to đùng tôi cũng xoay sở cách thoát khỏi đó bình an vô sự vậy mới tài chứ."

"Trong tập phim tối nay của Sự say xỉn bất hạnh của Parker Tiệc tùng, chúng ta sẽ cùng theo chân Parker vào một bữa tiệc mật được tổ chức tại một ga tàu điện ngầm bỏ hoang. Anh ấy sẽ bắt đầu bay lắc và xỉn quên luôn lối về."

"Thật ra thì tập phim đó đã xảy ra rồi."

"Thật?"

"Ừ." Parker nói rồi tự cười một mình. "Đó đúng một đêm điên cuồng..."

Cậu ta lại tiếp tục kể về đêm đó. Thật là một điều tuyệt vời khi được tìm hiểu về cuộc sống người khác ngoài bản thân bạn. Chẳng hạn như lúc cậu ta còn đang khổ sở ngồi lên một con bò tót rô bốt để lập kỉ lục mới, thì tôi lúc ấy lại đang chịu đựng ăn tối cùng nhà Myers cùng một tâm trí liên tục tưởng tượng bảy bảy bốn chín cách giết người diệt khẩu Raymond một cách kinh hoàng nhất. Tôi phá lên cười khúc Parker kể tôi rằng cậu ta đã hét muốn bể phổi khi thực hiện màn nhảy bungee ra khỏi đường ray xe lửa, nhưng sau đó lại dừng cười ngay lúc cậu kể tiếp rằng cậu đã suýt chút nữa chạm phải mạch điện trong đường ray đó. Tôi uống một viên giảm đau, hy vọng là nó sẽ phát huy tác dụng sớm bởi cái đầu như muốn giết chết tôi rồi.

Parker dừng đèn đỏ. Tôi nhìn ra cửa sổ và rồi mắt tôi mém nữa đã rớt tròng ra ngoài. Đó là một chiếc Mercedes-Benz có thể chỉnh sang mui trần được, với một viền sơn xanh đậm dưới cuối đáy xe nữa. Ô trời ơi, tôi phải chụp lại một tấm mới được. Thật lòng thì, người duy nhất mà tôi biết chắc khả năng cao mua nỗi cái xe này chỉ có mình Bennett mà thôi dựa theo bộ sưu tập xế hộp dưới bãi xe nhà cậu ấy. Tôi cau mày trước ý nghĩ đó rồi trông vào chỗ tài xế. Hy vọng là do ảnh hưởng của dư âm nên tôi mới nhìn lộn cái người đang trong xe đó y chang như Bennett thôi. Và còn có một con nhỏ không khác gì Abby nữa, thật ra thì y hệt hai giọt nước với Abby. Nó đang tra tấn lỗ tai cậu ấy thông qua tiếng nhạc mở to hết âm lượng. Tôi thầm biết ơn vì tiếng nhạc đã át được giọng nó rồi, nhưng tôi không chắc Bennett chỉ ngồi cách nó chưa tới hai bước chân thì có được hên như tôi không. Abby tự dưng vặn nhỏ nhạc lại nên giờ thì có thể nghe được nó nói gì rồi.

"Và rồi con Carmen nó..."

"Này quế à?" Bennett cắt ngang nó.

Hay phết, cậu ta thật sự chuyển qua gọi yêu bằng tên gia vị luôn. Và vấn đề ở đây là, con nhỏ nó chẳng ngọt hay cay hay thuộc một trường phái mùi vị nào cả.

"Chính xác thì tại sao em lại chọn cái này?"

"Cái gì?"

Tôi vô thức tựa sát vào cửa sổ để nghe rõ hơn. Chọn cái gì? Cậu ta? Bộ đồ đó? Xà lách?

"Cái xe này." Cậu đáp. "Em đã gọi anh rồi bắt đầu làm một tràng các loại xe nhưng anh ngờ rằng em chẳng biết chút gì về nó trừ giá nó mắc cả."

"Thì nó chính là sự thật mà, toàn bộ những chiếc xe đó đều có một điểm chung duy nhất: mắc tiền. Và em vẫn không thể tin được là anh còn chưa mua nỗi một chiếc xe bay."

Nó nói thiệt hả trời? Và không, tôi không đề cập đến một sự thật là nó đúng là một con đào mỏ chính hiệu, Bennett đáng ra phải tự biết chứ. Ý tôi là nó vừa mới nhắc đến xe bay á. Làm quái gì trên đời có một thứ gọi là xe bay chứ. Chưa phát minh ra được. Hy vọng vậy.

"Anh đã có rồi, nhưng anh vẫn chưa lấy được bằng phi công để lái con Terrafugia đó."

Hả? Họ đã ở đây à? Tôi không thấy bất ngờ trước việc Bennett còn có cả máy bay riêng- ý tôi là thôi nào, ai cũng vậy mà hả? Tôi chỉ bất ngờ vì họ cũng đang ở đây mà tôi lại không hề biết!

Abby đảo tròn mắt. "Thứ lỗi cho em." Nó lầm bầm trong miệng. "Hừ, em muốn được du ngoạn đâu đó một cách ngầu lòi. Chứ không phải kiểu như những chiếc xe đưa rước hoặc mấy cái mô tô cũ mèm đâu."

"Nhưng mà em có cần tỏ vẻ phô trương vậy không?"

"Tất nhiên là phải vậy rồi! Lũ con gái ghen ăn tức ở chúng sẽ thành rác rưởi* nếu thấy em có thứ đáng để phô trương*."

Nó vừa mới gieo vần* à? Tôi nghĩ là nó vừa mới gieo vần ấy.

*flashy với trashy

"Em yêu cảm giác được thấy bao con mắt ganh tỵ của mấy con quỷ đó khi chúng nhìn vào nhan sắc, quần áo, bạn trai những cuộc du ngoạn của em."

Vậy ra nó cũng yêu luôn bao con mắt cố mường tượng ra cảnh giết người diệt khẩu nó sao cho dã man nhất à?

Bennett thở dài. "Ừ, sao cũng được."

Abby lại quay về chủ đề nó ba hoa lúc trước. Nói thật lòng thì, với cậu ta nó chỉ lọt từ tai này qua tai kia thôi vì ai rảnh mà nghe lải nhải. Cậu đưa mắt nhìn chăm chú đèn giao thông, tay vỗ vô lăng một cách mất kiên nhẫn. Sau đó cậu ta đột nhiên nhìn sang trái và rồi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm mặt nhau. Tôi lập tức lún xuống chỗ ngồi mình, nép xuống thấp nhất có thể để cậu ta không thấy được tôi.

"Naomi?" Cậu ta to giọng hỏi.

"Tiêu, tiêu, tiêu, tiêu, tiêu rồi." Tôi lầm bầm.

Tôi lắc vai Parker lôi kéo sự chú ý cậu. Sau đó tôi hất đầu ra hiệu đó là xe Bennett kìa. Parker nhìn theo đó xong trợn trừng mắt.

"Không đời nào."

"Ừ đó..."

"Có phải là Mercesdes-Benz không?" Cậu khó tin hỏi.

Tôi đập tay vào mặt.

"Ừ, nó đúng là Mercedes-Benz đó. Giờ thì đoán xem chủ nhân nó là ai đi."

Cậu ta nhìn qua tôi. "Một gã vô cùng may mắn à?"

"Không phải."

"Một gã đại gia nào đó à?"

"Gần đúng rồi."

Parker nhìn sang chỗ tài xế rồi cậu ta lại trợn trừng mắt lần nữa.

"Parker?" Tiếng Bennett gọi hỏi.

"Chào." Parker căng thẳng đáp, rụt rè vẫy tay với cậu ta.

Tôi chụp lấy tay cậu. "Cậu bị điên à? Đừng có vẫy!"

"Sao không vẫy?"

"Ô sao tôi biết, tôi chỉ biết có một sự thật rằng cậu ta sẽ phối hợp với hai người kia tiễn chúng ta đến suối vàng thôi."

"Okay, đó là một lí do khá thuyết phục đó."

"Ừ tôi cũng nghĩ vậy."

"Vậy giờ mình làm gì đây?" Parker hỏi tôi. "Tôi không cho rằng mình sẽ ghi điểm trong mắt ba mẹ cậu nếu mang cậu về trong cái quan tài đâu."

"Ờ, cậu không cần phải lo về nó. Cậu rồi cũng sẽ được nằm trong cái của cậu thôi."

"Là từ Bennett hay ba mẹ cậu gửi cho tôi?"

Tôi nhún vai. "Ai cũng được."

Cậu ta cau mày.

Sau đó tôi lại nhìn sang cậu. "Tay lái cậu lụa cỡ nào?"

"Gần đây tôi có thể vừa lái vừa uống rượu mà không bị bắt hoặc gây ra tai nạn."

"Gần đây?"

"Gần đây."

"Vậy thì, giờ hãy mang những trình độ đó ra thể hiện nào."

Cậu ta bật cười tinh quái khi nghe tôi nói. Parker rồ ga, trong lúc quăng cho Bennett nụ cười đểu. Bennett cau mày lại, rồi mới chợt hiểu ra ngụ ý cậu ấy. Cậu ta cũng bắt đầu rồ ga chiếc xe mình nghe như sư tử gầm so với chiếc Mitsubishi của Parker thì như tiếng mèo con kêu.

Gào.

Meo.

Thật sự nó là một câu chuyện buồn đó.

Và giờ toàn bộ ánh mắt đều hướng về cây đèn giao thông- ngoại trừ Abby thì lườm Bennett vì tiếng động cơ xe cậu ấy làm gián đoạn bài thuyết trình của nó (cảm ơn vì điều đó)- vẫn còn hiện đèn đỏ.

Ba.

Hai.

Một.

Đèn chuyển màu xanh.

Cả hai chiếc xe bắt đầu lao như xé gió bỏ lại một dải khói còn vương trong không khí. Hai chiếc đều dí sát đít nhau, cứ mỗi khi chiếc này vượt qua được chiếc kia rồi, thì chiếc kia sẽ lại đuổi kịp. Hai anh chàng chỉ lo lườm liếc nhau thay vì phải để ý con đường phía trước mới đúng, vậy nên tôi đành chắn tầm nhìn họ để họ thôi "liếc mắt đưa thù" nhau nữa.

Bọn tôi đuổi kịp cả mấy chiếc xe chạy đằng trước, và hai chiếc xe bắt đầu lạng lách qua mấy chiếc xe đó không khác gì phim hành động. Tôi phải giữ chặt tay nắm vì cứ hết nghiêng qua phải rồi lại nghiêng qua trái mỗi lần chiếc xe cua gắt. Bennett đã bị mắt kẹt đằng sau một chiếc Volkswagen Beetle. Tuy nhiên việc bị mắc kẹt sau một chiếc Beetle vẫn chưa xui xẻo bằng việc mắc kẹt cùng một cái xe với con Abby đang la hét ỏm tỏi chửi cậu ta điên rồi hả. Có khi tụi tôi điên thật, như bình thường thì có vẻ hơi chán với tôi. Tôi quay lại nhìn thấy Bennett vẫn theo đuôi tụi tôi, và vấn đề ở đây là, cậu ta vẫn đuổi kịp mới nhục chứ.

"Tụi mình phải cắt đuôi cậu ta thôi." Tôi bảo cậu.

Parker nhoẻn miệng cười. "Tới ngay đây."

Cậu ta lại bẻ lái gắt một lần nữa rẽ trái. Mấy chiếc xe khác suýt nữa đã tông nhau làm cái đầu bao nhiêu người tài xế ló ra chửi bới bọn tôi.

"Xin lỗi." Tôi vẫy tay tạ lỗi bọn họ.

Tôi nhìn ra sau lưng thấy Bennett vẫn còn bắt kịp được tụi tôi, bỏ qua cả hiện trường suýt có tai nạn giao thông đó.

"Parker." Tôi cảnh báo.

Cậu ta đánh mắt nhìn gương chiếu hậu để xem tôi lo lắng cái gì. "Đừng lo em yêu, tôi nắm rõ thành phố này trong lòng bàn tay."

Sau đó cậu ta đạp mạnh chân ga.

"Cậu nắm rõ thành phố này trong lòng bàn tay à." Tôi lặp lại câu cậu vừa nói mấy phút trước.

"Tôi xin lỗi." Cậu rên rỉ. "Đừng giận."

"Cậu nắm rõ thành phố này trong lòng bàn tay đó hả." Tôi lặp lại thêm lần nữa.

"Nó là lỗi kĩ thuật mà, tôi thề!"

Tôi lại phải nói nó thêm lần nữa. "Cậu nắm rõ thành phố này trong lòng bàn tay đây đó hả."

"Làm sao tôi biết trong này là hẻm cụt được?" Cậu ta la lên.

Ừ, cậu ấy nói đúng. Khi Bennett đã gần dí sát bọn tôi, Parker trong lúc rối bởi đã quẹo đại vào con đường ngẫu nhiên, hy vọng rằng sẽ mất dấu Bennett. Cậu ta không hề để ý có biển báo ngõ cụt, đâm đầu vào rồi thì mới biết. Có một bức tường dựng lên cuối con đường, nó đang cười nhạo, cười vào mặt vì độ ngu của chúng tôi- à không phần của tài xế nhiều hơn. Parker dừng xe rồi bắt đầu đập đầu cậu ấy lên vô lăng liên tục. Tôi đã can cậu nếu tôi đang không có quá lo lắng cho tính mạng chính mình.

"Giờ thì làm gì đây?" Tôi hỏi cậu khi nghe thấy tiếng động cơ chiếc Mercedes-Benz đó ngày càng đến gần.

Cậu từ từ ngẩng đầu dậy nói. "Chỉ còn một cách có thể làm thôi."

"Hai xe đối đầu nhau á?" Tôi phấn khởi nói, nhưng sau tôi kịp bình tĩnh lại rồi hắng giọng. "Ý tôi là cái gì? Một cuộc đối đầu khập khiễng giữa hai chiếc xe à, vậy thì nó chắc chắn sẽ tuyệt đấy."

"Không." Cậu ta nói làm tôi "a" cái thất vọng. "Ý tôi là cú quay đầu xe kinh điển 180 độ ấy."

Tôi há hốc mồm. "Không đời nào! Cậu làm được cả trò đó hả?"

"Ừ." Cậu nhìn tôi đáp. "Lúc say xỉn."

Ừ rồi, tụi tôi đi chết đây.

Tôi nghe có tiếng xe sau lưng mình, hai đứa cùng đồng loạt quay lại nhìn và thấy xe Bennett đã xuất hiện đầu con đường.

"Tụi mình chỉ có lượt duy nhất này thôi." Tôi bảo. "Bọn mình còn 2/3 con đường nên vẫn đủ không gian để mà quay đầu. Nhưng phải canh thời gian chuẩn xác hoặc không ta sẽ bị xe họ múc vào tường mất."

"Cậu có muốn thêm trứng vào cái bánh kếp Naomi của mình không?" Parker hỏi tôi.

"Tất nhiên rồi!" Tôi đáp. "Và tôi có thể xin luôn trứng vào cái bánh kếp Parker luôn được không?"

Cậu nháy mắt với tôi. "Có liền nếu chúng mình còn sống." Cậu nhìn sang tôi. "Cậu sẵn sàng chưa?"

"Sẵn sàng hy sinh nếu thất bại chưa hả?" Tôi hỏi lại cậu, rồi sau đó nhún vai. "Ừ."

"Vậy thì chiến nào."

Chiếc Mercedes-Benz bắt đầu chạy tới chúng tôi. Parker nhấn chân ga cho xe lao vào ngõ cụt.

Thời điểm chuẩn xác, tôi bắt đầu thấy hơi nghi ngờ rồi đó.

"Parker."

"Cứ chờ xem."

Tốc độ xe vẫn chậm nhưng nó có tăng lên từ từ. Cậu ta sẽ phá hỏng nó và bọn tôi sẽ trở thành hai miếng bánh kếp trên tường mất.

"Parker."

"Cứ chờ xem đi."

Cậu ta đột nhiên xoay mạnh vô lăng làm hai đứa tôi ngả sấp mặt qua trái. Chúng tôi chết rồi, chắc chắn là chết rồi!"

"Parker!"

Cái xe bắt đầu trượt một vòng trên mặt đường. Cậu đạp thắng rồi cài xe về số không. Sau đó ở nửa chặng trở đầu cậu lại bắt đầu vô số xe xong nhấn mạnh ga.

"Tới đây!"

Chúng tôi phóng qua mặt chiếc Mercedes-Benz. Parker và tôi cùng nở nụ cười ma mãnh lẫn trao ánh mắt "thân ái và quyết thắng" cho Bennett với Abby còn đang trợn mắt nhìn cùng há hốc mồm không tin nỗi với cậu ta. Bọn tôi đập tay ăn mừng, rồi cùng rời khỏi ngõ cụt đó cười vui vẻ.

"Tôi nghĩ họ mất dấu mình rồi!" Tôi hân hoan nói.

Parker thở phào nhẹ nhõm một cái rồi đậu xe bên lề đường nghỉ mệt. "Ừ, tôi nghĩ mình thành công rồi."

"Tôi không thể tin được cảnh vừa xảy ra đó!"

"Tôi cũng vậy!"

"Cậu đã như thế này này!"

"Và rồi tôi đã làm thế này này!"

"Đây chắc chắn còn hơn phim hành động nữa!"

"Bữa. Hẹn. Hò. Tuyệt. Vời. Nhất."

"Gần đây." Tôi bắt bẻ, rồi hai đứa cùng cười với nhau.

"Vậy giờ làm gì sau khi qua khỏi màn rượt đuổi đó đây?" Tôi hỏi cậu.

Cậu nhún vai một cái rồi cười. "Tôi có ý tưởng trong đầu rồi."

"Sao? Lại là màn hẹn hò kinh điển trong rạp chiếu phim nơi mình sẽ ngồi ở hàng dưới cùng và rồi cậu sẽ xài chiêu ngáp-xong-lỡ-vươn vai-đụng tôi hả?"

Parker khịt mũi. "Hừm, không phải." Cậu đột nhiên cua trái, lái xe khỏi rạp chiếu phim.

"Ôi, thôi mà, tôi đi guốc trong bụng nên biết ngay cậu tính coi phim rồi. Tôi chọc cậu tí thôi, nói chứ cứ đi đi."

"Không, tôi là một con người sáng tạo nên không xứng với mấy bộ phim chán chết đó." Cậu bảo. "Và tôi không phải lúc nào cũng xài cái chiêu ngáp-xong-lỡ-vươn vai-đụng đâu."

"Thiệt à, vậy thì cậu hay xài cái gì?" Tôi hỏi.

"Còn hàng tá mấy chiêu để đụng vai khác." Parker bảo tôi. "Chúng mình hãy cùng đếm vai nhé? Một này..." cậu chạm vô vai trái mình "...hai này..." cậu chạm vào vai phải cậu "...ba này..." cậu chạm vào vai trái tôi "...và bốn!" Cậu chạm vô vai phải tôi hô lên rồi quàng cả cánh tay mình qua vai tôi.

Tôi há hốc mồm. "Oa! Hoá ra cậu biết đếm!"

"Đúng rồi, còn cả cái vụ "em có nhìn thấy cái tên lửa đó không?" nữa." Cậu nói rồi chỉ cho tôi bên phải, sau đó lại duỗi thẳng tay cậu quàng vai tôi.

"Cậu có thấy mấy câu đó sến cỡ nào không?" Tôi chỉ vào mặt cậu hỏi. "Nó y như cái bề mặt của mặt trăng mà tên lửa đó hạ cánh vậy*."

*nguyên văn là từ cheesy còn mang nghĩa liên quan đến phô mai (bề mặt mặt trăng lồi lõm như miếng phô mai)

"Không." Cậu nói rồi bỏ tay khỏi vai tôi. "Còn có cả "Có lần anh gặp được một con cá bự cỡ này này!"" Nói rồi Parker giang hai tay ra rồi một trong hai cánh tay đó quàng qua vai tôi.

"Tôi cũng có lần gặp một thứ nó sến thế này này!" Tôi cũng nói rồi giang hai tay ra.

"Ê, có cái gì đó dính trên vai cậu nè." Parker nói làm tôi phải nhìn xem có gì thật không. Cùng lúc đó cậu cũng đặt một cánh tay quanh tôi. "Đúng rồi, chính là tay tôi đó."

Tôi cười ha hả. "Okay, tôi phải công nhận, là cái đó khá dễ thương đấy."

"Không phải riêng câu đó dễ thương đâu."

Tôi đảo mắt. "Ừ cậu nói đúng. Cún con cũng rất dễ thương nữa."

"Cậu nói có lí."

Tôi đánh mắt sang cậu. "Vậy cậu còn dự tính gì trong đầu nữa ngoài cuộc hẹn hò kinh điển trong rạp chiếu phim nơi mình sẽ ngồi hàng chót và cậu sẽ xài tuyệt chiêu ngáp-xong-lỡ-vươn vai- đụng hả?"

"Ờm thì sau cuộc hẹn hò kinh điển trong rạp chiếu phim nơi mình sẽ ngồi hàng chót và tôi sẽ xài tuyệt chiêu ngáp-xong-lỡ-vươn vai- đụng đó, tôi sẽ dẫn cậu ăn bữa tối ngon lành rồi có thể mình sẽ cùng dạo bước dưới ánh trăng đêm..."

"Tụi mình có ăn tối á?" Tôi hỏi cậu. "Vừa tới chữ ăn tối là tôi nghe không rõ nữa."

"Ừ hẳn là vậy rồi."

"Còn cái vụ dạo bước cậu nói đó? Cậu sẽ dắt tôi vào công viên cùng một cái bọc ni lông..."

"Đừng đi tới đó nữa, em yêu."

Tôi phì cười. "Chọc cậu xíu thôi. Và mình vẫn có thể làm nó được, bữa ăn tối á. Đồ ăn chùa mà, sao lại không đi chứ? Nhưng tụi mình có thể làm gì trước đó đây?"

Cậu thở dài. "Tôi chưa biết. Tôi thường hay đưa bạn gái đi coi phim xong sau đó sẽ..." cậu khựng lại kịp thời khi nhận ra cái nhìn không cảm xúc từ tôi "...tôi tự câm mồm đây."

"Đi dạo thì sao? Dẹp vụ dạo bước một mình dưới ánh trăng đó đi vì nhỡ đâu ta bị cướp giật hay bắt cóc thì khốn, thay vào đó đi dạo dưới ánh nắng mặt trời giữa chốn đông người nghe được hơn đó."

"Vậy là cậu muốn đi dạo hả? Như kiểu dạo vòng quanh thành phố?"

"Cũng được. Nhưng mà tôi là kiểu đi dạo lãng mạn còn hơn mấy đứa con gái khác nữa. Tôi sẽ cảm thấy thật lãng mạn khi được đi dạo đến cái... tủ lạnh."

Hai đứa chúng tôi cùng cười ha hả.

"Bên cạnh đó thì, ừ, ý tôi chính là dạo một vòng quanh thành phố đó. Hãy dẹp cái xe này đi bởi vì một điều, đó là tôi không muốn lại phải bị xe Bennett rượt thêm lần nữa, tôi nghĩ cậu ta đã ghim biển số xe cậu rồi vì đã đuổi theo mình lâu vậy mà."

"Cậu biết kết quả rồi đó!" Hai đứa tôi đập tay nhau.

"Và thôi nào, chúng ta phải nên hiểu rõ một chút về thành phố chứ bởi vì tôi có quen một người chẳng hề nắm rõ thành phố trong lòng bàn tay như cậu tự nhận cả."

"Okay, cậu nói đúng đó. Nhưng cậu thật sự chỉ muốn đi dạo thôi hả? Thường con gái sẽ ghét..." cậu khựng lại rồi cười với tôi. "Tôi đang nói cái gì vậy? Cậu đâu giống hầu hết các con gái."

"Và tôi thấy mừng vì điều đó."

"Vậy sẽ là đi dạo một vòng thành phố này." Parker tự giễu mình. "Ta sẽ đi xem mấy con đường nhựa này rồi sẽ dẫn mình đi đâu trước khi bị bầu không khí ô nhiễm này lấy đi mất. Mạng sống, ý tôi là vậy."

Tôi mỉm cười. "Đừng có quên, điều tuyệt nhất luôn nằm ngoài dự tính đúng chưa?"

Ừ, kể cả điều tệ nhất nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top