Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38. Máy bay hạ cánh đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jordan và Declan cùng dựa sát lại chụm đầu nhìn màn hình điện thoại tôi. "Cậu đang làm gì vậy?" Bọn họ đồng thanh hỏi.

Tôi đẩy cái bản mặt họ tránh xa. "Tớ đang nhắn với Parker."

Declan nhăn mũi. "Nhắn chi?"

"Ai biết, chắc tại tớ có quyền?"

"Cậu chả bao giờ chịu trả lời tin nhắn tớ cả." Jordan phàn nàn. "Tớ nhắn cậu lâu lắm rồi mà cậu không bao giờ coi hết."

"Vậy hả?" Tôi bối rối hỏi.

Tôi nhìn hộp thư trong điện thoại và thấy có một tin nhắn chờ từ Jordan. Đột nhiên điện thoại Jordan phát tiếng "ting" cái. Cậu ta móc ra xem.

"Tớ có làm gì đâu." Cậu đọc to tin nhắn tôi trả lời. Sau đó lại nhìn tôi với ánh mắt không cảm xúc. "Vậy luôn?"

"Giờ thì tớ trả lời tin nhắn cậu rồi đó. Hài lòng chưa?"

"Mừng muốn xỉu luôn nè." Jordan mỉa mai đáp.

Tôi quay lại nhắn tin cho Parker tiếp. Cậu ấy có buổi tập luyện bầu dục nên giờ tan học hôm nay tôi mới tạm đi với các chàng trai. Bọn tôi dự định sẽ gặp nhau sau buổi tập của cậu còn hiện tại chúng tôi chỉ có thể nhắn tin nhân lúc cậu đang nghỉ mệt. Đây là một trong những dịp hiếm hoi tôi thấy mấy con ấy không bám theo họ dai như đỉa đói nữa. Abby đã đi mua quần áo mới với Candice rồi, Bennett và Jordan thì viện cớ cáo từ nên chúng đành đi mà không có họ. Hannah thì có buổi luyện tập cổ vũ, Declan đáng lẽ phải ra với nó nhưng cậu ta đã chuồn ngay khi vừa có cơ hội.

Hai người họ lại tiếp tục quấy rầy, lởn vởn xung quanh tôi, cố gắng nhòm qua vai xem tôi nhắn gì.

Bennett thở dài một tiếng. "Các cậu nên để cổ được yên chứ."

Jordan gườm cậu ta. "Cậu phải nên thấy bức xúc như tớ chứ, Bent."

"Nhưng bằng một cách nào đó, thì tớ lại không hề."

Declan nhếch mép. "Ừ, tại nó là rô bốt mà, vô cảm."

"Tớ không phải rô bốt."

Cậu ta nhún vai. "Ai cũng nghĩ vậy hết."

Jordan lơ hai con người đang tranh cãi về việc tại sao nói Bennett là rô bốt. Declan có nhiều luận điểm rất hợp lí, nhưng toàn bộ chúng đều bị Bennett dập tắt không thương tiếc. Jordan thì vẫn kiên trì xem ké tôi nhắn tin Parker. Tôi cuối cùng đã hết chịu nỗi nên đặt điện thoại xuống rồi trừng mắt nhìn trực diện Jordan.

"Cậu có vấn đề gì không hả?" Tôi quát.

"Cậu chả bao giờ nhắn tin cho tụi tớ hết, tại sao nó thì được đãi ngộ vậy?"

"Tại cậu chỉ toàn gửi ba tấm ảnh thú vật làm hành động ngớ ngẩn, Declan thì toàn cho tớ xem tỉ số các trận đấu thể thao và mấy tấm ảnh chế Paladins giễu cợt họ, còn Bennett thì không bao giờ nhắn tin tớ cả."

Bennett nhún vai. "Thật lòng thì tớ chẳng thấy nó có ích gì, ngày nào đi học cũng gặp cậu mà."

Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình, tôi nhìn nó rồi lườm Declan. "Vậy luôn?"

Declan phụt cười nắc nẻ. "Ô thôi mà, tới cậu cũng phải công nhận là nó hài vãi chứ hả."

"Tớ không thích nó." Jordan khoanh tay nói với tôi. "Nhỡ đâu tụi tớ gặp chuyện gì trong lúc cậu quá mải mê nhắn tin cho thằng cầu thủ đó thì sao? Hay lỡ đâu cậu gặp phải rắc rối nữa? Cậu sẽ gọi cầu cứu ai đây hả?"

"Biệt đội bắt ma." Tôi đáp không chút do dự.

"Không, nghiêm túc á."

"Tớ sẽ báo cảnh sát, đương nhiên rồi."

"Nhỡ đâu họ không bắt máy thì sao?"

Tôi khó hiểu nhìn cậu ta. "Người ta làm cảnh sát mà! Làm sao họ có thể nào không bắt máy được? Chả lẽ họ mải mê ăn donut tới quên nhiệm vụ à?"

"Ừ, đúng rồi còn gì!"

Tôi đảo tròn mắt. "Thế thì cậu có đề xuất gì cho chúng ta nào, hả đồ rắc rối?"

"Tớ có cái ứng dụng này để mình có thể..."

"Để tớ đoán xem, nó là một cái ứng dụng chat nào đó hả?"

"À cậu không hề xài mạng xã hội nào..."

"... bởi vì tớ không điên mà tự khiến bản thân bị bắt nạt qua mạng." Tôi nói nốt câu. "Mặc dù nó chả giúp ích gì mấy vì cuối cùng tớ vẫn có hẳn trang web riêng hẳn hoi."

"Đó chính là mục đích của ứng dụng tớ tạo đó."

Tôi chớp mắt. "Từ đã, ứng dụng của cậu?"

"Ừ, tớ đang lập trình một ứng dụng mà mình có thể chat với nhau đồng thời có cả định vị GPS trên đó cho biết vị trí của nhau nữa."

"Oa, oa, oa." Tôi xen vào nói. "Và chính xác thì tại sao tớ phải chấp nhận để các cậu biết vị trí của mình chứ?"

Jordan. "Xin được phép cho tớ trình bày lại. Vô địch truy bắt..."

"Vậy luôn, đó là mục đích chính của cậu đó hả? Vô địch truy bắt?"

"Ừ, tớ còn nhiều cái tên hay khác nữa, nhưng đây là cái tớ thấy hợp lí nhất." Jordan đáp. "Giờ thì quay lại chuyện tính nói. Nó là một ứng dụng do tớ lập trình..." cậu vừa nói vừa cho tôi xem cái app trên điện thoại. "Tụi mình sẽ liên lạc được với nhau mọi lúc, mọi nơi. Ta có thể tạo cả nhóm chat hoặc chat riêng, gọi hay nhắn tin cũng được tất. Không ai có thể hack vào tài khoản ta được kể cả hacker lẫn chính phủ, nơi đây hoàn toàn được bảo mật. Nó có thể dùng được cả trên máy tính lẫn điện thoại của cậu. Tụi mình sẽ biết được hết mọi người đang ở đâu nhờ GPS, nhưng nhắc lại lần nữa, nó hoàn toàn được bảo mật khỏi hacker hoặc cơ quan chính phủ."

"Và đó cũng là chỗ tớ buộc phải ngắt lời cậu đấy. Tại sao tớ lại muốn cho các cậu biết vị trí của tớ từng giây mỗi ngày chứ?" Tôi gặng hỏi.

"Vì sự an toàn của cậu." Bennett tham gia vào cuộc trò chuyện đáp.

Tôi chớp mắt. "Cái gì?"

"Naomi, cậu luôn bị bắt nạt hầu như hàng ngày. Bọn tớ cần biết cậu đang ở đâu mới đảm bảo được là không có chuyện xấu xảy ra với cậu nữa. Và thậm chí có không bị bắt nạt đi chăng nữa thì cậu cũng không thể quên tụi tớ..." cậu ta đáp ý nhắc tới Ba chàng ngự lâm họ. "Ngoài kia sẽ có người muốn làm tổn thương cậu hoặc lấy cậu làm con tin tiếp cận bọn tớ. Và tụi tớ sẽ không ngồi yên để mặc chuyện đó diễn ra đâu."

Tôi nhớ lại đoạn ghi hình họ đấu súng đó. Tôi muốn kể với họ là tôi thấy nó rồi, nhưng vì vào lí do nào đấy mà tôi lại không nói nữa.

"Không phải tụi tớ muốn theo dõi mọi nơi cậu đi đâu." Jordan giải thích với tôi. "Cậu có thể tắt GPS nếu cậu muốn cũng được..." cậu vừa nói vừa chỉ tôi cách làm "...khi nào cậu muốn có riêng tư. Nhưng đừng có tắt nó mãi mãi nhé. Nếu cậu làm vậy thật thì nó vô dụng mất rồi."

"Và đây mới chính là phần quan trọng nhất của cái app." Jordan nói. "Thấy cái nút đỏ bự chà bá trên đó chưa? Nếu cậu ấn vào nó, nó sẽ tự động báo tất cả mọi người biết cậu đang ở đâu. Đấy là dùng vào trường hợp khẩn cấp. Nút xanh kế bên để gọi 911, okay chưa?"

Tôi gật đầu.

"Giờ thì để tớ cho cậu coi phần hay nhất trong thứ này."

"Còn gì có thể hay hơn cả hai nút gọi khẩn cấp đó nữa?" Tôi hỏi cậu.

"Này này..." cậu giơ điện thoại ra cho tôi xem.

Tôi nhìn lác mắt cái màn hình và thấy cái gì đó y như Jordan phiên bản hoạt hình. Cả hai giống hệt hai giọt nước, đều có tóc vàng óng và mắt xanh dương. Con người hoạt hình đấy mặc một cái áo đen cài nút với phần tay áo xắn cao. Cậu ta đội một cái mũ nồi và người thì đeo tạp dề có dính cả vết sơn trên đó. Còn có nguyên một cái cọ vẽ to tướng giắt sau lưng cậu nữa.

"Cái gì..."

"Là thứ xuất sắc* của tớ đó, hình đại diện của ứng dụng." Cậu hãnh diện nói. "Đấy chính là mục đích của cái tên, truy bắt thứ xuất sắc* của bạn. Đừng có nhìn tớ kiểu đó. Tớ đã chán lắm rồi nên nghĩ ra nó á."

** nguyên văn tên app là Trace Ace. Trace (truy tìm), ace (vô địch, xuất sắc nói chung), chắc ý Jordan là ổng giỏi vẽ nên để nó là ava và giải thích như câu thoại trên. Thật ra hiểu sao dịch vậy chứ khó giải thích quá mọi người TT

"Tại sao cậu lại là về hội hoạ chứ?"

"Bởi vì Jordan mà đội mũ nồi là nó sẽ được hợp pháp "khám phá" phụ nữ." Cậu ta giải thích cùng một điệu cười đen tối. (Hoạ sĩ hay vẽ mẫu khoả thân :))) )

"Cậu biết rõ mỗi lần nó xài ngôi xưng thứ ba thì mọi câu nói của nó đều là xàm ngôn mà." Declan nói.

Jordan mặc kệ cậu ta nói tiếp. "Nhìn thứ xuất sắc của Bennett với Declan nè."

Cậu ấn lên cái gì đó rồi giơ điện thoại cho tôi xem lần nữa. "Thứ xuất sắc" của Bennett cũng như cậu ấy vậy, tóc đen, mắt xanh, thậm chí dáng đứng cũng hơi khòm y chang cậu nữa. Cái ảnh đại diện đang đội mũ đầu bếp và mặc áo khoác, trên tay lại còn cầm một cái chảo rán to tướng nữa. Tôi nhìn sang Bennett, nhìn tấm hình, rồi lại nhìn Bennett.

Bennett cau mày. "Cái gì?"

"K-không có gì." Tôi lầm bầm, không muốn nhắc về nó nữa.

Và rồi tới ảnh của Declan thì thật...

"Tại sao cậu lại không có áo?" Tôi hỏi.

Declan cười khùng khục. "Câu hỏi ở đây không phải vì sao không có áo, mà phải là vì sao cần có áo mới đúng."

Tôi đảo mắt đầu hàng. Hình đại diện cậu ta cũng mắt nâu tóc nâu y chang vậy. Nó mặc một một cái quần đùi bóng rổ đỏ cùng một đôi găng tay boxing kèm theo một cái headphone đeo trên cổ nữa.

"Rồi rồi, mấy cái này công nhận đáng yêu thiệt, nhưng mà để làm gì?"

"À thì ngoài ý tưởng đồ hoạ thiên tài này..." Jordan liếc tôi một cái vì thái độ không trân trọng. "Khi nhìn lên bản đồ, cậu còn thấy được ai đang đi với ai nữa."

Cậu cho tôi xem bằng cách ấn vào một cái nút khác thể hiện bản đồ toàn thành phố. Có ba cái biểu tượng đứng gần nhau, một cọ vẽ, mũ đầu bếp, và găng tay boxing.

"Cậu có thể chọn một trong số chúng để được nhắn riêng tư với họ." Cậu bảo rồi ấn làm mẫu để vào tài khoản cá nhân người đó. Jordan tiếp tục giới thiệu cho tôi các tính năng của ứng dụng.

Tôi không nhịn được mà xuýt xoa trước thứ này. Mỗi khi nhìn thấy Jordan là tôi chỉ thấy một thằng chuyên gia phát muối cùng những trò đùa vô biên giấu trong tay nó, thứ thường là mấy câu nói đùa hoặc những trò chơi xỏ tuyệt đỉnh. Nhưng giờ đây khi đang thao thao bất tuyệt về ứng dụng do chính cậu lập trình tôi lại tưởng cậu ta là con mọt sách đội lốt siêu quậy đấy.

"Sao cậu làm nó được vậy?" Tôi hỏi cậu.

"Có phải nó là một câu đố mẹo không? Cậu chỉ cần cái nút đó..."

"Không, ý tớ là, sao cậu lại làm được ứng dụng này?"

Jordan im lặng rồi nháy mắt với tôi. "Bí mật."

Sau đó tôi chợt rút ra được bài học rằng thực chất mình chẳng hiểu gì về các anh chàng này cả. Tôi còn chả biết Bennett là người thừa kế Frazico tận khi cậu ta bị lòi ra vì ba Raymond nhắc. Ai mà biết tôi còn thứ gì khác chưa hay về họ chứ. Jordan bắt đầu cài ứng dụng đó vào điện thoại thôi và giờ thì đang đợi nó tải.

Tôi thở dài. "Hầy, cậu không cần phải đặt tên người dùng- như vậy. Không, cậu làm thiệt á?"

"Tớ đã rất chán nên..."

"Cho tớ coi!" Tôi phấn khích nhìn qua vai cậu nói.

"Đây, đây." Jordan đưa tôi điện thoại cậu.

Tôi quét mắt hết màn hình trong khi cuộn trang xuống xem xong cười muốn té ghế.

Tôi nhìn qua Bennett. "BentOverBckwrds1?"

Bennett thở dài một cái. "Tớ không muốn tạo trang cá nhân của mình, nên đã để Jordan làm điều đó thay tớ. Sai lầm lớn nhất trong đời này, nhưng giờ tớ cũng quá lười để đổi tên."

"JorDunDunDun2?" Tôi phì cười.

"À thì cậu biết tiếng đệm piano mỗi khi tới cảnh gay cấn đó, dun-dun-dun?" Jordan cười hỏi tôi. "Đó là cảm giác cậu nên có khi nhìn thấy tên người dùng tớ."

"Hay là cậu biết đó, cái nhạc phim Jaws ý." Declan nhắc.

Jordan khịt mũi. "Phải là nhạc của cậu mới đúng. Lần nào cậu chắn đường tớ, tớ cũng nghe tiếng nhạc đó phát lên trong đầu cả."

Trước hai người họ có thể choảng nhau, tôi đã lên tiếng. "Còn DeckDaHall3?" Tôi khịt mũi nhìn Declan. "Trong số các cái tên hay, sao cậu lại chọn nó?"

Declan nhún vai. "Nó như một món quà Giáng Sinh mỗi khi tớ hạ đo ván* đứa nào vậy." Cậu làm vẻ mặt nghiêm túc rồi hát, "Fa la la la la, la la la la." Tôi lại cười sằng sặc trước điều đó.

*bình thường deck trong "Deck the hall" nghĩa là trang hoàng cơ mà qua miệng ông Declan thì nó đã thành nghĩa bố đập chết mịa tụi mày :))

"Okay, cậu đặt tên rồi tạo hình đại diện của mình đi." Jordan lấy lại điện thoại cậu và trả lại cái của tôi nói.

Tôi thở dài. "Chẳng khác gì lại đăng kí vào một game online hay cái gì đó vậy." Tôi lầm bầm.

"Lại?" Jordan hỏi.

"Im đi."

Tôi nghĩ ngợi một lát rồi nhập tên tài khoản. Tôi ngồi xuống tạo ảnh đại diện "thứ xuất sắc" trên ứng dụng của Jordan. Nói thật thì, quả là một bất ngờ khi nhìn thấy toàn bộ kiểu quần áo cùng phụ kiện đa dạng tới vậy. Tôi sẽ không lấy làm kinh ngạc nếu nó trở thành một hiện tượng và Jordan sẽ kiếm được mớ tiền khi tung nó ra thị trường đâu. Nhưng cậu ấy không làm, tôi đoán cậu chỉ muốn tạo ra ứng dụng này cho đám chúng tôi xài với nhau thôi. Tôi sớm hoàn tất trang cá nhân của mình. Tôi lưu nó lại rồi gửi yêu cầu vào nhóm ba người họ dưới cái tên là, bạn đoán được rồi đó, Ba chàng ngự lâm. Ngay lập tức, tôi được Jordan chấp nhận.

"Để xem tên cậu đặt nào..." Jordan khựng lại khịt mũi. Cậu nhướn mày nhìn tôi. "Cậu cười tụi tớ cho đã, xong giờ lại đặt cậu là NaOhMe4?"

Tôi nhún vai. "Nó là để mấy người như cậu đọc tên chuẩn hơn. Tên tớ đọc vậy mới chính xác, Na-oh-me."

"Nhưng sao lại có số bốn?"

Tôi nhún vai tiếp. "Tớ thấy các cậu đều có số đuôi vậy, nên chắc tớ cũng mang số bốn chứ hả?"

Cả ba người họ cau mày khi nghe vậy.

"Sao vậy? Có vấn đề gì hả?"

Bennett lắc đầu. "Không có gì."

"Ảnh đại diện cậu dễ thương quá." Jordan nịnh nọt.

Tôi kiềm lại cái đảo mắt, nó trông giống hệt tôi. Cũng mái tóc nâu dài vậy cùng đôi mắt nâu nhạt mang cặp đít chai như mọt. Nó khoác lên mình trang phục bình thường gồm áo len xám và quần jeans đen. Tôi còn giắt một cây viết chì khổng lồ sau lưng nữa, trông nó ngầu mà. Thử tưởng tượng cảnh vác cây viết chì to tướng đó ngoài đời xem. Tôi có thể tẩy bất kì ai tôi muốn, điều đó sẽ tuyệt làm sao. Cục tẩy, tôi chọn bạn!

"Okay." Tôi nói rồi ấn gì đó lên điện thoại.

"Ê, sao cậu lại tắt GPS vậy?" Jordan hỏi tôi.

"Tớ muốn thử coi nó có hoạt động không thôi." Tôi nói rồi bật lên lại, biểu tượng cặp kiếng cận hiển thị trên bản đồ.

"Ờ, tớ lúc nào cũng tôn trọng sự riêng tư của cậu cả, nhưng hãy đảm bảo là cậu sẽ mở nó thường xuyên nhé, được không?" Jordan bảo tôi.

Tôi thở dài. "Dạ biết rồi má." Tôi nhìn cái ứng dụng mỉm cười. "Ê, tớ có thể rủ Parker vô..."

"Không." Họ đồng thanh đáp.

Tôi lườm họ. "Sao không được?"

"Đây chỉ dành cho bốn đứa mình thôi, không thêm ai khác." Jordan nghiêm nghị nói. "Tớ không muốn thêm người nào vào nhóm mình nữa cả."

"Cậu không thấy làm vậy hơi bất công à?"

"Không hề." Jordan nói. "Tớ tạo ra ứng dụng này cho bốn đứa chúng mình, và nó sẽ chỉ dành cho bốn đứa mình thôi."

Tôi nghiến răng. "Được thôi," tôi làu bàu.

Tôi nghe có tiếng báo tin nhắn điện thoại mình. Tôi nhìn xuống lần nữa xong mỉm cười trong lúc đọc tin nhắn Parker. Sau đó tôi bắt đầu trả lời tin nhắn. Jordan quơ tay cậu ấy trước mặt tôi, nhưng tôi đang bận nhắn lại Parker rồi nên không buồn thấy khó chịu nữa.

"Và tụi mình lại mất cổ nữa rồi."

Đột nhiên điện thoại ba người họ cùng "ting" một lúc. Họ móc điện thoại ra đọc tin nhắn tôi vừa gửi họ. Sau đó họ ngẩng đầu nhìn tôi cười. Nụ cười tôi càng nở rộng khi tôi quay lại nhắn tin với Parker.

"Naomi!" Có ai đó gọi to tên tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn và mặt lập tức sáng rỡ. Các anh chàng thì lại cau mày khi nhìn lên.

"Ê Parker." Tôi chào. "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Cậu chạy bộ tới chỗ bọn tôi rồi dừng lại thở hồng hộc. "Hôm nay buổi tập tan sớm," cậu nhìn tôi cười đáp." Tôi đã chạy nguyên quãng đường đến đây gặp cậu đấy."

Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi. "Ừ, vậy tụi mình đi."

"Ê, ê, ê, các cậu đi đâu vậy?" Jordan hỏi chúng tôi.

"Tụi này đi kiếm gì đó bỏ bụng." Tôi bảo cậu. "Tớ có cần xin phép cậu không?"

"Cần."

"Tớ đang khịa cậu đấy." Tôi nói.

"Ai cần quan tâm, tớ đều sẽ xem nó là lời thật lòng."

"Rồi rồi, tớ với Parker đi đâu đó ăn được không?"

"Không."

Tôi nhìn qua Parker. "Mình đi."

"Ê khoan!" Jordan nắm lấy cổ áo hai đứa chúng tôi, làm tụi tôi phải khựng lại. "Tớ đã nói không rồi mà!"

"Tớ biết, và nhân danh thanh niên nổi loạn, tớ tuyên bố cãi lời cậu đi đây."

Jordan thả hai đứa tôi ra quay lại nhìn bạn cậu ấy. "Ai cho cổ làm vậy? Cổ không được phép, đúng không?"

"Sẽ có gì khác nếu tớ nói ừ không?" Bennett hỏi.

Declan chỉ ngáp dài một tiếng. "Tớ đói rồi."

"Ừ, đúng đó!" Jordan hào hứng hét lên rồi quay lại hai đứa tôi. "Tụi tớ sẽ đi với các cậu."

Tôi cười ha ha rồi quăng cậu ta cái nhìn vô cảm. "Không được."

"Sao không được?" Jordan rên rỉ như một đứa nhỏ.

"Các cậu sẽ là những con kì đà thứ ba, bốn, và năm." Tôi thẳng thừng bảo. "Bên cạnh đó thì các cậu cũng đã có nhau rồi, đi chơi chung với nhau đi. Đây là một trong những dịp hiếm hoi mấy cậu không bị con ghệ xích cổ đó."

Declan cau mày. "Cậu thực sự so tụi tớ với chó à?"

"Đối với mấy con nhỏ hả?" Tôi hỏi. "Ừ đúng rồi đó."

Họ nhún vai một cái, ngầm công nhận đúng vậy thật.

"Nhưng tụi tớ muốn đi chơi với cậu mà." Jordan lại càu nhàu. "Cậu lúc nào cũng đi với Parker không chịu chơi với bọn tớ nữa."

"Ừ, thì tại các cậu cứ ở với bồ các cậu suốt mà."

"Giờ thì đâu có." Cậu nói. "Vậy cậu thấy sao? Muốn đi chơi không?"

"Không."

Jordan điếng người làm như bị tôi bắn, cậu ta ôm ngực lùi loạng choạng. Cậu ra vẻ nguy kịch khi khuỵu gối lẫn mặt xuống nền đất. Cậu ta cứ luôn miệng kêu rên cái gì đó không rõ ràng, hình như là đồ phản bội hay sao. Tiếc quá, tôi không nghe được lời người hấp hối. Bennett và Declan chạy đến chỗ người anh em họ đã nằm xuống rồi khuỵu gối cạnh cậu ta. Declan đỡ cậu ta dậy rồi tựa đầu cậu vào ngực mình trong Bennett thì bắt mạch Jordan.

"Nó ổn không vậy?"

"Nó bị mất quá nhiều máu vì phát đạn từ chối tàn nhẫn của Naomi rồi."

"Jordan, quay về với tụi tôi đi!"

"Cậu còn quá trẻ để chết!"

"Cậu sẽ không chết hôm nay đâu, Wallace, không phải hôm nay!"

"Ước gì là tôi giết cậu, chứ không phải Naomi! Cô ấy sao hên quá!"

Parker quay qua nhìn tôi. "Chuyện này xảy ra thường xuyên à?"

"Nhiều hơn cậu tưởng nữa," tôi buồn rầu nói, rồi cười với cậu. "Tớ đang tính lại quán cà phê tớ quen..."

Bọn tôi bỏ ra chiếc Mitsubishi của Parker trong khi Jordan còn gào khóc thê lương rằng cậu thấy ánh sáng thiên đường và cảm giác hơi lạnh của tử thần đang bao bọc cậu.

-

"Chào mừng đến với tiệm Người bán mũ điên, và không, tụi tôi không có điên hay kiêm nghề tay trái bán nón đâu- Xin lỗi, tôi vẫn còn chưa nói trơn tru câu đó."

Tôi cười khúc khích. "Có sao đâu, nghe vui mà."

Cameron niềm nở cười. "Cảm ơn. Tôi là Cameron, và tôi sẽ là phục vụ của các bạn, bởi vì ở đây chỉ có tôi làm phục vụ thôi. Các bạn đã chọn được món nào chưa?" Cậu ta hỏi chúng tôi.

"Tôi sẽ ăn lại món sandwich gà Tuscan đó như bữa," tôi bảo cậu. "Tôi đã thèm nó từ hôm đầu thử nó lắm rồi. Cho tôi một phần khoai tây chiên ngọt với nước chanh nữa."

"Có luôn cho cậu," cậu vừa nói vừa ghi vào sổ. "Còn bạn thì sao?" Cậu hỏi Parker.

"Sau khi nghe Naomi nhắc đi nhắc lại món gà Tuscan đó của các cậu thì, tôi đoán mình cũng muốn thử nó. Nhưng tôi uống nước ngọt nhé."

"Okay luôn." Cameron nói rồi nhận lại thực đơn. "Hai gà Tuscan, một khoai tây chiên ngọt, nước chanh với nước ngọt. Hết rồi đúng không?"

"Tụi tôi sẽ kêu món tráng miệng sau." Tôi bảo cậu.

Cậu gật đầu. "Tôi sẽ quay lại với nước các bạn." Cameron chợt khựng lại hỏi. "Tại sao hôm nay không thấy các bạn cậu đi chung vậy?"

"Chỉ có hai đứa chúng tôi thôi." Tôi đáp.

Cameron cười một cái, tỏ ý đã hiểu. "À à ra là hẹn hò, tôi hiểu rồi..." cậu nháy mắt với tôi "Chà, tôi nên xuống bảo đầu bếp nấu cho các cậu đây." Cậu ta cúi chào bọn tôi một cách ấu trĩ rồi bỏ vào nhà bếp.

Tôi tự cười một tiếng rồi nhìn sang Parker.

"Vậy ra cậu đã từng tới đây với các cậu đó à?" Cậu hỏi tôi.

Tôi gật đầu. "Ừ, nó rất... vui."

Đó chính là từ duy nhất tôi có thể tả được thôi, thật lòng.

"Cậu không thấy là mình có hơi phũ phàng với họ à?"

Tôi cau mày. "Ý cậu là gì?"

"Lúc cậu nói cậu không muốn họ đi cùng đó. Chỉ là tôi thấy họ có vẻ tha thiết muốn đi với cậu thôi."

Tôi im lặng một lúc. "Tôi cũng tha thiết muốn đi với họ vậy," tôi thừa nhận. "Nhưng mà họ có bồ rồi, vậy nên sao tôi phải để ý? Họ đã chọn chúng thay vì tôi mà."

"Có lẽ họ cũng đã hối hận với nó rồi." Parker nói.

"Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?"

Parker nhún vai. "Không biết. Họ trông có vẻ khá buồn thôi, nhất là lúc ở với bạn gái họ nữa."

"Vậy thì sao ngay từ đầu lại chịu quen chúng?"

"Biết chết liền, cậu đi mà tự hỏi họ ấy."

Cameron đã quay lại cùng với đồ uống tụi tôi và bảo bọn tôi rằng đồ ăn làm gần xong rồi. Một cặp đôi khác vừa vào quán nên cậu lại đó chỉ chỗ ngồi họ. Tôi quậy ống hút trong ly nước chanh mình, nhìn như thôi miên những cục đá chuyển động bên trong đó.

"Chỉ là..."

Parker dừng uống nước giữa chừng. "Chỉ là gì?"

"Chỉ là tôi còn giận họ thôi," tôi bảo cậu. "Họ cứ vậy mà hẹn hò mấy nhỏ đó, thậm chí chả chịu cho tôi biết họ thích tụi nó ngay từ đầu nữa. Điều đó đã làm tôi kinh ngạc. Tôi tưởng bọn tôi là bạn mà và bạn thì phải kể cho nhau nghe mọi thứ chứ. Và rồi họ cũng bắt đầu đi chơi với tụi nó nhiều hơn tôi, nó khiến tôi rất bực mình." Tôi dừng khuấy ống hút rồi nhìn chằm chằm ly nước. "Cho nên tôi cũng làm điều tương tự để cho họ biết tôi đã cảm thấy thế nào. Cảm giác mà bị bạn bè có bồ bỏ rơi. Và giờ họ tự nhiên lại đòi đi chơi với tôi á. Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không hề biết là mình chỉ tồn tại khi họ thấy chán và ở không đấy."

"Đừng nói vậy Naomi. Biết đâu họ lúc nào cũng muốn đi chơi với cậu, nhưng bị tụi con gái đó..."

"Chỉ là cái cớ của họ thôi," tôi nói nốt câu. "Nếu họ muốn đi chơi với tôi, họ có thể kiên quyết lên chút mà. Thôi, đã quá muộn rồi, tôi có cậu là được. Họ không biết mình đã đánh mất thứ gì đâu."

Hai đĩa sandwich gà Tuscan được đặt ngay trước mặt chúng tôi.

"Ừ," cậu nhìn đĩa sandwich của mình gật gù nói. "Họ thật sự không biết đâu."

Cameron đặt đĩa khoai tây ngọt chính giữa bàn. "Chúc các bạn ngon miệng. Giờ thì thứ lỗi cho tôi, tôi còn phải phục vụ tiếp cho cặp đôi tại bàn số năm nữa, họ đã gọi món mãi mãi rồi. Họ cứ luôn miệng hỏi nãy giờ chừng nào thì được ăn. Tôi tự nguyện tặng họ gia tài của mình nếu họ chịu im miệng." Người đàn ông đó vẫy tay gọi Cameron, hẳn là lại muốn hỏi câu nữa. "Tôi thề, nếu nó lại là một câu hỏi khác về hàm lượng calories trong sandwich, tôi sẽ nổi điên mất. Các bạn đã biết tôi là linh vật của quán cà phê này chưa?" Bọn tôi bật cười trước câu đùa của cậu khi cậu bỏ qua chỗ cặp đôi kia.

Parker và tôi vùi mình vào sandwich.

"Đúng là cậu không đùa, cái này ngon quá đi mất."

"Tôi nói rồi mà," tôi bảo. "Và không phải nó ngon không đâu, mà là ngon tuyệt cú mèo!"

Bọn tôi ăn chung đĩa khoai tây ngọt, cảnh mà còn hơn tôi tưởng tượng. Chúng tôi xử lí xong sandwich lẫn đống khoai tây chỉ trong vòng vài phút. Nhưng nó vẫn ngon tới nỗi không cưỡng lại được. Tôi bảo Cameron chuyển lời khen của tôi đến với đầu bếp và cậu ta đáp làm vậy chỉ tổ khiến cậu tăng thêm cái tôi trong mình thôi. Nhưng rồi cậu cũng làm như tôi nhờ, và chúng tôi đã được khuyến mãi một chiếc bánh táo nướng giòn rụm cùng cục kem vani trên đỉnh.

"Tôi không khách sáo chuyện tăng cái tôi cậu ta nữa." Tôi cười khúc khích nói.

"Có khi ta nên làm điều này thường xuyên hơn."

Tôi nhón một miếng bánh có kem rồi đưa nó tới Parker.

"Máy bay hạ cánh đây." Tôi ngọt ngào nói.

Parker nhắm mắt lại rồi há miệng ra, háo hức ăn chực miếng bánh. Nhưng rồi cậu ta mở mắt nhìn tôi bối rối.

"Ây da, cái bánh này thật sự rất ngon nha," tôi nói. "Parker, cậu phải nên thử nó."

"Này, tôi tưởng cậu định đút tôi miếng đó mà."

Tôi khịt mũi. "Hồi nào? Tôi đang tự nói với tôi chứ có phải cậu đâu."

"Thỉnh thoảng cậu đúng là hay trêu ngươi thật." Cậu ta lầm bầm lúc tự mình nhón lấy ăn.

Bọn tôi tiếp ăn nốt cái bánh ngon lành ấy. Phần bánh nướng nóng hổi làm tan lớp kem vani trên đỉnh đó. Quả là một thiên tài tầm cỡ món nước rễ cây* có kem trên đó, tôi nghĩ có khi ở đây họ cũng có làm...

*root beer float

"Naomi, cho phép tôi hỏi cậu một điều được không?"

"Hỏi thoải mái." Tôi vừa ăn vừa nói.

"Cậu sẽ đi chơi cùng tôi chứ?"

"Thì mình đã đi rồi nè, không phải sao?"

"Phải."

"Vậy ý cậu là một cuộc hẹn khác hả?"

Cậu lắc đầu. "Không, tôi đang hỏi cậu, cậu chịu đi chơi với tôi không?"

Tôi phì cười trong lúc cắn miếng bánh khác. "Ừ đương nhiên rồi, khi nào đi?"

"Không, cậu có chịu ra ngoài cùng tôi không?" Cậu lặp lại.

"Thì tôi nói ừ rồi mà. Chừng nào cậu..."

"Naomi, làm bạn gái tôi nhé?"

Tôi ngừng nhai giữa chừng, chỉ ngây người chớp mắt nhìn cậu bối rối. Tôi đang trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc: sốc, bối rối, ngờ vực, bất ngờ, ngạc nhiên và hằng hà sa số khác. Tôi á khẩu không biết nói gì. Ý tôi là ai chả vậy? Cho nên tôi đành ngại ngùng nhai nuốt nốt miếng bánh trong lúc chậm chạp chắp nối các ý nghĩ lại với nhau. Tôi nên làm gì giờ? Chuyện này chưa bao giờ xảy ra với tôi cả, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra với tôi. Nhưng giờ thì đã xảy ra đây rồi. Vậy nên tôi đã trả lời câu thông dụng nhất.

"Cái gì?"

Cậu hít sâu một hơi. "Cậu làm bạn gái tôi nhé?"

"Một lần nữa, cậu nói gì?"

"Làm bạn gái tôi nha?"

"Nói lại nữa đi."

"Làm bạn gái tôi nha?"

"Giờ thì nói lại ba lần với tốc độ nhanh đi."

"Làm bạn gái tôi nha? Làm bạn gái tôi nha? Làm bạn..." cậu ta khựng lại cau mày nhìn tôi. "Không vui đâu."

Tôi kiếm lại tiếng cười. "Thật ra thì có đó."

Parker đột nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi cậu rồi bước qua chỗ tôi. Sau đó cậu ta quỳ một bên gối xuống trước mặt tôi.

"Cậu làm gì vậy?"

"Cứ nghe tôi bày tỏ đi."

"Cậu không thấy là mình đi hơi nhanh à?" Tôi hỏi cậu ta bằng giọng đùa nghiêm trọng.

"Naomi à, làm ơn."

"Được được, nhưng xin cậu ngồi xuống đi," tôi bảo cậu. "Cậu hơi doạ tôi sợ rồi đó."

"Ơ, tôi cứ tưởng con gái sẽ đổ trước hành động đó chứ," cậu ta bảo, ý nói tới hành động quỳ một chân.

"Thứ duy nhất con gái này sẽ đổ đó là bánh nướng táo. Cho nên làm ơn, xin cậu ngồi xuống."

Cậu ngập ngừng rồi cũng quay lại chỗ ngồi. Parker hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu.

"Naomi, tôi đã thích cậu từ lúc cậu phang một cái vào đầu tôi, la rầy tôi nên chú ý nghe giảng trong lúc dạy. Tụi mình đã cùng đi chơi mấy buổi rồi và cậu không hề giống bất cứ đứa con gái nào tôi từng gặp. Và tôi muốn được là bạn trai của cô nàng đặc biệt này cũng như muốn cổ thành bạn gái tôi. Naomi, làm bạn gái tôi nhé?"

Một lần nữa, não tôi trống rỗng cạn ngôn từ. Cùng với sự góp mặt vô dụng của Cameron.

Ở bên kia quán cậu ta nhiệt tình hô, "Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng... Ui da! Sao bác lại làm vậy?" Cậu rên rỉ than phiền ông đầu bếp chắc vừa khỏ vào đầu cậu ta bằng vật dụng kim loại nào rồi dựa vào âm thanh của nó, nghe như tiếng dao bay hoặc chảo rán gì đó.

Tôi mỉm cười với cậu. "Tất nhiên là chịu rồi."

Đột nhiên chúng tôi nghe có tiếng đập. Bọn tôi cùng ngẩng lên nhìn cặp đôi ngồi đằng bàn số năm đó. Người đàn ông còn đang xuýt xoa vai ổng trong lúc đưa mắt lườm bà bạn gái.

"Tại sao ông không thể lãng mạn bằng một góc của người ta được vậy?" Người đàn bà chất vấn. "Lúc nào rủ tui đi chơi ông cũng hô có câu, "đi chơi hông?" Bả nhái lại bằng giọng xỉa xói.

"Trời ạ, anh xin lỗi mà." Ổng ngồi dậy định quỳ một gối trước mặt y chang vậy, nhưng bả đã khoanh tay ngoảnh mặt đi chỗ khác dỗi rồi.

"Không, quá muộn rồi." Bả mắng.

"Được thôi." Ổng lầm bầm rồi quay lại ngồi xuống.

Hai đứa chúng tôi cùng cười thầm rồi Parker ngồi xuống lại.

"Tính tiền!" Parker gọi to.

Cameron quay lại cùng tờ hoá đơn và cười nhìn chúng tôi. "Hai người vào quán cà phê này đi một về hai. Ôi chúa, lãng mạn quá đi mất."

Chúng tôi cùng nhìn nhau cười vui vẻ.

"Ừ, tôi biết."

Sau một trận tranh cãi gay gắt, tôi cuối cùng là người giơ tay hàng đi thanh toán. Nà, giỡn thôi, Parker đã trả tiền rồi. Lần tới tôi sẽ trả, chắc chắn. Bọn tôi đứng dậy rồi cảm ơn Cameron và đầu bếp đã phục vụ một bữa ăn ngon tuyệt rồi ra về.

Parker quàng tay cậu qua người tôi trong lúc bọn tôi rảo bước xuống đường để ra xe. Cậu mở cửa xe cho tôi vào ngồi, xong vòng qua đầu kia xe vào ghế tài xế. Hai đứa chúng tôi cùng trao nhau nụ cười rồi lái xe chạy về hướng mặt trời lặn.

~~~~~~~~

Có ai fa đọc mà chạnh lòng như tôi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top