Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44. Quỳ gối trước Jordan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aigooo cuối cùng thì truyện cũng đã đạt được 1k view và 100 vote rồi mọi người!! Toàn bộ các view, ngôi sao, và bình luận đều là thứ giúp mình có động lực ấy ạ :))) cảm ơn rất nhiều và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ lẫn nhiệt liệt gửi lời chào thân ái nhất ^^

~~~~~~~~~~~~~~~~

"Tại mẹ cũng muốn thử mà," mẹ tôi rên rỉ trong lúc ngồi trên ghế xoay vòng. "Sau khi thấy bạn con làm, mẹ chờ mãi mới có dịp trải nghiệm nó á."

Tôi nhìn ba khó tin. "Nhưng chả lẽ tới ba cũng vậy?"

Ba tôi chỉ nhún vai một cái. "Tại bả bắt ba làm đó chứ."

Mẹ tôi lắc lắc vai ba. "Ông xã, mình làm lại lần nữa coi!" Bà không giấu nỗi sự phấn khích nói.

Ba tôi thở dài bất lực. "Được thôi bà xã."

Mẹ tôi sửa lại cái mũ rộng vành của mình, lẫn ria giả với cái thấu kính nữa. Sau đó hai người họ cùng xoay lưng ghế lại với tôi. Rồi họ cùng lặp lại hành động vừa mới làm vài phút trước, bọn họ đồng loạt xoay ghế lại đối mặt với tôi cùng một lúc. Mẹ tôi vuốt ve con Bạch tuyết- con mèo nhồi bông trắng- trên đùi mình.

"Tụi này đã trông con về nãy giờ đó," họ cùng đồng thanh nói.

Xin thưa với các quý vị đồng bào, đây chính là ba má của tôi đó.

"Mấy cái ghế này ở đâu ra vậy? Còn mẹ nữa, sao mẹ ăn mặc như..."

"... tớ, tại vì đó là đạo cụ của tớ mà," Jordan không biết từ xó nào hiện ra như ma, lù lù dựa vách tường lên tiếng. Cậu cắn một miếng bánh quy rồi giơ nó ra cho tôi. "Ăn không?"

"Không," tôi nói, trước khi khựng lại rồi nói tiếp. "Ý tớ là, chưa phải lúc này."

"Vậy thì nhọ cho cậu rồi," Jordan nói rồi đút hết toàn bộ bánh vô miệng. "Nó là miếng cuối cùng á."

Mẹ tôi phá lên cười. "Trời ơi, mấy đứa tụi con xử hết rồi á? Hên là cô còn nướng hờ mẻ thứ hai đó."

Jordan vung tay vào không khí. "Ye!"

Declan bước ra từ phòng ăn trừng mắt nhìn Jordan. "Sao cậu lại dám cướp miếng bánh cuối cùng đó? Nó là phần của tớ."

"Vừa lắm, ai biểu không chịu ăn," Jordan đảo mắt nói. "Và dựa vào đâu thì cậu dám bảo nó là phần của cậu?"

"Thì có 12 miếng bánh mà, điều đó có nghĩa là chúng ta mỗi đứa bốn cái. Bennett ăn hết bốn rồi, còn cậu cũng đã tranh thủ ngốn nó ngay từ đầu, chỉ có tớ mới ăn ba cái thôi, thế tức là miếng cuối đó không phải vào miệng cậu chứ còn ai vô đây."

"Thì ra cậu cũng biết đếm nha."

Cậu ta dứ nắm đấm vào Jordan. "Tớ sẽ..."

"Declan, đừng có đánh nhau trước mặt cô chú Lorraine chứ," Bennett nói làm cậu ta khựng lại cú đấm vào miếng bánh trên tay Jordan giữa chừng. "Để đó lát tính sổ sau đi." Rồi cậu quay qua mẹ tôi khẽ cười. "Cảm ơn cô vì đã đãi tụi con bánh, cô nhất định phải truyền công thức lại cho con hôm nào mới được."

"Ồ, được chứ con. Mẹ con hẳn sẽ vui lắm khi nhận được nó đó."

Nụ cười đó nhanh chóng biến mất trên mặt Bennett. "À, dạ, tất nhiên rồi." Cậu sau đó hắng giọng. "Con nghĩ là mình vừa mới nghe tiếng lò kêu, chắc là mẻ bánh chín rồi đó."

Đôi mắt bà trợn ngược kinh ngạc. "Rồi hả? Cô có nghe cái gì đâu. À thì, con biết đó người ta hay có câu, thời gian trôi nhanh hơn mỗi khi ta vui vẻ mà." Bà nhấn mạnh điều đó bằng cách xoay thêm vòng trên ghế nữa.

Lâu lâu tôi hay tự hỏi về gen của mình.

"Chúng sẽ chờ các con trong phòng ăn trong vài phút nữa sau khi nguội bớt," bà bảo họ. "Cô chú không muốn phải gặp thêm một tai nạn nào như Jordan bị phỏng bởi miếng bánh mới ra lò còn nóng đâu."

"Con thì muốn đó ạ," Declan thẳng thừng đáp.

"Dạ vậy nhằm tránh tai nạn kiểu đó, hay là con vào ăn nó dưới sự giám sát của người lớn thì sao ạ? Con ngờ là..." Jordan đột nhiên bị Declan xô khỏi trong lúc cậu ta tiến chân vào phòng ăn. "Thôi bỏ đi ạ."

Bọn họ đều bỏ vào nhà bếp, mặc dù trông mẹ tôi có vẻ hơi bị dằn xé giữa việc nên đem theo Bạch tuyết với bà hay không. Nhưng cuối cùng bà vẫn ẵm theo, liên tục vuốt ve âu yếm rằng bà sẽ cho nó ít bánh quy. Ừ, lâu lâu tôi cũng thấy hơi lo cho người mẹ mình đó.

"Các cậu tới đây làm chi đây?" Tôi hỏi họ.

"Bên cạnh việc thưởng thức bánh quy của mẹ cậu?" Jordan hỏi.

"Lẫn phần bánh của tớ nữa," Declan rú lên.

"Ước gì nó là hương vani thì hay biết mấy," Jordan ao ước nói.

"Không, dâu cơ."

"Nó sẽ không còn là bánh quy socola nếu theo ý các cậu," Bennett nói.

"Thôi im đi," Jordan vặc lại. "Cậu chỉ thấy mừng vì nó là mùi ruột của cậu thôi."

Bennett nhún vai. "Công nhận."

"Các cậu, tập trung cái coi."

"Xin lỗi," họ cùng đồng thanh nói.

"Và không chỉ riêng việc nói lạc đề này," Declan chêm vào. "Còn là vì vài việc khác nữa."

"Vậy ra đó chính là lí do cả đám các cậu tới đây à? Để xin lỗi? Thế thì tốt, đi mà đem hết số bánh quy đó theo các cậu đi. Ê khoan, chỗ bánh quy còn lại đó là của tớ. Nhưng cậu có thể đem đi mấy cái ghế và nhất là con Bạch tuyết. Mẹ sẽ doạ tớ vãi ra quần nếu bà cứ ẵm nó đi tùm lum á."

Jordan thở hổn hển. "Bạch tuyết không phải..."

"... là một vật thể sống."

Jordan nhìn sang bạn cậu. "Cổ vừa nói kìa, cổ vừa mới thật sự nói vậy á."

"Có gì đâu anh bạn, rồi sớm hay muộn gì cậu cũng phải quen với điều đó thôi," Bennett vỗ lưng cậu nói.

"Mấy người đã xong rồi chưa?" Tôi hỏi.

"Rồi," bọn họ đồng thanh đáp.

"Cảm ơn. Giờ thì sao các cậu lại ở đây?"

Bennett hít một hơi thật sâu. "Tụi mình cần nói chuyện."

Giữa bốn đứa tôi xuất hiện bầu không khí ngưng trọng.

"Thì giờ đang nói nè."

Cậu chớp mắt. "Ừ biết rồi nhưng mà..."

"Thế thì sao cậu phải nói trong khi bây giờ mình đang nói rồi?"

"Thì nó nói vậy để tạo tính nghiêm trọng của sự việc thôi," Jordan nói. "Rồi sau đó tụi mình sẽ chuyển cảnh khác, đi vào cuộc hội thoại ta đang có."

Declan nhìn qua cậu. "Đang nói cái quần gì thế?"

"Ôi thôi mà," Jordan đảo mắt nói. "Đừng có bảo với tớ là cậu còn chưa nhận ra."

"Nhận ra cái gì?"

"Cái này nè."

-

"Oa, cậu nói đúng nha," Declan ấn tượng đáp.

"Thấy chưa? Tớ đã nói cái gì với cậu?" Jordan bực bội khoanh tay nói.

Cả bốn đứa tôi lại vào quán Người bán mũ điên đóng đô tại chỗ cũ như thường lệ. Cameron vừa mới đem lên món chúng tôi gọi. Nhưng tụi tôi vẫn còn chưa ăn bởi vì bầu không khí ngưng trọng giữa bốn đứa. À đâu, đứa nào cũng chưa động nĩa hết trừ Jordan. Tôi đã ăn liền lập tức rồi nếu tôi không có đang thấy buồn bực ngay lúc này.

Cậu ta nhìn sang tôi. "Naomi, lên tiếng gì đó đi."

Tôi lắc đầu. "A-ai biết nói gì giờ." Tôi nhìn lại họ. "Tớ còn biết nói gì đây sao khi các cậu kể thật lí do mình có bồ, với mấy con đó?"

Jordan nhún vai. "Cảm ơn. Các cậu đều rất tuyệt. Nhường hết phần trưa cho tớ. Và tớ sẽ làm hết mọi công việc nhà cho các cậu..."

"Ui da!" Declan nói. "Sao cậu lại đá tớ?" Cậu ta lườm tôi gằn giọng hỏi.

"Không phải tớ nha," tôi phủ nhận.

Mọi con mắt đều đổ dồn lên Bennett. "Đừng có nhìn tớ," cậu làu bàu.

"Là tớ đó," Jordan đáp.

Cậu ta nhìn Jordan. "Đá tớ chi?"

Jordan nhún vai. "Sao tớ không được đá?"

"Cậu biết sao không?" Declan hỏi. "Cậu không xứng với cái này." Trước khi Jordan kịp trở tay, Declan đã cuỗm hết đống sandwich còn lại của cậu,

Jordan như kiểu cậu ta vừa chứng kiến cảnh giết người vậy, à cậu vừa mới chứng kiến cảnh sandwich mình bị giết. Sau đó nhìn cậu ta có vẻ sắp khóc tới nơi rồi.

"Các cậu thấy chưa? Nó cướp mất sandwich của tôi rồi," cậu ta kêu gào, xong rồi khựng lại. "Từ đã, các cậu đều biết là tớ đang ăn dở nó mà, và rồi cậu lại cướp nó ăn tiếp. Nó như kiểu tụi mình..."

Declan không đợi cậu nói hết câu vì cậu ta đã nhanh chân chạy tới cái thùng rác gần nhất nhổ hết ra. Tụi tôi nghe có tiếng ding phát ra trong nhà bếp. Cả đám đều xoay đầu lại nhìn một Cameron đang lắc đầu thất vọng. Và ngay kế bên cậu là ông đầu bếp to con, lực lưỡng, đang chĩa thẳng cái dao bay vào Declan. Đúng là một dịp tốt để được thấy một Declan cũng biết sợ người khác. Cậu ta ngại ngùng lủi về ghế ngồi mình, lỗ tai cậu đỏ bừng khi đưa mắt nhìn dĩa đồ ăn.

"Sao cậu lại sợ ổng?" Tôi hỏi Declan. "Tớ mới biết là cậu có ngày cũng biết sợ người ta á."

"Không phải tớ sợ ổng," Declan lầm bầm. "Tớ cân ổng còn được mà. Nhưng có điều đừng bao giờ dại dột chọc người nấu ăn cho cậu. Tới số rồi mới dám làm vậy."

"Đó chính là lí do tụi tớ không dám chọc Bennett... thường xuyên lắm," Jordan bảo tôi.

"Mà thôi trở lại vụ đang nói đi."

"Ừ đúng rồi," tôi nói, "ngoài việc các cậu xạo tớ?"

"Chỉ vì tốt cho cậu thôi," Jordan vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói.

"Bắt đầu từ đầu câu chuyện đi," Bennett bảo.

"Ừ, đó chính là việc các cậu nên làm đó," tôi nói với cậu. "Không phải kiểu, 'Naomi ơi, tụi này chỉ đang gạt cậu thôi, tụi tớ chưa bao giờ thích mấy con đó cả."

"Ừ, tớ biết rồi," Bennett nói trước khi thở dài. "Được rồi, giờ tụi tớ kể cậu được chưa?"

"Không ai nhảy vào phá đám cậu đâu. Vậy nên ừ, kể đi."

"Mọi chuyện bắt đầu khi Parker lần đầu mời tụi tớ ăn trưa," Jordan nói. "Trời trong, mây trắng, gió hiu hiu, chim ca tiếng hót dưới mặt trời..."

"... và hai đứa nó phải chịu trận với mấy con đó," Declan xen vào nói, cậu chỉ vào hai người bạn ngồi cạnh mình.

"Ừ, mà sao lúc đó cậu lại dám hoạn nạn bỏ bạn thế hả?" Jordan chất vấn. "Và đừng có viện cớ cấm túc gì đó với tớ."

"Có chết tớ cũng không muốn chịu đựng mấy con đó."

"Vậy nên cậu mới mặc kệ tụi tớ sập bẫy, khi biết chắc thứ gì đang chờ tụi tớ đó. Méo thể tin được," Jordan lắc đầu nói. "Ý tớ là, tất nhiên cũng không trách cậu được. Nhưng vẫn muốn chửi dữ lắm."

"Lúc cậu bỏ đi khỏi căn tin, tụi tớ đã rất lo lắng nên muốn tìm cậu ngay lập tức," Bennett kể lại. "Tụi nó chắc chắn sẽ không cho tụi tớ đi rồi, nên chúng mới bảo cứ ngồi lại đây đi để nó kiếm cậu cho. Vì không tin tưởng được tụi nó sẽ làm gì sau khi tìm thấy cậu, cho nên bọn tớ đã bám theo nó."

"Nhưng vào cái lúc đuổi kịp nó, thì nó cũng đã kiếm ra cậu rồi," Jordan nói.

"Tụi tớ rất muốn can thiệp trước khi có chuyện gì tệ xảy ra," Jordan tiếp tục, "nhưng tới khi tụi nó bắt đầu nói tới chuyện tụi tớ nóng bỏng như thế nào, à..."

Không thể tin được. Ý tôi là, tất nhiên là chuyện có thiệt rồi. Nhưng vẫn không tin nỗi.

"Nói chung là, bọn tớ quyết định nán lại nghe lén cho tới khi tới đoạn đó."

"Chờ đã." Tôi gọi chúng. "Vậy chính các người đã lập ra trang web, cũng là người viết status kêu gọi dừng toàn bộ chuyện này... đúng không?"

Chúng dừng bước, nhưng chỉ có Abby là quay lại nhìn tôi.

"Tất nhiên là không rồi, Con mọt." Nó nhếch mép đáp. "Tụi này chỉ quản lí cho một người làm thôi."

"Trang web đó," Jordan nói. "Tụi nó chính là đám kiểm soát đứa lập nên nó."

"Ừ tớ biết rồi mà," tôi bảo họ. "Nhưng rồi vậy thì đã sao? Tụi mình cũng không biết ai quản lí web đó cả..." tôi khựng lại. "Trừ khi..."

"Tụi tớ đã hẹn hò chúng với mục đích điều tra xem ai là người đứng sau trang web đó," Declan hoàn tất câu.

"Vậy ra nãy giờ điều các cậu kể tớ," tôi chậm rãi nói, "chính là các cậu tình nguyện chịu đựng chúng chỉ để làm điều đó? Và không phải với chúng không, mà các cậu còn cố tình khiến tớ nỗi giận với các cậu?"

Ba người họ cùng đánh mắt qua nhau.

"Ừ, kiểu giống vậy," Bennett đáp.

Tôi siết chặt nắm tay, lắc đầu. "Ngay lúc này tớ ghét các cậu muốn chết đi được."

Declan cau mày. "Hả? Tụi tớ làm gì chứ?"

"Các cậu hẹn hò tụi nó tới mấy tuần, phải cắn răng chịu đựng những buổi hẹn hò với tụi nó, phải dành toàn bộ thời gian với tụi nó. Không những vậy, tớ lại còn đối xử với các cậu như một con quỷ khốn nạn, tớ vô tâm với các cậu, né tránh các cậu, lại còn chọn Parker bỏ các cậu nữa. Vậy mà thành ra suốt những quãng thời gian đó các cậu đều làm vì tớ." Tôi thút thít, cảm thấy nước mắt đã sắp trào khỏi hốc mắc rồi.

"Thôi đừng khóc mà," Jordan an ủi, "nó là điều tụi tớ không muốn thấy nhất đó."

"Muộn rồi," tôi nói mà môi run cầm cập. "Tớ ghét các cậu. Các cậu lẽ ra đâu cần phải làm vậy. Các cậu không bao giờ phải làm bất cứ thứ gì liên quan nó cho tớ cả. Tớ không xứng làm bạn các cậu. Con mẹ nó, sao tôi ghét bản thân tôi quá." Tôi dụi mắt bằng lòng bàn tay. "Đi mà tìm một con mọt sách khác không bao giờ cư xử như con khốn với các cậu đi. Cứ kệ tớ ngồi đây một mình khóc lóc với sandwich đi."

"Nhưng giờ cũng khó mà tìm được con mọt khác lắm," Jordan càu nhàu như một đứa nhỏ, lại còn dẫm chân bình bịch giận dỗi. "Tụi tớ chỉ thích bám cậu thôi."

"Và không phải bọn tớ rảnh mà đi quen mấy con đó," Declan khẳng định. "Cậu đã chấp nhận sự thật là tụi tớ hy sinh mình vì cậu rồi, cho dù cậu có thích hay không."

Tôi phì cười. "Đừng có chọc tớ cười. Bây giờ theo kịch bản tớ phải khóc mới đúng."

"Làm vậy sẽ không hợp phong thuỷ cho quán tôi buôn bán đâu," Cameron nói lúc cậu đang bưng đồ ăn ngang chỗ tụi tôi để phục vụ bàn bên cạnh.

Mặc kệ cậu ta, tôi tiếp tục. "Chỉ tại tớ tức khi thấy các cậu bên cạnh tụi nó quá. Tớ đã rất..."

"Ghen?" Jordan đoán.

Tôi gật đầu. "Đúng, tớ đã rất ghen đó."

"Nếu điều này có thể khiến cậu thấy đỡ hơn, thì tụi tớ cũng thấy khá ghen nữa đó," Bennett bảo tôi. "Ít ra cậu còn có Parker và cậu thật sự thích nó, trong khi tụi tớ thì phải mắc kẹt với chúng."

"Ừ tớ có thích cậu ấy, nhưng cậu cũng giúp tớ rất nhiều trong công cuộc khiến các cậu ghen á."

"À vậy nó có hiệu quả đó," cậu nói. "Tụi tớ cũng đã trả lại cậu thứ y chang vậy, thế nó có hiệu quả không?"

"Có, hơi bị nhiều luôn." Tôi nhìn họ. "Tớ nhớ các cậu quá. Nhớ các cậu nhiều lắm."

Declan mỉm cười. "Trước khi cả đám trở nên uỷ mị, tụi mình quay về chuyện chính được chưa?"

"À ừ, chuyện chính," Jordan nhớ lại nói. "Tớ nói tới đâu rồi? Tụi tớ cố tình hẹn hò chúng với mục đích điều tra xem ai là người đứng sau trang web đó, nhưng nó khó hơn chúng tớ tưởng." Cậu thở dài một tiếng. "Tụi tớ tưởng kiểu chỉ cần chôm được điện thoại tụi nó đọc trộm tin nhắn xem có ai bị nó đe doạ hay nói tới cái trang web không là xong rồi. Nhưng vấn đề là..."

Bennett nói. "Tụi nó không hề..."

Declan lầm bầm, "... rời khỏi..."

"... dế yêu của tụi nó," Jordan chốt câu.

"Không hề?"

"Không hề," Declan trả lời. "Nó méo khác gì một cơn ác mộng vậy. Tụi tớ đã sử dụng hết chiêu kế để chôm điện thoại, thậm chí cả bóp tụi nó đi đủ lâu để xem tin nhắn."

"Nhưng nó kiểu như..." Bennett im lặng để tìm từ ngữ thích hợp. "Kiểu như cái bóp là bộ phận cơ thể chúng vậy, nó như nam châm, và chúng sẽ không bao giờ để rời khỏi tầm mắt mình cả."

"Tụi nó đi đâu cũng xách theo nó hết," Jordan than vãn. "Thậm chí nó còn không cho tớ xách giùm nữa, tớ cứ tưởng gái nào cũng thích vậy chứ."

Tôi lắc đầu. "Không, chỉ có sách thôi. Không ai muốn ôm theo sách của mình cả, nhưng túi xách họ thì khác à."

"Nói chung là, tớ bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Vậy nên tớ đã thử móc túi Candice để chôm điện thoại nó," Jordan bảo tôi. "Nhưng nó luôn bắt được và tưởng là tớ đang chủ động với nó." Cậu ta chợt rùng mình. "Candice là đứa dính điện thoại nhiều nhất. Nó lúc nào cũng nhắn tin, nói chuyện, và chụp hình tụi tớ. Vậy nên tớ cũng đã hơi nản lòng rồi."

"Cho nên tới lượt tụi tớ gánh," Bennett và Declan nói.

"Bọn tớ hay rủ tụi nó ra ngoài, hy vọng sẽ có cơ hội để chôm điện thoại chúng," Declan nói. "Nhưng không, nó thì muốn đi hẹn hò. Nhưng không một lần cho tụi tớ đụng vào điện thoại."

"Tất nhiên là nó không chịu rồi ba," tôi bảo cậu.

"Nên chịu chứ," cậu lầm bầm. "Càng nhanh lấy được điện thoại, càng sớm tụi tớ cáo từ."

"Abby cũng khủng khiếp như Candice vậy," Bennett kể. "Chỉ có tớ là cực khổ nhất trong việc lấy điện thoại nó. Nó sẽ bắt tớ chạy lòng vòng thành phố, sai vặt tớ và bắt tớ làm tài xế riêng. Lại còn đòi mua hoa, mua socola và đi trung tâm thương mại nữa. Tớ đã tốn hết bao nhiêu tiền xăng vì nhỏ rồi."

"Tớ có ý tưởng cứu rỗi cậu khỏi sự đau khổ này cũng như khiến chỗ xăng dầu đó có ích nè Bent," Jordan vỗ lưng cậu nói.

Sau đó cậu ta làm động tác như kiểu bắn súng chắc là ý nói tới cái ống đổ xăng, rồi cậu làm bộ như quẹt que diêm xong thả nó xuống đất.

"Giờ tới lượt tớ nè," Declan nói bằng giọng khá hãnh diện. "Tớ không ngại gian nan, tớ có thể chống chọi được. Mọi thứ đều trông cậy vào tớ, tớ chính là niềm hy vọng cuối cùng của mọi người, tớ..."

"... có thể kết thúc câu chuyện được rồi," Jordan chen vào.

"Nhưng cũng phải để tớ..."

"... đàn ông hơn đã."

"Tớ định..."

"... quỳ gối trước Jordan."

"Liệu hồn mà nói tiếng nữa đi không..."

"... tớ sẽ sút bay cái đít cậu."

Cậu ta nhìn chúng tôi. "Cuối cùng nó cũng thở được câu hợp lí rồi."

Tôi thở dài. "Declan cậu có thể nào..."

"... đừng sống lỗi nữa không?" Jordan tự cười xong tự nói. "Xin lỗi, nốt phát này thôi, hứa danh dự."

"Nói chung là chỉ có tớ lấy được điện thoại thôi, một nhiệm vụ mà hai đứa kia không làm được," Declan nhoẻn miệng cười với tôi. "Tại Hannah mắc tập cổ động, nên đương nhiên nó không thể cứ ôm khư khư cái điện thoại nó rồi..." cậu bắt đầu quơ tay quơ chân như mấy hoạt náo viên, làm bộ như đang đập bông cỗ vũ.

"Từ đã, tại cậu gặp hên mà, vậy đâu có tính," Jordan làu bàu.

"Cậu chỉ đang ghen ăn tức ở thôi," Declan vặc lại. "Như tớ đã nói, tớ có cơ hội chôm cái điện thoại rồi. Nhưng vấn đề ở đây là nó đã nhét hết đồ đạc nó vào tủ khoá trong phòng tắm nữ. Và tớ cũng không có..." cậu khựng lại lầm bầm "... mình không thể làm được."

Jordan chớp mắt. "Xin lỗi, nhưng tớ chưa nghe rõ được phần đó nà." Cậu ta dựa gần sát thằng bạn mình hơn. "Cậu có thể nói lại lần nữa to rõ ràng hơn không?"

"Tớ nói là tớ không có..." cậu ta lại lầm bầm tiếp, lần này có to hơn nhưng nói quá nhanh.

"Nói lại."

"Tớ bảo là vì không có biệt tài bẻ khoá của Jordan, cho nên tớ đã nhờ nó giúp."

"Đúng là câu tớ chờ nãy giờ rồi," Jordan thoả mãn nói. "Và nhân tiện cũng cảm ơn cậu vụ đó nha, cậu cứu mạng tớ khỏi phải hẹn hò với Candice nữa á." Cậu ta chìa nắm tay ra với cậu.

Declan đảo mắt một cái rồi cụng nắm tay với Jordan. "Không có chi."

"Phòng tắm nữ không hề như tớ tưởng tượng," Jordan nói. "Tớ đã luôn nghĩ trong đó sẽ để đầy máy sấy tóc, cùng với những bộ đồ hở hang, táo bạo, và những tấm hình của mấy nhỏ thậm chí đang..."

"Jordan, xin cậu hãy câm mồm."

"Nhưng trước sự thất vọng não nề của tớ, nó không khác gì bên phòng nam cả, khác mỗi chỗ thay vì mùi axe thì đây là mùi nước hoa xịt quá đà thôi." Cậu ta lại còn nhăn mặt biểu cảm.

"Bọn tớ đã tìm thấy được tủ khoá của Hannah sau khi dò mã số nó trong tủ tài liệu," Declan bảo. "Nhưng vấn đề ở đây là, người ta không có kèm thẻ quẹt, chỉ có học sinh chủ cái tủ đó biết và chịu trách nhiệm thôi, blah, blah, blah. Nếu lỡ mất hay quên gì, thì cậu sẽ toi là cái chắc."

"Và đó mới là lúc tớ lên sàn," Jordan tự hào kể cùng một nụ cười thương hiệu quỷ quyệt cậu ấy. "Với bộ đồ nghề hết sức xịn xò của mình, tớ đã bẻ khoá trong thời gian kỉ lục mới. Bao nhiêu á Declan?"

Lại một cái đảo mắt từ Declan. "Nửa phút."

"Nố nồ," Jordan nói. "Chính xác là 29,99 giây, phải đếm từng giây cậu hiểu không?"

"Thế sao cậu không lo mà nhanh tay nhanh chân lên thay vì ngồi đếm từng giây đó."

"Liệu hồn cậu," Jordan hăm doạ. "Tớ có thể bẻ khoá mọi thứ của cậu."

"Liệu hồn cậu," Declan đe doạ lại. "Tớ có thể bẽ gãy mọi thứ trên người cậu."

"Ngầu ha."

"Quá khen."

"Tớ sẽ là người kết thúc chủ đề nếu các cậu không muốn làm," Bennett bảo họ.

"Xin lỗi," Jordan nói. "Nói chung thì, nó cũng là mấy món tầm thường thôi. Nào là xịt khử mùi, sữa dưỡng thể, nước hoa, quần áo nó, áo ngực nó- tiện thể nói luôn là cúp B, chắc nó có độn một đống...

"Jordan à lạy cậu," Bennett nói.

"Và cả túi xách của nó để điện thoại trỏng nữa. Bọn tớ đã làm vài tấm selfie, làm trò với cái áo lót nó, sau đó mới đọc tới tin nhắn. Bên cạnh chuyện phát hiện nó đang cắm sừng Declan..."

"Ôi chao," tôi nói, "chia buồn với cậu, Declan."

"Thôi đừng. Tớ lại thấy hơi mừng vì nó ấy. Nhưng dù sao thì nó vẫn tổn thương lắm," Declan nói.

"Không sao đâu người anh em," Jordan vỗ lưng cậu nói. "Dù sao thì, đọc tin nhắn của con gái nhắn với nhau thường là thứ khiến tớ phải nghiền ngẫm từ điển nhiều nhất. Tớ phải ngồi tra gần chết mấy từ tụi nó viết tắt mới hiểu là nó nói gì. Như kiểu đó là một thứ ngôn ngữ khác mà khoa học chưa định hình được vậy."

"Nhưng rồi tụi tớ tìm ra có một nhóm chat giữa bọn nó và thêm một người nữa," Declan nói. "Người mà tụi nó bình thường sẽ không bao giờ nói chuyện."

"Và dựa vào đâu để tụi tớ biết có thêm một người chính là vì khi nói chuyện, nó kiểu ba nói một. Tụi nó liên tục có hành vi đe doạ lẫn xúc phạm người đó. Thêm nữa, lần cuối tụi nó nhắn tin chính là cái hôm nó nói tới vụ gặp mấy đứa mình ở trung tâm thương mại, đồng thời cũng là bài viết cuối cùng đăng trên web."

"Vậy chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"

Jordan mỉm cười. "Mới có ba ngày à, một ngày trước trận đấu. Nhưng rồi tụi tớ phải chóng chuồn vì Hannah nó đã tập xong rồi."

"Vậy còn cái vụ sáu người các cậu chửi nhau tại bữa tiệc thì sao?"

"Cậu thấy rồi hả?" Bennett hỏi tôi.

"Tớ có mù đâu mà không thấy?"

"À, có khi Hannah nó phát hiện ra tụi tớ xem điện thoại nó cũng nên," Jordan gãi cổ nói. "Chắc tại bọn tớ quên thoát cái nhóm chat trả về giao diện chính cái ứng dụng á mà."

"Có khi tại mấy tấm selfie nữa," Declan xen vào. "Hannah đã kể cho hai đứa kia và tụi nó tra khảo bọn tớ ngay tại bữa tiệc. Tụi tớ cố chối rồi, nhưng tại chứng cứ đã rành rành đó." (Ôi vê lờ, cứ tưởng hai ổng selfie trong điện thoại mình chứ, lạy hồn với hai thánh :v)

"Ừ đúng rồi," Jordan nói rồi high-five với Declan đang không nhịn được cười.

"Và tụi tớ đã chính thức được chia tay chúng nó rồi."

"Các cậu chia tay rồi?" Tôi ngờ vực hỏi. "Xong rồi? Kết thúc luôn rồi hả?"

"Hết từ đồng nghĩa chưa Naomi?" Jordan hỏi. "Chính xác, tụi này tự do rồi!"

"Nhưng còn cái người kia? Ai là người đứng sau trang web đó?"

Jordan nhún vai. "Ai biết."

Tôi chớp mắt. "Cái gì?"

"Tụi nó chỉ đặt biệt danh cái tên đó là 'Grl', tới nỗi nó còn lười đến không thèm viết cho đúng chính tả nữa. Và nó cũng chẳng quan tâm tới chuyện gọi ra họ tên đàng hoàng đứa đó."

"Vậy giờ sao giờ?"

"Tụi mình sẽ đi gặp người đó," Bennett nói.

"Ý cậu đi gặp người đó là sao? Cứ vậy mà gặp á? Rồi nó có biết gì không?"

Jordan khịt mũi. "Tất nhiên là nó không biết rồi, lẫn ba nhỏ kia cũng không nốt. Trước khi chuồn, tụi tớ đã kịp gửi một cái tin bảo muốn gặp nhỏ tại một nơi rồi. Và tụi tớ cũng đảm bảo rằng phải xoá đi tin nhắn để Hannah không phát hiện."

"Vậy cậu thấy sao hả, Naomi?" Bennett hỏi tôi. "Cậu có muốn gặp người đã huỷ hoại cuộc đời cậu trong khi nó vốn đã như hạch sẵn rồi không?"

Tôi mỉm cười. "Cậu nghĩ xem có muốn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top