Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46. Tôi không mặc đồ bó đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê."

Tôi đứng hình tại chỗ trước giọng nói đó. Tôi quay đầu lại rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Ô, ra là các cậu."

Lẽ ra tôi không nên hoảng loạn tới vậy, nói chung là không phải ngay bây giờ. Chỉ mới một ngày trôi qua kể từ khi trang web đó bị đánh sập và tôi đã phải nhận lấy biết bao ánh mắt không thiện ý, những cú xô nhẹ trên hành lang, và thì thầm nói sau lưng mình. Tôi biết nó lại trở về rồi, nhưng tôi không ngờ là nhanh tới vậy. Nhưng thôi cứ tranh thủ bỏ qua nó trong lúc nó còn nhỏ đi.

"Ra là?" Jordan hỏi như kiểu bị xúc phạm. "Tụi tớ là Ba chàng ngự lâm, chỉ có một và duy nhất thôi á." Cậu tự cười rồi nói.

"Sao hôm nay tâm trạng lại tốt vậy?" Tôi hỏi cậu.

"Bên cạnh việc đã được giải thoát khỏi móng vuốt mấy mụ phù thuỷ hả?"

"Lẫn mấy lời lải nhải."

"Lẫn lao động khổ sai."

Declan rùng mình. "Nó còn bắt tớ ăn socola nữa cơ." Cậu nhìn qua tôi rồi lặp lại thêm lần nữa. "Là socola đó."

"Làm gì ghê dữ vậy," Bennett làu bàu.

"Cậu thử ăn dâu được đi rồi hãy nói vậy nhé."

"Hoặc vani nữa," Jordan chêm vào.

Tôi lắc đầu rồi hỏi họ. "Vậy nó có kí tên không?"

Jordan khịt mũi. "Nó đâu còn lựa chọn khác nữa? Không kí thì làm gì."

Declan gật đầu. "Ừ, có đem theo nó nè." Cậu nói rồi chìa tờ hợp đồng ra cho tôi.

Tôi cầm lấy đọc hết nó.

"Cậu biết không, với con gái thì chữ viết tay của nhỏ trông hơi gà bới," Declan nhận xét.

Tôi liếc cậu. "Cậu nói vậy là sao?"

"Thì đó, cậu cũng như mọi người đều biết con gái kí tên hay thả tim vào tên của họ hoặc không thì cũng viết uốn éo các kiểu. Con trai mới là người có chữ viết nguệch ngoạc tới nỗi mấy ông khảo cổ học còn không dịch ra nỗi."

"À rồi, thì đa số nó đều đúng thật, nhưng cũng phải có vài trường hợp ngoại lệ chứ," tôi phản biện.

"Thiệt hả?" Declan ngờ vực hỏi. "Ví dụ như?"

"Cậu có biết người thông minh hay viết chữ như gà bới bởi vì họ suy nghĩ quá nhanh để có thể nắn nót chép từng câu từng chữ không? Nếu cậu bỏ quá nhiều thời gian để rèn chữ đẹp, cậu sẽ bị thiệt thòi về phần kiến thức chép không kịp. Thêm nữa, cũng có người không quan tâm tới chữ mình đẹp hay xấu, miễn sao nó vẫn giúp ích cho công việc là được rồi."

"K-không đúng," Jordan vặc lại.

Bọn tôi cùng quay qua nhìn Jordan hồi lâu.

"Cho tớ xem chữ cậu viết nào."

"Không."

"Jordan."

"Không."

Tôi chịu thua. Jordan là một cái khái niệm gì đó rất khó hiểu đối với tôi. Ngay sau đó tôi liền nghe có tiếng cao gót giẫm lên sàn đến gần chúng tôi.

"Chết cha," Jordan nói.

Bennett giật lùi. "Không thể nào."

"Là tụi nó," Declan ngộ nhận nói.

"Mấy anh ơi!" Giọng Abby to tiếng gọi tụi tôi.

"Cậu nghĩ tụi nó có đuổi kịp tụi mình bằng mấy đôi cao gót đó không?" Declan hỏi chúng tôi.

"Một đứa con gái mà đã nhắm mục tiêu là chúng có thể chạy nhanh hết cỡ nó muốn," tôi trả lời. "Và nó cũng cởi được giày mình ra mà."

Bọn họ đều khẽ chửi thề trong miệng.

"Ê kìa, nó tới rồi."

"Dạo này anh biến đâu mất vậy, Decky?" Hannah quở trách.

"Tôi đi né cô," Declan trả lời.

"Ừ, em đã cố gọi anh nhiều lắm đó, Benny," Abby hờn dỗi nói.

"Tôi đổi sim khác rồi," Bennett trả lời.

Candice phụng phịu hỏi Jordan. "Anh sao vậy hả, bánh mật ong?"

"Thứ nhất, tôi không phải bánh mật ong đứa nào hết. Đừng có lấy đồ ăn ra làm trò đùa trước mặt tôi. Và không có cô trong đời tôi càng khoẻ nữa."

"Tại sao ba người lại ở đây?" Bennett hỏi chúng.

"Tụi em không có quyền gặp bạn trai mình sao?" Abby hỏi.

"Không, các cô không có quyền gặp bạn trai mình," Declan nhấn mạnh từ đó.

"Đừng nói thế mà," Abby rên rỉ. "Tụi mình chỉ mới cãi lộn nhau có chút xíu chứ đâu. Từ đó đến giờ có cặp nào mà không thương nhau lắm cắn nhau đau chứ."

"Chúng ta hết rồi. Kết thúc rồi. Chấm dứt rồi." Jordan thẳng thừng nói không chút do dự.

"Tụi mình chỉ là xích mích nhỏ thôi mà."

"Ngưng giả tạo đi," Bennett nói. "Các cô còn vờ như không có gì xảy ra chi nữa trong khi biết tỏng tụi tôi chỉ lợi dụng mình để điều tra ai đứng sau trang web đó rồi."

"Đừng lo mà anh yêu, tụi em sẵn sàng tha thứ..." (oẹ oẹ, làm như ở đây cần, làm như đây đói lắm thiếu :v)

"Chúng tôi không nhận sự bao dung các cô," Bennett cắt ngang lời.

Abby dậm chân bình bịch. "Anh không đời nào lợi dụng tụi em. Chỉ có chúng em mới đi lợi dụng người ta thôi. Tụi em không bao giờ để các anh dễ dàng quất ngựa truy phong vậy đâu. Vậy nên chúng ta vẫn sẽ bên nhau cho dù các anh có thích hay không."

"Xin lỗi nha, nhưng tụi tôi đổi trạng thái thành độc thân hết rồi," Jordan nói.

Declan nhìn cậu. "Cậu đã thực sự đổi nó thành "đang hẹn hò" hả?"

"Không, tớ chỉ nói vậy cho gắt thôi. Chứ tớ có bao giờ đổi nó đâu."

"Tớ thì bị nè, Abby ép tớ," Bennett nói. "Thành ra tớ đành phải xoá luôn tài khoản mình."

"Tớ cũng vậy, tại cậu mà tớ mất niềm tin vào internet á," Declan lườm Jordan nói.

"Tốt," Jordan cười đáp. "Giờ thì toàn bộ internet đã là của tớ..."

"Ê? Đây vẫn còn đang nói với các anh á," Hannah búng tay cái chóc lôi kéo sự chú ý họ.

"Làm gì còn nữa, cuộc trò chuyện hết lâu rồi mà," Bennett nói. "Giờ thì Jordan nãy cậu nói..."

"Khoan, chúng ta chưa xong đâu," Abby nói. "Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cái web đó. Bộ mấy anh không có bị vậy hả?"

"Bị gì?" Jordan giả ngây hỏi.

"Thì tôi đã lên kiểm tra Facebook mình và nó có vấn đề," Hannah nói. "Toàn bộ hình, kể cả hình riêng tư, cũng đều bị gửi đi đến người khác. Thậm chí tới tin nhắn của tôi cũng bị đem lên tế nữa. Tùm lum đứa hỏi tôi về chuyện đó, tôi chịu hết nỗi rồi!"

"Thấy chưa?" Abby đồng tình. "Tôi cũng lên coi mấy tài khoản khác như Twitter, Instagram, Tumblr..." Cái này hơi dài dòng, nên xin cho phép tôi được cắt. "Và không có nào trong số chúng còn yên cả. Toàn bộ tài khoản của tôi đã bị vô hiệu hoá, mật khẩu cũng bị đổi, toàn bộ nó biến mất rồi."

"Tôi cũng lên xem tài khoản mình trên web Nerdy Naomi nữa," Candice nói rồi nhìn qua tôi như kiểu mãi tới giờ nó mới nhận ra sự hiện diện tôi vậy. "Và đọc được dòng tin trên đó nói về cái virus gì đó xuất phát từ trang web."

"Anh có tưởng tượng được rằng thứ virus đó lại xuất phát từ cái trang web của con tên Evie đó, Lenny, hay tên gì cũng được không?" Hannah hỏi bọn tôi.

"Tên cậu ta là Evelyn," tôi khẽ giọng đáp. "Các người đã thông đồng với người ta gần ba năm trời mà tới cái tên họ cũng không nhớ nỗi hả?"

Abby nheo mắt nhìn tôi. "Cậu có vấn đề gì không hả, Con mọt? Nói như cậu đã biết tên nó từ đầu rồi vậy."

Nó nói đúng phần đó.

"Và tôi biết con virus đó là có bàn tay các người nhúng vào rồi hoặc sao cũng được, có thể nhờ vào tiền của Bennett hay đại loại vậy..." Jordan khẽ sặc một tiếng "... Nhưng các người sẽ phải hối hận với việc đánh sập trang web đó lẫn phá hoại đời sống ảo của bao người khác thôi. Mọi chuyện tệ hại nhất sẽ đến với mấy người," Abby nhếch mép rồi hất đầu nó về bên phải, "như con đó."

Khi nó vừa dứt lời, tôi đã thấy Evelyn chạy sượt qua chúng tôi rồi dừng lại trước một cái tủ khoá có vẻ như là của nhỏ.

"Nó kìa!" Có ai đó hét.

Đột nhiên chúng tôi nghe có tiếng bước chân dồn dập rồi một nhóm mấy đứa học sinh kéo nhau chạy xuống hành lang. Có hai thứ sượt qua đầu tôi. Một, tụi nó đã chán sống với hiệu trưởng Barnes rồi mới dám chạy náo loạn trên hành lang vậy. Hai, tôi đã tưởng tụi nó nhắm tới tôi. Nhưng không, nó lại sượt qua bọn tôi rồi vây kín Evelyn lại.

"Tại mày mà giờ mấy tài khoản của tao không xài được nữa!"

"Tao đéo lên được Facebook! Lẫn Twitter, Flickr, Instagram,..."

"Giờ thì tao phải làm sao đây? Tự thân vận động làm bài tập hả?"

"... Snapchat, Tumblr, Vine, email..."

"Đều là tại con virus chết tiệt từ trang web mày!"

"... MySpace, PinInterest, Ask.fm..."

"T-tôi xin lỗi," Evelyn lắp bắp, nhưng giọng nhỏ chỉ là muỗi so với tiếng la hét lẫn chửi bới kia. "Không phải lỗi tôi gây ra con virus đó mà, tôi thề. L-làm ơn đừng động tới tôi nữa."

Khi vừa nói câu đấy nhỏ cũng vừa mở tủ khoá để lấy sách vở và đồ dùng các thứ cho vào cặp. Nhưng chỉ khi nó vừa tính nhón lấy cuốn sách khác, cửa tủ đột nhiên đóng sập lại suýt nữa kẹp nát ngón tay nó. Trước khi nhỏ kịp phản ứng nó đã bị xô mạnh bạo đập lưng vô tủ. Tôi nhìn thấy có đứa túm lấy cổ áo nhỏ xách lên. Đôi tay nó chẳng biết làm gì ngoài nắm lấy tay thằng đó trong lúc nó bất lực vung chân đá loạn xạ vào không khí. Thằng đó đang hét vào mặt nó, nhưng thành ra nó lại như một giọng nào khác vang vọng lại trong đầu tôi.

"Bài tập về nhà của tao đâu?" Một thằng gằn giọng hỏi.

"T-tôi xin lỗi," tôi lùi lại lắp bắp. "Tôi còn bài luận với dự án của mình nữa. Tôi chưa có thời gian để làm bài tập cho cậu."

"Mày nợ tao một cột điểm lận đó, Con mọt!"

"V-vậy thì cậu chịu khó tự làm đỡ đi," tôi đáp lại.

Nó im lặng một lúc xong bất thình lình xách cổ áo tôi. "Đang dạy đời tao á hả?"

Tôi khẽ chửi thề trong đầu. "K-không có mà, tôi xin lỗi. Tôi sẽ làm giùm bài tập cho cậu hết tháng này, không, năm chứ! Cả năm luôn!"

"Muộn rồi," nó gầm lên, siết chặt cổ áo tôi hơn.

"Đừng mà, xin cậu, làm ơn," tôi liên tục nói đi nói lại.

Và lại nói tiếp.

Trước khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi đã xô thằng đó đi chỗ khác, buộc nó phải thả Evelyn. Nó hơi ngẩn người ra một giây, nhưng rồi khi vung tay lên nó đã bị Declan giữ lại. Cả ba người họ cùng đẩy đám đông kia tránh ra chỗ khác, hành động như thể họ là bức tường chắn đám đông cư dân đang cầm đầy đuốc lẫn bồ cào phẫn nộ bảo vệ chúng tôi vậy. Evelyn chớp mắt, không hiểu vì sao lại như thế này, và cũng không biết nên làm gì. Nó chậm chạp mở tủ khoá rồi lại nhét tiếp đồ vô cặp. Sau nó cũng dừng lại khi thấy tôi đang giơ một cuốn giáo khoa đưa cho nó.

Nhỏ nhìn tôi. "Sao cậu lại giúp tôi?"

Tôi đáp lại nhỏ bằng câu trả lời hay nhất mình có thể nghĩ.

"Vì tôi là con người."

Và cứ như vậy, tôi lại đứng đó giúp nhỏ dọn sạch tủ đồ mình. Rồi nó đã kể cho tôi nghe chuyện gì vừa xảy ra.

"Bên cạnh chuyện bị đời vùi dập thê thảm, thì tôi cũng sẽ dọn đi nữa."

"Cậu chuyển trường?" Tôi hỏi.

"Tất nhiên là không rồi, chuyển tới thành phố khác luôn," Evelyn nói. "Tụi nó đều biết hết địa chỉ tôi rồi mà, nhớ không? Là cả một vấn đề khi một đám đứa học sinh nổi khùng kéo tới nhà tôi đó, và điều khiến nó kinh khủng hơn là chúng nó bắt đầu quấy rối nữa." Nhỏ thở dài. "Ba mẹ tôi đã phải gọi 911 cho cảnh sát lại mới xua đi được đám đông đó. Phải mất rất nhiều thời gian để chúng tôi giải thích mọi chuyện."

"Cảm ơn vì đã hại đời tôi nha," nhỏ đáp với giọng không hề giấu giếm ý mỉa mai.

"Không," tôi lắc đầu nói. "Bọn tôi chỉ vừa trao cậu một cơ hội bắt đầu lại thôi."

Evelyn chế nhạo. "Cậu chỉ nói vậy cho thấy bớt tội lỗi thôi."

"Tôi vẫn thấy có lỗi," tôi thú nhận khi đưa cho nhỏ cuốn vở. "Tôi không hề biết cái giá cho việc lãnh nhận đó lại lớn tới vậy, có khi cậu chưa bao giờ nên bị hứng chịu cả. Tôi sẽ không nói kiểu cứ tha thứ và quên hết đi, không phải mấy câu như thế. Hạ bệ một người sẽ không bao giờ giúp ích cho cậu cả, ngược lại chỉ khiến cậu gặp rắc rối thôi. Cách trả thù tốt nhất chỉ có thể là cậu phải khiến họ thấy dằn vặt về lỗi lầm mình đã gây ra cả đời này. Lẽ ra tôi đã nên làm một cái gì đó tương tự vậy chứ không phải... toàn bộ thứ này."

"Vậy là cậu đang xin lỗi á hả?" Nhỏ lấy ra một tấm hình từ trong tủ nói.

"Không," tôi thẳng thừng đáp, "tôi không hẳn có ý vậy, bởi vì cậu xứng đáng. Nhưng có thật là cậu đã bao giờ thấy tội lỗi trước những gì mình gây ra cho người khác chưa? Nếu cậu mà là đứa bắt nạt, cậu cũng sẽ không nỡ xuống tay đâu vì chính cậu cũng hiểu cảm giác đó mà."

"Tôi đâu phải con quỷ," Evelyn khẽ nói. "Mọi bài viết của tôi đều khiến tôi thấy hối hận không ngừng mỗi khi tôi ấn đăng nó. Cứ đều đặn hai tuần sẽ đăng một bài, vậy nên chính xác là tôi đã ấn được 312 lần rồi, tôi đếm luôn từng lần đấy. Đó là tôi đã đăng 312 bài viết về cậu, 312 lần huỷ hoại đời cậu theo cấp số nhân, và 312 lần tôi phải sống trong nỗi dằn vặt nữa."

"Xin lỗi mấy cậu vì đã hơi vô duyên," Jordan nói kèm tiếng than vãn trong lúc hất cái mặt của thằng nào đấy ra. "Nhưng tớ sẽ phải sống với 312 vết bầm nếu các cậu không nhanh hộ tớ."

"Đây, cái cuối cùng rồi," tôi nói rồi đưa cho nhỏ một con gấu bông lẫn món đồ chơi trước khi nó nhét hết vào cặp xong khoá lại.

"Cả..." Nó khựng lại. "Đừng có mơ tôi sẽ cảm ơn cậu."

"Có mơ đâu."

"Bởi vì tôi không nói đâu."

"Được mà."

"Tôi không bao giờ nói hết."

"Tôi hiểu mà."

"Thôi được, tôi đầu hàng," nhỏ nói trước khi lầm bầm, "cảm ơn."

Nói rồi nó chạy mất. Các cậu chàng đang nỗ lực hết mình ghìm đám đông lại lâu nhất có thể. Cũng có mấy đứa đã bỏ cuộc mà đi về lớp học. Nhưng vẫn còn một số kiên trì nán lại cố xô họ ra để đuổi theo nhỏ. Mong là nó sẽ không làm được.

"Naomi ơi!"

Nghe ra giọng nói, tôi quay lại mỉm cười rạng rỡ với Parker. Tôi đã không gặp cậu kể từ khi... cậu đưa tôi về nhà hồi thứ bảy tuần trước.

"Chào..."

Tôi tự nhiên bị xô từ phía sau. Tôi loạng choạng lao về trước, đã mém nữa hôn đất mẹ thứ mà tôi đã từng quá quen thuộc. Nhưng Parker đã kịp thời đỡ lấy tôi và giúp tôi đứng vững lại.

Tôi bật lên tiếng cười gượng gạo. "Xin lỗi, tôi đoán là mình có hơi hậu đậu."

"Cậu có sao không vậy?" Parker quan tâm hỏi.

Tôi gật đầu. "Ừ, không sao."

Tôi có thể cảm nhận được mấy cái nhìn chòng chọc của ba người kia, tôi biết điều gì xảy ra và tôi đang làm cái gì. Nhưng tôi chỉ việc lờ họ và mỉm cười với Parker. Cậu lại gần nắm lấy tay tôi.

"Chào cậu."

"Chào."

"Tôi nhớ cậu."

"Tôi cũng vậy."

"Hai người vừa mới gặp nhau hồi sáng mà," Jordan bắt bẻ.

"Mỗi phút trôi qua ngồi trong lớp như là hình phạt tra tấn vì tôi thật sự muốn thấy cậu quá đi mất," Parker bảo tôi.

"Ôi," tôi nói. "Tôi..."

"... vậy trận đấu hồi qua sao rồi?" Declan lớn tiếng hỏi.

Tôi thở dài. "Vậy luôn à?" Tôi nhìn lại Parker. "Lát nữa mình nói tiếp vậy."

"Vậy nãy giờ tôi có bỏ lỡ thứ gì không?" Parker tươi tắn cười hỏi tôi.

Trước khi ba người kia kịp đáp, tôi đã thay mặt nói. "Không."

Parker đánh mắt sang bọn họ. "Tôi mới nghe nói các cậu đã chia tay ba người kia rồi."

"Ừ."

"Đúng vậy."

"Ờ."

"Ồ, tôi rất tiếc..."

"Tụi này có bao giờ thích nó đâu," Declan nói.

Cậu thở phào một hơi. "Vậy thì tốt quá rồi, bởi vì các cậu có điên mới đi thích chúng, lại còn hẹn hò với chúng nữa. Mấy thằng đực chỉ quen vì ngoại hình tụi nó thôi, nhưng sau đó đều nhanh chóng cáo từ vì nhân cách nó hết."

"Như người ta hay nói," tôi lên tiếng. "Đừng trông mặt mà bắt hình dong."

"Nhân tiện nói tới ngoại hình, khi đã hoá trang," Parker mở lời, "sắp đến Halloween rồi..."

"A, tôi còn không để ý á," tôi tự nói chính mình. "Nhiều chuyện xảy ra quá."

Ý tôi là, các bạn đã đọc hết các chương từ đầu tới đây chưa?

"Ừ, tôi tự hỏi cậu có muốn đi dự tiệc cùng tôi không," cậu bẽn lẽn hỏi tôi, bộ dạng trông đáng yêu vô cùng. "Nó sẽ không giống với mấy cái tiệc trước kia đâu, nó nhỏ..."

"... hoặc hai người đi dự tiệc của tụi tôi được không?" Bennett xen vào.

Tôi nhướn mày. "Tiệc của cậu?"

"Tớ không phải chủ xị, nếu đó là thứ cậu thắc mắc," Bennett đáp. "Tớ đã đi quá nhiều bữa tiệc rồi nên không muốn tổ chức cái nào để phá banh căn nhà tớ cả."

"Căn hộ," Jordan ho một tiếng.

Bennett lườm cậu.

"Là của một đứa bên trường cũ tớ," Jordan giải thích. "Không đời nào sẽ có ai học trường này biết mà dự nó cả. Bên kia tụi nó tử tế hơn, rất rất nhiều, và tụi mình sẽ tới đó." Cậu cười đáp.

"Tôi biết rồi, nhưng sao không thử đi tiệc của tôi?" Parker hỏi.

Nhưng tôi hiểu ý định của ba người họ. Parker thì không biết, nhưng họ thì biết. Họ biết rất rõ rằng tôi sắp bị bắt nạt trở lại rồi, tuy chậm nhưng chắc chắn. Họ chỉ muốn bảo đảm rằng tôi sẽ dự một bữa tiệc mà không ai trường này biết. Một bữa tiệc mà không ai gọi tôi là "Nerdy Naomi". Thực ra nó cũng khá vô nghĩa vì chuyện này đằng nào rồi cũng sẽ đến không sớm thì cũng muốn. Nhưng tôi đoán chắc họ chỉ muốn tìm một chút yên bình trước giông bão được nhiêu hay nhiêu thôi.

"Tôi muốn thử đi tiệc của họ cho biết," tôi từ từ nói, "nếu cậu thấy được..."

"Tất nhiên là được rồi," Parker cắt lời đáp, cậu mỉm cười nhìn các chàng trai cũng đang cười đáp lại cậu. "Ô, và tôi cũng đang nghĩ tới việc tụi mình mặc đồ cặp đó."

Khuôn mặt tôi sáng rỡ khi nghe thấy. "Có nhiều bộ để lựa lắm."

"Chẳng hạn như quái vật bánh quy và chiếc bánh quy," tôi nói.

"Hoặc là Mario và công chúa Peach," Parker gợi ý.

"Percy và Annabeth?"

"Peeta và Katniss."

"Augustus và Hazel."

"Sẽ có hơi kì cục nếu nhìn cậu cứ vác máy thở đi loanh quanh đó."

"Vậy còn Peter Pan và Wendy thì sao?"

"Tôi không mặc đồ bó đâu."

"Vậy thôi, thế thì ông bà Pacman?"

"Người ta cũng hay giả Jack và Sally trong Ác mộng trước đêm Giáng sinh rất nhiều á."

"Danny và Sandy trong Grease."

"Ron và Hermione."

"Romeo và Juliet."

"Hit-girl và Kick-Ass!"

"Công chúa Leia và Luke Skywalker!"

"Hai người đó là anh em mà."

"Công chúa Leia và Han Solo!"

"Ây da sao mà nhiều lựa chọn quá."

"Chắc tụi mình cần thêm thời gian để suy nghĩ quá," tôi kết luận.

"Ừ, tôi biết mà," Parker đồng tình. "Đúng là một đêm Halloween thật kinh dị khi phải lựa trang phục."

"Mấy năm trước cậu đã mặc gì?" Bennett hỏi tôi.

Tôi lắc đầu. "Tớ còn chả thèm hoá trang. Mắc gì phải tự mua vui chính mình chứ. Nhưng mà tớ lại có niềm tin mãnh liệt rằng không bao giờ là quá già để đi xin kẹo cả, tớ thường cho kẹo mấy đứa con nít hôm Halloween trong khi ba mẹ tớ thì lại xin ngược người ta."

Bọn họ đều không để ý khúc cuối, tôi thầm biết ơn vì điều đó.

"Con gái thì thường thích hoá trang thành gì ta," Jordan tự hỏi trước khi tự trả lời, "mấy bộ không nhếch nhác, tất nhiên rồi."

"Có lẽ lúc lựa trang phục, cậu có thể kiếm bộ nào đó cho hợp với Parker," Declan đề nghị.

"Kiểu hoá trang con gái thích nhất á?" Tôi khịt mũi. "Các cậu sẽ không tin khi tớ nói ra đâu."

"Vậy hả? Cứ thử coi," Jordan thách.

"Tớ."

Jordan chớp mắt. "Cái gì cậu cơ?"

"Tụi nó sẽ hoá trang thành tớ đây nè, Nerdy Naomi."

Thời gian như thể trôi qua rất lâu khi không ai trong số họ lên tiếng.

"Cậu đùa đúng không?" Bennett ngờ vực hỏi.

"Parker, xác nhận đi."

"Cổ đang nói thiệt đó."

"Và chỗ hài ở đây là, tới tụi nó mà còn trở thành một phiên bản Naomi đẹp hơn tớ. Không phải ở chỗ tụi nó sao chép được hoàn toàn giống bản gốc, bởi vì sự nổi tiếng đã là bất lợi của nó rồi. Ý tớ ở đây là tụi nó rất... mọt sách, rất sáng tạo."

Sao mà tôi muốn chuyển chủ đề dữ quá, vậy nên tôi quay lại với họ. "Các cậu có nghĩ ra được trang phục của mình chưa?"

Declan khịt mũi. "Tớ sẽ không hoá trang đâu."

"Đừng có nhìn tớ," Bennett nói.

Jordan thở dài. "Tớ không phiền nếu hai đứa nó không chịu đâu."

Tôi chớp mắt. "Tớ tưởng  cậu sẽ muốn chứ," tôi bảo Jordan.

Cậu nhún vai. "Bất lợi của việc nhóm bạn ba người chính là phải mặc đồng đều. Nếu tụi nó không chịu thì thôi, tớ cũng không làm."

"Thôi mà, các cậu phải mặc chứ," tôi năn nỉ. "Có nhiều bộ để lựa mà!"

"Như cái gì?" Parker hỏi tôi.

"Như ba con chuột mù nè, ba chú heo con, ba con bù nhìn, hoặc Alvin và nhóm Sóc chuột," tôi gợi ý. "Còn có cả Snap, Crackle và Pop nữa; ba định luật của Newton; đứng yên, rơi và lăn tròn; Mario, Lugi và Bowser; Bảo bối Tử thần nữa: đũa cơm nguội, hòn đá phù thuỷ với áo choàng tàng hình; và..."

"Dừng lại trước khi cậu sẽ bị lên cơn đau tim," Jordan lên tiếng nhắc.

"Hay các hương vị thì sao!" Tôi phấn khởi reo. "Mấy hương ruột các cậu đó: socola, dâu với vani nè!"

Jordan nói. "Không..."

"... đời nào..." Declan nói tiếp.

"... có chuyện tớ sẽ mặc đâu." Bennett kết thúc câu.

Tôi than vãn. "Ôi thôi mà, ít nhất các cậu cũng phải bận chứ. Đi mà, hoá trang đi, vì tớ nhé."

Jordan nhìn tôi rồi vui vẻ đáp. "Okay."

Bennett và Declan nhìn cậu. "Cái gì?"

"Nhưng có một điều kiện," Jordan cười, giơ ngón tay trỏ nói.

"Mình hối hận nó rồi," tôi tự lầm bầm. "Sao?"

Cậu nhoẻn miệng cười. "Tụi tớ sẽ là người chọn trang phục cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top